[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]
Chương 239: Kẻ đứng sau
21 Bình luận - Độ dài: 6,278 từ - Cập nhật:
Duck: :D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Akira và đội của cậu vừa trở về sau chuyến tuần tra và đang nghỉ ngơi trong xe cắm trại của Carol. Phần việc chính còn lại ngày hôm nay giờ chỉ còn tắm rửa rồi đi ngủ. Nhưng kể cả vậy thì với sáu người, bao gồm cả nhóm của Hikaru, phải thay phiên nhau tắm nên cũng mất kha khá thời gian để người này xong, người kia vào. Trong lúc chờ đến lượt, những người còn lại tán gẫu để giết thời gian. Togami chợt nảy ra một thắc mắc.
“Này Hikaru. Tôi vừa nghĩ ra một chuyện. Về mặt công khai thì Akira đang xem như không có mặt ở đây đúng không? Nếu vậy thì cô đến đây làm gì thế?”
“Đến đây làm gì á? Là vì dự án hỗ trợ Thợ săn chứ sao nữa. Tôi nhớ mình đã nói rồi mà nhỉ? Tôi đến đây với danh nghĩa là Togami được chọn làm đối tượng hỗ trợ đấy.”
“Ừ thì cô có nói rồi. Nhưng lấy lý do đấy để bám theo tôi 24/7 thì liệu có hơi quá rồi không?”
“À, ý cậu là thế hả? Không quá đâu. Chính xác hơn là tôi sẽ làm vậy đấy. Tất nhiên nội dung sẽ phải điều chỉnh lại một chút. Trên danh nghĩa thì cứ xem như tôi là người giám sát cậu đi.”
“Giám sát á? Kể cả là trên danh nghĩa đi chăng nữa thì chẳng phải làm vậy sẽ khiến người ta nghĩ rằng bên Thành phố đang nghi ngờ tôi sao?”
Tuy biết chỉ là lý do bên ngoài, nhưng cảm giác ấy vẫn chẳng dễ chịu chút nào. Togami khẽ cau mày khi nghĩ vậy. Thấy thế, Hikaru liền giải thích thêm.
“Xin lỗi nhưng cậu chịu khó một chút nhé. Hỗ trợ Akira tiêu tốn một khoản tiền khổng lồ, nhưng bình phong thì lại là hỗ trợ cho cậu. Dù dự án này do Inabe-san đứng sau hậu thuẫn đi nữa thì vẫn sẽ có người đặt câu hỏi rằng liệu cậu có thật sự xứng đáng để được hỗ trợ đến mức này hay không. Vì thế nên để làm tất cả tâm phục khẩu phục thì chúng tôi phải xác minh kỹ càng thực lực của cậu. Mà “giám sát” chính là cách để làm việc đó.”
“Nếu là lý do đấy thì... tôi cũng hiểu được phần nào. Nhưng liệu giám sát có hơi nặng nề quá rồi không?”
“Không đâu. Thợ săn bình thường thì không nói làm gì, nhưng cậu là một Thợ săn trẻ đầy triển vọng và có khả năng trở thành Akira thứ hai đấy. Cậu không nhận ra sao? Ở độ tuổi này mà leo được tới hạng Thợ săn 50 thì quanh đây ngoài Akira ra thì chỉ có mình cậu thôi đấy.”
Quả thực là vậy. Togami vỡ lẽ và thoáng vẻ đăm chiêu. Hikaru tiếp tục.
“Một dự án hỗ trợ dành cho Thợ săn tài năng như thế nhằm giữ họ ở lại Thành phố Kugamayama dĩ nhiên sẽ tốn rất nhiều tiền. Vì vậy họ cần biết liệu thực lực của cậu có xứng đáng với đãi ngộ này hay không? Liệu cậu có đang che giấu điều gì mờ ám không? Khi đã bỏ ra từng đấy tiền rồi thì việc cử người giám sát 24/7 để xác minh những chuyện này cũng đâu có gì lạ chứ, phải không?”
“Ra là vậy.... Nhưng thật ra tôi cũng đang làm chuyện mờ ám mà.”
“Chuyện đó thì tôi sẽ lấp liếm cho. Không vấn đề gì đâu.”
“...Vậy à.”
Tuy thấy khá hợp lý, nhưng mặt Togami vẫn trĩu nặng. Cậu cảm giác như bản thân vừa bị chỉ thẳng mặt rằng hạng Thợ săn hiện tại của cậu chẳng hề tương xứng với thực lực thật sự. Rồi cậu chợt nhớ ra.
(...Khoan đã, hạng 50 có nghĩa là... bây giờ mình là Thợ săn số một Drankam rồi ư?)
Ngay cả những Thợ săn kỳ cựu của Dranakm như Shikarabe cũng chưa đạt tới hạng 50. Nghĩa là Togami đã vượt qua họ để đứng ở vị trí cao nhất. Nhưng cậu lại chẳng thấy vui chút nào, vì rõ ràng đây không phải kết quả do chính bản thân cậu đạt được. Nhận thức được điều đó, Togami khẽ thở dài.
Hikaru cũng phần nào đoán được tâm trạng ấy nên nhẹ nhàng khích lệ.
“Tôi biết cậu có nhiều suy nghĩ, nhưng hãy cố gắng chịu đựng một chút vì Akira nhé.”
“...Ừ. Tôi hiểu rồi.”
Dù vẫn còn chút vướng bận, nhưng Togami quyết định gạt chúng qua một bên. Những phần mà bản thân chưa thể chấp nhận ấy, cậu sẽ biến tất cả thành động lực để rèn luyện và khiến thực lực của mình đuổi kịp cái hạng Thợ săn phông bạt kia. Togami tự nhủ như vậy để thuyết phục bản thân.
Trong lúc trò chuyện, Carol quay sang nhờ vả Hikaru.
“Này Hikaru-san, khẩu súng mà nhóm Elena đang dùng ấy, cô bán cho tôi một cái được không?”
“Đấy là đồ đi mượn nên tôi không thể tự ý đem bán được....”
Hikaru định từ chối, nhưng Carol mỉm cười đầy mánh khoé rồi nói tiếp.
“Thôi nào, tôi biết mà. Chắc cô đi mượn với danh nghĩa “dùng thử trước khi mua”, nhưng ngay từ đầu cô đã chẳng có tiền mua rồi phải không? Vì vậy để mượn được thì cô đã khéo léo đàm phán nhằm làm cho bên bán kỳ vọng là cô sẽ mua với lý do là “đang xin thêm ngân sách”, rồi sau này chỉ cần viện cớ là “không được duyệt” để thoái thác là xong, đúng chứ? Nếu đã vậy thì để tránh bị nghi là chém gió ngay từ đầu thì mua hẳn một khẩu luôn cũng tốt đấy chứ, nhỉ?”
Hikaru thoáng bất ngờ. Quả thực cô đã làm đúng như những gì Carol nói. Nhận thấy đây là lời khuyên từ một người hiểu rõ mánh khoé ấy, Hikaru suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
“...Khẩu súng đó đắt lắm đấy.”
“Không sao đâu. Nhìn thế này thôi chứ tôi cũng đang rủng rỉnh mà.”
“...Ừ nhỉ. Tôi hiểu rồi.”
Cô chợt nhớ ra Carol là người từng kiếm được chục tỷ Aurum chỉ trong một đêm. Nghĩ vậy, Hikaru bắt đầu bàn bạc chi tiết với Carol.
Hiện tại nhóm Elena đang mang hai khẩu OFX phức hợp. Khẩu đã phóng to thì đang gửi cho đơn vị bảo dưỡng để thu nhỏ về kích thước ban đầu, và họ đã tính sẽ mượn tạm một khẩu thay thế trong lúc chờ quá trình ấy hoàn tất. Nếu khi đó mượn được thêm khẩu nữa thì thời gian thiếu hụt sức mạnh chiến đấu của nhóm Elena sẽ được rút ngắn. Nghĩ vậy, Hikaru quyết định bán một khẩu súng ở trạng thái bình thường trong hai khẩu hiện có. Carol lập tức chuyển tiền.
Hikaru cảm thấy đây là một thương vụ có lời nên tâm trạng cô cũng tốt hẳn lên. Carol thì mỉm cười vì cô đã lợi dụng Hikaru để lách luật hạn chế sở hữu, qua đó có được một vũ khí cực mạnh mà chỉ tiền bạc thôi thì không thể mua nổi.
Sức mạnh của OFX đã được Carol kiểm chứng. Có nó rồi thì việc trả ơn Akira sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bỏ một số tiền lớn như vậy là xứng đáng. Nghĩ thế, Carol mỉm cười hài lòng.
------
Lúc này Akira đang nghe Shiro báo cáo. Thông qua liên lạc bằng thiết bị đầu cuối, hình ảnh Shiro hiện lên trong tầm nhìn mở rộng của Akira. Biểu cảm Shiro có phần nghiêm túc.
[...Tôi cũng đã thử tìm Sheryl rồi, nhưng tiếc là không tìm được gì.]
[Vậy à. Dù sao thì việc mày chịu giúp tao cũng là tốt lắm rồi.]
[Thế tính luôn là một khoản nợ nhé?]
[Ừ. Nhưng vẫn chưa đủ để tao giới thiệu mày cho Tsubaki đâu.]
[Ra vậy. Thế thì tôi sẽ tiết lộ thêm chút nữa. Có khả năng người đứng sau tên giả mạo cậu là một kẻ rất nguy hiểm.]
[Chuyện đấy thì tao biết rồi. Bọn chủ nghĩa Kiến Quốc đang dùng tên giả mạo tao là đám có thể điều khiển được con Kaiju kia mà, đúng không? Tao biết chúng rất nguy hiểm.]
Akira tỏ thái độ như đã hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng Shiro lắc đầu.
[Không phải chuyện đó. Tôi đã kiểm tra hồ sơ an ninh của toà nhà khi Sheryl bị bắt để tìm manh mối. Khi ấy tôi phát hiện dữ liệu đó đã bị chỉnh sửa. Không phải chỉnh sửa thông thường đâu mà là cực kỳ tinh vi, đến mức nếu không phải tôi thì chắc chắn không ai có thể nhận ra điều đó. Chuyện này rất nghiêm trọng đấy.]
Thấy Akira hơi nhíu mày, Shiro tiếp tục giải thích lý do.
Kẻ giả mạo Akira đã sử dụng chức năng nguỵ trang để lẻn vào phòng của Sheryl mà không bị ai phát hiện. Hệ thống an ninh của toà nhà cũng không phản ứng gì.
Nhưng liệu có thật là hắn không hề để lại bất kỳ dấu vết nào không? Thực tế nếu kiểm tra kỹ lưỡng thì họ vẫn có thể tìm thấy dấu vết xâm nhập trong hồ sơ ghi lại của các thiết bị an ninh. Tuy nhiên những dấu vết này chỉ lộ ra khi bỏ thời gian để phân tích kỹ càng. Với khả năng xử lý hạn chế, việc phát hiện hắn ngay lập tức là điều không thể. Nếu cố ép hệ thống phân tích ngay thì việc xử lý một giây dữ liệu có thể mất tới một phút, từ đó khiến hệ thống không còn phù hợp để giám sát 24/7 nữa. Nhưng nếu dành thời gian phân tích kỹ thì vẫn có thể tìm ra manh mối.
Không hiếm trường hợp kẻ trộm sử dụng nguỵ trang quang học để qua mặt camera giám sát, nhưng sau đó lại bị bắt khi dữ liệu từ video ghi lại được phân tích kỹ lưỡng. Công nghệ nguỵ trang hiện nay tuy đắt đỏ nhưng đã khá phổ biến, các thiết bị an ninh từ đó cũng được nâng cấp để phát hiện chúng. Tuy không thể phát hiện ngay tại chỗ do hạn chế về khả năng xử lý, nhưng dữ liệu ghi lại thường chứa đủ thông tin để phân tích sau đó.
Shiro cũng đã cố phân tích dữ liệu từ thiết bị an ninh của toà nhà để lần theo dấu vết của Akira giả. Tuy việc này khá tốn thời gian, nhưng nếu biết được thời gian và địa điểm cụ thể thì Shiro có thể thu hẹp phạm vi và xử lý hiệu quả hơn.
Nhưng trong quá trình phân tích, Shiro phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc. Dữ liệu đã bị chỉnh sửa cực kỳ tinh vi để không ai có thể lần ra dấu vết của kẻ giả mạo Akira. Việc này được thực hiện với trình độ cao tới mức khiến Shiro, một Người kết nối với Cựu thế giới thuộc Sakashita Heavy Industries và là một chuyên gia xử lý thông tin hàng đầu cũng phải kinh ngạc.
Shiro giải thích điều đó với Akira một cách đầy nhiệt huyết. Dù ngoài mặt tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cậu vẫn lén hỏi Alpha.
[...Alpha, rốt cuộc chuyện này nghiêm trọng đến mức nào vậy?]
Alpha đáp với vẻ hơi ngán ngẩm.
[Tức là tồn tại khả năng một người có trình độ ngang ngửa Shiro đang hỗ trợ kẻ giả mạo cậu. Shiro đã từng giúp cậu thoát khỏi lực lượng Phòng vệ Thành phố bằng cách chỉnh sửa dữ liệu thiết bị trinh sát của vũ khí hình người, hay thậm chí là tự che giấu bản thân khỏi mạng lưới truy lùng của Sakashita Heavy Industries đúng không? Nếu một kẻ như thế đang hợp tác với tên giả mạo kia thì cậu không thấy rất phiền phức sao?]
[Ừ. Quả thật là vậy.]
Akira gật đầu đồng tình. Cuối cùng cậu cũng đã hiểu và cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vụ việc.
Shiro nghi ngờ nhìn Akira.
[Akira, cậu có hiểu tôi đang nói gì không đấy?]
[Hiểu hiểu. Ý mày là có một kẻ siêu giỏi như mày đang hỗ trợ thằng giả mạo tao đúng không? Và giờ mày sẽ giúp tao đối phó lại với bọn chúng và xem đấy như là một khoản nợ. Nếu được vậy thì cảm ơn nhé.]
Akira nói lái đi như thế. Nghe xong, Shiro cũng thuận theo.
[...Hiểu được rồi thì tốt. Thêm một món nợ nữa nhé.]
Thực ra Shiro vẫn còn một mối lo khác, nhưng vì không thể nói với Akira nên cậu chuyển chủ đề.
[Tôi hơi thắc mắc chuyện này. Tại sao tên giả mạo kia lại bắt cả Shijima vậy? Cậu với anh ta thân nhau lắm à?]
[Không. Có thân gì đâu.]
[Vậy à.... Thế thì tại sao nhỉ? Sheryl thì chắc là vừa dùng để làm con tin, vừa dùng để tránh việc bị biến thành con tin rồi, nhưng còn Shijima thì để làm gì chứ?]
[Tránh việc bị biến thành con tin ư?]
Akira ngạc nhiên hỏi lại. Shiro giải thích thêm.
Bắt cóc để biến thành con tin là chuyện dễ hiểu rồi. Chúng làm vậy với mục đích là nhắm vào Akira thật.
Còn “tránh việc bị biến thành con tin” thì ngược lại. Vì tên giả mạo kia đang đóng vai Akira thật nên hắn phải hành động sao cho giống cậu nhất.
Vốn chỉ là một đứa trẻ ở khu ổ chuột, nhưng nhờ sự hỗ trợ lớn lao từ Akira mà giờ đây Sheryl đã trở thành thủ lĩnh của một băng đảng khổng lồ và có sức ảnh hưởng đáng kể tới nền kinh tế Thành phố. Tuy vậy Akira lại không hề đòi hỏi tiền bạc hay quyền lực trong băng như một sự đền đáp công ơn đó.
Nếu nghĩ về lý do tại sao Akira lại đối xử tốt với Sheryl đến thế, thì chính như Sheryl đã từng công khai trước đây rằng vì họ là người yêu.
Mà đã là người yêu được Akira nâng niu như vậy thì Sheryl cũng sẽ trở thành một quân bài có giá trị lớn với Thành phố Kugamayama. Nếu Akira thật sự phản bội để chuyển sang phe chủ nghĩa Kiến Quốc thì việc dùng Sheryl để mặc cả sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.
Đã giả mạo Akira, đã nhập vai thành cậu thì không thể bỏ qua yếu tố đó. Nhất là với “cốt truyện” đã định sẵn, rằng cậu đã phản bội Thành phố vì cô bạn thân bị giết. Một nhân vật như thế mà lại bỏ mặc người yêu thì sự hợp lý trong câu chuyện mà hắn vẽ ra sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Vì vậy, trước khi Thành phố kịp bắt giữ Sheryl thì hắn sẽ ra tay bắt cô trước, từ đó đảm bảo toàn vai diễn của mình. Đây chính là ý nghĩa của câu mà Shiro vừa nói, là “tránh việc bị biến thành con tin”.
Akira gật gù nghe giải thích, nhưng rồi cậu lại có chung thắc mắc với Shiro.
[...Vậy tại sao Shijima cũng bị bắt chứ?]
[Vì không biết nên tôi mới hỏi cậu là liệu hai người có thân thiết với nhau hay không đấy. Nếu thân thì vẫn có giá trị để làm con tin.]
[Shjima chẳng có giá trị đó đâu.... Hừm....]
Akira trầm ngâm cùng Shiro, rồi cậu quay sang hỏi Alpha.
[Alpha. Cô nghĩ lý do Shijima bị bắt là gì?]
[Thử nghi ngờ tiền đề ban đầu xem. Giả sử bắt cóc không phải để làm con tin rồi nghĩ về điểm chung giữa Sheryl và Shijima. Vậy thì sao?]
[Thế thì... Không, làm gì có điểm chung nào đâu chứ?]
[Trước hết cả hai đều là những người đã vươn lên mạnh mẽ trong khu ổ chuột nhờ việc có liên quan đến cậu. Sheryl là thủ lĩnh của Sheryl Family, còn Shijima lại là người đứng đầu các băng nhóm còn lại. Nói cách khác, khu ổ chuột hiện giờ gần như nằm trong tay hai người họ rồi. Nếu Sheryl và Shijima đột nhiên biến mất thì khu ổ chuột sẽ rơi vào hỗn loạn rồi còn gì, đúng không?]
[Đúng là vậy. Nhưng gây hỗn loạn ở khu ổ chuột thì có lợi gì cho tên giả mạo đó chứ?]
[Tôi chịu. Đây chỉ là một giả thuyết thôi. Có thể là vì một lý do hoàn toàn khác. Việc nghi ngờ tiền đề sẽ mở ra nhiều khả năng, đây chỉ là một ví dụ thôi.]
[Ra là vậy.]
Akira nói lại ý tưởng ấy cho Shiro, và cả hai tiếp tục suy nghĩ thêm từ những góc độ khác nhau. Nhưng họ chẳng tìm ra được manh mối nào rõ ràng.
------
Trong lúc đó, Elena và Sara đang tắm cùng nhau. Tuy chỉ là bồn tắm dành cho một người, nhưng nếu ngồi sát đến mức da chạm da thì cả hai vẫn có thể ngâm mình cùng nhau. Nếu để chân trồi hẳn ra ngoài thì cũng sẽ bớt chật hơn, mặc dù làm vậy sẽ hơi mất lịch sự.
Giờ đã gần nửa đêm và nếu không đi ngủ sớm thì họ sẽ mệt mỏi vào ngày mai. Thời gian không còn đủ để từng người thong thả tắm táp nữa. Thêm vào đó, vì Elena và Sara tự xem mình là khách đi kèm nên cả hai muốn nhường thời gian tắm thoải mái hơn cho đội chính, còn họ sẽ đi tắm chung để tiết kiệm thời gian.
Sara ngâm mình trong làn nước ấm và nói với vẻ thư giãn.
“Elena, vụ rắc rối giữa Thành phố Kugamayama với Dragon River dạo này thế nào rồi? Còn kéo dài nữa không hay sẽ giải quyết nhanh thôi?”
“Theo như những gì tớ tìm hiểu thì quan hệ đôi bên khó mà có thể cải thiện trong thời gian ngắn được.”
“Vậy à. Nghe có vẻ hơi tồi, nhưng tớ thấy thế lại tốt. Nếu vậy thì ít ra Akira cũng sẽ được an toàn thêm một khoảng thời gian nữa....”
Sara biết Akira đang lợi dụng mâu thuẫn giữa Dragon River và Thành phố để ẩn náu ở đây. Vì lợi ích của cậu nên cô hy vọng mâu thuẫn đó sẽ tiếp tục được duy trì.
“Thực ra còn tuỳ vào động thái của Dragon River nữa. Có tin đồn cho rằng vụ này là do bên họ cố tình gây ra....”
Elena tiếp tục kể lại nội dung tin đồn ấy.
Các Thợ săn thường sẽ bán chiến lợi phẩm, thường là di vật, ở Thành phố nơi họ đặt căn cứ hoạt động. Với những Thợ săn hạng thấp thì hiển nhiên là họ sẽ không có kênh bán hàng nào khác ngoài Thành phố mà họ đang sinh sống. Ngay cả với các Thợ săn hạng cao có mối quan hệ với nhiều Thành phố cũng thường sẽ làm vậy. Đây là một quy tắc ngầm nhằm tránh gây mâu thuẫn không cần thiết với Tập đoàn quản trị khu vực gần căn cứ nơi họ hoạt động.
Khi Thợ săn bán di vật cho Thành phố chủ quản thì dù có là các quầy thu mua của Văn phòng Thợ săn, hay những cửa hàng ở chợ đen thì suy cho cùng số tiền ấy vẫn sẽ góp phần làm giàu cho nền kinh tế Thành phố.
Ngược lại, nếu Thợ săn đem bán di vật ở Thành phố khác thì nguồn lợi ích đáng ra phải thuộc về họ sẽ chảy ra ngoài, và chắc chắn Thành phố sẽ không chấp nhận điều đó. Họ không yêu cầu bán toàn bộ, nhưng số lượng mà Thợ săn bán cho họ phải nằm ở mức chấp nhận được. Nếu cần, Thành phố chủ quản sẽ gây áp lực lên cả người bán lẫn người mua ở Thành phố khác để ép nguồn hàng ấy quay trở lại.
Những mâu thuẫn kiểu đó khi tích tụ lâu sẽ làm xấu đi mối quan hệ giữa Thành phố chủ quản với giới Thợ săn, và cũng như các Thành phố khác. Cuối cùng nó có thể dẫn tới việc cắt đứt quan hệ kinh tế, thậm chí là khơi mào chiến tranh – điều mà chẳng ai mong muốn.
Vì thế nên giữa các Thợ săn luôn có một quy ước ngầm, tuy không được ghi thành văn bản rằng tốt nhất nên bán di vật và chiến lợi phẩm ở Thành phố chủ quản, nơi mà họ đặt căn cứ hoạt động. Trừ khi giá thu mua ở Thành phố khác cao gấp đôi, còn nếu chỉ chênh lệch chút ít thì nên bán luôn tại chỗ. Điều này giúp tránh làm gia tăng những mâu thuẫn có thể leo thang thành xung đột chết người, thậm chí căng thẳng hơn nữa là lôi kéo cả các Tập đoàn quản trị Thành phố phải vào cuộc. Một Thợ săn liêm chính sẽ tuân thủ quy tắc bất thành văn ấy.
Quy ước này tất nhiên cũng được áp dụng cho Dragon River. Vì vậy về mặt nguyên tắc, các di vật thu thập được ở Khu vực sâu thứ hai, hay xác quái vật mà họ tiêu diệt, đáng lẽ nên được bán cho Thành phố Kugamayama.
Nhưng chiến lợi phẩm lần này đều cực kỳ quý hiếm, đặc biệt là xác của quái vật hợp thể khi giá trị của nó cao đến mức kinh khủng. Nếu bán cho các Tập đoàn quản trị thuộc vùng kinh tế khác và bỏ qua khâu trung gian của Kugamayama thì họ có thể kiếm được một mức giá thu mua cao hơn rất nhiều. Thậm chí có những món mà những Tập đoàn ấy dù có tiền cũng không thể mua nổi nên giá trị của chúng có thể tăng lên gấp bội.
Dù vậy Dragon River cũng không thể tuỳ tiện tuồn hàng ra ngoài. Họ phải giữ gìn danh tiếng để chứng tỏ mình là đội Thợ săn hạng nhất có lẽ phải và tôn trọng kỷ luật. Nếu không, họ sẽ bị xem như một nhóm vũ trang tuy mạnh mẽ nhưng vô đạo đức, từ đó có thể bị Liên hiệp Doanh nghiệp Thông nhất liệt vào danh sách mục tiêu cần diệt trừ.
Tất nhiên, “không thể tuỳ tiện” không có nghĩa là “tuyệt đối không”. Nếu họ có lý do chính đáng để không bán cho Kugamayama thì cũng chẳng có vấn đề gì. Và lần này Dragon River đã tận dụng chính vụ việc liên quan đến Akira để làm cái cớ.
Trong buổi gặp gỡ mà phía Thành phố yêu cầu để nghe giải trình, đại diện của Dragon River là Melshia đã khéo léo dẫn dắt để khiến đối phương buột miệng nói ra những câu có thể được hiểu là đang nghi ngờ Dragon River có liên đới tới vụ việc của Akira.
Nhờ vậy mà quan hệ giữa Kugamayama và Dragon River trở nên căng thẳng, và Dragon River đã có được “lý do chính đáng” để không bán di vật hay xác quái vật hợp thể cho Kugamayama.
Trên thực tế, họ đã vịn vào lý do này để bán những chiến lợi phẩm quý hiếm ấy cho các Thành phố khác và thu về khoản lợi nhuận khổng lồ. Chính điều này là cơ sở cho tin đồn rằng toàn bộ sự việc đều là do Dragon River giật dây. Bởi nếu không phải vậy thì thật khó mà có thể tin rằng Thành phố Kugamayama lại phạm một sai lầm ngoại giao nghiêm trọng đến thế. Điều này lại càng khiến lời đồn kia thêm phần đáng tin.
Sau khi giải thích sơ qua như vậy, Elena đi tới kết luận.
“...Dù sao đây cũng chỉ là tin đồn thôi. Nhưng nếu đúng là vậy thì Akira sẽ không sao đâu. Nói gì thì nói chứ người đang bao che em ấy chính là Dragon River, tức là bên đã gây ra chuyện này mà.”
Sara nghe vậy thì gượng cười.
“Nếu thật sự chỉ vì muốn bán di vật cho chỗ khác mà cố tình gây chuyện với cả Thành phố như thế thì đúng là gan to thật. Quả không hổ danh là đội Thợ săn hàng đầu nhỉ.”
Elena nhún vai.
“Thì một đội tầm cỡ đó sẽ phải cần một kinh phí khổng lồ để duy trì hoạt động mà, chắc vì thế nên họ mới buộc phải làm vậy để kiếm tiền thôi. Nghe thì cũng chẳng hay ho gì, nhưng vì nó đang có lợi cho Akira nên mình cứ nhắm mắt cho qua đi. Đây cũng đâu phải việc của chúng ta chứ.”
“Cũng đúng.”
Cả hai cười với nhau. Khi nhắc đến Akira, Sara chợt nhớ lại trận chiến của cậu lúc sáng.
“Cơ mà Akira mạnh thật đấy nhỉ?”
Elena mỉm cười và gật đầu đồng tình.
“Ừ. Đúng là ấn tượng thật.”
Dù có sự hỗ trợ từ Carol và Togami, nhưng Akira vẫn lao vào con Baolegile và gần như tiêu diệt nó một mình. Màn phô diễn sức mạnh của một Thợ săn hạng cao như vậy khiến Elena và Sara không khỏi kinh ngạc.
“...Elena. Cậu nghĩ chúng ta có thể đuổi kịp sức mạnh đó không?”
Sara nghĩ rằng nếu muốn tiếp tục đồng hành với Akira trên con đường Thợ săn này thì họ cần đạt được thứ sức mạnh tương đương. Nhưng cô không chắc liệu bản thân có làm được hay không.
Elena đáp lại với giọng thoải mái.
“Không nhất thiết là phải đuổi kịp đâu. Mục tiêu của chúng ta là không xa cách với Akira, chứ không phải trở nên mạnh ngang với em ấy.”
Nghe vậy, Sara sực nhận ra. Đúng là nếu mạnh ngang Akira thì họ sẽ dễ chiến đấu bên cạnh cậu hơn, nhưng sức mạnh chỉ là phương tiện để đạt được mục tiêu, chứ nó không phải mục tiêu cuối cùng của họ.
“...Cũng đúng nhỉ.”
“Nếu nhầm lẫn giữa mục tiêu và phương tiện thì sẽ khổ lắm đấy. Nhưng tất nhiên, nếu ta không có chí tiến thủ thì việc bị bỏ lại phía sau là điều chắc chắn.”
“Ừ. Tớ hiểu rồi.”
Bị sức mạnh vượt trội của Akira làm cho nản lòng, nhưng nhờ Elena và Sara đã nhẹ nhõm hơn. Cô mỉm cười như để báo cho cô bạn thân biết rằng mình đã hoàn toàn ổn.
“Mà này Sara, tớ cũng muốn hỏi cậu một chuyện. Cậu thấy hôm nay Akira có ổn không? Ý tớ là lúc trước Shizuka có nói trạng thái tinh thần của Akira có vẻ rất tồi tệ. Nếu em ấy đã thật sự gỡ bỏ được gánh nặng rồi thì tốt, nhưng tớ sợ là có khi em ấy chỉ đang gồng mình lên thôi.”
Sara nghe vậy liền ngẫm lại thật kỹ dáng vẻ và thái độ của Akira trong suốt ngày hôm nay.
“...Tớ thấy em ấy có vẻ ổn mà. Không có cảm giác giống như đang gượng cười. Thậm chí cả lúc nói về chuyện Sheryl bị bắt cóc nữa, nói thế này thì hơi kỳ nhưng trông em ấy khá bình tĩnh và không có vẻ gì là đang cố kìm nén cả.”
“Nếu thế thì... chắc em ấy vẫn ổn nhỉ?”
“Chắc vậy.”
Thấy nụ cười của cô bạn thân, Elena cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Lạc quan không phải lúc nào cũng đúng, nhưng trong trường hợp này thì giữ một tâm thế tích cực vẫn tốt hơn. Cố suy nghĩ tiêu cực cũng chẳng ích gì. Elena nghĩ.
“Thôi, chúng ta ra ngoài đi nhỉ?”
Những lo lắng vừa thoáng qua ấy đã được giải toả và trôi theo làn nước ấm áp cùng với sự mệt mỏi của ngày hôm nay. Elena và Sara rời khỏi bồn và bước ra ngoài phòng tắm.
Sau khi lau khô những giọt nước đọng lại trên cơ thể đầy quyến rũ, cả hai bắt đầu chọn quần áo để mặc. Có hai lựa chọn hiện tại là bodysuit mỏng của bộ đồ gia cường hoặc đồ ngủ có sẵn trong xe. Elena và Sara chọn đồ ngủ rồi quay trở lại phòng khách, nơi Akira và những người khác đang đợi.
Cảm nhận được sự hiện diện của họ, Akira ngẩng đầu lên nhìn. Và cậu bỗng khựng lại.
Bộ đồ Elena và Sara mặc tuy không trong suốt, nhưng chất vải mỏng tanh khiến đường nét cơ thể họ hiện lên rõ ràng, dù cho kiểu dáng của bộ đồ khá rộng và thoáng. Cũng giống như Carol, chúng toát lên vẻ gợi cảm đầy mê hoặc.
Trong đầu Akira tức thì nảy ra đủ loại suy nghĩ.
(Kích thích quá, mình có nên bảo họ mặc cái gì khác không? Nhưng mình có bận tâm gì khi thấy Carol ăn mặc thế này đâu chứ. Nếu nói gì thừa thãi với Elena và Sara thì có khi lại làm hỏng chuyện mất. Cơ mà vốn dĩ họ muốn mặc gì là quyền của họ chứ, mình làm gì có quyền xen vào...)
Những suy liên tiếp ấy khiến Akira đứng yên không nói gì. Lúc đó Togami cũng nhìn sang Elena và Sara. Nhưng khi thấy phản ứng của Akira, cậu quyết định im lặng và giữ vẻ lãnh đạm.
Khác với Akira, dù đối phương có là Elena hay Carol thì phản ứng của Togami không thay đổi gì nhiều. Hơn nữa cậu cũng đã dần quen với cách ăn mặc của Carol, nên khi nhìn thấy bộ đồ của Elena và Sara thì ít nhất Togami vẫn có thể giả vờ như bản thân không bị ảnh hưởng.
Ngoài ra cậu còn lo rằng nếu cứ nhìn chằm chằm vào họ thì phản ứng của Akira sẽ rất đáng sợ. Vì vậy Togami cẩn thận nhìn sang chỗ khác.
Hikaru thì chọn cách bỏ qua. Vì cho rằng Elena và Sara hiện giờ đang dần tiến tới nhóm Thợ săn hạng cao nên cô cũng bắt đầu bớt để tâm hơn đến chuyện ăn mặc của họ.
Carol nhìn biểu cảm của Akira và xác nhận phán đoán của mình. Quả nhiên Akira vẫn có hứng thú với phụ nữ. Việc cậu thờ ơ với Carol chắc là vì cô chưa đáp ứng đủ điều kiện nào đó, nhiều khả năng là mức độ thân thiết. Nếu thế thì vẫn có thể xoay sở được. Nghĩ vậy, Carol mỉm cười đầy quyến rũ.
Lúc đó Elena nhẹ nhàng lên tiếng.
“Giờ bọn chị đi ngủ đây. Em cho chị mượn sofa có được không?”
Trong xe cắm trại, giường đã bị Akira, Carol và Togami chiếm hết nên giờ họ không còn chỗ cho nhóm Hikaru nữa.
Nghe vậy, Akira giật mình quay trở về thực tại và đề nghị.
“À, nếu vậy thì Elena-san và Sara-san cứ dùng giường của em đi. Em sẽ ngủ trên sofa.”
Elena đáp lại lời đề nghị của Akira.
“Vậy à? Ừm, cảm ơn em nhé. Nhưng chị nghĩ là để phục hồi sức lực thì em nên ngủ trên giường đi cho tử tế.”
“Dạ? Em nghĩ mình ổn thôi chị....”
Lúc này Sara nhẹ nhàng xen ngang,
“Không được đâu nhé. Em phải nghỉ ngơi đàng hoàng để mai còn làm việc chứ. À, hay là em ngủ chung với bọn chị đi?”
“Hừm, nghe cũng được đấy nhỉ?”
“Hả?”
Trong lúc Akira còn đang ú ớ thì Elena và Sara đã đứng hai bên và mỗi người nắm lấy một tay của cậu.
“...Ể? ...Ể!!?”
Bị Elena kẹp chặt hai bên, Akira rơi vào trạng thái nửa hoang mang, nửa bối rối. Cậu cứ thế bị cả hai lôi thẳng đến giường của mình.
Nhìn theo họ, Togami lẩm bẩm.
“...Chắc mình cũng đi ngủ thôi.”
Vừa định bước về phía giường thì cậu bị Hikaru gọi lại.
“À... ừm... tôi cũng muốn ngủ giường nữa....”
“Xin lỗi nhé. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi đầy đủ cho ngày mai. Mà với tài năng của Hikaru đây thì chắc cô cũng chưa xây dựng được mối quan hệ đến mức đó với tôi đâu nhỉ? Ngủ ngon nhé.”
Togami thẳng thừng từ chối cho Hikaru mượn giường hay ngủ chung rồi rời đi.
Tiếp theo đó, Carol cũng mỉm cười khi rời phòng.
“Thôi thì để có thể nghỉ ngơi đầy đủ và chiến đấu trong thái tốt nhất thì giường tất nhiên phải được ưu tiên cho người trực tiếp tham chiến rồi phải không?”
Nghe vậy, Hikaru không thể phản bác được gì. Bởi lẽ tình trạng mệt mỏi của Akira và những người khác sẽ liên quan trực tiếp tới sự an toàn của cô.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Hikaru đang nhàn nhã. Cô là kiểu người đã quen sống an toàn bên trong bức tường, đến mức mỗi khi xuống Hạ khu của Thành phố thì cô luôn phải có vệ sĩ bên cạnh. Vậy mà giờ đây cô lại đang ở Khu vực sâu thứ hai, nơi thậm chí Thợ săn hạng cao cũng có thể bỏ mạng. Sự mệt mỏi tinh thần ở mức độ này với cô quả thực không thể đo đếm được.
Ở một khía cạnh nào đấy thì Hikaru có lẽ là người mệt mỏi nhất trong đội Akira. Cô khẽ thở dài một hơi rồi ngả người xuống chiếc sofa – nơi sẽ làm chỗ ngủ của cô tối nay.
------
Bị Elena và Sara kéo tới giường thì giờ Akira đúng thật là phải ngủ chung với họ. Chiếc xe cắm trại hạng sang này có giường khá rộng, nhưng để ba người ngủ chung thì vẫn hơi chật nên họ buộc phải nằm sát nhau.
Akira bị kẹp giữa Elena và Sara nên cậu không thể quay mặt sang bên nào mà chỉ có thể nằm ngửa lên. Trong khi đó Elena và Sara đều nằm nghiêng và hướng mặt hoặc ngực về phía Akira.
Dù chậm tiêu đến đâu thì cậu vẫn thừa hiểu rằng Elena và Sara đang cố tình làm thế. Hiếm khi nào Akira lại tỏ ra hơi bất mãn với họ như lúc này. Cậu khẽ nói.
“...Elena-san. Sara-san. Nếu em làm gì kỳ quặc thì hai chị tính sao?”
Nhưng Sara chỉ nhẹ nhàng đáp.
“Ừm, nhẹ nhàng với bọn chị nhé?”
Nghe câu trả lời, Akira đứng hình. Thấy vậy, Elena bật cười rồi tiếp lời như đang trêu chọc.
“Đừng làm chị thiếu ngủ là được, nhé?”
“...Em đi ngủ đây! Chúc ngủ ngon!”
Akira hơi cau mày rồi trả lời. Sau đó cậu thực sự đã nhắm mắt lại.
“Ngủ ngon, Akira.”
“Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Elena và Sara có hơi trêu Akira quá đà, nhưng đây hoàn toàn là chủ ý của họ. Khi con người chuẩn bị ngủ thì ý thức của họ sẽ nghĩ về nhiều thứ. Có thể nó sẽ hướng đến những chuyện từng khiến Akira rơi vào tình trạng tồi tệ đến mức làm Shizuka phải lo lắng. Nhưng nếu giữ cho sự chú ý của Akira tập trung vào họ thì cậu sẽ không nghĩ ngợi lung tung và dễ dàng vào giấc hơn.
Còn nếu Akira thật sự có ý định vượt rào thì lúc đó tính sau. Nghĩ vậy, Elena và Sara mỉm cười và khép mắt lại.
Vừa nhằm mắt định ngủ, Akira chợt cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Mở mắt ra, cậu thấy Alpha đang nằm nghiêng người lơ lửng ngay phía trên và nhìn cậu.
[...Gì vậy Alpha.... Để tôi ngủ đi....]
Akira đoán Alpha lại định nói gì đó để trêu cậu, nhưng cô mỉm cười thích thú.
[Nếu không ngủ được thì tôi chỉ định nói với cậu sau khi Elena và Sara đã ngủ rồi thôi.]
Akira hiểu ý Alpha rằng cậu có thể chuyển sang chiếc sofa trống ở phòng khách sau khi Elena và Sara đã say giấc.
[Cảm ơn cô nhé. Chúc ngủ ngon.]
[Chúc ngủ ngon.]
Akira nhắm mắt lại ngay sau đó. Một lúc sau, cậu đã chìm vào giấc ngủ.
Alpha không hề có ý định trêu chọc Akira. Ý định giết người mãnh liệt của cậu đối với “Akira giả” đã trở thành một mối lo mới trong lòng cô. Để giải toả mối lo ấy, cô chỉ muốn ở một vị trí mà Akira có thể nhìn thấy mình ngay lập tức nếu cậu gặp ác mộng.
Màn đêm dần trôi qua. Dù mỗi người đều mang trong mình những suy nghĩ riêng, nhưng khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ thì đêm ấy cũng chỉ là một đêm bình thường như bao đêm khác.


21 Bình luận
E hèm. Đọc khó chịu quá. Sửa lại Duck ơi
"không đỉ"
Pha này Akira còn áp lực hơn Iori nữa🤣
Trước đây Akira không thể nhờ Alpha suy luận giúp được vì biểu cảm quá dễ đoán, nếu mà nói được suy luận phức tạp nhưng biểu cảm thái độ không khớp thì sẽ bị nghi là người kết nối với cựu thế giới ngay.
Giờ thì trải qua bao cuộc chiến sinh tử mặt Akira đủ lạnh để che giấu biểu cảm của bản thân. Nên giờ Alpha có thể thoải mái giúp nói chuyện. Ví dụ như thảo luận vấn đề với Shiro chẳng hạn. 🤗
Mừng vì cuối cùng Akira cũng có được một trong những đặc tính của kẻ mạnh là khả năng che giấu cảm xúc. Nhưng mà cũng buồn vì biết còn rất gần là tiến vào nhiệm vụ của Alpha, arc cuối end truyện rồi. Siêu phẩm như này mà end là buồn lắm luôn vì không có gì để đọc nữa đó. 😔