Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]

Chương 235: Xác chết đắt giá

13 Bình luận - Độ dài: 6,339 từ - Cập nhật:

Duck: :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Công việc sẽ bắt đầu từ ngày mai. Đội Akira đã được Melshia dặn như vậy, nhưng hiện giờ họ vẫn đang tiếp tục công việc của mình tại Khu vực sâu thứ hai của tàn tích Kuzusuhara. 

Akira đang ẩn mình bằng chức năng nguỵ trang, trong khi Carol và Togami thì vẫn lộ diện. Khi ấy, họ đi tuần tra bên trong tàn tích và phát hiện một bầy quái vật đang tiếp cận. 

“Khá đông đấy. Thế nào? Có cần tôi ra tay không?”

Akira nói vậy, đồng thời khẽ nâng khẩu súng đang đeo trên người lên. Thế nhưng Carol và Togami lại mỉm cười đầy tự tin.

“Bọn tôi lo được.”

“Ừ. Nếu thấy tình huống không quá nguy hiểm với bọn tôi thì cậu cứ đứng ngoài xem đi Akira.”

Carol và Togami đều nhìn thấy Akira. Tuy nhiên, không phải vì họ phá giải được lớp nguỵ trang, mà là bởi thông qua các thiết bị thu thập thông tin đã được đồng bộ hoá thì hình ảnh của cậu được hiển thị trên tầm nhìn mở rộng của họ. Nói cách khác, trong mắt người ngoài thì chỉ có Carol và Togami xuất hiện ở đây.

“Hiểu rồi.”

Akira hạ súng xuống như thể giao phó mọi việc cho cả hai. Carol và Togami đáp lại bằng cách giương súng lên.

Đám quái vật xuất hiện là những cỗ máy an ninh hình cầu có đường kính khoảng 2 mét. Một số còn mọc nhiều chân ở phía dưới, di chuyển trên mặt đất hoặc bò lên tường các toà nhà, trong khi số khác lại bay lơ lửng trên không. Tất cả đều được trang bị hoả lực như súng máy, pháo laze hoặc bệ phóng tên lửa.

Những cỗ máy đó không phát hiện Akira đang ẩn thân. Chúng đều nhắm vào Carol và Togami khi đồng loạt khoá mục tiêu bằng vũ khí của mình. Cả hai lập tức phản ứng. Họ rút lui khỏi vị trí ban đầu trong chớp mắt, di chuyển linh hoạt tới nỗi đối phương không thể bắt kịp, đồng thời giương súng bắn trả.

Vô số đạn, tia laze và tên lửa cỡ nhỏ bay tứ tung tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Uy lực của chúng khủng khiếp đến mức nếu trận chiến này xảy ra ở khu vực ngoại ô tàn tích Kuzusuhara thì không chỉ khiến các toà nhà sụp đổ, mà còn làm mọi thứ xung quanh hoá thành tro bụi. Nếu không có lớp sương mù không màu mật độ cao cùng với các công trình xây dựng từ thời Cựu thế giới mang kết cấu kiên cố hơn so với những nơi khác thì chắc khu vực này cũng đã bị xoá sổ.

Trận chiến nhanh chóng tới hồi kết với phần thắng thuộc về Carol và Togami. Nhìn đống xác chất đầy thành núi, Carol cười vui vẻ.

“Xong! Bọn tôi lại tự lo được một lần nữa rồi đấy nha!”

“Ừ. Lần này tôi cũng tự mình đánh bại được chúng rồi.”

Togami cũng cười. Vì trong lòng nghĩ pha chiến đấu vừa nãy khá nguy hiểm nên nụ cười của cậu trông hơi gượng gạo, nhưng nó vẫn hiện lên chút gì đấy tự hào.

Carol vốn đã chuẩn bị đồ nghề để chiến đấu ở Khu vực sâu thứ hai. Thêm vào đó, Togami cũng mượn Akira hai khẩu RL2 phức hợp. Với hoả lực như vậy thì việc giành chiến thắng cũng là điều đễ hiểu.

Tuy nhiên, không phải cứ mang trang bị tốt là ai cũng có thể thắng. Dù cho có dựa vào sức mạnh của vũ khí đi chăng nữa thì chiến thắng này phần nhiều là nhờ thực lực của chính Carol và Togami – những người có thể phát huy hết khả năng của chúng.

“Thế nào Akira? Bọn tôi cũng ra gì phết đấy nhỉ?”

“Ừ. Rất ấn tượng.”

Tuy không tham gia chiến đấu, nhưng Akira vẫn luôn sẵn sàng hỗ trợ nếu Carol và Togami gặp nguy hiểm. Cậu tập trung cao độ, quan sát chính xác mọi đường đạn của cả địch lẫn đồng đội và định bụng nếu thấy họ sắp trúng đạn thì cậu sẽ lập tức tiêu diệt nguồn gây sát thương trước. Nhưng Carol và Togami đã chiến đấu với phong thái không cần đến sự hỗ trợ của cậu. Dù điều đó được đánh giá dựa trên khả năng quan sát và phán đoán xuất sắc của Akira, nhưng sự thật là cách họ chiến đấu đủ để khiến cậu tin rằng bản thân không cần phải ra tay.

Hơn nữa, Akira biết Carol và Togami không có sự hỗ trợ từ Alpha nên cậu thật lòng khen ngợi kỹ năng của họ.

Cảm nhận được sự chân thành ấy trong lời khen của Akira, Togami cũng phấn khởi đáp.

“Đúng chứ? Nói thật nhé, nếu chỉ thế này thì mình tôi cũng lo được!”

“Vậy cậu trả lại súng mượn của tôi đi?”

Akira nói đùa như vậy, nhưng Togami chỉ dửng dưng đáp lại.

“Không nhé! Việc nào ra việc đấy chứ!”

Thái độ “mặt hơi dày” của Togami khiến cả Akira và Carol cùng bật cười. Họ tiếp tục tuần tra bên trong tàn tích.

Sau đó cả ba còn gặp thêm vài đợt tấn công từ đám quái vật nhưng đều bị Carol và Togami tiêu diệt mà không cần Akira hỗ trợ. Vì mỗi đợt chỉ có khoảng 20 cỗ máy như vậy nên dần dà Akira cũng không hỏi xem mình có cần tham gia hay không nữa.

Đến trận chiến tiếp theo, Akira cũng không hỏi. Nhưng lần này lý do lại ngược lại.

“Yểm trợ đằng sau cho tôi.”

Một mệnh lệnh mang hàm ý rằng “nguy hiểm đấy, lùi lại đi”. Carol và Togami nghiêm túc gật đầu.

Thiết bị thu thập thông tin được liên kết sẵn báo cho đội Akira biết rằng có kẻ địch đang tiếp cận. Đối phương chỉ có một. Do ảnh hưởng của sương mù không màu dày đặc nên không thể xác định hình dạng cụ thể, nhưng họ có thể thấy một con thú khổng lồ dài khoảng 30 mét với thứ gì đấy mọc ra từ sau lưng và đang lao về phía họ từ sâu bên trong tàn tích.

Akira bỏ lại Carol và Togami, một mình chạy thẳng về phía con thú. Cậu nhảy bật lên, lấy đà từ tường, dẫm lên không khí rồi bay cao hơn cả đầu nó và chờ đợi kẻ địch từ giữa không trung.

Akira vẫn chưa tắt nguỵ trang. Hơn nữa, màn sương mù không màu này có mật độ cao và nuốt trọn sự hiện diện của cậu. Nhưng con thú ấy đã phát hiện ra Akira bằng hệ thống giác quan vượt trội đến dị thường.

Lớp nguỵ trang của Akira tinh vi tới nỗi những con quái vật máy móc mà Carol và Togami vừa tiêu diệt ban nãy cũng không hề phát hiện ra dù chỉ một chút. Ấy thế mà con thú kia, mặc cho cơ thể khổng lồ và chỉ lờ mờ nhìn thấy hình dạng của Akira, nhưng nó vẫn phá giải được lớp nguỵ trang của cậu từ khoảng cách như vậy.

Vừa lao tới với thân hình khổng lồ, con thú vừa tung đòn về phía Akira. Từ lưng nó mọc ra một dị thể hình người, và cũng từ dị thể ấy vươn ra nhiều cánh tay dài bất thường rồi vung mạnh như những chiếc roi thịt nhắm thằng vào Akira dù cho đôi bên vẫn còn cách nhau hơn trăm mét.

Cùng lúc đó, Akira cũng bắt đầu nổ súng về phía con thú. Cậu dùng hai tay cầm khẩu RL2 phức hợp, nạp đạn C bằng sức mạnh của bộ đồ gia cường rồi dùng băng đạn mở rộng để xả đạn liên tục.

Carol và Togami cũng không chậm trễ và ngay lập tức nhập cuộc. Vì Akira đang ở trên không và nằm ngoài tầm bắn nên cả hai không cần phải lo việc bắn nhầm và có thể thoải mái dồn toàn lực vào trận chiến.

Mặc cho vẫn đang liên tục hứng chịu làn mưa đạn, con thú chẳng hề chững lại mà tiếp tục lao tới. Akira và đội của cậu cũng không bất ngờ gì vì họ đã từng trải qua chuyện này.

Kẻ địch vừa xuất hiện là một con quái dạng hợp thể. Đây chính là loại quái vật mà đội Akira từng chạm trán ở Khu vực sâu thứ ba.

Công việc mà Melshia đã giao cho Akira, người hiện đang ẩn náu tại căn cứ của Dragon River để đổi lấy sự bảo vệ chính là tiêu diệt các quái vật hợp thể xuất hiện ở đoạn cuối bên trong Khu vực sâu thứ hai.

Kể từ khi “Akira giả” xuất hiện, các quái vật hợp thể bắt đầu tràn ra Khu vực sâu thứ hai. Được cho là nằm dưới sự kiểm soát của những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc – phe mà Akira giả đầu quân, bầy quái hợp thể ấy cứ vậy tiến về Thành phố Kugamayama như để khẳng định cho giả định đó.

Thành phố cũng ngay lập tức phản ứng. Một phần lực lượng Phòng vệ từ khu vực do Tsubaki quản lý được điều động tới ranh giới giữa Khu vực sâu thứ nhất và thứ hai để lập tuyến phòng thủ. Đồng thời, họ cũng yêu cầu các đội Thợ săn đang tham gia chiến dịch thâm nhập các khu vực sâu trong tàn tích phối hợp tiêu diệt quái vật hợp thể. Từ đó, việc khai phá tàn tích Kuzusuhara lẫn tiêu diệt chủ nghĩa Kiến Quốc đã trở thành hai nhiệm vụ song hành với nhau.

Phần lớn quái vật hợp thể sẽ tiến thẳng đến Thành phố Kugamayama. Tuyến đường chúng chọn trùng với tuyến liên lạc hậu phương mà Thành phố đã mở rộng bên trong tàn tích, khiến nơi đây trở thành chiến trường chính. Các Thợ săn hạng cao đang hợp sức, thậm chí là cạnh tranh với nhau để chiến đấu với các bầy quái vật hợp thể quy mô lớn tại đây.

Số còn lại thì đi đường vòng để tránh tuyến đường này hoặc lang thang trong Khu vực sâu thứ hai. Đây chính là mục tiêu mà đội Akira đang phụ trách. Những Thợ săn hạng cao không đủ sức đấu ở chiến trường chính cũng được điều đến đây.

Con quái hợp thể mà họ đang đối mặt, với nửa dưới là hình dạng của một con thú, được đặt tên là Baolegile. Vì không thể chờ tới khi các Thợ săn tự đặt tên nên Thành phố đã chủ động công bố tên gọi chính thức. Còn con quái vật có hình dạng như một Kaiju thì được gọi là Relagros.

Hiện tại Akira đang bị treo thưởng 500 triệu Aurum, trong khi Relagros thì không. Các Thợ săn xem đây là một dấu hiệu cho thấy rằng Thành phố Kugamayama chưa định để Thợ săn tự ý tiêu diệt những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc, mà họ dự kiến sẽ cho quân đội Thành phố trực tiếp đảm nhận, đi cùng với việc số tiền treo thưởng bị cho là “ít” của Akira.

Akira tiếp tục xả đạn và vô hiệu hoá các cánh tay dài ngoằng kia từ tận phần thân của dị thể. Tiếp đến, cậu siết cò nhắm thẳng vào thân nó. Từng loạt đạn như muốn cào nát lớp lông cứng ngang ngửa sắt thép ấy và xé rách lớp thịt còn cứng hơn cả bên dưới.

Carol và Togami cũng tham gia hỗ trợ hoả lực. Lần này Carol mang theo một khẩu súng mạnh hơn hẳn loại trước. Togami thì vẫn dùng khẩu RL2 phức hợp và không ngừng xả đạn. Cả hai đều đang dốc sức để có thể hỗ trợ Akira như một phần sức mạnh thực sự của đội.

Thế nhưng, mặc cho bị tấn công từ ba phía, Baolegile vẫn không hề chùn bước. Miệng nó không chỉ mở toác ra, để lộ phần đầu đang phình ra ngày một lớn mà bên trong mọc thêm những chiếc răng nanh sắc nhọn và tạo thành một cú đớp với lực cắn khủng khiếp.

Nhưng thứ mà nó đớp trúng lại chỉ là một bên bức tường của toà nhà trong tàn tích. Akira đã nhanh chóng đạp vào không trung để tránh đòn ngay trước khi cái miệng kia kịp đóng lại.

Bức tường chỉ bị nứt nhẹ ban nãy khi Carol và Togami giao chiến với bầy quái vật máy móc giờ đã bị khoét một lỗ lớn. Nhưng miễn không trúng thì không vấn đề gì. Với thực lực hiện tại, Akira có thể làm được điều đó mà không cần sự hỗ trợ từ Alpha.

Nhìn phong cách chiến đấu của Akira, Alpha bật cười.

[Giờ Akira đã có thể dễ dàng né được những đòn kiểu này rồi ha. Mà cũng đúng thôi, nếu đến mấy đòn này còn phải chật vật nữa thì cậu nên từ bỏ việc giết tên Akira kia đi là vừa.]

Vẫn đang nghiêm túc chiến đấu, Akira mỉm cười đáp lại.

[Vậy sao! Thế tức là tôi cũng mạnh lên kha khá rồi nhỉ!]

[Ừ. Nhưng nhớ đừng có chủ quan đấy nhé?]

[Tôi biết mà! Tôi cũng có biết khi nào mới có cơ hội giết cái tên giả mạo tôi đâu! Phải luyện tập đàng hoàng và tranh thủ mạnh lên từ bây giờ luôn chứ!]

Akira đạp mạnh vào khoảng không dưới chân, né đòn của Baolegile rồi đáp xuống ngay sau lưng con thú. Cậu chĩa hai nòng súng thẳng xuống dưới và bóp cò. Hàng loạt viên đạn, nhiều tới mức không đếm xuể găm nát lưng con quái, xé toạc từng mảng thịt và tạo thành những hố lõm sâu hoắm.

Thế nhưng Baolegile vẫn chưa gục ngã. Nó bật mạnh người, hất Akira ra khỏi lưng mình rồi lại lao đến ngoạm cậu.

Akira tiếp tục tránh được. Nhưng lần này cậu chỉ dịch chuyển một khoảng rất nhỏ. Sau khi bắt được nhịp tấn công của kẻ địch, Akira né đúng khoảnh khắc hàm răng khổng lồ kia khép lại ngay trước mặt, rồi áp nòng súng từ cả hai tay vào thẳng mặt con quái và siết cò. Ở cự ly cực gần, loạt đạn ngay khi chạm vào đã lập tức cày xới dữ dội bên trong cơ thể nó. Sức công phá quá lớn ấy khiến phần đầu của Baolegile bị phá huỷ nặng nề.

Từ đằng sau, Carol và Togami không khỏi sững sờ trước sức sống kinh khủng của Baolegile, nhưng hơn cả là trước sức mạnh của Akira.

Togami thốt lên đầy cảm phục.

“Ghê thật đấy.”

Carol bật cười đồng tình.

“Ừ. Quả thực rất ghê. Mà nói thẳng thì cái đó... hơi bất thường đấy.”

“Sức mạnh à? Hay đầu óc?”

“Cả hai. Nhưng giờ chắc là đầu óc. Cậu biết tại sao không?”

Bị Carol hỏi với ánh mắt đầy ẩn ý, Togami liền đáp lại theo suy nghĩ vốn đã xuất hiện lờ mờ trong đầu.

“Chắc là vì... vừa đánh vừa luyện tập à?”

“Chuẩn. Cậu ta rõ ràng là đang luyện tập còn gì.”

“Biết ngay mà.”

Trước câu trả lời “đầu óc có vấn đề” ấy, cả Carol và Togami gượng cười nhìn nhau.

Nếu chỉ đơn thuần muốn hạ gục kẻ địch thì cách chiến đấu của Akira không hề tối ưu. Cả đội đều có vũ khí đủ sức gây sát thương từ xa lên Baolegile. Hơn nữa, khác với khi còn ở Khu vực sâu thứ ba, con quái này không hề bắn ra những luồng năng lượng siêu mạnh. Vì vậy việc giữ khoảng cách an toàn và liên tục bắn ngoài tầm tấn công của nó sẽ an toàn và hiệu quả hơn nhiều.

Thế nhưng Akira lại cố tình lao lên một mình. Nếu suy nghĩ kỹ thì một nửa lý do là để bảo vệ đồng đội, vì khi cậu thu hút toàn bộ sự chú ý của Baolegile thì nó sẽ không tấn công Carol và Togami. Nhưng nếu chỉ vì an toàn thì cả đội nên cùng nhau lùi lại giữ khoảng cách chứ chẳng cần Akira phải mạo hiểm đánh giáp lá cà làm gì. Vậy chắc chắn phải còn một lý do khác. Carol và Togami nhanh chóng hiểu ra khi nghĩ tới đây. Nhưng phải một lúc lâu sau họ mới thừa nhận rằng lý do còn lại ấy chính là luyện tập. Nói đúng hơn thì họ đã mơ hồ đoán được, chỉ là cả hai đều cần thời gian để chấp nhận sự thật đó mà thôi.

Togami nói với vẻ hơi bất lực.

“Đúng là đầu óc cậu ta có vấn đề thật.”

Trong tình huống kiểu này, Akira vẫn chấp nhận mạo hiểm không cần thiết chỉ để trở nên mạnh hơn. Xét theo lẽ thường thì điều này là đúng là có vấn đề. Nhưng chính vì thế nên cậu mới mạnh đến mức này, ít nhất thì đó là quan điểm của Togami.

“Ừ.... Đúng là có vấn đề thật.”

Lúc mới gặp Akira, Carol cũng kinh ngạc trước sức mạnh của cậu. Khi ấy cô cho rằng bản thân biết lý do vì sao Akira lại mạnh như vậy. Nhưng lý do ấy giờ đây đã không còn đúng nữa. Akira đã mạnh tới nỗi khiến cô buộc phải nghi ngờ rằng nhận định trước đây của mình liệu có phải đã sai hoàn toàn rồi không.

Togami đáp lời của Carol theo cách hiểu riêng.

“Ừ. Mà chắc đầu óc cũng phải chập cheng đến mức đấy thì mới mạnh được như vậy. Hèn gì sắp phải đi đánh Kaiju tiếp rồi mà giờ cậu ta vẫn còn nghĩ đến chuyện đi giết tên giả mạo mình.”

Carol khẽ mỉm cười phụ hoạ để chuyển chủ đề.

“Ừ. Đúng là phong cách rất “Akira” nhỉ.”

“Chuẩn.”

Cả hai cùng cười khổ rồi dừng câu chuyện lại ở đây. Sau nụ cười ấy, một niềm ngưỡng mộ mơ hồ nhen nhóm trong lòng Togami, như thể cậu đang mong muốn rằng một ngày nào đó bản thân cũng có thể đứng ở phía bên kia chiến tuyến. Còn Carol thì biết rõ điều ấy là không thể đối với cô. Cả hai tiếp tục yểm trợ cho Akira.

Trận đấu giữ Akira và Baolegile vẫn tiếp tục. Trong suốt thời gian đó, con quái vẫn hứng trọn mưa đạn dày đặc từ phía Carol và Togami. Nhưng nó không hề chuyển mục tiêu sang họ. Chính xác hơn thì mỗi lần định làm vậy, Akira đều đứng ra cản lại nên con quái đành phải chấp nhận rằng điều đó là bất khả thi.

Akira né thêm một đòn tấn công dữ dội nữa và đáp xuống lưng con quái. Cậu nhắm vào dị thể dạng người mọc trên lưng nó và bắn nát thành vô số mảnh vụn. Đống thịt khổng lồ ấy tuy đã bị nghiền nát, nhưng chúng vẫn còn vương vãi khắp tàn tích cùng với cánh tay dài chưa kịp tái sinh lại.

Ngay dưới chân Akira, một vết nứt dài bất ngờ xé toạc mặt lưng con quái. Từ trong khe nứt ấy, những chiếc răng mọc ra và biến thành một cái miệng khổng lồ, thứ trông còn lớn hơn cả Akira và nhắm thẳng về phía cậu.

Akira bật nhảy để né khỏi cú ngoạm khổng lồ. Nhưng ngay bên dưới, khối thịt bắt đầu phồng lên, lao thẳng về phía cậu và há ra định cắn thêm lần nữa. Akira lại đạp mạnh vào không khí, tránh né rồi nã đạn thẳng vào phần thịt vừa trồi lên ấy.

Phần thú của Baolegile liên tục bị phá huỷ rồi tái tạo. Nó bị biến dạng đến mức không thể gọi là một loài thú ăn thịt bốn chân nữa. Thế nhưng ý chí chiến đâu của nó vẫn không hề suy giảm. Với số lượng chân lúc chẵn lúc lẻ, nó vẫn khéo léo điều khiển cơ thể khổng lồ để liên tục tấn công một cách dai dẳng.

Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Những vết thương cứ chồng chất không ngừng từ các đợt bắn phá, đi kèm với quá trình tái sinh liên tục để chữa lành đã tiêu hao năng lượng trong cơ thể nó và khiến nguồn năng lượng ấy dần cạn kiệt.

Chuyển động của con quái bắt đầu chậm lại. Nhận ra đối thủ đã đến giới hạn, Akira trút xuống một loạt đạn đầy dữ đội để kết liễu. Baolegile ngã gục xuống khi phần dị thể hình người trên lưng mới tái tạo được một nửa và hoàn toàn tắt thở.

Vẫn còn lơ lửng trên không, Akira buông tay khỏi cò súng rồi đáp xuống bên cạnh xác con quái. Cậu nhìn chằm chằm vào nó. Không có dấu hiệu gì cho thấy con quái sẽ cử động trở lại. Akira thở dài một hơi.

[...Có vẻ ổn rồi. Tốt. Đã hạ xong.]

Alpha vừa xác nhận kẻ địch đã chết, vừa khen ngợi nỗ lực của Akira.

[Ừ. Hạ được rồi. Lần này cậu còn tự mình làm từ đầu tới cuối mà không cần tôi ra tay. Một buổi tập luyện hiệu quả đấy.]

[Phải nhỉ. Tôi cũng mạnh lên thật rồi... tôi muốn nói thế lắm... cơ mà....]

Mỉm cười đón nhận lời khen, Akira chợt nghĩ.

[Con này yếu đi nhiều rồi nhỉ. Nó cũng không bắn cái luồng sáng kia nữa.]

[Chắc nó không còn đủ năng lượng để làm vậy. Tuy vẫn có thể bắn, nhưng nếu làm thế thì nó sẽ chết vì cạn năng lượng ngay. Có lẽ vì vậy nên con quái mới dồn toàn bộ năng lượng để tái tạo cơ thể.]

Những con quái hợp thể mà Akira từng chiến đấu ở Khu vực sâu thứ ba liên tục được cung cấp một lượng năng lượng khổng lồ từ tàn tích. Nhưng ở Khu vực sâu thứ hai, nguồn năng lượng ấy đã không còn hoặc giảm mạnh và khiến chúng yếu đi đáng kể.

[Chắc cũng vì lý do đó nên con quái tên Relagros kia không chịu ra khỏi Khu vực sâu thứ ba.]

Với thân hình khổng lồ ấy thì di chuyển thôi cũng đã tốn một lượng năng lượng khủng khiếp rồi. Vì thế khi không nhận được đủ năng lượng từ xa nên nó khó lòng có thể hoạt động trong Khu vực sâu thứ hai. Alpha giải thích như vậy.

[Không biết nên mừng hay nên lo nữa....]

Akira vừa đáp vừa suy nghĩ.

Cậu không hề muốn đối đầu với thứ đó khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, cậu càng không muốn chạm trán với con quái khi đang đi cùng Carol và Togami. Nhưng nếu nó chịu xuất hiện ở Khu vực sâu thứ hai thì có thể các Thợ săn hạng cao sẽ ra tay tiêu diệt nó.

Bản thân Akira chỉ muốn giết kẻ giả mạo mình chứ cậu không tâm tới việc tiêu diệt Kaiju. Nếu tránh được cuộc chạm trán với chúng thì cậu sẽ tránh. Nhưng nhiều khả năng kẻ giả mạo kia đang ở cùng với con Kaiju ấy ở Khu vực sâu thứ ba. Vì vậy tốt nhất là trước khi quay lại nơi ấy thì đã phải có ai đó tiêu diệt nó rồi.

Akira vẫn phân vân vì chưa rõ tình hình hiện tại có đang thuận lợi cho mình hay không. Lúc ấy Alpha mỉm cười nói.

[Riêng tôi thì thấy có lợi.]

[Tại sao?]

[Vì như thế thì cậu sẽ có thời gian để mạnh lên. Kể cả không có Relagros đi chăng nữa thì cũng đâu có gì đảm bảo là cậu thắng được kẻ giả mạo đâu. Nếu hắn đủ mạnh để điều khiển con Kaiju ấy thì sao? Liệu Akira hiện giờ có thắng nổi không?]

[...Không nổi đâu.]

Akira cũng thoáng nghĩ rằng nếu có Alpha hỗ trợ thì khác, nhưng khi Alpha đã đặt câu hỏi như vậy thì chắc điều đó là không thể, hoặc mức hỗ trợ ấy sẽ gây ra những tình huống bất lợi cho cô. Nghĩ thế, Akira mới thẳng thắn trả lời là “Không nổi”.

Alpha không đọc được hết suy nghĩ của Akira, nhưng câu trả lời thì đã rõ. Cô mỉm cười nói.

[Vậy thì bây giờ cậu hãy mạnh lên đi. Tôi cũng sẽ giúp cho.]

[Ừ.]

Mạnh lên thì hầu hết mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Lúc này họ đang có thời gian làm điều đó. Akira nghĩ vậy rồi lập tức chuyển hướng suy nghĩ.

Đúng lúc ấy, Carol và Togami bước tới.

“Akira, cậu có bị thương đâu không?”

“Không, tôi ổn.”

“Vậy thì tốt. Mà cậu lại tự mình tiêu diệt nó rồi nhỉ. Đáng nể thật đấy.”

Togami cũng tiếp lời.

“Ừ. Thật sự rất đáng nể. Đúng là không lạ khi cậu dám một mình đối đầu với thứ đó.”

Vì quả đúng lần này là do Akira tự mình kết liễu con quái nên cậu thoải mái nhận những lời khen ấy rồi đáp.

“Nhưng đâu phải mỗi tôi làm đâu. Nếu không có hai người hỗ trợ thì chắc sẽ khó và mất thời gian hơn nhiều. Cảm ơn vì đã giúp tôi nhé.”

Dù vất vả và khá tốn thời gian, nhưng không phải là cậu hoàn toàn có thể hạ nó một mình. Từ câu trả lời đầy tự tin của Akira, Carol và Togami chỉ thấy điều đó rất “Akira” nên cười nhẹ.

“Vậy Carol. Giờ tôi sẽ tạm rút lui, phần còn lại nhờ cô.”

“Được.”

Sau khi rút lui và giữ khoảng cách, Carol lấy máy ra gọi cho ai đó. Một lúc sau, một chiếc xe tải lớn xuất hiện. Đại diện của đội Thợ săn bước xuống từ bên trong, còn Carol chỉ vào xác của Baolegile và nói.

“Đằng kia. À, quanh chỗ này cũng có kha khá xác quái vật máy móc nằm rải rác nữa. Nếu rảnh thì xử lý luôn giúp tôi nhé.”

Những Thợ săn này được Dragon River thuê về làm yêu cầu vận chuyển. Họ tới để mang xác những con quái vật mà đội Akira đã tiêu diệt. Các Thợ săn kiếm tiền bằng cách lấy di vật từ tàn tích của Cựu thế giới, và những di vật ấy cũng bao gồm cả quái vật. Dù là quái vật máy móc được chế tạo hàng loạt hay quái vật sinh học ăn lắm đẻ nhiều thì đối với thời đại hiện nay, chúng đều là những “khối” công nghệ cao của Cựu thế giới và có giá trị nghiên cứu.

Dĩ nhiên, những con quái yếu và tầm thường thì công nghệ bên trong chúng cũng chỉ ở mức thấp. Thêm vào đó thì đa phần những công nghệ ấy đã được phân tích hết từ lâu nên giá trị giờ cũng chẳng còn bao nhiêu. Đem chúng về bán thì chỉ được tính theo giá trị của một đống thịt hay đồ sắt vụn.

Ngược lại, những con quái mạnh thì sẽ được giao dịch với giá cao. Lý do là bởi chúng đòi hỏi nhiều công nghệ tiên tiến hơn để đạt được sức mạnh đó. Vì vậy nên xác Baolegile có gía trị rất lớn. Sức mạnh của chúng đủ để khiến các Thợ săn hạng cao phải chật vật. Còn chưa kể đến việc lũ quái này xuất hiện ở Khu vực sâu thứ ba – nơi có trình độ công nghệ cực kỳ cao. Việc phân tích xác của chúng nhiều khả năng sẽ thu về những công nghệ tiên tiến và khó sao chép.

Không cần dùng đến các gói năng lượng mà chúng vẫn có thể tiếp nhận nguồn năng lượng từ xa một cách liên tục, dùng năng lượng ấy để tăng cường cơ thể, chữa lành và tái tạo các bộ phận bị thương. Thậm chí nó còn cho phép chúng dùng vũ khí liên tục mà không lo cạn kiệt năng lượng. Nếu những công nghệ tăng cường và cải biến cơ thể này được phân tích thành công và áp dụng vào thực tế với chi phí thấp thì công ty nào sở hữu nó sẽ lập tức vươn lên dẫn đầu ngành công nghiệp.

Kể cả khi tính đến khả năng phân tích thất bại thì xác Baolegile vẫn đáng để các công ty bỏ ra số tiền lớn.

Người đàn ông đại diện nhóm vận chuyển nhìn vào xác Baolegile, thứ di vật quý giá đó với ánh mắt hơi căng thẳng và hỏi Carol.

“Con này chết hẳn chưa?”

“Cứ cho là vậy đi.”

“Cứ cho là vậy hả...?”

Nghe câu trả lời mơ hồ ấy, anh nhăn mặt. Nhưng Carol vẫn tiếp tục nói.

“Bắn nó cũng không né, tới gần cũng không phản ứng, vết thương thì chẳng tái tạo nữa. Tức là giờ nó không khác gì một cái xác. Ít nhất thì tôi đã vô hiệu hoá nó tới mức đấy rồi. Nhưng nếu muốn tôi khẳng định là chết hẳn rồi thì... tôi chỉ có thể nói “cứ cho là vậy” thôi.”

“...Không, ý tôi không phải thế....”

“Vậy sao? Thế thì nó chết rồi đấy.”

Carol không thật sự nghĩ người đàn ông kia đang cố lấy lời khai để giữ bằng chứng đề phòng trường hợp xấu. Nhưng nếu có sự cố xảy ra thì việc để lại lời khẳng định chắc chắn sẽ khiến cô gặp bất lợi trong các cuộc đàm phán về sau. Vì vậy Carol không đảm bảo rằng xác của Baolegile chắc chắn là một cái xác, và cô cũng không chịu trách nhiệm cho điều đó.

Người đàn ông hiểu rằng câu “cứ cho là vậy” của Carol chỉ mang hàm ý đó. Anh quyết định xem như con quái kia đã chết và bắt đầu công việc.

“...Tôi hiểu rồi. Này! Khiêng nó đi!”

Dưới lệnh của anh, công việc vận chuyển xác Baolegile bắt đầu. Nhóm Thợ săn dùng sức mạnh từ bộ đồ gia cường để khiêng cơ thể khổng lồ trông nặng nề ngay cả khi đã chết đó lên xe tải.

Nhìn cái xác vẫn toát vẻ đáng sợ kia rồi quay qua Carol và Togami – những người được cho là đã hạ nó, anh hỏi Carol.

“Hai người thôi mà hạ được con này sao. Ghê thật đấy.”

Giọng điệu của người đàn ông kia không đơn thuần chỉ là kinh ngạc trước sức mạnh của nhóm Carol, mà nó còn mang chút hoài nghi rằng liệu hai người họ có thật sự hạ được Baolegile hay không.

Carol cố tình đáp lại với nụ cười tự mãn.

“Ừ. Bọn tôi mạnh lắm đấy nhé?”

“Ừ....”

Anh ta không ngây thơ mà tin hoàn toàn. Nhưng vì biết Dragon River là bên thuê họ nên anh cũng đoán rằng có thể hai người này được những Thợ săn khác mạnh hơn trong đội hỗ trợ, hoặc họ được cấp trang bị đủ mạnh để tự tiêu diệt Baolegile. Vì vậy người đàn ông cũng không gặng hỏi thêm nữa.

Vốn dĩ anh ta cũng chẳng muốn biết rõ hơn, anh hỏi đơn giản là vì tò mò mà thôi. Nếu đi quá trớn rồi vô tình làm mất lòng Dragon River thì đúng là rước hoạ.

Nhóm vận chuyển nhanh chóng mang xác Baolegile cùng đống xác quái vật máy móc lên xe rồi rời đi. Carol đứng nhìn chiếc xe dần khuất bóng, trong khi Akira – người vẫn giữ khoảng cách để phòng hờ cũng đã quay lại.

(Công nhận, nếu biết thực ra chẳng phải hai người mà gần như chỉ có một mình Akira làm hết... thì không biết anh ta sẽ nghĩ sao nhỉ?)

Carol khẽ mỉm cười thích thú trước suy nghĩ ấy, khiến Akira phải thắc mắc nhìn cô.

“Carol, có chuyện gì à?”

“Không có gì đâu. Thế giờ sao? Chúng ta rút lui à? Bọn tôi thì ổn thôi nên tuỳ cậu quyết định đấy Akira.”

Togami cũng đồng tình với ý kiến của Carol.

“Ừ. Bọn tôi không sao đâu. Tiếp tục tuần tra hay không thì hãy để Akira quyết định đi.”

Việc tiếp tục tuần tra đồng nghĩa với việc có thể sẽ phải đối mặt với Baolegile một lần nữa. Nếu Akira đánh giá sai giới hạn của bản thân và để thua thì Carol và Togami có thể sẽ chết. Hiểu rõ điều đó, nhưng họ vẫn để Akira tự lựa chọn.

“Hiểu rồi. Vậy tiếp tục thôi.”

“Được.”

“Rõ.”

Thế là đội Akira lại tiếp tục tuần tra Khu vực sâu thứ hai. Tuy vậy cả ba không tiến sâu thêm mà chỉ đi vòng quanh Khu vực sâu thứ nhất. Sau khi đẩy lui vài bầy quái vật máy móc, họ lại một lần nữa chạm trán Baolegile. Tương tự lần trước, họ đã hạ được nó mà không ai bị thương. Công việc hôm nay của đội Akira kết thúc ở đây.

_*_*_*_

Hoàn thành phần việc trong ngày cả đội giờ đang nghỉ ngơi trong xe cắm trại của Carol. Sau khi tắm xong, Akira quay lại phòng khách thì thấy Togami đang ngồi đó với biểu cảm phức tạp.

“Có chuyện gì thế, Togami?”

“À... không, tôi vừa mới kiểm tra hạng Thợ săn....”

“Rồi sao?”

“...Lên tận 50 luôn rồi.”

Akira ban đầu không hiểu chuyện đấy có gì lạ, nhưng cậu ngay lập tức nhận ra nguyên nhân khiến Togami làm vẻ mặt ấy. Cậu suýt nữa định tỏ thái độ “tôi hiểu cảm giác của cậu mà” nhưng bị Alpha nhắc nhở.

[Akira, đừng làm cái mặt “tôi hiểu cảm giác đó” nhé.]

[Ối, suýt nữa thì.]

Chiến tích hôm nay đã khiến hạng Thợ săn của Togami tăng vọt một cách đáng kinh ngạc. Họ đã hạ được tới hai con Baolegile nên kết quả này gần như là điều hiển nhiên. Nhưng Togami không thể vui mừng vì chuyện đó, bởi lẽ chiến tích này là do Akira mang về.

Giờ Akira đang trên danh nghĩa không tồn tại trong đội. Vì vậy chiến tích ấy sẽ được ghi nhận cho Carol và Togami. Tuy đã biết trước điều này, nhưng khi tận mắt thấy hạng Thợ săn của mình tăng cao đến thế, cảm giác khó chịu mơ hồ vẫn trỗi dậy và vượt ngoài sự chuẩn bị tâm lý ban đầu của Togami.

Akira rất hiểu cảm giác đó. Bản thân cậu cũng chỉ có được sức mạnh hiện tại nhờ sự hỗ trợ của Alpha chứ không hoàn toàn là dựa vào sức của chính mình. Tuy vậy trong mắt người khác, tất cả đều là chiến tích của cậu và họ ca ngợi Akira vì điều đó. Cảm giác ấy cậu đã mang theo suốt từ lâu. Tất nhiên Akira không thể nói thẳng kiểu như “tôi hiểu mà” vì cậu không thể tiết lộ về Alpha.

Khi Akira còn đang suy nghĩ xem nên nói gì, Carol chợt mỉm cười xen vào.

“Tiện thể thì hạng của tôi cũng lên 51 rồi đấy. Cảm ơn cậu nhé, Akira.”

Khác với Togami, Carol chẳng hề bận tâm chút nào. Thái độ dửng dưng đó khiến Akira cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Không có gì. Tôi kéo hai người theo vì việc cá nhân mà. Cứ xem như đấy là chút lợi lộc kèm theo đi.”

“Ừ. Chúng ta đang hợp tác còn gì, lợi lộc ít ra cũng phải được chừng này chứ.”

Carol đáp lại với giọng trêu đùa. Điều ấy cũng giúp Akira nhẹ lòng phần nào. Cậu quay sang Togami.

“Nếu cảm thấy khó chịu thì xin lỗi, nhưng cậu cứ giữ nguyên cái khó chịu ấy đi. Cậu còn phải trả nợ cho tôi mà, nên cứ xem như đó là một phần của khoản nợ là được.”

Nghe vậy, Togami cũng thay đổi cách nghĩ và cười nhẹ.

“Đành chịu vậy. Được rồi.”

“Cảm ơn nhé.”

“Đừng bận tâm. Hạng 50 thì nhằm nhò gì, tôi sẽ sớm đạt được sức mạnh tương xứng thôi!”

Thứ hạng Thợ săn hiện tại của Togami chỉ là một ảo tưởng bị đánh giá quá cao. Hiểu rõ điều đó, cậu tự nhủ rằng bản thân sẽ đuổi kịp và vượt qua ảo tưởng ấy.

Carol bất ngờ xen vào.

“Cậu nói gì vậy? Hạng 50 thì làm được trò trống gì chứ?”

“Tại sao?”

“Còn tại sao nữa hả? Từ mai trở đi chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu cùng Akira đấy? Hạng chắc chắn sẽ còn tăng lên nữa. 50 làm sao mà đủ được!”

Nghĩ lại thì đúng là vậy. Togami hỏi tiếp.

“Vậy bao nhiêu mới đủ?”

“Hừm, khoảng 70 chăng?”

Mặt Togami hơi cứng lại. Chiến tích mà Akira kiếm được sẽ tiếp tục được tính cho cậu. Togami không khỏi chùn bước khi nghĩ về khả năng ấy.

Tuy vậy, cậu vẫn đáp lại.

“T-Tôi sẽ làm được.”

“Cố lên nhé.”

Carol cười nói, Akira cũng cười theo.

“Ừ. Xin lỗi nhưng nhờ cậu đấy.”

“Ư-Ừ. Cứ để đó cho tôi.”

Togami cũng cười đáp lại. Nhưng nụ cười ấy vẫn khá gượng gạo. 

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Quá năng suất🥰
Xem thêm
tks trans
Xem thêm
Khoảng khắc bình yên chăng
Xem thêm
Không biết sắp tới Tsubaki có đóng vai trò quan trọng gì nữa không nhỉ. Ngồi hóng ác.

Yêu thớt nhiều! 😍 Năng suất quá đi.
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck 👍 🦆
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cảm ơn bác viewer ruột :D
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
22 seconds
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Nhanh quá :D Đố bác tìm ra lỗi luôn nhé cảnh sát chính tả :D
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời