Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]

Chương 253: Hỗ trợ bổ sung

14 Bình luận - Độ dài: 5,956 từ - Cập nhật:

Duck: Sắp đại chiến rồi :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Udajima thoáng lộ vẻ khó xử khi hay tin Thành phố Kugamayama đã hủy lệnh treo thường Akira.

(...Vậy là Akira không còn lý do gì để tới Khu vực sâu thứ ba nữa sao...? Giờ phải làm gì đây?)

Akira – người tự xưng đã đứng về phe chủ nghĩa Kiến Quốc chỉ là một kẻ giả mạo. Việc hủy bỏ lệnh treo thường chính là phán quyết mà Thành phố Kugamayama đưa ra, hơn thế nữa họ còn công khai thông báo điều đó đến toàn khu vực. Vậy thì Akira sẽ không cần phải vào Khu vực sâu thứ ba để giết kẻ giả mạo kia hòng chứng minh sự trong sạch của mình nữa, từ đó khiến hắn khó lòng có thể dụ Akira tới đây để ám sát cậu.

Udajima hỏi Haruka.

“Cô từng giao chiến với Akira ở tàn tích Mihazono rồi đúng không? Thực tế thế nào? Hắn mạnh tới đâu? Cô đã dồn hắn vào thế bí chưa?”

Nếu chỉ cần thêm một chút nữa là giết được thì thay vì dụ Akira tới Khu vực sâu thứ ba, việc liên tục cử các Akira giả đi cũng có thể là một cách, Udajima suy tính như vậy. Nhưng Haruka lắc đầu. 

“Không những không dồn được mà đấy còn chẳng phải một trận đấu đúng nghĩa. Ngay cả với phiên bản đó, cộng thêm sự hỗ trợ của tôi cũng thừa sức để đánh bại đơn vị Thành phố bảo vệ toà nhà Seranthal rồi, ấy vậy mà vẫn thất bại toàn tập trước Akira.”

“Đến mức đó luôn sao....”

Trong cuộc phòng thủ Seranthal, không hiểu vì lý do gì mà Yanagisawa đã đặc biệt dồn lực để điều động một đơn vị rất mạnh từ Thành phố tới. Vậy mà dù đủ sức để nghiền nát cả đội quân đó thì Akira vẫn áp đảo hoàn toàn Akira giả. Nghe vậy, Udajima chỉ biết ôm đầu. 

Hắn bất giác hối hận. Giá như lúc đó giết được hắn.

Ngày trước, Akira đã từng mất nhà vì bị một kẻ dùng thân xác của Babarod để tấn công, và người đứng sau vụ việc ấy chính là Udajima. 

Vào thời điểm đó, khi Akira chưa kịp lấy trang bị mới thì ngay cả phiên bản cũ của Akira giả cũng đã đủ sức giết cậu, Udajima không khỏi nghĩ tới điều đó. Nguyên nhân khi ấy Udajima không làm được là bởi hắn vẫn chưa đủ dũng khí để công khai đối đầu với Sakashita Heavy Industries. 

Sau này, khi Akira lên đoàn xe vận chuyển liên Thành phố để tới Thành phố Zegelt, Udajima lúc đó cũng biết rõ cậu đang ở trên xe. Nhưng hắn vẫn lựa chọn đi cùng chuyến, nguyên nhân là bởi Udajima khi ấy phải đi gặp một nhân vật mà hắn tuyệt đối không thể để những lý do tầm thường bên lề làm thay đổi lịch trình. 

Trên đường đi, đoàn xe từng bị lũ côn trùng khổng lồ Giant Bugs cấp tổ tấn công, nhưng cuối cùng tất cả vẫn an toàn đến được Thành phố Zegelt. Sau đó thông qua trung gian của Tập đoàn Lion’s Tail, Udajima tiếp tục đi về phía Đông. 

Về cơ bản thì Khu vực phía Đông được chia cắt và cai trị bởi Ngũ đại Tập đoàn. Mỗi Tập đoàn đều nắm trong tay sự ảnh hưởng mạnh mẽ tới vùng kinh tế của mình.

Tuy nhiên tiền tuyến lại không bị ràng buộc bởi điều đó. Để chống lại những con quái mang sức mạnh sánh ngang thiên tai xuất hiện ở khu vực chưa được khám phá xa hơn về phía Đông thì Ngũ đại Tập đoàn đều xem khu vực đấy thuộc quyền kiểm soát của tất cả, của Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất. Kết quả là càng tiến gần về tiền tuyến phía Đông, ảnh hưởng của các Tập đoàn này sẽ ngày càng nhỏ, kể cả khi khu vực ấy nằm trong vùng kinh tế của họ.

Với những lý do trên, khi một người dưới sự bảo trợ của một Đại Tập đoàn muốn gặp bí mật gặp trực tiếp người của một Đại Tập đoàn khác thì theo thông lệ phải chọn địa điểm càng xa về phía Đông càng tốt. Udajima cũng làm theo thông lệ ấy khi tiến về phía Đông xa nhất có thể.

Tại một địa điểm, hắn gặp một người và đưa ra một đề nghị.

Nếu chỉ đơn thuần là nói chuyện từ xa thì với công nghệ hiện tại, hắn có thể dùng thực tế ảo tăng cường để liên lạc vì nó chẳng khác nào gặp trực tiếp. Ấy vậy mà đôi bên đều mạo hiểm rời khỏi bức tường phòng thủ, băng qua vùng đất hoang đầy rẫy quái vật để đích thân gặp mặt, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã mang một ý nghĩa vô cùng to lớn.

Đối phương tỏ rõ sự tôn trọng trước nỗ lực ấy của Udajima và đưa ra một lời đề nghị xứng đáng. Nhưng nội dung bên trong lại đồng nghĩa với việc đối đầu trực diện với Sakashita Heavy Industries.

Vào thời điểm đó, dù đang bị cả Akira lẫn Inabe dồn ép, cộng thêm việc từ lâu hắn đã bất mãn vì có ác cảm với Sakashita, nhưng Udajima vẫn chưa đủ quyết tâm để hoàn toàn xem tất cả là kẻ thù. Hắn chỉ đáp rằng “Hãy cho tôi thêm thời gian suy nghĩ’ rồi quay về Thành phố Kugamayama. 

Thế nhưng ngay sau khi trở về, hắn nghe tin Akira đã lên tận hạng 70, thậm chí cậu còn sắp sửa sở hữu trang bị tương xứng. Udajima khi ấy rất hốt hoảng và lập tức tìm cách giết cậu. Hắn dồn hết mọi quân cờ có trong tay và kịp thời sắp xếp để tấn công Akira trước khi trang bị mới kịp chuyển tới nhưng thất bại. Và thế là Udajima đã hạ quyết tâm.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà Akira đã mạnh đến mức này. Không thể để cậu sống thêm nữa. Trước khi mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát, trước khi quá muộn, kể cả có phải biến Sakashita Heavy Industries thành kẻ thù thì hắn cũng phải giết Akira cho bằng được. Đó là suy nghĩ của Udajima.

Hắn đã bị dồn vào chân tường và buộc phải đặt cược. Nhưng kết quả vẫn chưa tới.

Nếu quyết tâm biến Sakashita thành kẻ thù ngay tại cuộc mật đàm ở phía Đông thì hắn đã có thể giết Akira rồi. Udajima hối hận vì điều đó, nhưng hắn thay đổi tâm trạng vì biết rằng giờ hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.

Nếu Akira mạnh đến mức đó thì để giết cậu, hắn phải dùng cách nào đó để dụ Akira vào Khu vực sâu thứ ba. Udajima băn khoăn không biết phải xử lý ra sao, nhưng trong đầu hắn hoàn toàn không nảy ra được ý tưởng khả dĩ nào.

(Nếu Sheryl chưa bị bắt thì mình đã có thể dùng nó để dụ Akira rồi.... Không, kể cả thế thì liệu con nhãi đấy có đủ làm mồi nhử để khiến hắn tới chỗ có Kaiju không.... Akira cũng không có động tĩnh gì khi Sheryl bị bắt cóc....)

Chắc chắn Akira rất si mê Sheryl, nhưng cậu không đến mức vì điều đó mà xông vào nơi có Kaiju như Khu vực sâu thứ ba. Việc cứu Sheryl ở toà nhà Seranthal cũng là vì đối với Akira thật, kẻ giả mạo cậu không phải là đối thủ quá mạnh. Udajima thầm giải thích theo hướng đó. Thật bế tắc, hắn cau mày nghĩ. Và rồi để mở đường thoát cho tình hình này, hắn quyết tìm thêm thông tin. 

“Haruka. Có tin gì mới về Akira không?”

“Đợi một chút. Để tôi kiểm.... Gì cơ? Có tin nói Sakashita Heavy Industries đang treo thưởng 500 tỷ Aurum cho Akira.”

“Cái gì? Sakashita Heavy Industries ư?... Khoan đã, cái đó là treo thưởng cho ai? Cho kẻ giả mạo do chúng ta chuẩn bị sao? Hay là cho Akira thật?”

“Cái đấy thì tôi chưa rõ. Nhưng dường như đã có người đang hành động dựa theo thông tin này rồi.”

“Động tĩnh của Akira thì sao?”

“Có vẻ như hắn đã tới Khu vực ngoại ô của tàn tích Kuzusuhara, về sau thì không rõ tung tích.”

Udajima nhăn mặt suy nghĩ với vẻ khó hiểu. Giả sử giữa Akira và Tập đoàn Sakashita có vấn đề và họ quyết định treo thưởng cậu thì trong trường hợp đấy, việc Akira nên làm đầu tiên là thoát khỏi khu vực kinh tế của Sakashita. Chẳng có lý do gì để cậu phải lẩn trốn ở ngoại ô tàn tích Kuzusuhara cả. Vậy thì nhiều khả năng tiền thưởng này là dành cho Akira giả. Không rõ Akira thật có việc gì ở đó, nhưng chắc chắn đấy không phải nơi để kẻ đang bị Tập đoàn Sakashita nhắm đến chạy tới ẩn náu. Udajima kết luận như vậy. 

Nếu đã thế thì hắn nghĩ tới một phương án khác.

“Phiên bản mới còn bao lâu nữa thì hoạt động được?”

“Ít nhất cũng phải tám tiếng nữa.”

“Vậy à. Thế khi nào điều chỉnh xong thì cho nó ra khu vực ngoại ô tàn tích đi. Từ những gì ta nghe được ở toà nhà Seranthal, nghe chừng Akira rất ám ảnh với việc giết kẻ giả mạo. Vì vậy nếu suôn sẻ thì ta có thể dụ hắn tới Khu vực sâu thứ ba.”

“Biết rồi. Tôi sẽ làm cho.”

Lúc đấy Udajima chợt nhớ ra:

“Nhân tiện thì... cô tới toà nhà Seranthal làm gì vậy? Thậm chí cô còn mang theo phiên bản hiện tại và cả Sheryl nữa chứ.”

“À, chi tiết lý do thì bên tôi không thể nói được, nhưng cơ bản là tôi có chút việc với Tập đoàn Lion’s Tail ở đấy. Phiên bản hiện tại và Sheryl đi cùng giống như vệ sĩ của tôi thôi.”

Haruka thẳng thừng nói dối như vậy, và Udajima cũng chỉ hỏi vu vơ nên không nhận ra điều đó.

“Vậy sao. Tập đoàn Lion’s Tail đang làm gì ở đó chứ? Việc hợp tác với chúng ta chắc cũng chỉ là bên lề thôi, nhưng rốt cuộc họ đang làm cái gì vậy....”

Udajima cũng suy nghĩ một chút về vấn đề này, nhưng cuối cùng hắn vẫn chẳng hiểu gì cả.

_*_*_*_

Chỉ còn ít thời gian nữa là bản tin khẩn về việc Sakashita Heavy Industries treo thưởng 500 tỷ Aurum cho Akira sẽ được công bố rộng rãi. Trong lúc đang tiến hành các công đoạn chuẩn bị cuối cùng thì người quan trọng nhất đã đến. Đó là Togami cùng vật tư hỗ trợ từ Kibayashi mà cậu mang theo.

Togami hơi ngạc nhiên khi thấy một người lạ như Doras có mặt ở đây. Nghĩ rằng giờ không phải lúc để bận tâm đến chuyện đó, cậu tiếp lời:

“Akira. Trước hết thì đây là đồ của Elena và Sara... không, của Hikaru chứ... à không, Inabe chăng? Sheryl? Thôi, nói tóm lại là đồ của mấy người đó.”

Hai khẩu phức hợp OFX được đưa cho Akira. Đây là đồ mà Hikaru mượn từ Elena và Sara bằng quyền hạn của Inabe. Họ cho rằng để Akira dùng sẽ tốt hơn thay vì để trong Trung khu, nơi họ đang ở. Vì thế nên Elena và Sara đã nhờ Hikaru đưa chúng cho Akira. 

Mỗi khẩu trị giá 20 tỷ Aurum và vốn dĩ không phải đồ cho mượn lại. Nhưng Hikaru đã nhắm mắt làm ngờ, cùng với việc Inabe cũng ngầm chấp nhận hành vi ấy với điều kiện Sheryl Family phải đứng ra bảo lãnh. 

Togami bỏ qua phần giải thích chi tiết ấy, nhưng Akira cũng hiểu rằng đây là sự tốt bụng từ những người mà Togami vừa nhắc đến. Cậu thầm bày tỏ lòng biết ơn và gắn khẩu phức hợp OFX vào xe máy.

“Và cái này là....”

Khi Togami nói vậy và định mở chiếc vali lớn mang theo, giọng Shiro bất ngờ vang lên từ thiết bị đầu cuối của Togami.

“Đó là thứ tao chuẩn bị. Akira. Tao cho mày mượn thôi đấy nhé.”

“Không phải là trả nợ à?”

“Ừ. Là cho mượn thôi bố. Chuẩn bị cái này chỉ trong một ngày thì ngoài tao ra chẳng ai làm được đâu.”

Trong chiếc vali là một thanh kiếm, một gói năng lượng và thuốc hồi phục. Shiro giải thích về chúng.

“Đó là thanh kiếm của bộ trang bị được gọi là series HBTN, sản phẩm hàng đầu mà Tập đoàn Sakashita bán cho những Thợ săn hoạt động ở tiền tuyến. Nói cách khác, đây là trang bị dùng được ở tiền tuyến.”

Akira rút nó ra khỏi chiếc vỏ cong. Thanh kiếm một lưỡi màu đỏ thẫm hiện ra. Trên mặt lưỡi phản chiếu khuôn mặt Akira đang tò mò thấy rõ.

Thanh HBTN này được làm bằng hợp kim màu đỏ thẫm với độ bén đạt mức gần như vượt ngoài mọi quy luật vật lý chẳng khác nào ma thuật. Hơn nữa nó còn mang hiệu suất năng lượng cực cao khi phối hợp với các loại giáp trường lực, đi cùng với khả năng chống phân rã vật liệu do tải năng lượng cao cũng cực kỳ điên rồ. Như Shiro đã giải thích, đây đúng là món vũ khí đủ tiêu chuẩn để chiến đấu ở tiền tuyến. 

Gói năng lượng và thuốc hồi phục đi kèm trong vali cũng là loại chuyên dụng cho tiền tuyến, chúng là những thứ Shiro tiện tay lấy trong lúc tìm kiếm thanh kiếm này. 

“Đây tất nhiên không phải thứ mà mấy kẻ tầm thường có thể chạm tay vào. Ngay cả đống tiền 500 tỷ Aurum đang treo trên đầu mày kia cũng chẳng thể mua nổi đâu. HBTN series chỉ mua được bằng Colon thôi.”

Mong muốn có trang bị tiến tuyến của Akira từ lâu đã được Shiro biến thành hiện thực, dù cho nó chỉ là một thanh kiếm.

“Nếu có thời gian thì tao sẽ chuẩn bị được cả bộ, nhưng trong một ngày thế này thôi thì chỉ riêng thanh kiếm đó thôi đã là giới hạn rồi. Nói trước nhé, ngay cả việc chuẩn bị mỗi cái kiếm này trong thời gian ngắn như thế thôi thì ngoài tao ra chẳng ai làm nổi đâu. Tao đã phải tự xoay sở mọi thứ đấy, nếu mày tự đi tìm thì đến mùa quýt cũng chẳng kiếm được đâu. Thế nên đây sẽ là một món nợ mới, là đồ tao cho mày mượn.”

Shiro nhấn mạnh rằng bản thân đã làm được nhiều đến mức để xoá sạch món nợ cũ và tạo thêm một món nợ mới. Akira cũng gật gù tỏ vẻ đã hiểu. 

“Ừ thì nợ cũ đã trả xong. Còn chuyện cái này có trở thành món nợ mới như mày bảo hay không thì phải xem nó hữu dụng đến đâu đã.”

“Mày....”

Shiro hậm hực, nhưng Akira tiếp lời, giọng nghiêm nghị như đóng đinh cuộc tranh luận:

“Mày xem việc đối đầu với Sakashita Heavy Industries chỉ là chuyện vặt thôi à?”

Bị nói vậy, Shiro chỉ còn cách nuốt ngược sự bất mãn vừa nhen nhóm kia vào trong. Akira nói tiếp:

“Thôi thì cứ trông chờ vào thanh kiếm này đi. Dù mày có làm tao mắc nợ đến đâu thì mọi thứ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa nếu tao chết.”

“Ừ.... Đúng vậy.”

Tiếng thở dài của Shiro vang lên qua thiết bị đầu cuối của Togami, như một sự thừa nhận rằng ít nhất cho đến lúc này, món đồ đó vẫn chưa tính là “nợ” của Akira.

Cuối cùng, Togami lấy ra một băng đạn và đưa cho cậu.

“Cái này là từ Kibayashi.”

Những gì Kibayashi chuẩn bị cho Akira chỉ là một băng đạn duy nhất. Trông nó khá lớn nhưng không phải băng đạn mở rộng và chỉ chứa vỏn vẹn sáu viên. 

Khi Akira cầm lấy nó và tò mò quan sát, Doras đứng cạnh lập tức nhận ra và kinh ngạc thốt lên.

“...Cái đó, không lẽ, là đầu đạn huỷ diệt à?”

“...Hình như thế.”

Togami trả lời với vẻ hơi căng thẳng.

Hoá ra món mà Kibayashi chuẩn bị để hỗ trợ Akira chính là đạn huỷ diệt. Đây tất nhiên là hàng lậu và không được cấp phép.

Vì sức công phá khủng khiếp nên loại đạn này bị các Tập đoàn quản lý khu vực nghiêm cấm sở hữu, buôn bán và sử dụng. Chỉ cần giữ trong người mà không được cấp phép thôi là Akira sẽ ngay lập tức bị xem là kẻ thù của Thành phố Kugamayama – trung tâm của vùng kinh tế Kugamayama. Đồng thời, đây cũng là hành động bị coi là sự vi phạm trực tiếp với Sakashita Heavy Industries – Tập đoàn đang kiểm soát vùng kinh tế sử dụng Aurum.

Tuy nhiên, dù đang trong tình trạng hơi đặc biệt nhưng Akira vốn đã trở thành kẻ thù của Sakashita. So với chuyện đó thì việc sở hữu đạn huỷ diệt giờ cũng chẳng phải điều gì quá đáng sợ. Với tâm trạng đầy thích thú, Kibayashi đã lén lút thu mua chúng rồi nhờ Togami mang đến cho Akira.

Akira cũng biết rõ sức mạnh của loại đạn này. Cậu vừa nghĩ “không ngờ ông ta lại chuẩn bị được thứ này”, vừa cảm thấy lạ khi tự đặt câu hỏi rằng nếu là Kibayashi thì lẽ ra ông sẽ giống Shiro và ngồi kể lể một tràng về những khó khăn mà mình đã trải qua để kiếm được chúng.

Nhưng Kibayashi không tới trao tận tay và cũng chẳng gọi điện. Điều đó khiến Akira thấy hơi bất thường.

“Togami. Kibayashi có nói gì kiểu như “bao giờ đưa cái này cho Akira thì gọi cho tôi” không?”

“Không, tôi không thấy nói gì cả.”

“Vậy à.... Tôi cứ tưởng đã mất công chuẩn bị thứ quý giá thế này thì thể nào Kibayashi cũng sẽ gọi điện bảo tôi phải dùng nó cho ông ta xem cho mà xem.”

Nghe vậy, Togami nghĩ một chút rồi đáp:

“Chắc ông ấy sợ nói nhiều quá sẽ khiến cậu tiếc của rồi lại không dám dùng cũng nên. Cơ mà nó đúng là quý thật.”

“...Ừ, cũng có lý.”

Akira khẽ gật đầu và thử đoán suy tính của Kibayashi.

Đầu đạn huỷ diệt là một thứ cực kỳ quý giá. Càng sử dụng nhiều thì Akira càng mang nợ nhiều. Nếu cứ để Akira nghĩ như vậy mà dè xẻn không chịu dùng thì trò vui mà ông trông chờ sẽ chẳng còn đáng để thưởng thức nữa.

Nhưng việc giả vờ xem thứ này không phải đồ quý thì đúng là không thể. Vì vậy tốt hơn hết là đừng dại dột kể lể về những khó khăn khi kiếm được chỗ đạn này, tránh để một thằng nhóc đầu gỗ như Akira ý thức được tầm quan trọng của nó. Cứ vô tư mà dùng đi cu – nói vậy e lại phản tác dụng. Thế nên tốt nhất là không nên nói gì ngay từ đầu luôn cho xong.

Hơn nữa, nếu gặp trực tiếp Akira hoặc thậm chí là chỉ nói chuyện qua thiết bị đầu cuối thì chắc Kibayashi sẽ lại cười sằng sặc tới mức không thể nói được câu nào ra hồn. Nghĩ vậy, Kibayashi quyết định không liên lạc gì. Tuy có chút tiếc nuối nhưng như thế lại vui hơn.

Akira cũng đoán ra suy nghĩ đó Kibayashi, phần vì kinh nghiệm tiếp xúc với ông, phần vì chút dự đoán chủ quan trong lòng. Cuối cùng cậu quyết định sẽ không để tâm thêm nữa.

Akira làm theo chỉ dẫn của Alpha để hoàn tất khâu chuẩn bị. Thay gói năng lượng trong bộ đồ gia cường bằng loại chuyên dụng cho tiền tuyến, đeo thanh HBTN, uống sẵn thuốc hồi phục rồi lắp băng chứa đầu đạn huỷ diệt vào một trong bốn khẩu RL2 phức hợp. Sau đó Akira ngồi lên xe rồi quay lại dặn Carol và những người khác trước khi xuất phát.

“Vậy tôi đi đây. Carol, tôi nhắc trước là đứng có bám theo đấy. Quay về Thành phố đi. Đừng nghĩ vì có Doras đang làm vệ sĩ rồi thì ở Khu vực sâu thứ hai cũng ổn rồi lấy cớ đề phòng để lảng vảng gần đó hóng chuyện. Đừng có làm thế.”

“Tôi biết rồi mà.”

Carol mỉm cười đáp lại. Nhưng nếu Akira không nhắc thẳng như vậy thì chưa chắc cô đã ngoan ngoãn quay về, nhất là khi bên cạnh cô còn có Doras – một Thợ săn mạnh mẽ.

Togami lúc này nghiêm túc nhìn Akira.

“Akira. Tôi vẫn chưa trả hết nợ cho cậu đâu. Đừng có bắt tôi ăn quỵt đấy.”

Nếu tính đến chuyện nợ nần thì ngay khi giúp giao một món đồ bất hợp pháp như đầu đạn huỷ diệt cho một người đã bị Sakashita Heavy Industries xem là kẻ thù, Togami đã trả quá số nợ mà cậu mắc Akira rồi. Chính Kibayashi cũng dùng lý do này để lôi kéo Togami hợp tác với mình.

Thế nhưng Togami vẫn nói như vậy. Ý của cậu thực ra là “Đừng có chết”.

Akira cười đáp lại:

“Ừ. Sau này tôi sẽ bắt cậu trả đầy đủ.”

Câu trả lời ấy mang ý rằng “Tôi sẽ không chết đâu”. Nhờ vậy, Togami cũng cười đáp lại.

Akira chào tạm biệt tất cả rồi hướng về phía trước. Ở đó, Alpha vẫn mỉm cười như thường lệ.

[Vậy Akira, chúng ta đi thôi. Cậu đã sẵn sàng chưa?]

Alpha khẽ cười đầy khiêu khích. Đích đến lần này là Khu vực sâu thứ ba – nơi Akira đã từng phải liều mình tháo chạy.

Thế nhưng cậu chỉ nở nụ cười mạnh mẽ.

[Đã sẵn sàng. Chuẩn bị tinh thần là việc của tôi mà!]

Mang theo quyết tâm của Akira, chiếc xe phóng đi đầy mạnh mẽ, hướng tới nơi chết chóc và khắc nghiệt nhất từ trước đến này. Akira tiến về phía trước như mọi khi, như trước đây cậu vẫn làm, chẳng hề thay đổi.

_*_*_*_

Bóng dáng Akira lao đi trên xe máy giữa không trung dần khuất sau bầu trời tàn tích. Ngay lúc đấy một thông báo được gửi đến nhóm Carol. Đó là tin tức mới về lệnh treo thưởng.

Xem xong, Togami cười khổ.

“Thế là cái đầu của cậu ta cũng lên 500 tỷ Aurum rồi à....”

500 tỷ Aurum – một con số khủng khiếp, Togami nghĩ vậy. Nhưng liệu số tiền ấy có thực sự đủ để khiến người ta liều mạng giết Akira hay không thì bản thân cậu cũng không dám chắc.

Hiểu được suy nghĩ ấy, Carol liền mỉm cười.

“Còn tôi thì 500 tỷ Aurum đấy cũng chẳng đủ để khiến tôi muốn đánh với Akira đâu. Cậu thì sao Togami?”

“Xin kiếu. Không đời nào.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy đấy. Còn anh thì sao Doras?”

“Tôi cũng xin kiếu. Tôi không bần cùng đến mức phải kiếm 500 tỷ Aurum. Mà kể cả có cần chừng đấy tiền để mua được Carol đi nữa thì tôi thà làm Thợ săn đàng hoàng còn hơn là đi đánh nhau với cậu ta.”

Vì câu hỏi nghe quá thoải mái nên Doras cũng thản nhiên trả lời. Nhưng thế là đủ để Carol hiểu ra.

“Ồ, nói vậy tức là anh đã từng đấu với Akira rồi phải không?”

Doras bật cười, còn Togami thì nhìn anh với vẻ hơi bất ngờ. Trước ánh mắt hơi trách móc của Carol, Doras buộc phải thú nhận và xem đấy như lời biện hộ.

“Tôi chỉ tò mò thôi. Tôi vốn cũng khá tự tin vào sức mạnh của mình. Ấy vậy mà cô lại chọn Akira làm vệ sĩ thay vì tôi, đúng chứ? Thế nên tôi muốn xem thử cậu ta thực sự mạnh đến mức nào.”

Từ câu trả lời đó, Carol đã được được phần nào chuyện xảy ra ngày hôm qua, tức lý do tại sao Doras lại trở thành vệ sĩ của cô.

Rất có thể Doras đã thử đấu với Akira để kiểm tra thực lực rồi thất bại thảm hại và suýt chết. Nhưng thay vì giết, Akira lại tha cho Doras với điều kiện anh phải làm vệ sĩ cho Carol.

Đúng là phong cách của Akira. Được thuê để bảo vệ Carol, nhưng rồi cậu lại kéo thêm rắc rối về cho cô. Vì vậy Akira mới cảm thấy áy náy và muốn Doras thay cậu bảo vệ cô. Hơn nữa, với việc phải tới Khu vực sâu thứ ba, thì Akira chắc chắn không thể ở cạnh Carol nữa. Bởi vậy nên cậu đã chấp nhận đề nghị của Doras.

Câu nói “anh ta muốn chết để bảo vệ Carol nên tôi mới dẫn về” của Akira giờ đây lại khớp với mọi chuyện. Nghĩ vậy, Carol gật gù đồng tình và mỉm cười trêu chọc Doras.

“May mà không bị giết nhỉ?”

“Ừ. Cậu ta mạnh thật. Không chỉ đơn giản là mạnh hơn tôi thôi đâu, nhiều khả năng Akira còn giữ lại mấy con át chủ bài nữa. Nhưng ngay cả khi không cần dùng tới chúng thì cậu ta vẫn thắng tôi. Tôi đã thua hoàn toàn rồi. Với sức mạnh đấy thì cô chọn Akira cũng là điều dễ hiểu.”

Doras vừa nói thật, vừa tìm cách né tránh. Nhờ vậy mà Carol không hề nhận ra rằng anh đã từng liều chết để bảo vệ cô, còn Doras cũng chẳng trơ trẽn tới mức tự nói ra điều đó.

Để đổi chủ đề, Doras quay sang hỏi Togami.

“À này Togami, cậu với Carol là quan hệ gì thế?”

“Người quen thôi. Tôi gặp cô ấy lúc đi săn cùng Akira.”

“Thế à. Vậy cậu “chơi” với Carol bao lần rồi?”

“...Chưa lần nào.”

Doras bất giác lộ vẻ ngạc nhiên.

“Cậu cũng vậy ư....”

“Tôi cũng vậy?”

“À không, tôi có hỏi Akira rồi và cậu ta cũng nói thế.”

Togami nghe vậy thì gật gù đồng tình, còn Doras thì vẫn nhăn mặt khó hiểu. Anh bắt đầu cảm thấy Carol có vẻ thoải mái với cả Togami rồi nghĩ đến điểm chung giữa Akira và cậu. Không thể đặt nghi vấn được nữa, Doras hỏi thẳng.

“...Chẳng lẽ cô thích gặm cỏ non à?”

Carol mỉm cười ẩn ý.

“Chắc vậy đấy.”

“Ra là thế....”

Hoá ra ngay từ đầu anh đã thua ván cờ tình ái này rồi. Nghĩ vậy, Doras thở dài một hơi đầy nặng nề, còn Carol thì bật cười khi thấy dáng vẻ đó của anh.

_*_*_*_

Akira phóng xe băng qua bầu trời tàn tích Kuzusuhara. Tuy vừa mới rời khỏi Khu vực ngoại ô, nhưng vì đã vặn hết ga nên cậu đã đến được Khu vực sâu thứ nhất.

Ngay lúc đó, Akira cũng nhận được thông báo treo thưởng.

[Vậy giờ cái đầu tôi có giá 500 tỷ Aurum rồi à. Tôi cũng lên đời rồi ha.]

Cười khổ khi nói vậy, Alpha cũng cười phụ hoạ theo.

[Đúng vậy. Hồi trước chỉ vì 300 Aurum thôi mà cũng có kẻ nhảy ra tập kích cậu kia mà.]

[Đúng thật. Giá trị của tôi giờ cũng tăng vọt rồi.]

Dù mang tiếng xấu đi chăng nữa thì mức tiền thưởng này cũng là minh chứng rõ rệt nhất cho việc Akira đã phát triển đến mức nào.

Ngay sau đó, khi cậu đã tiến sâu hơn vào bên trong tàn tích, một cuộc gọi bất ngờ vang lên.

[Akira. Có cuộc gọi từ Shizuka. Cậu muốn kết nối không?]

Akira sắp tới Khu vực sâu thứ hai. Từ đây sẽ xuất hiện cả những quái vật hợp thể nên sẽ rất bận rộn. Liệu cậu còn dư dả thời gian để nói chuyện thong thả hay không thì còn tuỳ nên Alpha đã hỏi để xác nhận trước.

Và Akira trả lời ngay lập tức:

[Ừ. Kết nối đi.]

Thông qua Alpha, giọng Shizuka truyền tới Akira bằng thần giao cách cảm.

[Akira. Là chị đây.... Chị thấy bản tin nhanh về lệnh treo thưởng rồi. Chị nghe nói em sẽ xử lý được vụ của Sakashita Heavy Industries... nhưng chẳng lẽ không được rồi sao em?]

Dĩ nhiên với tin tức nặng nề như vậy, Shizuka không thể giữ giọng điệu vui vẻ thường ngày. Cô nghiêm túc lo lắng và hỏi cậu với giọng đầy quan tâm.

Nghe thấy điều đó, Akira liền cố tỏ ra vui vẻ để Shizuka không phải lo thêm nữa, đồng thời đó cũng là cách giúp cậu tự động viên bản thân. Akira hít sâu rồi cười, cậu mạnh mẽ đáp lại với giọng tràn đầy tự tin:

[Không đâu chị, giờ em mới bắt đầu xử lý mà. Không sao hết. Em cũng sẽ cố gắng lo liệu cho xong vụ bị Sakashita treo thưởng luôn.]

Rồi cậu chêm vào một câu đùa vừa nhẹ nhàng, vừa thật lòng như để trấn an cô.

[Mà em cũng có chuyện này muốn nhờ chị. Chị hãy cầu nguyện cho em bình an một chút nhé. Em cũng sẽ cố, cơ mà để xử lý chuyện này thì e là cũng khó lắm.]

Shizuka cũng hiểu ra khi nghe giọng cậu. Akira không hề tuyệt vọng, mà cũng chẳng hề buông xuôi. Lần này cũng như bao lần trước, cậu chỉ xem đây là một thử thách nữa để vượt qua. Nếu vậy, việc cô cần làm bây giờ chính là tin tưởng và khích lệ cậu từ tận đấy lòng mà thôi. Nghĩ thế, Shizuka mỉm cười và đáp lại với giọng dịu dàng như mọi khi:

[Chị hiểu rồi. Chị sẽ cầu nguyện cho em. Vì vậy em cũng phải cố gắng lên nhé, Akira.]

[Vâng!]

Akira đáp lại đầy khí thế. Không phải là “đừng cố gắng quá sức” mà là “cố gắng lên”. Dù bản thân cậu đã sẵn sàng từ trước, nhưng nhờ vậy mà ý chí chiến đấu bên trong Akira lại càng bùng lên mạnh mẽ hơn.

Kết thúc cuộc gọi với Shizuka, Alpha mỉm cười nói.

[Thế thì Akira phải cố lên nhé. Nó tới rồi đấy.]

[Ừ. Cô cũng phải hỗ trợ tôi cẩn thận đấy.]

[Cứ để đó cho tôi.]

Trong lúc trò chuyện với Shizuka, Akira đã tiến vào Khu vực sâu thứ hai. Ở đằng trước, cậu đã phát hiện vô số phản ứng của quái vật hợp thể.

Đám quái hợp thể vốn dĩ xuất hiện từ Khu vực sâu thứ ba, cùng với đó là mấy ngày trước tất cả chúng đều đã bị nhóm Thợ săn hạng cao tiêu diệt ở Khu vực sâu thứ hai cách đây vài ngày trước. Thế nhưng giờ chúng đã tràn tới tận ranh giới của Khu vực sâu thứ nhất và đang giao chiến dữ dội với lực lượng Phòng vệ Thành phố ở đó.

Akira điều khiển xe vượt qua tiền tuyến của cuộc giằng co ấy với tốc độ cực cao. Tất nhiên, hàng loạt con quái lập tức chuyển mục tiêu từ họ sang cậu. Từ con Baolegile – hợp thể có phần thân dưới là thú đến Doredemas – hợp thể có phần thân lai giữa chim và cá đồng thời phóng luồng năng lượng dữ dội từ mặt đất và trên không nhắm thẳng vào Akira.

Những đợt sóng năng lượng ấy bị Akira né tránh đầy điêu luyện nhờ kỹ thuật lái xe cùng sự hỗ trợ của Alpha. Không dừng lại ở đó, cậu lập tức phản công khi vừa sử dụng cả hai tay lẫn cánh tay phụ để cầm cả ba khẩu RL2 phức hợp cùng một lúc. Akira dồn năng lượng và khai hoả đạn S, đồng thời hai khẩu súng phức hợp OFX gắn trên xe cũng bắn ra những chùm đạn năng lượng.

Hiệu quả của đạn S lập tức được chứng minh. Những kẻ mà trước đây bị hứng hàng đống đạn C mà vẫn không chết kia giờ đã bị tiêu diệt ở cấp độ tế bào nhờ khả năng lan truyền chấn động cực cao của đạn S.

Hơn thế nữa, khẩu OFX đã được triển khai trong trạng thái “át chủ bài”, kết hợp với lượng năng lượng khổng lồ từ bình chứa trong xe và khả năng điều khiển tinh vi của Alpha, tất cả hoà lại và biến các phát đạn ánh sáng thành đòn tấn công mang uy lực khủng khiếp tới mức dễ dàng thổi bay và xoá sổ lũ quái hợp thể xui xẻo trúng đòn.

Vừa bắn hạ kẻ địch, Akira vừa tiếp tục phóng đi trên bầu trời Khu vực sâu thứ hai. Chỉ còn chút nữa thôi là cậu sẽ tới Khu vực sâu thứ ba.

_*_*_*_

Ngắt máy với Akira, Shizuka quay sang mỉm cười với những người vừa cùng nghe cuộc trò chuyện.

“Có vẻ như Akira ổn rồi nhỉ.”

Elena, Sara và Sheryl cũng thở phào nhẹ nhõm. Tất nhiên họ hiểu rõ tình hình chẳng phải đã được giải quyết êm đẹp. Dù có nói gì thì việc bị Tập đoàn Sakashita treo thưởng đến 500 tỷ Aurum vốn dĩ đã là một viễn cảnh tuyệt vọng không lối thoát với bất kỳ ai. Nhưng qua lời nói đầy quyết tâm ấy, họ nhận ra rằng Akira đã kéo nó về thành một tình huống mà cậu có thể vượt qua nếu nỗ lực.

Và nếu đúng như vậy, nếu đó là Akira... thì họ tin rằng cậu sẽ làm được.

Elena bật cười, giọng hơi bất lực.

“Thật tình... Akira lúc nào cũng thế này nhỉ.”

Sheryl cũng gật đầu theo.

“Vâng. Lúc nào Akira cũng thế cả nên chắc lần này anh ấy cũng sẽ ổn thôi chị.”

Tất nhiên đó chỉ đơn thuần là sự lạc quan chứ chẳng có bằng chứng gì. Nhưng Shizuka và mọi người vẫn nhìn nhau cười. Sara khẽ khỏi Sheryl.

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì thế, em ví dụ cho chị có được không?”

“Dạ. Đầu tiên thì....”

Sau đó Shizuka và tất cả bắt đầu kể về những sự việc liên quan đến Akira mà họ biết, rồi lại nghe thêm những câu chuyện mà bản thân chưa từng nghe. Tất cả đều vừa ngạc nhiên, vừa mỉm cười bất lực trước những sự việc kinh khủng ấy.

Thế nhưng, cho dù đã trải qua bao chuyện động trời như vậy nhưng cuối cùng Akira vẫn bình an như thường lệ. Vì thế nên bằng cách cùng nhau cười, họ gửi gắm niềm tin rằng cậu sẽ lại trở về an toàn, để rồi một ngày, họ có thể biến nó thành câu chuyện vui vẻ để về sau kể lại.

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Thợ săn hồng hài nhi.🤣
Giá trị của việc bước ra khỏi cái giếng con hẻm khu ổ chuột là tìm được những người có thể tin tưởng giúp đỡ nhau, chứ không phải edgy boy khi ai đó đáng ghét hoặc làm những việc không thích ảnh hưởng tí xíu tới bản thân là phải gây thù hay giết cho bằng được.☺️
Xem thêm
Tsubaki vinh dự là người đầu tiên nếm 1 phát đầu đạn hủy diệt
Xem thêm
Được rồi đi thôi
Xem thêm
với cái kiểu tiêu tiền của thợ săn thì 500 tỷ aurum có tính là nhiều không nhỉ ?
Xem thêm
chuẩn bị đầy đủ rồi triển thôi
Xem thêm
quá đã. Nghĩ đến siêu phẩm như này mà kết thúc thì chắc t buồn lắm
Xem thêm
Đọc xong chap này y như rằng là end mở của 1 season anime, cho 1 season mới.
:))
TFNC. Quá nghiện để ngủ khi thấy chap mới.
Xem thêm
Cảm giác Akira giờ chiến đấu không vì bản thân như trước kia nữa mà còn vì mọi người xung quanh 🤧 công nhận dù phải kéo dài lê thê nhưng Akira của LN là phiên bản hoàn thiện nhất + có char dev ổn định không giữ cái tính trẻ trâu với liều như wn, với cách phát triển như này Akira về sau có thể thật sự chiến đấu cùng mọi người ở đây thay vì chỉ nhận đc mỗi sự hỗ trợ của Alpha. Cảm ơn tác giả đã không bỏ phí cả 1 dàn side character như WN
Xem thêm
bản wn hình như tác giả muốn biến nó thành truyện hành động thuần thôi
Xem thêm
Vcl các ông canh từng phút à :v tính đánh dấu team chủ quyền mà đã có mấy mống vô trước rồi.
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bác vẫn nhanh vl mà, cảm ơn bác đã ủng hộ 😂
Xem thêm