[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]
Chương 233: Nắm rõ tình hình
19 Bình luận - Độ dài: 7,110 từ - Cập nhật:
Duck: Lên chương hơi muộn, ae thông cảm :D Để bù đắp thì tuần sau có quà nhé :3
Cảm ơn một bác đã ủng hộ t cốc cafe từ khá lâu <3
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Khi mọi người trong xe cắm trại của Carol lần lượt bày tỏ sự đồng ý hợp tác với Akira, Inabe khẽ đưa mắt nhìn lướt qua từng người, rồi dừng ánh nhìn lại ở Shiro và nói.
“Trước khi vào vấn đề chính thì chắc chúng ta nên giới thiệu qua về bản thân. Tuy đều là người đã đồng ý hợp tác với Akira, nhưng biết rõ về nhau một chút trước rồi hẵng bàn bạc vẫn tốt hơn. Thêm vào đấy, nếu nắm được vị trí và vai trò của từng người thì chúng ta có thể đưa ra những ý tưởng tốt hơn để hỗ trợ Akira.”
Dù cuộc trò chuyện này diễn ra dưới hình tự giới thiệu, nhưng thực chất Inabe đã nắm được hầu hết thông tin về những người liên quan đến Akira. Tuy nhiên, ngay cả với mạng lưới dữ liệu của một lãnh đạo phe phái lớn trong Thành phố như ông cũng không thể tìm được bất cứ thông tin gì về Shiro. Dù đã nói sẽ sẵn sàng hợp tác với Akira, nhưng việc một kẻ có xuất thân mù mờ như vậy xuất hiện ở đây làm Inabe không khỏi cảm thấy nguy hiểm. Ánh mắt ông cố tình hướng về Shiro như muốn nói rằng nếu cậu không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào về bản thân ngay tại đây thì lời cam kết “hợp tác” với Akira kia sẽ bị đưa vào diện tình nghi.
Nhận được ánh mắt ấy, Shiro mỉm cười nói.
“Đúng vậy nhỉ. Thế để tôi mở bát nhé. Tôi là Shiro, một Người kết nối với Cựu thế giới thuộc Sakashita Heavy Industries. Hiện giờ tôi đang tạm thời “trốn” khỏi Sakashita một chút. Thế nên là mọi người giữ bí mật chuyện tôi có mặt ở đây giúp tôi nhé?”
Nghe vậy, Inabe và Carol bật cười thành tiếng. Những người khác cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Duy chỉ có Alpha và Olivia là vẫn giữ nguyên thái độ.
Sau khi thở dài một hơi, Inabe lên tiếng.
“…Dạo này có tin đồn Sakashita Heavy Industries đang ráo riết tìm ai đó quanh khu vực Kugamayama. Hoá ra người đấy là cậu. Tại sao cậu lại đi cùng Akira?”
“Chuyện dài lắm, nói chung là vì nhiều lý do ấy mà.”
Không phải Shiro đang cố tình lảng tránh mà rõ ràng cậu không có ý định trả lời. Thấy thái độ đó, Inabe cũng không định truy hỏi thêm mà ông lộ vẻ mặt hơi khó xử.
“Vậy à. Thôi được, ta sẽ không ép cậu trả lời. Nhưng ta là người của Thành phố Kugamayama. Một khi đã nghe được chuyện này thì thật khó để giữ im lặng với phía Sakashita.”
Sao lại nói ra chứ. Một khi đã nghe rồi thì ta không thể giả vờ như không biết được. Cậu chắc chắn phải hiểu chuyện đó cơ mà. Trách móc Shiro như vậy thì cũng được thôi, nhưng xét cho cùng thì chính Inabe mới là người đã gặng hỏi trước.
Nếu giờ không báo cáo chuyện về Shiro thì rất có thể ông sẽ bị quy vào tội “bao che kẻ đào tẩu khỏi Sakashita”. Trong trường hợp tệ nhất, điều này có thể khiến Inabe sẽ phải đối đầu với Sakashita Heavy Industries – việc mà ngay cả ông cũng không thể chấp nhận nổi.
Nhưng Shiro lại nói là sẽ hợp tác với Akira. Nếu để lộ vị trí của Shiro thì chẳng khác nào tự tay làm giảm số lượng người hỗ trợ Akira, và hành động đó có thể xem là thù địch với cậu. Giữa Akira và Sakashita – nếu phải chọn một trong hai thì Inabe không có lựa chọn nào khác. Có nói thế nào thì ngay từ đầu việc đối đầu với một trong Ngũ đại Tập đoàn vì Akira vốn đã là chuyện không tưởng.
Chính vì thế nên sự “khó xử” kia của Inabe thực chất là đang yêu cầu Shiro phải đưa ra một lý do chính đáng để ông không phải báo cáo thông tin của mình cho Sakashita.
Đáp lại, Shiro thoải mái trả lời.
“Yên tâm đi. Về việc tôi tự do hành động thì các lãnh đạo của Sakashita đã đồng ý rồi. Cơ mà vì đây là nhiệm vụ tuyệt mật nên mấy tên cấp dưới không biết được đâu. Thành ra nếu ông đi báo cáo lung tung thì không khéo lại bị mắng là làm trò thừa thãi rồi bị họ để ý đấy?”
“Cậu bảo ta tin chuyện đó sao?”
Inabe vừa dứt lời thì Shiro liền gửi cho ông một mã kết nối.
“Nếu không tin thì cứ dùng cái này để kiểm tra. Đây là mã kết nối đường dây bí mật dẫn thẳng đến một lãnh đạo cấp cao tên Sugadome. Chỉ có điều, nếu ông làm lộ nó ra rồi để bị họ xem như một thằng ngu tự chuốc hoạ vào thân thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy nhé?”
Inabe kiểm tra đoạn mã. Vì chưa gọi thử nên chưa thể khẳng định, nhưng theo kết quả tra cứu nhanh thì quả thực đây là mã có thể liên lạc được với Sugadome – một giám đốc điều hành và là lãnh đạo cấp cao của Ngũ đại Tập đoàn. Kể cả có là quan chức to đến mấy của Thành phố Kugamayama thì việc gọi trực tiếp cho nhân vật quyền lực như vậy cũng khiến họ phải chuẩn bị tinh thần. Nếu lỡ làm mất lòng Sugadome thì địa vị của Inabe sẽ bốc hơi trong chốc lát.
“...Được rồi. Ta sẽ lo vụ thông tin của cậu.”
“Nhờ ông đấy.”
Shiro đáp lại với nụ cười thoải mái. Trong khi bên cạnh cậu, Togami lại thở phào nhẹ nhõm. Đúng là chuyện này do Inabe khơi mào, nhưng những người khác có mặt ở đây cũng đã biết chuyện của Shiro. Và nhờ việc Inabe đứng ra nhận trách nhiệm thì xem như họ đã có lý do chính đáng để không phải báo lại chuyện này cho Sakashita. Inabe đã nhận toàn bộ trách nhiệm cho câu hỏi không đúng lúc đúng chỗ của mình.
Buổi tự giới thiệu bắt đầu bằng “quả bom” của Shiro tiếp tục diễn ra suôn sẻ. Inabe, Kibayashi và Togami đều giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn và an toàn. Carol cũng chỉ nói những điều vô thưởng vô phạt.
Tới lượt Reina thì cô cân nhắc bản thân nên tiết lộ tới đâu. Cuối cùng, Reina quyết định đi sâu hơn.
“Tôi là Reina Lilart Lawrence, thuộc gia tộc Lawrence, là những người đã sáng lập nên Tập đoàn Lion’s Tail. Vì đang vướng vào một số rắc rối nội bộ nên mới đây tôi còn đánh nhau với người nhà ở tàn tích Mihazono nữa. Tôi nói vậy để mọi người biết trước.”
Những người nghe được đều có phản ứng khác nhau. Kibayashi mỉm cười thích thú. Carol và Inabe lộ vẻ hơi ngạc nhiên.
Người phản ứng mạnh mẽ nhất là Togami. Vốn cậu cũng đã đoán được rằng Reina là người có lai lịch phức tạp. Việc sống ở khu vực an toàn bên trong bức tường, lại còn có hai người hầu đi theo là đủ để thấy cô vốn xuất thân từ một gia đình quyền quý, nhưng vì một nguyên do nào đó mà phải bước vào con đường Thợ săn.
Kể cả vậy thì Togami cũng không ngờ Reina lại là người của gia tộc Lawrence. Đây là gia tộc có đẳng cấp vượt xa những tài phiệt bình thường. Trong lúc bối rối, cậu buột miệng hỏi.
“Re... Reina... chuyện đó là thật sao?”
“Thật đấy. Tôi không nói dối mấy chuyện vô nghĩa như vậy đâu.”
“Thế à....”
Trong lúc vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Togami chỉ trả lời được như vậy. Đâu đó trong lòng, cậu cảm nhận được một khoảng cách địa vị không thể vượt qua, điều ấy khiến Togami không thể hỏi thêm gì nữa.
Đối mặt với phản ứng hoàn toàn có thể đoán trước này, Reina thoáng chút dao động. Nhưng giờ không phải lúc để những cảm xúc ấy chi phối. Cô tự nhủ phải trấn tĩnh lại và tiếp tục câu chuyện. Là chủ nhân của Shiori và Kanae, Reina vẫn còn việc phải làm.
Rồi cô nhìn sang Akira để quan sát phản ứng của cậu. Akira vẫn như mọi khi. Đơn giản là cậu không hề quan tâm đến xuất thân của Reina, và chính sự thờ ơ ấy lại khiến Reina cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nhìn hai người kia như vậy, Togami vừa tự trách bản thân vì đã mất bình tĩnh, vừa mỉm cười tự giễu vì đã vô tình dựng lên một bức tường ngăn cách không cần thiết giữa cậu và Reina. Togami cố dùng giọng điệu thoải mái hỏi cô.
“Reina. Cô có thể huỷ lệnh truy nã của Akira không? Nếu Lion’s Tail gây áp lực lên Thành phố Kugamayama thì chắc chuyện đó cũng khả thi nhỉ.”
Reina hơi bất ngờ khi thấy Togami đột nhiên thay đổi thái độ, hay nói đúng hơn là quay trở lại vẻ mặt trước đây, nhưng cô cũng mỉm cười và bắt nhịp với cậu.
“Không được đâu. Đúng là nếu Lion’s Tail thực sự muốn thì chắc có thể làm được. Nhưng tôi không có quyền lực lớn như vậy. Đã là người của gia tộc Lawrence rồi mà còn phải đi làm Thợ săn ở một nơi thế này sao? Nói tới đây thì cậu cũng hiểu rồi chứ?”
“À, nghe cô nói xong thì tôi cũng thấy đúng thật.”
Tuy chưa hoàn toàn trở lại như trước, nhưng việc Togami cố gắng như vậy khiến Reina thấy khá vui. Cô biết ơn vì một người bạn từng cùng mình vượt qua bao lần cận kề cái chết ấy, sau khi đã biết xuất thân của cô mà vẫn cố giữ thái độ như trước đây.
Tiếp đến, Reina quay sang Akira và nói.
“Nhân tiện thì việc tôi muốn nhờ Akira liên quan đến Lion’s Tail đấy. Nói thế này nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng việc cậu giết một lãnh đạo Thành phố Kugamayama cũng sẽ không khiến tôi từ bỏ việc hợp tác với cậu đâu.”
Reina đang ngụ ý rằng ngay cả khi có phải đối đầu với Thành phố Kugamayama vì hợp tác với Akira đi chăng nữa, nhưng chỉ cần qua đó thắt chặt mối quan hệ với Lion’s Tail thì lợi ích thu về sẽ vượt qua rủi ro.
Lời của Reina có sức thuyết phục lớn đối với tất cả những người ở đây. Akira khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Như sực nhớ ra điều gì đó, cậu nói thêm.
“Ra là vậy.... À mà nói trước là cái vụ giết tên lãnh đạo Thành phố tên Udajima đó không phải tôi làm đâu.”
“Ể? Nhưng chẳng phải vì vụ đó nên cậu mới bị truy nã sao? Không phải á?”
“Không phải. Là do kẻ giả mạo tôi làm....”
Lúc đó Inabe xen vào.
“Để ta giải thích chuyện đấy. Ngay cả Akira cũng không thể nắm rõ nội tình phía Thành phố đâu. Tiện đây thì mọi người cùng nghe luôn đi, cứ xem như ta đang chia sẻ thông tin.”
Inabe bắt đầu kể về quá trình dẫn đến việc Thành phố Kugamayama truy nã Akira, đồng thời tiết lộ những sự vụ đằng sau cánh gà.
“Trước hết hãy xem cái này đi. Đây là đoạn video do hệ thống giám sát của Thành phố ghi lại.”
Hình ảnh Inabe gửi tới lập tức hiển thị trên tầm nhìn mở rộng của mọi người. Trong đó, Udajima đang ngồi làm việc trong phòng riêng.
“Ta sẽ bỏ qua chi tiết về mặt kỹ thuật, nhưng có thể xác nhận đoạn video này không phải là CGI, địa điểm đúng là văn phòng của Udajima và người trong hình đúng là Udajima thật, dựa theo dữ liệu xác thực được nhúng trong đó.”
Hiện giờ tại khu vực phía Đông, nơi công nghệ tạo ra hình ảnh giả trông không khác gì ảnh thật đã quá phổ biến thì bản thân những hình ảnh ấy đều không được xem là bằng chứng chắc chắn. Vì vậy đoạn video này còn chứa thông tin của thiết bị giám sát ghi hình, dữ liệu nhận diện chính chủ của Udajima,....
Dĩ nhiên là cũng có những giới hạn kỹ thuật ảnh hưởng đến độ chính xác của dữ liệu nhận diện, nhưng sau khi tổng hợp và kiểm tra mọi thứ, Thành phố Kugamayama đã đi tới kết luận rằng video này đủ độ tin cậy. Inabe giải thích như vậy.
Đoạn video tiếp tục. Đột nhiên Akira xuất hiện trong phòng, ra đòn khiến Udajima ngất xỉu vì quá bất ngờ rồi nhanh chóng mang hắn đi.
“Ta sẽ nói từ góc độ trung lập. Người này không phải là sản phẩm ghép. Tuy không có xác thực sinh trắc học, nhưng rõ ràng hắn đã thật sự có mặt ở đó. Ít nhất là với phân tích hình ảnh thông thường thì người trong video chính là Akira và hắn đã bắt cóc Udajima.”
Để một người ngoài nhìn ra đó là Akira giả mạo từ đoạn video này là điều gần như không thể. Inabe khi nói cũng đã ẩn ý như vậy.
Hiểu được điều đó, Carol tiếp lời.
“Tôi không có ý chê trách gì đâu, nhưng mà lúc đó đội an ninh đang làm gì vậy? Hình ảnh rõ rành rành ra như vậy rồi mà họ không làm được gì lúc Udajima bị bắt cóc sao?”
“Lúc xảy ra vụ việc thì đội an ninh không có quyền truy cập video này. Thông tin liên quan đến một lãnh đạo Thành phố, bao gồm cả vị trí của Udajima đều được xem là tuyệt mật. Hơn nữa khi ấy hắn lại còn ở văn phòng riêng, nơi trực tiếp xử lý các tài liệu tối mật. Ngay cả lực lượng Phòng vệ phụ trách trong nội thành cũng không được phép xem nếu như không có sự cho phép của Udajima, trừ khi có chuyện cực kỳ nghiêm trọng xảy ra.”
Vì lý do đó nên đội an ninh đã không thể biết việc kẻ giả mạo Akira bắt cóc Udajima ngay tại thời điểm đó. Sau khi giải thích như vậy, Inabe nói tiếp.
“Và đây chính là chuyện cực kỳ nghiêm trọng đó.”
Ông cho Akira và mọi người xem một đoạn video khác – là cảnh Akira đứng trên đầu một con Kaiju, tuyên bố quay lưng để theo phe chủ nghĩa Kiến Quốc và giết chết Udajima.
Carol thoáng cau mày và dò xét thái độ của Akira. Nhưng đó chỉ là lo lắng thừa thãi. Vì đây không phải lần đầu thấy đoạn video này nên Akira đã kiềm chế được bản thân, cậu giờ chỉ giữ vẻ mặt cực kỳ bực bội. Tuy vậy, Akira lúc này rõ ràng trông chẳng dễ chịu gì. Inabe cẩn trọng lựa lời để tránh đổ thêm dầu vào lửa.
Đoạn video này được phát tán qua kênh liên lạc diện rộng từ một nguồn không rõ danh tính. Nội dung của nó đã khiến Thành phố khẩn trương xác minh tung tích của Udajima nhưng thất bại. Hắn được xem là đã mất tích. Kể từ thời điểm đó, những thông tin tuyệt mật vốn dĩ chỉ được xem khi có sự phê chuẩn của Udajima, bao gồm cả dữ liệu trong phòng làm việc, cũng đã được mở cho bên an ninh truy cập. Nhờ vậy mà họ đã tìm ra được đoạn video ghi lại cảnh Udajima bị Akira bắt cóc.
Nó lập tức được đem đi phân tích. Vì là dữ liệu nằm trong hệ thống quản lý Thành phố nên cảnh Udajima bị bắt cóc được phân tích và kết luận tương đối dễ dàng.
Tuy nhiên, đoạn video về việc Udajima bị giết lại không được thiết bị giám sát của Thành phố ghi lại nên việc phân tích đã bị giới hạn. Dù vậy, kết quả cho thấy rằng khả năng cao đây không phải hình ảnh cắt ghép từ nhiều nguồn mà là cảnh quay thật tại hiện trường. Họ không thể xác nhận chắc chắn Akira và Udajima trong video là giả.
Dựa trên tất cả thông tin này, không thể phủ nhận rằng việc kết luận Akira đã bắt cóc và giết Udajima có một độ tin cậy nhất định. Inabe giải thích điều này cho nhóm Akira, nhưng chủ yếu là chính Akira với vẻ đầy thận trọng.
Trong lúc giữ giọng điệu cẩn thận vì đối phương là lãnh đạo Thành phố, Togami giơ tay.
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút được không?”
“Chuyện gì?”
“Con Kaiju trong đoạn video đó... cái con quái vật khổng lồ ấy, tôi nghĩ nó chính là con đã tấn công chúng tôi ở tàn tích Kuzusuhara. Tôi không nghĩ có tận hai con như thế đâu.”
Inabe trả lời.
“Ta đã xem qua báo cáo mà cậu gửi cho Drankam, trong đó có thông tin rằng các cậu bị con quái vật này tấn công ở khu vực mà cậu gọi là “Khu vực sâu thứ ba” của tàn tích Kuzusuhara.”
“Nếu vậy việc Akira đứng trên đầu con Kaiju kia bị coi là thật thì chẳng phải rất bất hợp lý sao?”
Togami lập luận rằng con Kaiju đang hợp tác với phe chủ nghĩa Kiến Quốc và việc Akira cố ý đứng trên đầu nó để giết Udajima là nhằm thể hiện điều đó. Nếu thế thì không đời nào Akira lại bị con Kaiju này tấn công được. Vì vậy Akira trong đoạn video chắc chắn là giả.
Nghe Togami nói vậy, Inabe liếc nhìn Akira một chút rồi nghiêm túc trả lời.
“Về phương diện cá nhân thì ta đồng tình với ý kiến của cậu. Nhưng ta sẽ đưa ra phản biện để nhìn vụ việc này từ góc độ của một bên thứ ba. Tồn tại hai giả thuyết có thể giải quyết nghi vấn của cậu. Giả thuyết thứ nhất là giải thích bằng trình tự thời gian. Nếu việc Akira phản bội để theo phe chủ nghĩa Kiến Quốc diễn ra sau khi cậu ta thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba thì kết luận kia vẫn hợp lý.”
Điều đó cũng khá gượng ép. Giả sử Akira phản bội ngay sau khi thoát khỏi khu vực ấy đi chăng nữa thì thời gian dường như vẫn không đủ để theo kịp diễn biến. Tuy nghĩ là vậy, nhưng Togami cũng cho rằng điều đó không hẳn không thể nên cậu không phản bác gì, mặc cho trong lòng vẫn chưa cảm thấy thuyết phục.
Inabe lại liếc Akira một cái rồi cân nhắc từ ngữ để nói tiếp.
“Giả thuyết thứ hai. Hãy lưu ý rằng đây chỉ là ý kiến từ góc nhìn của một người ngoài không biết sự thật thế nào. Nếu việc thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba là một màn kịch do chính các cậu dàn dựng thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.”
Togami không kìm được mà trừng mắt nhìn Inabe.
“Ông nói cái gì?”
Cậu tức giận vì những nỗ lực chạy trốn khỏi địa ngục ấy của họ lại bị nghi ngờ là trò tự biên tự diễn. Không khó hiểu khi Togami phẫn nộ như vậy.
Nhưng khi bị Inabe đáp lại bằng ánh mắt sắc bén, Togami nhớ ra đối phương là một lãnh đạo Thành phố. Dù vẫn giữ vẻ bất mãn, nhưng cậu dần hạ giọng.
Inabe hiểu cảm xúc của Togami. Tuy nhiên ông vẫn hướng ánh mắt về phía Akira, người chắc cũng đang mang suy nghĩ tương tự và tiếp tục giải thích.
“Dù sao thì đó cũng chỉ là câu chuyện nhìn từ góc độ của người ngoài. Nhưng việc các cậu sống sót được sau khi bị một thứ khủng khiếp như vậy tấn công thực sự là một kỳ tích. Bình thường mà nói thì ai cũng nghĩ tất cả hẳn đã chết rồi.”
Akira và những người khác cũng đồng tình với điều đó. Bởi vì khi xét tới hoàn cảnh khi ấy thì đúng thật là vậy.
“Nhưng cá nhân ta lại không nghĩ thế. Từ trước đến nay cậu đã bao lần sống sót khỏi những tình huống tuyệt vọng như vậy rồi. Vì thừa biết điều đó nên cho dù những người khác có chết đi chăng nữa, nhưng riêng cậu thì ta.... Không, ta không lấy làm lạ khi cậu sống sót đâu.”
Togami và Reina cũng hiểu được điều này. Giả sử cả hai không có mặt đó và chỉ nghe tin Akira thoát khỏi Khu vực sâu thứ ba thôi thì chắc hẳn họ sẽ rất ngạc nhiên, nhưng cả hai cũng không nghĩ rằng chuyện đó là không thể.
“Nhưng những người không quen biết cậu thì không nghĩ vậy. Họ sẽ xem việc cậu sống sót giống như một kỳ tích theo đúng lẽ thường. Và những kẻ không tin vào kỳ tích ấy mặc nhiên sẽ tìm kiếm một lý do hợp “lẽ thường” nào đó để giải thích. Tức là việc cậu sống sót không phải do may mắn mà là vì có người đã cố tình sắp đặt để khiến mọi thứ xảy ra như vậy.”
Carol cũng gật đầu đồng tình. Nếu bản thân cô không có mặt ở đó, không tận mắt chứng kiến Akira chiến đấu đến cùng trong tình cảnh ấy thì chắc hẳn cô cũng sẽ nghi ngờ rằng phải chăng đây không phải kỳ tích mà là một trò dàn dựng nào đó.
“Tóm gọn lại thì việc cậu sống sót là một chuyện đáng kinh ngạc như vậy đấy. Nó khiến người ta cảm thấy tự nhiên hơn khi tin rằng đằng sau kỳ tích ấy phải có một âm mưu nào đó, thay vì đơn thuần chỉ tin đây là một sự ngẫu nhiên xảy ra với xác suất cực thấp. Và trong cái “âm mưu” đó, tất nhiên sẽ bao gồm luôn cả giả thuyết rằng cậu đã tự dựng nên mọi chuyện.”
Lúc này Shiro bật cười khẽ.
“Nếu thế thì chẳng phải tôi cũng bị xem là đồng loã trong vụ dàn dựng đó sao?”
Shiro là một nhân vật quan trọng của Sakashita Heavy Industries. Dù có là gì đi nữa thì lời nói của cậu cũng sẽ mang sức nặng đáng kể đối với người của các Tập đoàn kém hơn. Điều này đối với Inabe cũng không ngoại lệ. Dù cho bản thân ông là lãnh đạo của Thành phố Kugamayama thì nếu so với Ngũ đại Tập đoàn, chức vị ấy cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Một ý kiến trái với lời nói của họ có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.
Nhưng kể cả thế thì Inabe vẫn đáp lại mà chẳng hề nao núng.
“Đúng vậy. Ta rất mong cậu có thể phủ nhận điều đó. Nếu cậu có thể thuyết phục Tập đoàn Sakashita rằng đó tuyệt đối không phải một màn kịch thì sẽ rất có lợi. Thành phố Kugamayama không thể chống lại quyết định của Sakashita. Nếu cậu có thể gây áp lực theo hướng đó thì ta rất biết ơn.”
“Ồ, ra là tính toán kiểu đó hả. À mà bây giờ tôi bị xem là đang đào tẩu khỏi Sakashita rồi nên chắc hơi khó đấy. Không, nói thế thôi chứ hoàn toàn không phải là không thể đâu nha.”
Nói xong, Shiro quay sang nhìn Akira với ánh mắt đầy ẩn ý. Cái nhìn đó dường như muốn nói rằng “Nếu nhờ Sakashita can thiệp đổi lại bằng việc giới thiệu tôi với Tsubaki thì tôi sẽ làm cho”.
Trước khi Akira kịp trả lời bằng ánh mắt, Carol đã xen vào và nói với Inabe.
“Này Inabe-san. Nếu chỉ có bọn tôi thì không nói làm gì, nhưng trong trận chiến đó còn có cả người đứng đầu Dragon River cùng chiến đấu đấy? Vậy mà bên Thành phố vẫn bảo là dàn dựng thì chẳng phải gượng ép quá rồi còn gì? Nếu xem đây là dàn dựng thì khác nào nói Dragon River cũng là đồng loã đâu?”
Dragon River có những nhân vật sừng sỏ như Tatsukawa và Melshia, đến mức chỉ một người trong số họ thôi cũng đủ để khiến một Thành phố nhỏ phải dè chừng. Đặt điều nghi ngờ họ câu kết với chủ nghĩa Kiến Quốc, tức là cáo buộc họ tham gia dàn dựng không phải điều mà một Thành phố địa phương dám làm, vì làm vậy chẳng khác nào tuyên chiến với Dragon River.
Do đó việc Thành phố Kugamayama nghi ngờ vụ này là tự biên tự diễn chỉ vì nhóm họ còn sống rõ ràng là thiếu sức thuyết phục. Dù có vài cá nhân đặt nghi vấn thì điều đấy cũng không thể đại diện cho suy nghĩ chung của cả Thành phố. Carol nói với hàm ý như vậy.
Inabe thở dài một hơi rồi đáp.
“Ta cũng hoàn toàn đồng tình với ý kiến đó.”
“Đúng chứ?”
Lấy được sự đồng thuận rõ ràng từ Inabe, Carol mỉm cười đắc ý. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng méo mó khi nghe được những câu tiếp theo.
“Nhưng.... Thật ra thì bọn ta cũng đã thử liên lạc với Dragon River để làm rõ sự việc rồi. Không may là tên viên chức phụ trách lại dám nói thẳng mối lo về khả năng dàn dựng ngay trước mặt Melshia, người gần như là chỉ huy tối cao của Dragon River. Kết quả là đã khiến cô ta nổi giận. Thật đáng tiếc nhưng hiện giờ mối quan hệ giữa Thành phố và Dragon River đang ở mức báo động đỏ.”
Vốn dĩ để tránh làm Dragon River tức giận thì Thành phố không thể xem vụ việc này là một màn kịch. Nhưng vì đã chọc giận Melshia nên hiệu lực của rào cản ấy đã giảm đi đáng kể. Nếu giờ không thể duy trì mối quan hệ hữu hảo giữa đôi bên thì ngược lại, Thành phố cũng sẽ dễ dàng nghiêng về phía cho rằng Dragon River có liên quan tới vụ dàn dựng hơn.
Carol nhìn Inabe, thái độ nửa như đang nghi ngờ sự tỉnh táo của ông.
“...Các ông rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?”
“Thật tình. Ta cũng chẳng biết bọn chúng đang làm cái quái gì nữa.”
Inabe một lần nữa thở dài não nề và thể hiện sự đồng tình sâu sắc với Carol.
Nghe đến đây, Akira – người im lặng từ đầu đến giờ, chỉ cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rắc rối hơn và liền chỉ vào bản thân trong đoạn video.
“Tóm lại lý do tôi bị truy nã là vì những rắc rối đó, và vì không thể khẳng định chắc chắn kẻ trong đoạn video kia không phải tôi đúng không?”
Dù thật hay giả thì với việc ám sát một lãnh đạo cấp cao của Thành phố, cộng thêm cáo buộc phản bội để gia nhập phe chủ nghĩa Kiến Quốc thì treo truy nã là việc bắt buộc phải làm. Đồng thời, vì chưa thể khẳng định đó là kẻ giả mạo nên Akira buộc phải tự đặt tiền thưởng lên chính bản thân. Đó là cách cậu lý giải tình hình hiện tại.
Nhưng Inabe lại lắc đầu.
“Không.... Không phải vậy.”
“Hả? Thế thì tại sao...?”
Akira vô thức nhăn mặt khó hiểu. Inabe nhìn thẳng vào cậu với vẻ nghiêm túc và nói.
“Nói thẳng nhé. Lý do vì sao cậu bị treo thưởng, đến cả ta cũng không rõ.”
“Không rõ là sao chứ...?”
Akira càng thêm khó hiểu. Carol, Togami và Reina cũng bối rối ra mặt. Riêng Kibayashi thì vẫn giữ vẻ thích thú.
Inabe tiếp tục giải thích.
“Ta sẽ nói về lý do tại sao ta không biết. Trước hết là về kẻ giả mạo cậu xuất hiện trong đoạn video này. Đối với Thành phố Kugamayama, nói thẳng ra thì việc hắn là thật hay giả giờ chẳng còn quan trọng nữa, mà nếu xem là giả thì lại càng thuận lợi cho họ. Nếu ta là chỉ huy giải quyết vụ này thì cho dù kẻ trong đoạn video có là cậu thật đi chăng nữa thì ta cũng sẽ mặc định đấy là giả để xử lý. Ta sẵn sàng làm đến mức như vậy đấy. Chính vì lý do đó nên nếu dựa vào đoạn video kia thôi mà đã treo thưởng cậu rồi thì chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra mới đúng.”
Nếu kẻ trong video đúng thật là Akira thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc Thành phố Kugamayama đã mắc phải một sai lầm chí mạng trong cách đối đãi với Thợ săn. Một người xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng chỉ trong vài năm đã đạt tới Thợ săn hạng 70 – một tài năng hiếm có như vậy lại bị đối xử bất công và khiến cậu tức giận đến mức phản bội rồi gia nhập phe chủ nghĩa Kiến Quốc. Đối với một Tập đoàn cai trị và lấy mối quan hệ với các Thợ săn làm trung tâm thì đây không đơn thuần chỉ là về thể diện.
Dĩ nhiên, các Thợ săn cũng không hề nghĩ rằng Thành phố là một thứ gì đó tử tế. Mặc cho đôi bên chỉ đang lợi dung lẫn nhau đi chăng nữa thì vẫn phải có một ranh giới tối thiểu để giữ mối quan hệ ấy tồn tại. Nếu vượt qua ranh giới này thì quan hệ lợi ích giữa Thợ săn và Thành phố sẽ sụp đổ. Vụ việc lần này hoàn toàn có thể dẫn tới tình trạng đó.
Chính vì vậy, Thành phố Kugamayama bắt buộc phải quy kết toàn bộ rắc rối này là do kẻ giả mạo Akira gây ra. Hơn nữa, chính hắn cũng đã từng xuất hiện trong cuộc chiến tiêu diệt phe chủ nghĩa Kiến Quốc trước đây. Nếu kết luận rằng bọn chúng chỉ đang bổn cũ soạn lại thì mọi chuyện sẽ êm xuôi. Đó là điều Inabe đã nghĩ.
Nghe đến đây, Reina liền hỏi.
“Vậy tại sao lại treo thưởng Akira chứ? Tôi nghĩ làm vậy chỉ phản tác dụng thôi....”
Vì biết Reina thuộc gia tộc Lawrence nên Inabe đã điều chỉnh tông giọng có phần nền nã hơn khi tiếp tục giải thích.
“Kẻ ra lệnh treo thưởng không phải ta và đó cũng không phải mong muốn chung của Thành phố. Việc xác định truy nã là do từng bộ phận tự quyết trong phạm vi ngân sách của họ. Nhìn từ bề ngoài thì trông giống như Thành phố Kugamayama ban hành, nhưng thực tế là do lực lượng Phòng vệ làm. Nhưng ta vẫn thấy có quá nhiều điểm bất thường....”
Dù là do kẻ thật hay giả gây ra thì việc để hắn vượt qua hàng rào phòng thủ, đột nhập vào bên trong, bắt cóc và giết chết một lãnh đạo cấp cao là một thất bại nghiêm trọng của lực lượng Phòng vệ. Việc họ dồn toàn lực để giải quyết nhằm xoá sạch vết nhơ này âu cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nếu vậy thì lẽ ra họ nên cân nhắc khả năng đó là kẻ giả mạo và thông qua Inabe để nghe Akira giải thích mới phải. Việc ngay lập tức điều động đơn vị vũ trang hạng nặng tới để bắt cậu như vậy rõ ràng là rất bất thường.
Cho dù có muốn ưu tiên bắt giữ trước vì lo Akira bỏ trốn đi chăng nữa thì họ cũng không có lý do gì để biến cậu thành tội phạm truy nã. Bởi lẽ trong quá trình làm thủ tục, nguy cơ đối phương phát hiện ra động thái của lực lượng Phòng vệ sẽ càng cao. Thêm vào đó, ngay trong chính nội dung bản truy nã cũng có quá nhiều điểm kỳ lạ. Inabe nói tiếp rồi quay sang nhìn Akira.
“Akira. Cậu biết rõ số tiền truy nã của mình là bao nhiêu rồi chứ?”
“À, 500 triệu Aurum đúng không?”
“Vậy cậu cũng nhận ra số tiền đó thấp đến mức vô lý rồi nhỉ?”
“...Ừ, tôi cũng thấy hơi thấp thật.”
Tiền thưởng dành cho cái đầu của Akira là 500 triệu Aurum. Vì vừa không coi trọng bản thân, vừa không có cảm quan rõ ràng về tiền bạc nên Akira cũng không thấy đó một khoản tiền nhỏ.
Nhưng nếu xét theo lẽ thường thì chẳng ai lại liều mạng chiến đấu với một Thợ săn hạng 70 chỉ vì 500 triệu Aurum cả. Từ góc nhìn đó, Akira đồng tình với Inabe.
Inabe gật đầu nói tiếp.
“Đúng vậy. Đột nhập vào bên trong bức tường phòng thủ. Bắt cóc và sát hại lãnh đạo cấp cao của Thành phố. Tính thêm cả thực lực của cậu nữa. Chỉ cần xét những yếu tố đó thôi thì ít nhất cũng phải treo thưởng 10 tỷ Aurum. Nếu không bị giới hạn bởi ngân sách Thành phố thì lượng số 0 còn có thể tăng thêm kìa. Vậy mà tiền thưởng chỉ có 500 triệu như vậy thì đúng thực quá sức vô lý.”
Nghe lời giải thích này, có người lần đầu mới nhận ra sự bất thường, có người thì đã nhìn thấu từ trước. Nhưng khi được Inabe chỉ rõ như vậy, tất cả đều ghi nhớ vấn đề đó trong đầu.
Inabe tiếp tục.
“Lý do ghi trong lệnh truy nã cũng không bình thường. Chỉ có mỗi tội danh là giết Udajima. Nếu đoạn video kia được dùng làm bằng chứng cho cái tội đấy thì tại sao không kèm thêm tội phản bội và sang phe chủ nghĩa Kiến Quốc luôn? Quá mất tự nhiên.”
Akira nghe vậy liền lộ rõ vẻ “đúng thế nhỉ”. Inabe thì bắt đầu nói phần tổng kết.
“Còn rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt khác nữa, nhưng nói tóm lại thì việc cậu bị treo thưởng có quá nhiều điểm bất thường. Đấy cũng là lý do tôi bảo cậu tuyệt đối không được đầu hàng trước đội Phòng vệ. Một khi đã bị bắt thì chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đâu.”
Mặc dù chưa rõ nguyên nhân, nhưng với một số người, việc xem kẻ trong đoạn video kia là Akira thật sẽ có lợi cho họ. Thậm chí, có khả năng họ còn muốn giết Akira thật để biến kẻ giả mạo kia thành “Akira thật” duy nhất. Nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì rất có thể lần Akira bị tấn công ở nhà trước đây có thể là do chủ nghĩa Kiến Quốc thực hiện với lý do tương tự.
Tất cả những điều trên cho thấy ngay cả Inabe cũng hoàn toàn không nắm được toàn bộ tình hình. Inabe kết thúc phần giải thích của mình như vậy.
Inabe, một người đứng đầu phe phái lớn trong số các quan chức cấp cao của Thành phố gần như không thể nắm bắt được toàn bộ. Điều đó cho thấy tình huống này bất thường đến mức nào, nhưng Akira lại không nhận ra điều đó. Mặc dù vậy, cậu mơ hồ hiểu rằng bản thân đang bị cuốn vào một vụ rắc rối khủng khiếp. Akira lộ rõ vẻ chán nản và khó chịu.
Rồi Inabe bước vào phần chính.
“Có thể cậu đang nghĩ “nói tràng giang đại hải như vậy mà cuối cùng cũng chẳng biết được gì”. Nhưng về mặt nắm bắt tình hình thì việc biết bản thân không biết gì đã là một bước tiến lớn rồi. Và giờ cậu đã nhận thức được điều đó. Dựa trên tiền đề này thì ta muốn hỏi là cậu định làm gì tiếp theo? Hãy làm rõ điều đó trước đã. Dù nói là sẽ hợp tác, nhưng ta cũng có những việc có thể và không thể làm.”
Tạm ẩn mình một thời gian để chờ tình hình lắng xuống.
Di chuyển địa bàn hoạt động Thợ săn tới khu vực xa xôi nằm ngoài tầm kiểm soát của Kugamayama.
Đàm phán với Thành phố để huỷ lệnh truy nã.
Nhờ Shiro gây áp lực thông qua Sakashita Heavy Industries.
Chỉ mới suy nghĩ sơ qua thôi thì Inabe cũng đã có thể liệt kê ra kha khá lựa chọn cho Akira.
Nhưng Akira không chọn bất kỳ phương án nào trong số đó.
Vô thức để lộ ra sát khí trong giọng nói lẫn khí tức, cậu trả lời.
“Tôi sẽ giết kẻ giả mạo mình.”
Đó vừa là câu trả lời ngoài dự đoán, vừa là câu trả lời trong dự đoán của Inabe.
Kẻ giả mạo chắc chắn đang kiểm soát lũ Kaiju. Đòi giết một đối thủ như vậy là quá sức liều lĩnh và chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết. Đó là điều mà bình thường sẽ chẳng ai dám nói ra. Xét theo khía cạnh này thì câu trả lời của Akira nằm ngoài dự đoán của Inabe.
Nhưng đồng thời ông cũng nghĩ rằng nếu là Akira thì rất có thể cậu sẽ chọn cách này. Inabe thừa hiểu Akira không phải người có lối suy nghĩ thông thường. Vì thế nên mặc dù sốc tới mức phải nghi ngờ đầu óc của cậu, nhưng ông cũng không thể nói là bản thân hoàn toàn không lường trước câu trả lời này.
Những người khác ít nhiều cũng có phản ứng tương tự Inabe. Chỉ riêng Kibayashi là đang cố nhịn cười. Bởi đối với ông, câu trả lời ấy hoàn toàn nằm trong dự tính. Ngay cả bầu không khí quanh Akira cũng bắt đầu nhuốm màu chết chóc, khiến Inabe và những người khác không khỏi căng thẳng thì chỉ có mỗi Kibayashi là tỏ ra vui vẻ.
Nhận thấy phản ứng của mọi người, Akira chợt nhận ra bản thân đã hơi mất bình tĩnh. Cậu hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng và ép cho khí tức đen tối kia dịu xuống.
Luồng sát khí đậm đặc đến nỗi truyền qua được liên lạc tầm xa kia đã biến mất và khiến Inabe thở phào nhẹ nhõm. Ông nói tiếp.
“Giết kẻ giả mạo để chứng minh bản thân vô tội sao. Nếu làm được thì quả thật cách đó là tốt nhất....”
Nếu chính tay Akira giết kẻ giả mạo thì ít nhất điều đó cũng chứng minh được sự tồn tại của hắn. Như vậy thì cậu sẽ có cơ hội giải thích với Thành phố rằng vụ giết Udajima và bắt tay với chủ nghĩa Kiến Quốc đều là do kẻ giả mạo gây ra. Inabe hiểu rất rõ điều này.
Tuy nhiên trong quá trình giết kẻ giả mạo ấy, Akira chắc chắn sẽ phải chiến đấu với lũ Kaiju.
Liệu cậu có thể làm được không?
Liệu điều đó có khả thi không?
Hay cậu chỉ đang tự tìm đến cái chết?
Inabe do dự suy nghĩ rồi nhanh chóng đi tới kết luận.
“...Không, được rồi. Vậy ta sẽ hợp tác theo hướng đấy.”
Bảo Akira từ bỏ cũng vô ích vì cậu sẽ không dừng lại. Dù có từ chối hợp tác vì cho rằng quá mạo hiểm thì Akira vẫn sẽ tự mình hành động. Vậy tốt hơn là nên dồn sức để tăng khả năng thành công. Inabe phán đoán như vậy rồi nhấn mạnh với Akira.
“Nhưng cậu tuyệt đối không được tự ý hành động một mình. Ta đã nói là sẽ hợp tác rồi. Hãy chờ đợi thời cơ, chuẩn bị kỹ lưỡng và hành động thận trọng. Đừng để cảm xúc chi phối rồi liều mạng lao đầu vào. Hiểu chứ?”
“...Tôi hiểu rồi.”
Nếu lúc này nóng giận rồi đâm đầu vào thì chẳng khác nào chứng minh cậu vẫn chưa học được gì từ cuộc chiến giữa hai băng đảng lớn ở khu ổ chuột khi xưa. Lúc ấy cậu đã suýt bỏ mạng vì không có Alpha hỗ trợ.
Akira tự nhủ như vậy và kiềm chế bản thân.
Với tiền đề ấy, hướng đi sắp tới đã được xác định. Cuộc trò chuyện tạm thời đi đến hồi kết. Đúng lúc này, Kibayashi – người từ đầu tới giờ vẫn cố gắng nhịn cười, liền lên tiếng.
“Được rồi, vậy cứ theo hướng đó mà triển nhé. Yên tâm đê Akira. Tôi sẽ hợp tác hết mình để giúp cậu lập công lớn.”
Akira thoáng chút mong đợi, nhưng phần nhiều là sự khó chịu.
“...Ừ. Nhờ ông đấy. Ông được vui bao nhiêu thì đổi lại nhớ hợp tác bấy nhiêu giúp cho.”
“Ừ, cứ giao cho tôi. Lần này cậu cũng phải làm tôi hứng thú đấy nhé? Lần trước nhìn cậu chạy trốn con Kaiju thôi mà tôi đã cười suýt chết rồi. Tôi trông chờ cậu lắm đấy nhé?”
Nếu có thể đáp ứng được kỳ vọng của Kibayashi, tức là hạ được lũ Kaiju thì việc giết kẻ giả mạo sẽ trở nên dễ dàng hơn. Và khi đó, chỉ để phục vụ mục đích thoả mãn bản thân, Kibayashi chắc chắn sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ.
Nghĩ vậy, Akira lại càng tỏ vẻ khó chịu hơn.
Hiểu rõ tâm trạng của Akira, Kibayashi cười rạng rỡ và trông cực kỳ vui vẻ.


19 Bình luận
Cảm ơn anh Duck👍🦆