Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]

Chương 237: Viện trợ từ Inabe

21 Bình luận - Độ dài: 5,475 từ - Cập nhật:

Duck: Mừng MU ăn 3 cup giao hữu <3 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Hôm nay Akira vẫn tiếp tục tuần tra ở Khu vực sâu thứ hai cùng Carol và Togami. Cho tới lúc này, cả ba mới chỉ chạm trán đám quái vật máy móc, và Akira vẫn để hai người họ lo phần chiến đấu, còn bản thân thì tiếp tục ẩn mình.

[Chán thật đấy Alpha. Chắc không phải bọn Baolegile đã ngừng chạy khỏi Khu vực sâu thứ ba đâu nhỉ?]

[Đúng vậy. Có vẻ như chúng vẫn giao chiến ở những nơi khác. Nhiều khả năng nhóm Thợ săn chiến đấu ở nơi gần Khu vực sâu thứ ba đã quen với việc đối phó với Baolegile rồi cũng nên.]

[Ra là vậy.]

Akira và đội của cậu đang tuần tra ở nơi gần Khu vực sâu thứ nhất. Vì vậy những con quái mà họ gặp thường là những con chưa bị tiêu diệt ở các khu vực khác.

Ban đầu Baolegile là một loài quái vật hoàn toàn bí ẩn, nhưng giờ đã có nhiều báo cáo tiêu diệt thành công. Đặc tính lẫn điểm yếu của chúng cũng đã được phân tích kỹ lưỡng. Nếu các Thợ săn đang dần quen với việc chiến đấu với Baolegile và số lần họ bỏ sót con mồi giảm đi thì cũng không có gì ngạc nhiên khi số cá thể tới được chỗ Akira giảm mạnh.

[Hừm.... Vậy bọn tôi có nên chiến đấu ở chỗ sâu hơn không?]

[Akira, tôi nghĩ là không nên. Tuyến đường tuần tra đã được Dragon River chỉ định rồi. Tự ý rời khỏi tuyến đường đó không phải là ý hay đâu. Nếu cậu đi một mình thì không sao, nhưng như vậy sẽ phải bỏ Carol và Togami lại đấy.]

[Ừ, đúng vậy nhỉ. Thôi bỏ đi.]

Vụ tuần tra này trên danh nghĩa là do Carol và Togami đảm nhiệm. Vì Akira đang được xem là “không có mặt” nên việc cậu rời đi cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch chung. Nhưng vậy thì không thể đảm bảo rằng Carol và Togami sẽ không chạm trán Baolegile khi cậu vắng mặt. Akira lập tức rút lại đề nghị của mình.

[...Thôi kệ. Tôi chỉ nghĩ là chiến đấu thực tế sẽ hiệu quả hơn, chứ luyện tập để giết thời gian thì tôi vẫn đang làm mà.]

Ngay trước mắt Akira lúc này là bản sao của cậu trong thực tế ảo đang cầm hai thanh kiếm và giao chiến với Alpha. Trong trận đấu này, Akira thấy Alpha trong cùng tầm nhìn mở rộng và cậu đang trực tiếp điều khiển bản thân trong đó.

Tuy nhiên, Akira không điều khiển bản sao của mình như một con rối theo góc nhìn của người thứ ba, mà cậu cảm nhận và điều khiển nó như thể đấy chính là cơ thể mình dưới góc nhìn thứ nhất.

Đây là kiểu huấn luyện khả thi nhờ việc Akira đã có thể cảm nhận các giác quan mở rộng. Cậu dùng khả năng này để cảm nhận đủ năm giác quan của bản thân trong thực tế ảo tăng cường. Chỉ riêng thị giác thôi cũng đã rất phức tạp, vì khi đó não của Akira phải đồng thời xử lý cả hình ảnh mà bản sao trong thực tế ảo đang thấy lẫn hình ảnh ngoài đời thật của chính mình.

Tất nhiên Akira không thể tự mình thực hiện kiểu huấn luyện này. Mọi tính toán va chạm, ví dụ như khi các thanh kiếm được vung với tốc độ cao đều do Alpha đảm nhận. Nếu chỉ dựa vào trí tưởng tượng của bao nhiêu đi chăng nữa thì nó cũng chỉ dừng lại ở mức cậu mộng tưởng về việc bản thân chiến đấu một cách ngầu lòi.

Bằng chứng rằng đây không phải mộng tưởng được thể hiện ngay lập tức. Alpha né lưỡi kiếm của Akira rồi vung hai thanh kiếm của mình chém thẳng vào bản sao của cậu trong thực tế ảo và để lại một cắt hình chữ thập. Phần đầu bị bổ dọc khiến tầm nhìn của giác quan mở rộng bị chia thành bốn phần trên dưới trái phải.

Đứng trước cái xác bị chém làm bốn, Alpha mỉm cười với Akira thật.

[Akira, dù chỉ là luyện tập giết thời gian thôi nhưng cậu cũng phải nghiêm túc đấy nhé?]

[Tôi nghiêm túc mà. Nhưng quả nhiên cử động cơ thể thật vẫn tốt hơn. Mặc dù tôi biết hiện giờ thì không thể.]

Tuy đang dùng chức năng nguỵ trang, nhưng nếu di chuyển tốc độ cao thì người ngoài sẽ dễ phát hiện ra cậu. Muốn ẩn mình hoàn hảo thì tốt nhất là giữ nguyên vị trí và không cử động. Đó cũng là lý do vì sao Akira chọn kiểu huấn luyện này.

Lúc ấy, Togami gọi tới.

“Akira. Chúng ta quay về một lát nhé.”

“Có chuyện gì à?”

“Tôi nhận được liên lạc từ Drankam. Một người tên Hikaru ở Thành phố bảo sẽ đến gặp tôi.”

“Hiểu rồi.”

Thực tế Hikaru không đến gặp Togami mà là đến gặp Akira. Điều này đến cả cậu cũng hiểu rõ.

_*_*_*_

Một chiếc xe tải chuyên dụng cho vùng đất hoang đang tiến về căn cứ của Dragon River, nơi Akira và đội của cậu đang tạm thời ẩn náu.

Ở hàng ghế sau, Hikaru mang vẻ mặt ủ rũ như thể nếu như người có mười phần thì cô đã chết đi hai phần rồi vậy. Giọng phảng phất sự mệt mỏi và bất an cất lên với hai người ngồi ở ghế lái.

“...Elena-san... Sara-san.... Tôi mong là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng nếu có vấn đề gì xảy ra thì xin hai người hãy giúp tôi nhé, được chứ?”

Sara cười đáp.

“Cô yên tâm. Cứ giao cho bọn tôi.”

Elena cũng cười và trả lời.

“Đã nhận yêu cầu rồi thì bọn tôi sẽ làm việc đàng hoàng.”

Yêu cầu của Elena và Sara là bảo vệ Hikaru, yêu cầu này còn bao gồm việc làm trung gian hoà giải nếu Hikaru xảy ra tranh chấp với Akira. Thực tế, điều Hikaru mong muốn nhất từ Elena và Sara chính là vai trò trung gian này.

Cả Elena và Sara đều hiểu điều đó. Nếu Hikaru chỉ cần lực lượng bảo vệ mạnh mẽ thì có rất nhiều người phù hợp hơn họ.

Elena lập tức bắt tay vào công việc được giao.

“Nhưng mà này Hikaru-san, nếu được phép góp ý với tư cách vệ sĩ thì tôi khuyên là cô nên thay đổi thái độ đó khi gặp Akira đi. Nếu cứ tỏ ra sợ sệt như vậy thì người ta lại nghĩ cô đang giấu giếm hay làm chuyện gì mờ ám đấy.”

“V-Vâng, cô nói phải.”

Nghe lời khuyên của Elena, Hikaru cố gắng mỉm cười. Với kinh nghiệm đàm phán dày dặn, cô vốn đã quen với việc nở nụ cười dễ gây thiện cảm với đối phương. Thế nhưng nụ cười mà cô đang chật vật thể hiện lúc này trông cứng đờ và thiếu tự nhiên, y hệt nụ cười của một người mới vào nghề vậy.

Dù biết là không nên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó của Hikaru, Elena và Sara vẫn không nhịn được mà khúc khích cười.

------

Cả nhóm tiếp tục di chuyển dọc theo tuyến liên lạc hậu phương, vượt qua trạm kiểm soát Thành phố nhờ thân phận của Hikaru. Đi thêm một đoạn nữa, khi còn cách căn cứ một khoảng không xa, họ lại bị nhóm lính gác của Dragon River chặn lại.

Elena đi tới và nói rõ mục đích của chuyến đi. Người lính kia nghe xong liền quay sang liếc Hikaru với vẻ hơi khó chịu.

“Người của Thành phố Kugamayama hả....”

Hikaru khẽ run lên. Elena liền xen vào và nói nhẹ.

“Tôi biết các anh đang có mâu thuẫn với Thành phố, nhưng đừng khắt khe với nhau quá làm gì. Cô ấy chỉ là một nhân viên bị cấp trên điều đi thôi mà. Trừng mắt với người như vậy cũng đâu có ích gì chứ, đúng không?”

“...Ừ, cũng đúng. Xin lỗi cô nhé. À, mọi người cho tôi kiểm tra hàng một chút.”

“Được thôi.”

Người lính theo Elena vào khoang chở hàng để kiểm tra sơ qua rồi kết luận không có vấn đề gì.

“Không vấn đề gì. Được rồi, cứ đi tiếp đi.”

Nhận giấy thông hành, nhóm Hikaru lại lên đường. Lúc này Sara liếc nhìn về chỗ hàng hoá rồi hỏi.

“Không vấn đề gì ư? Elena, cậu nghĩ tại sao?”

“Ừm.... Chắc cấp trên đã sắp xếp ổn thoả từ trước rồi, hoặc là....”

“Hoặc là?”

“Với Dragon River thì những thứ đó chẳng đáng để bận tâm.”

Sara gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Ra vậy.... Quả không hổ danh là đội Thợ săn hạng cao mà Thành phố phải đích thân chiêu mộ.”

“Chẳng hiểu Thành phố nghĩ cái gì mà lại đi gây chuyện với những người như thế nữa. Chắc cô phải khổ sở lắm nhỉ, Hikaru-san?”

“Đúng thực là vậy.... Tôi thật sự chẳng hiểu bọn họ đang làm cái quái gì nữa....”

Nghe những lời chất chứa đầy ưu tư ấy của Hikaru, Elena và Sara chỉ biết cười khổ.

Khi tới nơi mà chiếc xe cắm trại của Carol đang đỗ thì họ thấy Carol và Togami đã chờ sẵn ở đó. Elena và Sara khuân những thùng hàng lớn xuống xe, Hikaru cũng bước theo sau rồi lễ pháp cúi chào Togami.

“Ngài là Togami phải không ạ? Tôi là Hikaru, người được Inabe cử đến để hỗ trợ cho dự án viện trợ lần này. Hiện tại Thành phố chúng tôi có rất nhiều Thợ săn hạng cao từ xa đến, nhưng đáng tiếc đó chỉ là tạm thời và khả năng họ sẽ ở lại lâu dài là khá thấp. Mục đích của dự án này là nhằm cung cấp sự hỗ trợ mạnh mẽ cho những Thợ săn xuất thân từ Thành phố chúng tôi, để thúc đẩy sự phát triển của nghề Thợ săn sau khi những người kia rời đi. Vì tính chất của dự án nên chúng tôi sử dụng hình thức tài trợ, nhưng miễn là ngài không chuyển địa điểm hoạt động sang Thành phố khác thì việc hoàn trả sẽ—“

Lời giới thiệu dài dòng của Hikaru bị Togami cắt ngang.

“À, đứng đây nói chuyện cũng không tiện. Hay chúng ta vào xe nói cho thoải mái nhé? Nghe có vẻ còn dài đấy....”

“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”

Hikaru và nhóm cô cùng Togami bước vào xe cắm trại. Khi cửa xe đã đóng kín, các cửa sổ chuyển sang chế độ mờ và khiến người bên ngoài không thể nhìn vào.

_*_*_*_

Togami dẫn nhóm Hikaru vào phòng khách bên trong rồi xác nhận rằng bên ngoài không thể nhìn thấy gì.

“Akira. Ổn rồi.”

Akira tắt chức năng nguỵ trang và xuất hiện. Thực ra cậu không hề trốn trong xe mà đã đứng bên ngoài cùng Togami rồi vào chung cùng họ khi nãy. Hikaru hoàn toàn không nhận ra điều đó.

Nhìn thấy Akira, Hikaru cố gắng giấu đi sự căng thẳng trong lòng. Vì là cấp dưới của Inabe nên về lý thì cô đứng chung phe với Akira. Nhưng đồng thời cô cũng là người của Thành phố Kugamayama, nơi đang treo thưởng cho cái đầu của cậu. Hikaru không dám chắc Akira sẽ hoàn toàn xem cô là đồng minh.

Hikaru từng xem đoạn video của “Akira giả” và biết kẻ đó bày tỏ sự căm ghét sâu sắc với Thành phố. Nhưng cô cũng không thể khẳng định chắc chắn rằng “Akira thật” không có chung cảm xúc ấy. Tuy là lời do kẻ giả mạo nói, nhưng việc Akira bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực giữa Udajima và Inabe – hai nhân vật thuộc hàng ngũ lãnh đạo Thành phố, thứ đã dẫn đến cái chết của Yumina là sự thật không thể chối cãi.

Nhận ra sự căng thẳng đó, Elena liền lên tiếng trước Hikaru.

“Akira, lâu rồi không gặp. Trông em vẫn khoẻ mạnh là tốt rồi.”

Sara cũng mỉm cười với Akira.

“Ừ. Nghe tin em bị treo thưởng mà chị sốc lắm luôn. Giờ thấy em vẫn ổn thì chị yên tâm rồi.”

Thấy nụ cười của Elena và Sara, Akira cũng mỉm cười đáp lại.

“Vâng, lâu rồi không gặp. Em vẫn ổn mà. Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.”

“Không sao đâu, miễn em vẫn bình an là tốt rồi.”

Elena nói điều đó hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng rồi nhìn sang Hikaru. Thấy vậy, Hikaru cũng cảm thấy tình hình có vẻ ổn nên liền lấy lại bình tĩnh và quay sang đối diện với Akira.

“Thật may là cậu vẫn an toàn. Vậy Akira, tuy có nhiều chuyện muốn bàn, nhưng trước tiên hãy để tôi đưa cho cậu một vài thứ đã. Tôi cũng muốn Togami-sama nghe cùng luôn để thống nhất thông tin ạ....”

Togami xen ngang.

“À xin lỗi, nhưng cô cứ nói chuyện bình thường với tôi là được rồi. Tôi biết cách xưng hô đấy có thể là một phần của việc giữ vỏ bọc bên ngoài, nhưng thấy cô nói chuyện tự nhiên với Akira thế mà lại gọi tôi bằng “sama” thì nghe hơi kỳ.”

“Vậy sao? Thế thì tôi cũng sẽ nói chuyện bình thường với Togami nhé. Cứ xem như nhờ tài năng của tôi mà chúng ta đã nhanh chóng xây dựng được mối quan hệ thân thiết ha. Cậu cũng gọi tôi là Hikaru đi cho tiện.”

“Được rồi.”

“Vậy giờ tôi sẽ giao trang bị cho Togami trước.”

Hikaru mở chiếc thùng lớn và Elena và Sara mang theo, vừa giải thích vừa đưa các trang thiết bị cho Akira và Togami.

Đầu tiên là bộ đồ gia cường dành cho Togami. Bộ đồ này là phiên bản thấp hơn của bộ đồ HC31R mà Akira đang sử dụng. So với bộ của Akira thì hiệu năng cơ bản của nó thấp hơn đáng kể, nhưng bộ đồ này vẫn tương thích với các thiết bị mở rộng. Bằng cách cho Togami sử dụng bộ đồ này thì họ có thể cung cấp các bộ phận mở rộng mạnh mẽ cho Akira dưới danh nghĩa là trang bị cho Togami.

Tiếp đến là một khẩu RL2 phức hợp được giao thêm cho Togami, đây cũng là loại mà Akira cũng đang dùng. Nhờ vậy mà họ có thể cung cấp các loại đạn mạnh mẽ hơn cho Akira dưới cùng danh nghĩa.

Những món đồ này đều là một phần trong kế hoạch hỗ trợ Akira thông qua Togami. Từ đây trở đi là các trang bị trực tiếp dành cho Akira.

Đầu tiên là băng đạn mở rộng cho đạn S – Shock Bullet. Đây là một biến thể của đạn C – Charge Bullet với thiết kế ưu tiên tối đa cho việc truyền lực vào mục tiêu ngay khi va chạm.

Có những con quái vật sở hữu sức chịu đựng phi thường. Một trong những nguyên nhân đằng sau đó là trong dịch thể của chúng có chứa thành phần gần giống như sương mù không màu, giúp hấp thụ hầu hết xung lực khi bị trúng đạn.

Thường thì khi bắn xuyên qua một con quái, vết thương sẽ không chỉ đơn giản là một lỗ nhỏ, mà xung lực từ viên đạn sẽ truyền thẳng vào cơ thể và tạo ra vết thương nặng tương đương như bị khoét một mảng thịt lớn. Nhưng với những con quái mang trong mình dịch thể có đặc tính như vậy, thì xung lực khi ấy sẽ bị hấp thụ gần như toàn bộ, khiến vết thương từ những viên đạn thông thường giờ chỉ còn ngang với việc bị một cây kim dài và mảnh đâm xuyên qua trong tích tắc. Với sức sống điên rồ thì loại vết thương ấy chẳng khác gì vết xước đối với chúng.

Hơn nữa, một số quái vật dù đã bị phá huỷ nghiêm trọng ngay khi trúng đạn thì vẫn có thể tái tạo và phản công ngay lập tức. Không hẳn vì chúng có khả năng tái tạo phi thường, mà là bởi chúng đã tản xung lực ra mọi hướng nhờ biến dạng cơ thể khi bị bắn. Ví dụ như quái vật tạo hình từ cát chẳng hạn. Khi bắn vào chúng thì đạn cũng sẽ chỉ làm cát văng tung toé tại điểm va chạm rồi lại bị lấp về như cũ. Muốn tiêu diệt loại quái ấy thì phải phá huỷ chính những hạt cát cấu thành nó.

Đạn S tỏ rõ sự hiệu quả vượt trội với loại quái đó, vì khi bắn thì xung lực từ loại đạn này sẽ lan truyền và tác động lên toàn bộ cơ thể lẫn thành phần cấu tạo nên chúng, từ đó gây ra những tổn thương nghiêm trọng.

Khi còn ở Khu vực sâu thứ ba, Akira đã bắn rất nhiều đạn vào Baolegile, khiến con quái bị thương rất nhiều chỗ nhưng cậu vẫn không thể dứt điểm nó. Ngược lại, vũ khí hình người của Tatsukawa chỉ cần hai phát là tiêu diệt được Baolegile. Sự khác biệt nằm ở chỗ cỗ máy của Tatsukawa có khả năng truyền xung lực cực kỳ hiệu quả.

Giờ đây với đạn S thì Akira cũng đã sở hữu một phương thức tấn công tương tự. Dù khả năng xuyên phá và tầm bắn hiệu quả kém hơn so với đạn C, nhưng đối với Akira – người có thể áp sát Baolegile thì đây không phải nhược điểm quá lớn. Nhờ vậy mà sức tấn công của cậu đã được tăng lên đáng kể.

Tiếp đến là trang bị phòng thủ. Một bộ phận mở rộng cho bộ đồ gia cường, là thiết bị tạo lá chắn trường lực chuyên dụng chống năng lượng. Tuy nhiên, do quá chuyên biệt nên nó rất yếu khi phải đối mặt với các loại tấn công không phải năng lượng. Dù có thể chặn được đạn súng lục, nhưng trước vũ khí dành cho Thợ săn hạng cao, hoặc móng vuốt và răng nanh của quái vật mạnh thì nó lại mong manh như tờ giấy.

Hơn nữa thiết bị này rất dễ hỏng. Thông thường thì giáp trường lực và các bộ phận mở rộng sẽ có độ bền kéo dài khoảng 10 năm khi sử dụng thô bạo. Nhưng với thiết bị này, kể cả có dùng cẩn thận thì nó cũng chỉ bền được khoảng một tháng. Thậm chí nếu bất cẩn thì thiết bị này có thể hỏng luôn trong ngày. Lá chắn trường lực đó giống như một sản phẩm tiêu hao, tương tự băng đạn hay thuốc hồi phục, hơn là một trang bị lâu dài.

Dẫu vậy, việc có thể chống đỡ luồng năng lượng khủng khiếp của đám quái vật hợp thể như Baolegile ở Khu vực sâu thứ ba thay vì tránh né vẫn là một lợi thế lớn. Vì biết trước độ bền cực kỳ thấp này nên họ đã chuẩn bị nhiều cái giống nhau. Nhờ vậy nên nếu Akira quay lại Khu vực sâu thứ ba thì khả năng phòng thủ của cậu sẽ được cải thiện vượt bậc so với trước, từ đó giúp cậu chiến đấu dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi giải thích xong, Hikaru bổ sung thêm về nguồn cung cấp những thứ này.

“Toàn bộ chỗ thiết bị ở đây là do Inabe-san chuẩn bị. Còn Kibayashi-san thì hình như đang làm chuyện gì đó. Nói chung là sự hỗ trợ không dừng lại ở đây đâu.”

Hikaru cảnh cáo Akira.

“Vì vậy đừng có nghĩ với mấy thứ này là có thể chiến đấu được ở Khu vực sâu thứ ba rồi tự ý lao vào đấy nhé?”

“Tôi hiểu rồi.”

“Được. Vậy Akira, để tôi xác thực danh tính của cậu một chút. À, không phải tôi nghi ngờ cậu là giả đâu. Cái này chỉ là để lưu lại bằng chứng rằng cậu thật sự đã có mặt ở đây thôi.”

Hikaru dùng một thiết bị cầm tay trông như một loại máy thu thập thông tin về nhận dạng cá nhân để quét Akira. Quá trình này chỉ mất khoảng vài giây.

“Xong rồi. Cảm ơn cậu. À còn một chuyện nữa. Dù hơi phiền nhưng từ giờ tôi sẽ phải thường xuyên đi theo cậu để làm việc xác nhận danh tính này định kỳ. Mong cậu thông cảm nhé.”

“...Tại sao?”

“Để khi có kẻ giả mạo Akira xuất hiện thì tôi có thể ghi lại bằng chứng rằng cậu thật sự đang ở một nơi khác.”

“Ra là vậy. Nhưng thế có nghĩa là cô cũng sẽ cùng tôi đến Khu vực sâu thứ hai sao?”

“Ừ... sẽ... phải thế....”

Hikaru đáp với giọng đầy miễn cưỡng, trên mặt cô như đang ghi viết chữ “Tôi không muốn đâu. Tôi không muốn đi chút nào” với vẻ cực kỳ chán ghét.

“Nếu ghét vậy thì cô bỏ đi không được à....”

“Chuyện không đơn giản thế đâu.”

Hikaru thở dài một tiếng rồi cố lấy lại vẻ nghiêm túc.

“Akira. Cậu bình tĩnh nghe tôi nói nhé. Hôm qua Sheryl đã bị Akira giả bắt cóc.”

“Cái gì...?”

Trước thông tin đầy bất ngờ, Akira sững người. Nhưng Hikaru vẫn tiếp tục giải thích và cố gắng trấn an cậu.

Mới đây, Akira giả đã xuất hiện tại căn cứ của Sheryl và bắt cóc cô cùng những người khác. Thành phố chỉ phát hiện sự việc này khi đội quân đến hiện trường phân tích dữ liệu từ hệ thống an ninh của căn cứ.

Bộ đồ gia cường tích hợp hệ thống hỗ trợ toàn diện mà các thành viên trong băng Sheryl sử dụng đã gửi dữ liệu về tình hình tại hiện trường tới hệ thống hỗ trợ. Ngay cả khi người mặc đã bị Akira giả giết chết thì các bộ đồ vẫn giữ được nguyên vẹn chức năng thu thập thông tin và liên tục gửi dữ liệu về cho đến phút cuối. Nhờ vậy mà Thành phố đã biết được sự xuất hiện của Akira giả và việc Sheryl bị bắt cóc.

Tuy nhiên Thành phố chỉ nắm được thông tin này sau khi Akira giả đã rời đi được một lúc. Do không có Sheryl, người sở hữu quyền truy cập hoàn toàn vào hệ thống an ninh của toà nhà, bên cạnh đó các thủ lĩnh khác trong băng như Erio chỉ có thể xem thông tin trong phòng Sheryl trong trường hợp khẩn cấp nên việc giải mã dữ liệu đã tốn rất nhiều thời gian.

Sau khi nắm được tình hình, Inabe quyết định không thông báo ngay cho Akira vì ông sợ làm vậy có thể sẽ kích động cậu.

Ngoài ra Erio và những người khác cũng không thể liên lạc trực tiếp với Akira. Việc một người không dùng đường dây bí mật và đáng tin cậy cố gắng liên lạc có thể khiến vị trí của Akira bị lộ. Inabe đã sắp xếp để ngăn chặn mọi liên lạc như vậy.

Từ lúc Akira giả xuất hiện cho đến khi hắn rời đi chỉ khoảng năm phút. Nếu khi đó có bằng chứng xác thực vị trí của Akira thì việc Akira giả tồn tại đã có thể được chứng minh. Họ đã bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Không thể để vuột mất cơ hội tiếp theo, Inabe lập tức chuẩn bị và điều động Hikaru đi theo Akira.

“...Vậy đấy. Để chuẩn bị cho trường hợp Akira giả xuất hiện lần nữa thì tôi phải ở gần cậu càng nhiều càng tốt.”

Nếu Akira giả xuất hiện ở nơi khác, đồng thời việc ghi lại vị trí của Akira thật bị chậm trễ thì người ta có thể cho rằng không phải có hai Akira, mà đơn giản chỉ là Akira thật đã di chuyển từ nơi này đến nơi kia trong khoảng thời gian ấy. Để tránh điều đó xảy ra, Hikaru cần phải định kỳ ghi lại vị trí của Akira cứ năm phút một lần. Thậm chí cô còn phải làm ngay lập tức nếu như nhận được thông báo về sự xuất hiện của Akira giả ở nơi khác.

“Ra là thế. Nhưng mà... nếu vậy thì....”

Akira lộ vẻ khó xử rồi do dự nhìn về phía Elena và Sara.

Việc đưa Hikaru tới Khu vực sâu thứ hai khiến Akira không thoải mái. Khu vực sâu thứ hai có thể xuất hiện Baolegile. Dù cậu đã từng chiến đấu và hạ gục nó vài lần, nhưng mỗi lần cậu chỉ đối mặt với một con. Akira chưa từng đấu với nhiều Baolegile cùng một lúc. Chẳng có gì đảm bảo rằng điều đó sẽ không xảy ra trong tương lai. Chỉ cần các Thợ săn hạng cao đang chiến đấu ở tiền tuyến lơ là một chút thôi thì hoàn toàn có khả năng một bầy Baolegile sẽ tới được gần Khu vực sâu thứ nhất.

Akira hiểu rõ điều này. Vì thế nên cậu đã mang theo Carol và Togami. Akira biết rõ năng lực của họ đến đâu khi cả ba còn ở Khu vực sâu thứ ba. Dù có bị một đàn Baolegile tấn công đi chăng nữa thì Akira tin rằng toàn đội vẫn có thể cùng nhau chạy thoát về căn cứ của Dragon River.

Nhưng Hikaru thì khác. Cô chỉ là một người bình thường, không phải Thợ săn và hoàn toàn không có khả năng chiến đấu. Mang cô theo sẽ chỉ khiến cả đội thêm gánh nặng. Dù Elena và Sara được thuê làm vệ sĩ để bù đắp cho sự thiếu hụt này thì Akira vẫn cảm thấy khó mà tin rằng sức mạnh của hai người họ là đủ để khoả lấp sự bất lợi mà Hikaru mang đến.

Elena và Sara tuy là những Thợ săn ưu tú theo tiêu chuẩn của Thành phố Kugamayama, nhưng vẫn chưa có ai trong số họ đạt hạng 50. Theo nhận định của Akira, nếu chẳng may xảy ra chuyện thì việc mang họ theo có thể khiến số người trở thành gánh nặng biến từ một thành ba.

Trong tình thế không thể lường trước điều gì như hiện tại, Akira không thể tự tin nói rằng bản thân sẽ bảo vệ được Hikaru và nhóm của cô. Những suy nghĩ ấy hiện rõ trên khuôn mặt đầy khó xử của Akira.

Tuy vậy, Elena và Sara ngay từ đầu đã lường trước những lo lắng ấy của cậu. Khi gặp và thấy biểu cảm đó của Akira, Elena chỉ thầm nghĩ “đúng như mình dự đoán” rồi mỉm cười nói.

“Akira. Chị hiểu em muốn nói gì. Em đang nghĩ với thực lực của bọn chị bây giờ thì tới Khu vực sâu thứ hai là quá nguy hiểm phải không?”

“À... Cái đó.... Vâng. Em xin lỗi.”

Akira không thể nói dối trước mặt họ nên cậu đành thẳng thắn thừa nhận.

“Không sao đâu, em đừng bận tâm. Dù sao thì những gì em nói cũng đâu có sai.”

Elena nhẹ nhàng đáp lại và tỏ rõ rằng cô không hề phật lòng. Elena nói tiếp với giọng đầy ẩn ý.

“Nhưng bọn chị cũng đâu ngây thơ đến mức không biết chuyện đó. Thế nên ít nhất em cũng nên thử nghĩ xem vì sao bọn chị vẫn tới đây mới phải chứ.”

“Ý chị là sao ạ?”

“Tức là bọn chị đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Mà nói đúng hơn thì người chuẩn bị là Hikaru chứ không phải bọn chị. Này Hikaru, nếu cô không giải thích rõ thì Akira sẽ từ chối cho cô đi theo đấy.”

Hikaru khẽ thở dài. Thành thực mà nói thì cô cũng muốn bị từ chối. Dù đây là lệnh của Inabe đi chăng nữa, nếu Akira không đồng ý thì cô cũng chẳng làm gì được và có thể đường hoàng quay trở về.

Nhưng cô không thể cố tình lèo lái suy nghĩ của Akira theo hướng đó được. Inabe không phải kẻ kém cỏi đến mức không nhận ra điều ấy. Hơn nữa Hikaru cũng không muốn đi theo Akira với sự chuẩn bị nửa vời. Vì sự an toàn của bản thân, Hikaru đã dốc toàn lực để chuẩn bị.

“Ừ. Akira, tôi cũng không muốn chết đâu. Vì thế nên tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Về trang bị thì bọn tôi không thua gì cậu đâu, thậm chí trong một số điều kiện còn vượt trội hơn nữa kìa. Cậu cứ tin tôi đi.”

Nghe vậy, Akira nhìn lại trang bị của Elena và Sara.

Cả Elena và Sara đều mặc bộ bodysuit mỏng bó sát và làm nổi bật đường nét cơ thể họ. Elena khoác bên ngoài một chiếc váy và áo khoác được cơ giới hoá, còn Sara mặc một chiếc áo khoác và quần dài với chức năng tương tự.

Chiếc váy của Elena có đường xẻ sâu như muốn cố tình để lộ bên trong, áo khoác của Sara thì hoàn toàn bỏ qua phần che ngực với chiếc quần dài có phần cạp thấp đến mức gần như không có. Tính cả bodysuit thì chúng đều mang thiết kế táo bạo theo phong cách Cựu thế giới. Nhưng do đã quen với dáng vẻ của Alpha và Carol nên Akira không còn phản ứng mạnh mẽ khi thấy Elena và Sara ăn mặc như vậy. Tuy nhiên cũng vì thế nên cậu đã không nhận ra rằng bộ đồ gia cường của họ thực chất rất cao cấp – thứ vốn có thể nhận định ngay từ kiểu thiết kế.

Nhưng sau khi nghe Hikaru nói xong rồi nhìn kỹ lại, Akira mới nhận ra bộ đồ của họ quả thực rất tiên tiến. Vậy chắc là ổn rồi. Ý nghĩ ấy hiện rõ trên mặt cậu.

Thấy vậy, Sara nói.

“Nhưng bọn chị cũng không tự tin đến mức kiểu “có đồ xịn là tuyệt đối an toàn” đâu. Thế nên em hãy thử dẫn bọn chị đi một lần đi, rồi tận mắt chứng kiến xem bọn chị có thể chiến đấu tới đâu khi chỉ có hai người.”

“Chỉ có hai chị thôi sao ạ?”

“Đúng vậy. Nhiệm vụ của bọn chị là bảo vệ Hikaru. Nếu phải dựa vào em mới làm được việc đó thì bọn chị không thể để cô ấy tới Khu vực sâu thứ hai đâu.”

Elena cũng gật đầu nói thêm.

“Đúng thế đấy. Bọn chị đi theo là để hỗ trợ chứ không phải để gây phiền phức cho em. Nếu việc có mặt ở đây chỉ làm vướng chân em thì bọn chị sẽ quay về. Kể cả Hikaru có phản đối đi chăng nữa thì bọn chị cũng sẽ bắt cô ấy về cùng. Vì đã nhận yêu cầu bảo vệ Hikaru rồi nên chuyện đó bọn chị không thể nhượng bộ được. Vậy em thấy sao, Akira?”

Nụ cười của Elena và Sara khiến Akira cũng dịu mặt lại. Cậu quay sang nhìn Hikaru.

“Hikaru, vậy được không?”

Không được. Tôi không muốn. Tôi ghét đi lắm. Tôi muốn cậu từ chối cơ.

Đó là những gì Hikaru muốn nói, nhưng cô đành phải nuốt ngược chúng lại vào trong. Bởi với trang bị mà cô chuẩn bị thì Elena và Sara hoàn toàn có thể trụ được ở đây. Cuối cùng, Hikaru miễn cưỡng đáp lại.  

“...Ừ, vậy cũng được.”

“Tôi hiểu rồi. Thế thì đi thôi. Elena-san, Sara-san, mong được hai chị giúp đỡ.”

“Ừ, mong được em giúp đỡ nhé.”

“Bọn chị sẽ cố gắng hết sức.”

Đội của Akira chỉ quay về để tiếp khách chứ công việc hôm nay vẫn chưa kết thúc. Sau khi chuẩn bị xong, họ thêm Hikaru và nhóm của cô vào đội rồi lại tới Khu vực sâu thứ hai.

Tiếng thở dài nặng nề của Hikaru vang vọng trong tàn tích và hoà vào màn sương mù không màu. 

Bình luận (21)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

21 Bình luận

Nghe tin mất vợ mà cứ dửng dưng thế aki :((( tôi muốn thấy bạn điên cuồng
Xem thêm
Mấy con baolegile múa chưa được bao lâu đã có cách counter rồi🤖
Xem thêm
Tên ánh sáng mà đen quá 👍🦆
Xem thêm
tks trans
Xem thêm
Hikaru.
Em đen nhưng đỏ lắm :))
Xem thêm
Lão tác giả mid 8 mà học được 1 nữa bộ này thì có khi còn vắt được dài.
Xem thêm
Không ngờ thớt tâm huyết năng suất đến vậy luôn á. 😍
Không biết rốt cục có được thấy cảnh Akira lao đi cứu Sheryl hay không nữa. Ngóng ác, mà đợt này cũng hóng xem vấn đề của Vol này sẽ được giải quyết êm đẹp thế nào, việc ở khu vực sâu thứ 2 thứ 3 này liệu có dính đến Tsubaki không. Liệu có xuất hiện thêm nhiều nhân cách hệ thống trị khác không khu dân cư cao cấp của tàn tích này rộng vậy mà có mình Tsubaki vẫn còn hoạt động thì lạ quá. Để xem sẽ được giải đáp ntn.
Xem thêm
ngài Duck năng suất ác vl
Xem thêm
Kc8
Đăng vào giờ thiêng quá
Xem thêm