[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [ON GOING]
Chương 246: Cách sống của một Thợ săn
10 Bình luận - Độ dài: 7,222 từ - Cập nhật:
Duck: Mừng 1.700.000 views é é :D Cảm ơn mọi người đã ủng hộ :'D
Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D
Enjoy!!
--------------------------------------------------------
Gần khu vực Thành phố của tàn tích Mihazono, Carol đã tách khỏi Akira để hành động riêng và đưa Sheryl đi cùng. Cả hai phóng nhanh qua vùng đất hoang trên xe của cậu với điểm đến là xe cắm trại chở Hikaru và những người khác đang tới tàn tích Mihazono. Vì đấy là xe của cô nên Carol biết rõ vị trí của nó. Cả hai chỉ còn cách họ một đoạn ngắn nữa thôi.
Lẽ ra cô phải báo trước cho phía Hikaru, nhưng vì ghét phải mất thời gian để giải thích tình hình nên Carol quyết định đi thẳng tới chỗ xe cắm trại mà không liên lạc gì thêm. Chính vì lẽ đó mà khi Carol đột ngột quay lại, hội Hikaru rất bất ngờ và lập tức cho dừng xe lại rồi cùng bước ra ngoài để chờ cô.
Carol và Sheryl đến trước mặt họ. Việc Akira không có trên xe mà thay vào đó lại là Sheryl khiến tất cả không khỏi bối rối. Elena lên tiếng thay mặt mọi người.
“Carol. Akira đâu rồi?”
Vừa đỡ Sheryl xuống xe, Carol vừa mỉm cười nhẹ và trả lời.
“Xin lỗi tôi đang vội. Cụ thể thế nào thì hỏi cô ấy nhé.”
Nói xong Carol lại lập tức phóng xe đi và tăng tốc hết cỡ hướng về tàn tích Mihazono. Hikaru và những người khác chỉ còn biết sững sờ nhìn theo bóng Carol từ đằng sau rồi dồn hết ánh mắt vào Sheryl. Elena lại thay mặt mọi người lên tiếng hỏi.
“...Ừm, vậy thì, cô có thể kể cho bọn tôi nghe là đã xảy ra chuyện gì không?”
“À... vâng. Tôi hiểu rồi.”
Tuy được hỏi vậy nhưng Sheryl cũng không nắm rõ toàn bộ sự việc. Dẫu thế cô vẫn bắt đầu kể lại những gì mình biết.
_*_*_*_
Akira vừa dùng Shiro làm lá chắn, vừa xả đạn vào Harmers để yểm trợ cho Olivia. Nhờ sự trợ giúp của Alpha, những phát bắn chính xác của cậu có thể đọc trước hành động tiếp theo của Harmers và kịp thời phá vỡ chúng với kỹ thuật cực kỳ tinh vi. Thậm chí có những viên đạn tưởng chừng như lạc hướng, nhưng sau đấy lại bị loạt đạn tiếp theo bắn chệch đi, bật góc và tấn công từ phía Harmers không ngờ tới, làm anh không khỏi lúng túng.
Dù dính vết thương nặng trên ngực nhưng Harmers vẫn phải gồng mình đối phó. Khi bị Akira dùng Shiro làm lá chắn, anh buộc phải dừng tấn công trong thoáng chốc. Nhưng ngay lúc ấy anh bị Olivia đánh trúng và để lại hành đống thương tích chưa kịp phục hồi.
Trước khi tới đây với tốc độ tối đa từ khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara, Harmers đã uống một lượng lớn thuốc hồi phục để giảm tải gánh nặng cơ thể. Hiệu lực của chúng giờ vẫn còn. Với Harmers, những vết thương cỡ này đáng lẽ ra chỉ cần mất vài giây là lành hẳn. Tuy vậy đó chỉ là khi anh giữ bản thân trong trạng thái nghỉ ngơi. Việc phải liên tục chống đỡ những đòn tấn công dữ dội của Olivia đã khiến vết thương không những không khép miệng mà còn rách toạc thêm, từ đó làm tốc độ hồi cũng chậm lại. Lại thêm những loạt đạn của Akira buộc Harmers phải phòng thủ hoặc né tránh. Đạn của cậu không đủ yếu để có thể ngó lơ. Nhưng nếu quá chú tâm vào Akira thì anh sẽ không thể tránh được nhát chém của Olivia. Harmers đang phải đồng thời xử lý cả hai mối đe doạ này.
Những nhát chém liên tục quét xuống không thương tiếc, làm Harmers buộc phải né với khoảng cách rất mong manh. Mỗi lần né tránh đều phải tính toán thật chính xác, bởi chỉ cần lùi lại ngay khi Olivia tạo ra lưỡi kiếm thôi thì anh sẽ lập tức dính đòn.
Vì tốc độ tạo lưỡi chậm hơn tốc độ vung kiếm nên Harmers vẫn có thể kịp nhìn ra hướng tấn công. Nhưng khoảnh khắc ngắn đến mức chỉ có siêu nhân mới đủ khả năng phản xạ kịp. Và trong từng thời khắc đánh cược mạng sống mà không được phép phạm sai lầm ấy, Harmers phải lặp đi lặp lại những quyết định chuẩn xác hết lần này tới lần khác.
Thế nhưng loạt đạn của Akira liên tục cản trở chuyện động và phán đoán của anh. Dù chỉ là chút ít nhưng chúng đã khiến cơ thể Harmers mất thăng bằng, động tác chậm lại, buộc anh phải né tránh và làm chậm quá trình hồi phục vết thương. Thậm chí những viên đạn đổi hưởng kia còn cố len lỏi vào vết thương của anh.
Một tay xách gáy Shiro làm lá chắn và di chuyển khắp nơi, tay còn lại và hai cánh tay phụ của bộ đồ gia cường thì xả đạn liên tục bằng ba khẩu RL2 phức hợp – Akira cũng lao ra khỏi toà nhà Seranthal, di chuyển trên không, bắn từ những vị trí khác và nhảy vào trận chiến trên không giữa Harmers và Olivia.
Harmers đáp trả bằng cách phóng sóng xung kích về phía Akira. Kết hợp với động tác né nhát chém của Olivia, anh tung cú đấm nhắm thẳng vào Akira và Shiro. Vì Shiro đang bị dùng làm lá chắn nên anh đã kiềm lực lại, nhưng sức mạnh của nó vẫn đủ khiến Akira gặp nguy nếu trúng trực diện.
Song Akira đã nhìn thấu đòn đánh tinh vi nguỵ trang động tác né tránh ấy của Harmers. Nhờ Alpha hỗ trợ, khả năng thao túng thời nhận thức và độ phân giải thực được đẩy lên cực hạn đã giúp cậu kịp nhận ra. Ngay lập tức, Akira dốc toàn lực để thoát khỏi tầm sát thương.
Tránh được đòn trực diện là vậy nhưng dư chấn thì không. Một luồng gió mạnh hơn cả cơn cuồng phong nuốt chửng Akira, nhưng tay cậu vẫn giữ chặt lấy Shiro. Chính vì có “lá chắn” này mà Harmers mới phải kiềm chế sức mạnh, nên cậu tuyệt đối không thể bỏ rơi Shiro.
Để không bị cơn bão cuốn đi, Akira dùng chức năng của giáp trường lực, tận dụng khả năng đi bộ trên không để trụ vững bằng cả hai chân. Để lại dấu vết ma sát dài trên không trung, Akira đã dừng lại cách đó một quãng ngắn.
“Shiro. Mày ổn chứ?”
“Ổn cái quái gì hả! Sắp chết tới nơi rồi đây này!”
Shiro chỉ bị Akira kéo lê theo thôi cũng đã phải chịu sức ép khủng khiếp chứ chưa kể đến cú đánh vừa rồi. Dù đã mặc bộ đồ gia cường xịn, nhưng nếu không uống thuốc hồi phục từ trước thì chắc giờ cậu đã lên bàn thờ ngồi rồi.
“Cố mà chịu đi. Còn hơn là chết đúng không?”
“Tao biết rồi! Muốn làm gì thì làm đi!”
Dù vậy ý chí của Shiro chẳng hề lung lay. Cả Akira và Shiro đều đặt cược mạng sống của mình vào trận chiến này.
Mặc cho đã kiềm chế để không giết Shiro, nhưng Harmers vẫn không thể tách được cậu ra khỏi Akira bằng đòn tấn công vừa rồi. Hơn nữa, việc Akira không hề lùi lại để giữ khoảng cách mà vẫn liên tục bắn trả khiến Harmers tặc lưỡi đầy bực tức.
Qua kênh liên lạc tầm gần, Harmers gọi cho Akira.
“Tôi là Harmers, thuộc Bộ phận an ninh của Sakashita Heavy Industries! Ngừng tấn công ngay lập tức! Nếu không cậu sẽ bị coi là kẻ thù của Tập đoàn Sakashita!”
Việc đối đầu với một trong Ngũ đại Tập đoàn là sự đe đoạ đủ sức nặng đối với cả những Thợ săn hàng đầu hoạt động ở biên giới phía Đông. Nhưng những kẻ như vậy thường sẽ có quan hệ với nhiều Tập đoàn lớn khác nên tác dụng của lời đe doạ ấy cũng sẽ suy giảm ít nhiều. Kể cả vậy thì nó vẫn là một thứ áp lực đáng sợ.
Với một kẻ chỉ ngang hàng hay cùng lắm là nhỉnh hơn một chút so với Thợ săn hạng cao như Akira, thì lời đe doạ ấy chẳng khác nào án tử treo lơ lửng trên đầu. Cậu đáp lại với giọng chẳng rõ là thực sự ý thức được sức nặng đó hay chỉ đang giả vờ.
“Thế thì ông đi mà nói với Shiro ấy. Tôi chỉ làm theo yêu cầu của cậu ta thôi. Tuy không rõ lắm nhưng hình như Shiro cũng là người của Tập đoàn Sakashita, thậm chí còn là một người rất quyền lực nữa đúng không? Vậy nói với tôi cũng như không thôi.”
Akira thừa biết đây chỉ là cái cớ, nhưng cậu hy vọng nó có thể câu thêm chút thời gian.
Ngược lại, Harmers lại dựa vào phản ứng đó để xác nhận rằng đối phương là Akira thật và không phải Shiro đang bị bắt làm con tin. Anh lập tức phản bác.
“Shiro là kẻ đào tẩu khỏi Tập đoàn Sakashita! Cái danh Sakashita không còn hiệu lực với hắn nữa!”
“Shiro. Có thật không?”
Shiro cố tình nói thật lớn để đáp lại.
“Không không không! Làm gì có chuyện đấy. Việc tao đào tẩu khỏi Sakashita chỉ là thông tin giả tung ra để đánh lạc hướng các Tập đoàn khác thôi. Tao vẫn hoạt động bình thường với tư cách là người của Sakashita mà. Ủa Harmers, anh không được thông báo chuyện đó sao?”
“Đừng ăn nói xằng bậy!”
“Không hề nhé. Tôi đã nói chuyện với Sugadome-san rồi, thậm chí ông ấy còn giao thêm cho tôi vài việc khác nữa kìa. Nếu nghi ngờ thì anh về mà xác nhận trực tiếp với Sugadome-san đi.”
Harmers nhăn mặt. Anh không thể khẳng định chắc chắn Shiro đang nói dối. Đúng là đôi khi Shiro sẽ được giao những nhiệm vụ có độ bảo mật cực cao nên việc hắn không biết chi tiết cũng phải chuyện lạ.
Tuy nhiên, “đã nói chuyện” và “đã thông qua” có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Nhưng trong tình thế bị dồn ép như bây giờ thì Harmers khó có thể phân biệt chính xác. Kể cả khi đã nhận ra sự khác biệt ấy thì anh cũng khó lòng xác định được đâu là sự thật trong hoàn cảnh này.
Nên rút lui hay tiếp tục? Trong lúc Harmers đang do dự thì đòn tấn công dồn dập của Olivia không hề dừng lại, kèm theo đó là sự hỗ trợ của Akira. Giờ Harmers chỉ có thể phòng thủ và cố gắng chống đỡ.
Trong tình thế đó, Shiro càng làm anh hoang mang hơn nữa.
“Với lại lẽ ra anh đã bị loại khỏi nhiệm vụ tìm kiếm tôi rồi chứ, đúng không? Tức là hành động của anh giờ không phải là nhiệm vụ. Đây là việc mà anh tự ý làm. Có phải anh đang dùng tên của Tập đoàn cho việc riêng nằm ngoài nhiệm vụ được giao không? Tới lúc đấy bị chửi cho thì đừng có trách tôi nhé?”
Harmers càng thêm nhăn nhó. Những lời Shiro vừa nói nghe đúng đến mức khiến anh không thể không phản ứng như vậy.
Và như một sự đáp trả cho lời nói của Shiro, Harmers đã có động thái mới. Trước đây anh luôn giữ khoảng cách với Akira và Olivia để Shiro không bị ảnh hưởng bởi những đòn tấn công của mình, nhưng giờ anh đã từ bỏ việc đó và quyết định áp sát.
Tuy nhiên đây không phải là hành động bộc phát vì tức giận. Harmers hiện tại chỉ có thể phòng thủ và hầu như không có thời gian để tấn công Akira và Olivia. Để khắc phục điều này, anh quyết tiến gần hơn và biến những dư chấn từ cuộc chiến của mình thành đòn tấn công thay thế nhắm vào cả hai.
Dù chỉ là dư chấn nhưng uy lực của chúng mạnh hơn nhiều so với những đòn tấn công mà anh đã điều chỉnh để nhắm vào Akira và Olivia ban nãy. Nếu bị cuốn vào thì Shiro có thể sẽ chết. Harmers nhận thức được rủi ro ấy nhưng vẫn cố tình thu hẹp khoảng cách. Anh mong rằng rủi ro này sẽ khiến Akira phải lùi lại thật xa và Olivia sẽ phải hạn chế tấn công nếu không muốn làm tổn thương Shiro.
Akira cũng nhận ra điều đó và cố gắng giữ khoảng cách với Harmers. Nhưng cậu không thể bỏ chạy thuần được. Nếu đi quá xa thì cậu sẽ không thể hỗ trợ Olivia được nữa. Ngược lại nếu tới quá gần, cậu sẽ bị cuốn vào trận chiến khốc liệt giữa cô và Harmers. Akira phải duy trì một vị trí hoàn hảo trong tình cảnh đang bị siêu nhân tiếp cận với tốc độ cao.
Mặt khác, Harmers cũng không thể chỉ đơn giản là đuổi theo Akira. Nếu quá tập trung truy đuổi thì anh sẽ không thể tránh được các đòn tấn công của Olivia. Anh phải kết hợp giữa việc di chuyển né tránh và thu hẹp khoảng cách với Akira.
Vì một người muốn lùi, một người muốn tiến như vậy nên địa điểm giao tranh cũng có sự thay đổi lớn. Phạm vi bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến đang ngày càng mở rộng.
Khu vực Thành phố của tàn tích Mihazono giờ đây đang bị tàn phá đến mức có thể sánh ngang với những cuộc chiến quy mô lớn trước đây chỉ bởi bốn con người này.
Và rồi người thứ năm xuất hiện. Đó là Carol.
------
Khi đặt chân đến Khu vực Thành phố của tàn tích Mihazono, Carol dừng xe máy trên sân thượng của một toà nhà và quan sát trận chiến của Akira. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi sững sờ. Cuộc chiến giữa Olivia và Harmers vốn đã vượt xa lẽ thường, nhưng ngay cả những động tác yểm trợ của Akira cũng đủ khiến người ta kinh hải.
Carol thầm hiểu ra lý do vì sao cậu lại để Sheryl rút lui trước. Chắc cũng vì thế nên cậu mới không cho cô theo cùng. Nhưng rồi Carol lại bắt đầu do dự.
Thực chất việc cô một mình quay trở lại đây chỉ có một mục đích duy nhất là giúp Akira và khiến cậu nợ ân huệ. Cô muốn trả nợ và tạo ra một món nợ mới, cũng như cô cũng muốn cơ hội này chỉ dành cho riêng mình.
Nếu mục đích chỉ đơn giản là hỗ trợ thì cô đã có thể chở cả Elena và Sara tới bằng xe máy. Sức mạnh của họ đã được kiểm chứng trong trận chiến ở khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara. Chỉ cần tính toán sơ bộ thôi thì Carol cũng biết rằng sức chiến đấu của họ ít nhất cũng phải gấp ba lần cô.
Carol hoàn toàn hiểu điều đó.
Thế nhưng Carol đã cố tình đi một mình. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn một lời giải thích nếu như Akira có thắc mắc, rằng cô làm vậy là để bảo vệ sự an toàn của Sheryl. Nếu mang Elena và Sara đi thì lực lượng chiến đấu còn lại phía bên kia sẽ chỉ còn mỗi Togami. Nếu để như vậy thì quá mỏng. Bởi thế nên cô mới quyết định để nhóm Elena ở lại.
Nếu Akira vẫn không bị thuyết phục thì Carol sẽ nói thêm rằng lúc cậu rời đi, Olivia và Harmers đang biến tàn tích thành một bãi chiến trường cực kỳ hỗn loạn và nguy hiểm. Chắc chắn Akira sẽ không chấp nhận việc đưa Elena và Sara tới một nơi như vậy. Còn cô thì có thể tự quyết định cho bản thân. Đây là lý do vì sao chỉ có mình Carol quay lại.
Với những lý do trên thì cô tin rằng Akira sẽ chấp nhận việc này và để cô độc chiếm cơ hội tạo ra ân huệ. Carol đã nghĩ như vậy.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến cuộc chiến đó, cô bắt đầu do dự.
(...Nếu mình bị nhắm tới thì sao....)
Harmers đang bận đối phó với Olivia và Akira nên dường như không để ý đến cô ở khoảng cách xa như này. Đây có vẻ sẽ là một cơ hội tuyệt vời để bắn tỉa.
Nhưng nếu cô nổ súng thì hắn chắc chắn sẽ nhận ra. Và điều gì sẽ xảy đến nếu cô bị nhắm tới? Những toà cao ốc đổ nát xung quanh đây đã nói lên tất cả.
Nghĩ tới hậu quả ấy, suy nghĩ đứng yên quan sát cũng dần nảy ra. Cô đã tự quay lại một nơi nguy hiểm thế này mà không cần ai nhờ. Chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ để tạo ra một món nợ đáng kể rồi. Cô cũng còn xe máy ở đây nữa nên nếu Akira định rút lui thì cô có thể chở cậu chạy trốn. Không tham lam, không manh động, chờ đợi diễn biến tiếp theo có lẽ mới là phương án khôn ngoan nhất.
Vậy thì ít ra cô vẫn giữ được mạng sống.
Carol chợt nhớ lại lời Akira từng nói khi cả hai thương lượng về khoản thù lao cho việc cậu bảo vệ cô trong trận chiến với Kaiju ở Khu vực sâu thứ ba.
“Cô chỉ cần trả trong khả năng thôi là được.”
Khi ấy số tiền mà Carol nợ Akira đã vượt xa khả năng của cô. Carol còn ám chỉ rằng mình có thể trả bằng “cách khác” – tức bằng nghề tay trái mà cô vẫn luôn dựa vào như một con bài tẩy. Nhưng cậu đã dứt khoát từ chối. Nếu là cách ấy thì cô tự tin rằng mình có thể trả bao nhiêu cũng được, nhưng Akira lại không chấp nhận nó.
Đến giờ phút này Carol mới nhận ra, rằng bản thân cô đã quá quen với việc tìm đến cách đó để giải quyết mọi chuyện.
Trong đầu cô lại vang lên lời mà Doras – một trong những “khách quen” của cô, người cũng là một Thợ săn hạng cao từng nói. Anh không xem nghề Thợ săn chỉ là công việc kiếm cơm, mà nó còn là một cách sống, một niềm kiêu hãnh của chính anh. Vậy mà Doras vẫn sẵn sàng từ bỏ niềm kiêu hãnh ấy để nghiêm túc theo đuổi cô.
Anh từng nói rằng.
“Cô vốn không có ý định leo lên đỉnh cao trong giới Thợ săn như bọn tôi đúng chứ, Carol? Cô dùng nghề tay trái để kiếm bộn tiền, rồi lấy số tiền đó để mua trang bị mạnh và nâng hạng Thợ săn, nhưng tôi không nghĩ làm vậy đủ để bù đắp cho những thiếu sót từ nghề chính của cô đâu.”
Carol không thể phủ nhận điều đó. Ít nhất là nếu xét theo số tiền kiếm được thì đúng là Thợ săn đối với cô chỉ là nghề tay trái.
Nhưng bản thân Carol lại không chấp nhận điều đó. Cô nghĩ rằng bất kể số tiền kiếm được có là bao nhiêu đi chăng nữa thì cái “công việc kia” mới là nghề tay trái.
Nhưng đó chỉ là một mong muốn. Carol nhận ra điều đó khi cô nhìn nhận lại bản thân một cách khách quan, khi cô đang do dự vì quý trọng mạng sống của mình. Bây giờ Carol mới hiểu được rằng việc Doras tán tỉnh cô theo cách đó là bởi anh đã nhìn thấu được điều ấy.
Carol cười khổ rồi đưa ra quyết định. Cô ngẩng cao đầu, cười lớn đầy kiêu hãnh – như để lấy lại con người thật của mình, một Thợ săn.
Cô giương khẩu súng OFX phức hợp mà mình đã mua từ Hikaru.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một sóng xung kích từ Harmers quét tới. Dù chỉ là dư chấn và không phải đòn trực diện, nhưng nó vẫn đủ sức thổi bay cả một toà cao ốc. Đòn tấn công chuẩn xác ấy phá huỷ hoàn toàn toà nhà nơi Carol đang đứng và nhấn chìm cô trong đống đổ nát.
------
Harmers đã nhận ra sự hiện diện của Carol từ lâu. Nhưng vì đang bận đối phó với Olivia và Akira nên anh đã bỏ qua khi cô chỉ đứng nhìn từ xa. Tuy nhiên ngay khi Carol giương súng, Harmers đã xác định rằng cô có ý định tham chiến và nhanh chóng ra tay xử lý.
Nếu Carol đã đưa Elena và Sara tới, nếu để họ bị cuốn vào đòn tấn công này thì Akira chắc chắn sẽ rất tức giận. Cô đã chứng minh sự đúng đắn của quyết định ấy bằng chính cơ thể mình.
Khi Harmers nhắm vào Carol thì Akira mới nhận ra cô đang ở đây.
“Carol!?”
Akira bất giác thốt lên, nhưng lúc ấy cô đã bị chôn vùi hoàn toàn dưới đống đổ nát.
Alpha bình tĩnh nói.
[Akira. Giờ cậu hãy tập trung chiến đấu đi.]
Không thể nói được gì thêm, Akira liền cau mày nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn.
[...Alpha. Cô biết Carol ở đó rồi phải không?]
[Đúng vậy.]
[Sao cô không nói cho tôi biết?]
[Vì không nói ra mới là điều tốt nhất cho Carol.]
Nếu cô nói cho Akira biết và cậu lỡ nhìn về phía đấy thì Harmers sẽ nhận ra sự có mặt của Carol. Và nếu Akira vô tình hành động theo hướng hỗ trợ cho cô thì Harmers sẽ cố tình dồn ép Carol để buộc cậu phải quay sang cứu cô, từ đó khiến Akira lơ là việc yểm trợ Olivia.
Nói cách khác, sự hỗ trợ lớn nhất mà Akira có thể làm cho Carol ngay lúc này chính là không làm gì cả. Thậm chí cậu còn không được để tâm đến. Nhưng nếu biết Carol có mặt ở đó rồi lại cố tình không làm gì, đi xa hơn là không liếc mắt lấy một lần thì e rằng rất khó đối với Akira. Vì vậy Alpha đã không nói và cô đã giải thích như vậy.
Về mặt lý trí, Akira chấp nhận lời giải thích đó. Về mặt cảm xúc, cậu cũng tự thuyết phục bản thân như vậy. Hành động thiếu suy nghĩ là điều tồi tệ nhất cho Carol, cậu tự nhủ.
[Akira. Nếu cậu muốn cứu Carol thì hãy hy vọng cô ấy vẫn còn sống và kết thúc trận chiến này càng sớm càng tốt trước khi quá muộn. Hãy cố gắng vì điều đó.]
Lần này Akira chấp nhận lời giải thích ấy cả về lý trí lẫn cảm xúc.
[...Ừ. Tôi hiểu rồi!]
Xoá sạch chút dao động còn sót lại trong lòng, cậu tiếp tục bung hết sức để chiến đấu.
Harmers liếc nhìn Akira để quan sát động thái.
(Không có dấu hiệu định cứu. Hắn nghĩ cô ta đã chết rồi à, hay chỉ đơn giản là mặc kệ thôi.... Dù thế nào thì mình cũng có thể bỏ bên đấy qua một bên rồi.)
Nếu Akira để lộ ý định cứu Carol dù chỉ một chút thôi thì đúng như Alpha dự đoán, Harmers sẽ lập tức tung đòn truy kích nhắm tới đống đổ nát kia. Nhưng vì cậu đã hoàn toàn phớt lờ Carol nên anh lập tức bỏ qua. Giờ đây, khi đang phải chật vật cầm cự trước những đòn tấn công dữ dội của Olivia và Akira, Harmers không còn dư sức để phí công đánh bồi một kẻ mà anh xem là đã bị vô hiệu hoá.
Carol vẫn còn sống và bị vùi lấp trong đống đổ nát. Nhưng vì đã mặc bộ đồ gia cường dành cho Thợ săn hạng cao nên cô không bị đè chết. Hơn nữa, nhờ phản xạ né tránh nên đòn tấn công của Harmers không trúng trực diện cô. Mặc dù vậy Carol vẫn bị thương nặng. Nếu bị truy kích trong tình trạng này thì chắc chắn cô sẽ chết. Thoát khỏi cửa tử một cách thần kỳ, Carol nằm dưới đống đổ nát và nôn ra máu.
(...Trời đất ạ, thảm hại quá. Mình mắc sai lầm lớn rồi. Thật là, sao mình lại phán đoán cẩu thả như thế chứ.)
Carol đã giương khẩu OFX phức hợp về phía Harmers, nhưng ngay từ đầu đó đã là một bước đi sai lầm.
Ở dạng bình thường, khẩu OFX phức hợp sẽ không có tác dụng với Harmers. Vì vậy cô cần phải biến nó thành dạng đại pháo – “át chủ bài” của vũ khí này. Nhưng việc cô giơ súng lên chĩa thẳng vào hắn rồi mới bắt đầu biến đổi vũ khí là quá ngây thơ. Ít nhất Carol cũng nên đứng ở một khoảng cách đủ xa, cầm sẵn khẩu OFX đã triển khai xong rồi mới áp sát trở lại và bắn từ tầm tối đa.
Cái suy nghĩ chủ quan rằng “chừng này chắc ổn rồi”, cái phán đoán cẩu thả đó đã suýt giết chết cô.
(Đây chính là cái giá của việc quá dựa dẫm vào trang bị đấy. Haiz, gieo gió thì gặt bão thôi.)
Nghề Thợ săn không dễ tới mức chỉ cần trang bị mạnh là xoay sở được. Nhưng đúng là nếu trang bị đủ mạnh thì cũng có thể xoay sở đến một mức độ nào đó.
Thực tế Carol đã sống bằng cách này. Cô dùng số tiền khổng lồ kiếm được từ nghề tay trái để mua những trang bị cực mạnh – những thứ mà tiền kiếm được từ nghề Thợ săn bình thường sẽ không bao giờ mua nổi, rồi dùng sức mạnh của chúng để tiêu diệt vô số quái vật.
Thế nhưng điều đó không giúp cô rèn luyện được khả năng phán đoán chính xác trong những tình thế cận kề cái chết. Lặp đi lặp lại những phán đoán tuỳ tiện trong vùng an toàn của trang bị hiệu suất cao thì cái hình thành sau cùng chỉ là thói quyết định cẩu thả mà thôi.
Và bây giờ, khi đối mặt với Harmers - kẻ mà ngay cả trang bị cao cấp cũng không thể đối phó, Carol mới phơi bày khả năng phán đoán kém cỏi mà cô đã bỏ bê bấy lâu.
Carol than thở về sự bất tài của bản thân, nhưng tình hình cũng không đến nỗi quá tệ. Cô vẫn còn sống.
Nếu chỉ để rèn luyện năng lực phán đoán sống chết mà cố tình ra vùng đất hoang với trang bị tầm thường rồi bỏ mạng thì thật ngược đời. Tránh được cái chết nhờ trang bị xịn mới là quyết định đúng đắn hơn nhiều.
Dù là nhờ trang bị hay chỉ đơn giản là do may mắn thì Carol cũng đã vượt qua cuộc sàng lọc của cái chết. Chừng nào chưa chết thì cô vẫn còn cơ hội. Lựa chọn tiếp theo của cô sẽ là gì? Biến nghề Thợ săn thành phương tiện hay lối sống sẽ tuỳ thuộc vào lựa chọn ấy.
Carol là một người đã cường hoá cơ thể. Cô đã đổ vào đây một khoản tiền khổng lồ, và sức mạnh ấy đã được phát huy triệt để trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này. Tiêu hao nanomachines dùng một lần dự trữ trong cơ thể, vết thương của Carol mau chóng được chữa lành.
Đã hồi phục đến trạng thái có thể tiếp tục chiến đấu, Carol xác nhận lại rằng bản thân vẫn đang nắm chặt khẩu OFX phức hợp.
(...Tốt. Không bị hỏng. Vậy thử lại lần nữa nào.)
Khẩu OFX phức hợp trong tay Carol đã bắt đầu triển khai thành khẩu đại pháo khổng lồ trong lúc vẫn còn bị trong đống đổ nát. Và khi đã hoá thành hình dạng “át chủ bài”, nó lại tiếp tục biến hình thành một thứ còn to lớn hơn.
Nếu Thợ săn chỉ là một phương tiện để sống sót thì đáng lẽ Carol nên nằm im.
Nhưng cô đặt cược cái mạng vừa được cứu của mình vào một ván bài mới, bất kể lý do có là gì đi chăng nữa.
------
Nhờ liều mình phòng thủ cầm cự nên việc chữa trị vết thương ở ngực của Harmers cũng đã hoàn tất.
Giờ thì có thể xoay chuyển cục diện được rồi. Khi Harmers vừa nghĩ vậy thì đống đổ nát chỗ Carol bất ngờ bị hất tung từ bên trong bởi một cơn rung chấn.
Harmers theo phản xạ hướng sự chú ý về phía đó. Ở đấy, Carol đang chĩa khẩu OFX phức hợp đã triển khai thành khẩu đại pháo cực lớn về phía anh.
Trong khẩu OFX phức hợp có một át chủ bài. Nếu sử dụng thì nó sẽ không bao giờ quay trở về kích thước ban đầu trừ khi đem cho thợ bảo trì, nhưng đổi lại là hoả lực sẽ được tăng cường vượt bậc. Không chỉ thế, nó còn một tuyệt chiêu cuối cùng khác.
Cho dù có mang đến thợ bảo trì thì hình dạng ban đầu cũng sẽ không bao giờ khôi phục được. Hơn nữa, vì bị quá tải khi bắn nên chỉ cần khai hoả một phát thôi là khẩu súng sẽ hỏng ngay. Một đòn tất sát. Đây là một tuyệt chiêu chỉ có thể dùng trong tình huống “thà mất khẩu súng 2 tỷ Aurum còn hơn là chết”, và Carol đã sử dụng nó.
Carol vẫn có thể nhìn thấy Harmers ngay cả khi bị chôn vùi trong đống đổ nát. Đó là bởi cô đã kết nối với thiết bị thu thập thông tin của Akira từ trước. Vì vừa quay lại tàn tích Mihazono nên cả hai đã được kết nối lại.
Trong lúc đó, cô đã dùng sức mạnh của bộ đồ gia cường để ép khẩu súng di chuyển và ngắm bắn. Vì thế nên đống gạch đá xung quanh cô có hơi xê dịch một chút, nhưng nếu nhìn bề ngoài thì trông nó chỉ giống như những gì còn sót của toà nhà trước kia đã quá yếu nên chúng giờ đang dần đổ sụp xuống mà thôi. Chính vì nghĩ như vậy mà Harmers đã không hề nhận ra hành động của Carol.
Thứ thổi bay đống đổ nát và làm lộ Carol bên trong là một làn sóng xung kích do khẩu súng cô đang cầm sắp tự huỷ vì quá tải. Tuy đây chỉ là chút dư chấn rò rỉ ra ngoài, thế nhưng chừng này tác động cũng thừa sức giết chết bất cứ ai không có đồ gia cường dành cho Thợ săn hạng cao và cơ thể được cường hoá bằng số tiền khổng lồ như Carol.
Rồi cô khai hoả tuyệt chiêu đó. Cột sáng ngưng tụ thứ năng luồng cuồng bạo xuyên thẳng qua không khí và ập tới Harmers trong tích tắc.
Trong khoảnh khắc đó, Harmers bung toàn lực để phòng thủ. Khi nhận ra bản thân không thể né được, anh ngay lập tức dồn sức vào hai cánh tay nhằm cố gắng làm chệch hướng cột sáng đó, giống như cách mà anh đã làm với luồng năng lượng từ con Baolegile trước kia ở Khu vực sâu thứ hai.
Nhưng sương mù không màu nơi đây không đậm đặc như ở sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara. Hiệu quả phòng thủ bằng cách lợi dùng màn sương này đã giảm đi đáng kể.
Tuy nhiên Harmers đã bù đắp nhược điểm ấy bằng giáp trường lực sinh học của mình, cộng thêm kỹ thuật của bản thân và sức mạnh thể chất của một siêu nhân, tất cả để nhằm mục đích bẻ gãy dòng năng lượng mà Carol vừa bắn.
Carol bị hất văng lên không trung. Cú sốc từ việc khẩu súng bị phá huỷ do quá tải khi bắn đã thổi bay cô. Carol đâm sầm vào đống gạch vụn sau lưng và nằm bất động.
Ngay cả tuyệt chiêu của Carol cũng không thể hạ gục Harmers. Nhưng cô đã tạo được một sơ hở.
Nếu trúng trực diện đòn tấn công này thì sẽ rất nguy hiểm. Carol khiến Harmers phải đưa ra phán đoán đó và đây chính là thứ đã buộc anh phải tập trung toàn bộ sức mạnh để chống đỡ. Nói cách khác, vào khoảnh khắc ấy, Harmers đã mất toàn bộ khả năng để có thể xử lý bất kỳ việc gì khác.
Và tất nhiên sơ hở đó lập tức được tận dụng. Một đòn tấn công sắc bén của Olivia đã chém phăng cánh tay của Harmers.
Harmers cố tránh nhưng không kịp và mất một cánh tay. Anh lần lượt hướng ý thức tới cánh tay bay giữa không trung của mình, tới Olivia đang định tung đòn truy kích, tới Akira vẫn đang tiếp tục yểm trợ và tới cả Carol đang bị hất văng đi vì dư chấn của phát bắn. Và anh đưa ra quyết định.
“Chờ đã!”
Lời tuyên bố đó đã khiến Olivia ngừng tấn công. Harmers bắt lấy cánh tay đang rơi xuống của mình và nói.
“Được rồi. Bên tôi sẽ rút lui.”
Olivia cúi đầu đầy lễ độ.
“Cảm ơn anh.”
Trận chiến này là một cuộc “đàm phán” bằng vũ lực chứ không phải một trận chiến sinh tử, điều đó cho phép đôi bên chấp nhận kết thúc trận đấu tại thời điểm này. Vừa gắn lại cánh tay bị chém đứt, Harmers vừa thở dài một hơi.
Nếu muốn thì anh vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Đúng như Shiro suy đoán, Harmers còn át chủ bài và cả tuyệt chiêu cuối cùng. Nếu sử dụng chúng thì việc tạm thời mất một cánh tay cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Tất nhiên, đấy không phải thứ có thể dùng một cách tuỳ tiện. Sử dụng át chủ bài thì Harmers buộc sẽ phải làm bạn với giường bệnh một thời gian. Còn nếu dùng tới tuyệt chiêu thì khả năng cao anh sẽ chết.
Mặc dù vậy, một khi đã quyết định dùng thì anh sẽ không do dự. Chết cũng là một phần của công việc. Anh đã chuẩn bị tinh thần mình đến mức ấy. Tuy nhiên, lời chỉ trích của Shiro đã ảnh hưởng đến quyết định của Harmers. Đó là câu hỏi liệu trận chiến này có thuộc phận sự của anh hay không.
Harmers không tới đây theo lệnh của Tập đoàn. Anh đến vì quyết định của riêng mình, tức là anh đã tự ý tới và tự ý chiến đấu. Nếu đi xa tới mức dùng cả át chủ bài hay tuyệt chiêu cuối, từ đó khiến bản thân phải nhập viện hay tử vong thì đây rõ ràng là đi ngược lại với lòng trung thành cho Tập đoàn.
“Chết cũng là một phần của công việc”. Nghĩa là nếu có chết thì cũng phải chết khi đang làm nhiệm vụ. Suy nghĩ ấy đã khiến Harmers do dự.
Thêm vào đó là sự xuất hiện của Carol. Liệu cô có phải là tiếp viện duy nhất không? Hay còn có những kẻ khác đang ẩn nấp quanh đây? Harmers không thể biết được. Và chừng nào chưa biết thì anh vẫn phải cảnh giác.
Ít nhất đã có một người. Suy nghĩ “vẫn còn người khác” hợp lý hơn là “không còn ai nữa”. Và nếu tiếp tục bị phục kích bất ngờ như vừa rồi, từ đó để lộ sơ hở thì ngay cả Harmers cũng khó có thể tiếp tục chiến đấu mà không dùng tới những con bài kia.
Từ những phán đoán tổng hợp ấy, Harmers đành phải quyết định rút lui.
Nhưng đây vẫn là một quyết định bất đắc dĩ. Harmers nói tiếp, giọng nghe vẫn còn khá bực bội.
“Mặc dù bên tôi đã rút lui, nhưng việc các người đã cản trở hành động của Tập đoàn chúng tôi là không thể phủ nhận. Sau này tôi sẽ chính thức gửi kháng nghị. Sẽ có rất nhiều vấn đề cần phải xem xét đấy. Đừng mong hợp đồng của các người với Tập đoàn chúng tôi sẽ còn duy trì được như trước.”
Tập đoàn Lion’s Tail chuyên cử người giúp việc và quản gia đến cho những khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu. Trong số đó có cả người của Sakashita Heavy Industries. Một số được thuê theo cá nhân, nhưng cũng có nhiều người uỷ thác hợp đồng lao động cho Tập đoàn Sakashita vì những thoả thuận liên quan đến công việc.
Harmers đã nói rằng sự việc lần này sẽ ảnh hưởng đến việc tiếp tục hợp đồng đó. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là một rắc rối phát sinh từ một sự việc nằm ngoài nhiệm vụ. Nói thẳng ra thì nó không có ảnh hưởng gì đáng kể. Bản thân Harmers cũng thừa biết điều này và phần nhiều nguyên nhân khiến anh nói ra điều đó là để trả đũa.
Tuy nhiên Olivia đã đưa ra một câu trả lời bất ngờ.
“Tập đoàn chúng tôi hiện tại không có hợp đồng nào với Tập đoàn của anh. Có lẽ anh đã nhầm lẫn với một Tập đoàn khác rồi ạ.”
“Cái gì?”
“Tôi nghĩ anh đã hiểu rõ về năng lực của đơn vị chúng tôi. Nếu anh có ý định cân nhắc việc ký hợp đồng với Tập đoàn chúng tôi thì xin anh vui lòng hãy liên hệ ạ.”
Nói xong, Olivia lấy ra một tấm thẻ trắng và ném về phía Harmers. Anh nhận lấy và nhìn tấm thẻ, rồi nhìn Olivia, rồi lại nhìn tấm thẻ trắng. Như thể cuối cùng đã nhận ra, anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Là người của Cựu thế giới ư....!”
Harmers đã nghĩ Olivia là người của Tập đoàn Lion’s Tail hiện tại. Nhận ra sai lầm đó, anh dần hiểu ra nhiều thứ.
“Thảo nào....”
Thảo nào cô ta không hề nao núng khi anh nói ra tên của Sakashita Heavy Industries. Việc dùng tên một Tập đoàn hiện tại để gây áp lực lên một Tập đoàn của Cựu thế giới thì làm sao có tác dụng được. Anh đã nghĩ như vậy.
Và vì Olivia là một thực thể từ Cựu thế giới nên kể cả có dùng át chủ bài hay tuyệt chiêu thì Harmers cũng chưa chắc đã ăn được cô. Rất có thể anh sẽ chết một cách vô ích. Chết thì có thể chấp nhận, nhưng chết một cách vô ích thì không. Nghĩ vậy, Harmers tự tán dương quyết định dừng trận chiến với Olivia, bất kể quá trình dẫn tới quyết định ấy có thế nào đi chăng nữa.
“Tôi có một câu hỏi. Shiro đã ký hợp đồng với cô bằng cách nào? Đáng lẽ việc đó phải rất khó khăn mới đúng....”
“Xin lỗi anh. Tôi không thể trả lời về vấn đề của những khách hàng khác.”
“Vậy sao.... Tôi hiểu rồi.”
Nếu là người khác thì chắc là không thể, nhưng nếu là Shiro thì làm được cũng không có gì phải ngạc nhiên. Harmers nghĩ vậy và tạm thời tự thuyết phục bản thân. Sau đó anh giơ tấm thẻ lên và hỏi.
“Còn một câu nữa. Tôi không phải Người kết nối với Cựu thế giới nên không thể dùng cái này. Vậy tôi phải làm thế nào để liên hệ với bên cô?”
“Tôi khuyên anh nên sử dụng một thiết bị hỗ trợ liên lạc tương thích.”
“Tôi hiểu rồi.”
Gần đây, nhờ những tiến bộ trong công nghệ mà những thiết bị đầu cuối thông tin tương thích với Cựu thế giới đã bắt đầu xuất hiện, dù cho chúng vẫn còn rất đắt. Ngoài ra, trong số những di vật có được thông qua giao dịch giữa Tsubaki và Thành phố Kugamayama, người ta cũng có thể tìm thấy những món đồ tương tự. Với chúng thì Harmers không phải là không thể sử dụng tấm thẻ này.
Anh nói.
“Vậy tôi xin phép rút lui.... Nếu lần tới có một tình huống tương tự thế này xảy ra thì tôi sẽ rất cảm kích nếu như bên cô có thể cho chúng tôi biết trước chính xác thân phận của mình.”
Nếu ngay từ đầu biết Olivia là người của Cựu thế giới thì cách ứng phó của anh cũng đã khác đi rồi. Harmers nghĩ vậy và nói.
Olivia lịch sự cúi đầu trả lời.
“Xin chân thành cảm ơn ý kiến quý báu của anh. Chúng tôi sẽ tiếp thu để tham khảo cho công việc sau này.”
Nói thế thì chắc là không tiếp thu rồi. Harmers thở dài nghĩ vậy và rời khỏi đó.
_*_*_*_
Khi vừa bước ra khỏi tàn tích Mihazono, Harmers nhận được liên lạc từ Sugadome.
“Xin lỗi vì đã làm phiền cậu trong kỳ nghỉ, nhưng ta muốn nhờ cậu một việc. Cậu có thể nhận không?”
“Tất nhiên rồi thưa ngài.”
“Vậy ta sẽ sắp xếp người đến đón. Chi tiết thế nào chúng ta sẽ nói sau.”
“Rõ.”
Harmers trả lời bình thường, với giọng điệu không hề để lộ chút dấu vết nào của trận chiến khốc liệt vừa rồi.
Sugadome cũng nói một cách bình thường như để khớp với anh.
“À, dù cậu có làm gì trong kỳ nghỉ thì đó cũng là việc ngoài nhiệm vụ. Ta không có ý trách cứ đâu. Nhưng đây không phải là một kỳ nghỉ dài. Sẽ rất tốt nếu như cậu không để nó ảnh hưởng đến công việc sau khi trở lại.”
Mặc dù chưa báo cáo gì, nhưng Harmers vẫn cảm thấy vô cùng căng thẳng trước vị sếp dường như đã biết hết mọi chuyện phía bên kia đầu dây. Anh cố gắng trả lời.
“...Vâng.”
“Vậy gặp lại cậu sau.”
Cuộc gọi với Sugadome kết thúc.
Harmers thở dài một hơi thật sâu, như muốn trút bỏ hết những suy nghĩ trong lòng.
“Suýt nữa thì toi....”
Harmers lại tự tán thưởng quyết định ngừng chiến với Olivia của mình một lần nữa, với một sự kiên định mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.


10 Bình luận