Trong căn phòng cổ kính, xa hoa.
Đường Tam ngồi vắt chân trên ghế ngọc, ánh mặt lạnh lùng lẫn tham lam, chậm rãi cất giọng. "Tiểu tử, bản công tử không dài dòng với ngươi. Vũ kỹ ngươi thi triển, bá tuyệt như long ngâm, lực lượng kinh thiên. Chỉ cần ngươi truyền lại cho ta... bản công tử bao chứng, từ nay ngươi được tự do. Một cơ hội ngàn vàng, đừng có ngu ngốc bỏ lỡ."
Trước mắt, Bạch Dạ đứng đó, cánh tay còn lại đã phế hoàn toàn. Hắn cúi người, vẻ ngoài khiêm nhường, cất giọng cười khẽ. "Công tử lời vàng ngọc, tiểu nhân nào dám trái. Nhưng... vũ kỹ kia vốn chẳng phải thứ có thể tùy tiện truyền thụ. Vốn dĩ ta là thể tu, nhục thân chịu khổ rèn luyện. Chỉ một lần thi triển, cánh tay này đã phế hoàn toàn… nếu công tử cũng phải lấy thân thể làm cơ sở, e rằng…"
Bạch Dạ cố ý dừng một nữa, khiến người khác liên tưởng đến hậu quả khôn lường.
Tuy Bạch Dạ muốn truyền, vẫn không có cách nào truyền được, bởi thứ hắn nhận được đã in sâu vào thức hải hắn, hắn không biết cách để truyền lại.
Đường Tam nheo mắt, ngón tay gõ gõ lên thành ghế, hắn cười nhạt. "Cánh tay phế? Ha… chẳng qua chỉ là cái giá nhỏ bé. Chỉ cần bản công tử học được, cho dù hủy một tay, có gì đáng kể? Huống chi, ta đường đường là thiên kiêu chi tuyệt, muốn gì chẳng được bù đắp. Ngươi tưởng lấy một chữ phế là hù dọa được ta sao?"
Khí tức ép xuống, cả căn phòng như nghẹt thở.
Bạch Dạ vẫn cúi đầu, mặt không đổi sắc nhưng trong lòng như sóng biển dâng trào.
Hắn biết kẻ này không phải loại não tàn, chưa kể đối phương lại là nhân vật lớn của một cái đấu trường như này. Nếu đối đáp sai... e rằng chết ngay tức khắc.
Trong thoáng chốc, hắn ép mình nở nụ cười khổ. "Công tử minh giám. Vũ kỹ kia không phải thứ ta không muốn dâng, mà thật sự không cách nào truyền bằng khẩu quyết hay ghi chép. Nó tựa như huyết mạch hung thú, phải trải qua vô số rèn luyện đau đớn mới khắc sâu trong cốt tủy… không phải là thứ vài câu nói là xong. Nếu công tử ép ta dạy, kết quả chỉ có hai chữ... vô dụng."
Im lặng hồi lâu, ánh mắt hẹp dài của Đường Tam hiện lên một tia lạnh lẽo. Sau cùng, hắn cười nhạt. "Ngươi nói không thể truyền thụ? Được thôi... bản công tử không làm khó ngươi. Nhưng ta muốn xem sự thật, không phải mấy lời rỗng tuếch."
Hắn đứng lên, vạt áo phất nhẹ, khí thế tựa núi cao đè xuống. "Trong thời gian tới, ngươi phải liên tiếp thắng ba trận, mỗi trận đều phải thi triển vũ kỹ kia cho ta nhìn rõ. Làm được... bản công tử sẽ cho ngươi tự do, làm không được..."
Hắn bật cười khẽ, nụ cười lạnh buốt. "Thì cái mạng quèn của ngươi... cũng chẳng cần giữ nữa!"
Đường Tam tin rằng, một kẻ như Bạch Dạ, một lần thi triển vũ kỹ đã bị phế một cánh tay, thì có thể liên tiếp thi triển tới ba lần sao?
Hắn không tin điều đó. Hơn nữa, hắn cũng sẽ không cung cấp phần thưởng nữa.
Đây chẳng qua là cách hắn ép kẻ kia chết trong tuyệt vọng.
Bạch Dạ cúi người, dáng dấp như tên nô tài vâng lời chủ nhân.
Có những điều đến cả mắt thường cũng không thể nhìn ra.
Kẻ mạnh luôn tưởng rằng chỉ cần áp bức, thì tất cả sẽ bẻ cong theo ý mình.
Nhưng chúng quên mất, có những sức mạnh sinh ra từ máu và cốt, từ tận cùng đau khổ, vốn không thể dùng roi vọt hay vàng bạc mà đổi.
Như chim trong lồng, dù ép hót nghàn lần, cũng chẳng thể thành tiếng ca của núi rừng.
Trở về căn phòng tối.
Bạch Dạ lúc này mới thở gấp, thể lực cạn kiệt, tầm mắt mờ dần.
Cánh tay hắn đã bị phế, lưng hắn dựa tượng, mặc cho khí huyết đang cố gắng ôn dưỡng cánh tay bị phế.
"Ba trận thi triển liên tiếp? Đùa ta sao?" Bạch Dạ nghiến răng, mới thi triển một lần mà đã phế, còn không biết thời gian hồi phục cần bao lâu. Nếu vừa trở về lại phải buộc ra chiến, chẳng phải chết sao?
Liệt Thiên Hạo phía bên kia tường, hắn nhắm mắt. "Tiếc thật, chỗ ta có rất nhiều liễu thương đan... tiếc là chúng ta cách một bức tường, nếu không ta liền đưa ngươi rồi."
Bạch Dạ nở nụ cười đắng chát. Hắn đợi nảy giờ cũng không có phần thưởng của kẻ chiến thắng, hắn biết tên Đường Tam đó chính là dở trò rồi.
"Không sao. Ta chỉ mong thời gian kéo dài thêm, để ta có cơ hội hồi phục. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Thế là hắn đứng lên, thân người khẽ động, hắn muốn vận dụng Huyết Dũng Quyết để tăng tốc độ lưu chảy của huyết khí trong người, khiến tốc độ hồi phục tăng đôi chút.
Hắn cứ như vậy, lặp đi lặp lại những động tác quen thuộc, khí huyết trong người lưu chuyển khắp thân thể với tốc độ nhanh chóng để dưỡng thương.
Bịch!
Hắn mệt mõi ngồi xuống, mặc dù có chút đau đớn, nhưng hắn cũng cảm nhận được một chút ấm áp nhè nhẹ nơi cánh tay bị phế. Có hy vọng.
Nhưng cứ như này mãi vẫn không được. Hắn trầm ngâm dường như nhớ ra gì đó, hắn vội hạ thân người, tay đưa qua đưa lại dưới sàn đá.
"Quên mất, chẳng phải ta còn một bình đan dược nữa sao?" Hắn vội đưa tay ra mò giữa bóng tối.
Cuối cùng, sau một lúc mò mẫm, trên tay hắn cầm lên một bình đan dược.
"Hạo huynh, lúc ngươi chiến thắng, nhận được hai bình đan dược ngươi biết hai bình đó có gì không?" Bạch Dạ hỏi, bởi hắn không biết trong bình đan dược này sẽ chứa thứ đan gì.
Liệt Thiên Hạo im lặng một lúc rồi cất tiếng. "Một bình nhỏ sẽ là Liễu Thương Đan, bình còn lại ta cũng không chắc chắc, bởi nó là ngẫu nhiên. Có thể được Tụ Khí Đan, An Thần Đan, Huyết Nguyên Đan..."
"Ngươi thử mở xem... nếu may mắn biết đâu lại được Huyết Nguyên Đan?"
Bạch Dạ nhìn bình đan dược trong tay, trong lòng thầm cầu nguyện. Huyết Nguyên Đan là loại đan dược bổ sung khí huyết, gia tăng tốc độ hồi phục, kỳ thực thứ này hồi phục mạnh hơn Liễu Thương Đan nhiều.
Hắn run run, ngón tay rút nhẹ nắp bình.
Một luồng khí huyết trào ra, Bạch Dạ hai mắt lóe sáng, vội đưa ra tay.
Là một viên đan, tỏ ra khí huyết đậm đặc, còn có những viền màu đỏ tinh xảo.
Liệt Thiên Hạo bên cạnh, mũi đưa lên hít hà. "Khí huyết đậm đặc như vậy? Xem ra ngươi cũng rất may mắn."
Bạch Dạ không trả lời, lập tức nuốt viên đan dược, chỉ sợ huyết khí vơi đi phần nào.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng nhiệt lưu nóng rực bùng nổ trong ngực, tựa hồ như có vô số hỏa diễm lan ra khắp thân thể. Máu huyết phừng lên sôi trào, điên cuồng vận chuyển khắp thân thể.
Cánh tay vốn tím ngắt giờ đã xạm màu đôi chút, hắn nhìn cách tay hơi thở gấp gáp, hắn nhắm mắt, tập trung ý niệm kéo tất cả dồn về cánh tay của mình.
Sau loạt thao tác, hắn thử cử động cánh tay. "Hah~ Đúng là trời không tuyệt đường người!"
"Hah, xem ra tác dụng rất tốt." Liệt Thiên Hạo cười khẽ.
Dù vậy, nó không phải là thần dược, uống vào liền ngay tức khắc như ban đầu. Dù cử động được nhưng không chắc có thể thi triển vũ kỹ bá đạo kia.
Hắn cố gắng trấn tĩnh bản thân, cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Đùng!
Đùng!
Chẳng phải tên tóc xanh có thể thi triển với một ngón tay sao?
Vậy ta cũng có thể đúng không?
Vài dòng suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn. "Nếu ta kiểm soát được nó... vậy chẳng phải không cần phải phế đi cánh tay sao? Đúng rồi! Phải kiểm soát."
Hắn nhìn bàn tay còn lại của mình. Một ý nghĩ điên cuồng nảy ra trong đầu hắn.
Hắn khẽ phà ra một hơi nóng.
Từ trong cơ thể, huyết dịch bỗng sôi trào, tốc độ tuần hoàn tăng mạnh, cơ nhục như muốn phát nổ.
Nhưng Bạch Dạ không cho phát nổ ngay tức khắc, mà hắn ép buộc huyết dịch di chuyển từ cánh tay xuống thẳng đầu ngón tay.
Ngón tay hắn đột ngột đỏ lên, xung quanh gân guốc hiện ra, từng tia như lôi lực khẽ nổ lách tách.
Uỳnh!
Đột nhiên, ngón tay Bạch Dạ nứt toác. Hắn ôm lấy ngón tay, đau đớn rên rỉ. "Chết tiệt! Sao lại tự phát nổ?"


0 Bình luận