Chiều tới. Ánh tà dương rực rỡ phủ lên Phong Ma Sơn, nhuộm đỏ một góc trời.
Bạch Dạ, với thân thể thấm mệt và mồ hôi ướt đẫm, men theo đường mòn trở về làng.
Vừa đi hắn vừa cảm thấy trái tim mình đột ngột đập mạnh, một cảm giác bất an dâng lên, như thể vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Hắn cảm nhận được sự bất thường, bước chân càng ngày càng nhanh.
Khi gần về tới thôn, hắn ngửi thấy một mùi vị kinh khủng. Không phải mùi cỏ cây, mà là một hơi ấm nóng tỏa ra, mùi máu tanh cũng từ đó mà loang ra, đặc quánh.
Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, hai tay siết chặt đến trắng bệch, đôi mắt hoảng hốt.
Hắn tức tốc chạy tới.
Chỉ thấy trước mắt hắn, cái thôn nhỏ ngày nào giờ đã bị thiêu rụi.
Lửa bốc cháy đùng đùng, trên đó còn có vài thiếu niên mặc bạch y, thân cưỡi phi kiếm, hai tay vận pháp quyết. Thủy linh lực nhanh chóng ập xuống, cố dập tắt ngọn lửa.
"A...A chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?" Tim hắn đập mạnh, thân thể lảo đảo chạy thẳng về phía nhà của mình.
Xung quanh, thi thể của người trong thôn nằm la liệt dưới đất. Có người ngực bị một kích đâm thủng, có người thì thân thể cường tráng đã trở nên gầy gò, chỉ còn da bọc xương.
Mùi máu tanh ngập tràn khắp nơi. Bạch Dạ nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi run rẩy, miệng không ngừng gọi. "Lão đầu! Lão đầu... Làm ơn!"
Về tới nhà, cảnh tượng trước mắt khiến hắn tuyệt vọng. Bạch Thủy Sinh, người thân duy nhất của hắn, sáng nay còn gặp, mà giờ đây toàn thân lão đã đẫm máu, người lão thoi thóp tựa vào vách tường.
Xung quanh, còn có vài tu sĩ mặc bạch y, đang cố gắng dập tắt ngọn lửa, những người dân xung quanh thì đều được phủ một tấm vải.
Bạch Dạ gào lên. "Không thể nào! KHÔNG!!!"
Nghe tiếng động, gã tu sĩ sau lưng mang trường kiếm, khuôn mặt ảm đạm, nhìn Bạch Dạ đầy thương xót. "Tiểu tử... đây là người thân của ngươi sao?"
Bạch Dạ không nghe thấy, hai chân quỳ sụp xuống, hắn cúi gầm mặt, nước mắt lăn dài. "Tại sao...?" Hắn tự hỏi, nước mắt không ngừng rơi. Tim hắn đập loạn, mỗi nhịp như khiến hắn chết đi.
"Ài... Là chúng ta tới muộn, đã để tên ma tu khốn kiếp đó làm hại bách tính." Gã tu sĩ thở dài, ánh mắt bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt.
Những thiếu niên xung quanh, khuôn mặt khuôn mặt không khỏi thương xót nhìn Bạch Dạ.
Bọn hắn biết, nhìn cảnh tượng người thân, những người cùng lớn lên đột nhiên chết, cái cảm giác đó không khỏi thương xót.
Gã tu sĩ tiến tới, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm. "Đã ngươi biết khóc thì không phải là điều xấu... mà là rất tốt. Bởi vì trên thế gian vẫn còn có người khiến ngươi đau lòng... Nhiều lúc trong lòng đau như nhỏ giọt, buồn đến mức sinh bệnh nhưng không rơi được nước mắt nữa, rõ ràng là buồn đến phát sốt, đau đầu chóng mặt nhưng nước mắt lại không thể rơi."
Lời nói của vị tu sĩ không làm Bạch Dạ ngừng khóc, mà như giọt nước tràn ly. Tất cả sự kìm nén bấy lâu nay bỗng chốc vỡ òa.
Bạch Dạ vẫn quỳ đó. Hắn ôm mặt, tiếng khóc nức nở dần trở nên lớn hơn, tiếng gào khóc đau đớn, xé lòng. Hắn liên tục đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra không ngừng, hai bàn tay giờ đã ướt đẫm.
Toàn thân hắn run rẩy, những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa khung cảnh hoang tàn của thôn.
Các tu sĩ chứng kiến cảnh này, trên khuôn mặt họ không còn sự bất lực, mà thay vào đó là sự cảm thông sâu sắc. Họ lặng lẽ đứng đó, để Bạch Dạ được trút hết nỗi lòng. Bởi họ hiểu, có những nỗi đau chỉ có thể xoa dịu bằng nước mắt.
Hắn không đến cạn nước mắt, hai mắt đột nhiên tối sầm, hắn ngã người ra trước, ý thức tối sầm trôi lạc vào khoảng không khác.
Ý thức hắn lại chìm vào trong đấu trường đổ nát quen thuộc. Vẫn là tên sơn tặc đó, vẫn là cây đao rỉ sét.
Bạch Dạ gào lên. "Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Tên sơn tặc không để tâm. Hắn vẫn như cũ lao tới, vung đao.
Nhưng Bạch Dạ giờ đây đã bị cơn phẫn nộ lấn át. Hắn không còn biết sợ hãi hắn chỉ muốn trút hết cơn phẫn nộ lên tên sơn tặc. Bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, hàm răng nghiến ken két, ánh mắt đỏ ngầu như máu.
Xẹt!
Lưỡi đao vung tới, chém thẳng vào ngực hắn, để lại một vệt máu dài. Nhưng Bạch Dạ như không hề cảm thấy đau đớn, hắn không bỏ chạy, hắn không né. Thay vào đó hắn lao thẳng tới, đôi tay trần liên tục vung những cú đấm vào tên sơn tặc.
Bụp! Bụp!
Tên sơn tặc mất thăng bằng, ngã xuống đất. Chưa kịp đứng dậy, Bạch Dạ đã ngồi xuống, đôi tay trần đang rỉ máu liên tục giáng xuống khuôn mặt tên sơn tặc.
Bốp! Bốp! Bụp!
Liên tục, liên tục, những cú đấm đầy bạo lực, chứa đựng tất cả nỗi uất hận và đau đớn của hắn giáng xuống.
"Chết đi! Chết đi! Chết!!!"
Khuôn mặt tên sơn tặc đã biến dạng, máu tươi rơi xuống tạo thành một vũng nhỏ. Ý thức hắn cũng tối sầm, và thân thể hắn đột nhiên tan biến một cách khó hiểu.
Bạch Dạ nhìn cảnh này, không khỏi ngạc nhiên. Đột nhiên, trong đấu trường đổ nát lại vang lên một tiếng nói máy móc, lạnh lẽo.
[Đánh Bại Được Sơn Tặc Vô Danh]
[Thu hoạch: Cơ Sở Đao Pháp (Tiểu Thành)]
Cơ Sở Đao Pháp (Tiểu Thành): Thành thạo cơ bản sử dụng đao. Có thể phát huy tối đa 30 - 40% uy lực của một thanh đao.
Bạch Dạ nghe âm thanh máy móc, khuôn mặt không thể hiểu nổi. "Chuyện gì? Đây là gì?" Đột nhiên, một luồng kim quang từ trên không lao thẳng xuống, tiến thẳng vào thức hải của hắn.
"A!" Hắn khẽ rên lên một tiếng, thức hải đột ngột hiện lên vô số động tác kỳ lạ.
Hắn nhìn xuống, thanh đao của tên sơn tặc vẫn còn cắm dưới đất. Hắn khẽ cầm lên, trong mắt hắn, vô số hình ảnh tên sơn tặc vung đao đã hòa làm một với hắn.
Kỳ lạ thay hắn chưa từng sử dụng đao, nhưng bản thân lại vung nó một cách thành thục.
Xoẹt! Vụt! Vút!
"Chẳng lẽ, ta giết được hắn liền thu hoạch được năng lực của hắn sao?" Hắn tự hỏi, ánh mắt đầy tò mò nhìn quanh đấu trường đổ nát.
Hắn ngẫm nghĩ. "Nhưng sao ta lại có được thứ này chứ?"
Hắn biết trên đời này không có gì là miễn phí. Nếu đã được lợi ích, chắc chắn phải trả một cái giá nào đó.
"Khoan đã... nếu đánh bại tên này rồi... chắc không gặp lại nữa nhỉ... vậy ta có thể ngủ được đúng không?"
Hắn hiện tại không muốn thoát ra, bản thân liền nằm xuống, hai mắt nhắm nghiền lại.
Một ngày không ngủ khiến hắn mệt mõi.
Không biết đã qua bao lâu.
Bạch Dạ mơ màng nghe được vài tiếng nói.
"Lưu sư huynh, tên tiểu tử này đã ba ngày chưa tỉnh lại rồi."
Người gọi Lưu sư huynh không nói gì, hắn gập quyển bí tịch lại. "Không sao, cứ để hắn ở đây."
"Các ngươi ra ngoài chuẩn bị cho kỳ tuyển chọn đi."
"Vâng." Một tiếng hô vang lên.
Bạch Dạ lờ đờ mở mắt, hắn ngồi dậy. Liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy đây là một cái tiểu viện nhỏ, xung quanh ngoại trừ giường ngủ của hắn thì là trống không.
"Tỉnh rồi sao? Tiểu tử ngươi đã nằm đó ba ngày rồi." Lưu sư huynh bình thản nhìn hắn. "Đây là Thanh Vân Tông, ngươi ngất ở đó, chúng ta sợ tên ma tu kia trở lại liền mang theo ngươi trở về Thanh Vân Tông." Hắn giải thích cho Bạch Dạ.
Bạch Dạ gật đầu, trong lòng cảm kích. "Đa tạ."
"Ta là Lưu Phàm... ngươi gọi là một tiếng Lưu sư huynh là được, ta hiện tại là đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Tông."
"Còn nữa, nếu ngươi muốn gia nhập Thanh Vân Tông liền có thể ra bên ngoài, hiện giờ có rất nhiều người tới đăng kí, người khác đi đâu, ngươi liền có thể theo đó."
Bạch Dạ cung kính. "Lưu sư huynh... thật cảm tạ, sau này nếu có cơ hội nhất định báo đáp."
Lưu Phàm đứng lên, bộ mặt vẫn điềm tỉnh. "Không sao, gặp nhau coi như là duyên phận."
Sau đó Lưu Phàm cũng ra ngoài.
Bạch Dạ vẫn ngồi đó, ánh mắt cảm động nhìn hắn, hắn đứng lên phát hiện trên người mình cũng thay một cái y phục khác.
Là một bộ y phục đơn giản, trên ngực trái còn thêu hình đám mây. Hắn âm thầm ghi nhớ, rồi bản thân lại ra ngoài theo hướng dẫn của Lưu Phàm.
Vừa bước ra đã thấy một đoàn người xung quanh, có kẻ thì y phục quyền quý, cũng có kẻ sợ hãi, cuối gầm mặt mà đi, có kẻ dáng vẻ tự tin bước đi.
Hắn nuốt nước bọt, bản thân âm thầm tiến vào đoàn người.
Bước chân vài cái Thanh Vân Tông vô cùng rộng lớn, tiểu viện, động phủ,... các tòa đại điện với kiến trúc cổ kính, không khí mát mẽ.
Trong chốc lát hắn đi tới nơi gọi là Đạo Trường.
Trước khi tiến vào trong, ở bên góc còn có một người đang ghi danh những người ở đây.
"Tên."
"Vân Tiêu.
"Tuổi."
"15."
Ở đây mỗi người tiến vào đều khai ra tên, tuổi.
"Lương Cường, 16 tuổi."
"Trần Ngạo 15 tuổi."
...
...
...
"Diệp Phàm 16."
Người ghi danh khẽ khựng lại, đầu hướng lên nhìn người trước mắt. "Diệp Phàm?"
Đám người phía sau cũng xì xầm bàn tán. "Diệp Phàm? Có phải là hắn không?"
"Hình như chính là hắn, tên phế vật ở diệp gia bị từ hôn."
"Từ hôn? Chuyện nhục nhã như vậy, nếu ta là hắn thì đã ở nhà không dám ra đường rồi."
...
"Bạch Dạ, 15 tuổi."


0 Bình luận