Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 4: Ngông Cuồng Tạp Linh Căn

0 Bình luận - Độ dài: 2,187 từ - Cập nhật:

Sau khi ghi danh, mỗi người được phát một tấm thẻ gỗ có khắc số. Bạch Dạ nhận lấy tấm thẻ số 107, lặng lẽ đi theo chỉ dẫn về một khu vực tập trung rộng lớn Đạo Trường.

Tại đây, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn thiếu niên thiếu nữ đứng chật ních. Không khí hỗn tạp đủ mọi cung bậc hồi hộp, lo lắng, kiêu ngạo, sợ hãi. Bạch Dạ tìm một góc khuất, dựa lưng vào tường, mắt nhắm nghiền lại.

Bất chợt, một hồi chuông vang lên trầm ấm, xóa tan mọi ồn ào. Tất cả im lặng.

Từ phía đại điện, một vị trưởng lão tuổi trung niên, khí chất thâm trầm, dáng đi khoan thai bước ra, ánh mắt quét qua đám đông như tia chớp.

Uy áp nhẹ từ người lão tỏa ra khiến nhiều người không khỏi run sợ.

"Chào mừng các ngươi đến với kỳ tuyển chọn đệ tử của Thanh Vân Tông ta." Giọng nói của vị trưởng lão không lớn, nhưng vang vọng rõ ràng đến từng người, thể hiện thực lực thâm hậu.

"Con đường tu luyện khổ cực, đầy rẫy chông gai. Không phải ai cũng có duyên phận. Hôm nay, chúng ta sẽ thông qua ba vòng khảo nghiệm để tìm ra những hạt giống phù hợp nhất với Thanh Vân Tông."

"Vòng đầu tiên Trắc nghiệm Linh Căn! Linh căn là cội nguồn của tu luyện, là cầu nối giữa người tu với thiên địa linh khí. Không có Linh căn, vạn sự đều không thể bắt đầu!"

Một đệ tử bước ra, giơ cao một viên Trắc Linh Bạch Ngọc to bằng nắm tay, sáng lấp lánh.

"Lần lượt từng người, đặt tay lên Trắc Linh Bạch Ngọc. Nó sẽ phát sáng, màu sắc và độ sáng sẽ quyết định phẩm chất Linh căn của các ngươi. Người nào không làm cho nó phát sáng, tự động rời đi."

Đám đông xôn xao. Ai nấy đều hồi hộp nhìn viên ngọc.

Lần lượt từng người tiến lên.

"Lương Cường! Hỏa, Thủy, Thổ Linh căn, Trung phẩm!" Viên ngọc phát ra ánh sáng đỏ nhạt.

"Trần Ngạo! Thổ, Mộc Linh căn, Trung phẩm!" Ánh sáng vàng đất, sáng hơn một chút.

"Vân Tiêu! Kim, Hỏa Song Linh căn, Thượng phẩm!" Một luồng sáng trắng kim sắc chói lòa vụt lên, khiến mọi người ồ lên kinh ngạc. Vị trưởng lão cũng gật đầu ra chiều hài lòng.

Rồi đến lượt Diệp Phàm. Hắn ta bước lên trong ánh mắt châm chọc của nhiều người. Khi tay đặt lên, Trắc Linh Bạch Ngọc bỗng bùng nổ một luồng sáng xanh lục cực kỳ rực rỡ và thuần khiết, còn sáng hơn cả Vân Tiêu.

"Diệp Phàm! Mộc... Mộc, Hỏa song Linh căn, Thiên phẩm!" Giọng nói của đệ tử khảo nghiệm run lên vì kinh ngạc.

Cả đạo trường im lặng, rồi bùng nổ những tiếng xôn xao. Những kẻ vừa còn chê cười giờ đã há hốc mồm. Diệp Phàm khóe môi nhếch lên một tia khó đoán.

Các trưởng lão ngồi trên đại điện, thì lại cười tung tóe.

"HAHA! Vân Tiêu, Diệp Phàm năm nay Thanh Vân Tông chúng ta đều được hạt giống tốt."

"Lão đầu, ngươi nhường cho ta Diệp Phàm, Vân Tiêu liền để ngươi được không?"

"Nhường? Nhường cái rắm! Hừ! Ai ra nhiều lợi ích hơn thì liền được."

"Haha~ các ngươi cứ tranh nhau như vậy không hỏi ý cô ta sao?"

Đám trưởng lão lập tức toát mồ hôi, ánh mắt đều quay sang một hướng, chỉ thấy đó là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp, ánh mắt sắc như dao nhìn xuống, cái bờ môi mấp máy muốn nói gì đó.

Đám trưởng lão còn lại tập tức im bặt, tập trung quan sát đám người phía dưới.

Bạch Dạ nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. "Thiên phẩm? Là mạnh lắm sao?"

Những kẻ bên cạnh như nghe được liền khịt mũi khinh thường nhìn Bạch Dạ.

Đột nhiên một tên béo ú tiến tới. "Ngươi không biết Thiên phẩm tiền đồ ra sao?"

Bạch Dạ một mặt mộng bức, ánh mắt ngơ ngơ không biết gì.

"Ài... Ta là Lưu Khải, hôm nay để bổn gia giải thích cho ngươi."

"Linh căn chia thành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tương đương ngũ hành, một linh căn được gọi là Thiên Linh căn. Tốc độ tu luyện cực nhanh."

"Còn 4 hoặc 5 loại linh căn gọi là ngụy linh căn... cho dù gặp được chút cơ duyên thì cũng chỉ dậm chân ở Luyện khí kỳ."

Bạch Dạ lần nữa ngơ ngác. "Ồ... Vậy luyện khí kỳ thì nên hiểu như nào?"

"Ài! Ngươi đúng là tên quê mùa. Cấp bậc trong giới tu tiên đều chia rõ ràng. Từ Luyện khí kỳ, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hóa thần... nghe nói trên nữa là Luyện hư, một tay xé không mà đi."

"Bất quá kiến thức ta chưa tới để biết có thật sự tồn tại hay không."

Bạch Dạ gật đầu, ghi nhớ mọi thông tin vào đầu, hắn chắp ta. "Đa tạ khải huynh... ta là Bạch Dạ."

Hồi lâu, cũng đến lượt số 107.

"Bạch Dạ!"

Hắn hít một hơi thật sâu, bước những bước chân vững chãi về phía trước. Hắn đưa bàn tay chai sạn vì lao động đặt lên viên Trắc Linh Bạch Ngọc mát lạnh.

Tách! Tách!

Viên ngọc phát ra âm thanh rạn nứt.

Bùm!

Một hồi sáng chiếu lên.

"Đây... đây là... Tạp Linh Căn. Còn là... trung phẩm."

Không gian như dừng lại, Bạch Dạ ngơ ngác.

"Khục... Hahahaa!"

"Tạp linh căn? Đã là Ngũ hành còn trộn thêm thuộc tính biến dị nữa!"

"Chẳng phải nói đây là cả đời không tấn giai nổi Luyện Khí Kỳ sao?"

Trưởng lão phía trên đại điện, phun ra ngụm nước bọt. "Đây chẳng phải là phế vật trong phế vật sao?"

"Tạp linh căn... ài! Chỉ ngũ hành thì không nói, đây lại còn thêm thuộc tính biến dị."

"Chẳng phải nói hắn có tới 12 loại linh căn sao?"

Bạch Dạ nhíu mày, những lời bàn tán phía dưới khiến hắn khó chịu.

Trong lòng hắn tự nhủ. "Tạp linh căn thì sao? Chẳng phải vẫn tu luyện được sao?"

Nhưng đám người phía dưới càng quá đáng hơn.

"Haha~ Ta mà là hắn chắc ta tự sát mất."

"Đúng là phế vật trong truyền thuyết đây mà."

Ánh mắt mọi người dồn lên hắn như hàng vạn mũi kim châm vào da thịt. Trong khoảnh khắc, bầu không khí ngột ngạt, ngay cả gió cũng mang theo mùi châm biếm.

Bạch Dạ cúi đầu, nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên. Một tiếng cười bật ra, ban đầu trầm thấp, sau đó bùng nổ thành cuồng dại.

"Hahaa... Trời cao đúng là có mắt! Đỡ cho ta khỏi phải giả vờ khiêm tốn nữa! Để khi ta đạp nát các ngươi dưới chân, chẳng ai còn dám viện cớ 'hắn nhờ thiên phú'!"

Giọng nói như lưỡi dao chém ngang trời, chấn động khiến cả quảng trường nhất thời lặng im.

"Ngông cuồng!"

"Hừ! Đúng là to mồm!"

"Cũng chỉ là phế vật!"

Cuối cùng trên đại điện, thiếu nữ kia môi lại nhếch lên một tia khó đoán. Nàng cười, ánh mắt trừng lớn.

Các trưởng lão xung quanh liền xì xầm. "Nhìn xem... cô ta phát điên nữa rồi."

"Ừm ừm... đúng là phát điên rồi."

"Hử?" Thiếu nữ kia khẽ kêu một tiếng, đám trưởng lão liền im bặt, không dám ho he.

Sau nhiều canh giờ cuối cùng Đạo Tường đông nghẹt người giờ chỉ còn lác đác trăm người được chọn ở lại.

Những kẻ còn lại đều không có linh căn, nên phải về.

Vị trưởng lão kia liền nói tiếp, linh lực được phủ ra cho dù nói nhỏ cũng đều rất rõ vào tai mỗi người. "Được rồi, giờ đến vòng khảo nghiệm thứ hai!"

Tiếp theo, thiếu nữ đáng sợ đó ngồi trên đại điện bước xuống, chân đạp hư không mà đi.

"Ta là Lăng Vân Cơ người chủ trì vòng hai." Giọng điệu cất ra thanh thoát, ngọt ngào nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác khó thở.

Bạch Dạ từ dưới ngước nhìn lên, ánh mắt hắn mở to vì kinh ngạc dưới sắc đẹp này.

Chỉ thấy nàng như bức họa được thiên địa vẻ tỉ mỉ, khí chất thoát tục, đẹp đến mức làm người ta không dám khinh nhờn mà chỉ có thể ngước nhìn.

Mái tóc nàng đen nhánh, dài mượt, từng sợi như vân tơ mềm rũ xuống vai. Đôi mắt nàng dài và sâu tựa như hồ nước thu. Làn da trắng mịn, sáng ngần không chói, như tuyết đầu mùa tan rã dưới nắng sớm.

"Lăng Vân Cơ? Ta không nghe nhầm chứ?"

"Ngươi không nhầm đâu. Người trước mắt quả thật là Lăng Vân Cơ Tiên tử."

"Hả? Nàng là ai vậy?"

"Ngươi không biết!? Nàng chính là Lăng Vân Cơ... danh xưng "Diễm Lệ Thiên Cơ." Thực lực thâm hậu Nguyên Anh hậu kỳ chém chết Hóa thần."

"Ngọa tào! Bá đạo như vậy?"

"Được rồi! Bắt đầu vòng hai. Áp Lực Linh Uy!"

"Tu luyện nghịch thiên hành đạo, không chỉ dựa vào thiên phú. Gặp cường địch, nếu không có ý chí kiên định, chỉ sợ hãi run rẩy mà bỏ mạng, thì có Linh căn Thượng phẩm cũng bằng không! Vòng này sẽ thử thách sự kiên định trong tâm trí và khả năng chịu đựng của thân thể các ngươi!"

Theo hiệu lệnh, các đệ tử của Thanh Vân Tông nhanh chóng hướng dẫn các thí sinh ngồi xếp bằng trên nền đá Đạo Trường, giản cách đều nhau. Bạch Dạ ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, hắn hít một hơi thật sâu. "Áp lực? So với những gì ta trải qua? Cái gì có thể khiến ta áp lực?" Hắn tự nhũ nhưng vẫn không dám chủ quan.

Lăng Vân Cơ đứng trên cao, ánh mắt sắc lẽm đột ngột trừng lớn, một áp lực vô hình như thủy triều từ từ lan ra.

Lúc đầu, nó chỉ như một làn gió nặng nề, khiến hơi thở mọi người hơi trì trệ. Nhưng rất nhanh, áp lực đó tăng dần. Nó không chỉ đè nặng lên vai, lên ngực, mà còn như một bàn tay vô hình bóp nghẹt tâm trí.

"Ặc..." Một thí sinh đã không chịu nổi, mặt đỏ bừng, ngã vật ra đất, lập tức có đệ tử đến đưa đi. Rồi đến người thứ hai, thứ ba...

Bạch Dạ cảm nhận rõ áp lực đó. Ngực hắn như bị đè bởi tảng đá lớn, xương cốt kêu răng rắc. Nhưng so với cảm giác tim như nổ tung trong cơn ác mộng, so với nỗi đau thực tế khi nhìn thôn làng tan hoang, người thân ra đi... thứ áp lực này dường như... còn kém xa.

Hắn nghiến răng, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân căng cứng để chống đỡ. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. Nhưng hắn vẫn ngồi vững, hơi thở dù gấp gáp nhưng vẫn đều đặn.

"Ta... ta không chịu nổi nữa rồi!" Một thí sinh khác gào lên, bò bằng được ra khỏi khu vực.

Diệp Phàm ngồi không xa, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng thân thể hắn ta bỗng tỏa ra một luồng sinh khí xanh nhạt, có vẻ như Thiên phẩm Mộc Linh căn đang giúp hắn giảm bớt gánh nặng.

Lăng Vân Cơ nhìn cảnh tượng trước mắt, tầm mắt lại trừng lớn vào Bạch Dạ, uy áp dội thẳng vào Bạch Dạ khiến hắn ngạc nhiên.

Bạch Dạ cảm thấy đầu óc choáng váng, lỗ tai ù đi. Nhưng hắn vẫn không ngã xuống. Hai nắm tay siết chặt đến mức móng tay đâm vào da thịt, máu tươi rỉ ra. Hắn dùng nỗi đau thể xác để duy trì sự tỉnh táo sau cùng.

Cuối cùng, khi chỉ còn lại khoảng một phần ba số thí sinh, vị trưởng lão ngồi trên đại điện vị trí cao nhất khẽ vung tay. Áp lực khủng bố trong nháy mắt biến mất.

"Phù..."

"Ấu..."

Vô số tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên, những thí sinh còn lại ngã vật ra hoặc nằm thở dốc.

Bạch Dạ từ từ mở mắt, hơi thở hổn hển, toàn thân run rẩy vì kiệt sức. Nhưng hắn vẫn ngồi vững. Ánh mắt của vị trưởng lão nhìn hắn thoáng qua, lộ ra vẻ tán thưởng và... tò mò.

"Tốt lắm. Những ai còn ngồi được, đều đã qua vòng hai." Giọng nói của Lăng Vân Cơ vang lên. "Nghỉ ngơi tạm một ngày, sau đó khảo nghiệm cuối cùng sẽ tiếp tục."

Sau đó đệ tử Thanh Vân Tông hướng dẫn những người còn lại mỗi người tới một cái tiểu viện nhỏ, mà nghĩ ngơi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận