Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 12: Cho Ngươi Hai Lựa Chọn

0 Bình luận - Độ dài: 1,917 từ - Cập nhật:

Hắn lắc đầu, bản thân tiếp tục đi làm nhiệm vụ.

Hắn đi vài bước thì lại xuất hiện yêu thú, cứ vài bước lại hiện yêu thú.

"Sao giờ lại nhiều như vậy? Chẳng phải đám người kia rời khỏi đây, yêu thú liền xuất hiện sao?" Bạch Dạ trầm ngâm.

Nếu chỉ với sự xuất hiện của đám người kia, mà đám yêu thú lại sợ hãi chốn đi, vậy nói thực lực của đám người kia chẳng phải rất khủng sao?

Một con dã trư toàn thân phủ vảy sắt, rống dài lao tới, cặp nanh nhọn nhô ra. Nhưng với nhãn lực và phản xạ của thể tu, Bạch Dạ chỉ nghiêng người tránh, sau đó một quyền như lôi đình giáng thẳng xuống đầu nó.

Ầm!

Máu thịt tung toé, con dã trư ngã gục không kịp rên rỉ.

Ngay sau đó, một con kim điểu vỗ cánh lao xuống như mũi tên rời cung, nhưng cánh còn chưa kịp chạm hắn, liền bị một cước quét ngang đánh gãy cổ.

Một khắc sau, bóng hổ vàng to như cỗ xe ngựa phóng ra, thân thể tráng kiện như sắt thép. Hắn chỉ thở mạnh, huyết khí sôi trào, một quyền nện tới khiến xương cốt con hổ vụn nát, rơi xuống đất như bao cát.

Thuận tay, hắn lấy đi nanh của dã trư, lông của kim điểu, và cả chiếc đuôi phủ vằn vàng của kim sắc hổ.

Trên gương mặt không có chút hưng phấn, chỉ còn sự bình thản lạnh lùng. Với hắn, giết mấy loại yêu thú cấp thấp này chẳng khác nào giẫm chết con kiến.

Rất nhanh nhiệm vụ cũng liền hoàn thành, mà lệnh bài bên hông Bạch Dạ cũng khẽ phát sáng màu bạc rồi tắt.

...

Trên đường tới Thanh Vân Tông, hắn bắt gặp những ánh mắt kì lạ mà đồng môn dành cho hắn.

Từ cầu thang lên tới đỉnh, đám đệ tử ngoại môn nhìn hắn với vẻ không tin, kẻ thì chỉ trỏ, kẻ thì cười chế nhạo.

Nhưng hắn cũng không quan tâm, chỉ biết đồng môn của mình có chút kỳ lạ.

Khi lên tới Thanh Vân Tông, một thiếu niên đứng dựa gốc cây cổ thụ, quạt phe phẩy bên tay, miệng nở nụ cười khó coi.

Khi bắt gặp Bạch Dạ hắn liền chậm rãi bước tới.

Mà kẻ đó không ai khác chính là Vân Tiêu.

"Hah~ Không ngờ con sâu kiến như ngươi lại dám đắc tội với Thánh Tử~ Chậc chậc." Hắn chậc lưỡi rồi gằn giọng nói tiếp. "Là chê mình sống không đủ lâu sao?!"

Bạch Dạ nhíu mày. "Ý ngươi là sao?"

Vân Tiêu cười khà khà. "Hah~ Ta không có thói quen nói chuyện với người sắp chết."

Nói xong, hắn liền cất bước đi.

Bạch Dạ vẫn đứng đó. Bên tai hắn thỉnh thoảng vang lên những lời bàn tán.

"Là hắn! Tên tóc bạc mà Thánh tử nói!"

"Chậc chậc, lại đắc tội Thánh tử..."

"Hắn không biết Thánh tử là ai sao? Lại dám đắc tội với một nhân vật lớn."

Khuôn mặt Bạch Dạ lộ vẻ ngơ ngác. Hắn không ngu, qua những lời nghe được từ chân núi đến đây, hắn đã đại khái hiểu được tình hình.

Bản thân đã đắc tội với một nhân vật lớn. Hắn không biết còn có cơ hội sống sót hay không?

"Đệ tử Ngoại môn, Bạch Dạ!"

"Yêu cầu ngươi tới đại điện ngay lập tức! Nếu không chúng là liền cưỡng ép đưa ngươi đi!"

Hắn giật mình quay đầu, thấy trước mặt là hai ba người. Mỗi người đều có khí chất lạnh lùng, nghiêm khắc, khoác trên mình bộ y phục màu tối, bên hông đeo một tấm lệnh bài hình răng cưa. Khí tức sát phạt còn dội thẳng vào Bạch Dạ.

Tròng mắt hắn mở to. "Người của Chấp Pháp Đường!?"

Đám đệ tử xung quanh lập tức ồn ào.

"Nhìn kìa! Là người của Chấp Pháp Đường!"

"Chấp Pháp Đường tới luôn sao?"

"Đồ ngu! Đắc tội với Thánh tử mà Chấp Pháp Đường không giết tại chỗ đã là may!"

Bạch Dạ không kịp định thần, đám người đã lao tới, khống chế hắn và áp giải tới đại điện. Hắn mở to mắt, thầm cầu mong không có chuyện gì xảy ra.

Bước vào đại điện, mọi ánh mắt đều khóa chặt lên người hắn. Bạch Dạ ngẩng đầu, nhìn xung quanh. Các trưởng lão ngồi hai bên, xung quanh còn có các đệ tử Nội môn và chấp sự có chức vụ đứng. Hắn ngước nhìn lên phía trước. Hai chiếc ghế lớn đặt trang trọng. Ở giữa là một bàn trà.

Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn cả, đó là người đang ngồi trên ghế chính là thiếu niên bạch y kia. Bên cạnh, lão già áo choàng đen đứng hầu. Bên cạnh đó nữa, chính là trưởng môn của Thanh Vân Tông, khuôn mặt toát lên vẻ dễ chịu khi đang rót trà cho thiếu niên bạch y.

Thiếu niên kia ngừng lại, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Bạch Dạ với khuôn mặt ngơ ngác.

Trưởng môn lập tức xem xét sắc mặt thiếu niên, ngay lập tức lão quát lên. "Còn không mau quỳ xuống!?"

Ầm!

Một cỗ uy áp mạnh mẽ dội vào hắn. Nhưng Bạch Dạ hắn kiên quyết không quỳ. Nhục thân yếu ớt trước uy áp cố gắng chống chọi.

Thiếu niên lập tức đưa tay ra hiệu dừng lại. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm. "Ngươi là Bạch Dạ?"

Bạch Dạ hắn vẫn cuối mặt, dường như không nghe thấy.

"Còn không mau trả lời!" Trưởng môn lập tức quát lên.

Bạch Dạ giật mình, miệng mấp máy. "Thánh... Thánh tử, ta đúng là Bạch Dạ."

Mà Thánh Tử hài lòng, hỏi tiếp. "Ngươi biết tội của mình?"

Bạch Dạ cắn răng, hắn chỉ đơn giản cứu người, không ngờ lại đắc tội với người khác. "Bẩm Thánh Tử... Là ta giúp cho tên tội đồ." Hắn chắp tay cung kính.

Không khí trong đại điện như đóng băng. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào Bạch Dạ, tràn ngập vẻ kinh ngạc, thương hại, và cả khinh thường.

Thánh Tử khẽ đặt tách trà xuống, một tiếng nhỏ nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng, khiến tim ai nấy đều thót lại.

"Ngươi thừa nhận rất tốt." Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự lạnh lẽo thấu xương. "Vậy theo ngươi, ta nên xử trí ngươi thế nào đây?"

Áp lực như núi đè nặng lên vai Bạch Dạ. Hắn biết, một câu trả lời sai lầm có thể khiến hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.

Trưởng môn vội vàng cung kính nói. "Xin Thánh Tử xá tội! Tên đệ tử này ngu muội, không biết trời cao đất dày, dám trêu vào oai nghiêm của Thánh Địa. Bản tông nhất định sẽ trừng phạt hắn thật nặng, phế bỏ hắn, giam vào hầm tối trăm năm để hối lỗi!" Lão ta toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ Thần Vũ Thánh Địa nổi giận, liên lụy đến cả tông môn.

Thánh Tử khẽ lắc đầu, nụ cười mỉa mai trên mặt càng đậm. "Trừng phạt? Đâu cần phiền phức như vậy."

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước xuống từ bậc cao, đi thẳng về phía Bạch Dạ. Mỗi bước chân của hắn như giẫm lên tim của mọi người.

"Ta cho ngươi một cơ hội." Hắn dừng lại trước mặt Bạch Dạ, ánh mắt như dao nhọn. "Một. Cắt đứt quan hệ với Thanh Vân Tông, ta sẽ đày ngươi đến Tây Hoang Vực! Sống không khác gì một con chó. Hai. Quỳ xuống, liếm sạch bụi trên giày của ta, sau đó gọi ta ba tiếng 'gia gia' nếu làm ta vui, ta không những tha cho ngươi, mà còn cho phép ngươi tiếp tục làm đệ tử của Thanh Vân Tông, thậm chí... ta có thể ban cho ngươi một ít ân huệ."

Lời vừa dứt, cả đại điện im phăng phắc. Sự nhục nhã này thậm chí còn tệ hơn cái chết! Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Bạch Dạ.

Bạch Dạ đứng thẳng người. Máu trong người như sôi lên, lòng kiêu hãnh bị chà đạp thậm tệ. Nhưng hắn biết, phản kháng bây giờ chỉ là tự tìm đường chết.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt khinh miệt của Thánh Tử, giọng nói trầm thấp nhưng kiên định. "Thánh Tử đại nhân... ta chọn con đường thứ nhất."

Ầm! Cả đại điện như vỡ òa. Không ai ngờ hắn lại dám từ chối sự khoan hồng của Thánh Tử và chọn con đường gần như là tự sát.

Thánh Tử sững sờ một chút, rồi bật cười, tiếng cười đầy vẻ châm chọc. "Vậy ta ép ngươi chọn vế hai thì sao?"

Ngay lập tức một cỗ uy áp lạnh lẽo, tràn ngập sát khỉ đè xuống.

Bạch Dạ lập tức hộc máu, cả thân người run rẩy chống chọi. Lần này hắn tức giận vô cùng, hắn biết chỉ cần nói thêm bản thân sẽ ngay lập tức bị giết chết. Nhưng hắn không cam lòng, trước khi chết hắn còn muốn. "Cmn! Ngươi... Ngươi Thánh Tử rác rưỡi!!!"

Sau lời nói, máu nóng trào ra, tạo thành một vũng trên sàn đá. Toàn thân hắn be bét máu. Các trưởng lão xung quanh không dám nhìn cảnh này. Nhưng hắn tuyệt đối không quỳ. Xương cốt hắn vỡ vụn, cả người run rẩy trước sức ép.

"Quỳ xuống! Ta sẽ cho ngươi cơ hội sống sót." Thánh tử nói.

Bạch Dạ không ngu. Hắn biết nếu đã nói ra câu đó, quỳ xuống cũng sẽ chết. "Hah!" Hắn khó khăn cất tiếng.

"Sinh ra là đấng nam nhi... đã định sẵn phải chống đỡ một góc trời!"

"Nếu hôm nay ta quỳ xuống! Thì còn gì là nam nhi!!!" Hắn đứng thẳng tắp, mặc kệ xương cốt đã vỡ vụn. Máu nóng tiếp tục tràn ra.

Đại điện lập tức im lặng, uy áp cũng từ đó mà thu lại. Lời nói của Bạch Dạ khiến họ bất ngờ. Không ngờ tên này không những không sợ chết mà còn nói ra được một câu đầy ngông nghênh như vậy.

Thánh tử bật cười, khuôn mặt ánh lên vẻ thích thú. "Hah~ Có cốt khí!"

Ngay sau đó, mặt hắn trở nên lạnh tanh. "Đáng tiếc lại là một tên vô tri!"

Hắn xoay người, bước lên ghế. "Đem hắn đi, đừng để ta gặp hắn một lần nào nữa!"

Lão già áo choàng đen lập tức lao tới Bạch Dạ.

Bốp!

Một kích xuất ra, Bạch Dạ lập tức khuỵu xuống. Từ trong không gian, lão lấy ra một tấm phù. Bạch Dạ nhận ra tấm phù này. Đó chính là Đại Na Di Phù!

Lão già cưỡng ép tấm phù vào tay hắn, sau đó dùng nắm tay Bạch Dạ ép chặt. Chỉ thấy phù văn xoay chuyển, một vòng xoáy không gian nở rộ như đóa hoa sen. Thân ảnh hắn lập tức biến mất khỏi đại điện.

Trước khi biến mất hoàn toàn, hắn còn không quên buông lời thề. "Thần Vũ Thánh Địa! Ân tình hôm nay! Ta nhất định sẽ trả gấp trăm lần!!!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận