Sáng sớm.
Những đệ tử của Vân Thanh Tông đã đi tới đánh thức những thí sinh.
Cốc! Cốc!
Cạch!
Bạch Dạ dụi mắt, lờ đờ mở cửa. Hắn nhìn chằm chằm tên đệ tử, mặt không cảm xúc.
"Aaaaa! Có quỷ!" Tên đệ tử kia hét lên, lùi lại hai bước.
Bạch Dạ nhướn mày, liên cất tiếng. "Quỷ cái gì? Là người đây."
"Phù! Ngươi cmm! Dọa người chết mất! Đêm qua ngươi làm gì mà mắt như gấu trúc thế kia." Tên đệ tử bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi thăm.
"Kỳ thực... ta hơi khó ngủ." Bạch Dạ trả lời qua loa, hắn ngáp ngắn ngáp dài.
Cuối cùng tên đệ tử kia không hỏi thêm gì, dẫn Bạch Dạ tới Đạo Trường.
Quả thật nguyên nhân khiến Bạch Dạ mắt thâm như vậy đều là do tối qua, khi hắn ngủ ý thức lại tiến vào đấu trường đổ nát. Tưởng chừng sẽ gặp đối thủ dễ ăn để hắn có thể ngủ.
Nhưng không ngờ bản thân vừa cầm đao lên, lại bị đối thủ không biết là người hay thú, chỉ trong chớp mắt đầu bản thân đã rơi xuống.
Quả thật hơi rợn người, giờ nghĩ lại Bạch Dạ vẫn e ngại sờ lên cổ của mình.
Tới Đạo Trường, các trưởng lão và thí sinh đã có mặt đầy đủ.
"Này Bạch Dạ ngươi tối qua không ngủ được sao?"
Đột ngột một âm thanh vang lên, Bach Dạ khẽ xoay đầu, thì ra là Lưu Khải tên mập.
"Ài! Ta bị chứng khó ngủ." Bạch Dạ trả lời, miệng không quên ngáp vài cái.
Lưu Khải lúc này nhìn xung quanh, phát hiện không ai để ý liền ghé sát tai Bạch Dạ thì thầm. "Ta nghe nói, vòng cuối cùng này..."
"Trật tự!"
Đột ngột một âm thanh uy nghiêm vang lên khiến Lưu Khải dừng lại, thân thể đứng nghiêm như tượng.
Vị trưởng lão cất tiếng. "Bây giờ chúng ta sẽ đến địa điểm của vòng cuối cùng."
Nói xong, lão khẽ gật đầu với trưởng lão xung quanh.
Một lúc sau, một cái phi thuyền khổng lồ được đưa tới, nó hoành tráng, ừm... hoành tráng.
"Lên đây." Vị trưởng lão cất tiếng.
Các thí sinh cùng đệ tử Thanh Vân Tông đều được lên chiếc phi thuyền khổng lồ.
Sau đó trưởng lão ném vài viên linh thạch về phía tên lái, cấp tốc đằng sau phi thuyền liền xuất hiện các tia lửa.
"Từ đây đến địa điểm mất khoảng năm canh giờ."
"Sẵn đây, ta sẽ giải thích cho các ngươi về vòng này."
"Đằng kia. Chính là Phong Vân Cốc."
Bạch Dạ cùng đám thí sinh nhìn theo, hắn khẽ nheo mắt, đúng một ngọn núi cao vót, sương mù dày đặc, không khí âm u.
"Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, Xuyên qua cốc từ chân núi và kết thúc ở phía bên kia núi trong vòng một canh giờ. Trên đường đi, hãy tìm và thu thập ít nhất một đóa Linh Vân Hoa thứ hoa có cánh mỏng như sương, tỏa ánh sáng nhẹ màu xanh lam. Chỉ cầm trên tay đóa hoa đó khi ra khỏi cốc, các ngươi mới được tính là hoàn thành."
"Trong cốc, ngoài địa hình hiểm trở, còn có yêu thú cấp thấp và một số bẫy trận pháp đơn giản do tông môn bố trí. Đây là thử thách thực chiến và ứng biến. Nếu gặp nguy hiểm tính mạng thực sự, hãy bóp nát tấm thẻ gỗ trên người. Sẽ có đệ tử của tông môn đến ứng cứu ngay lập tức, nhưng đồng nghĩa với việc các ngươi bị loại."
Ngay sau đó, trưởng lão khẽ phất tay, vô số tấm lệnh bài gỗ rơi vào tay mỗi người tham gia.
"Còn nữa! Bất chấp thủ đoạn, chỉ cần có được Linh Vân Hoa mọi chuyện đều được chấp nhận."
Lời nói như sấm sét vang bên tai, tất cả đều đồng loạt nhìn nhau.
Đáy mắt liền hiện lên tia quyết tuyệt. "Bất chấp thủ đoạn sao?"
Bạch Dạ đang đứng nhìn trời mây, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, quay lại đã thấy vô số ánh mắt nhìn hắn. Có cười nhạo, có nhẹ nhõm.
Có lẻ người khác cho rằng chỉ có yếu kém mới ra được tạp linh căn, vì vậy bọn chúng cho rằng Bạch Dạ chính là một cái xác di động, là công cụ tìm kiếm Linh Vân Hoa.
"Con mợ nó, không phải là bị nhằm vào rồi chứ?" Bạch Dạ lẫm bẩm, tay không quên lau đi mồ hôi trên trán.
Năm canh giờ sau.
"Đã đến nơi, vậy thì bắt đầu!" Trưởng lão khẽ phất tay. Một luồng linh lực cấp tốc bao bọc mỗi người, nâng họ lơ lửng giữa không trung. Rồi lão vung mạnh tay, lập tức đám người như lá rụng rơi thẳng xuống Phong Vân Cốc.
"Aaaaa!"
"Ngọa tào! Thật sự?"
Bịch!
Bạch Dạ tiếp đất hoàn hảo. Hít một hơi thật sâu, hắn cảm nhận rõ ràng mùi cây cỏ, mùi của núi rừng quen thuộc. Hắn lập tức leo thoăn thoắt lên một cành cây, di chuyển nhẹ nhàng giữa các cành cây như một con khỉ. Đôi mắt không ngừng quét qua mọi ngóc ngách, truy tìm bóng dáng của Linh Vân Hoa.
Khi nhảy sang một cành cây khác, tay hắn vô thức bám vào thân cây.
Tạch!
"Hả?" Một luồng khí xanh quái lạ, bất ngờ trào ra từ thân cây khiến Bạch Dạ khẽ ngây người. Không chần chừ, hắn lập tức nín thở, nhảy vọt xuống mặt đất để tránh luồng khí độc.
"Là độc! Chút nữa thì..." Chưa kịp than thở, một cảm giác lạnh lẽo đã kề sát cổ.
Ánh mắt hắn khẽ liếc xuống. Một thanh kiếm đang chỉa thẳng vào.
"Đại ca... có gì từ từ nói nhỉ." Giọng hắn đầy vẻ lo lắng.
Tên kia không nói nhiều, chỉ cất giọng lạnh lùng. "Ngươi có Linh Vân Hoa?"
"Không có! Thật sự không có!" Bạch Dạ lập tức đáp, giọng quả quyết.
Tên cầm kiếm ngoắc tay. Ngay lập tức, một bóng người khác từ bụi cây đi ra, lùng sục khắp người Bạch Dạ.
"Quả thật hắn không có."
"Hừ! Thật đen đủi!" Vừa nói dứt lời, tên cầm kiếm định thu vũ khí lại.
Bốp!
Nhanh như chớp, Bạch Dạ dùng cạnh tay chặt mạnh vào gáy tên kia. Hắn bất tỉnh nhân sự, ngã rầm xuống đất.
"Ngươi...!" Tên còn lại chưa kịp nói hết câu, Bạch Dạ đã ra tay. Tay trái hắn như thiểm điện, tung một cú đấm thẳng vào mặt đối thủ.
Rắc!
Tên kia văng thẳng vào gốc cây. Tiếng xương gãy vang lên, thân thể hắn va đập mạnh, rồi từ từ trượt xuống đất.
Trước khi ý thức dần tối lại. "Lực... lượng thật mạnh."
Khi Bạch Dạ chuẩn bị xoay người đi, một cánh hoa xuất hiện trong tầm mắt, tỏa ra ánh sáng xanh lam nhè nhẹ. "Linh Vân Hoa!" Bạch Dạ vui mừng tiến tới, tay đưa ra ngắt lấy cành hoa.
Nhưng vừa ngắt xong, một cái bóng đột ngột hắc lên.
Sát ý từ sau lưng không chút dấu diếm thả ra.
Bạch Dạ lập tức nhét cành hoa vào áo trong, thân thể lập tức phi ra giữ khoảng cách.
"Vị này, vật trong tay đạo hữu có duyên với tại hạ." Một câu nói ra, Bạch Dạ nheo mắt, thần sắc chấn kinh, chẳng phải là tên Diệp Phàm sao?
"Lại gặp hắn!" Bạch Dạ lẫm bẩm.
"Ngươi chắc nhầm lẫn, ta không có đồ vật nào cả." Bạch Dạ liền phủ nhận, lập tức nâng cao cảnh giác.
Diệp Phàm trầm mặt. "Đã ngươi không muốn đưa! Vậy thì ta đành cướp!"
Vụt!
Thân ảnh hắn như gió trong chốc lát đã phi tới, Bạch Dạ không phản ứng kịp, bị một chưởng đánh bật ra.
"Thiết Sa Chưởng!"
Bành!
Một chưởng quét ngang như kẹp sắt, Bạch Dạ hộc máu thân hình bay ra va vào gốc cây.
Chưa kịp ổn định, Diệp Phàm lại quát. "Tiếp chiêu!"
Ầm!
Hai bàn tay hắn phủ kín khí lực, từng đòn đánh ra nặng nề như núi. Một quyền quét qua, thân cây cổ thụ phía sau Bạch Dạ gãy răng rắc đổ xuống.
Bạch Dạ nghiến răng, xoay người, dồn sức tung một cú móc phản công.
Bốp!
Tiếng nắm đấm chạm vào tay Diệp Phàm, mạnh mẽ đến mức làm cánh tay hắn ửng đỏ.
Diệp Phàm khẽ liếc xuống, ánh mắt lóe lên tia tán thưởng. "Khá lắm… dám khiến tay ta đỏ lên. Ngươi quả thật có chút bản lĩnh!"
Nhưng ngay sau đó, hắn hít một hơi, khí lạnh phà ra như sương mù. Cả hai tay phủ kín khí lực, tốc độ bạo phát như tia chớp, liên tục vung tới tấp.
Vù! Vù! Vù!
Ban đầu Bạch Dạ còn né được vài chiêu, nhưng chỉ trong chốc lát, quyền ảnh dày đặc đã ập đến, một quyền trúng sườn, một chưởng quét ngang má máu từ khóe môi hắn chảy dài, gương mặt sưng đỏ, hơi thở rối loạn.
"Dừng! Dừng! Ta đưa, ta đưa là được chứ gì?" Ngay sau đó, Bạch Dạ liền giơ tay, ra hiệu đầu hàng.
Diệp Phàm cũng dừng lại, hắn khẽ hừ lạnh. "Đưa ngay từ đầu, đã không xảy ra chuyện như vậy." Hắn đưa tay vào áo trong của Bạch Dạ, lấy luôn Linh Vân Hoa.
Ngay sau đó, hắn cấp tốc phi thân đi về phía bên kia núi.
Để lại Bạch Dạ với ánh mắt đầy tia lửa. Hắn gào lên.
"Khốn kiếp! Nếu không có thực lực dù nắm bảo vật trong tay cũng chỉ là giữ hộ cho người khác!"


0 Bình luận