[Đánh Bại Được Anh Hùng Tên Tuổi]
Thưởng: Vượt Cực Bạo Thân (Vũ Kỹ Không Rõ Đẳng Cấp]
Vượt Cực Bạo Thân: Ngươi cưỡng ép tiềm lực, vặn xoắn huyết mạch, linh lực vận chuyển hỗn loạn, da thịt rạn nứt, cốt cách gào rú. Khí huyết ngươi bùng nổ, cơ nhục tràn đầy tiềm năng bạo phát. Có thể cưỡng ép vượt ngưỡng thân thể trong chớp mắt, đánh ra lực lượng gấp bội.
"Tuyệt!" Bạch Dạ buông một câu, thân thể ngã xuống nền đá vụn.
...
Mở mắt ra lần nữa vẫn là căn phòng tối đó, không chút ánh sáng.
Cạch!
Cánh cửa lần nữa mở, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Đồng thời, hàng loạt âm thanh mở cửa cũng vang lên.
Hắn theo chỉ dẫn tên cự hán bước ra ngoài.
Vừa bước ra, hắn đã thấy những nô lệ cũng được đưa ra, bên cạnh một tên với mái tóc ánh lửa đỏ rực, thân người cao lớn, vai rộng như đã gánh cả một bầu trời, gương mặt khắc nghiệt, ánh mắt ảm đạm như tro tàn nhưng có thể bùng cháy thành hỏa quang bất cứ lúc nào.
Trên da thịt hắn, còn có một vết sẹo cháy đỏ lan ngực, càng khiến hắn dã man, cuồng liệt.
Tên đó mỉm cười với Bạch Dạ. "Bạch Dạ? Là ngươi đúng không?"
Bạch Dạ gật đầu. "Liệt Thiên Hạo?"
Liệt Thiên Hạo khẽ gật đầu.
Lần này rất nhiều nô lệ như hắn được dẫn đi.
Bạch Dạ cùng Liệt Thiên Hạo không nói gì, chỉ im lặng cùng đám nô lệ đi theo tên cự hán trước mắt.
Đấu Trường.
Chung quanh, ngồi chật ních người xem, mùi rượu lẫn mùi tanh nồng nàn, tiếng hò hét âm vang như sấm. Hàng vạn ánh mắt rọi xuống, không phải để cầu công bằng, mà để tìm khoái lạc trong cảnh sinh tử giãy giụa,
Bên dưới, mười mấy cái nô lệ bị lùa ra. Xích xắt khóa cổ, thân thể tiều tụy, ánh mắt chỉ còn một khoảng trống rỗng. Trong đó một thiếu niên dáng cao, thân thể tuy cường tráng nhưng lại mảnh mai. Mái tóc bạc tung bay.
Cùng một tên thân thể cao lớn, vai gánh cả trời, ánh mắt ảm đạm như tro tàn đang đứng cạnh tên tóc bạc.
"Các ngươi nhìn xem, có phải hắn là Liệt Thiên Hạo không?"
"Hình như vậy, ta nghe nói hắn là đứa con ngoài dã thú của liệt gia."
"Khoan đã, sao hắn lại tới đường này? Không phải hắn là cực phẩm hỏa linh căn sao?"
"Năm tuổi khai linh, mười tuổi luyện khí đại thành, mười lăm tuổi nữa bước kim đan. Ài! Đáng tiếc cho một thiên tài."
Những tiếng xì xầm vang lên, đa phần là đáng tiếc cho Liệt Thiên Hạo, cũng có những kẻ trong đáy mắt hiện lên tia chế giễu, khinh thường.
Ầm! Ầm!
Cửa sắt bên kia rung chuyển, hai con yêu thú nhị giai gầm thét đi ra. Một con mãng xà to như thùng nước, vảy xanh lạnh lẽo, dài chừng ba trượng, cái lưỡi đỏ phun ra hơi thở hôi thối.
Một con thân thể tuy không to, nhưng đổi lại là phi hành trên cao, đôi cánh xòe ra từng tia lửa, cái mỏ nhọn như có thể chọc thủng bất cứ thứ gì.
Khán giả gào lên điên cuồng.
"Con mẹ nó! Thật sự là yêu thú phi hành!"
"Ài! Đáng tiếc!"
"Chẳng lẽ trong đây có Dạ Lang cùng Liệt Thiên Hạo nên mới sắp xếp cho yêu thú phi hành sao?"
"Haha~ Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Có kẻ cười nhạo, có kẻ tiếc nuối, có kẻ vui mừng như tìm được kho báu.
Ở đây chính là vậy, trò tiêu khiển được yêu thích nhất, máu nhuộm cát vàng, xương nát thịt tan, tiếng hét thảm lạc trôi đi trong tiếng cười khoái trá trên khán đài.
Thế gian vốn là đấu trường.
Kẻ mạnh đứng trên cao, ung dung cười ngạo, kẻ yếu nằm dưới, làm trò vui, máu thịt là lể vật dâng lên để giải sầu.
Chính nghĩa, từ bi, thương hại tất cả đều xa xỉ. Trong đôi mắt lạnh lẽo của vạn người, chỉ có chết mới là hay, sống sót lại là kỳ quan.
Sói ăn thịt thỏ, đó là thiên nhiên.
Người cười ngắm đồng loại chết đi, đó cũng là thiên nhiên.
Thiên đạo không từ bi, chỉ có vòng xoáy sinh tồn tàn khốc không ngừng quay.
Trong đám nô lệ đang run rẩy, ánh mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng, đa số sẽ định sẵn là thức ăn cho yêu thú. Nhưng vẫn có những kẻ ngẩng cao đầu, ánh mắt không chịu cuối xuống
Ở đây, muốn sống phải giết.
Oanh!
Không một tiếng báo hiệu, không một tiếng nói.
Từ hai cánh của con yêu thú phi hành, một cổ hỏa diễm mà đỏ rực bùng lên lao thẳng về phía đám nô lệ.
Tất cả đám nô lệ đều kêu gào, tránh khỏi, nhưng tất cả đều không kịp, bởi tốc độ hỏa diễm đi rất nhanh.
Đa phần đều bị hỏa diễm thiêu đốt.
Chỉ còn Bạch Dạ cùng Liệt Thiên Hạo và lác đác vài tên nô lệ.
"Haha~ Giết chúng!"
"Xé chúng ra!"
Tiếng cười dồn dập. Tiếng hò reo dữ dội.
Thế gian tựa hồ là khán giả trên đài.
Khi ngươi giãy giụa, người ta cười. Khi ngươi ngã xuống, người ta hò reo. Không ai khóc thương, bởi bi kịch của kẻ yếu chính là khúc nhạc mua vui của kẻ mạnh.
Trong tiếng hò hét hỗn loạn ấy, Bạch Dạ đứng lặng. Hắn biết, nơi này không có chính nghĩa để cầu, không có khoan dung để mong. Trên khán đài là biển người, dưới sàn đấu là địa ngục. Muốn bước ra khỏi lồng máu này, chỉ có một con đường sát lộ.
Xì! Xèo!
Con mãng xà lao tới, thân thể to lớn nhưng nhanh nhẹn, nó nhắm thẳng vào Bạch Dạ. Cái miệng to như chiếc xe vồ tới.
Bạch Dạ thở nhẹ một hơi, thân người bật cao, để lại con mãng xà đâm vào vòng tròn xanh lam của trận pháp.
Phanh!
Không kịp để nó tìm kiếm, Bạch Dạ từ trên cao, khí huyết đã sôi sục, hắn lao thẳng xuống tốc độ như sao sáng, một tiếng vang lên.
Khói bụi mù mịt, con mãng xà to đùng bị đá lún xuống.
Nhưng nó nhanh chóng ngoi lên, phát ra tiếng kêu xì xì đầy phẫn nộ. Dường như công kích chưa đã thương được nó.
Phừng! Phực!
Một cổ hỏa diễm nóng rực lao thẳng xuống. Bạch Dạ không kịp tránh khỏi, bất lực đưa tay lên che chắn.
Nhưng hồi lâu, vẫn không thấy bản thân bị nóng rát, hắn mở mắt.
Phát hiện trước mắt mình một bóng lưng cao lớn, vai gánh trời đang che chắn cho hắn. Miệng nở nụ cười thích thú.
Liệt Thiên Hạo dùng thân mình bao trọn lấy hỏa diễm. "Không đủ! Sức nóng này còn không bằng hỏa của ta!!!"
Hắn cười gằng, thân thể như lò xo, một phát đã lao tới con chim kia.
Hắn nắm chặt lấy chân, quăng xuống.
Ầm!
Không kịp để con chim bất ngờ, Liệt Thiên Hạo từ trên cao xuống, quyền kình ập tới, mỗi quyền tựa bão tố, mỗi lần đánh đều khiến không khí chấn động, vang lên tiếng kêu ầm đùng.
"Con mẹ nó! Thể tu thật khủng bố!"
"Hay ta chuyển sang Thể tu nhỉ?"
"Ây da! Ngươi điên rồi! Thích tự hành xác bản thân mình sao?"
Trên sàn đấu, hai thân ảnh, một tóc bạc, một tóc đỏ, nhục thân nóng rực, đang giao chiến với yêu thú. Nhưng huyết mạch phàm nhân sao có thể so với yêu thú hung hãn, sống trong hoang dã?
Chẳng mấy chốc, cả hai đều bị ép lùi, lưng tựa vào nhau.
Hai con yêu thú không hẹn mà gặp, phối hợp ăn ý.
Hỏa Diễm từ trên cao trút xuống, đá dưới chân bắt đầu rạn nứt do thân xà quật mạnh. Cả sàn đấu như một đống hoang tàn.
Bởi vì trong đây tất cả các vết tích, sàn đấu đổ nát thì đều được dựng lại nguyên vẹn như ban đầu.
Bạch Dạ vẫn giữ đôi ngươi lạnh tanh, vô số kế hoạch vụt lên trong đầu hắn nhưng nhanh chóng dập tắt vì không cách nào thực hiện.
Liệt Thiên Hạo thì ngửa mặt cười dại, hắn khẽ nói. "Ngươi tìm cách, ta sẽ cố gắng giải quyết con chim kia!"
Mặc dù không nhìn thấy nhau, nhưng chỉ cần Bạch Dạ gật nhẹ đầu. Lập tức Liệt Thiên Hạo, thân thể đã nóng rực, lao tới. Từ dưới đất bật lên công kích con chim.
Còn Bạch Dạ, lợi dụng những cục đá to lớn, hắn ném đi che chắn tầm nhìn.
Con mãng xà kêu lên khinh thường, chiếc đuôi từ sau quất mạnh, đá tiền vỡ vụn.
Roẹt!
Nhưng hiện ra chính là năm ngón tay của Bạch Dạ như móc câu. Đâm thẳng vào hốc mắt con mãng xà.
Không dừng lại, Bạch Dạ kéo mạnh tay một đường ngang. Từ hốc mắt bên đây lan sang bên còn lại.
Con mãng xà kêu gào đau đớn.
"Tránh ra!!!" Một tiếng quát vang lên, Bạch Dạ không hoảng hốt liền nhanh nhẹn lộn ra giữ khoảng cách.
Ầm!
Chỉ thấy thân thể con chim va thẳng vào con mãng xà, hai thân thể chồng lên nhau..
Khoảnh khắc như dừng lại trước mắt Bạch Dạ, hắn biết cơ hội của mình tới rồi. Nếu không nắm bắt cả hai lần nữa sẽ đối mặt với nguy hiểm.
Hắn lao vút đi, đá dưới chân nổ tung thành từng mảnh vụn. Cánh tay từ phía sau bỗng đỏ rực, gân xanh nổi loạn, khí huyết như dòng sông cuộn trào dồn hết về nắm đấm. Cốt khí rền vang, tim đập cuồng loạn như trống trận, huyết mạch nóng rẫy như lửa nung.
Má phồng lên, đôi mắt bạc bùng lên một ngọn lủa.
Vượt Cực Bạo Thân!
Đùng!!!
Một quyền đánh ra, như cự long gào thét, cuồng phong bạo tạc kéo tới hai cổ yêu thú, thân thể chúng bị ép vào trận pháp, áp lực như sơn hải đè nén khiếu thân thể chúng vỡ toạc, máu be bét sàn đấu. Da thịt rách bươm, từng mảng xương trắng hãi hùng lộ ra.
Khán đài ở trên.
Có kẻ ánh mắt mở to, hàm đã rơi xuống đất.
Có kẻ không tin vào mắt mình, lập tức dụi dụi xem.
Đa phần đều là không tin.
"Dạ Lang! Khủng bố!"
"Vũ kỹ này! Uy lực thật khủng. Ngươi nói xem có phải là huyền cấp cực phẩm không?"
"Ngươi thì biết cái rắm! Uy lực này chắc là địa cấp rồi."
"Ngươi! Một tên nô lệ làm sao sỡ hữu được vũ kỹ địa cấp? Đến cả một tông môn thất cấp còn chưa sỡ hữu được năm loại địa cấp!"
Trên một góc, một thiếu niên chân vắt chéo, tay chống cằm, khóe môi nhếch lên một tia hứng thú. Hắn đưa tay ra hiệu, lập tức một tên hắn y liền tới.
Thiếu niên với mái tóc xanh liền nói. "Điều tra lai lịch của tên này, sau đó đưa hắn đến gặp ta."
Tên hắc y cuối người chắp tay. "Tuân lệnh Đường Tam thiếu gia."
Đường Tam hắn chính là chính là con trai của Đường Hạo kẻ đứng sau cái đấu trường sinh tử, thân phận cao quý, ai bảo hắn là con trai Đường Hạo, muốn làm gì thì làm. Muốn kẻ nào chết thì kẻ đó không thể sống.
Giờ đây trên đấu trường, hai con yêu thú đã chết tươi. Bạch Dạ đứng đó, cánh tay phải đã bầm tím, buông xuôi không thể động đậy. Thân thể kiệt sức, hắn ngã xuống.
Vụt!
Nhưng Liệt Thiên Hạo đã nhanh chóng tới, đỡ Bạch Dạ đứng vững. "Ngươi mạnh! Ta công nhận!" Liệt Thiên Hạo cười khà khà.


0 Bình luận