Ý thức hắn mơ hồ, không biết bản thân đã trôi dạt đi đâu.
Khi hắn mở mắt, mùi máu tanh loang trong không khí bay vào mũi, hắn mở mắt.
Vẫn là đấu trường đổ nát.
Vụt! Keng!
Con huyết lang lao tới, nhưng Bạch Dạ chỉ đưa tay ra đã đỡ lấy được công kích của con huyết lang.
Con huyết lang lùi lại, hắn khẽ liếm nhẹ vuốt của mình, đáy mắt hiện lên tia hưng phấn. "Phàm nhân, hình như ngươi mạnh hơn rồi."
Bạch Dạ không trả lời, hắn biết khi vào trong mộng chiến, xương cốt dù bị đứt gãy cũng sẽ trở về ban đầu, nhưng chỉ trong mộng chiến thôi, một khi đánh bại đối thủ trong đây, trở về thực tại các vết thương trước khi bước vào mộng chiến sẽ trở lại.
Ầm!
Con huyết lang vọt tới, bốn chân đạp nứt mặt đất, thân hình tầng tầng lớp lớp. Nhưng trong mắt Bạch Dạ, tốc độ ấy đã không còn đáng sợ như trước. Hắn nghiêng mình né tránh, động tác dứt khoát như sương khói thoát qua khe hở.
Móng vuốt vung loạn, tựa cuồng phong bão tố, ép tới nghẹt thở. Con huyết lang gầm gừ trong lòng. "Lực lượng, tốc độ… hắn thực sự đã mạnh hơn."
Ầm!
Bạch Dạ tận dụng sơ hở, xoay người một cước quét ngang.
Huyết lang gượng dậy, cơ bắp toàn thân phồng to, huyết quang từ mắt nó trào ra mãnh liệt. Mỗi bước nó tiến lên, đất đá liền nứt toát một màu đỏ nhuộm lên. "Ngươi vẫn chỉ là một phàm nhân yếu ớt mà thôi!"
Xoẹt!
Hai thân ảnh cùng lao thẳng vào nhau.
Ầm!
Quyền chạm quyền. Lần này, Bạch Dạ chiếm thế thượng phong, khiến thân thể huyết lang lùi lại nửa bước. Nhưng ngay sau đó, nó há miệng, một tiếng tru vang dội.
Áuuuuuuuuuuuu!
Âm thanh ma quái xuyên thẳng vào tâm thần. Trong thoáng chốc, Bạch Dạ sững lại. Chỉ một cái chớp mắt thôi, nhưng mất tập trung dù chỉ trong một cái chớp mắt, chính là bước gần hơn tới cửa tử thần.
Phập!
Móng vuốt lạnh lẽo xuyên thẳng qua bụng hắn. Cơn đau buốt tận óc khiến tầm mắt hắn mơ hồ.
Máu phun ra, nhuộm đỏ y xanh lam.
"Khốn… kiếp!"
Hắn nghiến răng, tung cước đá mạnh vào bụng con huyết lang, ép nó lùi lại. Vuốt rút ra khỏi cơ thể, máu phun xối xả.
"Hah~ Lần này ngươi chết đi!" Con huyết lang lao tới, tốc độ dường như mất kiểm soát.
Bạch Dạ cúi gầm mặt, tay ôm bụng, khóe môi nhếch lên nụ cười khó đoán. "Xin lỗi. Ta đùa đó!"
Ngay sau đó, đầu gối Bạch Dạ nhanh chóng đưa mạnh lên.
Gầm!
Con huyết lang tốc độ mất kiểm soát, khuôn mặt đâm thẳng vào đầu gối Bạch Dạ khiến nỏ lõm một lỗ.
Chưa kịp định thần, hai tay Bạch Dạ đã phủ đầy khí lực, quyền ồ ạt tấp thẳng tới.
"Aaa! Khốn... Mau... Mau dừng!" Con huyết lang yếu ớt lên tiếng. Rơi vào thế bị động khiến nó không kịp suy nghĩ gì, chỉ biết co người lại cho Bạch Dạ đánh tới.
Bốp! Bốp! Đùng!
Cuối cùng, một quyền toàn lực bổ xuống, khiến đất đá lủng một lổ lớn, đất đá tung mịt mù.
Một âm thanh quen thuộc vang lên.
[Đánh Bại Được Huyết Lang Tướng]
Phần thưởng: Huyết Lang Trảo (Huyền Giai Hạ Phẩm Vũ Kỹ)
Huyết Lang Trảo: Ngươi lĩnh hội móng vuốt của Huyết Lang Tướng. Khi vận huyết khí, năm ngón tay cong lại như móc câu, khí huyết ngưng tụ thành lưỡi trảo. Một kích xé rách da thịt, lưu lại thương tích khó liền, tựa như móng vuốt dã thú cào nát kim thạch.
Ngay lập tức, một luồng huyết quang ngưng tụ thành vệt sáng đỏ, xé thẳng vào thức hải Bạch Dạ.
Ầm!
Hắn giật bắn, trong đầu bùng nổ. Vô số ký hiệu, huyết văn và lối vận dụng móng vuốt tràn vào tâm trí. Hình ảnh Huyết Lang Tướng gầm thét, dùng huyết khí hóa trảo xé rách thiên địa, như khắc sâu vào linh hồn hắn.
“Vũ kỹ…?” Bạch Dạ lẩm bẩm, bàn tay vô thức co lại, năm ngón khẽ cong thành móc câu, đầu ngón tay lập tức ửng đỏ, khí huyết ngưng tụ, tỏa ra sát ý dày đặc.
Hắn khẽ nhếch môi. “Không ngờ lại nhận được thứ này…”
Trong lòng, hắn hiểu rõ. Công pháp là căn cơ, định hướng cả đời. Nhưng vũ kỹ chính là lưỡi đao giết địch, là uy thế để chém ngang kẻ thù. Một vũ kỹ huyền giai, dù chỉ là hạ phẩm, cũng đủ để một kẻ trúc cơ phải kinh ngạc.
Cần phải biết, dù là Nguyên Anh cường giả, cũng ít ai sở hữu được những vũ kỹ mạnh mẽ cấp Địa.
Mà Công pháp, Vũ kỹ, hay các loại Pháp bảo đều được chia thành các cấp bậc: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Linh.
Mỗi cấp bậc lại được phân ra: Hạ phẩm, Trung phẩm, Thượng phẩm và Cực phẩm.
Hơi thở Bạch Dạ dồn dập, vết thương vẫn rỉ máu, nhưng trong đáy mắt hắn lóe lên hàn quang.
Hắn buông một tiếng cười khẽ, rồi ngả người xuống nền đất lạnh lẽo, nhắm mắt lại, để mặc khí huyết lưu chuyển ôn dưỡng thân thể.
Bên ngoài, không khí mặn mà hương biển lan tỏa, ẩm thấp và mang theo vị gió tanh nồng thổi vào từ đại dương. Đâu đó, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hải âu vẫy cánh.
Trên một bãi cát trắng xóa, một thân thể nằm bất động. Đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân be bét máu, xương cốt vỡ vụn.
Trên thân thể đó đột nhiên xuất hiện hai cái bóng.
"Này! Ngươi nhìn xem!"
"Đây là một tu sĩ!"
"Haha! Lại kiếm thêm được một khoản!"
"Nhanh, mau đem bán cho đấu trường!"
Một gã miệng rộng, mắt híp lại, và một gã khác với gương mặt góc cạnh cùng chiếc mũi to bất thường, nhanh chóng vác thiếu niên lên.
"Này, ngươi nói xem, hắn có phải băng qua Vạn Trùng Cổ Lâm rồi trọng thương không?" Tên miệng rộng khẽ nói, ánh mắt không quên đánh giá cơ thể của thiếu niên.
"Không! Ta chắc chắn hắn là người ở vực khác, nhưng không phải băng qua Vạn Trùng Cổ Lâm rồi bị trọng thương." Gã kia lắc đầu, giọng nói chắc nịch.
"Vậy là trọng thương, sử dụng phù để trốn sao?"
"Chắc là vậy. Nhìn khí tức trên người hắn xem, chắc là một Thể tu hậu kỳ."
"Thể tu? Vậy thì quá lời rồi!"
Trải qua hàng canh giờ.
Từ ngoài bãi cát trắng xóa, hai tên buôn người đã đến được một tòa thành rộng lớn, tường dày, cao chừng năm mươi trượng, thành tường được xây dựng bằng đá san hô đen vĩnh viễn không mục, khắp nơi thêu hình rồng bay.
Phía sau tòa thành rộng lớn là một núi đá dựng đứng.
Nhìn lại phía trước là sóng bạc đầu.
Bước vào trong, đã nghe được một trận ồn ào.
Chỉ thấy một quảng trường rộng lớn, lát đá đen, từng chiếc lồng sắt được dựng thẳng đứng.
Một thiếu nữ rách rưới, cổ bị khóa xích, bị kéo lê lên đài. Tên kéo thiếu nữ kia cười gằn. "Mười linh thạch hạ phẩm, ai muốn thử máu thịt ấm nóng không? Một phàm nữ, còn chưa quá hai mươi!"
Đám tu sĩ phía dưới cười ha hả, kẻ thì mặc cả, kẻ thì đã móc ra linh thạch.
Những người bị nhốt trong lòng sắt bên, ánh mắt đều hiện lên tia tuyệt vọng.
Vào sâu bên trong thành, một tòa tháp đen cao chót vót hiện ra, vật liệu xây dựng đều là huyền thiết pha lẫn đá ma viêm, bóng loáng, quanh năm toát ra hàn khí lẫn sát khí.
Thiếu niên bị đưa vào trong, nơi vô số tu sĩ tấp nập ra vào. Hai tên buôn người đi đến quầy giao dịch.
"Này! Chúng ta lại đem hàng tới."
Tên tiểu nhi trong quầy lập tức sáng mắt, nở một nụ cười thương hiệu. "Khí huyết dồi dào! Thân thể cường tráng, là Thể tu sao!?"
Hai tên kia liền gật đầu, ánh mắt đã ánh lên vẻ tham lam khi nghĩ đến linh thạch.
Xung quanh, một vài tên tu sĩ trong bộ y phục quyền quý khẽ bàn tán.
"Nghe nói người của Thần Vũ Thánh Địa sẽ tham gia đấu giá hội năm nay đó."
"Cái gì? Đám người ở Thần Vũ Thánh Địa sẽ đến đây sao?"
"Chậc chậc, Nam Hải Thành chúng ta lại sắp có sóng gió rồi."
"Đám rác rưởi từ Trung Châu đó, ta chỉ mong khi băng qua Vạn Trùng Nam Hải, bọn chúng đều chết hết."


0 Bình luận