Trở về tiểu viện nhỏ.
Bạch Dạ ra ngoài khám phá xung quanh.
Khi ra ngoài bải đất trống đằng sau tiểu viện, một âm thanh khiến hắn nấp vào trong.
"Sư tôn, chẳng phải Thanh Vân Tông là kẻ thù của người sao? Người vậy mà muốn ta gia nhập?"
Bạch Dạ nín thở, khẽ nghiêng đầu nhìn, chẳng phải đó là Diệp Phàm kẻ sỡ hữu song linh căn thiên cấp sao?
Hắn bình tĩnh, lỗ tai mở hết cở mà nghe.
Bên Diệp Phàm, tay hắn đưa ra, một bóng người mờ ảo từ trong chiếc nhẫn kỳ dị của hắn hiện ra.
Lão râu tóc bạc phơ, y phục quyền quý, khí chất cường giả hiện ra.
"Tiểu Phàm... Vân Thanh Tông đúng là kẻ thù của ta... nhưng hiện giờ lo cho ngươi mới là quan trọng nhất."
"Tu vi của ngươi mấy năm qua đều bị ta hút lấy, ngươi cũng từ đại công tử trở thành phế vật không ai xem trọng."
"Hiện giờ gia nhập Thanh Vân Tông mới là phương án tốt nhất, ở đây tài nguyên cho ngươi tu luyện là vô cùng tốt."
Bạch Dạ tròn mắt, trong lòng cấp tốc suy nghĩ. "Kẻ thù? Rốt cuộc tên Diệp Phàm là ai? Còn lão đầu trong chiếc nhẫn kia nữa."
Đang nói, Diệp Phàm đột nhiên nhíu mày, thân thể đột ngột hóa thành tàn ảnh, lao thẳng tới nơi Bạch Dạ đang đứng.
"Ai? Hửm... chẳng lẽ ta lầm?" Diệp Phàm tới nhưng phát hiện ở đây chẳng có ai.
Thế là hắn nói tiếp với chiếc nhẫn. "Sư tôn, công pháp người đưa ta, đã tu luyện đến tầng hai rồi."
Trong gian phòng nhỏ.
Bạch Dạ ngồi trên giường thở gấp, hắn đưa tay lên ngực cố trấn an bản thân. "Phù! May mắn không bị phát hiện."
Hắn ngã người xuống giường. "Liệu... ta có thể thành công gia nhập Thanh Vân Tông, có thể hay không tìm thấy tên ma tu đó." Ký ức lần nữa hiện lên, thôn nhỏ bị thiêu rụi, hình ảnh người dân bị hút khô.
Hắn lắc đầu, nhanh chóng quên đi chuyện này. Hai mắt hắn lại nhắm nghiền lại.
Vẫn là một đấu trường đổ nát đó.
Bạch Dạ mở mắt. "Con mẹ nó!" Hắn gầm nhỏ. "Vẫn không thoát được sao!?"
Hắn đập mạnh tay xuống đất, mắt lại mau chóng nhìn quanh. "Không phải sơn tặc?"
Trước mắt hắn lần này là một bóng người cao lớn, râu ria xồm xoàm, quần áo rách rưới, ngực trần cơ bắp phập phồng. Hắn ta ngửa cổ, tu ừng ực một vò rượu, mùi cồn nồng nặc lan khắp không khí.
"Hết sơn tặc lại tới tên quái tửu? Không biết có thắng nổi không đây."
Tên quái tửu khẽ liếc nhìn hắn, rồi nở nụ cười khinh bạc, cầm vò rượu ném tới Bạch Dạ.
Bạch Dạ nhăn mặt, tay đưa ra gạt vò rượu đi.
Vút!
Nhưng vừa gạt ra đã thấy quyền của tên đó tấp thẳng tới.
Bạch Dạ theo phản xạ, ngã người ra sau.
Nhưng tên quái tửu cười khẽ, tay còn lại đột ngột bổ xuống
Bụp!
Không hoa mỹ, chỉ là lực lượng thô bạo.
Bạch Dạ bị đánh bật, phun ra ngụm nước bọt lẫn tia máu.
"A!"
Hắn nhanh chóng bật dậy, thân thể lộn một vòng ra sau. "Mạnh quá!" Hắn ôn bụng.
Tên quái tửu kia lại lao tới, mỗi bước chân là một lần đất lún nhẹ xuống.
Vút! Bộp! Vụt!
Nắm đấm mạnh đến mức khiết gió rít rào.
Bạch Dạ nghiến răng, xoay người, tay trái kéo mạnh cánh tay đối phương, tay phải chặt vào khủy tay hắn. Nhanh chóng, hắn gập khuỷu đánh thẳng cú trỏ vào cổ tửu quái.
Bốp!
Tên đó khựng lại lùi vài bước, bàn tay ôm chặt lấy cổ, ánh mắt đỏ rực hơn như một con dã thú vừa bị chọc tiết.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, hắn gầm lên như sấm, khí thế bùng phát khiến mặt đất dưới chân nứt nhẹ.
Bạch Dạ còn chưa kịp đứng vững thì một bóng quyền đã ập đến trước mặt.
Ầm!
Cú đấm như búa tạ giáng thẳng vào ngực, thân thể hắn văng đi, nện mạnh vào bức tường đổ nát, máu từ khóe miệng phụt ra thành vệt dài đỏ thẫm.
"Khặc… khặc…" Hắn cố chống tay gượng dậy, đôi mắt lóe lên tia không phục.
Nhưng tửu quái không cho hắn cơ hội. Từng bước chân tiến tới rồi.
Bụp! Bụp! Bốp!
Quyền cước dồn dập, không hoa mỹ, chỉ có bạo lực thuần túy. Mỗi cú đánh lại khiến xương cốt Bạch Dạ rung lên, lồng ngực chấn động, hơi thở loạn nhịp.
Cuối cùng, một cú đấm móc ngang vào mặt.
Rầm!
Hắn ngã gục, máu đỏ loang ướt nền đất, mắt mờ đi, ý thức chập chờn như chìm vào bóng tối.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi tri giác, hắn vẫn cắn răng, nở nụ cười gằn. "Khốn… thật… vẫn… chưa thoát được sao…"
Rồi toàn thân bất động.
Tỉnh lại, hắn mở bừng mắt.
"Ha! Ha! Mau tới!" Bạch Dạ trừng mắt, hắn thở dốc, tay nhanh chóng ôm ngực.
Lần này hắn không sợ hãi nữa, mà là đối mặt với cơn đau này.
Thình Thịch! Thình Thịch!
Bắt đầu rồi, tim hắn đập rồi. Mỗi lần đều đan hơn lần trước.
Mặt Bạch Dạ bắt đầu đỏ chét, gân xanh nổi đầy, cả thân thể đều run rẩy trên giường.
Nếu có người bước vào giờ khắc này sẽ bị cảnh tượng này dọa sợ mất.
"Con... Con mẹ nó! Sẽ... Sẽ không nổ tung thật chứ!" Hắn đau đớn ôm ngực, cái cảm giác mỗi lần đau là đau hơn lần trước khiến hắn sợ hãi, hắn sợ một ngày nào đó hắn thật sự sẽ chết.
Hắn sợ bản thân chưa làm được gì đã phải chết.
Hắn sợ phải phụ lòng Bạch Thủy Sinh.
Lâu sau.
Cuối cùng cơn đau kết thúc, hắn thở gấp, nhắm mắt lại suy nghĩ cách ứng phó.
Nhưng đột nhiên hắn mở bừng mắt, khuôn mặt hiện lên tia ngu ngược. "Con mẹ nó! Không phải thanh đao vẫn ở đó sao?"
Nhớ lại thanh đao rỉ sét kia vẫn còn cắm ở đó, nó không biết mất.
"Lần này ta liều! Để xem ngươi cứng hay đao ta bén hơn!"
Thế là lần nữa nằm xuống, mắt nhắm nghiền lại.
Ý thức lần nữa rơi vào đấu trường đổ nát.
Tên đó lần nữa đang nốc rượu. Thấy Bạch Dạ liền lao tới, quyền phóng tới khiến gió rít.
Vụt!
Bạch Dạ nghiêng người, tay từ dưới lên vung thẳng vào cằm tên quái tửu Tưởng chừng đã trúng, nhưng không, cổ tay Bạch Dạ đã bị nắm chặt lại.
Bạch Dạ mồ hôi chảy xuống. Âm thầm cầu nguyện. "Nhẹ tay chút..."
Bụp!
Một cước quét ngang. Bạch Dạ bay ngược, ngã sấp xuống, khóe môi rỉ máu tươi.
Hắn nghiến răng, ánh mắt lóe lên. Phát hiện thanh đao đang cắm dưới nền đất.
“Phù…” Hắn thở ra, rồi dồn hết sức lao tới. Thân hình thấp xuống, bất ngờ lướt sát mặt đất, chui tọt qua háng tên quái tửu.
Tên quái tửu giật mình, cúi đầu theo bản năng.
Bốp!
Một cước đã chờ sẵn, đá thẳng vào cằm khiến hắn mất thăng bằng ngã chúi xuống.
Phập!
Ánh đao lóe lên. Lưỡi đao gỉ sét từ tay Bạch Dạ cắm thẳng xuyên qua đầu hắn. Máu từ đầu tên quái tửu bắn ra tung tóe nhuộm đỏ cả thanh đao.
Thân ảnh quái tửu run lên, rồi từ từ tan biến trong hư không.
"Phù…" Bạch Dạ lau mồ hôi, ngồi phịch xuống, tim đập dồn dập. "May thật… chỉ cần hắn đứng dậy nhanh hơn một nhịp, chắc mình đã mất mạng rồi."
[Đánh Bại Được Võ Phu Quán Rượu]
[Thu hoạch: Cơ Nhục Bành Trướng.
Cơ Nhục Bành Trướng: Thân thể ngươi trải qua rèn luyện hung hiểm, cơ nhục bành trướng, khí huyết sôi trào. Sức mạnh tay chân vượt xa phàm nhân, quyền cước đủ nghiền nát xương cốt.
Lần nữa âm thanh cơ giới vang lên.
Khí huyết hắn bành trướng, sôi sục. Hắn nhìn xuống bàn tay mình, cảm giác như dày hơn, gân xanh nổi rõ. Huyết khí nóng chảy rần rật khắp cơ thể, quá nhiều lực lượng chảy trong cơ thể hắn.
Ánh mắt hắn rơi vào bức tường đổ nát ở đấu trường. Hắn tiến tới, siết chặt tay.
Ầm!
Một quyền nện xuống, bức tường dày thủng một lỗ lớn, xung quanh còn có vài vết rạn nứt.
"Ngọa tào! Đây chẳng phải vượt khỏi phạm trù của phàm nhân rồi sao?" Bạch Dạ đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn có cơ thể cường tráng do thảo dược bồi bổ, thì có phải hay không nhận một quyền liền chết tươi?


0 Bình luận