Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 10: Ba Tháng

0 Bình luận - Độ dài: 1,947 từ - Cập nhật:

Ba ngày sau, Bạch Dạ đã hồi phục được năm phần, nhưng tinh thần hắn lại kiệt quệ. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, hắn cố gắng mở to để không phải chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì hắn không thể ngủ. Mỗi lần nhắm mắt, ý thức của hắn lại rơi vào mộng chiến. Với thực lực hiện tại, việc đánh bại con huyết lang là điều bất khả thi và mỗi lần thất bại, là một lần hắn phải chịu nỗi đau chết chóc tột cùng.

Quan trọng hơn, khi hắn nuốt viên đan dược Tiêu Triệt đưa, viên đan này là Liễu Thương Đan có công dụng trị thương và làm tinh thần thoải mái.

Nhưng sau khi nuốt vào, viên đan này cơ bản không có tác dụng, ngược lại, còn khiến hắn buồn ngủ hơn, chứ không hề tỉnh táo.

Canh năm.

Ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, bóng tối vẫn đang nuốt chửng lấy ánh sáng.

Tuy nhiên Tiểu Cường đã đứng khoanh tay trước ngực, miệng nở nụ cười trắng bóc, nhìn Bạch Dạ. "Đi thôi, chúng ta không được lười biếng như thằng say với thằng lười kia!"

La Tửu Quỷ nằm trên giường càu nhàu, lẫm bẩm. "Trời chưa thấy bóng... đã ồn ào." Tiêu Triệt thì khẽ mở mắt rồi lại thiếp đi.

Bạch Dạ mệt mỏi, hai con mắt lờ đờ bất lực bị vác đi.

Khi ra tới thác nước, Tiểu Cường đặt Bạch Dạ xuống, cánh tay nhanh nhẹn cởi áo Bạch Dạ ra.

Sau đó không báo trước, không nói gì, hai cánh tay chộp lấy thân người hắn ném xuống dòng nước.

Ầm!

Nước văng tung tóe, Bạch Dạ bị cơn lạnh buốt làm cho tỉnh giấc, tròng mắt mở to. Dòng nước lạnh như ngàn mũi kim đâm vào thân thể hắn khiến hắn vừa đau đớn vừa ngứa ngáy.

"Tập trung! Cảm nhận sức ép của dòng nước! Dùng ý chí khống chế cơ bắp, chống lại nó! Đây là bước đầu tiên để làm chủ thân thể của chính ngươi!" Tiểu Cường đứng ở trên nói vọng xuống.

Rạng sáng, Bạch Dạ được Tiểu Cường đưa lên, hắn thân thể run rẩy, bờ môi tím tái, tuy vậy hắn cảm nhận rõ từng thớ cơ, từng sợi gân trong thân thể, thứ mà trước đây hắn chưa nghĩ tới.

"Tiếp! Chúng ta sẽ đến đó, ngồi dưới nó chịu áp lực, tăng cường ý chí, sức chịu đựng." Tiểu Cường chỉ tay vào thác nước.

Bạch Dạ tay đưa lên, ra hiệu đồng ý.

Hai người, ngồi dưới thác nước, áp lực khiến lưng cùng cả thân thể hắn đau đớn tột cùng. Bên cạnh, Tiểu Cường như đã quen khuôn mặt như còn đang hưởng thụ.

Bạch Dạ hai mắt cố nhắm chống chịu cơn đau.

"Aaa!" Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, thân thể hắn rã rời bị thác nước đánh văng ra.

Cứ như vậy, hắn liên tục ngồi dưới thác nước, liên tục bị hất ra, rồi lại tiếp tục như vậy, quá trình cứ lặp lại lặp lại.

Khi mặt trời ngả về chiều, Bạch Dạ nằm dài xuống bãi cỏ, thở dốc, ngắm nhìn bầu trời đang dần chuyển màu.

Hắn nằm dài xuống cỏ, thở phì phèo, ngắm nhìn trời đang dần xuống.

Một cái bóng chắn qua.

Tiểu Cường đưa một quyển bí tịch trước mắt hắn. "Đây là Huyết Dũng Quyết, công pháp cơ bản của thể tu. Nó dạy ngươi cách vận dụng khí huyết, rèn luyện xương cốt."

Bạch Dạ cầm lấy như báu vật, lật lật từng trang. Khác với Thanh Tâm Dẫn Khí Quyết trừu tượng, Huyết Dũng Quyết tập trung vào các động tác cụ thể, cách hít thở, và vận chuyển khí huyết để tăng cường sức mạnh thể chất.

"Hôm nay như vậy là đủ rồi, ngươi về cứ nghỉ ngơi, mai chúng ta lại bắt đầu." Tiểu Cường buông một câu, thân thể đã đi về phía tiểu viện.

Bóng Tiểu Cường khuất xa.

Hắn đứng lên chậm rãi thi triển những động tác trong Huyết Dũng Quyết. Từng động tác đơn giản nhưng khi thực hiện lại vô cùng gian nan, đòi hỏi sự dẻo dai và sức chịu đựng tuyệt đối. Mồ hôi hắn chảy ròng xuống, cơ bắp rên rỉ, nhưng hắn không dừng lại.

Hắn cứ như vậy luyện cho đến tối.

Sau đó, hắn lại ngồi xuống thi triển Thanh Tâm Dẫn Khí Quyết. Hắn vẫn không từ bỏ con đường Linh tu. Dù chỉ còn một tia hy vọng mong manh, hắn vẫn muốn thử.

Và vẫn như vậy, dòng linh khí hỗn tạp vẫn tàn phá cơ thể hắn. Nhưng kỳ lạ thay, cảm giác cơn đau đã nhẹ đi một chút.

Những ngày sau đó, cứ lặp lại liên tục, ngâm dưới dòng nước lạnh buốt, lại ngồi dưới thác chịu áp lực, trên lưng đeo một tảng đá lớn chạy vòng quanh, bị Tiểu Cường đánh cho rên rĩ, rồi lại rèn luyện Huyết Dũng Quyết, tối lại tiếp tục để đám linh khí hỗn tạp chui vào cơ thể.

Ba tháng nhanh chóng trôi qua.

Vút! Vụt!

Một quyền từ Bạch Dạ lao ra như thiểm điện, khí lực cuộn trào. Tiểu Cường lách người, tay phải vụt lên như gió.

Bốp!

Nhưng lần này, cánh tay hắn đã bị Bạch Dạ chặn cứng lại. Đôi mắt bạc lóe sáng, bàn tay còn lại như sấm giáng xuống từ trên cao.

Ầm!

Đất đá nổ tung. Tiểu Cường gầm lên, sóng xung kích nổ ra, Bạch Dạ bị văng mạnh vào thân cây. Nhưng hắn không một vết thương, chỉ khẽ rùng mình rồi lại lao lên.

Vút!

Bạch Dạ như gió lốc tốc độ nhanh gấp vạn lần trước kia, chỉ trong chớp mắt đã áp sát.

Bốp! Bốp! Vụt!

Quyền cước như tung ra như bão, từng đòn đánh nện xuống tựa sấm chớp. Tiểu Cường lách trái, tránh phải, đôi tay thép cứng đỡ lấy, nhưng vài cước vẫn xuyên qua, khiến thân thể hắn vang lên những tiếng kêu bịch.

"Được rồi, tốt lắm." Tiểu Cường ra hiệu dừng lại, ánh mắt tán thưởng nhìn Bạch Dạ.

Hắn giờ đây thân thể cường tráng hơn trước gấp bội, cơ bắp tuy không lớn nhưng đẹp vô đối, mái tóc bạc giờ đã dài xuống, phía sau được hắn tết thành bím vắt lên vai trái như rồng đang say giấc, trong đáy mắt bạc đã xuất hiện một tia tự tin, môi dày nhếch lên vẻ bất cần.

"Không ngờ chỉ mới trải qua ba tháng, ngươi đã tấn lên Nhất Chuyển Thể Tu Hậu Kỳ rồi." Tiểu Cường tay đưa ngón cái ra, miệng nở nụ cười chói nắng.

"Cũng nhờ có huynh." Bạch Dạ đáp lời, tay lấy áo trên mõm đá mà mặc lại.

Thể tu cách tu luyện khác biệt, cũng phân ra cảnh giới khác biệt, từ nhất chuyển đến thập chuyển tương đương mỗi một cảnh giới bên Linh tu.

Hắn hiện là Nhất Chuyển Hậu Kỳ đã tương đương luyện khí hậu kỳ rồi, nhưng thể tu vốn tu luyện khắc nghiệt, lấy cơ thể làm vũ khí nhục thân đã mạnh mẽ gấp nhiều lần linh tu.

Những pháp thuật của linh tu cấp thấp cơ bản không đã thương được hắn.

"Với thực lực hiện giờ của ta... không biết đã đánh được con huyết lang đó chưa." Bạch Dạ đã thử vào đó nhiều lần, nhưng hắn chỉ có duy nhất một kết cục. Đó chính là bại!

Hắn xoay người, trở về tiểu viện.

Mở cửa.

"Tiêu Triệt đâu?" Bạch Dạ cất tiếng.

La Tửu Quỷ từ bên trong tu vò rượu. "Hắn đi làm nhiệm vụ rồi, dạo này hắn chăm chỉ lắm."

Bạch Dạ gật đầu. Hắn biết bản thân cũng thường xuyên làm các nhiệm vụ trong tông môn, như chăm sóc linh điền, cho linh thú ăn hay thu hoạch linh dược. Điểm cống hiến của hắn đa số được dùng để đổi linh dược và đan dược, sau đó Tiểu Cường sẽ pha chế thành thuốc bổ giúp hắn tu luyện.

Hắn ra khỏi tiểu viện, đi tới Chấp Sự Đường nơi quản lý công việc, phát nhiệm vụ, ghi chép công trạng.

Trên đường tới tông môn, có vô số đệ tử tiến vào.

Bên trong chấp sự đường vô số đệ tử kết thành bè phái, lập nhóm để làm nhiệm vụ.

Hắn đi thẳng tới một bảng gỗ, bên trên rất nhiều mãnh giấy ghi chi tiết nhiệm vụ, thưởng, thời hạn.

Hắn chăm chú lựa chọn.

[Chăm Sóc Linh Dược]

Thưởng: 10 điểm cống hiến.

Thời hạn: 14 ngày.

Bạch Dạ đưa tay xé tờ giấy ra, nhưng chưa kịp chạm tới một bàn tay đã nhanh chóng xé tờ giấy ra.

Hắn nhìn qua, phát hiện là một thiếu nữ, hắn định nói gì đó. Nhưng thiếu nữ đột ngột chắp tay cầu xin.

"Đại ca! Nhường cho ta nha~"

Bạch Dạ thở dài, gật đầu.

Rồi hắn lại tiếp tục tìm kiếm. Nhìn qua nhìn lại chả thấy cái nhiệm vụ nào điểm cống hiến cao cả.

[Yêu Thú Hoành Thành]

Miêu tả: Phong Vân Cốc gần đây xuất hiện yêu thú quấy phá. Yêu cầu giải quyết đám yêu thú ở đây.

Thưởng: 15 điểm cống hiến.

Thời hạn: 15 ngày.

"Ồ." Bạch Dạ nhanh gọn tay đưa lên xé.

Chuẩn bị đi tới chấp sự liền bị một cánh tay chắn ngang lại.

"Vị này, có thể nhường nhiệm vụ này cho ta được không?" Hắn xoay người, trước mắt là một gã khuôn mặt thanh tú, miệng nở nụ cười tỏa ra ánh nắng, trên tay còn cầm cây quạt mà vẩy vẩy.

"Không được, nhiệm vụ này ta lấy rồi." Bạch Dạ không kiêng nể, liền trả lời.

Xung quanh, đám đệ tử lập tức ồn ào.

"Tên đó lại dám từ chối Vân Tiêu sư huynh sao?"

"Ta nghe nói Vân Tiêu sư huynh đã là trúc cơ rồi, e là tên tiểu tử đó chết chắc.

Vân Tiêu nhíu mày. Hắn quen với việc mọi người đều nịnh bợ, e dè, vậy mà giờ đây lại bị một tên tiểu bạch kiểm như Bạch Dạ không kiêng dè mà đáp trả.

"Tiểu tử... Đừng trách ta độc ác, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?" Nói rồi, cây quạt khẽ gấp lại, vung ra điểm thẳng vào mặt Bạch Dạ, chỉ còn cách mặt một tất.

Bạch Dạ không hề chớp mắt, đáy mắt lại hiện lên sự kiêu ngạo chưa từng có. Tay hắn như chớp gạt mạnh cây quạt ra, khiến Vân Tiêu bất ngờ, cây quạt bị rơi xuống nền gạch lạnh lẽo.

"Ngươi!" Vân Tiêu trán nổi gân xanh, chỉ thẳng tay vào Bạch Dạ.

Nhưng Bạch Dạ không nao núng, hắn bước lên cái trán kề thẳng vào ngón tay Vân Tiêu. Hắn cất giọng châm chọc. "Ở đây là chấp sự đường... ngươi dám ra tay với ta sao~?"

Đám đông lập tức ồn ào, bàn tán Vân Tiêu.

Vân Tiêu thấy vậy thì hít thở sâu, bình tĩnh lại, xoay người bỏ đi. Hắn không quên dùng linh lực hấp cây quạt trở về tay. "Nhớ kỹ mặt ta!" Hắn để lại một lời hăm dọa.

"Ngươi không đẹp trai bằng ta, ta không cần nhớ!" Lời nói đó khiến mặt Vân Tiêu đỏ bừng vì tức giận, còn đám đệ tử xung quanh thì phì cười.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận