Đêm dần buông xuống, nuốt chửng ánh sáng cuối cùng. Trong tiểu viện đơn sơ, bốn thân ảnh im lìm nằm đó.
Bạch Dạ ngồi dậy, chờ ba người ngủ say, hắn liền đi ra sau tiểu viện, tiến tới thác nước.
Sỡ dĩ hắn ra giờ này là bản thân hắn không thể ngủ. Với thực lực hiện giờ nếu ngủ, tiến vào đấu trường đó chẳng phải lại rơi đầu mất sao.
Hắn sợ bản thân không kìm nổi cơn đau, lại làm phiền đến các huynh đệ đang say giấc.
"Hắn đi đâu?" Từ bên trong, Tiêu Triệt mở mắt, ánh mắt không còn là buồn ngủ mà là sự tỉnh táo, hắn dạt chăn qua, thân thể uyển chuyển nhảy qua các cành cây không một tiếng động, dõi theo Bạch Dạ.
Bạch Dạ đi đến thác nước, ngồi trên một tảng đá. Bọt nước từ trên cao bắn tung tóe.
Mây trời dần tản ra, để lộ vầng trăng sáng và những vì sao lấp lánh. Tán cây khẽ đung đưa trong gió, những con đom đóm bay lượn xung quanh, cùng tiếng kêu của những sinh vật nhỏ bé.
Tất cả tạo nên một khung cảnh tĩnh mịch và dễ chịu.
Hắn xếp bằng, điều chỉnh hơi thở, tâm trí dần tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng. Khung cảnh tĩnh mịch, và dễ chịu của thác nước dường như giúp hắn cảm ứng linh khí dễ hơn.
Trong tâm trí hắn, những đốm sáng mờ ảo lấp lánh với đủ màu sắc bắt đầu xuất hiện. Chúng bồng bềnh như những con đom đóm nhỏ.
Bạch Dạ thử dùng ý niệm kéo những đốm sáng đó về phía mình. Nhưng không ngờ, chúng dường như ghét bỏ hắn, càng níu kéo lại, chúng càng nhanh chóng chạy thoát, tan biến vào hư không.
Hắn thở dài vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng. "Chết tiệt! Khó vậy sao?"
Bạch Dạ liên tục thử đi thử lại nhiều lần, nhưng kết quả vẫn y nguyên.
Nếu không kéo, chúng sẽ lơ lửng xung quanh, nhưng chỉ cần hắn cố níu giữ, chúng sẽ lập tức chạy đi.
Cộp! Cộp!
Sau lưng bỗng truyền đến vài bước chân, Bạch Dạ xoay đầu lại, thấy khuôn mặt quen thuộc liền thở phào nhẹ nhõm.
"Cho ngươi thứ này." Tiêu Triệt từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một bình đan dược ném vào Bạch Dạ.
Hắn thuận tay bắt lấy, ánh mắt không hiểu nhìn Tiêu Triệt, sau đó hắn mở ra, từ trong bình, một viên đan lăn ra, phát ra màu xanh ngọc, trên bề mặt còn những vân đạo mờ mờ.
"Đây là?" Hắn hướng Tiêu Triệt mà hỏi.
"Tụ Khí Đan." Tiêu Triệt giải thích.
"Có nó giúp ngươi cảm ứng và hấp thu linh khí dễ hơn, nhưng ta nhắc trước, với tạp linh căn của ngươi, hấp thu vào không khéo lại bị thương."
"Huynh cho ta?" Bạch Dạ chần chừ, nhìn viên Tụ Khí Đan.
Tiêu Triệt không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.
Bạch Dạ hắn cũng không phải kẻ ngu. Người khác đã có lòng, hắn liền đón nhận. "Đa tạ."
Sau đó không chần chừ, bản thân nuốt lấy viên Tụ Khí Đan.
Hắn cũng lập tức đều hô hấp, ý niệm như mặt hồ tĩnh lặng, vận chuyển Thanh Tâm Dẫn Khí Quyết.
Dần dần, những đốm sáng đầy màu sắc hiện ra càng lúc càng nhiều. Lần này, chúng không còn đứng yên hay chạy trốn nữa, mà tự động tiến thẳng vào cơ thể Bạch Dạ, như có một lực hút vô hình.
Nhưng linh khí vừa chạm vào thân thể hắn, nó lập tức bị phân rã ra thành nhiều luồng, chúng nó hỗn loạn va chạm nhau.
Một nữa linh khí bị phân tán, một phần khác va chạm rồi nổ tung xé rách kinh mạch của hắn.
Chỉ còn vài tia cực nho nhỏ, sau vô số va chạm mới miễn cưỡng tụ vào đan điền, tụ lại thành hạt sáng yếu ớt rồi tắt lịm.
"Phụt...!" Bạch Dạ mở to mắt, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể hắn đau đớn, kinh mạch như bị xé ra, từng thớ cơ bắp căng cứng, run rẩy như bị dây đàn cứa vào.
Tiêu Triệt thở dài, nhìn Bạch Dạ một cái đầy phức tạp rồi lên tiếng: "Cho dù có đan dược hỗ trợ, ngươi cũng khó mà đột phá luyện khí. Con đường này, ngươi đã định sẵn không thể bước tiếp rồi."
Tiêu Triệt dừng lại một chút, rồi tiếp lời. "Ta nghe Tiểu Cường nói ngươi rất có thiên phú Thể tu, chi bằng đi theo hắn, còn con đường này thì hãy từ bỏ."
Nói xong, Tiêu Triệt ngáp một cái, thân pháp nhanh nhẹn nhảy vút lên cành cây, nhanh chóng biến mất.
Bạch Dạ nghiến răng, tay ôm chặt lấy ngực. "Hừ! Cơn đau này có là gì so với thứ ác mộng đó chứ!"
"Làm lại!"
Hắn tiếp tục hấp thụ linh khí.
Nhưng mỗi lần va chạm thân thể hắn, chúng đều tan rã, tàn phá lẫn nhau trong cơ thể Bạch Dạ.
Giờ đây cơ thể Bạch Dạ giống như một chiến trường vậy. Nơi bị tàn phá từng thớ cơ bắp, từng đoạn kinh mạch.
Mồ hôi thấm đẫm lưng áo. Ý thức hắn mơ hồ, chỉ còn một cảm giác duy nhất.
Không được bỏ cuộc!
Ký ức về cảnh thôn tang hoang bị thiêu cháy hiện ra, cảnh Bạch Thủy Sinh thân thể đầy máu lóe lên trong tâm trí, nó như một liều kích thích cho Bạch Dạ. Hắn nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu, hắn không còn cố gắng dẫn dắt những tia linh khí về đan điền nữa.
Thay vào đó hắn để bọn chúng tùy tiện, thích làm gì thì làm. "Muốn phá! Vậy thì phá đi... Hãy khiến máu thịt ta, xương cốt ta... trở nên cứng rắn hơn nữa!"
Hắn buông bỏ hoàn toàn việc khống chế Thanh Tâm Dẫn Quyết. Đống linh khí hỗn tạp giờ đây như những con thú hoang điên cuồng cắn xé nhau.
Rắc! Rắc!
Những âm thanh nứt vang bên trong cơ thể hắn, là tiếng kinh mạch căng đến cực hạn và rạn nứt. Nhưng kì lạ thay chúng không vụn vỡ hoàn toàn.
Luồng linh khí như bị chính lực lượng và khí huyết cuồng cuộng của hắn hấp thụ một phần, vá víu những chỗ tổn thương, khiến chúng trở nên dai hơn trước.
Cuối cùng, sau một màn vật lộng đến kiệt sức, thân thể Bạch Dạ ngã nghiêng, ngất đi trên tảng đá, hơi thở yếu ớt. Toàn thân hắn be bét máu, da nứt nẻ trông không khác gì kẻ sắp chết.
Nhưng sâu bên trong, những tổn thương đang dần ổn định một cách kỳ diệu.
Nhưng hắn ngất, đồng nghĩa với việc ý thức hắn lại tiến vào đấu trường.
Bạch Dạ mở bừng mắt, phản xạ hạ thấp thân thể.
Xoẹt!
Một bóng đen khổng lồ lao vụt qua, gió lùa sát mặt. Ngay sau đó, một vết cào rách toạc vai hắn, máu tươi lập tức tuôn chảy.
"Ách! Vết cào? Không phải người…" Bạch Dạ nghiến răng, ánh mắt tối sầm, trong lòng đã đoán được tám phần.
Hắn vội vàng rút thanh đao rỉ sét từ mặt đất.
Vèo!
Một bóng vuốt sắc bén như lưỡi liềm bổ thẳng tới mặt hắn.
Keng!!!
Tiếng va chạm chói tai vang lên, kim loại mảnh vụn tóe lửa. Lưỡi đao run lên kịch liệt, suýt nữa tuột khỏi tay.
Ánh mắt Bạch Dạ mở lớn trước mặt hắn, một con sói đỏ cao gần hai mét, lông đỏ như máu, bờm dựng ngược, ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn. Hàm răng trắng nhọn lóe sáng, hơi thở nóng rực phả ra, mang theo mùi máu tanh gay gắt.
Rắc!
Đinh tai nhức óc, thanh đao rỉ sét gãy nát dưới sức mạnh man rợ kia, vụn sắt rơi lả tả.
"Không xong rồi…"
Con sói gầm lên một tiếng, âm thanh rền vang như sấm nổ, rồi liên tiếp vung vuốt.
Vút! Xoẹt! Vèo!
Ánh bạc lóe sáng trong hư không, từng nhát vuốt chém rách cả không khí.
Bạch Dạ nghiến răng, thân thể lùi lại, nghiêng người né tránh, nhưng tốc độ vẫn thua.
Phập! Rạch!
Những vết máu nối tiếp hiện lên trên cánh tay, bả vai, ngực hắn. Mỗi lần tránh được một đòn, thì lại phải trả giá bằng một vết thương khác.
"Khốn kiếp… tốc độ của nó… nhanh quá!"
Bạch Dạ đột ngột thân xuống thấp, tay trái nhanh nhẹn lấy một nắm cát đá, tay phải giơ chuôi đao gãy còn lại.
"Chết đi!"
Vèo!
Nắm cát đá dội thẳng vào mặt con sói khiến nó theo phản xạ nhắm mắt, hai tay che chắn trước mặt. Nhưng ngay sau đó, lưỡi đao gãy được hắn dồn hết sức lực đâm vào sườn con sói.
Phập!
Xuyên qua lớp lông, nhưng chỉ được một nữa, ngay sau bị một lực phản chấn kinh hoàng hất ra.
Ầm!
Cả người Bạch Dạ bị hất bay, va vào vách tường dày, xương cốt hắn rung động, máu tươi phun ra.
Chưa kịp đứng vững, con sói đã vồ tới.
Bàn tay nó nắm trọn cái đầu Bạch Dạ đưa lên tầm mắt.
"Phàm nhân yếu đuối!" Nó đột nhiên cất giọng khàn đặc.
Bạch Dạ mở to mắt, hắn không ngờ những kẻ trong đây còn biết nói. Cứ tưởng là những kẻ vô tri chứ.
"Các ngươi luôn nghĩ mình là trung tâm vạn vật, nhưng ở nơi này, máu các ngươi chỉ để làm thức ăn mà thôi." Dứt lời, Bạch Dạ cảm thấy đầu mình bị con sói bóp chặt, cảm giác như đầu sắp vỡ tung rồi.
Rắc!
Một tiếng nứt giòn tan vang lên, đầu Bạch Dạ nổ tung, máu văng ra tung tóe bắn lên mặt con sói.
...
Trở lại tiểu viện, Bạch Dạ nằm trên giường, ánh nắng ban mai khẽ chiếu vào.
Hắn mở mắt.
"Tỉnh rồi sao?" Một giọng nói thô ráp vang lên, Tiểu Cường ngồi bên cạnh hắn, La Tửu Quỷ cùng Tiêu Triệt cũng ở đây.
"Ngươi thật không biết trời cao đất dày." La Tửu Quỷ lên tiếng. "Tối qua Tiểu Triệt đem ngươi về, may mà còn thở."
Tiêu Triệt thở dài. "Ta đã nói rồi. Con đường đó với ngươi là tử lộ."
Bạch Dạ chưa kịp mở miệng, hắn ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nhưng nhanh chóng tay đã kịp đưa lên chặn lại.
Tiểu Cường mở to mắt. "Này này! Ngươi có sao không?"
Ngay sau đó, Bạch Dạ lại ôm ngực. Trái tim lại đập liên hồi.
Hắn cố kìm nén cơn đau.
La Tửu Quỷ ánh mắt lo lắng nhìn tới. "Bạch Dạ ngươi ổn không vậy? Còn di chứng gì sao?"
"Đừng chết trong đây đấy chứ." Tiêu Triệt cũng ánh mắt cũng bàng hoàng nhìn hắn.
Đau!
Tim hắn lại đập rồi, nó đau đến chết đi sống lại.
Thân thể hắn run lên từng hồi, khuôn mặt cố gắng giữ vẻ điềm đạm thường ngày, môi hắn cắn chặt đến rỉ máu.
Sau cùng Bạch Dạ trở lại dáng vẻ điềm đạm, thân thể tuy còn chút run nhưng đã bình thường trở lại. "Không sao, chỉ là cơ thể có vấn đề chút."
Tiểu Cường nhắm mắt, tay đưa lên kiểm tra thân thể Bạch Dạ. "Xương cốt, kinh mạch chưa hoàn toàn vỡ vụn... trái lại còn cứng cáp hơn một chút? Ngươi đã làm gì?"
Bạch Dạ yếu ớt kể lại trải nghiệm đêm qua.
Tiểu Cường há hốc mồm. "Cmn! Ngươi điên rồi, đó là cách tu luyện của thể tu cổ xưa nhất và tàn khốc nhất. Cổ nhân gọi nó là 'Phá Lập Hậu'! Một chút sơ sẩy là toàn thân vỡ nát, không thể cứu chữa! Nhưng nếu thành công... mỗi lần hồi phục, thân thể sẽ mạnh mẽ hơn trước!"
Ánh mắt hắn nhìn Bạch Dạ đầy vẻ kinh ngạc và trầm trồ. "Tạp Linh Căn... không ngờ lại có thể dùng theo cách này! Ngươi quả là một tên điên có tố chất!"
La Tửu Quỷ nuốt nước bọt. "Vậy... hắn ta nên tiếp tục?"
"Tiếp tục kiểu đó thì chết sớm." Tiểu Cường lắc đầu "Nhưng nó đã vô tình chạm đến ngưỡng cửa của Thể Tu. Không cần phải liều mạng như vậy. Đã có ta ở đây."
Hắn nhìn thẳng vào Bạch Dạ. "Bạch Dạ, từ bỏ Linh Tu đi. Con đường đó không dành cho ngươi. Hãy chính thức theo ta tu luyện Thể Đạo! Dùng võ học, khổ luyện, thiên địa lực cùng linh đan diệu dược để rèn luyện thân thể thành thép kiên cố! Máu thịt của ngươi chính là đan điền, xương cốt của ngươi chính là linh căn! Đây mới là con đường dành cho ngươi!"
"Tuy sẽ cực kỳ đau đớn, gian nan, nhưng ít ra nó có lối thoát! Và với tố chất cùng ý chí của ngươi... ta tin ngươi có thể bước trên con đường này!"
Bạch Dạ nằm im, ánh mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hắn khẽ gật đầu, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định. "Đa tạ... Cường huynh. Ta... nguyện ý."
Tiểu Cường trên khuôn mặt khó tính lần đầu tiên nở nụ cười toét miệng, vỗ mạnh lên giường. "Tốt! Khi nào ngươi khỏe hẳn, ta sẽ bắt đầu rèn luyện cho ngươi! Chuẩn bị tinh thần đi, sẽ không dễ chịu đâu!"
La Tửu Quỷ thở dài. "Lại thêm một tên điên nữa."
Tiêu Triệt khẽ mỉm cười, trong ánh mắt thoáng qua một tia chờ mong. Sau đó hắn từ nhẫn trữ vật lấy ra bình đan dược.
"Thứ này cho ngươi."
Bạch Dạ nhận lấy, ánh mắt lần nữa nhìn Tiêu Triệt. "Huynh cho ta nhiều như vậy, ta thật sự không biết báo đáp như nào."
"Cứ dùng, thứ này ta không cần tới." Hắn nói, rồi thân thể đứng lên nhìn Tiểu Cường cùng La Tửu Quỷ.
"Còn không mau đi làm nhiệm vụ, tên chấp sự biết chúng ta lười biếng liền phạt!"
Tiểu Cường cùng La Tửu Quỷ nhanh chóng đứng lên, khuôn mặt lộ rõ sự bất lực. "Ngươi cứ dưỡng thương, mới nhập môn chưa cần làm nhiệm vụ ngay đâu."
Bạch Dạ khẽ gật đầu, ngã người nằm trên giường.


0 Bình luận