Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 11: Kiếp Nạn

0 Bình luận - Độ dài: 1,748 từ - Cập nhật:

Hắn bước tới bên quầy, đặt tờ giấy nhiệm vụ lên bàn đá. Vị chấp sự đưa cho hắn một tấm lệnh bài, trên đó có khắc hình một con thú.

Tấm lệnh bài khẽ phát ra một ánh sáng mờ rồi tắt lịm.

Bạch Dạ đã quen với việc này, hắn nhận lấy lệnh bài cẩn thận đeo vào bên hông.

Đi xuống chân núi, lại đến Lạc Vân Thành, một thành tọa dưới chân núi nơi Thanh Vân Tông tọa lạc.

Lạc Vân Thành, tuy không lớn nhưng phồn hoa náo nhiệt, thương nhân từ khắp nơi tụ hội, xe ngựa chen chúc, khách điếm san sát, tiếng rao bán linh dược, binh khí vang khắp con đường. Đây là nơi đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông thường lui tới để đổi chác mua sắm vật dụng, cũng là nơi tin tức lan truyền nhanh nhất.

Hắn định bụng đi tới đan phường, mua Thiết Cốt Đan, uống vào lực lượng, tốc độ tăng vọt, da thịt cứng rắn nhưng bù lại dùng xong cực kỳ đau đớn, ít nhất nữa canh giờ thân thể mềm nhũn, không còn sức.

Dù sao cẩn thận vẫn hơn.

Tới đan phường, hắn quen thuộc lấy một bình đan dược, tới quần từ nhẫn trữ vật lấy ra 3 viên linh thạch hạ phẩm.

Suốt ba tháng qua, nhờ chăm chỉ làm nhiệm vụ, hắn đã tích góp đủ điểm cống hiến để đổi lấy một chiếc nhẫn trữ vật Hoàng giai. Dù không gian bên trong chưa tới một mét vuông, nhưng nó giúp hắn thuận tiện hơn rất nhiều.

...

Tại một mảnh rừng hoang vu, sương mù dày đặc, không khí âm u lạnh lẽo.

Một con yêu thú to lớn, tứ chi lực lưỡng, thân hình to như cỗ xe tăng. Đang bị đánh văng xa gãy đến hai ba cây cổ thụ.

Cách nó không xa, một thiếu niên tóc bạc dài bước tới, trên tay còn vương vấn khí lực mạnh mẽ. Hắn nhíu đôi mày. "Kỳ lạ? Phong Vân Cốc từ khi nào trở nên yên tĩnh như này?"

Hắn nhớ rõ, những lần vì nhiệm vụ mà vào Phong Vân Cốc thì nó vô cùng náo nhiệt, yêu thú trải dài, chim chóc bay toán loạn. Nhưng hôm này bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Con yêu thú loại dã trư nhìn hắn, ánh mắt từ run rẩy chuyển sang liều mạng.

Rầm Gừ!

Nó không chờ chết, nén cơn đau đứng lên, răng nanh sắt nhọn lao thẳng vào Bạch Dạ.

Đứng trước công kích của con dã trư, Bạch Dạ như không. Hai tay đưa lên.

Tay chạm răng nanh.

Răng Rắc!

Âm thanh đứt gãy vang lên, chỉ thấy cặp răng nanh vốn cứng cáp giờ bị gãy thành hai khúc, lực lượng mạnh mẽ của Bạch Dạ làm nó bị hất ra.

Dã trư hấp hối, nhưng Bạch Dạ không tha, hai tay phủ đầy khí lực, liên tục công kích vào mặt con dã trư.

Rắc! Rống!

Xương sọ nứt toác, máu loang đỏ đất, tiếng rống thảm thiết dần yếu ớt. Mỗi cú đấm là một lần mặt nó lún sâu hơn, đến mức khuôn mặt khổng lồ kia biến dạng, chiếc lưỡi tím tái thè ra khỏi miệng.

Con nhất giai yêu thú chết tươi.

Bạch Dạ đi tới, cầm chiếc răng nanh thu vào nhẫn trữ vật làm bằng chứng.

Ầm Đùng!

Đột nhiên, âm thanh chiến đấu vang dội khiến hắn giật mình. Hắn quan sát tứ phía, lắng nghe nơi phát ra âm thanh.

Hắn phi người đi, càng tới gần âm thanh chiến đấu càng vang dội.

Hắn từ trong bụi cây nhìn ra.

Phát hiện ra hai đến ba người y phục sắc sảo, đang vây quanh một thiếu nữ, thân thể be bét máu.

"Đa sự không bằng ít sự. Ta không biết nàng là ai... " Khi hắn chuẩn bị quay đi.

Một tia lôi linh lực xẹt qua. Nhưng nhờ phản xạ khủng bố, hắn nghiêng đầu né tránh.

"Ai ở đó?" Người kia lên tiếng, ánh mắt lóe lên tia hàn quang, nhìn thẳng vào bụi cây.

"Chết tiệt!" Bạch Dạ bặm môi, vốn chẳng muốn xen vào, nhưng không ngờ lại bị đám người phát hiện.

Bạch Dạ chậm rãi bước ra, hai tay ra hiệu đầu hàng. "Ta vốn chỉ đi ngang qua... mong các vị buông tha."

Thiếu nữ be bét máu chậm rãi liếc nhìn hắn, mà Bạch Dạ cũng liếc nhìn thiếu nữ, hai ánh mắt va nhau, lòng trắc ẩn trổi dậy.

"Đã ngươi thấy cảnh này thì không cần lưu lại nữa!" Vừa cất tiếng xong, tên đó tay vận pháp quyết, đập mạnh xuống đất.

Ngay sau đó mộc linh lực cấp tốc quay quanh, từ dưới đất một tràng dây leo trồi lên lao đến trói Bạch Dạ.

Bạch Dạ thân thể chỉ nhún nhẹ, đã bật lên một cành cây.

"Thủy Mang Chưởng!"

Chưa kịp định hình, một âm thanh lạnh lùng vang lên sau lưng.

Ầm!

Chưởng kình như sóng vỗ ập tới, từng tầng nước cuồn cuộn ép xuống. Bạch Dạ xoay người chống đỡ, nhưng vẫn bị hất văng khỏi cành cây, rơi mạnh xuống đất.

Tên kia khẽ cau mày, nhìn hắn trầm giọng. "Thể tu?"

Bạch Dạ giờ đây cơn giận nổi lên, hắn vốn chẳng muốn xen vào chuyện người khác. Nhưng đám người này một câu không hợp liền giết. Lý lẽ ở đâu.

Hắn đứng lên, khí huyết sôi sục.

Tách!

Đất đá dưới chân rạn nứt, bằng nhục thân mạnh mẽ, hắn lao tới tên vừa xuất chưởng, tốc độ nhanh đến mức tên kia không kịp phản ứng.

Ầm!

Một quyền đánh ra, tên kia co lại như tôm luộc, miệng phun ra ngụm nước bọt, thân thể văng ra xa.

Đám người thấy vậy lập tức hét lên. "Con giun kiến! Dám động đến người của Thần Vũ Thánh Địa ta! Muốn chết sao?"

Bạch Dạ khuôn mặt bất cần, trán nổi gân xanh. "Ta cmm! Các ngươi đánh ta thì được! Ta đánh lại liền muốn ta chết sao?"

Ầm!

Khí huyết bùng nổ, hắn dồn lực vào chân. Mặt đất nổ tung, thân thể hắn vọt đi như sao sáng, trong nháy mắt đã tới cạnh thiếu nữ.

Hai tay nâng thân thể mềm yếu kia lên, hắn gầm khẽ. "Đi thôi!"

"Khốn kiếp! Ngươi dám cứu tội đồ của Thần Vũ Thánh Địa!?" Một tên gào lớn, bàn tay bùng lôi quang, chưởng ấn giáng thẳng xuống.

Ầm!

Bạch Dạ xoay chân, lấy nhục thân đón lấy. Chân tê rần, nhưng ngay sau đó hắn xoay một vòng, chân còn lại quất ra như roi sắt.

Bốp!

Tên kia bị đá bay, đập mạnh vào thân cây, phun máu.

Không chần chừ, Bạch Dạ bế thiếu nữ, xoay người bỏ chạy.

Thiếu nữ be bét máu, yếu ớt lên tiếng. "Đ... Đừng cứu ta."

"Hả?" Chưa kịp nói, một cỗ uy áp lạnh buốt đã đè Bạch Dạ xuống, thiếu nữ rơi xuống, Bạch Dạ bằng nhục thân mạnh mẽ cố gắng chống chọi, kiên cường đứng lên.

"Ồ." Giọng nói lạnh toát vang lên, uy áp lập tức mạnh hơn khiến Bạch Dạ trùng xuống, thân thể nằm rạp xuống đất.

Bạch Dạ cố gắng ngẫng đầu. Ánh mắt hắn co lại. Chỉ thấy một cỗ xe ngựa bằng ngọc đang lơ lững, trước còn có hai con yêu thú có cánh kéo đi. Bên cạnh, còn có một lão già ánh mắt sắc bén, tràn ngập sát khí, lão mang một chiếc áo choàng đen phủ từ đầu đến chân. Bên trong cổ xe ngựa lại là một thiếu niên mặc áo bào trắng tinh, thêu hoa rồng phượng cực kì tinh xảo.

Thiếu niên ngồi đó, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống Bạch Dạ như nhìn con sâu kiến.

Lần này uy áp biến mất, Bạch Dạ khó khăn đứng lên, che chắn cho thiếu nữ kia.

Cỗ xe ngựa kia từ từ hạ xuống, thiếu niên mặc bạch y bước ra, khí chất kiêu ngạo lập tức át thẳng vào Bạch Dạ.

Đám người xung quanh lập tức chạy tới, cúi người chắp tay cung kính gọi. "Thánh tử!"

"Bắt được cô ta?" Thiếu niên mắt vẫn nhìn Bạch Dạ, lạnh giọng nói.

Đám người lập tức toát mồ hôi. "Bẩm thánh tử... đã bắt được! Nhưng hắn lại ra tay ngăn cản chúng ta." Nói rồi, tên đó chỉ thẳng vào Bạch Dạ.

Mà Bạch Dạ ngớ người, rõ ràng hắn không có ý định ngăn cản, là bọn chúng muốn giết ta. Nhưng lời chưa kịp nói.

Thiếu niên chỉ khẽ vung tay.

Pặc!

Một tiếng vang giòn tan. Bạch Dạ bị đánh bay ra, ngã lăn xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Một bên mặt sưng đỏ lên ngay lập tức.

Bạch Dạ choáng váng, nhìn lên.

Rõ ràng, tên kia vẫn đứng nguyên vị trí. Nhưng hắn lại bị ăn tát.

Hắn đánh qua cả không gian sao?

Thiếu niên mặc bạch y nhìn Bạch Dạ, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười mỉa mai. "Y phục này... là đệ tử của Thanh Vân Tông sao?"

"Được rồi, vậy thì đến Thanh Vân Tông một chuyến vậy." Thiếu niên bật cười thành tiếng, không quên ra hiệu cho lão già bên cạnh. Còn hắn ung dung bước lên xe ngựa ngọc.

Lão già áo choàng đen trừng mắt một cái. Chỉ vậy thôi, một áp lực vô hình nhưng khủng khiếp đã đánh thẳng vào Bạch Dạ. Hắn hộc ra một ngụm máu lớn, thân thể văng xa, đập mạnh vào gốc cây. Thiếu nữ đầy máu bị lão già kia vác lên vai chẳng khác gì một cái bao rách rồi chỉ trong giây lát, lão liền biến mất tại chỗ.

Mà đám người ban đầu thấy vậy, liền mở miệng cười hả hê. "Hah~ Ngươi xong rồi!" Nói rồi bọn chúng quay đi, thân người phi mất.

Bạch Dạ ngồi dậy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. "Tên đó vừa nói sẽ đến Thanh Vân Tông sao?"

Hắn lắc mạnh đầu, cố gắng quên đi. Nhưng trong lòng hắn không khỏi tò mò rốt cuộc bọn chúng là ai.

Chỉ một ánh mắt của lão già có thể khiến hắn bị thương nặng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận