Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 14: Dạ Lang

0 Bình luận - Độ dài: 1,911 từ - Cập nhật:

Trong địa lao tối tăm, vô số thân thể mệt mõi lưng dựa tường, cổ bị khóa xích.

Không khí đặc quánh mùi máu tanh, mồ hôi, thuốc kích thích và linh khí hỗn loạn đan xen. Trong căn phòng tối, tứ phía đều là đá, một căn phòng không có cửa sổ, không có ánh sáng, tất cả những gì nó có chính là một cái cửa phía trước.

Mà trong căn phòng đó, một đôi mắt bạc mở bừng ra. Hắn vội nhìn xung quanh, quan sát thân thể.

Vết thương được huyết khí ôn dưỡng đã dần ổn định nhưng trên người đã thay một bộ y phục khác, sam ô rách nát.

Nhẫn trữ vật trên tay cũng biến mất.

"Cmm! Lại là ở đâu?" Bạch Dạ ngạc nhiên thốt lên.

"Hah~ Là người mới đến?"

Đột nhiên một âm thanh vang lên, giọng điệu như đã quen thuộc.

Bạch Dạ ngừng lại, đi tới nơi phát ra âm thanh.

Tên kia không nhận được câu trả lời, liền nói tiếp. "Ngươi bị bắt thành nô lệ rồi."

Bạch Dạ ngồi xuống, lưng tựa vách tường. "Nô lệ? Ý của ngươi là"

Tên kia tiếp tục nói. "Đây là một cái đấu trường sinh tử, kẻ bị bắt tới đây đa phần là tu sĩ thất bại, không có bối cảnh, lai lịch thấp kém."

"Ở trong đây, chúng ta sẽ như một con tốt mau vui cho đám súc sinh kia vui đùa."

Bạch Dạ im lặng, vừa mới đắt tội thế lực lớn, không ngờ chỉ nghỉ ngơi một chút, bản thân liền bị bắt thành nô lệ của một đấu trường.

Hắn thử sờ lên cổ mình, một cái xích sắt, hắn đưa tay lên thử bóp mạnh.

"Ngươi vừa thử bẽ cái vòng đó sao? Vô ích thôi, cái vòng này được làm từ một loại khoáng thạch đặc biệt, cho dù là nguyên anh cường giả cũng khó khăn mà phá vỡ nó."

Bạch Dạ giật mình, rõ ràng ở đây không thể quan sát được, vậy mà tên này chỉ cần nghe là biết Bạch Dạ đang làm gì.

"Vậy... trước giờ có ai bị bắt rồi thoát ra được chưa?" Bạch Dạ suy nghĩ rồi hỏi.

Tên kia cười khinh bạc. "Haha, ta chỉ thấy bọn chúng ra đấu rồi bị yêu thú ăn sạch, tu sĩ giết chết, chưa thấy kẻ nào có thể ra khỏi đây cả."

Bạch Dạ hai ta buông lơi, đôi mắt bạc nhìn lên bức tường đá dày đặc.

Nếu cái khóa cổ này nguyên anh kỳ còn không phá được vậy mấy cái bức tường này thì hắn làm sao đánh vỡ.

Tên kia thoáng im lặng, rồi lên tiếng. "Ngươi tên gì? Ta là Liệt Thiên Hạo. Thiên trong cửu thiên thượng vũ. Hạo trong hạo nhiên chi khí."

Bạch Dạ khẽ đáp. "Bạch Dạ. Bạch trong bạch hạc. Dạ trong tịch dạ."

Liệt Thiên Hạo cười lớn. "Tên hay, tên hay."

"Cũng đa tạ Hạo huynh cho ta thông tin."

Liệt Thiên Hạo thiên không trả lời, chỉ khẽ ngân nga một giai điệu.

Trong căn phòng tối tăm này, Bạch Dạ không từ bỏ, hắn bắt đầu hít đất, chồng chuối, không cho bản thân ngừng lại.

Hắn vẫn nuôi một tia hy vọng mỏng manh.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Cách cửa đột ngột mở ra, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến Bạch Dạ lấy tay che đi.

"Ngươi! Theo ta."

Một tên cự hán tay cầm đao lớn hướng Bạch Dạ quát tới.

Liệt Thiên Hạo phòng bên cạnh liền nói. "Ồ, tới rồi! Ngươi chuẩn bị làm công cụ cho đám súc sinh rồi. Thôi thì chúc ngươi may mắn~"

Bạch Dạ đi theo tên cự hán, ánh mắt liếc xung quanh.

Chỉ thấy nơi đây có rất nhiều căn phòng giống như vậy, mà xung quanh còn có những tên cự hán đi qua đi lại canh chừng.

Theo chân tên cự hán, Bạch Dạ đi tới một cái đường tối, xung quanh là ánh sáng mờ mờ do đuốc đốt lên.

Càng tới gần, Bạch Dạ lại nghe được một trận ồn ào.

"Ngươi nói xem, cái tên nô lệ mới hôm nay sẽ chết trong bao lâu?"

"Ta đoán là ba mươi giây!"

"Haha, ta đã cược cho con yêu thú nhị giai kia rồi."

"Lần này lại kiếm được bộn linh thạch."

Trên một cái sàn đấu lớn, một kẻ râu quai nón, người cưỡi một đám mây lơ lững trên không trung.

Hắn phủ linh lực vào giọng nói rồi hét lớn. "Các quý vị, nô lệ mới hôm nay! Khiêu chiến Nhị giai yêu thú trung kỳ. Ngân Trảo Viên!"

Đám người trên khán đài, khuôn mặt hiện lên tia vui mừng.

"Là Ngân Trảo Viên sao? Lần này gỡ được ít rồi."

"Vậy thì bắt đầu!!!"

Vừa nói xong, cái cửa sắt trước mắt Bạch Dạ được mở ra, hắn bất đắc dĩ tiến vào trong. Bởi sau lưng còn có hai tên cự hán đứng sau lưng.

Cánh cửa sắt phía đối diện cũng từ từ mở ra, một con vượn cao chừng hai ba trượng bước ra. Toàn thân nó phủ lông xám thô ráp, hai bàn tay với móng vuốt dài, sáng loáng như ngân thiết. Đôi mắt vàng hung bạo. Nó đi tới, gào lên, vỗ mạnh vào ngực.

Đám khán đài lại một trận nhốn nháo.

"Oa! Nhìn xem. Hắn đẹp trai quá!"

"Aww! Tiếc ghê, soái như vậy mà bị bắt làm nô lệ."

"Ta muốn mua hắn!"

"Hừ, cái mã thì làm gì được chứ? Để xem ngươi chết như thế nào!"

Mà xung quanh đấu trường, một vòng sáng màu lam bất ngờ dựng thẳng lên, tầng tầng quang văn dao động, khóa kín mọi lối thoát.

Bạch Dạ liếc mắt, mày nhíu lại. "Trận pháp?"

Binh! Binh! Binh!

Con viên vỗ mạnh ngực, bắp thịt cuồn cuộn rung chuyển. Nó nhún người, cả thân thể như một quả núi lao thẳng tới.

Ầm!!!

Đất đá tung bay, bụi mù cuồn cuộn. Khi màn khói tan đi, chỉ còn mỗi con viên khổng lồ đứng gầm gừ, ánh mắt dữ tợn lục soát khắp nơi.

Vút!

Ngay lúc đó ,Bạch Dạ đã lao vọt lên từ phía sau, hai mắt lóe tia sán. Năm ngón tay khẽ cong, khí huyết sôi sục, một lưỡi trảo bạc rực sáng ngưng tụ nơi đầu ngón tay.

"Huyết Lang Trảo!"

Xoẹt!

Âm thanh xé rách rợn người vang lên, lưỡi trảo khắc vào bả vai con viên, máu tươi phun ra.

Gầm!!!

Con viên chẳng hề nao núng, chỉ quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt khinh miệt, vai khẽ hất.

Ầm!

Toàn thân Bạch Dạ như diều đứt dây, bị hất văng vào vòng lam sắc.

Bịch!

Hắn ho khan liên hồi, bụng quặn lại.

"Hmm, thể tu sao?"

"Thể tu thì sao? Chống lại được Ngân Trảo Viên sao?"

Con viên lao tới, gầm rống vang vọng cả đấu trường, bắp thịt cuồn cuộn như thép rèn, từng thớ gân nổi lên run bần bật dưới lớp da xám bạc. Khí lực tuôn trào, sóng xung kích dội thẳng ra xung quanh.

Binh! Binh! Ầm! Ầm!

Bạch Dạ đưa tay lên chắn, nhưng mỗi quyền của nó nện xuống như sấm giáng, không khí xung quanh khẽ run rẩy, mặt sàn nứt ra một vết nhỏ.

Bạch Dạ siết chặt răng, hai cánh tay căng cứng, thân hình bị chấn động dữ dội. Dù hắn là thể tu, lực đạo ngang hàng yêu thú, nhưng trước sức nặng của con viên, da thịt hắn bắt dầu nứt toát. Máu từ trên rỉ xuống sàn.

Hắn cắn răng, hai tay lần nữa cong lại thành lưỡi trảo. Tạo thành một cặp trảo sáng rực.

Huyết Lang Trảo!

Lần này, với toàn bộ khí lực, hai tay hắn miễn cưỡng hất văng cánh tay của con viên.

Vụt!

Nhân cơ hội, hắn nhanh chóng vụt lên giữ khoảng cách với con viên.

Đám khán giả ở trên nhốn nhào.

"Mọe! Khủng khiếp!"

"Vậy mà lại chưa chết!"

"Tiền cược hôm nay coi bộ khó lấy!"

Bạch Dạ đứng giữa sàn đấu, mắt hắn mở to nhìn con viên. Quan sát từng chi tiết, từng thớ cơ, từng đường gân.

"Nếu đối cứng... mình sẽ chết, mình phải dụ nó sai lầm!"

Lần này hắn thả người xuống thấp, vai xuôi xuống, tay lờ đờ buông xuống như thể đã cạn kiệt sức lực.

Con viên khinh bỉ rống to, lao lên như muốn nghiền nát Bạch Dạ.

"Đong đếm quỷ đạo... chuyển lực bằng một điểm tựa!"

Khi con viên vung tay, nó dồn lực toàn thân. Bạch Dạ phà ra một luồng khí lạnh, hai mắt bạc liếc qua để lại một vệt bạc dài.

Hắn nhích sang ngang, tận dùng đà của con viên. Nhưng móng vuốt dài của con viên vẫn rạch cho hắn một đường sâu hoắm ngay bả vai.

Nhưng hắn không dừng lại, đôi mắt bạc di chuyển để lại một vệt bạc dài. Hắn bật người, cổ tay vuốt qua sàn đấu, tạo ra một cú hất nhỏ, không phải để đẩy mạnh mà làm cho nó mất điểm bám.

"Huyết Lang Trảo!" Tiếng nói lạnh lùng vang lên.

Lưỡi trảo lóe lên, không cầu xuyên qua lớp da dày, mà là hướng đến khe nối ở nách. Một thanh âm rít, lưỡi trảo cắt qua, máu phọt ra con viên tru lên. Vết thương ở nách khiến nó liền co người, mất nửa lực.

Bạch Dạ không dừng, hắn biết rõ. Một con quát vật mạnh mẽ, khi bị nghi ngờ nó liền biến thành mục tiêu của chính sự bộc phát, nó sẽ càng cố gắng chứng minh và càng lộ nhiều sơ hở.

Con viên hoảng hốt, vội vung vuốt quét xuống. Bạch Dạ lách người, rồi như một sợi dây căng hắn bật người, dùng cánh tay tê rần biến thành lưỡi trảo.

Roẹt!

Lưỡi trảo móc chính xác vào mang tai con viên.

Con viên mất nhịp, gào lên một tiếng dài, nó khẽ khụy xuống.

Trong ánh máu đỏ tươi, Bạch Dạ dồn hết khí huyết vào cánh tay, thân hình vọt thẳng lên. Cánh tay đỏ hỏn, gân cốt rung lên từng nhịp. Năm ngón tạo thành móc câu, hung hãn cắm thẳng vào đầu con viên!

Rống!!!!

Con viên đau đớn tru rống, âm thanh bi thương dội khắp đấu trường.

Đám khán giả, trố mắt, kinh ngạc trước sự việc diễn ra ngay trước mắt.

"Cái quái?"

"Chuyện gì xảy ra?"

"Ngươi! Ngươi thử tát ta xem có mơ không!"

Chát!

"Ái! Đau thật! Con mẹ nó, vậy không phải mơ rồi!"

"Linh thạch của taaaaa!!!"

Trên một góc khán đài. Một tia tán thưởng hiện ra.

"Khá lắm."

"Sư tôn? Người… người vừa khen một kẻ khác sao? Người chưa từng khen ai ngoài ta mà…"

Khán đài sôi sục, có kẻ ngạc nhiên, có kẻ tức giận vì mất linh thạch. Có kẻ thì như bắt được miếng mồi ngon.

Trong đầu liền hô ra một cái tên. Rồi nhanh chóng lan thành sóng ngầm.

"Dạ Lang!"

"Dạ Lang!"

"Dạ Lang!"

Bạch Dạ ngồi trên xác con viên, toàn thân đẫm máu, đôi mắt bạc lạnh lùng quét qua đám đông.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận