Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 7: Đồng Môn

0 Bình luận - Độ dài: 1,616 từ - Cập nhật:

"Thời gian còn lại khoảng một khắc! Các ngươi nhanh chóng hoàn thành!"

Một giọng nói uy nghiêm vang vọng, xuyên qua rừng núi, rơi vào tai từng người.

Lời nói báo hiệu thời gian không còn nhiều.

Bạch Dạ giờ đây đang chìm trong sự tuyệt vọng. Hắn đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy được dù chỉ một cây Linh Vân Hoa.

"Chết tiệt! Đây là cơ hội duy nhất! Nếu không tìm được, tất cả công sức đều thành công cốc!" Hắn tự nhủ, bước chân không ngừng tăng tốc, khuôn mặt hiện lên sự bất khuất.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến gần chân núi. Phía trước, vài đệ tử của Vân Thanh Tông đang đứng đó, ghi lại tên những người đã vượt qua. Một vài vị trưởng lão cũng hiện diện, lặng lẽ quan sát và đánh giá những hạt giống tốt.

"Thời gian không còn nhiều! Khốn kiếp!" Đôi mắt Bạch Dạ đảo liên tục, tìm kiếm như điên dại.

Tầm mắt hắn bất ngờ dừng lại ở một khe núi nhỏ. Một cây Linh Vân Hoa tỏa sáng mờ ảo trong đó. Tuy nhiên, trước mắt hắn cũng xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Lưu Khải!?

Hàng loạt suy nghĩ lướt qua tâm trí Bạch Dạ.

Hắn phải đối mặt với hai lựa chọn, một là cướp lấy đóa hoa và giành cơ hội bước vào Thanh Vân Tông, hai là từ bỏ, đứng nhìn giấc mơ của mình tan vỡ.

Hủy hoại hy vọng của người khác, hay từ bỏ chính cơ hội của bản thân? Lựa chọn nào cũng khiến hắn day dứt.

"Con đường tu tiên thật không dễ dàng... xin lỗi." Đôi mắt Bạch Dạ ánh lên vẻ quyết tuyệt.

Khí huyết toàn thân cuộn trào, hai chân hắn nổi đầy gân guốc.

Bụp! Vút!

Mặt đất khẽ nứt ra. Hắn lao tới, lấy thân hình mập mạp của Lưu Khải làm bàn đạp, bật người lên không trung và nhanh chóng ngắt lấy cành Linh Vân Hoa. Tuy nhiên, tầm mắt hắn chợt ngưng trọng, phát hiện ra bên trong khe núi còn có một cây Linh Vân Hoa nữa.

Phía dưới, Lưu Khải bị đá văng xuống, thân hình nặng nề ngã bịch xuống đất. "A! Không được!" Hắn gào lên, cố gắng níu lấy nhưng vô vọng.

"Năm... Bốn..."

Bạch Dạ tiếp đất, hơi thở gấp gáp. Hắn định nhanh chóng tiến về phía trước thì một âm thanh đau đớn khiến hắn khẽ khựng lại.

"Aaa, huhu! Giấc mộng của ta... Phụ thân... thật xin lỗi đã không được như kỳ vọng!"

"Ba... Hai..."

Bạch Dạ nghiến chặt răng. Khí huyết một lần nữa được đẩy đến cực hạn, tốc độ bùng nổ như một tia chớp.

Vút!

Hắn lao tới chỗ Lưu Khải đang quỳ gối khóc nức nở, bàn tay vững chãi nắm lấy cánh tay hắn.

Vụt!

"Lần này hai ta hết nợ!" Hắn không quên để lại một câu nói cho Lưu Khải đang sững sờ.

Hai thân ảnh như gió lướt đi, lao nhanh đến nơi các đệ tử và trưởng lão đang chờ.

Bạch Dạ thở dốc, đặt hai cây Linh Vân Hoa lên bàn để đệ tử kia ghi chép.

Lưu Khải ngơ ngác, nhìn sang Bạch Dạ. Đôi mắt hắn vẫn còn ngấn lệ. "Aaa! Đa tạ! Đa tạ ngươi! Đời này nguyện làm trâu ngựa cho ngươi!!!" Hắn bật khóc nức nở, nhào tới ôm chầm lấy Bạch Dạ.

Các vị trưởng lão chứng kiến cảnh tượng này, khuôn mặt hiện lên vài tia tán thưởng.

"Tu tiên chi đạo không chỉ là mạnh yếu. Kẻ này tuy thủ đoạn khác thường, nhưng vẫn giữ lại chút nhân tình. So với lũ máu lạnh, hắn đáng tin hơn vài phần.”

“Ha ha! Hắn mới là kẻ có tâm tính đại tu! Tu tiên là nghịch thiên, sao có thể bị bó buộc bởi luật lệ của phàm nhân? Thằng nhóc này... ta thích!”

"Đáng tiếc, loại tâm tính này, nếu lớn mạnh, sau này khó kiểm soát."

Khi thời gian kết thúc, vị trưởng lão chủ trì bước ra, ánh mắt quét qua những gương mặt còn lại, không nhiều, chỉ vẻn vẹn khoảng hơn hai mươi người.

"Tốt lắm. Những người đứng ở đây từ giờ trở đi, chính thức là Đệ tử Ngoại môn của Thanh Vân Tông ta!"

Một số thí sinh reo lên vui mừng. Bạch Dạ nghe thấy, trong lòng cũng dâng lên một niềm xúc động khó tả.

Bạch Dạ cùng các trưởng lão trở về trên chiếc phi thuyền khổng lồ, trở lại Thanh Vân Tông.

Theo hướng dẫn, hắn nhận lấy một bộ y phục tông môn, một tấm lệnh bài thân phận và cả một tiểu viện nhỏ. Bộ y phục màu xanh lam viền trắng khá đơn giản, nhưng trên ngực trái lại thêu một con rồng uốn lượn, từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ và tinh xảo.

Mặc bộ đồ mới, Bạch Dạ đi theo tên quản sự tiến vào khu Ngoại môn.

Hắn được đưa đến một tiểu viện đã cũ nát. Vừa mở cửa bước vào, hắn lập tức cảm nhận được hai, ba ánh mắt chập chờn nhìn chằm chằm.

"Được rồi, sau này đây là nơi ở của ngươi. Có gì không biết, cứ hỏi bọn chúng." Tên quản sự vừa nói, tay chỉ vào những người bên trong.

Bạch Dạ gật đầu, bước vào trong.

Vừa mới vào, một tên có dáng người lả lướt, với mái tóc cam chói lòa chỉa lia xia, đã lao tới. "Hehe! Ngươi là người mới? Ta là La Tửu Quỷ, rất hân hạnh, sau này chúng ta là người cùng một nhà rồi!"

Bạch Dạ nhíu mày. La Tửu Quỷ? Hắn chợt để ý thấy bên hông hắncòn đeo một cái vò rượu lớn.

"Ta là Bạch Dạ. Mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn." Hắn cung kính chắp tay nói.

"Thằng nhóc! Vào đây thì phải tuân thủ quy tắc! Nếu không đừng trách!" Một tên cao lớn, cơ bắp đầy mình, và cái đầu trọc lóc, nói với giọng đầy hăm dọa.

"Hình như ngươi là kẻ mang tạp linh căn đó sao? Aiz! Đáng tiếc, soái như vậy mà lại rỗng tuếch." Kẻ đứng phía sau, với ánh mắt như muốn ngủ và mái tóc buộc gọn, lên tiếng châm chọc.

Lúc này, La Tửu Quỷ lên tiếng hòa giải. "Aizz, dù sao hắn cũng là người mới, các ngươi thân thiện một chút thì làm sao?"

Sau đó, La Tửu Quỷ bắt đầu giới thiệu. "Tên đầu trọc đó là Tiểu Cường, tính khí hơi nóng một chút nhưng rất tình nghĩa."

"Còn tên mặt như sắp chết kia là Tiêu Triệt, độc miệng là thế nhưng lòng dạ rất tốt." La Tửu Quỷ hớn hở giới thiệu, không quên nói tốt cho huynh đệ của mình.

"Sau này chúng ta là huynh đệ rồi, phải thân thiện với nhau một chút!" La Tửu Quỷ cố gắng.

Nhưng Tiểu Cường thì xoay mặt đi, không chút bận tâm, còn Tiêu Triệt thì ngáp dài một cái rồi nằm ườn ra giường.

La Tửu Quỷ bất lực thở dài, tay đập trán. "Thôi kệ bọn chúng! Ta dẫn ngươi đi lấy công pháp nhập môn rồi khám phá xung quanh."

Lòng Bạch Dạ như nở hoa. "Đa tạ!"

Hắn đi theo La Tửu Quỷ đến một nơi được gọi là Tàng Thư Các. Đó là một tòa tháp đồ sộ. Vừa bước vào, đã thấy một lão già đang ngồi trên ghế đung đưa, vẻ mặt lười biếng.

"Chấp sự trưởng lão, đây là Bạch Dạ mới nhập môn." La Tửu Quỷ giới thiệu.

Lão khẽ mở mắt. Lệnh bài trên hông Bạch Dạ ngay lập tức phát sáng, như một sự xác nhận.

Mà lão cũng từ đó gật đầu, từ trong nhẫn của mình lấy ra một quyển bí tịch.

"Đây là Thanh Tâm Dẫn Khí Quyết, công pháp căn bản của tông môn. Sáu tháng không nhập môn liền có thể rời khỏi Thanh Vân Tông."

Thanh Tâm Dẫn Khí Quyết: Tâm tĩnh như nước, ý niệm như gương. Hít vào linh khí, tụ về khí hải. Một vòng tiểu chu thiên, quán thông tam mạch, tức là nhập môn.

Nhận lấy quyển bí tịch, hắn nhét vào trong áo, chắp tay cảm ơn rồi cùng La Tửu Quỷ đi ra.

La Tửu Quỷ rút vò rượu từ bên hông, tuông một hơi dài.

"Khàaa~ Bạch Dạ, đệ tử ngoại môn chúng ta chỉ cần nhớ mấy thứ này là đủ." Hắn đưa vò rượu sang mời, nhưng Bạch Dạ khẽ xua tay từ chối.

La Tửu Quỷ không bận tâm tiếp tục giải thích. "Thứ nhất, sáu tháng mà không tấn giai đến luyện khí kỳ liền bị đuổi."

"Mỗi tháng, chúng ta chỉ nhận được ba viên linh thạch và một bình Tụ Khí Đan. Muốn có thêm, phải nhận nhiệm vụ."

"Còn điểm cống hiến thì có thể làm nhiệm vụ để đổi lấy công pháp, vũ kỹ hay đan dược... Tóm lại là rất nhiều thứ."

"Còn nữa, cấm đánh nhau trong tông môn, không thì sẽ bị phạt nặng. Muốn phân tài cao thấp, cứ lên võ đài mà tỷ thí."

Bạch Dạ chăm chú lắng nghe, từng lời nói của La Tửu Quỷ đều ghi tạc vào lòng. Trong tâm, vô vàn suy nghĩ lại hiện lên.

Sáu tháng để đột phá luyện khí kỳ, với một kẻ mang tạp linh căn như hắn, chẳng phải là điều vô vọng sao?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận