Nghịch Càn Khôn
Bạch Dạaa
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 15: Tên Nhóc Tóc Xanh

0 Bình luận - Độ dài: 2,566 từ - Cập nhật:

Giao chiến xong, hắn được hai tên cự hán đưa về địa lao.

Trước khi tiến vào trong, tên cự hán đưa cho hắn hai cái bình đan dược.

Bạch Dạ nhận lấy, không quên thắc mắc. "Đây là?"

Tên cự hán cất giọng lạnh lùng. "Phần thưởng."

Sau đó không nói gì thêm, hắn đóng sầm cái cửa.

Một lần nữa, căn phòng lại tối đen, chỉ còn Bạch Dạ đang đứng.

Nghe được tiếng động. Liệt Thiên Hạo giọng điệu hào hứng. "Không ngờ ngươi lại thắng được nha."

Bạch Dạ liền cất giọng điềm đạm. "Ở đây ít người chiến thắng sao?"

Liệt Thiên Hạo giọng điệu chắc nịch. "Đúng vậy, rất ít kẻ chiến thắng, những kẻ thắng được, hắn sẽ trở về địa lao với thân thể be bét máu, trọng thương, giọng điệu run rẩy chứ không điềm đạm như ngươi."

Bạch Dạ không trả lời, hắn cảm nhận hai bình đan dược. Một bình vừa, một bình nhỏ. Hắn đặt bình vừa xuống, từ bình nhỏ lăn ra một viên đan dược màu xanh ngọc, phát ra ánh sáng mờ ảo. Hắn trầm ngâm quan sát. "Đây là... Liễu Thương Đan sao?"

Trong Thanh Vân Tông, hắn từng chăm sóc linh dược và quét dọn phòng luyện đan nên có nghe qua về tên một số loại đan dược. Nhờ vậy, hắn nhận ra viên đan này.

Không chút do dự, hắn nuốt ngay vào. Một luồng khí tức thanh mát lan tỏa khắp cơ thể, các vết thương ngoài da nhanh chóng khép lại.

Lần này hắn ngồi yên, xếp bằng, hơi thở ổn định, hắn vận dụng Thanh Tâm Dẫn Khí Quyết.

Rất nhanh chóng các loại linh khí xung quanh tiến nhập vào cơ thể hắn. Ở đây cho dù là địa lao, nhưng xung quanh đa số được xây dựng bằng các loại khoáng thạch, cho nên linh khí ở đây cũng khá dày đặc.

Ở phòng bên cạnh, Liệt Thiên Hạo khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên nụ cười. "Linh khí? Hắn ta đang hấp thụ linh khí sao?"

Bằng với sự quan sát, nhịn nhục trong suốt ba tháng qua.

Hắn nhận ra, các luồng linh khí dù hỗn loạn, nhưng chúng vẫn có những lối mòn nhỏ mà chúng tự di chuyển. Vậy nên thay vì dẫn toàn bộ linh khí vào một kinh mạch chính, hắn dùng ý chí phân ra thành mười hai luồng linh khí siêu, và cố gắng đẩy mỗi luồng về phía linh căn tương ứng.

Mặc dù vẫn cực kỳ khó khăn và đau đớn, nhưng sự hỗn loạn đã giảm đi đáng kể. Linh khí ít bị lãng phí hơn. Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được toàn bộ 12 linh căn đều được nuôi dưỡng một chút. Một tia sáng mỏng manh của Luyện Khí kỳ hình thành.

Nhưng với tốc độ hiện tại, cho dù có cho hắn thêm trăm năm hắn vẫn không thể tích lũy đủ linh khí mà tấn giai luyện khí được.

Vậy nên hắn luôn quan sát tỉ mỉ các luồng linh khí trong cơ thể, từ đó những ý nghĩ sáng tạo điên rồ chảy trong hắn.

Nhưng hắn chưa dám thử, bởi chỉ với một sai lầm nhỏ, cơ thể hắn có thể bạo tạc mất.

Hắn thở dài, chậm rãi mở mắt.

"Xem ra ngươi không chỉ mạnh mẽ, mà còn có chút hiểu biết về đan dược." Giọng Liệt Thiên Hạo vẫn đầy vẻ tò mò và hào hứng, không giống một kẻ bị giam cầm lâu ngày.

Bạch Dạ khẽ gật đầu, dù biết đối phương không nhìn thấy. "Ở tông môn cũ, ta từng tiếp xúc qua một chút."

"Tông môn cũ?" Liệt Thiên Hạo lặp lại, giọng có chút suy tư. "Nghe ngươi nói chuyện, không giống dân du mục hay tán tu vô gia cư ở chốn này. Sao lại rơi vào cảnh ngộ này?"

Bạch Dạ trầm mặc một lúc. Lòng tin nơi đây là thứ xa xỉ.

Nhưng trong hoàn cảnh này, một chút trao đổi thông tin có lẽ không phải là xấu. Hắn chọn lọc trả lời. "Đắc tội với một thế lực không nên đắc tội."

"Ha!" Liệt Thiên Hạo bật cười, không chút ngạc nhiên. "Chuyện thường tình ở chốn này. Ở đây, chín phần mười là những kẻ như ngươi và ta. Hoặc là nạn nhân của quyền lực hoặc là kẻ thất bại trong những cuộc chơi của kẻ mạnh."

Hắn ngừng một chút, rồi hỏi. "Ngươi nói ngươi từng ở tông môn? Tông nào? Ta nghe thử xem có biết không."

Bạch Dạ do dự. Nói ra Thanh Vân Tông ở đây, biết đâu lại rước họa vào thân. Hắn lắc đầu. "Một tiểu tông môn ở vùng biên viễn, nói ra chắc huynh cũng không biết."

"Ừm, cũng phải." Liệt Thiên Hạo không truy vấn thêm. "Bất quá, ngươi vừa hấp thu linh khí? Ta cảm nhận được dao động nhẹ. Ngươi là Linh tu? Nghe các tên cự hán kia nói hình như ngươi là thể tu?"

Câu hỏi này chạm vào trọng tâm của Bạch Dạ. Hắn trả lời mơ hồ. "Có chút cơ duyên. Thể chất khá hơn người thường một chút."

"Khá hơn một chút?" Liệt Thiên Hạo cười khẽ, giọng đầy vẻ không tin. "Một chút mà đánh bại được Ngân Trảo Viên? Ngươi khiêm tốn quá đấy. Nói thật, ta ở đây đã hai năm, chưa thấy tên nô lệ mới nào lại thích ứng và chiến thắng nhanh như ngươi."

"Trong đây, tin đồn lan nhanh lắm, trận chiến của ngươi rất bắt mắt."

Hai năm? Bạch Dạ hơi giật mình. Người này bị giam ở đây đã lâu như vậy mà vẫn giữ được tinh thần như thế này, quả không đơn giản.

"Huynh ở đây lâu như vậy... có biết luật lệ nào ở chỗ này không? Hay là cách nào để... sống sót lâu hơn?" Bạch Dạ chủ động hỏi. Đây mới là thông tin hắn thực sự cần.

Liệt Thiên Hạo trầm ngâm một lúc. "Luật lệ à? Chỉ có một giết hoặc bị giết. Càng mạnh, càng có giá trị biểu diễn, thì càng được nuôi tốt hơn một chút để đánh những trận đấu đắt giá hơn. Như cái Liễu Thương Đan ngươi vừa ăn đấy, là phần thưởng cho kẻ thắng trận. Mà thua thì... xác cũng không còn toàn vẹn."

Hắn hạ giọng. "Nhưng ta khuyên ngươi, đừng cố tỏ ra quá mạnh. Đánh bại đối thủ là được, đừng tàn sát dễ dàng quá. Bọn chúng thích những trận đấu kịch tính, máu me, chứ không thích kết thúc quá nhanh. Mà một khi bị xem là quá mạnh, bọn chúng sẽ cho ngươi đấu với những thứ kinh khủng hơn, cho đến khi ngươi chết hoặc tàn phế thì thôi."

Lời khuyên này thực tế và đầy máu tanh. Bạch Dạ ghi nhớ trong lòng. "Đa tạ huynh chỉ điểm."

"Không cần khách sáo." Giọng Liệt Thiên Hạo bỗng trở nên lười biếng. "Ở đây, sống được qua ngày nào hay ngày đó. Có người nói chuyện cho đỡ tù túng cũng tốt. Ngủ đi, sớm muộn gì bọn chúng cũng lại kéo ngươi ra làm trò mua vui cho thiên hạ thôi."

Hắn nhắm mắt, im lặng, nhưng trong đầu vô số suy nghĩ nảy ra.

Hắn phải mạnh lên, buộc phải phá tan cái chỗ này để thoát ra.

Mà cách duy nhất để mạnh lên, chính là tiến vào nơi đó.

Vậy là hắn nằm xuống, tay đưa lên gối. Mắt nhắm nghiền lại.

Sau một khắc, cuối cùng ý thức hắn lại rơi vào nơi quen thuộc.

Nhưng khi hắn mở mắt, không khí không còn loang mùi máu tanh, không còn là đấu trường đổ nát.

Mà không khí ở đây tràn ngập hoang tàn. Hắn nhìn quanh. "Đây là? Tòa thành đổ nát?"

Các tòa thành cao chót vót bị đánh sập, nhà cửa xung quanh đa phần đã nát.

Chưa hết, ở trước mặt hắn một bức tượng khổng lồ hiện ra, là hình ảnh của một gã niên nở nụ cười rạng rỡ. Người mang một cái áo choàng, khí tức mạnh mẽ toát ra.

"Anh hùng?"

Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên.

Hắn quay đầu, trước mắt hắn một tên nhóc với mái tóc xanh lá mà rối, đôi mắt to tròn hiện lên tia quyết tâm, khuôn mặt còn có tàn nhan hai bên má. Trên người khoác bộ y phục kỳ lạ.

Mà tên nhóc tóc xanh lần nữa đánh giá hắn. "Y phục kỳ lạ như vậy... ngươi là tội phạm sao?"

Câu nói vừa dứt, tên nhóc khẽ nhảy lên vài cái, đôi chân đột ngột hiện lên tia điện xanh lá, đôi chân lập tức đỏ bừng.

Vèo!

Nó nhún một cái, đá dưới chân liền nứt toát. Nó lao tới, trên tay từng tia lội điện màu xanh lá cuộn quanh, làm không khí xung quanh rung động.

Uỳnh!

Bạch Dạ theo bản năng đưa tay lên đỡ.

Một luồng điện xé toạc qua da thịt. Mùi cháy khét bốc lên, từng tia lôi điện chui vào cánh tay, làm hắn run rẩy lùi liên tiếp vài bước. "Sao lúc nào cũng gặp mấy tên khó chơi vậy!"

Vừa nói xong, tên nhóc kia thân thể lại biến mất trong một cú nhún. Khi hiện ra, hai tay nó đã phủ kín tia lôi xanh, gân cốt nổi cuồn cuộn, da thịt đỏ rực.

Vù!!

Quyền ập xuống, gió rít ngang tai. Bạch Dạ trượt người sang trái, rồi lại lách sang phải, thân pháp gấp khúc liên hồi. Thế nhưng tốc độ kia vẫn khiến hắn bị sượt qua vài lần, từng vệt máu bắn tung tóe trên bả vai, hông và lưng.

"Huyết Lang Trảo!" Năm ngón tay hắn liền cong lại thành lưỡi trảo.

Keng!

Hai công kích va chạm, nhưng tên nhóc cùng Bạch Dạ vẫn đứng yên, không ai lùi bước. Đột ngột, khóe môi thằng nhóc nhếch lên, giọng nói khẽ thì thầm.

"Mười phần trăm."

ẦM!!!

Bàn tay nó lập tức bùng nổ. Tia lôi điện xanh lá xoắn lấy cánh tay, tia lửa tóe ra xung quanh.

Phanh!!!

Một luồng sóng xung kích nổ tung, cuốn Bạch Dạ văng ngược ra sau, mặt đất nứt ra, khói bụi cuồn cuộn dâng lên.

Hắn không cam tâm đứng lên, ánh mắt khóa chặt vào thân thể thằng nhóc.

Tên nhóc nhún nhảy người. "Dai quá."

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Cơ thể nó bùng nổ, mỗi bước di chuyển đều để lại một vệt sáng xanh lá, Bạch Dạ đôi mắt liếc qua liếc lại. Nhưng vẫn không theo kịp tốc độ điên cuồng của nó.

Khi hắn ngừng mắt.

Đùng!!!

Thân người hắn đột nhiên bị một trận cuồn phong cuốn đi, mái tóc như muốn rụng rời, nhục thân mạnh mẽ cố gắng chống chọi.

Khi hắn nhìn lại, chỉ thấy ngón trỏ của tên tóc xanh đã tím ngắt, nhìn như không thể sử dụng lại nữa.

Bạch Dạ như phát hiện ra kẻ hở. "Hiểu rồi! Đòn này chính là dồn toàn bộ lực lượng vào, khiến ngón tay bị phế sao?"

Tên nhóc khẽ cau mày. "Không ngờ tên tội phạm này lại mạnh như vậy. Mình phải tìm cách." Tên nhóc lẫm bẫm.

Bạch Dạ nhíu mày, tai hắn ù đi.

Bla… bla… bla.

Âm thanh méo mó từ miệng thằng nhóc vang lên, khiến hắn chỉ thêm nhức óc, máu huyết trong người sôi sục như muốn bùng nổ.

Vù!!!

Thân ảnh Bạch Dạ lóe lên, hắn lao thẳng tới, năm ngón tay tụ huyết thành trảo, khí thế như muốn xé rách cả không gian.

Nhưng khi lao tới, hắn chỉ thấy tên nhóc khẽ đưa ngón giữa lên chụm cùng ngón cái.

Đùng!!!

Lần nữa, hắn bị trận cuồng phong cuốn đi, thân thể cứng cáp của hắn rạn nứt, da thịt toác ra từng đường máu đỏ.

Ầm!

Thân thể hắn đụng phải một ngôi nhà phía sau. Đá vụn tung tóe, bụi mù cuồn cuộn nuốt chửng lấy hắn.

"Hai ngón tay hắn bị phế rồi." Bạch Dạ lẫm bẩm, tìm cách đối phó.

Cứ chịu đựng mãi như vậy cũng không hay dù sao hắn cũng có giới hạn.

Hắn chậm rãi đứng lên, trước mắt là thằng nhóc đó, hai ngón tay đã bị phế.

Bạch Dạ nhanh chóng nhặt vài mảnh đá vụn, khí huyết dồn ngón tay.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ném ra đồng loạt, đá vụn phi tới với tộc độ như chớp.

Tên nhóc nghiêng đầu, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Bạch Dạ.

Lần này Bạch Dạ vẫn chọn cách lao tới, nhưng thân người đã chuẩn bị né tránh.

Đùng!

Thằng nhóc lần nữa đưa ngón áp út lên. Một trận cuồng phong rít gào đi tới.

Nhưng lần này Bạch Dạ hắn né được rồi, thân người hắn hụp xuống, một cước quét ngang.

Phanh!

Tên nhóc khuôn mặt ngỡ ngàng, đôi mắt mở to, thân người trong chốc lát đã lơ lửng trên không.

Thời gian như đóng băng.

Từ ngón tay Bạch Dạ, một cái lưỡi trảo hiện ra. Tốc độ như thiểm điện.

Roẹt!

Một nhát xuyên thủng bụng, cực gọn gàng.

Nhưng tên nhóc thoáng sững sờ, nó cắn răng, đôi mắt giản ra, cánh tay phải phát ra một màu đỏ, những tia lội điện màu xanh lá bao quanh cánh tay.

Nó hít sâu.

Oanh!!!

Một kích giáng xuống Bạch Dạ.

Lần này một trận cuồng phong bạo tạc, gió rít rào, cơ bắp hắn nứt toát, làn da cháy khét đã lộ ra thịt đỏ.

Ầm! Ầm!

Thân thể hắn văng ra, đụng mấy cột đá vỡ vụn.

Còn thằng nhóc tóc xanh, nguyên cánh tay đã bị phế, cánh tay nó buông xuôi, tay còn lại ôm một lỗ lớn trên bụng. "Thắng rồi... mất máu nhiều quá... mình chết mất."

Dù bị thủng một lỗ lớn nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên tia thỏa mãn.

Cộp! Cộp! Vèo!

Một âm thanh vang lên, thằng nhóc sững sờ, đồng tử mở to.

Bộp! Bốp!

Nó không kịp làm gì, thân thể đã bị đánh loạn, máu văng tung tóe.

Bạch Dạ hai tay phủ đầy khí lực, quyền kình ập tới như cuồng phong, chỗ nào chạm tới đều lõm sâu.

Tên nhóc bị choáng váng. "Mình chết mất... Không được! Mình không được chết!"

Đôi mắt nó liền hiện lên tia quyết tuyệt, cánh tay còn lại nâng mạnh lên, lần nữa lôi lực bao quanh cánh tay, hiện một màu đỏ.

Phanh!!!

Nhưng may mắn không mỉm cười với nó, Bạch Dạ thân người chỉ nhụn nhẹ liền bật cao trên không trung.

Tên nhóc không kịp phản ứng. "Không xong!"

Ầm!

Hai chân Bạch Dạ chụm vào, lao thẳng xuống với sức nện như sấm. Đất nứt toác, khói bụi mù mịt.

Làn khói bụi tản ra, Bạch Dạ chân đạp lên ngực tên tóc xanh, hơi thở đứt đoạn nhìn tên tóc xanh đang dần tan biến. Rồi lại nhìn ngón tay đang run rẩy, khô kiệt vì sử dụng Huyết Lang Trảo quá nhiều.

[Đánh Bại Được...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận