Bắc Giới Tinh Vực.
Phong Ấn Ma Địa.
Trên một đỉnh núi cao vạn trượng, một thiếu niên đứng đó, mái tóc bạc dài tung bay, đôi mặt bạc ánh lên tia hưng phấn.
Đôi chân trần quấn băng vãi dẫm đạp lên cỏ, thân người khoác áo hở ngực, vạt áo tung bay trong gió cuốn.
Trước mắt hắn là một đám người đang vây quanh hắn. Kẻ thì thương kề bên, sấm chớp giật đùng đùng, kẻ thì hai tay chắp lại như ma môn.
"Tiểu tử... hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"
"Biết bao nhiêu sinh linh, bá tánh đã chết trong tay ngươi... còn không mau nhận tội!"
Một giọng nói trầm lắng vang lên: "Bạch tiểu tử... ta cũng không thể giúp được ngươi nữa. Lần này ngươi đã không còn đường lui."
Bạch Dạ khẽ nhắm mắt, tay đưa lên che đi nụ cười trào phúng. Tiếng cười không rõ là bi ai vang vọng giữa không gian. "Haha~ Ta! Một đời kiêu hùng, vậy mà hôm nay lại bị kẻ gian hãm hại..."
Hắn hạ tay xuống, đôi mắt bạc mở to, sắc lạnh như lưỡi kiếm. "Lại phải rơi vào bước đường này!"
Đám người lập tức cảnh giác, chỉ sợ hắn giở trò. Nhưng Bạch Dạ vẫn sừng sững bất động, đôi vai gầy nặng trĩu. Hắn mệt mỏi cất tiếng, giọng nói không còn vẻ giễu cợt, mà thay vào đó là sự bi tráng đến tận cùng.
"Phong vân cuộn sóng chẳng nao lòng. Độc bộ thiên nhai dẫu máu hồng. Một tiếng cuồng ca lay cõi mộng, kiêu hùng dẫu tử vẫn vô song."
Hắn hít một hơi, sau đó ngẫng đầu nhìn lên đám người, đôi mắt bạc lóe lên sự điên cuồng cùng quyết tuyệt.
"Đã thiên hạ này muốn tru ta, ta diệt thiên hạ! Một đời này chỉ nguyện lưu danh, không cầu sống sót!"
Đám người đồng loạt biến sắc.
"Bạch tiểu tử! Đã giờ phút này ngươi còn muốn phản kháng?"
"Hôm nay chúng ta chính là thay trời hành đạo!"
"Nam môn cùng tất cả đều lên! Hôm nay tuyệt đối không để tên tiểu tử này trốn thoát!"
Đám người hô rõ một tiếng, tất cả đều dùng con át chủ bài của mình, mây đen không đâu cuồn cuộn kéo tới, lôi kiếp giáng xuống ầm đùng.
"Tiểu tử! Hôm nay cho ngươi chết!"
"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ! Ngũ Chỉ! Trấn Áp Vạn Cổ!!!" Một câu nói ra, bầu trời liền nứt toát, năm ngón tay khổng lồ như ấn sập vạn cổ bổ xuống.
"Viêm Băng Lưỡng Cực Diệt Thế!!!" Một nữa trời bốc cháy hồng hoang, nửa còn lại đông cứng muôn vật.
"Vạn Lôi Hồi Thiên!!!" Hàng vạn tia lôi lực như cự long gầm thét, chấn động cả không gian.
Sau một khoảnh khắc, vạn đạo công kích tràn xuống, dồn thẳng về phía hắn.
Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại. Chỉ còn Bạch Dạ đứng giữa thiên uy ngút trời. Hắn khẽ nhếch môi, thì thầm.
"…Tinh Hà Loạn Thế Kích!"
Ầm!!!
Rồi một tiếng chấn động, ngân hà sụp đổ, tinh tú hóa thành mưa lửa, chém rách trời cao.
Không gian rách toạc. Sau lưng hắn, một dải ngân hà xoắn ốc hiện ra, vô tận tinh tú xoay quanh mũi kích. Mỗi giọt máu từ tay hắn nhỏ xuống, hòa vào tinh hà, khiến dòng sông sao rực cháy càng thêm điên cuồng.
Thân kích bổ xuống.
Như tinh tú diệt thế, như ngân hà vỡ nát, nghiền nát vạn vật trong phạm vi trăm dặm.
"Không xong! Hắn liều mạng rồi!"
"Chạy mau!!!"
Đám người hoảng loạn, nhưng kích này một khi thi triển đã không thể ngăn lại.
Đám người chỉ thấy hàng ngàn, hàng vạn kích đang lao tới mình, nó còn mang theo một vài mảnh sáng tựa như tinh tú rơi xuống.
"AAAAAAAAAAAAAAA!!!!"
Tiếng gào thét hòa cùng tiếng xương cốt vỡ vụn. Pháp bảo, thân thể, linh lực… tất cả đều bị tinh hà nghiền thành hư vô. Cả thiên địa chỉ còn lại ánh sáng bạc, mưa tinh tú và tiếng gào tuyệt vọng.
Cuối cùng, nơi ấy không còn một bóng người sống sót. Giữa hư không chỉ còn vang vọng cuồng ca bi tráng.
"Kiêu hùng dẫu tử… vẫn vô song!"
Nhưng ít ai biết rằng, trước khi trở thành huyền thoại bị cả thiên hạ truy sát, hắn chỉ là một thiếu niên mắt sáng, bước chân vào võ đạo với một trái tim thuần khiết... và một giấc mộng kỳ lạ.
Bạch Dạ, cái tên khiến cả Bắc Giới Tinh Vực run rẩy suốt ngàn năm, khởi đầu của hắn lại nằm ở một ngôi làng hẻo lánh mà không ai ngờ tới...
Ầm...! ... Ù... !
Một tiếng thở dài khẽ vang lên, Bạch Dạ bừng tĩnh, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, tim đập mạnh như trống, ánh sáng ban mai khẽ lọt vào khe cửa, rọi vào căn phòng gỗ đơn sơ.
Hắn nhìn bàn tay của mình, vẫn chưa hoàng hồn về cơn ác mộng. Đỉnh núi cao, cảm giác máu thịt nổ tung vô cùng chân thật.
"Rốt cuộc là sao? Lần đầu gặp ác mộng đây."
"Bạch Dạ, Thằng nhãi ranh, còn không mau dậy gánh nước, gà cũng sắp chết đói rồi đây!" Một giọng quát lớn thô lỗ từ sân vọng vào.
Đó là người thân duy nhất của hắn tại đây. Lão là Bạch Thủy Sinh một lão già khá học thức vì vậy được mọi người trông xem trọng. Nói chung là uy tín.
Bạch Dạ thu lại tâm tư, nhìn đôi tay chai sạn vì lao động hắn khẽ thở dài rối nói vọng ra. "Biết rồi, lão già!"
Hắn đi ra, tay cầm gánh nước, tay còn lại cầm theo một bao thóc nhỏ.
Hắn quen thuộc nắm một nắm thóc rãi xuống cho gà.
Thân thể cường tráng vì lao động, trên vai gánh đầy hai thùng nước, hắn bước vững chãi trên con đường mòn nhỏ về làng.
"Tiểu Dạ, lại gánh nước sớm thế." Một giọng nói vang lên, là Lão Vương hàng xóm, lão đang quét sân.
Bạch Dạ cười nhẹ. "Ừm, lão già bảo gà khát nước quá rồi."
Lão Vương cười ha hả rồi đột ngột nhớ ra. "Nghe nói sắp đến kỳ Thanh Vân Tông mở cửa tuyển đồ. Không biết năm nay có ai trong làng ta có duyên không."
Thanh Vân Tông chẳng phải là cái tông môn thất cấp tọa trấn một vùng Đông Vực hay sao. Là một cái môn phái chính đạo, tọa lạc trên đỉnh núi dày đặc sương mù.
Về đến nhà, đã thấy Bạch Thủy Sinh đang đọc sách dưới gốc cây lớn, lão liếc mắt nhìn hắn.
"Tiểu tử, ngươi cũng đã mười lăm... lại nghe nói Thanh Vân Tông tuyển chọn đệ tử. Ngươi cũng mau chóng rời khỏi đây ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn ra sao đi. Đừng mãi ở cái thạch thôn nhỏ bé này."
"Aizz~ Lão nói nhiều quá." Bạch Dạ liền thở dài, không lọt tai câu nào, tiếp tục công việc thường ngày của mình.
Bạch Thủy Sinh nhìn Bạch Dạ, thở dài một hơi khẽ vuốt chùm râu của mình. "Tiểu tử ngốc nghếch, lão phu há lại không biết ngươi sợ ta ở đây một mình cô độc? Nhưng rồng ẩn mình trong ao cạn, sao có thể thấy được bốn bể mênh mông..."
Lão dừng nói, ánh mắt phiêu du đảo qua vài trang sách.
Tù! Từ! Tù!
Đột nhiên, một tràng tiếng nói ồn ào xen lẫn tiếng còi báo động bằng sừng trâu vang lên khẩn trương.
Bạch Thủy Sinh lập tức đứng phắt dậy, Bạch Dạ cũng ngừng động tác.
"Chết tiệt! Lũ Hàn Ngạc Thú từ trên Phong Ma Sơn lại tràn xuống. Mau lên! Cùng mọi người ngăn chặn chúng, không để chúng tiến vào.
Bạch Dạ động tác nhanh nhẹn, tay cầm cây đinh ba dựa góc tường.
Hai người chạy vội về đầu làng. Trên đường đi, đã thấy các thiếu niên tay cầm đuốc, cung săn bắn, giáo mác, chạy ào ào về cùng một hướng.
Khi tới nơi, cảnh tượng trước mắt đã hỗn loạn. Một đàn khoảng năm bảy con Hàn Ngạc Thú loài thú to như bò, lông lá xù xì, nanh vuốt sắc nhọn, miệng thở ra hơi lạnh buốt đang gầm rừ, cố gắng phá vỡ hàng rào được chắn lại bằng đá và gỗ.
Vài con đã chui tọt vào trong đang bị đám thiếu niên vây đánh, tiếng gầm gú, tiếng hò hét cùng vũ khí va chạm inh ỏi.
"Giữ vững! Đẩy lùi chúng ra." Tứ Thúc đội trưởng đội săn bắn, gã trung niên vạm vỡ đang cố gắng chỉ huy.
Bạch Dạ không chần chừ, hòa vào dòng người. Thân thể cường tráng giờ phát huy tác dụng, mắt hắn đảo quanh, lập tức hắn siếc chặt đinh ba, thân thể tức tốc lao về phía một con Hàn Ngạc Thú đang chuẩn bị tấn công một thiếu nữ.
Xoẹt!
Một kích đâm trúng con yêu thú khiến nó gào lên đau đớn. Nhưng da nó dày, vết thương lại không sâu. Con thú điên cuồng quay lại, vồ về phía Bạch Dạ.
Hắn vội vàng lên tiếng. "Tiểu Nhu! Mau lùi lại!"
Thiếu nữ gọi Tiểu Nhu cũng vội vàng lùi lại, ánh mắt lo lắng nhìn về Bạch Dạ.
Rẹt!
Con thú vồ tới, Bạch Dạ thay vì lùi lại, thân thể hắn theo một quỷ đạo kỳ lạ, khẽ nghiêng người tránh được cú vồ chí mạng.
Đồng thời, cây đinh ba đâm một đường nhanh như chớp, chuẩn xác đâm vào yết hầu, điểm yếu của duy nhất của Hàn Ngạc Thú.
Gào!
Con thú phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi lăn ra đất, máu tươi phun ra tạo thành một vũng.
"Bạch Ca, ngươi không sao chứ?" Tiểu Nhu từ sau vội vàng tiến tới, hai tay không ngừng kiểm tra thân thể Bạch Dạ. "Có bị thương ở đâu không?"
Bạch Dạ có chút ngượng ngùng liền nhanh chóng lên tiếng. "Không sao, ta không sao. Ngươi cẩn thận một chút, ta đi giúp những người khác."
Một khắc sau.
Đám thú liền lăn ra đất hết, máu tanh lan ra. Bạch Dạ ngồi trên thân một con thú, cây đinh ba bên cạnh đã đâm vững vàng vào thân con thú.
Trước mặt một thiếu niên bước tới. "Hah, Bạch Dạ lần này ta thắng nha. Ta giết được nhiều thú hơn."
Thiếu niên nói với giọng điệu tự mãn, hai tay hắn khoanh lại, mặt hướng về một hướng, cái mũi hình như đã dài ra thêm một chút.
Bạch Dạ nghe vậy cười nhẹ, không so đo. "Haha, ngươi thắng là được."
"Lý Tam, ngươi lại so đo với Bạch Ca?" Tiểu Nhu từ phía sau đi tới.
Nàng mặc chiếc sam y thô được may vá cẩn thận, khuôn mặt thanh tú, dịu dàng.
Lý Tam khẽ gãi đầu, miệng cười hề hề.
"Tiểu Dạ, cháu làm tốt lắm!" Tứ Thúc từ xa đi tới, không quên đưa lên ngón tay cái về Bạch Dạ, nở một nụ cười trắng tinh.
Tứ Thúc còn không quên tát một cái về Lý Tam. "Hừ! Ngươi về mà luyện tập lại, Tiểu Dạ hắn là một kích là giết được."
"Còn ngươi thì... Chậc! Chậc!" Tứ Thúc nói tới đây liền ngập ngừng mà ngại nói tiếp.
Tiểu Nhu bên cạnh, tay che đi nụ cười ngọt ngào, ánh mắt thâm tình nhìn Bạch Dạ.
Lý Tam tay xoa xoa đầu nhìn Tứ Thúc, rồi lại nhìn qua Tiểu Nhu phát hiện ánh mắt nàng dành cho Bạch Dạ. Đồng tử liền hiện lên tia lửa, áo bị cắn đến sắp đứt. "Đáng chết! Bạch Dạ ngươi chờ đó!"
"Hic! Hic!" Lý Tam vừa chạy đi, không quên lau đi những vệt nước mắt giả tạo trên mặt.
Bạch Dạ nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc giản dị.


0 Bình luận