Tôn Cảnh ngồi gặm bánh bao. Mới bốn giờ sáng, cô ngồi yên lặng ở quầy bar nhìn người chị gái ngốc nghếch rình mò từng phòng ngủ. Thú vị thật! Nếu không phải Tôn Lan ham chơi, đòi về nhà Minh Nhạc ngủ, có lẽ giờ này sẽ có kịch vui rồi đây.
Họ muốn cái gì!? Cô đều hiểu cả. Nếu không phải lúc đó bà chị yếu ớt này quá tuổi, có lẽ nhà cô đã có hai Thần Ưng… hoặc là một ngôi mộ và một Thần Ưng.
Cảnh cũng chẳng hi vọng lắm vào nhân cách của cái gia đình này. Cô chờ đợi chị ta thất vọng đi khỏi đây. Nhưng có vẻ cô đã nhầm, chị ta không thấy người trong phòng ngủ nên lớn gan lớn mật hơn.
Bộ sofa yêu thích của cô bị chị ta nhảy lên nằm như chủ nhà. Cái mùi của người nhà này khiến Tôn Cảnh phát ói. Cô dần tính đến chuyện đổi một bộ khác. Nhưng giờ cô hơi nghèo, hay bắt Liên Nhạc mua nhỉ?
“Lizzy! Mở đèn.” Tôn Vân ra lệnh. Trợ lý ảo lập tức mở đèn.
Tôn Vân đang thư giãn bỗng sợ cứng người. Quầy Bar gần đối diện sofa, Tôn Cảnh vẫn chăm chỉ cầm chiếc cuối cùng lên. Cô chẳng chào hỏi cũng, với những “con vật” như thế này. Giao tiếp bằng tiếng người là chuyện ngu ngốc nhất trần đời.
“Cảnh! Em ở nhà sao? Vậy còn bé Lan…”
Tôn Cảnh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chị ta cho đến khi chị ta cụp mắt vì chột dạ.
“Chị… chị chỉ định…”
“Định nghỉ ngơi lấy sức rồi trộm tiền của tôi đi hả?” Cảnh liếm ngón tay dính đầy nước thịt. Trong giây lát, cô hơi giống con Ruốc khi ăn được món ngon sẽ liếm sạch cả bát.
Tôn Vân sợ cứng người. Chị ta không dám nhận, càng không dám chối.
“Tôi nhớ là đã nhắc các người không được phép ở lại đây rồi chứ nhỉ?” Cảnh gõ vào thái dương để nhắc lại chuyện xưa. “Tôn Vân! Lúc đó tôi đuổi hai ông bà già đó đi ngay lập tức không có nghĩa người như chị khác biệt với họ.”
“Chị… chị chỉ… chỉ là nhớ bé Lan.”
Nhớ nó? Cảnh suýt nữa thì phì cười. Kẻ đã nhận tiền để chuyển quyền giám hộ của con ruột mình sang cho cô đang nhắc đến tình thương kìa.
“Buồn nôn thật đấy!” Cảnh không nói nhiều cô chỉ ra cửa. “Để chìa khóa lại rồi đi khỏi đây. Lần này, tôi tha cho chị, không có lần sau.”
Tôn Vân biết mình không thể chống lại Cảnh. Chị ta chỉ không cam tâm. Tại sao chứ? Trước đây cha của họ ép buộc chưa đủ hay sao còn thêm một Tôn Cảnh đáng sợ đến vậy. Tôn Vân chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc gia đình thôi mà. Tại sao con bé lại…
“Chị cần em giúp. Cầu xin em đó, Tôn Cảnh.”
Cảnh đứng dậy, cô tiến tới trước mặt chị ta. Cảnh khá cao. Một người tầm một mét tám đứng với một người nhỏ nhắn chỉ khoảng hơn một mét sáu. Nhìn thế nào cũng rất áp lực.
“Tôi từ chối!” Cảnh tóm tay chị ta kéo ra ngoài.
“Cảnh cầu xin em. Tôn Lan không thể không có cha được.”
Cảnh ném chị ta ra ngoài. Nhìn chị ta ngã ra sàn, thảm hại như con chuột cống.
“Nó không cần cha.” Cảnh giống như một vị thần đứng từ đỉnh cao nhìn xuống chị ta. “Giống như tôi vậy. Nó không cần các người.”
Cảnh sập cửa lại. Cô chẳng rảnh rỗi mà nghĩ xem cái người điên kia lại đòi hỏi cái gì. Con cái thì không bảo vệ nổi còn đòi này đòi kia. Thay vì bám theo một thằng vô dụng ngoài cái giàu ra chẳng được gì, chị ta nên tập trung sự nghiệp của mình.
Mà cũng chẳng quan trọng lắm! Cuộc đời chị ta có hỏng bét thì cũng do chị ta chứ ai. Cô chỉ giúp Tôn Lan là đủ rồi, những người khác chỉ cần không phá hoại con bé thì cứ coi như họ đã chết rồi đi.
Nếu phiền quá… có thể xử lý cũng được.
Có điều, giờ chưa phải lúc. Tôn Lan còn nhỏ, nếu không thể uốn nắn con bé đúng hướng cô sẽ dùng biện pháp mạnh sau.
Nghĩ vẩn nghĩ vơ một lúc mà cũng đến sáng từ bao giờ. Tôn Cảnh thay một bộ đồ sạch sẽ. Hôm nay là một ngày đặc biệt bận rộn đây.
Cô tìm chút bánh kẹo, những thứ nhiều đường cho ngày mới nhiều năng lượng. Cơ thể của cô hiện tại quá đói khát. Trước đây, cô không thể ăn được đồ quá rắn vì nội tạng bị tổn thương. Thần Ưng - những kẻ có vỏ bọc mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu đuối và dễ tổn thương hơn cả người thường.
Cảnh mở cửa, bước ra ngoài.
Hay thật đấy! Chị gái của cô vẫn chưa rời khỏi đây.
Cảnh nheo mắt, đánh giá người chị bất tài này một lượt.
“Cảnh à. Giúp chị với!”
“Nói đi! Tôi đang vội.” Cảnh đáp gọn lỏn.
Tôn Vân hơi kinh ngạc, có lẽ chị ta chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.
Chị ta giống cả cha lẫn mẹ, một kẻ thích chơi bài tình thân để trói buộc đạo đức. Lúc mới gặp lại họ, cô đã thấy phiền rồi. Nhưng dường như cái tính không chấp nhặt của cô khiến họ tưởng dùng tình cảm có tác dụng thì phải.
“Em có thể nhờ người để…”
“Dài dòng quá!” Cảnh dứt áo bỏ đi. Chỉ cần mở miệng và nói thôi mà. Từ khi nào mà nói nguyên văn một câu lại khó khăn đến thế?
Cô đi rất nhanh, Tôn Vân chạy theo không kịp. Đến lúc cửa thang máy khép lại, Cảnh chỉ ung dung nhìn chị ta lồm cồm bò dậy.
Thật mệt mỏi!
Tôn Cảnh ra ngoài cửa chung cư đợi người đến đón. Cô không khỏi trầm ngâm nghĩ về người chị gái của mình. Chắc hẳn có chuyện gì đó rồi, cô phải để tâm hơn một chút mới được.
“Lão Tôn!” Minh Tuệ thò đầu ra ngoài cửa sổ.
“Nguy hiểm lắm, Tuệ.” Liên Nhạc nhắc nhở dù chẳng ăn thua.
Cảnh mở cửa ghế sau ngồi vào cùng với Tôn Lan. Liên Nhạc lái xe, Minh Tuệ thì luyên thuyên ở ghế phụ. Nhìn chung thì mọi thứ đều hài hòa.
“A Lan, hôm qua con ngoan chứ hả?” Cảnh rút tập tài liệu ở ghế sau ra. Cô bắt đầu đọc lại nhật ký huấn luyện Thần Ưng gần đây. Cô không quên lướt qua gương chiếu hậu, Tôn Vân vừa lao ra đường, cố gắng dùng cặp giò yếu ớt đó chạy theo xe ô tô.
“Con ăn rất ngon và đi ngủ sớm. Sang nay con còn gọi hai cô dậy nữa.” Tôn Lan gần như nhảy cẫng lên khi khoe chiến tích. “Con làm đúng như lời dì dạy. Phải gọi bò dậy sớm ăn cỏ, vậy mới có sức cày cuốc cho chúng ta.”
Cảnh phì cười! Hai đứa ngốc ngồi trên thì ngơ ngơ ngác ngác không hiểu lời Tôn Lan nói có nghĩa gì.
“Suỵt!” Cảnh đưa tay lên miệng khẽ ra hiệu. “Bí mật!”
Tôn Lan bụp miệng ra dấu “OK”.
“Em là con bò sao?” Liên Nhạc hỏi lại.
Cảnh không trả lời, cô chỉ tủm tỉm cười. Tôn Lan của cô cũng đáo để thật. Dù không nên nói trước mặt hai quân cờ, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói của trẻ con. Người ta chẳng để ý đâu mà.”
“Em không muốn làm bò.” Minh Tuệ kháng nghị.
“Đương nhiên rồi.” Cảnh không rời mắt khỏi chữ nhưng cô vẫn đáp lại lời Tuệ. “Em đẹp vậy chắc chắn phải làm con Công rồi.”
Tiếng cười khẽ vang lên trong xe.
Dù lúc này có vui đến đâu, Cảnh cũng không thể ngừng chửi rủa trong lòng. Mới không để ý có mấy tháng mà Liên Nhạc đã phá cô như thế này rồi. Hi vọng con bé trở thành một chỉ huy giỏi có vẻ vô vọng.
Tốt hơn hết, cô nên bán nó lấy tiền, rồi mang tiền về nuôi quân.
Minh Nhạc ngồi trên thấy lạnh sống lưng. Tôn Cảnh dường như không có thái độ gì khác biệt. Vẫn dỗ dành Tôn Lan như thường ngày, nhưng hình như có gì đó khang khác. Ngài ấy tuyệt nhiên không đả động gì đến cô.
“Lão Tôn ơi.” Minh Nhạc lên tiếng.
“Tập trung lái xe đi.” Cảnh nhắc nhở.
Minh Nhạc không dám hé răng nữa. Tôn Cảnh chưa xử lý cô vì… có lẽ là đợi để xử lý tất cả. Xác định được bản thân mình sẽ chết chùm. A Nhạc bớt áp lực hơn chút đỉnh. Cô lén nhìn Cảnh qua gương chiếu hậu.
Trụ sở của chính của Thần Ưng ngay rìa ngoại ô. Một thiết kế công phu nhất từ trước đến giờ. Các kỹ sư xây dựng đã hô biến một tòa nhà hoang thành một cái tổ chim đúng nghĩa. Cảnh nhìn nơi thân thương đó.
Có những thứ... đã qua rồi… nhưng đau thương sẽ không bao giờ phai mờ.
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cổng. Cảnh vệ là một Thần Ưng trẻ tuổi. Thấy Minh Nhạc, nụ cười trên môi hắn chợt tắt. Hắn ra hiệu xe dừng lại.
Minh Nhạc thông báo:
“Thẻ Cư Trú của tất cả mọi người trong xe…”
“Không thể vào!” Hắn thẳng thừng ngắt lợi Minh Nhạc. “Nếu Đại Úy muốn đưa người không có phận sự vào thì phải được thông qua Thượng Tá Thư Sinh.”
Minh Nhạc bị bất ngờ, cô rất muốn xuống xe đập tên canh cửa này một trận nhưng còn lão Tôn ở phía sau.
Lão Tôn chẳng thèm chờ A Nhạc giải thích. Cô thuộc phái hành động. Tôn Cảnh nhoài người lên ghế lái, tiện tay hất đầu Minh Nhạc lên phía trước. Minh Nhạc bị bất ngờ, cô va đầu vào cửa kính mới hạ được một nửa.
Tiếng “CỐP” nghiệt ngã, tấn công thẳng vào màng nhĩ của tất cả những người ở đây.
Tôn Cảnh thò mặt ra cho hắn nhìn. Cô không cần lớn giọng cũng đủ khiến hắn run như cầy sấy:
“Mở cửa!”
“Vâng, thưa ngài!” Hắn giật bắn mình vội mở cửa. Trong vô thức hắn làm theo bản năng. Đến khi tỉnh táo lại, hắn mới run rẩy bật bộ đàm thông báo với bên trong:
“Lão… lão Tôn về rồi… Ác quỷ về rồi.”
***
Chiếc xe bon bon tiến vào khu vực trung tâm. Một tòa nhà hình tổ chim, với lòng chảo là sân tập lớn. Tôn Lan nhìn phong cảnh trong đó mà há hốc cả miệng.
“Dì ơi dì. Rộng quá luôn! Đây là nhà cũ của dì ạ?”
Không! Đây là lồng giam của ta.
Cảnh vuốt ve mái tóc đen nhánh của con bé. Cô cũng từng có mái tóc y hệt. Nhưng giờ thì… nó chỉ còn là một màu vàng kim chói mắt. Giống như một lỗi sai không thể nào sửa chữa được.
Cảnh dẫn Tôn Lan xuống sân luyện tập. Cô kéo cái loa thùng ra, thuần thục cắm điện.
Liên Nhạc định cất xe xong sẽ đi mật báo cho…
“A Nhạc đứng lại!” Cảnh nói vào mic. Âm lượng lớn đột ngột dội vào tai khiến tất cả giật bắn cả người. “Ta chưa cho phép thì không được rời vị trí.”
Minh Tuệ dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng răm rắp nghe theo. Không hiểu sao vào tới nơi này, cô thấy Cảnh khang khác. Một các giác áp lực vô hình đè nặng lên trái tim.
Hoặc do Tôn Cảnh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc. Chị ấy không còn cười nữa, một nét lạnh lùng cương nghị của người lính.
“Cùng nhau đi gọi lũ lười dậy nào.” Cảnh nghịch lọn tóc lòa xòa trước mặt. “Bắt đầu nhé!”
“Alo! Alo! Một hai ba bốn. Bốn ba hai một. Alo! Alo!” Cảnh thử lại cái mic. Tiếng loa rít qua từng âm chói tai vô cùng. Cảnh nhíu mày đập đập cái mic mấy lần. Dù sao cái thứ này cũng đã già rồi, hôm nay cô sẽ hành hạ nó nốt lần cuối vậy.
Tiếng cô vang vọng khắp ký túc xá. Có vài tên ngốc vừa dụi mắt vừa chửi đứa nào mới sáng sớm ra đã ồn ào.
“Ồ!” Cảnh ưng ý âm thanh. Cô nhìn mấy tên vẫn còn ngái ngủ. “Dậy rồi à mấy bao cát.”
“Lâu rồi không gặp.” Cô cười tươi như hoa. “Mấy bao cát của ta có vẻ mập mạp hơn đấy nhỉ?”
Mấy thằng nhóc chưa tỉnh ngủ nhưng bản năng khiến chúng co rúm lại, che đi những bộ phận quan trọng. Nom chẳng khác gì mấy thiếu nữ nhà lành vừa bị tên lưu manh trêu ghẹo.
Tên lưu manh dưới thao trường chẳng để tâm cho lắm, ả yêu nữ đó ngồi vắt vẻo lên thùng loa. Miệng ả thoăn thoắt nhắc nhở nhẹ nhàng:
“Tụi bay có 5 phút để tập trung tại thao trường. Chậm một giây thì…” Cảnh chưa dứt lời, lũ trẻ đã chạy như bay, lục tung các phòng, lùa hết xuống sân. Tiếng hét thất thanh do bị dội nước đá, hay tiếng gào đau đớn khi bị ném khỏi giường tầng chứ đan đan xen xen, âm trầm âm bổng hệt như bản giao hưởng Ban Mai.
Cảnh yên lặng chỉnh đồng hồ đếm ngược 5 phút. Tiếng tích tắc đều đều vang lên như hồi chuông báo tử.
Nghĩ thế nào, Tôn Cảnh tiếp tục nói vào mic:
“Nhớ khiêng A Dư xuống đây. Ta tin là thằng nhóc đó không dậy nổi đâu.”
Tôn Lan ngồi nhìn khu ký túc lộn xộn, rập rình, xập xình, huyên náo… Mỗi lần thanh âm dội xuống, con bé lại giật nảy mình. Nó rón rén níu lấy tay áo Cảnh.


0 Bình luận