Tập 01: Tiệm tạp hóa đẫm máu
Chương 04: Tiệm tạp hóa đẫm máu (4)
0 Bình luận - Độ dài: 2,404 từ - Cập nhật:
Con bé giật mình, nó vội chạy ra mở cửa:
“Minh Nhạc, chị tới rồi sao?” Nó không tin nổi, quả thực Nhạc đang đứng xoắn xuýt ngoài cửa. Chẳng có chút dáng vẻ nghiêm túc thái quá như mọi ngày. Một bức tượng sáp chợt sinh động đến mức… kỳ lạ. “Chị thật sự là Minh Nhạc ấy hả?”
Minh Nhạc giật mình, đối mặt với người em gái cùng cha khác mẹ này như thấy mãnh thú. Cô lén nhìn vào phòng nhưng chỉ có thể thấy cuối giường, không rõ ngài ấy thế nào:
“Lâu quá vậy, Liên Nhạc. Sao vẫn lề mề như ngày xưa vậy. Mau lăn vào đây.”
Cô bớt căng thẳng hơn chút mà bước vào phòng bệnh. Căn phòng có chút hương hoa hồng nhẹ nhàng như cố lấn át đi mùi thuốc khử trùng vốn có.
“Lão… lão Tôn… em đến thăm ngài. Chỉ hôm nay thôi, xin đừng đuổi em đi.” Cô dè dặt yêu cầu.
“Ừ.” Cảnh cố gắng ấn ngón tay vào cái điều khiển tivi, cô dừng lại một chút nhìn Liên Nhạc. “Ngồi đi, kiếm được chỗ nào thì ngồi chỗ đó.”
A Nhạc ngẩng mặt ngạc nhưng ngay lập tức cúi gằm như trước: “Dạ! Không sao đâu ạ.”
“Sao vậy? Thích đứng à? Vậy đứng cũng được.” Cô vẫn loay hoay với cái điều khiển, xem ra nhưng lúc thế này chúng ta mới hiểu rõ khi cơ thể không thể hoạt động đáng sợ thế nào. Cô chả khác gì một hòn đá biết nói.
“Vâng.” Liên Nhạc vẫn nhẹ nhàng. “Lão Tôn. Em xin lỗi!”
“Thần không dám, hoàng tử phi điện hạ.” Tôn Cảnh nhẹ nhàng nhả ra một câu.
Nhạc run lên như cầy sấy. Con bé cúi đầu 90 độ xin lỗi rối rít.
Lão Tôn cũng không vội, cô nghịch cái điều khiển thêm lúc nữa. Cô từng kỳ vọng rất nhiều vào Liên Nhạc. Dù sao thì con bé cũng khá có đầu óc, nhưng bản tính mềm yếu tốt bụng đó khiến cô tức phát điên.
Rõ ràng có khả năng nhưng lại để lính tráng đè đầu cưỡi cổ. Đừng hỏi tại sao cô biết. Quá dễ đoán khi ở cùng cái ổ Thần Ưng. Mạnh được yếu thua là chân lý. Cô từng đập tất cả lính của mình một trận cho chúng nó sáng mắt ra rồi mới bắt đầu làm anh em bè bạn với chúng.
Còn Liên Nhạc? Chắc chắn nó lại nhường nhịn, cả nể người cũ từng theo cô. Để rồi bị xoay mòng mòng như đứa ngốc.
Nếu nó làm tốt, sẽ chẳng có vụ xin lỗi kỳ lạ này. Con bé chột dạ, rồi lại cảm thấy mình làm không đủ tốt. Tự trách khiến người ta có trách nhiệm hơn. Nhưng không thế cái quái gì cũng nhận về mình. Cái gì xấu cũng vơ về, người ta gọi đó là tự nhục.
“Lão Tôn, xin lỗi.”
“Xin lỗi ta?”
“Vâng.” A Nhạc gật đầu lia lịa. Đứng trước ngài ấy, cô vẫn bối rối như vậy.
“Đã có lỗi rồi, còn xin thêm hả” Tôn Cảnh trêu chọc. Cô cười, tính vỗ vỗ vào mép giường nhưng không nhấc nổi tay đành nói tiếp. “Lại đây, ngồi xuống giường đi.”
“Thật? Thật ạ.”
“Nhanh lên.” Tôn Cảnh dọa nó một trận lại bắt đầu mềm mỏng. Dù sao thì Liên Nhạc cũng ngoan, cô giận đến mấy cũng không nỡ trách móc quá nặng nề.
Nhạc hoan hỉ vẫy đuôi bước đến ngồi xuống. Trong lòng pháo hoa nổ tưng bừng.
“Cám ơn, lão Tôn.”
“Khỏi cảm ơn, ta muốn hỏi một chuyện mà thôi. A Nhạc này, viện phí của ta ai trả đây?”
“Đương nhiên là em rồi ạ.” Cô tự hào vỗ ngực.
“Ừm, tốt đấy. Giờ ta nghèo lắm. À đúng rồi, lần sau tới thăm nhớ mang quà.”
A Nhạc ngại ngùng cúi đầu. Cô quên béng mất. Phải làm sao đây?
“Vâng, em hiểu rồi ạ.”
Lão Tôn hài lòng gương mặt cũng thoải mái hơn, cô nói liền vụ hôm trước như thể nó rất ăn khớp với vấn đề quà cáp ở trên:
“Hôm đó, tại sao lại nhờ người khác đến ứng cứu mà không phải Thần Ưng?”
“Xin lỗi. Hôm đó ở khu vực A có Bạo Thần tấn công nên không thể…” Nhạc rất thành thật khai báo, cô không định giấu diếm điều gì.
“Ừm. Chiến sự hệ trọng cần ưu tiên.” Tôn Cảnh gõ gõ vào cái điều khiển “Nhạc, nói tình huống hôm đó một chút đi.”
“Vâng. Hôm đó quả thực chiến trường tấn công rất ác liệt, em không thể đi nhưng may mắn là có thể liên hệ với… điện hạ Lan Doanh đến ứng cứu kịp thời. Đã có vài manh mối của lính đánh thuê, rất nhanh thôi có thể điều tra được.”
Cảnh không ra hiệu để bảo con bé dừng được đành chờ nó nói hết. Cô cau mày lại tỏ ý không hài lòng.
“A Nhạc. Nói dối là không ngoan đâu. Hơn nữa, ta hỏi về tình hình chiến sự không phải vụ tập kích ta gặp phải.”
“Em. Em xử lý được. Chỉ là Bạo Thần… vẫn chưa có cách giải quyết.” Mấy chữ cuối con bé gần như không dám nói ra.
“Liên Nhạc, không ai nói dối được lão Tôn đâu. Hay thế này đi, chơi trò hỏi đáp, thế nào? Không muốn thì không trả lời, còn trả lời thì phải nói thật.” Cô nhìn cấp dưới cũ hận không thể rèn sắt thành thép. “Muốn có người nhà, muốn đoàn kết thì nên thành thật ngay từ đầu. Những lời lão Tôn dạy quên hết rồi hay sao?”
“Em…”
“Tại sao hôm đó không tới?” Tôn Cảnh bắt đầu từ những câu bớt áp lực nhất.
“Vì chiến sự ạ.”
“Vì sao không gọi cho Minh Âm tướng quân mà gọi cho tam điện hạ?”
Liên Nhạc im bặt, bàn tay bóp chặt hơn.
“Vậy là gọi rồi. Ngài ấy nói gì?”
Nhạc liếc nhìn Tuệ đang ngạc nhiên, cô cố ra hiệu cho lão Tôn để con bé đi ra ngoài.
“Không ai đi đâu hết. Liên Nhạc ngưng làm mấy thứ thừa thãi đi. Lão Tôn nhớ là đã dạy cô rất cẩn thận còn đặc biệt nhấn mạnh nói dối hay giấu diếm sự thật không làm bản thân cao thượng hơn đâu. Giấy không gói được lửa, đến lúc cả hai cùng hóa thành tro tàn có hối cũng không kịp.” Cảnh thực sự muốn bật khỏi giường chém cho nó hai nhát.
“Vâng.”
“Nói đi.”
“Tướng quân nói trong lúc làm nhiệm vụ em đã để cảm xúc chi phối quá nhiều, còn dung túng cho Tuệ lang thang bên ngoài. Nói chuyện này không liên quan đến em nữa không cần quan tâm.”
“Chỉ có vậy thôi. Vì thế nên mi cho rằng Minh tướng sẽ bỏ rơi Tuệ nên gọi cho tam điện hạ?”
Liên Nhạc nghĩ lại cũng thấy mình thái quá, câu nói của tướng quân chưa chắc là ý tệ như cô nghĩ.
“Ba không bao giờ bỏ rơi tôi.” Minh Tuệ gào lên phản đối. Mắt con bé đỏ ngầu, cơn tức như xâm chiếm toàn bộ cơ thể bé nhỏ đó.
“Tuệ. Bình tĩnh đi, có những chuyện phải cẩn thận phân tích mới rõ ràng được. Em được bao bọc quá tốt mà không biết bản thân đang sống trong cái thế giới gì.”
Tuệ trừng mắt nhìn lão Tôn, hiển nhiên là con bé tức lây sang cô. Tôn Cảnh không giận, cô khẽ cụp mắt hai lần ra hiệu cho con bén ngồi xuống. Thấy con bé cứng đầu không chịu, cô đành ra chiêu ác nhất.
“Nếu ông ấy không bỏ rơi ai vậy ai là người ném Liên Nhạc vào Thần Ưng đây?”
Tuệ không phản bác, cô cũng biết chứ, không có cha mẹ ký xác nhận thì ai dám đưa trẻ con tới. Kỳ thực chính trị là một mớ hỗn độn, hi sinh cha mẹ con cái hay gì đó cô đều nghe được cả, nhưng cô không dám tin ba cũng như họ lúc cần thiết sẽ bỏ rơi cô.
Tôn Cảnh nhìn Tuệ sợ mà thở dài, đúng là làm khó con bé. Mới ở tầm tuổi này đã phải vắt óc suy nghĩ sâu xa.
“Minh Nhạc này, chiến thuật không đến nỗi mà sao chiến lược tại tệ hại như vậy?”
Cả ba ngơ ngác nhìn cô.
“Phân tích một chút là được rồi còn gì. Đầu tiên là tình cảm của Tam Điện hạ - Lan Doanh và Liên Nhạc không có tiến triển. Liên Nhạc luôn tránh né vị hôn phu phải không? Không được chối, nói dối quen miệng ra, đồ hư đốn này.”
Cảnh phải chặn ngay trước khi nó làm rối chuyện này lên.
“Lão Tôn hiểu mi quá mà, không hiểu là cái giống gì mà người ta nói một câu ngươi nghĩ ngợi luôn một ngày. Mi sợ làm Tuệ buồn, mi sợ bị Tuệ mắng, mi thấy bản thân là một đứa không ra gì cướp vị hôn phu của em gái, càng lúc mi càng cảm thấy lời của thiên hạ nói đúng, nói mi là dòng giống của kẻ thứ ba, đến vị hôn phu của em gái cũng không tha.”
A Nhạc không dám trả lời, cô còn không dám nhìn Tuệ.
“Còn Tuệ, em cũng hay hét vào mặt nó, gọi nó là đồ con hoang, kinh tởm, “hòn đá lăn” vô duyên vô cớ lăn vào nhà nhóc. À, chắc có cả mấy vụ bỏ nhà đi nữa, đúng không?”
Cảnh thử cử động tay một chút, có vẻ không đau nên cố nhích lên một chút.
“Nhưng chuyện đó có thì nó cũng không thể làm bố con bé bỏ rơi… con cái của mình được.” Liên Nhạc lí nhí lên tiếng. Cô không có ý bênh cha, nhưng quả thật ông ý không phải người xấu.
“Đương nhiên ngài ấy không bỏ rơi Tuệ.” Tôn Cảnh nói. “Hôm đó có tay bắn tỉa cách khoảng 1km về phía đông.”
A Nhạc thở phào nhẹ nhõm. Cảnh chỉ liếc nó một cái như không.
“Vấn đề là ở Nhạc, mi nghĩ quá nhiều, lo sợ quá nhiều thứ. Lần này, chỉ là chút thử thách Nhạc. Chắc mi cũng phải nghĩ tới rồi chứ?”
Con bé lại ngơ ngác, cô đành nói rõ.
“Nếu như lần này mi chọn tin tưởng tướng quân không bỏ rơi Tuệ mà tiếp tục hoàn thành tốt công việc ở chiến trường, giữ cho cái đầu tỉnh táo nhất thì mi xứng đáng được vị trí tốt hơn. Tất nhiên là mi không đạt. Ngài ấy quá hiểu A Nhạc rồi, mi phải xác nhận được tin an toàn mới yên lòng được nên sẽ tìm đến đối tượng khác để cứu Tuệ.”
Lão Tôn cười lớn, cô nhìn A Nhạc như đồ ngốc:
“Mà người có đủ quyền, đủ lực, đủ nhanh chỉ có điện hạ mà thôi. Với tướng quân mà nói nếu ngươi không đạt chuẩn thì liên hôn chính trị là điều tốt nhất rồi. Và bùm, mi đã nợ Lan Doanh điện hạ một ân tình. Một cách kéo ngắn khoảng cách lại. Sau này cưới đừng mời ta, ta không có tiền để mừng cho đám cưới Hoàng Gia đâu.”
Tôn Cảnh ngán ngẩm nhìn đứa nhóc mình hết lòng dạy dỗ, nhưng nó vẫn còn xanh và non lắm.
“Ý của chị là cha đang cố gắng đẩy A Nhạc về phía Lan Doanh?” Minh Tuệ tự nói một một. Cô hơi mơ màng nhưng hình như có những mắt xích dần hợp lý hơn xuất hiện trọng đầu cô.
“Điều đó rõ như ban ngày mà.” Cảnh mệt mỏi ngáp một cái. “Nhưng ngài ấy khéo quá hóa vụng rồi.”
Nói nhiều rất mệt mỏi, Cảnh muốn đuổi khách.
“Em không hiểu.” Tuệ càm ràm. Quá nhiều kiến thứ chính trị nhét vào đầu, cô bé không tải hết nổi.
Tôn Cảnh rất buồn ngủ, cô muốn “tiễn vong” ngay.
“Nói đơn giản nhé. Rồi, cứ cho là Lan Doanh và Liên Nhạc có tình cảm đi, sau này cho dù Minh gia có không được như bây giờ cũng sẽ không có chuyện A Nhạc trở thành một hoàng tử phi lưu vong, đây là sự đảm bảo vinh hiển cho Minh gia. Nhưng tình cảm của hai chị em sẽ thế nào? Tuệ không ngốc, sớm muộn gì con bé cũng thấy vấn đề, lại còn lời đàm tiếu của tất cả mọi người nữa. Vốn dĩ những điều tốt nhất là của Tuệ nhưng từ khi có Nhạc con bé như cái bóng vậy. Nếu hôm trước người xuất hiện cứu chúng ta là A Nhạc thì dễ thôi, chị em thân thiết, ít ra nó cũng an tâm vì người chị này. Dù sao cũng sẽ cố hết sức bảo vệ nó, làm cái bóng cũng không phải thiệt thòi. Nhưng A Nhạc không tới mà là một người ngoài tới, lại còn là vì Nhạc yêu cầu. Thử nghĩ xem Tuệ sẽ cảm thấy thế nào? À, thì ra mình chả là gì cả, cho dù có là trong nhà hai ở ngoài, lại còn phải là một cái bóng vô dụng phải nhờ vào người chị là con riêng nữa.”
Cả hai tái mặt. Cảnh độc mồm còn vùi thêm câu nữa:
“Tệ hơn nó sẽ nghĩ. Bố thiên vị nhưng cũng sẽ không bỏ rơi mình đâu, vậy là hai người thông đồng để mình phải mang ơn, phải ngoan ngoãn nghe lời. Trở thành con rối của các người.”
Tuệ run rẩy nắm tay lão Tôn. Cô sợ hãi bởi vì đôi lúc cô cũng từng nghĩ vậy.
“Em tin hay không thì tùy, nhưng chị vẫn phải nói. Tuệ này, em sống trong chính trị thì nên biết những chuyện thế này thường xuyên xảy ra. Chuyện gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, Nhạc cũng sai nhưng em còn sai hơn. Đi cả đêm không về như thời gian đó, sau này đừng như vậy nữa.”


0 Bình luận