Quân Đồng Minh
Nguyên soái Anthony Ryder chăm chú nhìn màn hình, trận chiến mất 3000 quân như một cái tát dáng thẳng vào mặt ông. Sự kiêu ngạo ngu ngốc của tên Tạ Vinh Quang đó làm ông liên tục bị chỉ trích trước hội đồng. Trước khi gã có thể ra tòa án binh, ông muốn xử tử gã.
“Nghiêm!” Hai tên lính bên cửa chào rồi mở cửa. “Mời nguyên soái.”
Trong phòng chỉ có một cô gái mặc đồ đỏ tay loay hoay khắc gỗ. Dáng vẻ như học sinh cấp ba nhưng trong tay đã nắm nguồn lực ngầm mạnh mẽ. Red Fox kinh doanh nhà tù và vũ khí, nguồn luôn luôn cung không đủ cầu.
“Cáo!”
“Yo.” Ngọc Cẩn mở miệng nhưng không nhìn nguyên soái. Cô chỉ chăm chăm khắc hình một Thần Ưng với cặp cánh kỳ dị.
Gã muốn giết con nhóc này nhưng giờ không phải lúc.
“Chúng ta bắt đầu bàn chuyện được chưa?”
“Ông cứ nói đi, ta vẫn nghe. Chuyện của chúng ta chỉ xoay quanh một cái giá hợp lý thôi mà. Giá ok, ta sẵn sàng bán.”
Anthony ngồi xuống ghế gã nắm chặt bàn tay lại kiềm chế bản thân nổi nóng.
“Bọn ta cần thêm HPX010934.”
Câu nói này làm Ngọc Cẩn chú ý, cô ngừng việc khắc gỗ lại mà nhìn thẳng vào gã.
“Bao nhiêu?” Cô hỏi.
“Ba tấn.”
“Ồ.” Cô tiếp tục khắc gỗ. “Ba tỷ.”
“Cái gì.” Gã bật dậy hất tung bàn làm việc. “Cô ăn cướp à. Ba tỷ là gấp năm lần lần trước. Cáo, cô đã lãng phí 3000 quân của ta, giờ cô còn dám đòi giá cao ư.”
“Không mua thì cút.” Cẩn nhàn nhạt nói ra vẻ mình không cần tiền, bà đây giàu lắm rồi không bán cho các người ta đầy mối khác.
Ryder rút súng chĩa thẳng vào đầu cô, mắt gã đỏ ngầu như chó dại kết hợp với bộ tóc cam thảo trong như sắp bốc cháy vậy.
“Lần trước cũng có một kẻ ngu ngốc chĩa súng vào tôi y như ông bây giờ…” Cô nhàn nhạt giơ dao lên. “… nhưng không may súng của gã chậm hơn dao của ta. Ông chắc cũng quen đấy, tên gã là Phương Húc.”
Cộp. Phương Đàn đặt hộp đồi mồi xuống bàn giới thiệu.
“Đây là ba tôi, xin ra mắt ngài nguyên soái.”
Trong phòng, khoan đã chắc chắn vừa giờ trong phòng chỉ có một mình ả… còn tên này hắn vào từ lúc nào? Anthony cũng là một kẻ có phản xạ tốt, gã không ngờ còn có người vượt mặt gã. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vừa giờ nếu thật sự ra tay không biết gã đã chết bao nhiêu lần.
Phương Đàn nắm lấy tay Cáo, giận dỗi trách yêu:
“Đã nói với Ngài bao nhiêu lần rồi không được khắc gỗ sẽ hỏng tay. Đôi tay ngọc ngà này không thể có tì vết.”
“Ờ.” Ngài rụt tay lại giấu đi.
Nguyên soái từ từ ngồi xuống, hai kẻ này không hề có sát khí cho đến khi gã giơ súng lên. Những kẻ này khiến người ta khiếp sợ. Bọn quái vật!
“Thứ đồ chơi này có lẽ nên đưa cho Đàn cầm, Ngài rất ghét mùi thuốc.” Gã nhẹ nhàng tháo ổ đạn cất giữ và trả lại cho đại soái.
“Nếu không cần bàn chuyện nữa thì cút đi.” Cáo ngáp một tiếng. “Ta rất bận.”
“Ta sẽ chuyển tiền cho cô ngay vậy nên trong ngày mai chuyển đến địa điểm này…”
“Hở… Ngươi biết giá rồi sao mà trả?”
Gã nắm chặt đến trắng bệch cả tay. Mồ hôi trán rơi xuống như sự bất bình tràn ly. Dù biết Red Fox rất quỷ quyệt nhưng số lượng vũ khí lớn như vậy lại cần trong thời gian ngắn thì không một tổ chức nào có thể làm tốt hơn Cáo.
“Chúng ta vừa nói là ba tỷ.”
“Năm tỷ.” Cô chốt.
“Mày…”
“Đấy là cái giá cho kẻ dám đe dọa ta.” Ngọc Cẩn đan tay tì cằm lên nhìn gã. “Ngươi không mua thì ta cũng có thể bán cho cả tá người khác, muốn kì kèo có thể chuyển nhà cung cấp.”
Kết thúc hợp đồng không mấy vui vẻ. Tất nhiên quân đồng minh vẫn phải mua, nhưng họ mua hớ mấy tỷ bạc liền. Nguyên soái tức giận sau vụ này gã nhất định phải liên hệ những tổ chức khác.
Nhưng gã quên mất một điều quan trọng rằng gã đã làm mếch lòng ai. Quân Đồng Minh được viện trợ từ ba nước lớn ở bên kia đại dương những kẻ đã làm việc với Cáo từ cả trăm năm nay với bọn họ Red Fox không đơn thuần chỉ là một công ty đen mà còn là một đối tác, một lưỡi dao cần thiết để giúp mọi thứ ở trong tầm kiểm soát.
Vả lại Ngọc Cẩn cũng chưa chắc muốn bán thêm cho họ.
“Phía Kiều gia thế nào rồi?”
“Họ bắt đầu kiểm soát chính trị trở lại rồi thưa Ngài. Tuy là rất kín đáo nhưng vẫn có thể thấy rõ là một con đường được chuẩn bị sẵn từ lâu. Không có mấy kẻ có thể ngăn được.” Đàn thuần thục rót trà vào tách cung kính đưa cho Ngài.
“Vậy sao?” Cô cần tách trầm ngâm.
“Ngài lo lắng điều gì vậy? Có thể chia sẻ với Đàn không?”
Ngọc Cẩn lắc đầu, đúng là Phương Đàn thân thiết đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn chỉ là công cụ giúp cô. Có những thứ gã không thể biết được, ví dụ như chuyện gốc gác của cô xuất thân từ An Lạc và đến giờ vẫn có quan hệ thâm sâu chẳng hạn.
Nếu Kiều gia đã bắt đầu hành động thì tức là ngày hoàng thất trở lại sẽ sớm đến thôi, cũng có nghĩa là chiến tranh sẽ có biến động.
HPX010934. Ngọc Cẩn ngước lên nhìn Phương Đàn hỏi gã:
“HPX010934 có tác dụng gì không?”
“Đấy là loại thuốc kích thích khiến Bạo Thần và Sát Thần hưng phấn hơn trong chiến đấu nhưng không nên dùng nhiều vì nó có hại với thần kinh. Đàn nghĩ họ chắc chả cần “công cụ” nữa rồi, chiến tranh ngày càng tiêu tốn nhiều hơn và binh sĩ đã quá mệt mỏi.”
Cẩn giơ tay ra hiệu cho gã dừng lại. Nếu chỉ dùng cho quân mình mà mua tới ba tấn sao? Dùng quá nhiều sẽ sướng quá mà chết, gã không ngu đến nỗi giết quân mình như thế chứ? Chẳng lẽ bọn họ chế được thuốc MSS07APX07 và bắt đầu nhân rộng sản xuất? Khó nói lắm, giờ cô không nghe ngóng được mấy tin tức về phòng thí nghiệm không có cách nào xác minh được, nhưng nếu như thế thì cán cân chiến tranh sẽ thay đổi. Quân Đồng Minh sản xuất được nhiều Bạo Thần hơn, An Lạc sẽ gặp nguy.
Với một doanh nhân thì nó không phải chuyện vui, khi họ vẫn đánh nhau vẫn cân bằng thì công việc làm ăn của cô mới phát đạt.
Phương Đàn quỳ xuống chăm chút cho đôi chân của Ngài, gã muốn hôn lên đôi chân tuyệt đẹp đấy. Cần phải bấm huyệt giúp Ngài lưu thông máu, chính vụ giam Ngài cả ngày trời mất rồi. Làn da của Cẩn trắng như tuyết, ngày nào Phương Đàn cũng tự tay pha nước thuốc giúp cô ngâm người thư giãn mới có thể được như bây giờ. Vậy mà ngài còn chẳng chú ý, mỗi lần gã hỏi Ngài có ưng ý không chỉ có mấy chữ lạnh lùng: “ngươi thích là được rồi.”
Cảm giác mềm mịn trong tay, gã mê mẩn nhích dần lên huyệt ở đùi. Không thấy Ngài phản đối gã lớn gan hơn chạm tới đùi non.
“Đàn.” Ngọc Cẩn sờ lên đầu gã.
Gã giật bắn mình tưởng Ngài cáu giận.
“Tìm hiểu chuyện ở phòng thí nghiệm của Quân Đỏ cho ta. Ta cần xác minh… mà thôi. Không cần nữa. Ngươi tìm cách bán tin tức cho Kiều gia chuyện Đồng Minh mua HPX010934. Bán đắt một chút, chúng ta cũng nên tích lũy thêm chút gì cho tương lai.”
Hiện tại cô không nghĩ ra được họ tính làm gì. Dù sao cô cũng rất bận, cứ ném cho kẻ khác nghĩ là được rồi.
“Vâng.” Gã ngoan ngoãn đáp. Còn tưởng bị vặn cổ chứ.
“Biết rồi thì bỏ tay ra khỏi váy ta và đi làm ngay.”
Đàn tội nghiệp nhìn Ngài. Ánh mắt ấy muốn nói chỉ một chút thôi, một chút nữa thôi…
Cẩn nhướn mày nhìn gã, cũng phải. Lâu rồi gã chưa được ‘ăn’, một phần vì dạo này cô bận quá.
“Lại đây.” Cô đứng dậy vỗ lên ghế.
Y hệt con chó con nhìn thấy chủ, gã hí hửng ngồi lên ghế Ngài vừa ngồi tận hưởng hơi ấm trên đó. Ngọc Cẩn cúi xuống dịu dàng vuốt đôi gò má mềm, cảm giác khá tốt.
“Muốn vậy sao?” Giọng cô vẫn chỉ là một mảng lạnh thấu xương nhưng ai đó lại hưởng thụ như ngọc lưu ly ấm áp.
“Đàn rất nhớ… rất nhớ Ngài.”
“Nhớ ta hay nhớ cơ thể ta?”
“Cả hai.” gã tham lam ôm lấy Ngài kéo cả người Ngài phải quỳ lên ghế gần như áp mông xuống đùi gã.
Ngọc Cẩn mỉm cười. Dĩ nhiên là cô hài lòng với thái độ này. Một con chó thì nên cần chủ nhân của nó. Cô hôn lên trán rồi chạm lên sống mũi cao cao sau đó mới mơn man lên đôi môi, Cẩn cảm nhận được nhịp thở gấp gáp đói khát. Cô lại hỏi.
“Muốn nữa chứ.”
“Ngài… Ngài đừng đùa nữa. Đàn không chịu nổi đâu.”
Cẩn liếm nhẹ đôi môi nhìn chằm chằm vào mắt Phương Đàn, gã hoàn toàn không khống chế được nữa. Bàn tay hư hỏng nắm chặt lấy eo cô run rẩy. Gã rất muốn chạm vào nhiều nơi nữa, gã cũng là một người đàn ông thế nên đứng trước cô gái xinh đẹp vẫn rất rung động. Cẩn biết Đàn phải kìm nén rất nhiều, cô thì thầm vào tai ai đó:
“Với người phụ nữ khác ngươi cũng thế này sao?”
“Kh… không.” Gã hổn hển. “Đàn chỉ có Ngài mà thôi.”
Hiển nhiên là cô biết chuyện đó nhưng được nghe thú nhận lại là chuyện khác. Nghe được cũng ngọt ngào lắm.
“Cho phép ngươi. Phương Đàn, ta cho phép.”
Chỉ còn đợi có vậy, gã kéo cô lại áp sát đến nỗi chả còn kẽ hở nào giữa hai người. Ngài là của gã, giây phút này Hạ Ngọc Cẩn là của gã.
Không một phần thưởng nào đáng giá bằng Ngài, đôi lúc gã muốn chiếm cả trái tim trong lồng ngực kia nhưng ngay sau đó Phương Đàn gạt nó đi. Gã không thể hủy hoại Ngài, nếu gã làm vậy… chẳng những không thể có còn đánh mất thứ quý giá nhất cuộc đời mình.
Trái tim của Ngài không nên thuộc về ai cả.
Chỉ có vậy Ngài mới có thể sống tốt.
Nụ hôn ngọt ngào cũng đến lúc kết thúc.
Khuôn mặt Ngọc Cẩn đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, môi cô vẫn hơi tê tê. Ngón tay Ngài di lên môi Đàn hỏi:
“Thỏa mãn rồi chứ?”
Gã gật đầu. Vô cùng vô cùng hạnh phúc rồi.
“Vậy đến lượt ta sạc pin.” Cẩn ôm lấy cổ gã nhấn lên động mạnh, tay cô vẫn lạnh toát. Tay cô siết lại, chặn máu lên não gã. Hơn hết cô thích cảm giác nắm mạng sống của thuộc hạ trong tay.
Ngài cắn nhẹ, hơi kéo môi gã nhay nhay như con mèo nhỏ.
Phương Đàn ngạc nhiên. Ngài chưa từng chủ động, mỗi lần gã đòi hỏi đều chỉ là làm cho xong. Có chuyện gì vậy?
“Ngài…”
“Im lặng.” Cẩn che miệng gã lại, mắt hồ ly hơi khép lại ra điều hài lòng. “Ngươi ngoan, thưởng thêm.”
Trái tim lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng. Phương Đàn ôm lấy người mà gã bỏ mười mấy năm nuôi dưỡng thật chặt.
Ngài không thể thích ai. Kể cả hắn.
***
Anthony Ryder ngồi phịch lên chiếc ghế đáng thương, hắn nới lỏng cúc áo trên cùng cho dễ thở rồi cầm ly đá lấy hai viên bỏ vào miệng nhai rộp rộp.
Bị một con nhóc con xỏ mũi không dễ chịu gì, đã vậy cấp trên còn mắng chửi gã vì đã làm con nhỏ đó giận.
Vì cái gì chứ? Vì cái gì gã phải nhẫn nhịn một đưa miệng còn hôi sữa.
Chuyện hôm nay gã đã tính sai một bước, Phương Húc không đủ khả năng làm một thanh đao để chém chết con Cáo. Ban đầu chọn gã vì dễ thao túng giờ mất cả chì lẫn chài, Ryder tính toán lại cần tìm một kẻ đủ giỏi, đủ thân thiết mà con nhóc đó không nghi ngờ.
Phương Đàn.
Không được. Thằng cha đó chỉ là con chó theo đuôi Cáo.
An Lộc?
Tên này hữu dũng vô mưu lại còn chỉ là một thằng canh kho. Không đủ thân thiết.
Phải rồi. Em trai Phương Đàn, Phương Hy.
Có lẽ có thể xem xét người này. Tên đó rất gần gũi Ngọc Cẩn, tuy chưa có chức vụ gì nhưng chắc chắn sẽ không kém hơn nữa gã có thể cảm nhận được địch ý nhỏ nhoi của thằng nhóc. Trẻ nhỏ dễ dạy – một phương án tốt.
Đôi khi ảo tưởng quá đẹp thì thực tế càng tàn khốc. Gã còn có thể thấy lòng thù hận của Phương Hy chả nhẽ những người khác mù hết hay sao. Sai một ly thì đi một dặm, gã quá tự tin mà đánh giá thấp kết cấu chặt chẽ hay lòng trung thành của các thành viên.
Không phải tự nhiên mà đó là tổ chức trăm năm.
Gã nhìn báo cáo trên bàn mà được an ủi hơn. Kế hoạch thuận lợi hơn gã tưởng.
Cảnh Thần Ưng điên loạn thật đáng mong chờ.
0 Bình luận