RED FOX
Ngọc Cẩn ngồi vắt chân chữ ngũ nhìn quân đội Liên Minh đang chạy đôn chạy đáo cắt cử quân đi đánh các nước cận biên với An Lạc. Cũng chẳng liên quan đến cô. Cô ở đây chỉ vì quá rảnh mà thôi.
Quân đội Liên Minh gồm hầu hết tất cả các nước phương Tây, họ đánh An Lạc đã được mười năm mà vẫn chưa chán. Trước đây níu vào lí do An Lạc và Đồng Minh của An Lạc độc chiếm thành quả nghiên cứu MSS01APX15: bí quyết trường sinh nên mang quân đi đòi công bằng.
Lý do của mấy ông bà chính trị càng lúc càng khó hiểu.
Thực ra cô thấy vụ này có đánh cũng chẳng ích gì, An Lạc tuy bé nhỏ nhưng sức ảnh hưởng của nó lên các nước bao quanh là cực lớn. Nếu không chả tự nhiên năm nước kế bên đều quy thuận hoàng thất của An Lạc, tình nguyện kí hiệp ước trở thành một phần lãnh thổ của đế quốc.
Mà dạo này nhai đi nhai lại tên đất nước này đầu cô sắp thành củ lạc luôn rồi.
Không phải là chê nhưng quả thực quân Liên Minh thực lực không thể bằng bên Đồng Minh được, cô nhìn quân đội bên đó rồi phải công nhận sự đồng đều và quy củ đó làm cô cực kì kinh ngạc.
Thắng không kiêu.
Thua không loạn.
Vì điều này mà cho dù có đánh một trăm năm nữa bọn họ cũng đấu không thắng đất nước kì diệu kia được. Hai phần ba thế giới đánh một phần mười thế giới vậy mà chỉ ở thế giằng co liên miên.
Giờ có thêm lợi thế của một nghìn Bạo Thần và một trăm Sát Thần nhưng đối với hơn năm trăm nghìn Thần Ưng thì cái lợi thế này cũng chẳng giữ được bao lâu.
“Ngài. Chúng ta gặp vài vấn đề.” Người đàn ông cúi xuống nói nhỏ vào tai cô.
“Hừ!” Ngọc Cẩn nhếch mép cười nhạt, gương mặt vốn vô cảm càng thêm sắc lạnh. Đôi mắt hồ ly liếc gã thăm dò. “Tự nhiên Kiều gia lại cảnh cáo? Hay ngươi còn gì không báo với ta?”
Người kia vội quỳ xuống:
“Thưa Ngài, Phương Húc chưa bao giờ dám trái lệnh Ngài. Chuyện này Húc sẽ điều tra thật kĩ.”
Ngọc Cẩn không nói gì, mái tóc đen rủ xuống gần như che đi ánh mắt hổ phách. Người quỳ bên cạnh khe run rẩy, tình cảnh của ông đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, ông hiểu rất rõ Ngài tuyệt đối không tha cho hai loại người thứ nhất là phản bội, thứ hai là vô dụng.
Mà phần công chăm sóc ngài từ nhỏ đến bây giờ chưa chắc làm Ngài rung động mà xử nhẹ.
Một tiếng ‘ting’ vô cảm vang lên. Giờ khắc của ông đã đến.
Ngài mở hộp thư ra đọc nhanh, càng lúc nụ cười trên môi càng tươi hơn. Ngọc Cẩn đan tay lại để dưới cằm vui vẻ nói:
“Chú Húc à. Chú không coi ta ra gì nữa thì phải.” Ngài vẫn cười, một nụ cười khiến Phương Húc nhỏ máu. Ông không cam tâm, không thể cam tâm được vì cái gì? Vì cái gì ông làm mọi thứ, hi sinh tất cả cho Red Fox mà đến cuối cùng lại bị con nhóc chưa đầy hai mươi đè đầu cưỡi cổ.
Ông không muốn luồn cúi nữa.
Phương Húc chạm tay lên khẩu súng, chỉ cần một phát thôi ông sẽ có tất cả.
Pằng!
Máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống nền đất đọng vài mảnh băng trong suốt, Phương Húc không thể tin được nhìn người trước mặt, cô ta giơ viên đạn trong tay lên ngắm nghía, tay còn lại vẫn đang vung vẩy chủy thủ trong tay. Lưỡi chủy thủ màu đen bóng như gỗ tỏa ra hơi lạnh, đáng kinh ngạc là nó không hề dính máu.
Húc vẫn không thể tin nổi, tay ông buông thõng từ lâu, khẩu súng vẫn lủng lẳng trên tay nhưng ông chẳng thể nào sử dụng nữa.
“Ta không mù đâu, ông già.” Ngọc Cẩn búng viên đạn bắn ra xa, cô xua tay cho mùi máu tản bớt.
“Mày… Mày đã biết.” Húc không tin nổi, gã còn không nhìn được cô vung dao thế nào.
“Ta không phải kẻ ăn chay để trưởng thành.” Ngọc Cẩn giơ lên như chúc mừng ai đó rồi nhấm một chút.
Phương Húc lạnh sống lưng, hơi lạnh đến từ địa ngục bao trùm lên gã. Cả cơ thể run rẩy không thể hoạt động được, gã muốn chạy muốn gào thét… nhưng không còn kịp nữa rồi.
Tiếng súng vang lên lần nữa và cái xác đổ gục xuống.
Ánh mắt Ngọc Cẩn chưa từng giao động, như thể thi thể trước mặt không hề có liên quan đến cô.
Giọng nói cô mềm mại hơn, bàn tay ngọc ngà ra hiệu:
“Lại đây nào! Giờ thì hài lòng rồi chứ.”
Thanh niên buông súng, đôi mắt căm thù tan biến nhường chỗ cho sự ngây thơ chân thành:
“Rất vui ạ!” Thằng nhóc sà tới, nó quỳ cả hai chân xuống ôm lấy đùi cô rồi áp cả khuôn mặt xuống. “Ngài thật tốt với Đàn. Ngài à, Phương Đàn có phải nên được thưởng rồi không? Đàn rất hữu dụng mà.”
Ngọc Cẩn xoa đầu gã, cô nâng cằm hắn lên nhìn thẳng vào con mắt màu cà phê ngây thơ đó.
“Đây là điều mà một đứa con trai ngoan nên làm trước xác chết của người cha còn chưa kịp lạnh hả? Phương Đàn, ngươi không có tim sao?”
“Không phải Ngài đã lấy nó rồi sao?” Phương Đàn cười ngây thơ, khuôn mặt búng ra sữa thế này khó có ai đoán được gã đã hai mươi lăm. “Tất cả những kẻ phản bội ngài đều đáng chết. Không có trường hợp ngoại lệ nào hết.”
Ngài hài lòng buông tay, khen ngợi:
“Vậy mới ngoan. Giờ thì dọn xác đi, mùi máu làm ảnh hưởng đến giờ trà sớm của ta.”
“Vâng, thưa Ngài!”
Phương Đàn vỗ tay hai cái ngay lập tức có hai người bước vào thành thục cho xác vào túi rác lớn cực kì chuyên nghiệp, chỉ mất có hai phút để tẩy sạch hết mọi thứ, căn phòng lại sạch sẽ như lúc đầu.
“Phương Đàn! Còn đám em cùng cha của ngươi, ngươi không đi xử lí sao? Đừng có lởn vởn trước mặt ta cả ngày nữa.”
“Tất cả đều đã xong rồi, thưa Ngài.” Đàn cung kính cúi đầu.
“Hô.” Ngọc Cẩn thoáng ngạc nhiên rồi lập tức lạnh băng. “Nhanh nhẹn đấy.”
“Tất cả là nhờ Ngài trợ giúp.”
“Bởi vì ngươi hữu dụng hơn ông già nhà ngươi mà thôi.” Cẩn vẫn vô cảm, cô cần người hữu dụng, ai rảnh đi bố thí cho phế vật.
Phương Đàn quỳ một chân xuống đặt bàn chân trắng nõn lên đùi mình bắt đầu sửa móng cho Ngài. Cậu là một quản gia, một trợ lí, một người tình của Ngài. Tất cả những gì cậu phải làm là phục vụ Ngài, ở cạnh Ngài và nghe lời Ngài.
“Chuyện của thái tử ngươi báo cho họ chưa?”
“Đã hoàn thành hết rồi, thưa Ngài.”
“Gọi Phương Hy tới đi.”
“Vâng.”
Cậu từ tốn đặt chân Ngài xuống đệm bông, rồi mới lui ra.
Ở cửa phòng có thể nhìn rất rõ bọn họ đang vận chuyển những cái xác hôm nay, cha cậu là trường hợp đặc biệt, ông ta có hẳn một cái quan tài và không phải chung đụng với ai hết. Coi như vì ông cũng có công trong bao nhiêu năm nay.
Dám lừa Ngài bắt tay với Quân Đỏ huy động sát thủ ám sát thái tử, suýt nữa thì phá hỏng kế hoạch của Ngài rồi. Ngài nhân từ cho một số đặc quyền nho nhỏ là nghĩ mình là cha chú của Ngài luôn. Không biết thân biết phận.
“Phương Hy.” Cậu vẫy tay gọi em trai mình.
Trong lòng tuy không vui nhưng cậu không thể làm gì hết.
“Ngài cho gọi.”
Thực sự thì Đàn không thích Hy, dù thằng bé có là em ruột của cậu đi chăng nữa. Bởi lẽ nó đẹp trai hơn cậu, Ngài thích vuốt ve má nó hơn má cậu và nhất là nó bằng tuổi Ngài.
Đôi lúc cậu muốn thằng bé biến mất khỏi thế giới này cho khuất mắt.
Ngọc Cẩn miết nhẹ vào lưỡi chủy thủ, cô thích dao hơn súng. Với cô mà nói đôi lúc súng chưa chắc đã nhanh hơn dao, ví dụ như trường hợp ban nãy.
“Ngài cho gọi tôi.” Phương Hy cúi đầu chào Ngài.
“Ừ.” Ngọc Cẩn không mặn không nhạt đáp lại. “Ta vừa giết cha ngươi.”
Khác với Phương Đàn, Phương Hy vẫn có tình cảm với người cha này. Và điều này khiến cô không hài lòng…
“Oán ta sao?”
“Thưa không.” Phương Hy cúi đầu. “Nếu là quyết định của Ngài thì đều có lí do của nó, tôi không có ý kiến gì cả.”
Vẫn là không bằng Đàn được. Ngọc Cẩn thầm nghĩ trong lòng, cô đánh giá người này rồi, cân nhắc nên làm gì tiếp theo cũng đã sắp đặt cả. Phản bội cô là chuyện không thể, nhưng cậu ta sẽ không tận tâm như Phương Đàn được.
“Đi theo ta.” Ngọc Cẩn rời khỏi căn phòng, Hy không theo cô nên cô phải ra hiệu lần nữa.
Cô là chủ nhân của Red Fox là người cung cấp vũ khí chính cho Quân Đỏ, việc đi lại trong quân đội của họ là điều dĩ nhiên, ngay cả bộ chỉ huy cô cũng vào chơi vài bữa.
“Ngài tới rồi, kế hoạch diễn ra rất trôi chảy cứ đà này thì cái kho của An Lạc sẽ sớm rỗng tuếch.” Gã chỉ huy họ Tạ tên thì cô quên mất rồi, dù sao cũng chỉ là một tên ngu ngốc.
Ngọc Cẩn nghĩ vụ này cùng lắm cũng chỉ quấy phá được An Lạc một chút, còn về chuyện làm cạn kho… Ha. Nằm mơ chắc. Nếu An Lạc ngu ngốc thế thì các người đã chẳng đánh đến mười năm.
Cô giơ tay ra trước mặt gã Tạ gì đấy.
Gã cười nịnh nọt cung kính đưa tai nghe Bluetooth, trong lòng thầm mắng nhãi con ra vẻ.
“Đội hình chữ W…” Cô nhíu mày nhìn số lượng Bạo Thần và Sát Thần trên màn hình. “… ông cho bao nhiêu người ra vậy?”
“Không nhiều 3000.”
Thằng đần.
Ngọc Cẩn chỉ chịu trách nhiệm bán vũ khí, có tổn thất cũng chẳng phải lỗi của cô với cô mà nói chuyện đánh trận chỉ là vui thú nhất thời. Có thua chỉ cần phủi trách nhiệm cho Tạ ngu đần là xong.
Ngọc Cẩn ngáp một cái, tuy đánh nhau nhìn có vui mắt hơn nhưng cũng chẳng thú vị hơn là bao.
Chia quân làm ba phần, quân bộ đi trước 1500 quân làm theo kế hoạch cũ giản lược nén quân thành 1000 người. Không quân còn lại xuất phát sau, bay cao trên 2km.
“Phương Hy! Ngươi nghĩ lần này bọn họ sẽ phòng thủ cấp mấy?”
“Lần trước đã cấp S, hẳn là lần này cũng vậy.”
Ngọc Cẩn nhìn vào màn hình, gương mặt đứng cạnh cô vẫn non nớt nhưng ánh mắt tham vọng không tài nào giấu nổi.
“Nếu vậy thì sẽ buồn chán lắm.” Cô thôi quan sát người này mà chuyên tâm nhìn vào màn hình. Lần này cô sẽ để mồi nhử là một nửa, hẳn là con nai vàng ngơ ngác đó sẽ xoắn cả lên mà tăng phòng thủ rồi dùng Xạ Thần ngắm bắn. Bố cục của người này làm không tệ rất chắc chắn nếu là ở trung quân thì đúng là lô cốt khó phá nhưng ở nơi cần tấn công này thì là nhược điểm chí mạng.
Ngọc Cẩn nhìn địa hình chiến đấu là thành thị đổ nát, nhiều ngóc ngách thế này chuyện giấu quân quá dễ. Chơi với nai con, vờn nó, khiến nó chạy vòng vòng hốt hoảng, Ngài là kẻ đi săn chuyên nghiệp cô thích cảm giác con mồi nhỏ tuyệt vọng đến chết.
Tốc độ ổn định, bên kia phòng thủ cấp C được dựng lên.
Ngài mặt không cảm xúc nhưng thâm tâm đã buồn ngủ, rùa lại rụt đầu.
“Không quân xuất phát.” Ngọc Cẩn ra lệnh.
Nhìn Bạo Thần và Sát Thần tung cánh bay lên trời cô không rõ mình có cảm giác gì. Những kẻ này là do cô bán công thức thuốc mà tạo thành, không giống như Thần Ưng được kích thích và thử nghiệm từ nhỏ cộng thêm thể chất đã được sàng lọc mới có thành quả như vậy. Còn những kẻ ngoài kia… hừm, cũng chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Có sức chiến đấu vượt trội thì sao? Có khả năng một địch mười Thần Ưng thì sao? Không phải là chỉ sống được có ba năm ngắn ngủi rồi phải chịu đau đớn đến mức suy nghĩ vặn vẹo.
Đã có rất nhiều Bạo Thần và Sát Thần không giữ được tỉnh táo mà phải gắn chip điều khiển lên hệ thần kinh trung ương.
Biết được những điều này cô chỉ muốn nói não tàn.
Tạo ra cỗ máy giết người không có đầu óc đâu thể hữu dụng bằng tạo ra chiến binh cừ khôi chứ.
Cô phải khen An Lạc lần nữa, Thần Ưng của họ rất ưu tú, tuổi thọ có thấp thì ít nhất cũng sống đến năm 40 tuổi.
Chả mấy chốc việc tạo ra Bạo Thần và Sát Thần đã dừng lại, cũng giống như MSS01APX15 cũng vậy, cơ thể người có liên kết cộng đồng tiết hoocmon bài trừ chất này. Tiêm vào chỉ có chết.
Bao giờ nhưng kẻ này ngủ quên trong chiến thắng, chúng tưởng dựa vào hai thành phần này có thể thắng hoàn toàn trong năm tới và… Bùm. Đế quốc phải cúi đầu.
Đã ngu lại còn thích tỏ ra nguy hiểm.
Quân Đỏ di chuyển càng lúc càng nhanh, bên kia thành trì mang pháo tầm trung? Tầm trung? Dự cảm của cô cho biết tình hình có biến số. Nai con biết cắn trả rồi chăng? Hay lắm.
“Bạo Thần, Sát Thần nâng độ cao, chuẩn bị đòn cuối chậm hai phút.”
Thế nhưng không hề có phản công, bọn họ không tấn công. Một viên đạn cũng không bắn. Tự nhiên trái tim Ngọc Cẩn đập liên hồi, đã rất lâu rồi cô mới có cảm giác này… có vấn đề nhưng là ở đâu?
Không phải con nai con thường ngày, là người khác. Một kẻ săn mồi như cô. Trái tim run rẩy phấn khích, cuộc sống không có đối thủ làm cô nhàm chán nhưng giờ thì khác.
“Kẻ ở bầu trời đối nghịch…” Cô thì thầm, hai mắt sáng long lanh. “…đừng khiến ta thất vọng đấy.”
Ngọc Cẩn gào vào tai nghe:
“Kiểm tra phía sau. Bọc hậu nghiêm ngặt.”
Nếu có tình huống bất ngờ thì chỉ có thể là đánh úp từ sau.
Ngọc Cẩn run rẩy ôm tay, hôm nay đúng là ngày may mắn của cô. Vừa mới xử được con chó cắn trộm, đón ngay được kẻ thù mạnh mẽ. Có đối thủ lớn cô sẽ không còn cô đơn nữa… chưa bao giờ, chưa bao giờ cô yêu thích đánh trận như bây giờ.
Cô đơn trên đỉnh cao thực sự buồn chán. Buồn chán lắm.
Càng lúc càng gần…
Cẩn nhìn vào màn hình chờ đợi, hi sinh ba nghìn quân làm lễ vật chào đối thủ. Bệnh rối loạn cảm giác làm cô khó mà kiềm chế muốn ra tay giết người không là gì so với lúc này…
Nào nào nào. Hãy cho ta biết ngươi là nghé con không sợ cọp, hay cọp giả làm heo.
Gần thành khoảng 2km, bên cạnh cô đã yêu cầu được khai hỏa nhưng cô không trả lời.
“Nhập quân.” Cô nói. “Khai hỏa.”
Gần đến 1km, phía địch bỏ phòng thủ, đẩy pháo tầm trung lên theo kế hoạch tác chiến.
Trái tim lơ lửng lỡ rơi bộp xuống đất, Ngọc Cẩn nắm chặn mép bàn…
Màn hình của cô chỉ còn những vệt sáng bắn liên hồi kết nối với nhau tạo một tấm lưới lửa chùm lên toàn bộ ba nghìn vật tốt thí. Cô biết phương án dùng thứ này, nó vốn dĩ là để san bằng những bùng cao nguyên, sa mạc với cồn cát khổng lồ. Chẳng có ai đi làm như thế ở địa phận thành phố cả.
Quan trọng nhất pháo hạng trung giá bình thường, ít được sử dụng tồn đọng khá nhiều. Người này là đang dọn kho đón hàng mới, một kẻ rất có đầu óc kinh doanh.
Quân Liên Minh rơi vào hoảng loạn, mọi phương án tan tành, Ngọc Cẩn không quan tâm phòng chỉ huy đang rơi tình trạng ong vỡ tổ nữa. Trong mắt cô chỉ có chiến trường.
Đúng như cô dự đoán, hậu phương dày đặc Thần Ưng của An Lạc, bọn họ dùng súng không giật phóng cật lực ở phía sau…
Kẻ tàn nhẫn này…
Kẻ tàn nhẫn đang điều khiển trận chiến này…
Cô ta sẵn sàng đánh đổi một nửa quân lực cho trận chiến chỉ để cứu vớt tổn thất trước đây hay chỉ là sự tự phụ đối phương tuyệt đối không phản kháng được.
Ngọc Cẩn được niềm vui ngoài sức tưởng tượng, trời xanh tặng cho cô một con hổ nơi rừng thẳm. Biết ẩn nhẫn, biết nắm bắt cơ hội, khi yên lặng quan sát cần thiết sẽ lao tới chộp lấy con mồi. Một kẻ yêu thích thành công, cầu toàn lại còn có khả năng khống chế cực mạnh.
Cô nhìn được lúc quân lực tròn 3000, khi mà đã chắc chắn không còn con bài tẩy nào nữa kẻ đó mới tung chiêu.
Ngọc Cẩn nghĩ mình đã biết yêu, cô yêu kẻ địch mạnh. Người này sẽ làm cuộc sống ảm đạm của cô tươi vui hơn rất nhiều.
Đạn pháo xối xuống càn quét hơn hai mươi phút đồng hồ, mặt đất rung chuyển, camera rung lắc liên hồi. Những tia lửa vẫn giật giật lập lòe trong màn sương mù khói bụi, cũng may hôm nay có gió chả mấy chốc tàn cuộc đã lộ ra ánh sáng.
Quân đội yếu kém của Liên Minh chỉ còn xót lại những cỗ máy giết người, 30 Sát Thần và 100 Bạo Thần còn trụ lại, chật vật ngoi ngóp lên mặt đất.
Ngọc Cẩn hơi cong khóe môi, đúng như cô nghĩ trận chiến sẽ kết thúc thế này mà…
BÙM. BÙM. BÙM. BÙM. BÙM. BÙM. BÙM. BÙM.
Tiếng nổ liên tục như xé màng nhĩ, nhiều nhân viên không chịu đựng nổi phải tháo tai nghe.
Tay Ngài khẽ tìm đến trái tim đập lệch nhịp.
Những tòa nhà chọc trời đổ ập xuống đè nghiến toàn bộ những gì còn sót lại.
Một lời cảnh cáo rõ ràng mà Ngọc Cẩn nhận ra, kẻ đó ra oai. Không cần thiết phải làm thế những kẻ đó đã làm, ngươi tưởng là kết thúc rồi sao? Chưa đâu, không kề. Đây mới chính là TÀN NHẪN thực sự.
Không khí tĩnh lặng nổi da gà, nỗi khiếp sợ như tiêm chích vào từng người nơi đây, họ thấm tháp cảm giác mất mát. Ở nơi đó là chiến sĩ, những người họ quen hoặc từng quen, giờ đây những người chiến ấy đã hi sinh.
Bạo Thần và Sát Thần. Niềm tự hào của Liên Minh, nỗi khiếp sợ của An Lạc chỉ như con kiến nhỏ bé dưới bàn chân người khổng lồ.
Giờ đây bọn họ như được cảnh tỉnh.
Liên Minh vẫn chưa thắng An Lạc, họ chỉ có một chút lợi thế ít ỏi trong mười năm.
Còn An Lạc, từ trước đến nay chỉ là không muốn đấu nhưng khi bị chọc giận sự trả thù sẽ thảm khốc đến nhường nào.
Hoàng Đế của An Lạc. Đế quốc An Lạc vẫn sừng sững đứng ở đó nhìn xuống.
Đau thương lan tràn đến từng người, 3000 quân tinh nhuệ qua một giờ đồng hồ không còn ai.
Bỗng…
Tiếng cười rộ lên…
Ngọc Cẩn cười sằng sặc, cô không khống chế được niềm vui của mình. Bất ngờ quá.
Trong mắt những người khác, họ cho rằng lần đầu thua thiệt khiến con Cáo máu lạnh này nhất thời không cam tâm. Bọn họ không trách cô dù sao cũng chỉ là một doanh nhân nhưng mong cô đừng chọc vào nỗi mất mát này.
Ngài không muốn ở lại nơi này, cô vứt tai nghe sang bên chạy như điên ra ngoài, nơi mà mùi khói súng vừa mới đặt chân đến. Cô hít sâu tận hưởng mùi vị máu, nước mắt và cả bom đạn đau thương.
0 Bình luận