Cảnh là người kiên nhẫn. Cô nhìn từng đứa nhóc lao đầu từ tầng trên xuống đất, rồi chạy như điên vào hàng vào lối. Cô cười thầm trong lòng, mới một chút này thôi đã cuống cuồng cuồng vậy rồi. Xem ra danh tiếng của cô vẫn còn có uy lắm.
Những người cuối cùng vào hàng là đội ngũ khiêng A Dư xuống. Đúng như cô đoán, nó lại ngủ say như chết. Cả người nó ướt sũng như chuột lột, má thì hồng rực như lửa hun.
Cảnh ngoắc tay, chúng lập tức ném A Dư lên trước mặt cô. Thằng nhóc thối tha đó tiếp tục co quắp trên nền đất, hoàn toàn không có khả năng phân biệt đâu là nơi nên ngủ, đâu thì không.
Cảnh nhảy phắt xuống, cô không vội vã gọi gã dậy. Cô ngồi xổm xuống, lấy cái khăn tay lau mồ hôi trên trán. Thằng nhóc này, không ăn mềm, không ăn cứng mà ăn nhừ xương.
A Dư hơi hé mắt. Gã chỉ thấy sống lưng mình như bị một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve. Não hắn vẫn chưa định thần được đã nghe giọng nói quen thuộc.
“Mang đi đi. Ném thằng cha này xuống hồ băng.”
“Lão Tôn!” A Dư nhảy dựng lên như con tôm bị bỏ vô lò nướng.
Gã lỡ trượt chân do kích động, cả người gã đập mạnh xuống đất. Cảnh phất tay ra hiệu cho lính không cần vứt A Dư đi nữa. Dù bị đau, Dư Thần vẫn cố gắng bò đến chỗ Cảnh.
“Lão Tôn! Ngài về rồi.”
“Còn thằng nhóc thối tha như cậu sắp đi đời rồi.” Cảnh gõ mũi giày xuống đất. Cô nâng mic lên nhẹ nhàng ra lệnh. “Tất cả ngâm hồ băng 30 phút. Chạy bộ 10 vòng. Riêng A Nhạc gấp đôi. THỰC THI!”
Tiếng cô vừa dứt, thứ còn lại trong tầm mắt chỉ là màn sương bụi bặm mờ ảo. Tôn Lan vừa kịp bịt mắt, bịt mũi lại, không như Minh Tuệ hít một đống bụi mịn vô phổi. Tuệ ho sặc sụa, cô nào để ý đến những người bên cạnh.
Trong lúc cô ho đến quặn thắt cả cơ lồng ngực thì hai người bên cạnh nhẹ nhàng nín thở qua 5 phút. Đợi đến khi khói bụi lặng xuống, Tôn Lan mới vỗ ngực thở từng nhịp ngắn và chậm. Con bé không quên nhìn sang Tôn Cảnh, chờ đợi dì nó tán thưởng.
Cảnh mỉm cười, khẽ làm dấu hiệu vỗ tay. Tôn Lan tự hào phổng cả mũi, con bé nghếch mặt lên trời mà tự hào về bản thân.
Khen con bé là thật, Cảnh là kiểu người rất công tâm. Cô có thể chửi ác đến mức khiến cho một kẻ có thực lực, không sợ trời không sợ đất như Dư Thần đến giờ vẫn còn ám ảnh. Nhưng bù lại, sự săn sóc của cô đến từng người cũng là thật lòng. Vừa cho ăn gậy, vừa bù đắp cà rốt dát vàng.
Mấy ai có thể thoát khỏi sự khống chế này.
Cách Tôn Cảnh nắm bắt trái tim người khác khiến người ta thừa hiểu cô chơi chiêu với họ. Nhưng một mặt khác, họ chấp nhận lún sâu vào cái bẫy đó.
Họ sẵn sàng chắn làm đệm thịt cho cô, còn cô, cô cũng sẵn lòng toan tính vì họ. Dù có phải hi sinh bao nhiêu lợi ích của bản thân, hay kể cả mạng sống của mình… Tôn Cảnh chưa từng chùn bước.
Tôn Cảnh không lo lắng chuyện có đứa nào đó gian lận. Cô vừa về, tụi nhỏ không dám láo. Còn sau này… nếu mọi chuyện tốt đẹp, cô có thể bay lại, cô sẽ không bao giờ để nó xảy ra.
“A Lan, con muốn thử trà dì pha không?” Cảnh xoa đầu con bé, sai con bé đi lấy đồ. “Con ra xe của chúng ta lấy cho dì cái vali vào đây nhé.”
“Vâng ạ!” Con bé lon ton chạy đi kiếm. Cảnh cũng không rảnh rỗi, cô kéo cái bàn cái ghế ra, xếp thẳng hàng thẳng lối. Cô vẫy tay gọi Minh Tuệ vẫn còn ngơ ngác không biết nên làm gì cho phải.
“Cảnh à? Em đến đây… làm gì ạ?” Con bé bẽn lẽn hỏi. Dù sao cũng chẳng mấy người được vào tận quân doanh thế này. Cảnh đưa con bé vào không chỉ vì nó là em của Minh Nhạc mà còn vì con bé hữu ích cho kế hoạch sau này.
Thế nhưng, bất mí ngay ở thời điểm này không hợp lý chút nào. Cảnh vừa lấy bộ trà cụ ra vừa hỏi ngược lại.
“Vậy em nghĩ thử xem mình có thể làm gì?”
“Em… em không biết.” Con bé muốn nói lại thôi. “Em không giỏi bất cứ thứ gì cả. Em cũng chẳng thể nào vào quân đội. Sức em… ý em là, em không đạt chuẩn.”
Cảnh im lặng nghe con bé tự hạ thấp bản thân. Cô không chen ngang, chỉ thầm nghĩ đến những phương pháp giáo dục mà cô từng biết. Xem ra, Minh gia chỉ có thể tính là giàu xổi, có chút tài năng chứ không thể xét làm quý tộc mới được. Một mầm non tốt như Minh Tuệ lại bị dạy thành cái dạng yếu đuối, tự ti này.
“Cảnh à…”
“Sao vậy? Xong rồi à.” Cô vươn vai, để cái cột sống đáng thương kêu khặc khặc khặc. “Chị còn tưởng em sẽ tiếp tục than thân, trách phận, tự dìm bản thân xuống nữa cơ.”
“Em… yếu kém thật mà. Sự thật đó.” Con bé tiu nghỉu mặt mày. Minh Tuệ chỉ dám nói cái giọng thì thầm.
“Vậy có muốn nghe một góc nhìn khác không?” Cảnh vừa ủ trà xong, cần chờ vài phút để ngấm. “Một góc nhìn của người ngoài cuộc.”
Minh Tuệ không gật đầu ngay, con bé lưỡng lự mãi.
“Em với Liên Nhạc rất giống nhau đấy. Biết không?” Cảnh chạm tay vào ấm trà, cảm nhận nhiệt độ bỏng rát ấy. “Cả hai đều không thể quyết định được mà trông chờ vào người khác. Nói dễ nghe thì đó là hiền lành, nói khó nghe thì đó nhu nhược, tự ti.”
Minh Tuệ thảng thốt, cô muốn phản bác nhưng lại không dám.
“Thấy không! Em không cãi lại. Giống như A Nhạc vậy.”
“Vì đấy là Lão Tôn mà. Chị… quá giỏi rồi. Em biết em không bao giờ bằng được.”
“Không ai sinh ra đã giỏi cả.” Cảnh rót một chén nhỏ cho Minh Tuệ. “Chị cũng phải học, phải đấu tranh để giành lấy những thứ mình muốn. Hoàn cảnh của chị… chị còn chẳng có lấy cái bằng cấp 1. Minh Tuệ, xuất phát điểm của chị không bằng em.”
“Nhưng sức bật của chị hơn em.”
“Ừ! Bởi vì chị không cam tâm sống mãi ở cái thế giới tối tăm ấy. Chị không thể chấp nhận trở thành con tốt. Minh Tuệ à! Cuộc sống của chị còn tồi tệ hơn tưởng tượng em rất nhiều lần. Nói ra không phải để kể khổ với em đâu. Chị chỉ muốn nói đến điểm mạnh của em.”
Cảnh khẽ thở dài, cô nhấp nháp chút trà đặc.
“Em có ngoại hình, có xuất thân tốt. Đó là điểm mạnh, Tuệ ạ. Đừng vội phủ nhận điều đó, nó là lợi thế mà một số người bình thường có phấn đấu cả đời cũng không thể có được.”
Minh Tuệ nhận lấy chén trà. Cô từng ghét cay ghét đắng vị chát xít này, nhưng không hiểu sao hậu vị của nó chợt ngọt đến lạ.
“Ngon thật!”
Cảnh thấy con bé thích nên rót thêm chén nữa.
“Thực ra em còn một điểm mạnh nhất mà có lẽ em đã bỏ qua nó.” Cảnh trầm ngâm lại, chén trà đung đưa trước mũi. “Em không thấy những người xung quanh em, thường rất kiên nhẫn với em hả?”
“Hửm?” Minh Tuệ dương đôi mắt mơ màng lên nhìn cô.
“Cái đó tự em kiểm chứng đi.” Tôn Cảnh không nói thêm. “Có thể thử với những người mới, ví dụ như đàn Thần Ưng vừa bị bắt đi ngâm nước lạnh chẳng hạn.”
***
Những người đầu tiên đã trở về. Cảnh nhìn lượng trà mình uống, cô khẽ thở dài. Minh Nhạc… ngốc nghếch chắc lại làm theo lời cô nói thật.
“Lão Tôn yêu quý của em ơi…”
Cảnh run tay làm sánh ít nước ra tay. Cô lưỡng lự không biết nên dùng tay chặt một cú giữa trán thằng nhóc kia trước hay là lau tay trước. Dư Thần cái gì cũng tốt, chỉ là cái tính tấu hề của nó thì không ai thẩm được.
Ai có thể ngấm nổi một chàng trai cơ bắp ngồn ngộn, chỉ mặc đúng chiếc quần ngố hình hello kitty… và chiếc tạp dề cùng màu chứ. Cảnh nhức đầu, cô không ngại a dua nhưng nay có Minh Tuệ và Tôn Lan mà. Ít ra thằng nhóc này cũng nên để ý tình hình chút đi. Cô cũng biết xấu hổ…
“Lão Tôn! Ơi ~”
Cảnh nắm tay thành quyền.
“Lão Tôn yêu quý ơi.”
Tôn Lan chớp chớp mắt, con bé nhìn Cảnh rồi lùi lại một bước, kéo Tuệ rời khỏi phạm vi nguy hiểm. Cảnh muốn khen con bé nhưng cô bận đấm cái thứ trước mặt.
Tôn Cảnh đã yếu đi rất nhiều, cô biết sức mình chẳng bõ bèn gì với lớp da dày thịt béo của tên kia. Nhưng bỗng chốc nắm đấm ấy thu lại, cô nhìn rõ Dư Thần nhả chậm tốc độ, gã thậm chí còn chìa mặt ra cho cô đánh.
Cảnh không đành lòng, cô thu tay, mặc kệ thằng nhóc chết dẫm này lao đến ôm cô vào lòng.
Cảnh giống như con búp bê bị quăng quật lung tung.
Dư Thần nhấc bổng cô lên, hét ầm ầm.
“Em yêu lão Tôn quá. Em nhớ ngài chết đi được.”
Cái eo mảnh khảnh của Cảnh cuối cùng cũng không chịu được vận động mạnh. Cô vỗ nhẹ vào tay gã.
“Chú ý xương sườn. Xương sườn. Ta đau!” Cảnh rên rỉ.
Dư Thần lập tức ngoan ngoãn thả cô xuống. Gã cúi gập người ngửi ngửi eo cô.
“Ngài bị thương? Vết thương mới?” Gã nhíu mày. “Ngài không ngoan!”
“Vì vậy ta mới bị A Nhạc tóm lại. Chứ không đời nào tụi bay kéo được ta về.” Tôn Cảnh chẳng thèm che giấu. Cô chỉ khẽ liếc mắt, Dư Thần lập tức hiểu ý. Gã lau ghế, bưng trà, còn quỳ xuống bóp chân cho cô nữa. Tôn Cảnh không chịu nổi vỗ đầu gã một cái. “Lố rồi đấy, bớt bớt đi.”
Dư Thần cười khà khà, gã không bóp nữa mà ôm chặt lấy chân cô, tì cằm lên đùi cô nũng nịu.
“Lão Tôn à, ngài đừng đi nữa có được không?”
Cảnh thở hắt ra. Cô liếc A Nhạc một cái rồi rút từ túi áo ngực ra quyết định bổ nhiệm mới.
Dư Thần vừa đọc vừa cố nín cười. Gã không thích con nhỏ yếu đuối đó, nhưng vụ này đúng là nó làm rất khá đấy. Bắt được người cái là chốt kèo liền. Lão Tôn có hung dữ cỡ nào cũng không thể cãi lời cấp trên được, vậy nên chỉ cần lợi dụng điểm đó đi.
“Vui nhỉ? Cười to lên.” Cảnh đá chân muốn hất gã ra. Nhưng sức cô yếu, cô không giằng nổi chân ra khỏi khối cơ bắp kia.
A Dư phì cười, gã áp má vào chân cô như thiếu nữ ôm hoa huệ.
“Ngài rơi vào tay em rồi. Giờ có mà chạy bằng trời.”
Cảnh không phản đối, cô đã chấp nhận sự thật rằng mình phải làm phụ tá cho cái lũ đầu đất này. Dù sao đọc qua báo cáo nửa năm qua, cô cũng không có ý định rời đi.
Nhìn những đứa trẻ lũ lượt trở về, cái vẻ lâu rồi mới luyện tập tử tế đó không khỏi khiến cô muốn đập mấy đứa này một trận nên thân.
“Ngược lại thì có!” Cảnh xoa đầu A Dư. Cô không kiềm chế được mà nở nụ cười như ác quỷ vừa bò từ địa ngục lên. “Các ngươi, tất cả các ngươi đã bị một mình ta bao vây.”


0 Bình luận