Cảnh lao lên, cú đấm nện thẳng vào mặt tiền của Thư Sinh.
Cậu thủ thế, lùi lại về sau một bước.
Cảnh quá rõ thói quen này, cánh của cô vươn ra thành sợi, quấn lấy chân cậu giật mạnh một cái. Thư Sinh không ngờ bị chơi chiêu, cậu ngã đập gáy xuống đất. Dù sao cậu cũng là đàn ông, Tôn Cảnh không có thói quen đỡ gáy cho các chàng. Còn các nàng thì… trừ Minh Nhạc ra, cô sẽ nâng niu họ hết lòng.
Thư Sinh nằm im như đã chết. Ngoài tiếng sọ gõ đất, vang lên tiếng “CỐP” giòn rụm ra thì chẳng còn gì khác nữa. Cuộc chiến không quá nổi 3 giây đã kết thúc.
Cảnh chưa bao giờ là quân tử. Thư Sinh cái gì cũng tốt, chỉ riêng đoạn tin người là không tốt chút nào. Cậu bảo không dùng cánh, chả nhẽ cậu tin cô sẽ nghe lời ấy hả?
Cảnh lột vỏ kẹo, ăn vài viên cho não đỡ căng thẳng. Cuộc bàn luận vừa rồi với lão Trung khiến cô khó chịu như chó nuốt phải ruồi. Nhiều dinh dưỡng đấy nhưng nghe chừng không được vệ sinh lắm.
Những thứ lão cung cấp cho cô, cô đoán được gần hết. Nhưng từ trước đến nay cô luôn mong nó không phải sự thật.
Cô ngồi lại ghế sofa, ngón tay day mạnh vào thái dương rồi di ra ấn đường. Chẳng bao lâu, ấn đường đã thành vạch đỏ chói mắt. Cảnh mở mắt, cô nhìn Thư Sinh ngỏng dậy. Cậu vẫn còn hơi choáng váng.
“Mất dạy!”
“Thì sao? Có vấn đề gì à?” Cảnh hỏi lại.
“Không có võ đức.”
“Đọc ít truyện nhảm nhí đi. Chúng ta đánh nhau chỉ có sống với chết, làm gì có chuyện chơi sòng phẳng ở đây.” Cảnh gõ ngón tay lên trán. “Tập trung mà làm đi. Sống được nhờ có não nhưng lại cứ thích chứng minh bản thân bằng cơ bắp làm quái gì? Bị ngu à?”
Thư Sinh bò lên ghế, cậu vẫn thấy bản thân như đang quay tròn tròn.
“Ra tay nặng thế.”
“Tại đầu bé Cọt nặng đấy chứ.” Cô hừ một tiếng.
Thư Sinh lườm cô, cậu tiếp tục ôm đầu gục xuống ghế. Cảnh bật cười.
Cô kiểm tra lại cho chắc ăn, nhỡ đâu cậu xuất huyết não hay bị…
Thư Sinh muốn bóp cổ cô. Cảnh lại vỗ cho một phát ngất hẳn.
“Đã yếu lại còn ra gió.”
Cảnh cúi người xốc Thư Sinh lên. Cũng may, cậu gầy gầy xương. Cảnh vác Thư Sinh lên vai ngon lành, đổi lại là Hạ Nhật Ngôn, chắc đã là câu chuyện khác.
Kéo được thằng bạn về phòng, Cảnh tiện thể kiểm tra luôn giấy tờ thằng nhóc này làm. Lướt qua một hồi, Tôn Cảnh lại đóng chúng lại. Cô kéo ghế ngồi hẳn xuống, bật máy tính của cậu ta lên kiểm tra.
Không những mật khẩu ngoài, còn mật khẩu bảo mật từng danh mục. Cảnh không muốn đánh thức Thư Sinh, cô đoán mò vài mật khẩu mà mình biết. Quả nhiên là được! Cảnh nhíu mày. Cô đã dặn thằng cha này phải thay đổi liên tục cơ mà. Não nó để trang trí à.
Mò mẫm một hồi, Cảnh tìm được vài tài liệu cũ. Một số phương án phòng thủ cũ, hoặc đã bị loại bỏ. Càng xem càng thấy sai sai.
Cảnh bật cười. Cô cười bản thân mình vừa ngây thơ đánh giá thằng bạn chí cốt. Rõ ràng là cô nhập sai mật khẩu vậy nên cái máy tính này mở sang một cửa sổ khác. Cảnh vặn người, bẻ khớp ngón tay bắt đầu rầy công phá khóa.
Nếu như hôm nay cô không mở được cái này…
“Đừng có nghịch nữa.” Thư Sinh muốn bò dậy nhưng cậu từ bỏ ngay giây sau. “Pass là 1201LanNhuoc@ muốn xem gì, cứ tự nhiên.”
Cảnh định mở miệng nhưng cô không thể phát ra tiếng nào. Ngày 12 tháng 1 là ngày cô bị chặt đứt cánh… tử chiến trên không lần đó là thất bại đầu tiên của Thần Ưng.
Tôn Cảnh không đáp lời khiến Thư Sinh phải nhỏm dậy. Thấy mặt cô tái nhợt, cậu thở dài.
“Mai, mai thằng này sẽ đổi pass đó đi. Được chưa?”
“Không nhất thiết phải thù hận… vì một người như tôi.”
“Không liên quan đến cậu.” Thư Sinh vơ lấy cái chăn đắp lên người. “Người từ bỏ cuộc sống không xứng đáng để khuyên người tiếp tục tồn tại.”
“Xin lỗi!” Cô lí nhí nói.
“Không cần đâu! Khi nào cậu chết, tôi sẽ giết bà ta.”
Cảnh không đáp lời, cô biết cậu nói thật. Đổi lại nếu là cô, cô cũng sẽ điên cuồng trả thù cho cậu.
Thở dài một hơi, Cảnh lại tập trung vào công việc. Cô lướt qua những bản kế hoạch và các báo cáo phân tích tổng hợp gần đây. Cuộc chiến dài hạn này tiêu tốn ngân sách bằng lượng tài sản mà An Lạc tích lũy cả trăm năm. Ngoài mặt, có vẻ toàn là do các đời Thủ tướng cho phép chi tiêu quá hạn mức, nhưng thực tế… trong tầng lớp những gia tộc thống trị đều biết là do nữ hoàng.
Mụ điên đó lao đầu vào chiến tranh chỉ vì một khao khát duy nhất. Sự trị vì của mụ là điểm sáng nhất trong mấy trăm năm lập quốc của An Lạc.
Tôn Cảnh nghe được điều đó chỉ muốn bật cười.
Nếu mụ cứ an ổn mà làm một vật trưng bày, như ngày mụ còn nhỏ thì tốt rồi. Ít nhất còn được tiếng thơm. Nhưng đây lại khác, chỉ vì muốn chứng minh bản thân hơn người dì ruột - Lan An điện hạ - Giám quốc trong 16 năm đầu tiên khi mụ lên ngôi. Mụ có gì hơn chứ? Ngu đần hơn à?
Lan An điện hạ xuất sắc đến mức… không giống người thật. Ngài ấy là giám quốc khi mới hai mươi tuổi, chưa bao giờ yếu thế khi đứng trước sức ép của các đại gia tộc và cả những vấn đề tranh chấp ngoại giao.
Thời của ngài có chiến tranh. Phải! Nó có xảy ra nhưng chỉ diễn ra trong vòng mười ngày. Sau khi gõ đầu những “tên hàng xóm” ăn no dửng mỡ, ngài đã lập ra hiệp định Rolon Dynasty.
Điểm quan trọng nhất trong hiệp định chính là để duy trì hòa bình lâu dài, các bên không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau.
Ngài ấy không cần bồi thường chiến tranh, vì chỉ với 10 ngày. Ngài đã chiếm đến một nửa quốc gia đó. Đẩy quân đội của họ phải chạy sang phía bên kia dòng sông. Những người không thuộc quân đội, không gây hại cho quân An Lạc, không hề bị bất cứ tổn hại nào.
Vì vậy, danh tiếng của ngài ấy là áp lực nặng như núi đá trước vị nữ hoàng hiện tại. Mười sáu năm giám quốc, mang lại cho An Lạc sức ảnh hưởng và vị thế chưa từng có. Nhiều người luyến tiếc, tại sao lúc đó Lan An điện hạ lại không lên ngôi. Ngài ấy có đủ điều kiện để trở thành nữ hoàng, và có thời gian trị vì lâu dài, bền vững.
Sự lựa chọn ấy vẫn còn là một ẩn số.
Quá nửa quý tộc cầu xin, nhưng câu trả lời của Lan An điện hạ luôn là:
“Ta không xứng đáng!”
Vậy ai xứng đáng? Cái người ngồi chễm chệ trên ngai vàng hiện tại sao? Nực cười!
Gọi bà ta là đồ ngu… cũng chẳng sai.
Tất cả những sắp xếp cho tương lai của An Lạc, Lan An điện hạ đã chuẩn bị kỹ càng. Ngài ấy rút lui vào đúng sinh nhật thứ 20 của nữ hoàng. Thế nhưng, thay vì tạo phúc của dân chúng bằng việc không làm gì cả, nữ hoàng đã phá bỏ toàn bộ những gì Lan An điện hạ chuẩn bị.
Nền móng đó không phải xây từ ngày một ngày hai, vậy nên để nhổ nó đi, Lan Nhược bệ hạ cũng phải từng chút một. Thậm chí bà ta chỉ có thể đợi đời thủ tướng đầu tiên chết già mới có thể gây ảnh hưởng của mình.
Ấy vậy mà sức tàn phá của bà ta thực sự đáng nể. 40 tự mình chấp chính, dù vẫn còn nhiều công thần bảo vệ đất nước, nhưng An Lạc đã yếu thế đi rất nhiều.
Cảnh nhức đầu, cô bóp sống mũi nhè nhẹ.
Tách!
Một giọt máu cam chảy xuống. Cảnh đứng hình mất vài giây. Cơ thể cô lại biến đổi sao?
“Lão Tôn?” Thư Sinh bật dậy, cậu ngửi thấy mùi máu.
“Không sao! Không sao! Thỉnh thoảng cũng… ừm…” Cảnh thấy trời đất như chao đảo. Cô vội đứng dậy…
… và rồi cô chẳng còn hay biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.
***
Tôn Cảnh nằm ngửa nhìn trần nhà. Cô đã ở đây vài hôm, trong phòng của Thư Sinh. Cô được phép xem tài liệu khoảng ba mươi phút mỗi ngày, còn lại thì phải nằm nghỉ như hiện tại.
“Bé Cọt!”
“Gì?”
“Đánh nhau không?” Cô không cần nhìn biểu cảm cũng biết được cậu ta thế nào. “Nằm nhiều thấy yếu yếu à.”
“Bác sĩ nói rồi, cơ thể cậu cần nghỉ ngơi.” Thư Sinh gấp đống giấy tờ vừa ký vào. “Đừng có ý kiến nữa. Tôi bận.”
“Nhưng tôi rảnh quá thể. Cho tôi việc làm đi.”
“Không biết làm gì thì ngủ đi.” Thư Sinh cương quyết.
Lão Tôn thấy chán ngán đến tận cổ. Cô bồn chồn chân tay, cô muốn đánh nhau. Đánh Thư Sinh…
“Nằm xuống!”
“Tôi chán, ít nhất thì cũng phải đồ chơi đến chứ.”
Thư Sinh đẩy gọng kính lên, cậu nhìn cô thở dài.
“Muốn đồ chơi gì?”
“Cháu gái tôi.”
“Cái khỉ gì cơ?” Thư Sinh đứng hình. Cậu tưởng cô sẽ đòi dao, đòi súng, đòi đủ thứ trên đời chỉ không nghĩ cô sẽ đòi 1 con người.
“Mấy hôm rồi không gặp, nhớ con bé quá. Mà có nói cậu cũng không hiểu đâu. Cậu làm gì có con.”
“Lão Tôn! Cô cũng có đẻ đâu.”
“Nhưng tôi có quyền giám hộ, sau này già rồi nó sẽ nuôi tôi. Cậu có không?”
Thư Sinh bật cười. Cô lạc quan đến đau lòng. Cà khịa cậu không có bảo hiểm dưỡng già. Nhưng… bọn họ có cơ hội để chết già sao?
Nhưng cô đã nói vậy, cậu sẽ không từ chối. Mang một đứa trẻ đến đây không khó.
Nhìn Tôn Cảnh vui vẻ mong chờ, cậu cũng nhẹ lòng hơn. Nhốt cô lại cũng vì muốn tốt cho cô thôi. Quá trình tạo cánh, sử dụng cánh phức tạp và đau đớn. Những tình huống như đột nhiên ngất xỉu như trước không hiếm gặp.
Không hiếm những thí nghiệm ra đi trong chớp nhoáng.
Thư Sinh nhìn những ngón tay đang run rẩy. Cậu sợ! Thật sự rất sợ mất cô.
“Tôn Lan đến rồi!” Cô vui mừng reo lên. Tôn Cảnh nhảy phắt xuống giường, chân cô xỏ vội vào đôi giày. Cô phải nhảy lò cò vài bước cho chân nhét hẳn vào giày. “Bé con của dì ơi.”
Thư Sinh chỉ kịp thấy cô hất tung cánh cửa, rồi chạy như bay xuống đón cháu gái. Nghe nói khi Tôn Lan mới sinh, Tôn Cảnh vừa đột phá sức mạnh. Lúc đó Tôn Cảnh giống như một con thú hoang sổng chuồng. Bọn họ đã rất sợ hãi, sợ cô sẽ tàn sát mọi người trả thù cho sự đau khổ của mình.
Nhưng trước khi quân đội tìm được cô, cô đã báo vị trí, gọi bọn họ đến đón cô về. Cô còn tự nguyện cho họ cấy chip định vị và thiết bị tự hủy. Cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn đến bất ngờ.
Không một người tỉnh táo nào lại tự đeo gông vào cổ cả!
Tôn Cảnh không giải thích gì. Cô chỉ lẳng lặng làm những chuyện cần phải làm. Duy chỉ cái nết nóng nảy, hở ra là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề là vẫn còn.
Kỷ luật nhiều! Công lao cũng nhiều.
Cô chưa bao giờ là quân đoàn trưởng, nhưng cũng chưa bao giờ ở vị trí quá thấp.
Một sự cân bằng… hoàn hảo.
Thư Sinh định đứng dậy đi ra cửa sổ.
Cạch!
Chân cậu bị cố định vào chân bàn từ bao giờ. Đầu cậu vang lên inh ỏi tiếng chuông cảnh báo.
“Con nhỏ chết bầm kia! Quay lại!”
Tôn Cảnh trốn việc vừa bước ra cổng đã có xe đón. Chiếc xe đen xì, bóng loáng có vẻ đắt tiền. Cảnh không sành về xe lắm không biết đây loại gì.
Mở cửa xe ngồi ghế sau, Tuệ ôm chầm lấy cô nũng nịu:
“Nhớ ngài quá đi! Em đến đón ngài có phải rất xúc động hay không?”
“Cảm động! Cực kì cảm động luôn.” Cảnh bẹo má con bé. Mềm thật!
“Xin lỗi nha. Nhưng em cũng không được phép đi một mình nên phải rủ thêm Lan Doanh điện hạ. Lão Tôn à, không phiền chứ?”
Lan Doanh?
Cảnh liếc gương chiếu hậu cười khen cho Tuệ phải ngại ngùng cúi đầu thì thôi.
“Chúng ta đi công viên nhé! Cảnh à, em muốn đi!”
“Được! Chị cũng chưa đi công viên bao giờ!”
“Quê mùa!” Ai đó ở trên phun ra hai chữ đầy khó chịu đập tắt hứng thú của hai đứa.
“Ngài ấy là Thần Ưng chưa đi công viên cũng là chuyện thường, điện hạ cần gì phải khắt khe như vậy chứ? A! Hay là do A Nhạc của ngài thân với lão Tôn hơn nên ngài ghen. Nói đúng ra thì giờ em cũng thích lão Tôn hơn ngài.”
Gương mặt ai đó từ trắng thành màu gan lợn chưa đến một giây. Tôn Cảnh thầm khen ngợi, còn đổi màu nhanh hơn tắc kè hoa nữa. Thú vị!
Tuệ của cô tiến bộ rất nhiều. Con bé tự tin hơn và sắc xảo y như những gì Cảnh mường tượng đến. Chẳng mấy chốc sẽ có một chính khách dẫn dắt được Minh gia rồi đây.
Công viên đầy trò chơi mạo hiểm, Cảnh bị xoay vòng vòng không chịu nổi mà nôn thốc nôn tháo. Mấy trò vặt vãnh này chẳng thấm vào đâu so với huấn luyện, nhưng cơ thể cô dạo này bị bào mòn tới xương tủy. Những lúc này, cô chẳng giả vờ mạnh mẽ nổi.
“Vô dụng!” Điện hạ lầm bầm.
Tuệ nhẫn nhịn không để bản thân gào lên, cô hơi hối hận rồi. Sao ngày xưa mình lại coi đây là tính cách trẻ con đáng yêu nhỉ? Cứ như một đứa trẻ ngỗ ngược, quá đáng.
“Nói vậy cũng đúng. Một Thần Ưng không thể bay thì khác gì rác rưởi.”
“Lão Tôn…”
“Nhưng nó đúng mà.” Cảnh lau miệng thành thật.
Người kia hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức tỏ vẻ cau có.
Con bé quấn lấy Cảnh đòi cô đi chơi này chơi nọ một lúc lâu mới chịu ngừng. Lão Tôn tủm tỉm mặc kệ con bé muốn làm gì thì làm. Các em gái dễ thương vẫn là tốt nhất, vừa ngoan ngoãn dễ bảo, lại non mịn. Sờ đã hơn lông con Ruốc nhiều.
Cảnh có hai tật rất xấu.
Một là hảo ngọt!
Hai là cuồng đồ mềm mịn!
Tuệ cáo lỗi vì phải đi nộp bài nghiên cứu, con bé đành gửi gắm Cảnh cho Lan Doanh điện hạ. Nó thì thầm to nhỏ với cô:
“Lần sau chúng ta hẹn hò riêng nhé!”
“Luôn sẵn lòng!” Cảnh véo mũi con bé.
Nhìn con bé lon ton chạy ra cổng, cô ôm má bất lực:
“Ngốc thật đấy! Viện cớ cũng không hợp lý.”
Tôn Cảnh xoay người dựa vào lan can nhìn chàng trai bên cạnh. Hai người cao sàng sàng nhau, cũng nhờ thuốc kích thích nên cô mới cao được vậy, ít ra giờ trông cô cũng không yếu thế lắm. Lão Tôn soi kĩ từ đầu đến chân người đó. Đối phương xem ra rất khó chịu.
“Vẫn là rất ngốc!” Cô bỏ gương mặt hiền lành dịu dàng xuống, hếch mắt khiêu khích. “Không thì tại sao chơi nửa ngày trời cũng không nhận ra người bên cạnh không phải là trúc mã mà mình vẫn đơn phương chứ. Phải không, Lan Đình điện hạ.”
Người đó mỉm cười. “Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Cảnh gật gù. “Hai người khác nhau hoàn toàn muốn nhầm cũng khó!”
Thái tử điện hạ giật mình, cậu thừa nhận bản thân vừa bị bất ngờ. Từ xưa đến nay chưa một ai phân biệt được hai người, vậy nên cả hai thường đổi vai cho nhau trêu chọc mọi người rồi sung sướng thầm. Chơi rất vui!
“Như ngài nói thì A Nhạc cũng không nhận ra sao?”
“Ừ!” Cậu đáp.
“Vậy thì nó cũng là đồ ngốc!” Cô than cho có. Làm gì có chuyện con bé không nhận ra, có chăng thì chỉ vì ngại phiền phức mà nói bừa thôi. Đám chính trị luôn thích chơi mấy trò kì quái, cô không cùng mạch não với họ không thể hiểu được. Nếu là Cảnh của ngày xưa, cô cũng lười trả lời.
Tự nhận thấy mình phán chuẩn, cô gật đầu tự khen.
“Tôi khác ở điểm gì? Sao cô phân biệt được!”
Hả!
“Đây chỉ là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, sao cô biết được?”
0 Bình luận