Tôn Cảnh mang Minh Tuệ và Tôn Lan đến doanh trại thường xuyên. Ban đầu hai đứa còn ngại ngùng nhưng sau đó còn nghịch hơn cả cô.
Mà đúng ra thì cô không có thời gian nghịch ngợm. Sửa chữa sai lầm của A Nhạc tốn thời gian hơn cô tưởng. Con bé làm không tệ nhưng nó lại có một khuyết điểm chí mạng. Vì nó quá dân dã, dễ tính nên lại thiếu đi cái uy của người đứng đầu. Thành ra, Liên Nhạc có thể lên chức dễ dàng nhưng điều hành lại gặp vấn đề. Đa số những vấn đề cần biểu quyết trong cuộc họp, ý kiến của A Nhạc thường xuyên bị đa số bác bỏ.
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng hậu quả để lại là một đống thứ hỗn tạp về sau này. Giỏi nhưng không thể dụng võ… thì… đúng là đồ vứt đi.
Tôn Cảnh bực tức gạch đỏ một đống chính sách linh tinh. Ngay cả chi phí thường ngày cũng bị độn lên rất nhiều.
Lũ phá của!
Cảnh không chịu được, cô đứt phắt dậy làm bé trợ lý giật nảy mình. Tôn Cảnh bước đến cửa sổ, đẩy cửa mở toang ra để trút giận. Mặt cô đằng đằng sát khí nhìn cái lũ “diều hâu” đang cố gắng thể hiện mình tập rất nghiêm túc. Ha! Tập cả tiếng đồng hồ mà không đổ lấy một giọt mồ hôi, vậy là nghiêm túc dữ chưa?
“Tụi bay!” Cảnh nhếch mép cười, giờ mặt cô cười còn khó chịu hơn cả lúc tức giận. “Hơi nhiều mỡ đấy nhỉ! Chạy bộ giảm cân đi. Vừa chạy vừa nhặt mìn chưa nổ ở hồ băng nhé. Nghe nói lâu lắm rồi không dọn dẹp chiến trường nơi đó.”
KHÔNGGGGG!
Tiếng la ó phản đối chưa kịp thốt lên. Cảnh chỉ gõ nhẹ móng tay lên bậu cửa cổ. Khi cô tức giận, một số động tác nhỏ đó thường xuyên xuất hiện, giờ không ai dám phản đối nữa. Cơn giận của Cảnh không phải ai cũng chịu đựng được.
“Dư Thần!”
Cảnh lườm A Dư đang cố gắng vùi mình vào cát. Trốn cũng không có tác dụng gì hết, cô chẳng cần nghĩ cũng biết mấy cái chi phí đó là do nó bày ra chứ ai. Bình thường ăn chặn kín đáo, cô cũng chẳng rảnh rỗi mà đào bới. Ai kêu nó đã “ăn” còn không biết chùi mép.
“Dạ!” Gã trồi lên.
“Nhớ vừa nhặt vừa nắm tay A Nhạc.” Tôn Cảnh cong mắt cười hiền từ, cô nhìn hai đứa “con thơ” của mình. “Phải nâng cấp tình bạn lên thành “siêu bạn thân” nhé.”
A Nhạc không dám phản ứng, nhưng A Dư lập tức thái độ. Nó gần như nhảy cẫng lên, chỉ trỏ con bé. Nó lại phải thân thiết với cái đồ… cái đồ… cái đồ…
“Hửm?” Cảnh vẫn chờ đợi. Ngôn ngữ cơ thể thì gần đủ rồi, còn xem nó có dám phát ra tiếng hay không?
Thực tế chứng minh, Dư Thần không dám.
“Chuẩn bị bay.” Cảnh giơ tay lên làm hiệu.
Tiếng phản đối im bặt, quân đội dưới chân cô tập hợp thành hàng đều chằn chặn, họ quỳ một chân xuống làm thành tư thế chạy marathon. Không có áo che người ta có thể nhìn rất rõ phần lưng gồ lên hai phần bướu, chúng lớn mãi rồi cũng xé da chui ra ngoài chính là đôi cánh xinh đẹp. Không khí bỗng nặng nề hơn bởi tiếng gầm gừ qua kẽ răng, sát khí lởn vờn chung quanh làm người ta run rẩy. Họ đã sẵn sàng!
“Xuất phát.” Cảnh ra lệnh.
Mấy ngày nay cô bắt tụi nhỏ đi quét dọn vệ sinh lại. Có vẻ có hiệu quả rồi đây. Bụi bặm bay lên không còn tạo thành sương mù được nữa. Chỉ còn lại một làn gió thổi qua mang theo mùi hương của lông vũ.
“Bọn họ sợ dì ạ?” Tôn Lan đã quá quen với cảnh tượng trước mắt nhưng con bé không nhịn được hỏi. “Tại sao vậy ạ?”
“Vì ta là ngài của họ. Ta là tín ngưỡng mà họ đặt niềm tin.” Cảnh vớ lấy một viên bánh hạt dẻ. “Con muốn giống ta sao?”
Tôn Lan gật đầu lia lịa.
“Con muốn ngầu như dì vậy ạ.”
Cảnh dùng lưỡi đảo đảo viên bánh trong miệng, bột bánh và đường tan ra ở đầu lưỡi làm dịu đi cơn giận của cô. Nghĩ một chút, Cảnh hỏi Tôn Lan.
“Vậy thì A Lan, con phải nhớ lấy một điều. Con người ấy mà, luôn có phần “con” và phần “người”. Nắm được phần “con” thì ta có thể ép buộc họ làm theo ý mình. Nhưng khi nắm được phần “người” thì họ sẽ tự nguyện phục tùng con. Vậy con nghĩ phần nào quan trọng hơn? Hay con thích phần nào hơn? ”
Tôn Lan nghiêng đầu.
Có lẽ vấn đề hơi khó với con bé. Cảnh cũng chỉ muốn chia sẻ chứ không bắt ép nó phải hiểu ngay. Sau này lớn hơn nó sẽ hiểu, phần “con” chính là bản năng, là nhu cầu, ham muốn. Nắm được “con”, thì ngay cả kẻ thù cũng phải quỳ rạp xuống chân mình. Còn phần “người” chính là tình cảm, cảm xúc, thứ phức tạp này chính là quyền năng để cô điều khiển những quân cờ, binh lính, thuộc hạ của mình.
“Con nghĩ cả hai đều quan trọng ạ?” Tôn Lan chợt đáp lại. “Giống như vòng tròn Âm Dương mà chú Dư Thần cho con xem. Dù thích hay không thích thì trắng và đen cũng luôn đồng hành. Phải dùng hết mới có thể tồn tại được chứ ạ.”
Tôn Cảnh nhìn thật sâu vào đôi mắt ngây thơ ấy. Con bé có một câu trả lời… rất xuất sắc. Dù nó không thể hiểu rõ bản chất nhưng cách hiểu và lý giải không sai. Chả nhẽ đây là sức mạnh của gen di truyền sao? Dù cha mẹ và chị cô nhân cách có tồi tệ đi chăng nữa, Tôn Cảnh không bao giờ phủ nhận họ khá giỏi trong lĩnh vực của mình.
“A Lan của dì giỏi quá.”
Cảnh không nói chuyện tầm phào lâu, cô lại quay trở lại việc dọn đống rác A Nhạc để lại. Tôn Lan ngoan ngoãn ra bóp vai cho cô, nắm đấm nhỏ bé đó không giúp cô đỡ đau mỏi hơn, nhưng trái tim nguội lạnh chợt ấm áp như tắm trong cơn gió cuối xuân.
Làm đến gần trưa, Cảnh vỗ vỗ cánh tay tê cứng. Cơn đói khiến cô phải dừng lại nghỉ ngơi. Nhìn bên sofa, Tuệ vẫn cặm cụi kiểm tra chứng từ giúp cô. Trên đùi con bé đính kèm Tôn Lan đang say giấc nồng.
“Đói không? Chị đi kiếm chút đồ ăn.”
“Dạ, có.” Tuệ day day ấn đường.
“Em nên ngả lưng chút đi. Công việc này còn nhiều lắm, chúng ta từ từ làm.”
Minh Tuệ cười khúc khúc đáp lại:
“Em mong chị sẽ nói “thôi mệt rồi thì về nghỉ đi” cơ. Chị thật tàn ác.”
Cảnh bật cười theo, cô xoa đầu con bé, rồi bước ra khỏi phòng. Minh Tuệ không hề kém cỏi, con bé hoàn toàn có thể trở thành một quản lý tài chính giỏi. Cách con bé tạo mối quan hệ xã hội với hoàng thất hay sự nhạy cảm với những con số đều là điểm rất mạnh. Ấy thế mà nó cứ lao đầu vào chuyện phải nhập ngũ, phải lên tuyến đầu, trở thành chỉ huy này nọ. Uổng phí tài năng!
Cảnh không nhận công cô đã cứu giúp ai. Nhưng cô sẽ tranh giành chuyện cô định hướng tốt cho kha khá người. Trừ Minh Nhạc ra, thì hầu như cô chưa thất bại bao giờ.
Minh Nhạc! Con bé làm không tệ, nhưng tâm lý yếu đuối đến mức khó chịu sau khi Tôn Cảnh bị chặt cánh phải nghỉ hưu sớm. Cô cần người nối nghiệp, cũng sớm chọn nó rồi. Nhưng cô không hiểu vấn đề là ở đâu?
A Nhạc miệng kín như bưng, có tra hỏi thì nó cũng sẽ xoắn suýt lại rồi câm như hến, mặc cho người ta trà đạp mắng mỏ.
Suy nghĩ vẩn vơ, Cảnh chợt giật mình, cô đưa tay lên đỡ đòn. Cú tấn công bất ngờ, Cảnh biết mình chậm hơn, nhưng cô không ngờ gã lại nhanh đến vậy.
“Aiza!” Cảnh bị đập một phát ngã lăn ra đất. May đây chỉ là hành lang thôi, cô mà tiến thêm vài bước nữa, Hạ Nhật Ngôn thụi cho cô ngã cầu thang mới gọi là khóc không kịp. Tên ngốc kia lúc này hoảng hốt vội đỡ cô.
“Sao ngươi lại yếu như vậy?”
Cảnh vẫn còn hơi choáng váng. Cô sờ lên đầu thấy có tí máu rỉ ra, cô hỏi gã:
“Trả thù được rồi, đã hài lòng chưa hả, thằng chó này?”
“Thù cái đầu ngươi, không phải nhớ ngươi quá mới ra tay chào hỏi sao. Đồ đần không biết tránh à?”
“Tránh không kịp.” Cảnh kêu ca. Hắn không thấy cô đang yếu đuối, bệnh tật quấn thân hay sao?
“Hừ! Lí do lí trấu.”
“Ngươi đau răng à mà vẫn hừ mãi thế.” Cô không trụ vững được mà từ từ ngồi thụp xuống vì cơn choáng. “Còn không mang tao đi gặp bác sĩ.”
Quân đoàn trưởng Hạ Nhật Ngôn vội bế Tôn Cảnh đến phòng nghỉ xem vết thương, gã còn tự tay băng bó cho cô.
“Rửa tay chưa thế. Cơ thể bà đây giờ không kháng được vi khuẩn, virut đâu.” Cảnh gào lên.
“Rửa rồi. Mày nghĩ ông đây như mày chắc? Vừa bắt cá xong, còn dám cầm kim khâu vết thương cho ông.”
“Ừ, thế thì tốt. Ta biết ngươi là người tốt mà. Ha ha.” Cô chột dạ, chuyện từ đời tám hoánh nào rồi mà hắn nhớ rõ thế.
Trung đoàn trưởng búng nhẹ vào trán cô:
“Không tốt sao giật được chức từ tay mày.”
Cảnh cười như được mùa.
“Vậy chắc ông anh không cần người giúp chính vụ nữa đâu nhỉ?”
Cơn rùng mình chạy qua. Vị trung đoàn trưởng cần đâu hình tượng lập tức ôm đùi Cảnh.
“Lão Tôn yêu dấu. Thời gian qua tao nhớ mày da diết nhớ như Sen nhớ Boss…”
“Ngừng được rồi.” Cảnh giơ hai ngón tay ý bảo hắn chớ lại gần mình. Cô thì thầm. “Chuyện đó sao rồi.”
Gã híp mắt cười: “Đúng như dự đoán, không lệch bao nhiêu.”
Cảnh thở dài lo lắng.
“Vậy không ổn rồi, chuyện này…”
“Quỹ của chúng ta hết rồi sao?”
“Hết thế nào được.” Cảnh nạt lại. “Nhưng nếu chúng ta dùng sẽ mang tội đấy.”
“Ta gánh là được rồi.”
“Thằng chó này lên cơn động rồ à. Mày gánh ai làm trung đoàn trưởng?”
“Mày!”
“Không làm.” Cảnh dứt khoát chặt đứt ý định không nên có của tên lười kia. Đỡ việc cho A Nhạc đã đủ mệt rồi, giờ bắt cô sang đó để nhìn mặt Thư Sinh hàng ngày sao? Không đời nào. “Để ta nghĩ một chút.”
Hạ Nhật Ngôn ngồi cạnh khoác vai cô.
“Mà sao biến mất lâu quá vậy? Không phải đã hứa sẽ về sớm hay sao? Nghe nói thí nghiệm đó cũng không khác ngày xưa…”
“Câm mồm. Ông đây đã dám về tất nhiên không dễ chết. Nhưng giờ tạm thời chưa thể cho mọi người biết, tao vẫn có cảm giác còn một ai đó thao túng chuyện này.” Cảnh hất tay ra khỏi vai mình, cô không quên phủi phủi vài cái.
“Không chết là được rồi.”
“Ngậm mồm lại rồi nghĩ đi. Hạ gia, Lý gia rồi còn ai nữa.” Cảnh đau đầu nghĩ ngợi. “Phải là một kẻ có ảnh hưởng chính trị ấy. Không thể nào tự nhiên Bạo Thần có thể xông thẳng tới chỗ tao được. Bị chặt cánh trong oan ức thế này, tao không cam tâm chút nào.”
“Trầm gia, Kiều gia, Trần gia là những gia tộc lớn.” Hạ Nhật Ngôn bắt đầu liệt kê.
Cảnh lắc đầu. Cô vừa đi vừa phân tích cho gã nghe.
“Trầm gia không thích chính trị, gia tộc của họ còn giàu hơn hoàng thất nhưng họ thích ăn chơi hưởng thụ hơn là lao vào vòng xoáy này. Kiều gia lại càng không, họ có công xây dựng đất nước từ những ngày đầu tiên dù giờ không tham gia nhiều nhưng lợi ích được hưởng không hề thuyên giảm, không có lí do gì lại đi bán thông tin mật cho bên đối địch.”
“Vậy còn Trần gia.” Ngôn nói.
“Trần gia… ta chỉ cảm thấy Trần gia không đủ giỏi hay đủ gan làm chuyện đó thôi. Ngươi nhìn thấy người kế nhiệm của họ rồi biết.” Cảnh lắc đầu ngán ngẩm.
“Vậy cũng có thể bị lợi dụng.”
Hai đứa nhìn nhau, Cảnh lao đến bẹo má còn tiện tay tát thằng bạn nối khố một cái trả thù:
“Đầu đất. Nhiều lúc ngươi thông minh phết đấy.”
Quân đoàn trưởng chỉ cười haha, đâu phải gã thông minh mà là có ai đó nghĩ thâm sâu quá mức bỏ qua chuyện đơn giản mà thôi. Hoặc Tôn Cảnh cố tình để gã là người nói ra. Có thể lắm!
0 Bình luận