Tập 01: Tiệm tạp hóa đẫm máu
Chương 02: Tiệm tạp hóa đẫm máu (2)
0 Bình luận - Độ dài: 2,287 từ - Cập nhật:
Hắn gục đầu xuống, đập vào mắt là một bàn tay trần nhuốm đầy máu tươi trước ngực.
“Đâm nát tim vậy mà chưa chết ngay à?” Tiếng nói trong trẻo sau lưng hắn tựa như thiên thần vậy. Bàn tay ấy từ tốn rụt về để lại một lỗ hổng như cái donut trên ngực hắn. Máu òng ọc chảy ra như thác nước.
Cơ thể sụp xuống, hắn cố gắng gượng chút sức lực cuối cùng nhìn về mặt kính nứt toác như mạng nhện. Thiên thần đó thật xinh đẹp, dù hình ảnh của ả bị cắt xẻ theo từng mảnh, mái tóc vàng ươm như tơ tằm, đôi mắt ánh lên màu đỏ au như máu. Ả giống như một thiên thần sa ngã…
“Thần… Ưng… Ở đây… có…”
Hắn tắt thở trước khi kịp nói hết câu.
Nhưng nói thì có ích gì chứ. Tôn Cảnh đã hủy hết bộ đàm của chúng.
“Dễ dàng quá!” Cô cau mày, cảm giác bất an trào lên. Có cái gì đó không đúng. Không thể nào chỉ có vậy.
VÍU! VÚT!
Cảnh phóng mình ra ngoài cửa kính. Một quả đạn pháo cỡ trung lao đến. Chúng muốn phá bỏ cả căn nhà.
“Bỏ mẹ!” Cô rên lên.
Bản năng điều khiển cơ thể cô trước khi cô kịp nhận ra.
Cô mất cánh rồi, không bay để chạy trốn được. Hơn nữa, trong nhà còn Minh Tuệ.
Cảnh quỳ một chân xuống nâng khiên lên đỡ pháo. Giáp từ nhẫn không kịp phủ lên người. Cảnh chỉ thấy bản thân mình bị đánh bật trở lại nhà. Tiếng nổ rền vang, tấn công vào não như búa bổ. Người cô mài xuống sàn rắc đầy kính vỡ.
Đau không?
Cô không biết nữa. Người cô tê dại đi. Cổ họng ngưa ngứa.
“Khụ khụ!” Cảnh ho nhẹ hai tiếng. Cô choáng váng đến mức muốn lịm đi.
Ngực nhói lên, mùi tanh tưởi tràn đến, Tôn Cảnh ộc máu từ cả mũi vào miệng. Cô ho sặc sụa không kiểm soát, tay cô bịt miệng lại ngăn bản thân co giật quá mức.
Ọe!
Cảnh ngửa tay, nắn nắn cái thứ mềm mềm âm ấm đó một lúc. Cô sởn tóc gáy khi nhận ra nó là một mảnh phổi tươi rói.
“Mẹ kiếp!” Cô buột miệng chửi.
Chống tay! Dựng người dậy! Thất bại!
Cảnh gục xuống, gáy đập mạnh xuống sàn. Cô chẳng còn cảm giác đau đớn nữa, thay vào đó là sự bất lực.
Những lúc này đây, cô căm hận bản thân mình hơn bao giờ hết.
“Mẹ nó chứ!”
Hết cách! Cảnh sờ sờ cái cổ trống không lại muốn chửi thêm lần nữa. Cái dây chuyền chứa thuốc biến mất rồi. Cảnh luôn có phương án dự phòng, nhưng cô ghét việc phải dùng nó.
“Cái mả mẹ gì cũng chệch quỹ đạo, bực cả mình!”
Tôn Cảnh há miệng cắn vỡ túi thuốc ở răng. Vị thuốc đắng nghét, trộn với vị tanh tanh của máu cùng với sạn trong miệng. Thành thử, cô thấy vị cũng không tệ lắm, dù sao nó cũng không thể tệ như cuộc đời cô được.
Có thể cảm thán, trong cái rủi có cái may chăng?
Cảnh nằm yên đó như chết. Ngày xưa cô dùng cánh làm gậy, đánh bay đạn pháo dễ dàng như bóng chày. Ngày nay, cô bị đạn pháo nổ xém banh cả xác. Âu cũng là nhân quả luân hồi!
Đầu óc cô mơ mơ màng màng, tự nhiên Cảnh muốn niệm chú đại bi trước khi lũ chuột xông vô đây chém đầu cô.
Cứu viện của lũ chuột kéo đến ồn ào, vội vã. Chúng chẳng thèm kiểm tra kỹ xem cô sống chết ra sao. Đá đá mấy cái lên người Cảnh, không thấy cô phản ứng. Chúng yên tâm đưa lưng về phía cô mà rình mò Minh Tuệ.
Tuệ của cô! Không thể để chúng bắt được em ấy.
Thuốc thấm vào người, Cảnh muốn bật tiếng rên rỉ. Cái thứ này không lúc nào cho cô cảm giác dễ chịu cả.
“Sức mạnh tràn về, cảm giác sẽ rất khoan khoái. Giống như vừa được uống nước mát ở sa mạc vậy.”
Cảnh vừa nghĩ về lời huấn luyện viên cũ vừa chửi thầm. Dễ chịu cái con khỉ, cái thuốc này như lóc thịt khỏi xương, người cô giã ra như cọng bún ngâm nước. Sức mạnh từ cơn đau tràn trề như vũ bão.
Cảnh nghiến răng, tiếng gầm gừ nhè nhẹ thoát ra khỏi vòm họng.
Lũ chuột bổ sung nhanh nhạy hơn đám trước nhiều, chúng nhận ra điểm đáng ngờ ngay lập tức. Cả năm tên quay ngoắt lại chĩa nòng súng vào Cảnh.
Đêm tối le lói chút ánh trăng non, lớp ánh sáng bàng bạc phủ lên đôi vai gầy gò. Cảnh xinh đẹp tựa thiên thần. Mái tóc vàng kim như tỏa sáng, khiến căn phòng đổ nát như rực cháy.
Cháy?
Lũ chuột giật mình. Căn nhà đang cháy, chúng còn chẳng kịp nhận ra mồi lửa ở đâu.
“Mẹ, con chó này.” Một tên lao lên muốn giết Cảnh.
Cảnh chớp mắt, đôi mắt từ màu đen láy chuyển sang màu xanh biếc bùng nổ sát khí. Con chuột ngu ngốc nhận ra mà chẳng kịp tránh. Một lần nữa, Cảnh dùng quyền đấm lủng ngực người ta.
“Nắm bắt được trái tim anh rồi ha.” Cảnh mở lời trêu ghẹo. “Giờ phải lấy lòng hết cả gia đình anh nhỉ.”
“Thần Ưng! Con ả đó là Thần Ưng.” Không biết ai hét lên trước.
Tiếng đạn xả lại ào ạt như vũ bão.
“Mẹ, chó! Mấy thằng ngu, chạy đi, đạn bình thường không giết được Thần Ưng.”
Cảnh vứt xác tên kia sang bên. Cô nóng lòng khuyên bảo:
“Gượm đã, em còn phải lấy lòng mọi người mà.”
Cảnh như một bóng ma, đến lúc cô dừng lại, những kẻ chưa kịp bước vào nhà như chết sững. Tất cả những gì chúng thấy chỉ là một Thần Ưng không có cánh nhưng điên loạn giữa những xác chết.
Trông cô tả tơi vô cùng, nhưng cũng đẹp đến kỳ diệu.
Cảnh không chạy ra khỏi căn nhà, cô lùi lại, vùi mình vào trong bóng tối, để lại khoảng trống vô vọng. Cho kẻ địch biết chúng đang đối mặt với điều gì. Một chiến thuật tâm lý thường thấy trong chiến tranh.
Bước vào là chết!
Bọn chúng không liều nữa. Đổi chiến thuật.
***
Minh Tuệ co rúm lại, bịt chặt tai trong thùng rác. Nỗi sợ hãi dâng lên mỗi lần loạt đạn xả ra. Cô rất muốn buông xuôi gào thét, cứ đè nén như vậy có lẽ cô điên mất.
Cô đinh trèo lên ống thông khí nhưng nó quá cao, cô thử đạp chân mấy lần mà không được, đầu gối vạch lên tường vài đường máu kì dị.
Đừng chờ nữa, tìm cách chạy đi, mi không nghe thấy tiếng súng sao? Đồ bệnh tật chắc bị bắn thủng lỗ chỗ rồi.
Tuệ cuộn chặt người lại! Tôn Cảnh, chị đâu rồi?
Ba ơi! Mau cứu con với…
Lan Doanh, cứu em. Em sợ lắm!
Một tiếng cạch cửa, Minh Tuệ sợ đến nỗi không động đậy nổi. Tiếng bước chân rõ ràng hơn, người đó bước đi khẽ khàng cẩn thận. Cô gần như không dám thở.
Cô có cảm giác, người bên ngoài không phải Cảnh.
Lão Tôn, chị ở đâu! Em không muốn chết.
Không sao! Có tôi ở đây rồi!
Nhớ lời người đó nói, cô tự mê hoặc chính mình. Không sao, sẽ không sao! Chúng ta sẽ sống mà…
“Nó chui vào lỗ thông gió rồi!” Một tên thông báo.
Cô suýt thì hét ầm lên.
“Cái chỗ đó bé quá, tao không chui vừa!”
“Mày bị ngu à, cái này vòng ra đằng sau nhà là tìm được đầu kia, thể nào con nhỏ chả ra đấy! Không thì hun khói cho nó ngạt tức khắc sẽ tự ra thôi!”
“Mày bị điên à. Còn con quái vật đấy, nó lại để cho ra ngoài được. Mà còn nguồn điện nữa, chưa ngắt là chết cứng luôn.”
“Sợ chó gì! Nó bị thương rồi, mà còn đầy thằng săn nó trong kia. Nghe tao đi, tao với mày bắt được con bé Minh gì đấy trước sẽ ăn phần trăm nhiều hơn bọn kia. Lão đại nói rồi, nó còn sống thưởng riêng hai triệu, mà chết thì một triệu.”
“Ồ! Giá cao vậy cơ à?” Tiếng nói vọng lại từ phía xa vọng lại.
Minh Tuệ nghe thấy tiếng bốp chát giòn tan, tiếng thét chói tai không rõ nam nữ. Cô còn chưa kịp định thần lại, nắp thùng ra mở ra. Cô hét một tiếng, nhắm tịt mắt lại, đấm đá loạn xạ.
“Là chị.”
“Cảnh!”
Trái tim con bé như vỡ òa ra, cái miệng mếu máo bật khóc. Tiếng khóc rấm rứt, khản đặc yếu ớt như mèo con.
“Lại đây nào.” Cảnh ôm lấy cô, kéo cô ra khỏi thùng rác. “Không sao đâu. Đừng khóc nhè như trẻ con vậy chứ.”
“Em sợ lắm.”
“Yên tâm đi, chị không để em chết đâu.”
Con bé sợ đến nhũn cả chân, Cảnh đành dìu con bé đến lỗ thông gió.
“Trèo lên đi. Chị đỡ em.”
“Em không… làm được!”
Cảnh đành dỗ dành.
“Ngoan nào. Nghe lời chị… chị đảm bảo em sẽ sống tốt, sống thọ.”
“Còn chị?” Con bé khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem. “Chị bị thương rồi.”
Mùi máu tươi, vết đạn cắt, bụi kính vỡ,... và đặc biệt là những đốm bỏng trên cơ thể cô. Không một lời bào chữa nào có thể thoát ra lúc này.
Chẳng còn thời gian nữa, Cảnh bế thốc con bé lên. Minh Tuệ giật mình, tay cô bé như con gấu túi bám chặt lấy vai Cảnh.
Cơ bắp rắn như đá nổi cộm trong tay Minh Tuệ, người Cảnh gầy gầy nhưng sờ vào sao mà. Cô chưa từng nghĩ Cảnh lại mạnh đến vậy, vết thương cứ như thế chẳng ảnh hưởng gì lớn.
“Dỡ màng chắn gió đi Tuệ.” Cảnh ra lệnh. “Rồi trèo vào đó đi. Chị đỡ em trèo lên.”
Cảnh đẩy mông cô nhóc. Tuệ tự thế mà tì được một chân, chân kia đạp vào vai lão Tôn thành công chui vào đường ống. Cảnh bị đạp một cú nhẹ tựa lông hồng, mà cả người cô vẫn lảo đảo đôi chút.
Cảnh sững sờ. Cô yếu đi!?
Tôn Cảnh là ai? Cô là Thần Ưng đời đầu, khi mà tỉ lệ sống sót của của Thần Ưng phòng thí nghiệm chỉ là 1 phần 1000. Sao… sao có thể yếu đi nhanh chóng như vậy? Cô thấy người mình như nghiêng đi, cổ họng nôn ra một búng máu sền sệt, tay cô níu lấy cánh cửa rồi dựa vào đó men tới bồn cầu ngồi, tay còn lại thắt chặt dây buộc vai cười nhếch nhác.
“Mới vậy đã không chịu được. Tôn Cảnh ơi Tôn Cảnh! Mày đúng là phế thải của xã hội. Bảo sao họ vứt bỏ mày. Ha!”
Cảnh than thì than, tay vẫn thuần thục tháo ống nước cho nó tràn ra sàn. Cô tiếp tục kéo cái xác nhét vào thùng rác thả hai con chuột vào.
Khực khực! Tiếng xương chân trái kêu cảnh báo! Cảnh nhăn mày đập nó hai phát cho thẳng lại làm nó khực thêm cái nữa.
Giờ mày chưa hỏng được đâu, chân ạ! Lát nữa sẽ cho mày nghỉ sau.
Cảnh không có thời gian nữa, cô nhún nhún vài cái lấy đà phóng lên tường. Hóa thân thành người nhện bám trần nhà tập kích chúng từ trên cao.
Những kẻ này chỉ là lính bắn thuê bán chuyên, Cảnh không sợ chúng. Chỉ là… thời gian càng lâu, không có lợi lắm. Minh Tuệ sẽ dễ gặp nguy hiểm hơn.
Cảnh lẩn trốn ngay góc tường, cô nhìn chúng lại không biết sợ mà đi vào nhà. Cảnh không còn nương tay nữa. Cô xoay nhẫn, khẽ kích hoạt một số mìn ẩn. Mấy thứ này toàn là A Dư cho cô nghịch chơi. Ai ngờ lại có tác dụng thật.
Con người có nhiệt độ, chỉ cần cảm nhận được nhiệt độ thì mìn sẽ…
BÙM!
Cảnh chỉ chờ có vậy, chui vào màn khói bụi. Mùi thuốc nổ trộn với thịt vụn không dễ chịu mấy. Cô chỉ gắng sức giải quyết mọi chuyện. Những cú đấm yếu dần, cô không còn giết chúng bằng một đòn nữa. Tốc độ của cô cũng chậm lại. Tay bắn tỉa nắm bắt đúng khoảnh khắc đó.
Pằng!
Đùi trái ươn ướt, Cảnh cạn lời với cơ thể này. Mày có thể có tiền đồ hơn không, vậy mà lại trúng đạn, chuột thì cứ như nồi cơm Thạch Sanh. Hết lại đầy hết lại đầy! Trong người giờ còn đúng hai lựu đạn, nghèo khó lắm đó.
Cảnh rút lựu đạn ném về phía xe của lũ chuột.
Nhân lúc chúng rối loạn cô bỏ chạy về căn nhà.
Máu cam chảy tòng tọc xuống, báo hiệu thời gian kết thúc. Cảnh hoảng hốt, cô còn tưởng mình sẽ trụ lâu hơn.
Lỡ mất mấy giây không chú tâm, chuột định vị vị trí của cô mà bắn liên tục...
Tôn Cảnh chẳng còn tốc độ đáng ngạc nhiên như trước, trúng đạn là không thể tránh khỏi!
Tôn Cảnh... gục!


0 Bình luận