“Lão Tôn thật lạnh lùng quá đi mà. Ngài vừa đá đít vị hoàng tử được lòng dân nhất lúc này đó. Một trong những ứng cử viên cho vị trí Hoàng Thái Tử. Một vị quân vương tương lai…” A Dư vừa lái xe vừa buông lời trêu ghẹo.
Cảnh không đáp lời. Cô không để ý lắm chuyện xung quanh, cô nghĩ về tương lai của Thần Ưng. Một vũ khí có thể có kết cục tốt đẹp đến đâu chứ? Chắc chỉ còn nước hi sinh vì đất nước này trước khi “hết đát” mà thôi. Hoặc tồi tệ hơn, trở thành một thứ không còn giá trị, bị vứt vào sọt rác.
Bọn cô giống như những con chó nghiệp vụ. Dù ngực có treo đầy huân chương đi chăng nữa nhưng không có người nhận nuôi, vậy thì tương lai chỉ có nằm chuồng chờ ngày tiêm an tử.
Có lẽ cô chẳng thể sống đến cái ngày chuyện đó xảy ra. Nhưng tụi nhỏ… đúng là phải tính đường tương lai cho chúng. Thư Sinh có khả năng thay thế cho cô, tên điên đó cân được. Nhưng cô sợ hắn làm biếng. Hắn là kiểu người không bao giờ quan tâm đến xung quanh. Hắn sẽ sống tốt thôi, lũ độc tài đều vậy, sướng đến lúc toi mạng.
“Lão Tôn? LÃO TÔN!”
“Hả?” Tôn Cảnh giật mình.
“Ngài lại nghĩ đến thằng cha đó hả? Ngoài giàu có, đẹp trai, có quyền có thế ra thì cái tên hoàng tử đó có gì hơn A Dư chứ? Ngài ở bên em mà cứ nghĩ đến thằng khác là sao?”
“Ha ha!” Cảnh cười nhạt. Thằng nhóc này lại bày trò rồi. Nội dung sau chữ “ngoài” của nó là khá nhiều thứ ấy nhỉ, chỉ cần có một trong số đó thôi đã sống khá thoải mái rồi. Cô không rảnh đôi co chỉ nhẹ nhàng giải thích. “Ta đang nghĩ đến Thư Sinh, không nghĩ đến hoàng tử gì cả. Lâu lắm rồi không thấy hắn nhỉ?”
A Dư không trả lời thẳng vào câu hỏi, cậu không thăm dò mà khẳng định luôn.
“Ngài lại muốn bỏ rơi mọi người sao.”
“Thần chết gõ cửa thì ta đâu thể làm gì khác.” Cảnh không tránh né, cô quay sang nhìn Dư Thần. “Ta đâu thể kiểm soát được nó.”
“Vậy sao? Chứ không phải ngài đã chán ngấy cuộc sống này. Cái chết đối với ngài giống như một phần thưởng vậy, không phải sao?”
Cảnh không phản đối, A Dư nói không sai.
“Sống cùng Thần Ưng khiến ngài mệt mỏi lắm sao? Ngài chán ghét… lắm sao?”
Cảnh thở dài, đúng là cô chán ghét cuộc đời này, nhưng cô chưa từng chán ghét anh em Thần Ưng. Được ở chung với họ là quãng thời gian đẹp nhất mà cô có. Cùng nhau chịu đớn đau, cùng nhau vượt lên số phận.
Cảnh vật bên đường cứ chạm vào mắt cô rồi lại biến mất, cô nhìn cánh đồng trơ trọi đang được nghỉ ngơi để chờ đến đợt canh tác mới. Trước khi tạo thứ mới, người ta phải vứt bỏ toàn bộ cái cũ.
“Ta yêu thương Thần Ưng hơn bất cứ ai.” Cảnh hơi mệt mỏi, cô gục đầu tựa vào cửa kính. “Ta… muốn được nghỉ ngơi. Nhưng thời gian của ta quá ngắn ngủi. Vậy nên ta đành phải gắng hết sức làm cho xong rồi nghỉ một giấc dài.”
Cô nhìn bầu trời dần lụi tàn ánh nắng.
“A Dư! Ta muốn ích kỷ một chút. Chuyện này… có thể chiều theo ý ta một lần, có được không?”
Không khí trong xe chợt căng thẳng, A Dư không nỡ nói thêm gì. Nói gì cũng sai! Níu giữ ngài, vậy chẳng khác gì bắt ngài phải gắng gượng. Để ngài tự do, vậy sẽ mất ngài mãi mãi.
“Ngài… ngài có thể… nghỉ ngắn hạn được mà.” Nói mấy lời này, chính A Dư cũng chẳng tin được. Giọng hắn nghẹn lại, như chặn cả đường thở.
Tôn Cảnh cười khổ. Thằng nhóc đó còn chẳng tự tin để khẳng định được, huống chi cô - một kẻ gần đất xa trời.
Đôi lúc tình cảm chân thành cũng là một loại gánh nặng. Phải làm sao, thì làm ngần ấy. Trái tim rệu rã này chẳng màng thêm.
***
Kiều Vy
Hôm nay đúng là một ngày bất thường, Kiều Vy đã nghĩ hẳn là mình sẽ có một đêm tân hôn đúng nghĩa cho dù chưa có tình cảm mấy với anh chồng đẹp trai. Thế nhưng luôn có những thành phần thích phá đám chuyện tốt của cô, thường thì cô sẽ đánh bay tất cả những đứa lôm côm đấy. Thực tế thì Vy đã chuẩn bị đủ gậy gộc, kiếm cung, mã tấu các loại để ứng phó. Ấy vậy mà cuối cùng cô đánh không nổi, đàn em họ được mẻ cười vỡ bụng.
“Gia chủ!” Cô cung kính cúi đầu mặc kệ một đống loi nhoi cúi chào không đúng quy chuẩn. Gia chủ gọi đi họp, có cho tiền cô cũng không dám có ý kiến. Ai mà biết được người phá lại là một đứa em họ quyền cao chức trọng chứ.
“Ừ!” Kiều gia chủ phất tay, người đó vẫn chăm chú xem xét tin tức trên màn hình.
Dù rất giận nhưng Kiều Vy biết nếu không có chuyện lớn ngài sẽ không đặc biệt đến như vậy nhất là khi mới gần nửa tháng từ lần gặp trước. Gia chủ của cô không có chăm vậy đâu.
“Đông đủ cả rồi chứ!”
“Vâng!” Tiếng hô đồng thanh, mọi người đứng thành hàng bên ghế tay phải nắm thành nắm đấm đặt lên tim, tay trái vòng ra sau lưng đặt ngang thắt lưng. Tư thế vừa thể hiện sức mạnh lại rất quy củ.
Gia chủ vẫn ở phía sau tấm màn mỏng, giọng nói của ngài lại vang lên lần nữa:
“Red Fox có hành động gì rồi!”
Ngay lập tức Kiều Oanh đứng ra bắt đầu báo cáo:
“Chuyện được quân đỏ thuê là do một mình Phương Húc đứng ra thực hiện. Người này đã bị Cáo giết ngay sau khi chúng ta cảnh cáo. Mọi thứ bên Red Fox đã trở lại bình thường!”
“Bình thường?” Ngài hỏi. “Số người bị thanh lọc thì sao?”
“Phần lớn chỉ là những tử sĩ nên cũng không phải trận mưa tanh gió máu, thưa gia chủ!”
Bên kia tấm mành, gia chủ chống tay gõ gõ lên huyệt thái dương. Gia chủ dường như có suy nghĩ khác.
“Xem ra Cáo Đỏ còn mạnh hơn ta nghĩ, Phương Húc cậy mình thuộc hàng cha chú mà coi thường Cáo tân nhiệm. Cuối cùng lại chết vì ăn quá no. Ha! Lần này chúng ta làm việc dư thừa rồi, tự nhiên cúng cho thiên hạ một đống tiền.” Gia chủ mân mê chiếc nhẫn trên ngón trỏ, biểu tượng quyền lực lớn nhất trong gia tộc. Ngay cả khi kết hôn thì ngài ấy cũng sẽ vẫn đeo ở ngón tay này đây là quy định từ xưa! Nhưng thường thì các vị gia chủ không kết hôn hoặc kết hôn khá muộn để đảm bảo quyền lợi của gia tộc.
Kiều Oanh hơi nghi hoặc, cuối cùng cô cũng nghĩ ra vì sao mình vừa làm vừa thấy sai sai rồi. Red Fox không thể nào tự nhiên làm mấy chuyện ngu ngốc được. Hoàng thất của An Lạc đừng nói là một tổ chức nho nhỏ đó ngay cả Mafia Ý cũng không dám tùy tiện ra tay. Chuyện này là do cô lơ là, rõ ràng là bọn họ mượn lí do Kiều gia đe dọa làm yên lòng phần nào các thành viên trong tổ chức. Cáo hẳn là muốn xử lí Phương Húc lâu rồi nên mới cho ông ta nhiều chức nhiều quyền để gã mơ màng nghĩ mình cao siêu rồi trực tiếp hạ sát. Càng làm sẽ càng sai vả lại những người vừa sinh ra đã được đào tạo thành người đứng đầu như Cáo sao có thể bỏ qua cái gai trước mắt. Suy cho cùng vẫn là Phương Húc ngu ngốc, nếu ông ta ngoan ngoãn giao quyền có lẽ đã chả đến mức chết trẻ.
“Gia chủ! Kiều Oanh làm sai rồi, xin gia chủ ra hình phạt.” Cô cúi đầu góc chin mươi độ về phía ngài nhận lỗi.
“Ỏ!” Gia chủ vắt chân chữ ngũ hỏi. “Ngươi sai ở đâu?”
“Kiều Oanh làm việc không cẩn thận, đã khiến chúng ta và Red Fox có hiềm khích. Tạo thêm kẻ thù, là Oanh sai!”
Nghe được lời này gia chủ cười lớn, mọi người trong phòng nín thở chờ đợi. Gia chủ rất khó đoán, trước ngài cũng cười như vậy rồi xử tử Kiều Tú Vi. Kiều Oanh là người tốt nếu gia chủ phạt họ sẽ đứng ra xin giúp ngay:
“Không đến mức đấy! Nói ra thì ta cũng sai, ta là gia chủ nhưng chỉ đạo sai đấy thôi. Kiều Oanh ngồi xuống đi, Red Fox bán vũ khí cho Quân Đỏ vốn không phải là bạn rồi có thêm tí thù nữa cũng chẳng sao.”
Bấy giờ không khí mới đỡ nặng nề, bọn họ không dám thở mạnh chỉ có đôi vai hơi thả lỏng. Nguy hiểm qua đi!
“Bọn trẻ sao rồi?” Ngài lại hỏi.
Lần này là Kiều Linh trả lời. Mọi đứa trẻ trong Kiều gia đều được dạy dỗ ở tư gia cho đến khi học cấp 3, đôi lúc ngay cả cấp ba họ cũng không đi. Giáo dục trong tộc tốt hơn bên ngoài nhiều, bởi những đứa trẻ này vốn đã có mức IQ trung bình cao hơn người thường, chế độ dạy đặc biệt khai thác được gần như toàn bộ khả năng của chúng! Kiều gia lớn mạnh như vậy nhờ có chế độ giáo dục đặc biệt này.
Kiều Tâm An - gia chủ đầu tiên khi hoàng thất lên ngôi từng làm bộ trưởng bộ giáo dục là người tạo ra truyền thống này. Về cơ bản thì con em Kiều gia chỉ phục vụ trong dòng tộc là chính, ngày từ nhỏ bọn trẻ đã được phân ngạch để hướng về những điều chúng có khả năng cũng như các yếu tố cần thiết cho Kiều gia. Số rất ít trong đó mới ra ngoài lập nghiệp.
Không một gia chủ nào lơ là chuyện này, hệ thống giáo dục đỉnh cao nhất là thời gia chủ tiền nhiệm – Kiều Tâm Thành nên giờ công việc của họ cũng nhàn hạ hơn chút đỉnh.
Tóm lại thì bọn trẻ vẫn tốt, vẫn ngoan và không có gì sai sót.
“Hừm! Vậy là chẳng có chút đột phá nào. Cuộc sống của tụi nhỏ vẫn ấm êm quá nhỉ?”
Ngài trầm ngâm và Kiều Vy hơi sợ. Không ai ở Kiều gia không biết gia chủ Kiều Tâm Thành khắc nghiệt với gia chủ thế nào! Quả thực nếu không phải ADN của hai người họ xác thực là ông cháu ruột họ thực nghi ngờ hai người là kẻ thù không đội trời chung. Dạy dỗ mà cứ như hận không thể ép chết đối phương vậy. Đến giờ bọn họ vẫn bị bóng ma tâm lý.
Lần trước gia chủ trêu chọc có muốn làm gia chủ thay ngài không? Cả lũ vội vàng lùi bước.
Nỗi sợ của Kiều Vy liền bước ra khỏi suy nghĩ của cô…
“Vậy cho bọn trẻ ra đảo hai tuần đi.” Gia chủ vui vẻ nói. Ngài còn vô cùng tâm đắc. “Làm người phải gặp gian truân mới trưởng thành được.”
“Không thể được đâu, thưa ngài!” Hiếm khi con cháu Kiều gia lại đoàn kết phản đối như vậy. Ra đảo đừng nói là trẻ con, ngay cả người lơn như bọn họ cũng như mất nửa cái mạng.
Đảo là nơi thế nào? Đơn giản lắm chỉ là một hòn đảo bán nhân tạo được xây dựng từ trăm năm trước, nơi ấy chỉ có một thứ duy nhất liên lạc với bên ngoài chính là điện thoại để bàn được nối trực tiếp đến phòng gia chủ. Ngoài ra không có thứ khác. Đồ ăn thức uống tự cung tự cấp hoàn toàn, tức là ngoài chuối và cá ra họ sẽ chẳng có cái gì khác để ăn cả, gia vị chính là thứ trân quý nhất trên đảo. Về cơ bản thì đi đảo còn đáng sợ hơn cả bị gia chủ đánh. Hai từ hành xác không đủ để hình dung nơi đó. Cho bọn trẻ tới đó nửa tháng khác gì đẩy tụi nó vào hố lửa, hơn nữa gia chủ đại nhân à không phải ai cũng quái vật được như ngài có thể sống trên đó cả tháng chịu đủ loại hình kiểm tra mà lúc về vẫn còn níu kéo muốn ở lại đâu.
Với ngài đó là thiên đường!
Nhưng với người thường đó là địa ngục!
Đảo rất khó tìm nên canh trừng không cần nhiều. Hạn chế để người ngoài biết được nên không có viện trợ hay bất kì điều gì tương tự thế. Trên đó có khoảng hai mươi người bảo vệ cố định.
Đảo được ví là cái kho dự trữ của Kiều gia, tuy nhiên không một ai hiểu được vì sao tất cả gia chủ đều không chịu đầu tư cho nơi này? Rõ ràng là nơi cực kì trọng yếu cơ mà?
Kiều Vy chờ đợi gia chủ từ ra lệnh, quả thực cho dù tất cả mọi người phản đối cũng không bằng một câu ra lệnh đơn thuần.
“Thôi vậy!” Mọi người còn chưa kịp thở phào đã bị dội bom.
“Rút xuống 1 tuần đi, trải nghiệm chút cho dạn người!”
Một phút mặc niệm cho con em chúng ta xin được phép bắt đầu!
Gia chủ có lẽ đã vui đủ ngài chiếu lên màn hình tài liệu gần đây của hoàng thất, nguồn tin của ngài luôn nhanh như vậy, nhanh tới nỗi Kiều Cẩn và Kiều Vy xấu hổ. Bọn họ mới chỉ biết được bề ngoài nhưng ngài đã móc được hết cả họ hàng hang hốc nhà người ta lên.
Kế hoạch sắp tới toàn bộ tập trung vào hoàng tử điện hạ - Lan Đình. Trong số những người kế vị, Lan Đình rõ ràng nỗ lực hơn cả. Kiều gia đa phần đều ấn tượng khá tốt với vị hoàng tử này. So với nữ hoàng sáng nắng chiều mưa, trưa nổi cơn thì một người dịu dàng, ổn định đúng là sự lựa chọn tuyệt vời.
Gia chủ thuyết trình một lần duy nhất chiến lược mới, phân công công việc theo hướng mới, nhiệm vụ của họ là trong một năm tới phải hoàn thành trên 70% chỉ tiêu ngài đặt ra. Kiều Liễn, Kiều Thanh, Kiều Minh được phép nhận chức sớm trong ban lãnh đạo của An Lạc.
Khó tin được đây là phần kế hoạch mới được xây dựng có nửa ngày. Gia chủ luôn siêu nhân như vậy nhưng ngài sẽ trốn làm ngay khi cô lơ là. Kiều Vy đã chuẩn bị đầy đủ để trả cho ngài phần việc ngài lười biếng.
“Tất cả đã rõ cả rồi chứ?”
“Rõ!”
“Bắt đầu tiến hành đi!”
“Vâng!”
Mọi người vâng lệnh bắt đầu di chuyển để triển khai lệnh, họp bàn kế hoạch con nhưng chuyện chưa dừng ở đó…
Boong!
“Ai ui!”
Họ chỉ nhìn theo hướng tiếng nói và chỉ còn bóng đen sau mành che đang nằm lăn ra đất. Hình như hôm trước Kiều Vy đại nhân cho người lấp cửa sổ thì phải… đừng nói là gia chủ vừa định trèo cửa sổ đấy nhé.
Nếu thật thì chuyện này mắc cười lắm đấy!
“Gia chủ! Việc của ngài còn chưa hết đâu!”
Ở một nơi nào đó tiếng của Kiều Vy vang vọng như âm thanh ác quỷ từ mười tám tầng địa ngục. Đàn em tự giác lui xuống. Với một ‘bà cô’ ba mươi mới lấy được chồng, mỗi ngày đều bị tấn công bởi một núi công việc ngang bộ trưởng thì việc người đó nổi khủng lên khi bị phá đêm tân hôn cũng dễ hiểu thôi!
“A! Ta bệnh rồi!” Gia chủ nói dối không chớp mắt. “Cả người đều đau!”
“Lý do này cũ rồi! Lần trước bị ngài cho leo cây mà Vy thật sự không thể nào hiểu nổi sao ngài có thể trốn nhanh thế! Vì vậy Vy mạn phép vít hết nhưng nơi có khả năng cao mà ngài có thể luồn lách qua đó!” Kiều Vy cười tươi roi rói. “Quả nhiên là từ cái cửa này ha!”
“A A!” Gia chủ rên hừ hừ. “Ta đau lưng quá, bệnh tái phát rồi! Đau lắm luôn hình như vết thương bị rách chảy máu rồi!”
“Bệnh ư? Vy chưa thấy người bệnh nào trốn bằng cách nhảy từ tầng mười xuống mà nhẹ nhàng như chim vậy á! Vết thương ở lưng của ngài đã thành sẹo nhiều năm rồi, muốn rách ra trừ khi bị rạch nhé! Gia chủ, phần việc của ngài Vy chuẩn bị đầy đủ rồi, mời ngài! Làm! Ngay! Cho!”
Gia chủ không từ bỏ, ngài vẫn ăn vạ nằm lăn ra đất nài nỉ:
“Đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng, chị họ Kiều Vy đừng để người thương chăn đơn gối chiếc, quá tổn thương tình cảm đôi bên! Hạnh phúc cả đời của chị, em họ không dám làm dụng làm chuyện công!”
“Vy tuy nghèo nhưng ngàn vàng không thiếu. Gia chủ à, giờ cũng gần 3 giờ sáng rồi, Kiều Vy tình nguyện ở bên ngài giúp sức ngài đừng từ chối Vy nữa.”
Gia chủ là ai? Độ lầy của ngài không thể tính bằng thang điểm mười nữa rồi.
“Chị họ xin hay trân trọng đêm nay, cả đời chỉ có một lần, khó khăn lắm mới lừa gạt được một tiểu thịt tươi không ăn ngay sẽ thiu mất. Đừng phí thời gian! Phần việc này ngày mai em họ sẽ làm ngay.”
Nhưng hôm nay ngài làm sai rồi gia chủ à. Đừng đùa với những bà cô khó lấy chồng.
“Kiều Tâm Di! Ngài chắc chắn muốn kì kéo tiếp với Vy chứ?” Nụ cười ác ma dần dần ló dạng, gia chủ dường như thấy đuôi và sừng của ác quỷ đang nhú dần lên!
Cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng!
“Em làm!” Gia chủ nhảy phắt lên ghế loạt xoạt giở giấy tờ.
Với đống việc này, Kiều Vy sẽ mất cả tuần nhưng ngài ấy làm trong vài giờ là đã hết. Vì tuần trăng mật thảnh thơi cô phải liều mạng phản kháng một lần.
May thay nó thành công rồi! Kể từ đây ta rút ra được kinh nghiệm xương máu.
Cách cơ bản nhất để đối với kẻ mặt dày chính là bạn phải mặt dày hơn hắn.
Cách ngắn nhất để trị kẻ thô bỉ chính là thô bỉ hơn hắn.
Kiều Vy Win!
0 Bình luận