THẦN ƯNG
Lạc Ảnh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Tiệm tạp hóa đẫm máu

Chương 08: Tôn Lan

0 Bình luận - Độ dài: 3,091 từ - Cập nhật:

Lão Tôn tỉnh dậy và chưa bao giờ thấy mệt mỏi hơn, miệng khô đắng nghét, cảm giác cơ thể lại như mỗi buổi sáng trước đây y như cái máy cũ cần đợi một lúc mới khởi động được. 

Cô thử cử động một chút, khớp xương cứ như quên tra dầu vậy khó cử động quá. 

“Ngoan, ngoan, con vỗ cho dì ngủ.” 

Cảnh bật cười, cháu gái mà cứ như bác gái vậy đáng yêu hết sức. Con bé học kiểu vỗ về của cô khá thuần thục. 

Chăn phồng lên, một thứ gì đó ngoi lên ngụp xuống cố gắng bò lên ngực cô. 

“Hi, Ruốc. Buổi sáng tốt lành.” Cô vuốt nhè nhẹ lên bộ lông mềm mại của nó. 

Được thể con mèo õng ẹo lăn đùng ra cọ cọ, con mắt độc đỡn lim dim thoải mái gừ gừ vài tiếng. Khi đã thỏa mãn nó chụp lên mặt cô liếm liếm. 

“Ha ha, được rồi cô nương, tao biết, tao biết, tao cũng yêu mày mà.” 

Ruốc lăn thêm vòng nữa chẳng may rơi bụp xuống khoảng trống trên giường, nó tròn mắt tội nghiệp nhìn cô, Cảnh đưa tay nắm lấy phần gáy nó túm lên đặt lên bụng mình, con mèo lại sung sướng chơi trò lăn lộn. 

Ruốc rất phụ thuộc cô. Đôi lúc điều này cũng hơi phiền phức nhưng lúc thường thì khá vui. 

Cảnh chợt nghĩ chuyện trước đây, lúc cô nhặt Ruốc về. Ngày ấy cũng là ngày cô ra viện như hôm nay, trên người trừ một cái thẻ tín dụng ra cũng không có đồ gì cả. Mà tất nhiên người bình thường cũng chỉ cần thẻ là xong. Nhưng mà… cô đã đánh tiếng với chị gái nhờ đến đón, chỉ là chị ta vì đi cầu xin bố Tôn Lan mà bỏ cô lại một mình. 

Đúng là buồn cười. Cô không còn gì để nói với chị ta hết. 

Thế nên một kẻ bệnh tật như cô tự lết về nhà. Cảnh chưa bao giờ cảm thấy đi bộ là mệt nhọc như vậy, từng bước từng bước cẩn thận đi, nhờ đó mà cô có thể gặp… Ruốc. 

Ban đầu cô cũng không quá chú ý nhưng bọn nhỏ ném đá, ném đồ dữ quá làm cô nhìn sang, con mèo bị đau nhưng vẫn cứng rắn xù lông chống trả. 

“Đồ dị hợm, nó xấu như quỷ ý. Chúng mày, ném chết nó đi.” 

“Kinh tởm! Nhìn kìa mặt nó thì đen nhưng lông lại trắng, đuôi vằn vện. Còn bị chột nữa… Cái con mèo tởm này cào tao. Mẹ…” 

“Hey.” Cảnh cũng không hiểu sao mình lại làm vậy. Tay cô cầm một cái chổi rễ lăm lăm xông vào như muốn đánh đòn chúng. “Mấy đứa ranh con này. Bố mẹ chúng mày đâu?” 

Lũ trẻ hét lên rồi bỏ chạy, chúng còn chả thèm nghe hết câu đã bỏ chạy. Có lẽ cũng biết bản thân làm sai nên có tật thì giật mình. Cảnh tự nhận giọng cô không đến nỗi nào. Nhưng nhiều năm ở quân đội, nó cũng có uy ở mức độ nào đó. 

Dọa được nó rồi, cô mới từ tốn lại gần Ruốc. Nó rất yếu nhưng nó vẫn đủ sức cắn cô một cái. 

Ái chà! Còn biết cắn trộm. 

Cảnh mang nó về nhà, cô chẳng còn cách nào khác đành cạo trụi lông nó vì két quá nhiều chất bẩn, bọ chét còn có chỗ bị cháy xém. Phải nói mèo là một loại động vật giàu sức sống hơn tưởng tượng nhiều. Cảnh nếm mùi vị mèo cào không biết bao nhiêu lần vì ngây thơ nghĩ nó mệt sắp chết rồi sao làm loạn được. 

Ruốc đúng là một con mèo kì lạ, thức ăn công nghiệp của chó mèo nó chê không ăn, nhưng lại ngốn tất cả chỗ ruốc thịt trộn cơm. 

Lúc ý lão Tôn thật sự vui vẻ, cô cưng chiều gắp từng đũa thức ăn đút vào miệng cho nó. Ruốc ngoan ngoãn ngồi im ăn từng miếng một, không để rơi một hạt cơm nào. 

Ngày qua ngày cô chỉ ngồi chăm sóc nó, cả hai dần bình phục. Lớp lông mới cũng mọc lên, Cảnh hơi bất ngờ. Cô tưởng nó chỉ là con mèo hoang bình thường ấy vậy mà cô sai, nó thuộc giống Himalaya nổi tiếng với độ chành chọe, khó tính bậc nhất. Một con mèo quý tộc thực sự. 

Cô hay trêu nó gọi là Bá Tước chột. 

Giờ thì con mèo phát bệnh “chảnh chó” rồi, nó không hài lòng cái gì thì sẽ đánh đổ cái đó, chỉ ăn thịt không ăn cơm. Cảnh lắc đầu kêu: 

“Nuôi mi thật là tốn của mà.” 

“Dì ơi.” Tôn Lan giơ vỗ bốp một cái vào mặt cô, con bé vẫn còn ngái ngủ. Nó rền rĩ. “Con không đi học có được không ạ?” 

Cảnh nhíu mày nhìn con bé: “A Lan, nếu con không dậy là dì sẽ bỏ đi đó.” 

Con bé bật dậy như bị lò xo nhập, báo hại Ruốc giật mình nhảy cẫng lên bắn ra khỏi giường. 

Cảnh nhìn không nổi cười haha. Bọn trẻ đáng yêu thật. 

Tôn Lan dù rất buồn ngủ nhưng vẫn vội lăn vào nhà vệ sinh, trước khi khép cửa còn quay ra đe dọa: 

“Con sẽ xong ngay thôi, dì đừng hòng trốn được.” 

“OK!” 

Cảnh ra hiệu rồi sà vào ôm Ruốc, bộ lông mềm mềm này sờ quá đã. 

Tự nhiên dạ dày cô kêu gào, lần đầu tiên trong đời cô thấy đói cồn cào. Có lẽ đôi cánh bắt đầu ngốn năng lượng rồi đây, ở trong quân đội có dịch dinh dưỡng hàm lượng dinh dưỡng cao rất nhiều nhưng kiếm bên ngoài thì hơi khó. Sữa cũng được, nhưng cô không dám chắc nó cung cấp đủ, chả nhẽ cả ngày lúc nào cũng mang chai sữa kè kè bên người? 

Nghĩ đến sữa, Cảnh xuống nhà uống một chai. 

Kỳ lạ thay, bụng cô không có phản ứng gì hết, nó vẫn ì èo như cũ. 

Vật vã hai tiếng đồng hồ, mấy dì cháu mới ra khỏi nhà được. Ruốc quen thói nhảy lên vai cô ngồi chễm chệ cứ như thể đang ra lệnh “Sen mau mang boss đi dạo”. 

“Cho dù là mày sẽ không thích nhưng chúng ta cần dây xích, Bá Tước chột ạ.” 

Con mèo nhìn cô ra vẻ không hài lòng. 

Vậy là ba dì cháu ra khỏi nhà đi ăn bánh bao thịt. 

Tôn Cảnh nhìn lướt qua một vòng quanh nhà, hai đầu mày nhíu lại: 

“A Lan này, hôm qua mẹ con không về phải không?” 

“Mẹ đi công tác ạ. Ông có nói về vấn đề gì đó mà phải đi kiểm kho nên cũng không về. Bà ngoại… bà… ừm… con không biết nữa nhưng từ hôm qua con chỉ ở phòng dì thôi…” 

Cảnh gật đầu khóa cửa lại, hôm qua cô không chú ý nhưng quả thực nhà có mùi người nào đó cũng đã lâu nên nhạt bớt. Lạ hơn nữa là từ lúc cô về đến giờ ba người kia không hề ở nhà, một người đi là có việc, hai người đi là trùng hợp, ba người đi là có vấn đề. 

Cô không tin có gia đình nào dám để một đứa bé con năm tuổi ở nhà một mình. Họ cũng chẳng có thuật tiên tri đoán ra cô về nhà hôm qua. 

“Vậy là tối qua con nhịn đói à, A Lan?” Tôn Cảnh chợt ngộ ra trọng điểm. 

“Con ăn snack trong phòng dì rồi ạ. Con không đói mà.” 

“Như vậy là không được.” Lão Tôn vỗ vỗ vào thái dương. Thật là! Cũng do cô, thế này không tốt chút nào, trẻ con đang tuổi lớn sao có thể bỏ bữa được, ít ra cũng phải ăn vài thứ dinh dưỡng chứ. “Đi nào. Chúng ta phải ăn bù bữa hôm qua.” 

“Vâng.” 

Tôn Lan vui vẻ kéo cô đến quán gần trường học, quán tên là Ối Giời Ơi. Cái tên độc đáo thật. 

“Bác ơi, cho con ba cái bánh bao và ba sữa đậu nhiều đường nhé.” 

“Vậy là chỉ cho dì ăn có một cái thôi sao, A Lan.” Cô trêu chọc. 

Con bé vội sửa lại. “Vậy cho con năm cái.”

Tôn Cảnh sởn da gà trước ánh mắt sắc như dao từ bác gái bán bánh. Cô chỉ là muốn trêu chọc con bé thôi mà? 

“Bé Lan, không ăn hết có thể trả lại với điều kiện chưa đụng đũa vào bánh nhé.” Bác gái nhẹ giọng dặn dò rồi lại liếc cô một cái nữa. 

Lão Tôn sờ vào mặt mình, cô vẫn đẹp mà. Giá trị nhan sắc cao sao lại bị ghét nhỉ? Lần đầu là lần đầu đấy, Cảnh cảm thấy hụt hẫng một chút. 

Cô ngồi xuống, muốn đặt Ruốc ngồi xuống ghế nhưng con mèo kêu gào chê bẩn nhất quyết không rời khỏi vai cô. Bên cạnh Tôn Lan nhanh nhẹn ngồi yên vị rồi lau thìa đũa cho cô, nó lại nói: 

“Dì cứ ăn thật no nhé, con đủ tiền mà.” Con bé chìa kho báu của mình ra khoe. “Con nuôi được dì, chắc chắn đấy.” 

Tôn Cảnh thấy trong người như có ngọn lửa bùng lên sưởi ấm trái tim, đáng yêu như vậy chỉ muốn ôm con bé vào lòng nhéo vài cái. 

“Vậy sau này nhờ cả vào A Lan đấy. Dì nghèo lắm!” Cảnh làm nũng. 

Con bé lại vỗ vào túi huênh hoang. 

Năm bánh bao được đưa lên ngay, giờ cô hiểu vì sao bác gái lại nhìn cô như vậy rồi. Bánh bao đựng bằng bát tô thế này đúng là hiếm có. 

Mùi thơm hấp dẫn bốc lên nghi ngút, vỏ bánh láng mịn sóng sánh. Bụng cô lại cồn cào kháng nghị. 

Cảnh thèm ăn. Dường như dạ dày của cô thích thứ gì đó trong bánh bao. 

“Dì à. Cái này rất nóng phải sắn ra gắp từng miếng nhé. Nhìn con làm mẫu này.” 

A Lan lấy đũa phá vỡ lớp vỏ tuyệt tạc kia, mùi nhân bánh như tung ra kích thích thính giác. Lão Tôn cảm giác bụng quặn lại. Đầu cô chỉ còn lại một chữ. 

ĐÓI. 

Bé con đẩy chiếc bánh đã được rưới sốt chua ngọt về phía cô. Tay cô gần như không còn nghe điều khiển nữa nó run rẩy cầm thìa. 

“Dì ơi. Sao vậy ạ?” 

Cô chỉ lắc đầu, sao lại mải chọc ghẹo con bé mà quên mất chứ. Cô không ăn được những thứ gì quá lớn, từ trước đến giờ ngoài trừ bánh của Dư Thần làm từ loại bột mịn được lọc kĩ càng ra cô không ăn được những loại khác. Phải làm sao đây? 

“Dì sợ không an toàn ạ? Không có vấn đề gì đâu. Con đảm bảo đấy, bác gái từng làm ‘anh nuôi’ trong quân đội, tuyệt đối tuân thủ mà. Nè, con đút cho dì nhé.” 

Đói. Ăn đi, ta cần năng lượng. 

Cảnh há miệng cắn một miếng. Vỏ bánh mềm như tan ra trong miệng, nhân ngọt vị thịt, xem lẫn mùi thơm của nấm được băm nhỏ trộn với hạt tiêu. Bánh bao hơi mỡ màng một chút mới ngon, đặc biệt là làm được loại nhân không bị thấm mỡ ra ngoài vỏ lại càng khó. 

Lão Tôn chỉ sành ăn các loại bánh với trà, cô không biết đánh giá loại bánh này thế nào nhưng thực sự nó rất ngon. 

“Rất tuyệt vời phải không ạ” Tôn Lan lắc lư cái đầu. “Vậy nên mới gọi là ‘ối giời ơi’ đấy ạ. Ha ha!” 

Cái bụng như giãn ra, nó không còn rì rầm nữa mà phát ra tiếng ọt ọt ngộ nghĩnh chọc A Lan cười như nắc nẻ. 

Năm cái bánh bao được chia như sau: 

Tôn Lan 1 chiếc. 

Ruốc ½ chiếc. 

Lão Tôn 3 ½ chiếc. 

Nhìn cô ăn ngon miệng xơi hết hơn ba chiếc dọa bác gái ngẩn người. Bác gái nắm tay cô hỏi: “Ngày mai con đến ăn tiếp được không? Có thể quay video được chứ?” 

“Được ạ! Bánh bao rất ngon, con chưa bao giờ ăn cái bánh nào ngon như vậy.”  

“Tốt. Tốt. Hôm nay miễn phí ha. Ngày mai… nhất định nhé, ngày mai con phải đến đó nhé.” 

Cảnh tươi cười mãn nguyện, cuối cùng thì sắc đẹp của lão Tôn cũng online trở lại, quả nhiên ra ngoài đẹp rất cơ lợi. 

Chắc phải nhắc lại cho ngài nhớ, bác gái chỉ là vì sức ăn của ngài mới vui vẻ chào đón. (làm ơn ngưng ảo tưởng)

Hai dì cháu tính về nhà làm một giấc ngủ đến tối cho sung sướng con người, một lớn một nhỏ chạy đuổi nhau trên phố. Có người hỏi việc đến lớp của Tôn Lan ấy hả? Thôi, mẫu giáo có học gì đâu. Nghỉ ở nhà cho khỏe. 

Con đường về nhà gian truân hơn tưởng tượng vì hai dì cháu thấy cầu trượt. 

Lão Tôn hoan hỉ chơi cầu trượt bù đắp tuổi thơ. 

Phải!

Mọi người không nghe nhầm đâu. 

Là lão Tôn không phải A Lan chơi. Dù sao con bé rất khinh bỉ những trò trẻ con ba tuổi. 

Thần kỳ làm sao cái cầu trượt không bị lão Tôn chơi hỏng. 

Cũng may không ai trông thấy cảnh này, không thì lão Tôn sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp người nữa. Mặc kệ bé Lan lắc đầu ngán ngẩm, Cảnh vẫn chơi đến chán thì thôi. 

“Nhiều lúc con có cảm giác con bị lớn hơn tuổi thế này đều là do gia đình.” Con bé kêu ca. “Rõ ràng dì rất ngầu mà giờ dì như đứa ngốc vậy.” 

Hẳn là con bé muốn day day trán. Cô biết nó sẽ bắt chước cô. Cảnh thú vị chống tay ngắm nó.

Ngón tay nó đưa lên chạm nhẹ vào thái dương ý hệt cô, lại còn cả gương mặt giống cô y đúc nữa. Như nhớ ra gì đó con bé bước lên hai bước cố gắng bám vào cửa sổ vươn tới chỗ cô, nó hớn hở hỏi: 

“Dì Cảnh, hình xăm trên tay của dì thật đẹp, bao giờ dì cho con xăm có được không? Ngầu cực kì luôn ý ạ.” Con bé nịnh nọt. “Chúng ta rất giống nhau mà, thêm nó nữa lại giống càng thêm giống, sau này con lớn lên họ sẽ nhầm chúng là chị em sinh đôi. Haha.” 

Câu đùa không vui như nó tưởng. Nụ cười tắt ngúm. 

Cảnh ngồi lên xích đu, cô vẫy Tôn Lan lại gần mình. 

“Có còn nhớ dì dặn con thế nào không?” 

Tôn Lan rụt cổ lại, con bé sợ những lúc dì thế này. 

“Dạ, phải tuyệt đối giữ bí mật này. Không thể nói chuyện này ra ngoài.” Tôn Lan mếu máo, con bé chỉ muốn hỏi thôi mà. 

Cảnh cũng không nỡ làm con bé sợ. Cô nhẹ giọng bảo ban. 

“Rất tốt! Lan à, dì chỉ muốn bảo vệ con thôi. Khi con cao bằng dì, nó sẽ tự xuất hiện thôi. Vậy nên đừng tùy tiện nói chuyện này ra nhé. Nói dì nghe hình xăm của dì trông thế nào?”

“Dạ.” A Lan di ngón tay trên cát vẽ ra một khối lục giác. 

Con bé tiếp tục vẽ hai hình tam giác chồng lên lập phương. 

Hình vẽ kì dị với hình tròn ở trung tâm như con mắt nhìn chằm chằm cô, nó đang nhắc nhở cô. 

“Đấy là trách nhiệm của con. Sống là để phục vụ cho An Lạc, cho hoàng thất. Tôn Cảnh hãy nhớ lấy lời thề của mình.” 

Cả người cô rũ xuống như robot hết pin, trái tim nặng trĩu tâm sự cùng với cơn đau bủa vây. Cảnh chợt nghẹt thở. Đứa trẻ này lúc mới sinh ra do cô đón tay đầu tiên. Con bé giống như một cái phanh xe, kìm hãm Tôn Cảnh từng muốn phá hủy… bản thân mình. 

“Hình tròn này có màu vàng kim ạ.” Tôn Lan nhìn lại về tay cô, hơi khó hiểu hỏi. “Con nhớ lần trước nó màu đỏ mà nhỉ?” 

Lão Tôn cố gắng ngăn dòng nước mắt nóng hổi sắp trượt khỏi bờ mi. 

“Dì ơi? Con lại làm sai ạ?” 

“Không!” Tôn Cảnh lắc đầu. “Chỉ là chúng ta quá giống nhau… Dì… mong con không giống dì quá nhiều như vậy.” 

Con bé muốn hỏi tại sao? Một đứa trẻ luôn muốn giống người mà nó yêu thương nhất. Nhưng dì Cảnh lại khóc khi con bé giống dì? Có phải người lớn không thích những đứa trẻ giống mình không? 

Những thứ quá phức tạp này, Tôn Lan không nghỉ nữa. Con bé quay mặt lại, vùi cả người vào mái tóc thấm đẫm hương hoa Tuyết Cầu kia. Nó hít một hơi để tinh thần, cái miệng dẻo quẹo nịnh nọt “dì tốt bụng”. 

“Nhưng con thích lắm! Dì cho con giống dì đi mà. Đi đi mà…” 

Cảnh bật cười trong nước mắt. Đứa trẻ ngây thơ này. Giống cô có gì tốt chứ? Sống trong cái lồng “trách nhiệm” cả đời. Uất hận mấy cũng chỉ nuốt ngược lại vào tim. Không kêu than, không thể phản nghịch, còn phải còng lưng dọn dẹp hậu quả của những ai đó. 

“Xin lỗi con.” Cảnh càng ôm chặt hơn. “Xin lỗi A Lan của tương lai.” 

Liệu cô có thể trụ vững đến ngày giao lại tất cả cho A Lan không? Nếu có thể, cô sẽ dọn dẹp tất cả để con bé chỉ cần hưởng những điều tốt đẹp nhất. 

Giông bão hình thành từ những luồng khí đối lưu, hỗn độn mà hình thành nên thứ hủy diệt như vậy. Từng tế bào của Cảnh run rẩy sợ hãi, cô không nghĩ nó sẽ tới sớm như vậy, càng không nghĩ sẽ là A Lan. Cơn bão đó sẽ tới… chắc chắn nó sẽ tới. Cô phải làm thế nào đây? 

Lão Tôn nhìn bầu trời dần đen kịt lại, cô đứng thẳng dậy ôm con bé đi không một lời giải thích. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận