Ngôn Mộng
Sephiria potg333
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

01: Vô Sắc

Chương 08: Hoạ Tâm

3 Bình luận - Độ dài: 3,209 từ - Cập nhật:

Có những con đường nhìn qua tưởng dễ đi lắm... thẳng băng, không ổ gà, chẳng khúc quanh. Người ta cứ thế bước lên mà chẳng nghĩ nhiều. Nhưng càng đi, mới thấy mỗi bước chân lại mở ra một hướng khác, một ngã rẽ chẳng ai ngờ. Cùng một con đường, mà người này đến được nơi mình muốn, kẻ khác lạc quẩn quanh cả đời. Cuộc sống vốn vậy, chẳng có bản đồ nào vẽ sẵn cho mình. Cái tưởng là lựa chọn nhỏ nhặt đôi khi lại thay đổi cả số phận. Nên đừng vì thấy dễ mà cứ thế bước. Dễ đi không có nghĩa là đúng đường. Và đôi khi, chính mấy đoạn gập ghềnh, quanh co mới dạy mình trưởng thành và đưa mình đến nơi đáng đến.

Cuộc đời tôi, dù rằng sinh ra ở một địa vị đặc biệt, đứng trên vạn người... Nhưng dẫu vậy, bản thân này vẫn chưa một lần tự hào. 

Sinh ra phận là con út, phận là nữ nhi, bản thân chưa bao giờ được tin tưởng và trọng dụng để được giao cho một trọng trách. Tôi ghét bản thân mình, vì đã sống một cuộc đời mờ nhạt, nhưng cũng không thể kháng cự. 

Cuộc đời của cô công chúa mang tên Sephiria thật tẻ nhạt, cô ta chỉ là một đứa trẻ bị giam giữ trong lồng kính, được mọi người ngắm nhìn và ca thán như thể một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng. 

Tất cả chỉ có thế, chỉ là một công chúa làm bù nhìn đúng nghĩa, chỉ có thể khoác lên mình đôi cánh đẹp nhất, nhưng lại không thể bay với đôi cánh chỉ được phũ màu ấy. 

"Nhưng nếu cứ thế này, tôi thà chết đi còn hơn."

Vào một ngày, khi những con chữ trên cuốn tiểu thuyết nọ được hình thành, chính khoảng khắc đó cuộc đời tôi cũng đang được viết lại theo chiều hướng khác. 

Tôi thương và trân trọng Sophia, vì lẽ đó mà tôi sẽ không đời nào để chị ấy gánh vác vận hạnh đất nước. Nên, tôi sẽ thay đổi, vì chị và vì tôi. 

Tạo ra vũ khí mới chính là một trong những bước đầu để tôi chứng minh giá trị bản thân, từ đó có thể thăng tiến và lấy được sự tin tưởng của Thánh Nữ. 

Vì phía sau tôi không sở hữu hậu phương vững chắc, vì lẽ đó phải bắt đầu từ những thứ đơn giản và dễ chứng minh rồi đưa vào thực tiễn thế này. 

Ban đầu tôi còn nghĩ đến việc tạo ra động cơ hơi nước, tiền đề để tạo ra tàu hoà cơ bản nhất của loài người và là bước đêm cho nền công nghiệp ô tô sau này. Song, việc đó mất quá nhiều thời gian để nghiên cứu và tiến hành khởi công, nên súng hoả mai là lựa chọn thực tiễn bậc nhất bấy giờ. 

"Tụi mình thật sự được trường cho phép sử dụng nơi này sao?"

Saliah có hơi bất ngờ khi tôi dẫn cô ấy đến xem chỗ làm việc mới. Nơi đây vốn là nhà kho nằm trong khuôn viên trường Ma Thuật Seralya, một nơi khá tốt để hai ta thuận tiện gặp nhau và giải quyết các vấn đề. 

Thực ra thì khi trường Quân Sự Werntia đến đây, họ cũng được mời để ở lại kí túc xá của học viện này, song vì Saliah bảo cô ấy phải ghép cặp với vài bạn phòng không quen biết nên tôi mới chọn nơi này để tiện làm chỗ ở riêng cho cổ. 

Nói là nhà kho, thật ra nơi đây chả khác gì một ngôi nhà đủ tiện nghi là mấy. 

Tôi dắt cô ấy đi thăm quan chỗ này, nơi có đầy đủ từ phòng khách cho đến phòng bếp, phòng ngủ. Đặc biệt là một xưởng chế tạo riêng, được tôi thiết kế lại từ một xưởng chế tạo "thuốc ma thuật" cũ của người từng ở đây. 

"Tiện nghi và sạch sẽ quá đó, nơi đây có thực sự là nhà kho không vậy chứ?"

Trước câu hỏi có phần cảm thán đó của Saliah, tôi chỉ mỉm cười cho qua. 

Thật lòng thì nơi đây đúng là nhà kho, cơ mà trước kia nó là chỗ ở của hiệu trưởng ở ngôi trường này, vì lẽ đó mà nó rất tiện nghi. 

"Dù sao thì cô đã có chỗ để làm việc rồi, bắt đầu từ nay hãy cùng cố gắng nhé. Tôi không giỏi việc động tay động chân, thành ra việc chế tạo nhờ cậy vào cô."

Thật lòng thì tôi đâu biết làm mấy việc này đâu, dẫu sao tôi cũng chả phải dân trong nghề như Saliah. Thật lòng thì ban đầu tôi nghĩ mình sẽ giúp bằng cách giải thích các lí thuyết về súng hoả mai cho cô ấy, song giờ cổ trông còn hiểu về nguyên lí thứ này hơn tôi sau khi nghiên cứu vài ngày.  

"Nhất trí, cơ mà... Sephiria không ở cùng tôi sao, cô không lẽ tính ở phòng kí túc xá đông đúc? Cơ mà, hình như giờ sinh hoạt tôi đâu có thấy cô bao giờ đâu nhỉ?"

"Chuyện đó khó nói lắm... Thật ra tay chân tôi bản chất khá yếu ớt, thành ra toàn làm bạn với giường bệnh thôi."

"Nghe chẳng thuyết phục tẹo nào. Tôi đoán cô bên khoa Quân Sư, cơ mà bên khoa nào thì thi đầu vào cũng cần kĩ năng chiến đấu cơ bản mà?"

Saliah à, làm ơn đừng hỏi tôi mấy thứ đó chứ... Tôi lười nói dối lắm, thật đấy! 

---------- 

Sau khi giải quyết xong công việc với Saliah thì tôi cũng ra về. Nhân tiện còn thời gian rảnh, bản thân quyết định đi thăm quan trường Ma Thuật luôn, dù sao cũng lâu rồi chưa đến đây. 

Thật ra thì trước kia tôi từng học ở đây, cụ thể là ba năm trước. Cơ mà lúc đó kì quặc lắm, bình thường thì 16 tuổi người ta mới đủ điều kiện thi vào đây, song khi đó tôi mới 13, vậy mà vẫn được học. 

Chắc là do thân là hoàng tộc nên được ưu ái, nhưng thật tình thì chương trình học ở đây hình như có hơi dễ quá, toàn mấy thứ tôi được dạy bởi Laina khi tôi còn nhỏ tí. 

Trong lúc đi dạo quanh khuôn viên, tôi có thể dễ dàng nhận ra nhiều ánh mắt của học viên lẫn giáo viên đổ dồn về tôi. Dẫu sao giờ đây cũng là giờ nghỉ trưa của mọi người mà, nên bản thân đi dạo giờ này trông không hợp lí lắm. Chả hiểu nổi, dù cho có mặc bộ đồng phục giản dị lắm rồi mà vẫn không tránh khỏi sự nổi bậc, chắc mốt đi kiếm đồ chùm đầu tóc lại là vừa. 

"Nhìn kìa, công chúa đệ nhị đó!"

"Đẹp thật, khí chất quả thực ngút trời... Ngài ấy thực sự ngang tuổi tụi mình sao?"

Có nhiều lời bàn tàn, khen chê hay soi mói điều có. Đương nhiên lời khen luôn là to tiếng nhất, một phần vì đó là họ muốn thể hiện sự nịnh hót, còn phía chê bái thì đố ai dám la làng bao giờ. 

Tôi vốn đã quen với điều đó, việc bản thân bị xăm soi. Phải, tôi chỉ là một con búp bê, chỉ có thể làm bình hoa cả đời. Các người hãy cứ nghĩ vậy đi, vì một ngày nào đó... Tất cả, sẽ phải cúi đầu trước tôi đây. 

Tôi sẽ cải cách, tất cả mọi thứ của đất nước này, kể cả suy nghĩ của các người! 

Mất một lúc lâu để tôi có thể đến được nơi cao nhất của học viện, căn phòng có bảng ghi "Hiệu trưởng" nằm ở trong một toà nhà rộng lớn khủng khiếp. 

Tôi cứ thế bước vào khi nhận ra bên trong chỉ có mỗi người đó. Cần gì phải gõ cửa đâu, bởi hổm giờ người đó đâu thèm gõ cửa khi bước vào phòng tôi. 

Khi tôi bước vào, ánh sáng từ lớp cửa kính phía sau như phả vào tầm mắt. Ở phía chính diện, một người phụ nữ với mái tóc nâu được búi bọn sau gáy đang làm việc chăm chỉ trên bàn, ánh sáng phía sau như tô vẽ cho sự hào nhoáng của nhân vật trung tâm ấy. 

"Hiếm khi thấy cô làm việc nghiêm túc thế này, cô Laina."

Phải, cô Laina... Người giáo viên thường trêu đùa tôi, cô ấy là hiệu trưởng của ngôi trường ma thuật danh giá bậc nhất lục địa. 

"Hiếm khi thấy em đến nơi đây, có điều gì đặc biệt sao?"

Sau khi tôi đến, Laina đã chủ động gác lại công việc để tiếp đón tôi, cô ấy luôn là thế mà... Vẫn cứ ưu tiên tôi đầu tiên, như thể tôi là con gái cưng của cô. 

Laina nói trong lúc vươn người lên để rót trà cho tôi, dù sao cũng lâu rồi tôi mới tới đấy như lời cô ấy nói. 

"Em nhớ cô thôi."

"Cô khóc mất, Sephiria!"

Trời, em nói với điệu tĩnh bơ đó mà cô sao xúc động được hay vậy? Làm ơn, đừng nhìn em với biểu cảm đỏ mặt thế chứ, ngại chết mất! 

Thực tình thì tôi vốn không thích nơi này, nó vốn quá xa vời với tôi. Không thể hoà hợp với bất kì ai, vậy thì chẳng có lí do nào để đến. Chừng này tuổi nhưng thật lòng là tôi chả có móng bạn nào, người cùng tuổi mà bản thân từng nói chuyện chỉ vọn vẹn vài người ít ỏi. 

"Em muốn cảm ơn cô, vì căn nhà cô cho em mượn."

"À, chuyện đó sao? Cô chả bận tâm lắm đâu, dẫu sao nếu để lâu mà không dọn dẹp thì nó cũng ẩm mốc hết."

Vì Laina là hiệu trưởng nên những gì trong phạm vi trường này tôi xin xỏ cũng khá dễ dàng. Khi cô ấy biết tôi cần một nơi để làm việc vặt, ngay tức khắc cô ấy cho tôi quyền được sử dụng ngôi nhà cũ của cô luôn. Với tôi, Laina chưa tình tính toán hay ngần ngại với việc giúp đỡ, cô ấy luôn như thế... Vậy nên, đôi khi tôi cũng chẳng biết làm thế nào để đền đáp công ơn đó nữa. 

"À mà, em nghe bảo tuần sau sẽ có công chúa Werntia đến đây nhỉ?"

"Cô bé đó cỡ tuổi em, nên chắc em sẽ được cho gọi đấy, nhớ chuẩn bị nhé Sephi."

Công chúa Werntia à, tôi không nhớ đã gặp người đó trước đây. Cơ mà, chẳng quan tâm mấy. 

Lần này cô ấy đến để tham dự giải đấu hai trường giữa hai quốc gia, một sự góp mặt đất biệt để tăng cường ngoại giao. 

Lục địa Runtera có hơn 10 quốc gia thuộc nhân tộc, vì lẽ đó mà việc chia bè phái để xây dựng kinh tế và bảo vệ, tương phùng lẫn nhau là lẽ đương nhiên. 

Nhìn chung thì các quốc gia chia làm bốn liên minh khác nhau, dựa theo khu vực và mối quan hệ làm ăn từ xa xưa. Liên minh phía Nam bao gồm có Seralya và vài nước lân cận, dù rằng Werntia nằm ở phía Đông, song hai ta vẫn có mối quan hệ khá tốt từ xa xưa. Chủ yếu là giao thương kinh tế thôi, lấy tài nguyên cạn đổi lấy tài nguyên biển ấy mà. 

Hơi nói xấu tí, cơ mà Werntia gần như khá trung lập bởi vì ai họ cũng giao thương. Không trách, vì vùng đất của Werntia là mũi nhọn của ngành thủy sản biển và là chìa khoá kết nối của nhiều vùng lãnh thổ mà. 

"Cô bé ấy là một trong những đại diện, được mời đến để tham dự lễ chuyển giao của Thánh Nữ."

Laina nhắc mới nhớ, còn một sự kiện quan trọng cấp lịch sử của đất nước sẽ diễn ra trong tháng này nữa. Phải, vì chị tôi, Sophia sẽ chính thức trở thành Thánh Nữ và thay mặt mẫu thân nắm trọng trách của đất nước này. 

Không ngờ, ngày tôi trở thành Hộ Vệ chính thức cũng đã đến, một chức vụ tôi vừa yêu vừa ghét... Một chức trách không thể chối từ. 

--------- 

Khi còn nhỏ, đứa trẻ luôn chạy về nhà với bàn tay lấm lem và đôi mắt sáng rỡ, kể cho cha mẹ nghe từng niềm vui bé nhỏ như thể thế giới chỉ thu gọn trong mái ấm ấy. Nhưng rồi theo năm tháng, bước chân nó rời xa dần nơi chốn cũ, cuốn theo những ước mơ, trách nhiệm và cả khát vọng chứng minh bản thân. Càng trưởng thành, con người ta lại càng tin rằng mình độc lập, rằng có thể sống mà không cần trở về. Để rồi một ngày, khi nhìn lại, mới nhận ra tổ ấm xưa kia đã lặng lẽ mờ dần trong ký ức, như bóng chiều cuối ngày tan vào hoàng hôn.

Gia đình, nơi từng là tất cả... bỗng trở thành điều bị trì hoãn, bị xem nhẹ, như thể cha mẹ sẽ mãi ở đó chờ ta trở về. Nhưng thời gian không đợi ai. Cha mẹ không trẻ mãi. Những bữa cơm chờ đông đủ, những cái ôm không lời, dần trở thành ký ức mà ta chỉ còn biết tiếc nuối khi không còn được sống lại lần thứ hai.

Lớn lên không có nghĩa là quên đi. Trưởng thành không đồng nghĩa với việc bỏ lại những người đã dạy ta biết yêu thương đầu tiên. Bởi sau cùng, dù ta có đi xa đến đâu, thành công đến mức nào, nếu không còn nhớ về cội nguồn thì chính ta đã đánh mất một phần hồn mình trong chặng đường làm người.

Ta vẫn rất yêu họ, chỉ là thời gian đã khiến mọi thứ không còn như cũ xưa. Hoặc là, chỉ mình ta thấy thế, chỉ mình ta không còn mặn mà với những bữa cơm lẽ ra là thường ngày. 

"Mẫu thân, chị hai..."

Tôi được người hầu gái dẫn đến phòng ăn, nơi tráng lệ bậc nhất cung đình này. Nó là nơi ta đã từng ăn tối cùng nhau, tổ chức các bữa tiệc, nhưng dần rồi nơi đây chỉ còn dùng để tiếp đãi đối tác. 

"Sephiria, ngồi đi."

Người đã sinh tôi ta, gọi đơn điệu là người mẹ, bà ấy gọi tôi vào bàn với thái độ điềm nhiên. Dẫu vậy, không hiểu sao với tôi, ánh mắt và cử chỉ đó lại có phần nghiêm khắc đến kì lạ. 

Lâu lắm rồi tôi mới được ngồi chung để ăn một bữa cơm với bà ấy, thật sự là rất lâu. Không phải vì nhà Seralya có xích mích, chỉ là công việc của Thánh Nữ không cho phép bà ấy có thời gian thảnh thơi, một chút cũng không. 

Tôi bước đến bàn ăn, ngồi đối diện tôi lúc đó là người chị gái. Không để không khí trở nên nặng nề, Sophia liền tiếp chuyện với tôi.

"Mấy nay chị qua thăm em nhưng lại toàn thấy người vắng, em đang có dự án nào sao?"

Chị ấy vẫn niềm nở, vẫn dịu dàng và dễ chịu nhất với đứa em gái này. Nói thật thì, mấy nay tôi cũng ít được dùng bữa cùng chị ấy hơn, dẫu cho trước kia ta vẫn thường rất khắn khích như sao và đêm. 

"Vâng, một chút ạ."

Tôi mỉm cười đáp lại để cho qua, thật lòng thì bản thân cũng đang bận bịu với một vài thứ nhỏ nhặt, song chưa có thành quả thì chưa thể ưỡn ngực tự hào trước ai. Với cả, công việc của chị ấy còn bận hơn tôi gấp chăm lần, việc tôi kể lể thì thật xấu hổ làm sao. 

Sau một vài lời hỏi thăm, cuối cùng mọi thứ cũng trở nên yên ắng hơn đi. Bữa tối cũng được dọn lên bởi các nữ hầu, toàn là những món đắt đỏ và hiếm thấy trên đời. Song đó chỉ là với người thường, bởi lẽ những món ngon trên đời gần như tôi đã nếm qua hết. 

Đúng thật, nếu nói không ngon thì là dối lừa... Nhưng nếu nói có gì đặc biệt không, tôi vẫn nghĩ là chẳng có gì hay ho cả. Nếu so sánh với xiên thịt nướng tôi ăn dưới chợ dân... thì sau cùng thịt vẫn là thịt, khác nhau chắc chỉ là phụ gia thôi, cho vào miệng thì protein vẫn là protein mà. 

Trong lúc ăn, thỉnh thoảng tôi vẫn cứ liếc nhìn về phía bên phải mình, liếc nhìn người phụ nữ quyền quý với mái tóc vàng kim ngồi ở phía trung tâm chiếc bàn ăn dài. 

Bà ấy vẫn thế, vẫn rất ít nói. Hoặc là, chính bà ấy cũng chẳng biết nói gì với những đứa con của chính mình. 

Cha tôi đang ở ngoại quốc, lịch trình làm việc của ông ấy cũng rất dày đặc. Dẫu cho ở Seralya, người ta vẫn thường có xu hướng mẫu hệ, song người đàn ông trong gia đình này vẫn luôn gánh vác trọng trách to lớn nhất định. 

Người duy nhất xoa dịu được mẹ chắc chỉ có ông ấy, nên khi ông không có thì mọi thứ thành ra thế này. 

"Tuần sau là bắt đầu rồi, hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, Sophia."

Trong lúc dùng bữa, mẹ tôi chợt lên tiếng. Song, bà ấy cũng chẳng nhìn vào ai, chỉ lên tiếng như thể ai nghe cũng được.  

Nghe được điều đó, Sophia chỉ lặng mình và đáp lại như một cách để cho qua. Thật lòng thì, xưa đến giờ mẹ tôi chưa bao giờ thể hiện cảm xúc cho bất kì ai thấy, kể cả hai đứa con. 

Mẹ tôi, Thánh Nữ đương thời của Seralya, còn giống một con búp bê hơn tôi. Cảm giác, cuộc đời bà ấy trống rỗng và vô nghĩa. Như thể bà ấy chỉ làm theo truyền thống gia đình, sinh con để nối dối và rồi cố gượng đến ngày truyền thừa kế. 

Một cuộc đời nhạt nhẽo, nhưng đó lại chính là điều tôi lo nhất. Bởi lẽ Sophia rồi cũng có thể thành ra như thế, sẽ đánh mất tất cả và trở nên vô hồn. Chị ấy đã từng là một thiếu nữ mộng mơ, có hoài bảo và ước mơ riêng mình. Nhưng khi dần lớn chị ấy càng nhận ra, rằng khi bản thân trở thành Thánh Nữ, bắt buộc đất nước phải trở thành ước mơ lớn nhất của chị. 

Và rồi... Một vòng lặp sẽ tái diễn, nó có thể sẽ giết chết chính ta, và tất cả những người xung quanh.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Sephiria này bình thường phết- ý tôi là gái này ngoan(với khong răm) hơn hẳn mấy Sephiria bản khác🐧
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cũng khum ngoan lắm đâu, ẻm cua cũng được mấy em ghệ rùi đấy 🥲
Xem thêm
@Sephiria: khục- bé nó ngoan được khúc nào thì mình cứ khen bé nó khúc đó đi...🐧
Xem thêm