Ngôn Mộng
Sephiria potg333
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

01: Vô Sắc

Chương 04: Tương Ảnh

0 Bình luận - Độ dài: 3,732 từ - Cập nhật:

Sương sớm chưa tan, cỏ mới xanh,

Đào vừa hé nở nhánh đầu cành.

Cầu nhỏ nước trôi, không bóng bước,

Nghiêng chiều một bóng, giấc mơ thanh.

Một bài thơ kì quặc, đó là những gì Laina đã ngâm ra trong lúc nhìn cảnh vật xung quanh khi cùng tôi trên đường rời khỏi thành. 

"Tiết trời thật đẹp, quá hợp để đi dã ngoại!"

Cô ấy đập mạnh chiếc quạt giấy đang gấp vào lòng bàn tay, ánh mắt hướng về phía bầu trời với sự hưng phấn. 

Cơ mà, tôi không rảnh để hùa theo cái cảm xúc đó đâu. 

"Chúng ta đi làm nhiệm vụ, không phải dã ngoại đâu."

Tôi thở dài trong lúc cùng Laina cuốc bộ trên con đường lát gạch đá, song cô ấy cũng chẳng đoái hoài quan tâm lắm với lời phũ phàn của tôi. 

Hiện tại bây giờ đang là ban chiều, vào tầm giờ này hôm qua tôi đã gặp Naaran ở đây. Song có lẽ tôi đã muộn, bản thân đã hỏi thăm một vài người quanh khu vực này và có vẻ như Naaran đã rời đi cùng gia đình từ đêm qua. Phải thôi, hôm qua tôi đã thấy anh ta mang theo hành trang mà. 

Giờ thì ta phải cố gắng bám theo nhanh nhất có thể, chậm trễ có thể khiến mọi thứ chệch hướng khỏi tầm kiểm soát. 

Nhân tiện, bản thân tôi đang khoác trên mình chiếc áo choàng gần như che kín người. Song ở phía ngược lại, Laina lại bận thường phục, hệt như một cô gái trưởng thành thông thường. Ừ, dù cho cô ấy được biết đến rộng rãi với danh Pháp Sư Hoàng Gia, song đa phần người ta chỉ biết qua tên thôi, Laina vốn khá kín tiếng với công chúng. 

"Giờ ta phải di chuyển bằng gì đây, thuê xe ngựa ở đâu đó sao?"

Trong lúc đi, tôi quay sang hỏi thầm Laina. Dẫu sao ta cũng cần một phương tiện để di chuyển, từ đây đến Hoarfrost ít lắm thì cũng năm ngày liền. 

"Nói gì thế, gia sư của em là một phù thủy đại tài đó?"

"Vâng, vậy xin thưa phù thủy đại tại, ta sẽ đi mua xe ngựa chứ?"

"Đừng có chọc cô!"

Thật tình, ngoài những lúc đáng tin cậy ra thì bà cô này hệt như trẻ con ấy!

Khoảng một giờ sau đó bọn tôi đã dễ dàng ra khỏi thành, Laina bảo tôi ra thẳng bên ngoài và kiếm một chỗ vắng vẻ, việc còn lại cô ấy sẽ lo liệu. 

"Sephiria, đừng ngạc nhiên nếu thấy điều cô sắp làm nhé?"

Đứng ra giữa bãi cỏ, Laina đưa ngón tay về phía đầu lưỡi mình, cô ấy không chần chờ một khắc nào, cắn vào phần đầu ngón tay để tạo ra một lỗ hở cho máu chảy. Ngay sau đó, cô đưa tay về phía trước, chậm rãi để cho giọt máu trên tay nhỏ giọt xuống. 

Giọt máu đọng lại trên đầu ngón tay, để rồi khi nó nhỏ giọt xuống mặt cỏ... Một vòng tròn ma thuật lớn đột nhiên xuất hiện cùng lúc với những cơn cuồng phong cuộn trào xung quanh nơi Laina đang đứng. 

Tôi bất giác lùi ra sau khi cợt cuồng phong trở nên dữ dội hơn, và rồi chỉ trong tích tắc... Cơn cuồng phong hoá thành một chú ngựa trắng với đôi cánh lớn trên cơ thể. 

"Đây là...?"

Vào khoảng khắc ấy tôi không thể tin vào mắt mình, một sinh vật như xé từ truyện bước ra đang ở ngay trước mắt. Một con ngựa với đôi cánh lớn, Pegasus sao?

"Kinh ngạc lắm phải không, đây là Lalan, tinh linh của cô."

Con ngựa đến với Laina, cúi đầu xuống để cô ấy vuốt ve với thái độ thoải mái. 

"Tinh linh à, em cứ ngỡ nó không có hình dáng chứ?"

"Thông thường là vậy, những có những cá thể rất đặc biệt. Nói đúng hơn, Lalan phải được gọi là linh thú. Những tinh linh cổ đại, từng sống trong thời kì khai sinh của lục địa."

Điều Laina nói thật mơ hồ, song tôi cũng từng thấy điều này được đề cập trong sách. Rằng hàng ngàn năm trước, khi lục địa dần được hình thành, xuất hiện những sinh vật đầu tiên được gọi là linh thú. Chúng không phải sinh vật sống mà là những sinh vật hình thành từ tinh linh, chủng loài sinh ra từ ma lực dày đặc trên thế giới. 

"Cô gặp được Lalan rất lâu về trước, nó là một duyên số khá đặc biệt."

"Em sẽ không hỏi đâu, nếu không cô sẽ hồi tưởng và kể lại cả ngày mất."

"Người gì đâu vô tâm à!"

Sau đó Laina leo lên cơ thể to lớn của chú ngựa kia, để rồi cô lại chìa bàn tay về phía tôi. Không ngần ngại, tôi nắm lấy tay Laina và cứ thế cùng cô ấy trên cơ thể Lalan bay lên bầu trời. 

Những nhịp đập thật nhẹ nhàng, vậy mà sinh vật này có thể bay được. À không, nó bay được hình như là nhờ vào ma thuật thì phải. 

Thật kì lạ, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ được bay như chim thế này, dù rằng chỉ được chở đi mà thôi. 

Nhưng kệ đi, nhanh là được, việc trước mắt mới là thứ cần phải lưu tâm nhất. 

---------

Có những chuyến hành trình không ai chứng kiến, không bản đồ, không lối mòn, chỉ có trái tim ta lặng lẽ lần bước giữa hoang hoải của chính mình. Ta gọi đó là trưởng thành — một cuộc viễn du không hẹn ngày về, nơi mỗi bước chân là một lần mất đi điều cũ kỹ để nhường chỗ cho điều sâu sắc hơn trong tâm hồn.

Trưởng thành không đến sau những tràng pháo tay hay thành công rực rỡ, mà len lỏi qua những phút yếu lòng chẳng ai hay, qua khoảnh khắc ta im lặng gấp lại một giấc mơ đã rách, mỉm cười tiễn một người từng là tất cả, hay tự nhủ lòng phải bước tiếp dù đôi chân mỏi rã rời.

Đó là khi ta không còn hỏi "tại sao mọi chuyện lại xảy ra với mình", mà chỉ lặng thầm chấp nhận — như mưa đến để rửa trôi, như mùa thay để cây kịp thay lá. Ta học cách buông mà không oán, mất mà không tiếc, yêu mà không giữ. Và kỳ lạ thay, chính trong những lần tưởng chừng gục ngã ấy, ta mới biết mình đã lớn lên — không phải vì ta mạnh mẽ, mà vì chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải tiếp tục đi.

Trưởng thành không phải là điểm đích. Nó là từng nhịp thở sâu, từng lần nuốt nước mắt, từng lần nhìn về quá khứ bằng ánh mắt dịu dàng hơn. Là khi ta hiểu: mọi đau thương đã qua, đều là cách cuộc đời dịu dàng — dẫu vụng về — nhào nặn nên một ta kiên cường, tử tế, và đủ đầy hơn trong chính cô độc của mình.

Chuyến hành trình này là khởi đầu cho trang sử mới trong đời tôi. Phải, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi Seralya, đến một nơi xa xăm trên thế giới. 

Từng nhịp đập của Lalan dẫn tôi qua vô vàn cảnh sắc, bản thân được ngắm nhìn bao nhiêu là cảnh vật lạ lẫm, thứ có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trong thành để tôi ngắm nhìn. 

"Thế giới này thực sự rất đẹp nhỉ?"

Tôi ngồi phía sau Laina, tay bám lấy eo cô ấy vì vẫn còn khá sợ với việc bay lượn. Song dù nghe rõ những lời đó nhưng tôi lại lựa chọn không trả lời, bản thân chỉ mỉm cười và tiếp tục ngắm nhìn cánh đồng hoa cùng với những chiếc cối xay gió to lớn dưới kia. 

Được bay phía trên một cánh đồng bạt ngàn hoa thế này, trong lòng tôi lại trở nên yên bình đến kì lạ. 

Quả nhiên, nếu như không tự ngắm nhìn thế giới bằng đôi mắt trần, e rằng tôi sẽ không bao giờ yêu lấy nơi đây

-------

Không hiểu sao nhưng bản thân tôi khá thích hoà mình vào thiên nhiên, dẫu cho trước kia tôi sống ở nơi thành thị đông đúc. 

Trong thành không có nhiều nơi thế này đâu, một khu rừng thoáng đãng tràn ngập cây xanh. 

Sau vài giờ di chuyển, trời trở tối cho nên bọn tôi cũng tìm điểm dừng chân. Laina lựa chọn một nơi cắm trại trong rừng, một nơi khá thoáng vì nó nằm gần ngay một thác nước. 

Lần đầu tiên trong đời tôi tắm dưới làn suối chảy, một cảm giác lành lạnh và đầy tươi mát như chảy vào huyết mạch. Kì lạ thay, dẫu cho tắm vào buổi đêm vậy mà lại chẳng thấy lạnh lẽo gì mấy. 

Gọi là tắm nhưng cũng chỉ đơn giản là lau sạch cơ thể mà thôi, dẫu sao là con gái thì dù có đi xa đi nữa thì ai cũng muốn mình sạch sẽ ở mức nhất định mà. 

Trong lúc tôi đứng giữa dòng suối chảy và lau mình, chợt một âm thanh rung động từ trong bãi cỏ hiện lên khiến tôi cau có. 

"Cô à, ít nhất thì cũng đừng làm trò biến thái thế chứ? Thà cô ra thẳng và nhìn thì em không giận đâu, nhưng lén lút kiểu đó thì thật khó coi đấy."

Trước lời trách móc của tôi, người bên trong bụi lùm cũng chịu chui mặt ra. Cô ấy bước đến bên bờ suối, ngồi xuống với vẻ mặt tinh nghịch khi liếc mắt nhìn thân thể tôi. 

"Cô sợ bị xử chém lắm, nhìn thân ngà dáng liễu của công chúa nhỏ là tội tày trời đó."

Tôi không đáp lại mà chỉ trừng mắt với Laina đôi chút rồi quay ngoắt đi. Thật tình, cô ấy chỉ toàn trêu chọc tôi thôi, tính ra xưa giờ tụi mình tắm chung cũng cả trăm lần rồi chứ ít gì, khi tôi còn nhỏ cô ấy còn tắm cho cả tôi rồi mà. 

Cái dung thân tựa dương chi bạch ngọc này là do một tay cô Laina chăm chứ đâu, nên tôi chả ngại việc lộ thân thể trước mặt cô ấy tẹo nào. 

"Lâu lắm rồi cô mới thấy Sephiria vui như hôm nay."

Trong lúc ngồi thong dong, Laina chợt nói vu vơ khi nhìn lên mặt trăng tròn lúc ấy. Ánh trăng phản chiếu vào đôi đồng tử màu nâu nhạt, ánh trăng cũng như làm phần nền để tô lên điểm sáng cho một việc ngọc màu nâu huyền bí. 

Laina thực sự rất đẹp, dẫu cho cô ấy đã khá lớn tuổi nhưng xét về ngoại hình và dung nhan, nếu tôi đứng cạnh cô ấy thì bị nhận lầm là chị em cũng chả lạ. 

"Cô thực sự rất hạnh phúc vì đã đi cùng em, để thấy nụ cười đó."

Không hiểu sao, nhưng vào khoảng khắc này tôi có thể thấy nỗi thương yêu chất chứa trong ánh mắt và lời nói ấy. 

Thật tình, đôi khi cô nghiêm túc thì lại nói được mấy câu cảm động quá đó. Em chẳng quen điều này tí nào, thật kì quặc phải không? 

Nhưng... Em không trách điều đó, vì cô vẫn là Laina em biết. Người luôn có mặt khi em cần, an ủi khi em thấy cô đơn. 

Đôi khi, cô ấy còn giống một người mẹ hơn cả mẹ tôi. 

"Em nhớ là mình đâu có cười đâu."

"Có đấy cô công chúa lạnh lùng à, chỉ là em không thấy nụ cười đó thôi. Bởi lẽ, đó là thứ duy nhất cô có thể thấy, nụ cười thật lòng từ chính em."

---------- 

Hai ngày trôi qua trên hành trình đến với Hoarfrost, tôi đã cùng Laina trải qua biết bao nhiêu cảnh vật tuyệt sắc. 

Vô vàn điều diệu kì, một chuyến đi đầu đời có lẽ sẽ khiến bản thân này nhớ mãi. 

Chuyến đi vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ trong hai ngày mà bọn tôi đã đi được một chặng đường khá ổn. Tuy nhiên để bắt kịp với Naaran thì lại khác, nên nhớ anh ta là thương nhân vậy nên bản thân biết lựa chọn con đường ngắn và an toàn nhất. 

Khác với những người di chuyển trên không như bọn tôi, phần lớn thương nhân phải biết cách lựa chọn con đường hợp lí. Bởi lẽ trên đường đi ẩn chứa vô vàn nguy nan, từ đạo tặc cho đến quái vật có thể rình rậm ở đâu đó. 

Hôm nay vẫn như thường lệ, bọn tôi tiếp tục bay cùng với Lalan trên những làn gió tươi mát. 

"Nhìn kìa Sephiria, bọn họ đang túm tụm lại làm gì thế?"

Theo hướng chỉ của Laina, tôi nhìn thấy hàng chục người có vẻ như là nông dân đang đứng túm tụm dưới một ruộng lúa nước. Song, có vẻ như thời tiết đã không thuận lợi, những cây lúa nước có dấu hiệu bị khô héo nặng, bởi lẽ dưới chân chúng chỉ còn vọn vẹn chút nước nhỏ nhoi. 

Một bãi ruộng sắp hạn hán, có thể nói là thế. 

Cứ như thế, tôi cùng Lalai đáp xuống một nơi gần đó mà không để Lalan bị phát hiện. 

Cả hai bọn tôi tiến lại gần chỗ đám đông, tiện hỏi thăm một vài điều. 

"Trời dạo này ít mưa quá, thành ra ruộng đồng không thể phát triển nổi."

Người nông dân giãi bày lo âu, có vẻ như họ đang gặp phải khó khăn rất lớn. 

Tôi đưa mắt nhìn về xa xăm, nhìn vào ruộng lúa bạt ngàn này, ruộng lúa thẳng tấp và rộng lớn này có vẻ như là nguồn thực phẩm chính nuôi sống cả một ngôi làng gần đây.  

Ở thế giới này có nhiều lãnh thổ lớn chưa được quy hoạch một cách đúng đắn, thành ra ở nhiều nơi vẫn còn rất hoang vu. Với những người sinh ra ở các ngôi làng cách xa thành thị, nghề nghiệp chính của họ chỉ đơn điệu là làm nông. Sống bằng nông nghiệp và dùng nó làm thứ để nộp thuế đất...

Dù rằng ngôi làng này không thuộc lãnh địa của Seralya, song thấy người gặp khó khăn thì theo lẽ thường tình ta nên giúp sức một tí. Đây là vì những đứa trẻ nơi đây, những lứa trẻ sẽ phát triển tương lai của thế giới mai sao. Đối với tôi, trẻ con cần có nơi để phát triển, và chỉ cần có cơ hội thì ở đâu đi nữa chúng cũng có thể vươn mình. 

Một ngôi sao chỉ có thể nổi bậc nếu có có thể tự phát sáng, nó chỉ có thể bị lãng quên khi đã dừng việc trở nên lấp lánh hơn trong chính mình. 

"Cô nghĩ đơn giản là có thể giúp bằng cách dùng phép tạo nước để giúp họ, cơ mà nơi đây rộng quá mức, hơn nữa biện pháp đó chỉ mang giá trị tạm thời mà thôi."

Phải, nếu xét về thực tiễn thì việc đó có hơi vô nghiệm. Ta có thể giúp họ hôm nay, nhưng còn ngày mai và sau này nữa thì sao? Chi ít tình cảnh vẫn chưa đến mức quá khó khăn, ta có thể giúp họ cải thiện cách canh tác chẳng hạn. 

Tôi tiến đến chỗ người nông dân, hỏi thăm về những gì mà họ có lúc này. 

"Thông thường thì nguồn tưới tiêu của mọi người ở đâu?"

"Bình thường thì bọn tôi dựa vào nguồn nước mưa là chủ yếu, có một hồ nước ở đây khá xa nhưng nó khá khó để dùng và vận chuyển để tưới tiêu cánh đồng lớn."

Người nông dân đó có giải thích qua với tôi, xem ra nếu muốn cứu cảnh này thì ta phải sử dụng đến chiếc hồ gần đó mà thôi. 

Xét về mặt thực tiễn thì không có phép nào có thể tạo mưa liên tục, vậy nên ta phải thay thế bằng một giải pháp mang tính trực quan hơn. 

"Là nơi này sao?"

Tôi cùng với Laina đến con hồ cách đó khoảng 15 phút đi bộ, tính ra hồ này khá lớn và nhiều nước. Song, việc vận chuyển vẫn là rất khó khăn với người dân, thành ra ra họ không thường sử dụng nó ngoài lúc cấp bách là lẽ đương nhiên. 

"Em có thể giải quyết việc này chỉ bằng nó thôi đấy."

Tôi mỉm cười, quay sang nói với Laina bằng vẻ mặt tràn đầy tự tin. Song Laina cũng hẳn nhận ra đại ý của tôi, cô ấy đưa tay lên cằm và ngẫm nghĩ.

"Làm một con kênh mương nhỉ, quả thực là so với sức người thì dùng phép sẽ tiện hơn."

"Đó là một phần thôi, vì nếu có làm thế họ cũng khó lòng dễ dàng trong việc tưới tiêu được. Em sẽ thay đổi cách họ canh tác, tất cả!"

Bọn tôi quay trở về làng, giải thích sơ qua cho dân làng về những gì bọn tôi có thể làm. Ban đầu họ có vẻ hơi ngoài nghi khi một người ngoài lại muốn giúp đỡ, song đây là lựa chọn duy nhất của họ. 

Tôi bước ra phía trước cánh động lúa rộng lớn, chỉ một mình tôi, không cần một ai khác. 

Thật lòng mà nói làm việc này sẽ tốn khá nhiều ma lực, vì thế mà tôi cần đến đạo cụ hỗ trợ. Từ trong chiếc túi bên cạnh eo, tôi rút ra một cái móc khoá hình thanh kiếm nhỏ, nhưng chỉ trong chốc lát sau... Từ một cái mốc khoá, nó dần biến to thành một thanh kiếm thực thụ. Một thanh kiếm lấp lánh màu bạch kim, được chế tác từ nguyên thạch quý hiếm của loài rồng. 

Đây là "Ma Kiếm", tên của một loại kiếm được làm từ ma thạch và chứa ma lực dồi dào. Chỉ cần có nó, một đứa yếu về ma lực của tôi cũng có thể dùng một phép cấp cao hơn. 

Không văn vở nữa, bản thân bắt đầu vào công việc ngay tức khắc. 

Hướng mũi kiếm về phía trước, tập trung vào từng chuyển động len lỏi trong huyết mạch cơ thể, từng chút đẩy những luồng sức mạnh ra bên ngoài. Khi đã tập trung được một lượng ma lực nhất định, tôi dẫn truyền từ lòng bàn tay qua thanh kiếm phía trước mắt. 

Đây là những gì tôi làm... Kiến Tạo Địa Chất!

Một nguồn không khí cuộn trào quanh cơ thể tôi, chúng cuộn trào bên dưới chân và cứ thế những dòng ma thuật ẩn mình vào lòng đất, phũ đầy lên khắp ruộng đồng. 

Chỉ trong phút chốc sau đó, những mảng đất dần rung chuyển một cách dữ dội. Chúng đang bắt đầu quá trình kiến tạo, thay đổi bản chất. 

Từng chút, những mảnh ruộng dần lún xuống như thể tạo ra một bậc thang trải dài khắp cánh ruộng đồng.

"Laina, đến lượt cô đấy ạ."

Tôi nhìn về phía sau, ở đó Laina đang tập trung niệm phép. Để rồi từ đâu đó, một kênh mương dẫn nước từ phía xa xa kéo đến, chúng tách ra làm nhiều đường khi dần đến và kết nối vào đầu ruộng, đưa nguồn nước nhỏ chảy vào cánh ruộng. 

Từng chút, những dòng nước nhỏ trải từ những bậc ruộng đầu tiên và trãi xuống dần bên dưới như một bậc thang. 

"Đây là ruộng bậc thang, nếu làm theo cách này thì mọi người sẽ không cần động tay chân quá nhiều với việc tưới tiêu."

Không hiểu sao nhưng tôi đã thấy điều này ở "nơi đó", nơi mà tôi còn chưa được sống một giây nào. Nhưng nó đã cho tôi một tri thức thực sự mới lạ, khiến tôi mở mang tầm nhìn. 

Ruộng bậc thang ra đời như một giải pháp thông minh giúp con người canh tác nông nghiệp trên địa hình dốc núi hiểm trở. Công dụng chính của ruộng bậc thang là giữ nước và chống xói mòn đất. Nhờ được chia thành từng bậc ngang như những bậc thềm, nước tưới có thể đọng lại ở từng tầng, thấm dần xuống đất mà không bị trôi tuột đi như trên mặt dốc tự nhiên. Điều này rất quan trọng khi trồng lúa nước – loại cây trồng cần nhiều nước và đất giữ ẩm tốt. Bên cạnh đó, ruộng bậc thang còn giúp hạn chế sạt lở đất, bảo vệ đất canh tác lâu dài. Ngoài mục đích nông nghiệp, ruộng bậc thang còn đóng vai trò như một “hệ thống điều tiết nước tự nhiên”, góp phần bảo vệ môi trường sinh thái và nguồn nước ngầm trong vùng núi. 

Thật không ngờ, tôi có thể đem kiến thức của thế giới khác áp dụng lên nơi đây. 

"Chúng tôi thực sự cảm ơn hai đại nhân!"

Chả hiểu từ lúc nào mà khi tôi quay lại, đã thấy người dân quỳ lạy như thể tôi là vị thần vừa ban phước lành cho họ vậy. 

"Xin đừng vậy mà, tôi chỉ muốn giúp mọi người vì lí do ích kỉ của riêng thôi!"

Thật lòng đấy, làm thế này thì tôi khó xử chết mất! 

"Chi ít hãy cho chúng tôi được cảm ơn hai vị đại nhân."

Người đàn ông già dặn với mái tóc bạc phơ có lẽ là trưởng làng kia mở lời, ông cho người lấy ra một chai rượu được chưng cất khá kĩ lượng bên trong chiếc bình sư được thiết kế tối giản. 

"Đây là rượu gạo, loại truyền thống của ngôi làng này, xin hãy coi nó như một lời cảm ơn của dân làng ta."

Thực tình, họ khách sáo quá đó...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận