Ngôn Mộng
Sephiria potg333
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

01: Vô Sắc

Chương 05: Chiết Ảnh

0 Bình luận - Độ dài: 3,813 từ - Cập nhật:

"Ôi trời, quả nhiên loại rượu của ngôi làng này là hết sẩy!"

Không hiểu sao nhưng giờ đây tôi phải chăm một bà cô say xỉn, thực tình là mệt mỏi chết đi được. 

Đã ba ngày kể từ ngày chúng tôi xuất phát từ Seralya, hôm qua bọn tôi đã rời khỏi ngôi làng làm ruộng kia sau khi giúp đỡ họ. 

Giờ đây bọn tôi đã đến một đất nước nhỏ nằm gần trung tâm có tên là Zerka, một quốc gia nổi tiếng với việc làm đồ sứ. Hiện tại cả hai đang qua đêm ở một nhà trọ trong thành phố, thành ra tôi mới để Laina uống rượu ấy, chứ không thì tôi đã cấm cô ấy rồi. 

Bản thân này đã sống với Laina đủ lâu, để biết rằng cô ấy dễ tưng tửng thế nào khi uống say. 

"Tha cho em đi, em chưa đủ tuổi uống đâu!"

"16 là đủ tuổi để uống rượu rồi bé, làm ly đi chứ?"

Làm ơn, làm ơn đừng mời rượu em với vẻ mặt say xỉn chả bình thường đó được không?! 

Thiệt tình, tại sao đời tôi phải chăm nhiều đứa trẻ to xác thế không biết. Đời đúng là bể khổ mà, thực tình! 

Mãi sau đó Laina mới chịu yên, vì là đã gần say khướt cho nên cô ấy đang gục trên bàn, thế mà tay vẫn cố gắng cầm ly rượu cho được. 

Chịu bà cô này luôn, uống say cả mặt mài thế thì không biết sáng có dậy nổi để đi sớm không nữa...

"Em giỏi thật, Sephiria. Không ngờ rằng em có thể đưa ra giải pháp tối ưu như thế vào lúc ấy, phải nói là vô cùng sáng tạo."

Laina lẩm bẩm trong lúc say xỉn, cô ấy đang nhắc lại chuyện hôm qua thì phải? 

Dẫu sao đây là lần đầu tiên Laina thấy một sáng kiến kì lạ thế, cả những người nông dân kia cũng rất ngạc nhiên với điều tôi làm mà. Thật lòng mà nói, ruộng bậc thang không xuất hiện ở thế giới này, từ xưa đến giờ họ canh tác đơn điệu như thế mà không có biện pháp tôi ưu hơn. 

Nếu áp dụng ruộng bậc thang một cách rộng rãi, những con đồi ở các vùng hoang mạc sẽ được sử dụng triệt để. 

Bản thân tôi không thể nhớ chính xác về những kí ức xen kẽ trong đầu mình, nhưng khi cần đến thì nó lại hiện hữu như một đáp án cần thiết. 

Tôi đã từng mơ về những thứ kì lạ, học được nhiều kiện thức có thể áp dụng vào thực tiễn. Hoá học, sinh học và cả phần lớn kiến thức vật lí khác nhau. 

Không hiểu sao, nhưng có vẻ như "cái tôi" kia đã học rất nhiều kiến thức khác nhau vì một lí do nào để. Người đó học mọi thứ ở thế giới mình đang sống, như thể đang cố tạo ra một bản sao tương tự... Giống như tiểu thuyết chẳng hạn? 

"Cô tự hào về em, Sephi..."

Chưa kịp nói hết lời thì cô ấy đã thiếp đi mất tiêu, đúng là đồ ngốc mà. Nhiều khi tôi chẳng hiểu nổi bà cô này nữa, tính tình cứ như trẻ con ấy. 

Bước tới chiếc bàn Laina đã ngồi nhậu, tôi cố gắng bế cô ấy lên giường để cổ ngủ. 

"Trời ạ, cô cũng nặng quá đó!"

Phải vất vả lắm tôi mới bế được đứa trẻ lớn xác này lên giường, nhiều khi vai trò cô-cháu đảo lộn khiến bản thân tôi chả biết đâu mà lấn nữa. 

Nhìn vào vẻ mặt say khướt của Laina lúc này, bất giác trong tim tôi lại nhẹ lòng đến kì lạ. 

Khẽ chút, một nụ cười bất giác hình thành trên đôi môi. 

"Em cũng thế, cũng rất từ hào về cô."

----------

Mạng sống, rốt cuộc cũng chỉ như một mảnh giấy mỏng manh nằm ngửa trước lưỡi dao... không tiếng kêu, không phản kháng, chỉ chờ khoảnh khắc lưỡi thép rạch xuống, chia đôi số phận. Người ta vẫn thường ngỡ mình sống vững vàng, mạnh mẽ, bất khả lay chuyển, nhưng chỉ một lần tai họa ập đến mới hay sự sống này mỏng manh đến đáng sợ. Giữa đời, có khi ta không là gì hơn một chiếc lá trong cơn giông, một cái bóng lặng lẽ dưới ánh chiều tàn... tồn tại, nhưng dễ dàng bị xóa nhòa. Và chính bởi sự mong manh ấy, sự sống mới trở nên quý giá, như một phép màu chập chờn nơi rìa vực thẳm.

"Cuộc đời vốn dĩ là thế, chỉ là một chuỗi trớ trêu."

Bước gần đến, cúi xuống để rồi đặt một cành hoa lê trắng lên trên cơ thể đã héo mòn ấy. 

"Xin lỗi Naaran, tôi đến trễ rồi."

Một vẻ lắng đọng hiện lên trong không gian, mọi thứ như chậm lại để cho giây phút an táng này được diễn ra suôn sẻ. 

Trước mắt tôi lúc này, thiếu niên với mái tóc đỏ rực đang nằm trong vũng máu, cùng với gia đình cậu ta ngay trên xe chở hàng. 

"Ta phải nhanh lên thôi, thưa cô."

Tôi quay về phía sau, nhìn vào thẳng đôi mắt người cô của mình với sự vững vàng.  

Bản thân tôi không muốn tức giận hay tiếc thương cho một người gặp qua đường, việc lúc này là ưu tiên cho những gì trước mắt. 

Phải, những gì tôi đọc và nhìn thấy trong mớ kí ức vỡ vụn ấy đã thành hiện thực. Và giờ đây, tôi phải xác nhận nó một lần nữa. 

Vào rạng sáng nay sau khi tôi và Laina khởi hành, vừa rời khỏi thành Zerka không quá một canh giờ, bọn tôi đã phát hiện một đám cháy nhỏ giữa rừng, và khi đến nơi đó, mọi thứ còn lại chỉ là đống xác xơ. 

Chỉ là tôi thấy điều kì lạ, tại sao trên người các nạn nhân đều bị khoét một lỗ giữa bụng? Rốt cuộc họ bị tấn công bởi vũ khí gì, và đó liệu có phải lính của Milama không? 

Đám cháy được dựng lên dường như là để che giấu hành vi giết người, song nó chỉ mới được dựng lên cách đây không lâu và kế hoạch đó bị dỡ bỏ bởi bọn tôi. Chỉ là, khi Laina dùng Lalan đi trinh sát khắp nơi trên bầu trời lại không phát hiện bất kì tên lính nào. 

Hơn nữa, nơi đây quá gần thành Zerka, không có chuyện một tán lính của một quốc gia khác có thể bước vào lãnh thổ nước khác. Điều đó suy ra, Naaran và gia đình anh ta đã bị giết bởi một số ít cá nhân, và có thể... Đó không phải con người. 

"Ngọn lửa đó là ma thuật."

"Quả nhiên là vậy, em cũng cảm nhận được tàn dư ma thuật ở nơi đó."

Cả bọn tôi đều xác nhận lại với nhau rằng đám cháy đó được dựng lên bởi ma thuật, việc đó sẽ suy ra nhiều trường hợp... Rằng kẻ ta phải đối đầu sắp tới có lẽ là các pháp sư, hoặc tệ hơn... Đó sẽ là ma nhân. 

Cách Naaran bị giết, khó lòng có thể nói là do con người làm. 

Xem ra, mọi thứ không thể nhìn nhận từ một hướng phiến diện được rồi. 

------------ 

Địa điểm Naaran bị sát hại không trùng khớp với những gì trong cuốn tiểu thuyết đề cập, bởi lẽ "nhân vật chính" biết tin gia đình bị sát hại là bởi những tên lính Đế Quốc đã hăm doạ việc đó với cô. 

Ngoài ra chính cô cũng đã thấy điều đó, chứng kiến cảnh gia đình mình nằm trên vùng máu trên đường về Hoarfrost. Chỉ là, khung cảnh trong kí ức của tôi lẫn trong cuốn tiểu thuyết đề cập, mọi thứ đều không tương khớp với hiện tại. 

Tôi đọc không sai, "nhân vật chính" thấy gia đình mình bị hại trong lãnh thổ Hoarfrost, tất cả ba thành viên đều nằm trên đống tuyết dày đặc. Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi, bởi lẽ tôi phát hiện Naaran bị giết ở một nơi khác hoàn toàn nơi được đề cập đó. 

Vậy nên, nếu như những gì tôi dự đoán là đúng...  

Hai ngày sau khi an táng cho Naaran, bọn tôi đã tiến vào lãnh thổ của Hoarfrost. Đúng như thông tin có sẵn từ trước, ở trung tâm khu vực giá lạnh này là một ngôi làng lọt thỏm giữa các hẻm núi. 

Chỉ khác lạ, là dù cho thông tin về thời gian đã khớp với những gì trong truyện, song ngôi làng vẫn yên bình như thường. 

"Bị tấn công sao? Không hề, bao năm qua đâu có ai làm gì bọn ta đâu chứ."

Người đàn ông với cơ thể cơ bắp to lớn bật cười khi nghe những điều tôi hỏi, song ông ta vẫn tiếp tục công việc chặt củi của mình. 

Ông ấy trông khá thảnh thơi, tiếp tục việc chia sẻ. 

"Nếu như Đế Quốc muốn lăm le nơi đây đi chăng nữa, họ sẽ không bao giờ có thể đạt được điều đó. Hoarfrost là vùng đất được bao phũ bởi các núi tuyết hơn, cái nơi giá lạnh này không phải nơi người ngoài có thể ra vào dễ dàng."

Điều đó thì tôi công nhận, ngay từ ban đầu bản thân cũng thấy khá kì lạ. Nếu như có thể dẫn một tán quân lớn vào nơi đây bằng đường bộ thì thực sự quá khó khăn, bởi lẽ ngôi làng này nằm sâu bên trong vùng đất giá băng, hơn nữa trên đường đi cũng ẩn chứa vô vàn quái vật bản địa khác. 

Bọn tôi đi bằng đường hàng không, khác xa với việc cuốc bộ. 

"Hơn nữa người Hoarfrost rất mạnh mẽ, không có chuyện những kẻ sống hàng trăm năm trên mãnh đất này lại bị đánh bại trên chính mảnh đất tạo ra bản thân phải không?"

Ông ấy bật cười lớn, trông khá tự tin với những gì bản thân nói. Nhưng tôi nghĩ điều đó thực sự có cơ sở, dù rằng đây chỉ là một bộ làng, song họ vẫn có thể xây tường thành để bảo vệ ngôi làng bên trong. Nên nhớ rằng càng ở môi trường khắc nghiệt, con người lại trở nên cứng cỏi hơn. Bức tường thành ngoài kia được xây dựng để chống lại thiên tai, lở tuyết từ các dãy núi, không có chuyện nó dễ dàng bị công phá bởi con người. 

Hơn nữa, ngôi làng này cũng rất lớn... Những gì trong cuốn tiểu thuyết đề cập là có phần đúng, nhưng nó chưa bao giờ là khái quát được tất cả. 

"Vậy cho cháu hỏi thăm, nhà của gia đình Everhart ở đâu vậy ạ?"

"Ở phía cuối làng kia, nhưng gia chủ chưa về đâu."

Tôi không đáp lại, chỉ lặng lẽ mỉm cười lắc đầu sau đó lại cúi mình cảm tạ trước sự nhiệt tình người ông chú tiều phu. 

Thật lòng mà nói, cho đến hiện tại thì những suy đoán của tôi đã đúng được gần phân nửa. 

Chỉ là, mọi thứ thật sự đã dẫn ta vào một kết cục không thể thay đổi. 

Tôi cùng với Laina bước tới một căn nhà bằng gỗ khá lớn ở phía cuối làng, nơi gần như biệt lập với phần còn lại của dân làng. 

Bản thân chỉ đứng đó, nhìn vào cánh cửa rồi lặng lẽ thở dài. Tôi quay sang phía Laina bên cạnh, lắc đầu rồi lần nữa rời đi. 

"Ta đến trễ rồi."

"Vậy sao?"

 Laina đáp lại, song cô ấy cũng không chút phàn nàn nào. Dẫu cho đã bỏ công sức đi cùng tôi đến đây, song cả hai chẳng nhận lại bất cứ thứ gì đáng giá. 

Cô Laina thật sự quá chìu chuộng tôi, cứ dõi theo sau mà không nói lấy một lí do. Cô ấy chỉ đứng phía sau, xem những gì tôi làm và mỉm cười an ủi khi thấy tôi thất bại. 

"Vậy giờ hãy trở về thôi, dù sao chuyến đi này cũng rất đáng giá."

Cả hai cùng nhau bước đi, trên hành trình trở về nhà... Dự tính là thế, cho đến khi người đó xuất hiện. 

Vào lúc chúng tôi vừa chào những người dân để ra về, một bóng dáng đã xuất hiện ở phía cổng thành vào làng. 

Một bóng dáng mảnh mai, phấp phới phía sau là mái tóc đỏ rực giữa tuyết trời. 

Mọi thứ, vẫn chưa hề dừng lại!

"Ồ, Lily đi đâu về vậy cháu?"

Người đàn ông nói chuyện với bọn tôi ban nãy cất lời, ông ấy niềm nở định đến chào đón cô gái đang rệu rã bước tới kia. Song ngay tức khắc, Laina đã đưa tay sang ngang để chặn ông ấy lại. 

Laina đã làm rất đúng, bởi lẽ nếu để người khác đến gần cô gái đó lúc này, kết cục chỉ có chết.  

Cô gái với mái tóc đỏ rực trong chiếc áo choàng đen tuyền đó ngước đôi mắt mình lên, một đôi mắt u ám tràn trề sự tuyệt vọng. 

"Chúng mày, đã giết gia đình và dân làng của tao."

Lời nói đó nhỏ tí, nhưng tôi có thể nghe thấy... Nó hệt như một lời oán hận, từ sâu trong tâm can. 

Vừa dứt câu, chiếc bóng dưới chân cô bé đó chợt hoá to lớn, phủ đầy lên mặt tuyết phía sau chân cô. Để rồi từ bên trong chiếc bóng, những sinh vật kì dị bắt đầu nổi dậy. 

Tôi nhìn không thể sai được, đó là xác sống, những undead từ ma thuật hắc ám.

Những bộ xương mang trang bị dần được triệu hồi, chúng là những cổ máy vô hồn bị biết đến việc đánh cắp linh hồn của kẻ khác. 

Càng lúc, cô gái kia càng triệu hồi nhiều xác sống hơn dưới chiếc bóng to lớn của bản thân. Chúng trở nên càng đông và hung hãn, bước về phía này với sự chậm rãi. 

"Laina, em sẽ giao nơi này cho cô. Xin hãy cho em mượn Lalan, em phải giải quyết một chuyện khác."

Tôi vừa nói dứt lời cũng là lúc Lalan được triệu hồi từ giữa không trung, em ấy đáp xuống và để tôi leo lên. Ngay tức khắc, tôi cùng em ấy bay thẳng lên trời. 

Từ trên cao, bản thân có thể quan sát gần như bao quát mọi thứ. Nếu như nhân vật chính là người tên Lily đó thì mọi thứ đã như tôi giả định, rằng ngay từ đầu... Mọi thứ chỉ là một vở kịch lố bịch được dựng lên.

Ngay từ ban đầu, chẳng có lính Đế Quốc nào đến, chẳng có sự việc Lily bị truy đuổi rồi rơi xuống vực. Phải, chỉ có thứ duy nhất là sự thật, đó là cái chết của Naaran và sự cuồng loạn của em gái anh ta. 

"Ngay từ ban đầu, ngươi đã nắm thế chủ động."

Tôi bước xuống khỏi lưng Lalan sau khi cùng em ấy bay ra khỏi làng, đáp xuống bên dưới một ngọn đồi nhỏ gần đó, nơi quá tiện lợi để cho một kẻ xem kịch. 

"Chính ngươi là kẻ dùng ma thuật để làm nhiễu loạn tâm trí Lily, một kẻ bóp méo sự thật."

Ở phía đối diện tôi, một kẻ với thân phận bí ẩn che giấu thân mình phía sau chiếc áo choàng. Tôi mỉm cười, triệu hồi thanh Thánh Kiếm trên tay mình ra.

"Xem ra lần này ta xui thật rồi, không ngờ lại gặp Hộ Vệ Thánh Nữ ở ngay đây."

Kẻ đỏ cởi bỏ chiếc áo choàng xuống, để lộ hai chiếc sừng trên trán. Như tôi nghĩ, ngay từ đầu người thao túng tất cả đã là cô ta... Ma thuật sư vô danh được nhắc đến. 

Ma nhân với đôi mắt đỏ rực đó mỉm cười một cách tinh quái khi nhìn về phía tôi, song cô ta không động thủ mà chỉ bước đến thân cây gần đó rồi tựa thân vào. 

"Cô biết được ta làm cũng là điều đáng khen quá đó, ta có thể hỏi lí do không?"

"Đáng tiếc, câu trả lời là không."

Trước mắt tôi sẽ tóm tắt những suy luận của bản thân mình. 

Việc Đế Quốc xâm lược Hoarfrost đã khiến tôi rất lấn cấn, ngay từ đầu bản thân tôi cũng không chắc chắn liệu thông tin đó chính xác hay không. Ngoài ra khi nhân vật "Ma thuật sư vô danh" được biết là một ma nhân, tôi đã nghĩ ngay đến vấn đề tẩy não. Dẫu cho ma thuật này vẫn là một bí ẩn, song nhiều người vẫn truyền tai nhau rằng ma nhân có khả năng thay đổi kí ức của một người. Nếu như ả ta có ý định xấu với Lily, việc dùng đến nó là lẽ đương nhiên. 

Trước tiên khi đọc "Vô Sắc", tôi đã nhắc bản thân rằng mình không được tin tất cả những gì được kể, bởi lẽ nó là một câu chuyện phiến diện, được kể dưới góc nhìn một nhân vật. Và như những gì tôi đoán, câu truyện ấy thực sự đã đúng với hiện thực xảy ra hiện giờ, chỉ là ở hai gốc nhìn khác nhau. "Vô Sắc" được kể dưới góc nhìn của Lily, một người bị tẩy não và thay đổi kí ức bằng ma thuật. Cô ấy đã thấy gia đình mình chết, điều lẽ ra là vô lí vì họ bị sát hại ở một nơi khác. Quân Đế Quốc không hề tồn tại, đó chỉ là những mảnh kí ức dối trá được nhét vào não cô. Nhưng có một phân đoạn là sự thật, phân đoạn cô quay lại và trả thù cho dân làng và diệt tan quân Đế Quốc. 

Phải nói là nó có phần đúng, vì lúc này đây, Lily đang nhìn dân làng thành những kẻ Đế Quốc đã sát hại dân làng của cô. Lúc này đây, cô ấy đã nhìn nhận tất cả trở nên sai trái hoàn toàn. 

"Ngược lại ta có câu hỏi đây, vì sao các ngươi cho rằng cô gái đó có thể trở thành Ma Vương?"

Đó là câu hỏi tôi muốn hiểu, vì tôi tin chắc rằng không có chuyện quỷ nhân làm tất cả chuyện phức tạp này chủ vì mua vui. Nếu lời ở đoạn cuối là thật, tôi muốn biết lí do. 

Và khi nhìn vào biểu cảm biến sắc của cô ta, tôi nghĩ rằng mình đã đúng. Ngay tức khắc, một luồng sét đen tuyền bắn thẳng về phía tôi, song nó ngay lập tức bị chặn lại và hấp thụ bởi đôi cánh Lalan bên cạnh che chắn cho. 

"Xem ra ta đoán đúng rồi."

Tôi mỉm cười, chểnh mảng đôi chút vì đã nhìn thấu được đối phương. Ban đầu ả ma nhân còn khá kích động, song cô ta cũng không vội vã gì mà tiếp tục sự phẫn nộ của bản thân. 

Ả ta thực sự khá thông minh, khi không lựa chọn tấn công. Dẫu cho bây giờ tôi yếu thế hơn ả đi nữa, trang bị tôi mang trên người không phải dạng tầm thường. Đầu tiên là thanh Thánh Kiếm, thứ được cho là tạo tác huyền thoại được tẩm thánh thuật của Thánh Nữ Seralya, ngoài ra còn có sợi dây chuyền trên cổ tôi, thứ gần như chống được mọi ma thuật hắc ám. Nên là về cơ bản, tôi đang ở thế thượng phong vì tính khắc chế thuộc tính từ trang bị. 

"Lily đại nhân chính là Ma Vương tái thế, đó là điệu bọn ta đã tiên tri thấy."

Không ngờ đó, cô ta thực sự chia sẻ điều đó cho một kẻ đối địch như tôi luôn sao? Mà, không ai dại tin lời ma nhân đâu, sự thật thì hãy để tương lai chứng minh. 

"Một ngày nào đó ngài ấy sẽ dẫn dắt ma tộc, thống trị toàn bộ nhân loại!"

À ừm, cô có thể nói mà không gào gú kiểu phấn khích bị kích thích đó không. Thực tình, tôi đã nghĩ mấy tên ma nhân là loại bệnh hoạn, giờ thì điều đó được xác nhận luôn rồi. 

"Nên là các ngươi, đừng hòng ngăn chặn bọn ta."

Ả ta mỉm cười một cách gian xảo, sau đó lại đưa tay về phía trước như thế muốn tấn công. Song, trái ngược với ả, tôi chỉ thong dong, rút thanh kiếm của mình lại và thở dài. 

"Ta muốn đình chiến, dẫu sao cũng không thể ngăn được các ngươi."

"Ngươi nhùn à?"

"Đâu có, dẫu sao... Có đánh bại ngươi ở đây đi nữa, tên ma nhân còn lại cũng sẽ dắt Lily chạy thoát."

Ngay từ ban đầu thì lũ ma nhân này đã không có một, bằng chứng là Naaran đã bị sát hại ở một nơi rất xa nơi này. Việc đó không thể đồng thời diễn ra với việc thao túng Lily, vậy nên tôi đoán rằng lũ ma nhân có nhiều hơn hai tên. 

Vậy nên... 

"Cứ nuôi Ma Vương của các ngươi đi, để rồi cô ta sẽ bị Thánh Nữ bọn ta xử án."

Tôi mỉm cười, leo lên cơ thể của Lalan rồi cùng em ấy bay lên bầu trời. 

Mọi thứ ngay từ khởi đầu đã khó có thể thay đổi được, đó là sự thật. Nếu tương lai là thứ có thể thay đổi, vậy lẽ ra thứ này cũng phải thế...

Trên tay tôi lúc này, một cuốn sách đang lơ lửng vẫn in đậm những con chữ cũ, nó chẳng thay đổi nghĩa là việc này thế nào cũng sẽ tiếp diễn. 

Đây có thể là một đại thảm hoạ, nhưng với tôi thì mọi thứ chẳng có vấn đề gì cả. Tôi đang nắm trên tay tương lai của toàn bộ nhân loại, vậy nên dù cho Lily có ở đâu, tôi vẫn sẽ tìm ra sự hiện diện của cô ta.

Việc còn lại đơn giản chỉ là, thay đổi kết cục từng chút bằng cách sửa lại kết quả của từng trang truyện. Tôi biết việc thay đổi tương lai là vô cùng khó, nhưng nếu việc đó không thể... Thì cuốn sách này sinh ra để làm gì cơ chứ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận