Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 2B

Chương 67 Chốn dung thân của kẻ bị kiếm làm hại

0 Bình luận - Độ dài: 9,532 từ - Cập nhật:

thumb

Tại sao ta lại

Thiết tha đến nhường này?

Phân bổ điểm (Vẫn như mọi khi)

Tiếng pháo rền vang xé toạc con phố trong thành phố ngập ánh trăng.

Hai luồng pháo kích ấy được bắn ra từ một thiếu nữ đang vung cặp song kiếm chữ thập bằng hai cánh tay giả của mình.

Nàng là Tachibana Gin, đang lao đi trong khu phố thương mại ở cảng sau của Tama.

“...!”

Đối thủ của nàng là Honda Futayo, người đang lao tới với thần khí trường thương Tonbokiri trên tay.

Vừa sử dụng cả súng lẫn kiếm, Gin chợt nhận ra hai âm thanh quen thuộc đã tắt lịm: tiếng giao tranh ở mạn phải và tiếng gầm của Bạch Hổ Michiyuki của Fusae.

Nàng hiểu điều đó có ý nghĩa gì, và tiếng còi báo động inh ỏi chính là giới hạn thời gian.

Thời cơ rút lui đã qua, giờ đây Musashi sẽ phải hứng chịu hỏa lực từ hạm đội chủ lực của Tres España.

Nàng không thể rời tàu và tìm kiếm cứu viện được nữa, nhưng…

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó!

Gin đã quyết tâm.

Nàng biết mình đang hoàn toàn chống lại mệnh lệnh, nhưng điều này là cần thiết cho mục tiêu tối thượng của nàng.

Ta sẽ đánh bại Honda Futayo và trả lại danh vị thừa kế cho Chủ nhân Muneshige!

Nàng liên tục công thủ giữa cơn gió lộng.

Trong lúc trao đổi chiêu thức, nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất về lối đánh của Futayo.

Cô ta đúng là một kẻ ngốc, lấy phòng ngự làm phương thức tấn công!

Khi Gin tấn công trực diện, cô gái kia gần như lao thẳng vào các đòn tấn công.

Hỏi cô ta có sợ hãi không cũng bằng thừa. Cô ta đã đạt đến một cảnh giới lý tưởng mà bất cứ ai đạt đến một trình độ nhất định đều sở hữu. Đó là một ý niệm đơn giản “tiến lên trước khi đòn tấn công chạm tới”, nhưng lại vô cùng khó để thực hiện.

Vậy mà cô ta lại dễ dàng lao lên trước cả đường đạn!

Không hẳn là cô ta tự tin mình có thể né được, mà đúng hơn là cô ta chẳng hề bận tâm đến các đòn tấn công của Gin.

Gin hiểu tại sao. Cô ta không để vẻ bề ngoài của các đòn tấn công đánh lừa, mà đối phó với chúng dựa trên việc phân loại.

Khi nhìn trực diện, mọi đòn tấn công đều quy về ba dạng cơ bản: đòn đâm và pháo kích là điểm, đường chém là tuyến, và thuật pháp trên diện rộng là diện.

Cha của Gin đã dạy nàng điều đó. Ngay cả các đòn ném và vật cũng là điểm hoặc tuyến trước khi đối phương bị tóm được. Theo lời cha nàng, một khi đã hiểu mọi thứ đều thuộc hai loại đó, cộng thêm các mặt phẳng do thuật pháp tạo ra, thì phần còn lại sẽ trở nên dễ dàng.

Điểm thì nhanh, nhưng chỉ cần dịch chuyển khu vực bị nhắm đến rồi tiến lên.

Tuyến thì dài, nhưng chỉ cần cúi xuống dưới quỹ đạo đó rồi tiến lên.

Diện thì rộng, nhưng chỉ cần vòng ra ngoài phạm vi của nó rồi tiến lên.

Phần còn lại chỉ là vấn đề kích thước và tốc độ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có ba việc cần làm.

Nghĩ theo cách đó, pháo kích và mũi thương đâm tới chẳng qua cũng chỉ là những điểm. Nếu không sợ hãi tiếng súng nổ và tính toán đến sóng xung kích, bất kỳ đòn tấn công nào trong số đó đều có thể né được. Và…

“...!”

Futayo lao tới trong tư thế hạ thấp, tăng tốc như thể đang rướn người về phía trước.

Gin có một suy nghĩ nhất định về cô gái thiên về tấn công này.

Cô ta quả là một đối thủ đáng giao đấu!

Trong khi cả hai trao đổi chiêu thức, Futayo cũng xem xét lại đánh giá của mình về Gin.

Lần chạm kiếm trước đó, cô cứ ngỡ Gin là một cô gái chỉ biết lao vào tấn công, nhưng bây giờ…

Nàng ta đúng là một kẻ ngốc, lấy tấn công làm phương thức phòng ngự!

Chỉ có một lý do duy nhất cho nhận định đó.

Trong khi Futayo tấn công, Gin phòng thủ bằng hỏa lực chặn đường, nhưng nàng ta vẫn né tránh và tấn công từ mọi vị trí và góc độ có thể.

Nếu Futayo không tiếp tục di chuyển, Gin sẽ bắn để giữ khoảng cách. Và nếu Futayo tiếp cận…

“...!”

Gin dễ dàng dùng song kiếm đánh vào mũi thương đang đâm tới. Nàng ta ra đòn theo cách mà nếu Futayo không gạt đi đúng cách, cô sẽ bị chém làm đôi.

Thông thường, người ta không dùng vũ khí có lưỡi để đối chọi trực tiếp với lưỡi đao kiếm khác. Xét cho cùng, chúng đều làm bằng kim loại. Một lưỡi kiếm sắc hơn có thể chém đứt nó, một cú đánh từ bên hông có thể làm nó cong đi. Đánh vào vật cứng khác có thể làm mẻ, và vết mẻ đó có thể dẫn đến gãy vỡ.

Nhưng Gin không hề quan tâm.

Futayo hiểu tại sao. Nàng ta dùng song kiếm không phải để đẩy lùi lưỡi thương của Futayo. Nàng ta đang tận dụng lực phản chấn.

Nàng ta sẽ dùng lực từ đòn tấn công của Futayo để nhảy qua lưỡi thương và dùng lực phản chấn để né tránh. Dùng tay để làm điều đó quá nguy hiểm, nên nàng ta dùng kiếm.

Cô gái này không chỉ đơn thuần thực hiện các hành động né tránh. Nàng ta đang lựa chọn một trong ba phương án đánh chặn khác nhau.

Nàng ta “tiếp” đòn của mình để chặn đứng, “gạt” đòn để làm chệch hướng, hoặc “chuyển” thế để khiến mình mất thăng bằng.

Khi nàng ta dùng lực phản chấn để nhảy lên, đó là “tiếp” đòn. Khi nàng ta xoay người để né, đó là “gạt” đòn. Khi đòn tấn công của Futayo mạnh hơn, nàng ta sẽ “chuyển” thế và phá vỡ thế cân bằng của Futayo.

Nàng ta quan sát chính xác loại và sức mạnh của đòn tấn công của Futayo, sau đó đưa ra hành động thích hợp.

Và nàng ta giữ mình ở một vị trí an toàn bằng cách tung ra các đòn tấn công để giữ khoảng cách, đồng thời thực hiện hành động né tránh.

Bây giờ cũng vậy.

Futayo thấy cặp song kiếm bên trái đang lao tới. Để chém xuyên qua lưỡi kiếm đó, Futayo nhấc Tonbokiri lên vào khoảng không giữa hai lưỡi kiếm. Cô bổ sung một động tác kéo tức thời, cố gắng chém đứt một trong hai lưỡi kiếm ở đoạn giữa.

Nhưng Gin đã hành động. Nàng ta nhảy lên, xoay cổ tay cơ khí bên trái, và dùng cặp song kiếm đang vặn xoắn kẹp lấy lưỡi thương Tonbokiri như một đôi đũa.

Nàng ta dùng đôi đũa kiếm đó nhấc bổng Tonbokiri lên trong khi lao về phía Futayo. Cùng lúc đó, nàng ta đâm tới bằng cặp song kiếm bên phải.

Bị Tonbokiri nhấc bổng lên, Futayo bị kéo về phía cô gái kia. Cặp song kiếm bên phải của Gin sắp sửa chạm đến mạn sườn trái không được che chắn của cô, nhưng cô đã kích hoạt cơ chế phóng dài của Tonbokiri.

Cơ chế đó sẽ phóng dài Tonbokiri và lực phản chấn sẽ đẩy cô lùi lại, lướt sát mặt đất.

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Gin trả lại cổ tay “đũa” của mình về trạng thái bình thường và thả Tonbokiri ra. Không còn gì cản mũi thương phóng về phía trước, nên Futayo không bị đẩy lùi, và cặp song kiếm bay thẳng về phía mạn sườn trái của cô.

“Kh!”

Trong một quyết định chỉ diễn ra trong tích tắc, Futayo thu lại cơ chế phóng dài, đồng thời dùng sức tay tung Tonbokiri lên không trung phía trên, khiến nó xoay vòng. Về phần mình…

Bên dưới!

Cô vừa kịp cúi xuống né được cặp song kiếm.

Trong khi cặp song kiếm được rút về, Futayo lùi lại một chút và giơ tay qua đầu để tóm lấy cán thương Tonbokiri. Với vũ khí giơ cao quá đầu, cô vung nó xuống trong khi đứng dậy và tiến về phía trước.

Trong khoảnh khắc đó, Gin đưa cổ tay trái của mình đến một vật gì đó trong khi vẫn nắm chặt cặp song kiếm như đôi đũa.

Vật đó là một trong những khẩu Arcabuz Cruz đang lơ lửng giữa không trung. Bằng cách ấn cổ tay vào đuôi súng, nàng ta ép họng súng nhắm về phía Futayo.

“...!?”

Ngay khi Futayo nhảy sang phải, khẩu Arcabuz Cruz khai hỏa. Nó xé một đường chéo trên mặt sàn, và Gin dùng lực giật để nhảy đi.

Nhẹ quá!

Nàng ta xoay toàn bộ cơ thể theo đường chéo để di chuyển sang bên phải của một ngôi nhà kiểu Tây nằm sát con đường lớn ở khu cảng của Tama.

Futayo vừa có phần thán phục, vừa có phần kinh ngạc. Cô né đòn bằng tốc độ thuần túy, nhưng cô gái này lại dùng sự nhanh nhẹn, khéo léo của mình. Quả thực đó là sự vận dụng cơ thể một cách điêu luyện.

Và trên hết, việc nàng ta luôn có một đường thoát…

Thật khiến mình phát cáu!

Futayo đuổi theo. Cô xoay Tonbokiri trong tay, tăng tốc ở bước thứ hai và truy đuổi Gin.

Cô lao vào con đường phụ giữa ngôi nhà kiểu Tây và nhà hàng xóm bên trái của con đường chính.

Futayo tiếp tục. Cô lao chéo vào con đường phụ bên phải của ngôi nhà kiểu Tây đó.

Đúng lúc đó, một phát đạn bay ra từ con đường phụ ấy.

Gin đã chờ cô vào con đường để khai hỏa, nhưng Futayo không quan tâm. Cô phóng dài Tonbokiri cắm xuống mặt đất phía sau.

Lực phản chấn đưa cô đến một thứ gì đó.

Một bức tường!

Như thể bị đẩy vọt lên không trung, cơ thể đang chạy chéo của Futayo nghiêng sang trái, để rồi đôi chân cô đáp lên bức tường.

Và cô chạy. Cô chạy xéo lên bức tường của tòa nhà bên cạnh.

“...!”

Khi chạy dọc theo bức tường, cô phát hiện ra kẻ thù của mình ở giao lộ giữa con đường phụ và một con hẻm.

Cô đạp vào tường và nhảy vọt qua đầu Gin. Thay vì rơi xuống theo quỹ đạo parabol, cô thực hiện một cú nhảy thẳng băng qua Gin.

Trong khi lướt qua trên đầu, cô vung Tonbokiri xuống dưới để chém Gin.

Cô không đáp đất rồi mới tấn công. Dù chỉ lộ ra sơ hở nhỏ như vậy cũng rất nguy hiểm với đối thủ này.

Nhưng Tachibana Gin di chuyển nhẹ nhàng như đang múa và thậm chí không thèm ngước nhìn cô gái trên đầu.

“Kia.”

Tuy nhiên, hành động của nàng không phải là một đòn tấn công.

Nàng di chuyển sang trái như thể kéo theo khẩu Arcabuz Cruz, và chạy xuống con hẻm phía sau ngôi nhà kiểu Tây.

Đó chỉ đơn thuần là một cuộc tẩu thoát không hề có ý định phản công.

Nàng ta đã bỏ chạy, nhưng…

Làm tốt lắm! Futayo nghĩ. Cô ta chơi mình một vố rồi.

Đòn phản công duy nhất mà Gin có thể thực hiện khi Futayo đang ở trên không là dùng Arcabuz Cruz, nhưng bắn lên trên sẽ khiến lực giật của súng dội xuống đất và ngăn nàng ta di chuyển ngay lập tức.

Nếu điều đó xảy ra, Futayo chỉ cần chém tan viên đạn.

Nếu sau đó cô vung thương xuống Gin, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tuy nhiên, Gin đã không tự dồn mình vào thế bí bằng đòn phản công đơn giản đó. Nàng ta đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra và đã tẩu thoát.

Và điều đó có nghĩa là…

Bây giờ đến lượt mình gặp rắc rối khi đang ở trên không thế này!

Gin sẽ kéo dãn khoảng cách và sau đó khai hỏa một cách an toàn.

Tiếng cọ xát vang lên xung quanh Gin khi nàng di chuyển xuống con đường phía sau ngôi nhà kiểu Tây. Khi chạy dọc con đường, cặp song kiếm chữ thập và khẩu Arcabuz Cruz của nàng cọ vào bức tường của ngôi nhà.

Nhưng Futayo thấy Gin quay lại ở góc cua tiếp theo, và khẩu Arcabuz Cruz đang ngước lên phía cô.

“Đi!”

Futayo chĩa đuôi thương về phía ngôi nhà hàng xóm phía sau và một lần nữa phóng dài vũ khí giữa không trung.

Cô bay vút trong không khí để truy đuổi Gin.

Futayo lao mình về phía mái của ngôi nhà phía sau ngôi nhà kiểu Tây. Đó là một mái nhà bằng rơm.

Ngay khi cô vừa đáp xuống, một phát đạn được bắn lên từ bên dưới.

Gin dùng lực giật của phát bắn chéo tầm thấp để nhảy vào con đường phụ quay trở lại đường chính.

Nàng ta đang hoàn thành vòng chạy quanh ngôi nhà kiểu Tây.

Futayo đạp vào mái rơm ngay trước khi nó nổ tung và thực hiện một cú nhảy lớn. Cô nhảy qua đầu Gin và đến mái của ngôi nhà bên trái ngôi nhà kiểu Tây, nhìn từ con đường chính.

Cô bắt đầu chạy ngay khi đáp xuống, và Gin đang chạy về phía con đường chính bên dưới và bên trái cô.

Nhưng Gin quá chậm. Dù nhanh nhẹn, nàng ta lại thấp bé. Dù sức tấn công lớn, vũ khí của nàng ta lại quá nặng.

Và điều đó có nghĩa là Futayo có thể vòng ra trước mặt nàng ta.

Với sự chênh lệch độ cao giữa con đường phụ và mái nhà, Futayo bắt kịp nàng ta ở bước thứ hai và vượt lên ở bước thứ ba.

Đến bước thứ tư, cô dậm chân xuống mái nhà và phóng mình vào không trung. Cô nhắm vào giữa con đường chính, ngay trước mặt con đường phụ.

Nhưng ngay khi cô định đáp xuống con đường chính đó, cô nghe thấy một phát súng bắn về phía điểm đáp.

“!?”

Futayo bối rối vì phát bắn đó sẽ tạo ra lực giật. Bắn ra đường chính sẽ đẩy Gin lùi sâu hơn vào con đường phụ.

Nếu vậy, tại sao ngay từ đầu nàng ta lại chạy ra đường chính?

Nàng ta đang ứng biến sao? Không, chẳng lẽ mọi hành động trước đó đều là để chuẩn bị cho đòn tấn công này!?

Futayo không biết, nhưng cô cố tình ngã nhào ngay khi đáp đất.

Cô không dừng lại.

Cô duy trì động lượng của cú nhảy trong khi lăn vài mét trên mặt đất. Bề mặt con đường mà cô vừa lướt qua một khoảnh khắc trước đó bị xé toạc, và viên đạn nảy lên va vào ngôi nhà đối diện.

Tiếng gỗ vỡ vụn và đồ đạc trong nhà vỡ nát vang lên, nhưng tất cả đống đổ nát đều văng ra phía sau tòa nhà, không có mảnh nào bay ra đường chính.

Trong lúc lắng nghe tiếng ồn ào và cảm nhận sự rung chuyển, Futayo đứng dậy và nhìn về phía trước.

Trước mặt cô là ngôi nhà kiểu Tây mà họ vừa chạy một vòng quanh, nhưng cô nhận thấy một sự thay đổi nhất định đối với công trình bằng đá đó.

Hai bên mép tường có những vết cắt dài ngang thắt lưng, như thể để cắt xuyên qua ngôi nhà.

Cô đã để ý thấy Gin cọ cặp song kiếm chữ thập của mình vào ngôi nhà khi chạy dọc các con đường phụ, nhưng bây giờ…

“Không thể nào.”

Futayo cau mày đúng lúc ngôi nhà trước mặt cô nổ tung như thể nhảy bật lên không trung.

Ngôi nhà đã phát nổ do sóng xung kích từ những phát đạn mà Gin đã bắn vào nó từ lối vào phía sau.

Hai viên đạn Arcabuz Cruz xuyên qua các bức tường bên trong từ phía sau và phát nổ ở lối vào chính. Sóng xung kích đẩy bức tường ra ngoài từ bên trong và khiến ngôi nhà vỡ tung.

Ngay trước khi lực đó phát nổ, ngôi nhà phồng lên và vươn cao.

“...!”

Nhưng Gin đã thấy vết cắt sâu mà nàng đã tạo ra trên các bức tường của ngôi nhà. Trong khi chạy quanh ngôi nhà, nàng đã cắt một vòng quanh các mặt bên và mặt sau của tòa nhà.

Vụ nổ của sóng xung kích thoát ra qua những vết cắt đó và hất tung phần còn lại.

“Đi!!”

Như thể đáp lại tiếng hét của Gin, ngôi nhà kiểu Tây bị xé toạc tại “đường rạch” mà nàng đã tạo ra và bị hất tung từ bên trong. Tuy nhiên, tòa nhà nghiêng về phía bức tường trước còn nguyên vẹn, bị xé khỏi ba bức tường còn lại và sụp đổ về phía con đường chính.

“Đi!”

Nó bị thổi bay về phía Futayo.

Gin tiếp cận ngôi nhà đang để lộ trần nhà ra trước mặt nàng và đổ sập về phía con đường chính.

Thế nào!?

Cho đến lúc đó, họ đã trao đổi các đòn tấn công dạng tuyến và điểm, nhưng nàng đã tung ra một đòn tấn công dạng diện khổng lồ.

Cách duy nhất để tránh một mặt phẳng là vòng quanh nó.

Điều đó thường có nghĩa là sang phải hoặc trái, nhưng nàng có một dự đoán khác.

Ta nghe thấy tiếng cô ta di chuyển về phía trước.

Nàng đã nghe thấy tiếng cơ chế phóng dài của Tonbokiri và cũng nhìn thấy một cán thương vươn thẳng lên trời phía sau ngôi nhà đang sụp đổ.

Do đó, nàng chạy về phía trước. Nàng sẽ di chuyển ngay bên dưới cú nhảy của đối thủ và phản công từ điểm mù đó.

Bất cứ điều gì khác đều quá nguy hiểm. Rốt cuộc, đối thủ đang rơi xuống này hoàn toàn có thể sử dụng sức cắt của mình giữa không trung nếu đối mặt với kẻ địch ngay phía trước.

Vì vậy, Gin chạy vào bên trong ngôi nhà đang sụp đổ và nhắm lên trên, lưng quay về phía ngôi nhà.

Chủ nhân Muneshige.

Điều này sẽ khôi phục danh vị thừa kế của ngài, nàng nghĩ. Không kẻ thù nào mạnh hơn ngài, người đã ban cho ta đôi tay giả này.

Nàng ngước nhìn vầng trăng, và một thứ gì đó bay qua với hai vầng đĩa nhợt nhạt đó làm nền.

Đó là Tonbokiri, nhưng không phải là toàn bộ vũ khí.

Chỉ có cán thương!?

Không có ai cầm nó và nó cũng không có lưỡi. Chỉ có cán của Tonbokiri bay trong không trung.

Tại sao?

Nàng tự hỏi, nhưng cũng không cảm nhận được kẻ thù của mình ở bên trái hay bên phải.

Vậy thì cô ta hẳn là…

Ngay khi cảm nhận được nguy hiểm, lối vào chính của ngôi nhà đã sụp đổ hoàn toàn di chuyển ra sau lưng nàng.

Cửa trước của ngôi nhà sụp đổ bị đá tung từ mặt đất.

“Thất lễ rồi!!”

Futayo lao đi.

Cô cúi người lách qua lối vào và đặt chân lên sàn nhà, rồi tăng tốc về phía lưng Gin khi cô gái đang cố gắng quay lại.

Mình sẽ đánh bại cô ta!!

Cô gái đó có một niềm tin nhất định. Nàng tin rằng chỉ có mình, người vợ, mới có thể cứu chồng mình.

Đánh bại một niềm tin độc nhất vô nhị như vậy không hề dễ dàng.

Không thể làm được nếu không tung hết sức, và Futayo cần phải giải quyết chuyện này trong một khoảnh khắc.

Nói cách khác…

Mình không thể để mất bất cứ thứ gì!

Dù kẻ thù là ai, chủ nhân của Futayo đã khóc vì một mất mát và bảo cô hãy ngăn chặn bất kỳ tổn thất nào trong tương lai.

Vậy nên…

“Ngươi là của ta!”

Cô vung mũi thương Tonbokiri và phần đế dài một mét gắn liền với nó.

Cô lướt vòng sang bên phải Gin và vung lưỡi thương xuống bằng tay trái.

“Một!”

Từ phía sau, cô chặt đứt cánh tay giả bên phải của Gin ngay tại vai.

Và khi cô lao từ bên phải Gin sang phía trước bên trái của nàng, cô chuyển Tonbokiri sang tay phải, xoay nó xuống dưới và ra sau, rồi vung ngược lên.

“Hai!!”

Cô cảm nhận được cú đánh trúng mục tiêu, cắt đứt cánh tay giả bên trái của Gin từ nách xuyên qua vai.

Khi Futayo nghiêng người về phía trước và nhìn lại dưới cánh tay mình, cô thấy hai cánh tay giả bay trong không trung.

Gin mất kiểm soát hai khẩu Arcabuz Cruz, khiến chúng từ từ rơi xuống sàn.

Khi Futayo nghe thấy tiếng động trầm đục đó, cô bước thêm vài bước nữa và trượt dừng lại.

Phía sau cô, ngôi nhà không chịu nổi sức nặng của chính nó và tiếp tục sụp đổ đè lên con đường chính.

Với lưng quay về phía đống đổ nát đó, Gin từ từ mềm nhũn và quỳ xuống.

“————————”

Futayo đứng dậy trong khi lắng nghe những tiếng cọt kẹt khe khẽ và âm thanh của những vật thể rơi xuống, có thể gọi là dư âm của vụ sập nhà.

Cô hít một hơi.

Nn.

Toàn thân cô cảm thấy nặng trĩu. Đó là sự mất căng thẳng hơn là sự kiệt sức, làm cho tốc độ của cô trở nên chậm chạp một cách kinh khủng.

Thú thật là cô cảm thấy buồn ngủ và tự hỏi liệu mình có thể vực dậy tinh thần kịp thời để cứu các đồng đội trên chiến trường tiếp theo không.

Để làm được điều đó, cô di chuyển cơ thể nặng nề của mình và đi tới nhặt cán thương của Tonbokiri.

Ngay khi cô tóm lấy nó từ nơi nó rơi gần lối vào phía sau và lắp vào Tonbokiri, cô nhận ra đầu óc mình đã trở nên sắc bén.

Cô tự hỏi tại sao, nhưng chỉ có một lý do duy nhất: cô đã nghe thấy hai tiếng động chắc nịch phía sau mình.

Hai chiếc hộp kim loại trên vai Gin đã rơi xuống sàn.

Chỉ riêng điều đó thì không có gì đáng thắc mắc. Không khó để hiểu tại sao chúng lại trượt xuống một khi đôi tay giả nâng đỡ chúng đã bị chặt đứt.

Nhưng khi Futayo quay lại, cô thấy rõ ràng những chiếc hộp đó đã bật mở do cú sốc khi va chạm.

Cánh tay?

Chúng trông giống như tay người, nhưng về mặt kỹ thuật thì không phải. Các mối nối của cơ bắp có màu đen và các biểu tượng chữ thập được gắn ở vai. Chúng di chuyển lên dọc theo vai Gin và tự xoay các trục kết nối để gắn vào.

Và ngay khoảnh khắc chúng kết nối, những chữ thập trên vai phát sáng màu đỏ.

Những ngón tay cử động. Ban đầu chúng cử động một cách hỗn loạn, nhưng chẳng mấy chốc chúng đã mềm mại và nắm lại thành nắm đấm.

“Thật tình.”

Gin nói nhỏ.

“Cứ thử nghiệm mấy thứ mới là lại ra nông nỗi này.”

thumb

Cô gái nhỏ bé từ từ dồn sức vào đầu gối và đứng dậy.

Nhưng không chỉ có nàng đứng lên. Ánh sáng nhấp nháy trong những chữ thập trên vai nàng khiến đôi tay giả to lớn ở hai bên lơ lửng trong không trung, và những khẩu Arcabuz Cruz cũng được nhấc lên theo.

Trên hết, đôi tay mới của nàng rút ra một thứ gì đó từ không khí.

Đó là khẩu Arcabuz Cruz thứ ba và thứ tư, nhưng chúng dài và lớn hơn những khẩu trước. Ngay cả đôi tay giả to lớn đang giữ chúng từ phía sau cũng không dài bằng một nửa chúng.

Bây giờ nàng có tổng cộng bốn khẩu pháo lơ lửng trong không khí, và đôi tay mới của nàng nắm lấy cặp song kiếm chữ thập.

“Thật tình,” Gin nói một lần nữa. “Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải sử dụng trang bị tương đương với lúc Chủ nhân Muneshige đánh bại ta.”

“Tương đương!?”

Câu hỏi của Futayo nhận được một tiếng cười khẽ đáp lại.

“Đừng nói với ta là cô nghĩ những gì ta đang dùng vừa rồi cũng giống như hồi đó. Đây là tay của ta. Lúc đó, ta vẫn còn đôi tay nguyên bản và ta điều khiển đôi tay giả lớn cùng Arcabuz Cruz bằng thiết bị điều khiển trọng lực cài đặt trong cặp song kiếm chữ thập.”

Nàng hít một hơi.

“Thứ này dùng để tốc chiến tốc thắng, nên cha và Chủ nhân Muneshige đã cấm ta sử dụng, nhưng ta đã đúng khi mang chúng theo để không phải hối tiếc. Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng chúng để chống lại một con người lần nữa.”

Nàng ngẩng đầu lên, để lộ một nụ cười trên môi và những giọt nước mắt lăn dài trên má.

“Xé nát nó ra, Cuatro Cruz.”

Sau những lời đó, một phần của Tama nổ tung.

Futayo nhảy lên.

Cô dùng cơ chế phóng dài để nhảy lên mái của ngôi nhà phía sau ngôi nhà đã sụp đổ.

Nhưng sau khi đáp xuống, cô tiếp tục yêu cầu cơ thể mình phải chạy.

Xét cho cùng…

“...!”

Mái nhà nổ tung. Và nó không chỉ xảy ra một hay hai lần. Trong khi cô cố gắng chạy ngược chiều kim đồng hồ dọc theo các mái nhà xung quanh ngôi nhà sụp đổ, một loạt bốn phát đạn như trống dồn dập đâm sầm vào chúng.

Cô bị truy đuổi bởi một chuỗi những tiếng nổ đại bác không ngừng nghỉ.

“!”

Cô nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác trong khi chạy.

Cô đang chạy trước vòng xoay của Gin, nên cô nghĩ mình an toàn.

Một khi xuống được đường, cô sẽ thấy đống đổ nát của ngôi nhà sụp đổ. Nó không còn giữ được hình dạng của một ngôi nhà, nhưng vẫn còn tường và cột. Những thứ đó có thể vô nghĩa trước những viên đạn, nhưng chúng sẽ che khuất cô khỏi tầm nhìn của Gin.

Cô chạy dọc theo các mái nhà và hướng về con đường chính.

Và ngay khi chân cô chuẩn bị đặt lên mép mái nhà cuối cùng, Gin đặt tay phải lên đuôi khẩu Arcabuz Cruz nhỏ bên phải.

“Kia rồi!”

Bắn khẩu pháo ra ngoài tạo ra lực giật sang trái, giúp nàng tăng tốc độ xoay về phía Futayo.

Và đó không phải là tất cả. Nàng nhấc đầu gối trái lên trong khi xoay, đặt chân lên khẩu Arcabuz Cruz lớn bên trái, và ép nó xoay nhanh hơn nữa.

Họng súng sắp bắt kịp cô và khai hỏa, nên Futayo đưa ra quyết định trong tích tắc.

“Trói buộc! Tonbokiri!!”

Khẩu Arcabuz Cruz bên dưới bị mái nhà che khuất nên lưỡi thương của cô không thể với tới, nhưng cô đang chém một thứ khác.

Mép mái nhà!

Với một tiếng xoẹt, mép mái nhà mà cô định đặt chân lên trượt xuống.

Ngay khi đường cắt chéo của cô tạo ra một khoảng trống, cô xoay người như thể ném mình về phía trước và đưa cơ thể vào khoảng trống đó. Một khoảnh khắc sau, viên đạn của Gin bay sượt qua lưng cô gần mông. Nếu cô tiếp tục chạy, nó đã trúng vào eo cô rồi.

Cô duỗi mạnh chân trái giữa không trung để làm biến dạng vòng quay của mình, qua đó thay đổi thời điểm đáp đất. Cô sử dụng quỹ đạo hình elip của mình để có thời gian nâng cơ thể lên. Cô đáp xuống chính xác vào lúc trọng tâm của mình không bị dịch chuyển quá thấp.

Cô nhìn về phía trước từ tư thế bò của mình và thấy đống đổ nát của ngôi nhà.

Cô lao đi.

Gin vẫn đang xoay về phía cô sau khi bắn về phía mái nhà.

Sau khi bắn chéo lên trên, súng sẽ bị giật ngược xuống đất, đặc biệt là với khẩu Arcabuz Cruz lớn hơn. Khẩu pháo chữ thập khổng lồ sẽ ngăn nàng xoay thêm nữa.

Và thế là Futayo lao về phía trước. Cô giữ người thấp để ẩn sau những gì còn lại của các bức tường nhà. Một khi Gin quay về phía cô, nàng ta sẽ không thể nhìn thấy cô ngay lập tức.

Trong khi đó, cô có thể thấy khẩu Arcabuz Cruz lớn đang vươn chéo lên trên bức tường. Ngay cả khi Gin nhắm vào cô, cô vẫn có thể xác định được quỹ đạo của viên đạn miễn là cô có thể nhìn thấy chuyển động của khẩu pháo. Vậy nên…

Mình sẽ thắng!

Có điều gì đó khác biệt ở đối thủ này.

Có lẽ là vì nàng ta khăng khăng một cách kỳ lạ về việc phải chiến thắng.

Futayo cũng vậy, nhưng cô chỉ tập trung vào việc đánh bại đối thủ của mình.

Tuy nhiên, đối thủ này có gì đó khác lạ, và Futayo không biết đó là gì.

Nhưng dù không biết, cô vẫn tiếp tục.

Cô sẽ đánh bại nàng ta. Đó là tất cả những gì cô có thể làm, vậy nên cô sẽ làm. Cô xoáy đầu ngón chân cái vào mái rơm đã sụp như thể đang chạy lên một bề mặt thẳng đứng, nhưng lần này là trên một bề mặt nằm ngang.

“...!”

Và cô chạy.

Futayo chạy.

Cô đã kích hoạt thuật tăng tốc của mình.

Cô có tốc độ, nên cô tiếp tục tiến lên.

Nhưng cô thấy một thứ gì đó.

Khẩu Arcabuz Cruz lớn ở phía trên bên trái đang xoay về phía cô. Nó sẽ không kịp nhắm vào cô, nhưng cánh tay của Gin đột nhiên vươn về phía bầu trời phía sau bức tường.

Gin đặt đuôi của một khẩu Arcabuz Cruz nhỏ vào phía trước của khẩu lớn.

“Ta đi đây.”

Với những lời đó, nàng khai hỏa, và khẩu lớn bị đẩy xoay về phía Futayo.

Tuy nhiên, Futayo xác định ngay cả điều đó cũng không đủ. Cô đã tiến vào gần hơn cả nòng súng. Cô biết mình sẽ thắng nếu tiếp tục như thế này, nên cô tăng tốc.

Nhưng một khoảnh khắc sau, khẩu Arcabuz Cruz nhỏ lại khai hỏa, tạo ra một chuyển động mới.

“!?”

Khẩu Arcabuz Cruz lớn hoạt động như một cú đánh tốc độ cao từ bên hông, phá hủy ngôi nhà mà Futayo đang chạy qua.

Đối với Futayo, đây giống như một cú đánh khổng lồ từ bên trái.

Mấy khẩu Arcabuz Cruz lớn không phải dùng làm súng sao?

“Chúng là vũ khí cận chiến có lắp pháo à!?”

Futayo nhận ra chúng được chế tạo để tấn công pháo đài.

Đạn pháo và những cú đánh vật lý của chúng có thể xuyên thủng lớp thuật pháp phòng ngự của các bức tường và cổng thành của một pháo đài.

Nhưng cô cũng nhận ra những gì cựu Tây Quốc Vô Song Tachibana Dousetsu, một người có trình độ ngang với cha cô, đã trao và dạy cho con gái mình.

Những vũ khí đó có thể được tạo ra để tấn công pháo đài, nhưng nàng ta đang dùng chúng để bảo vệ pháo đài là chính mình!!

Nàng ta đang bảo vệ danh xưng Tachibana.

Nàng không giống Futayo, người được tự do lựa chọn có thừa kế danh vị hay không.

Trong khi Futayo ra trận để tranh tài thắng bại, cô gái này đã sống một cuộc đời mà thất bại là điều không thể chấp nhận.

Có phải vì thế không? Futayo tự hỏi khi cô dùng cán thương Tonbokiri chặn cú đánh.

Cô đã xác định được sự khác biệt mà cô cảm nhận được ở đối thủ này.

Đó là sự cự tuyệt!

Đây không phải là hai người khao khát chiến đấu nâng đỡ nhau lên một tầm cao mới trong cuộc giao tranh.

Khi Gin chiến đấu, đó là một cô gái đã tự mình rèn luyện, cự tuyệt bất cứ ai tiếp cận nàng.

Suốt thời gian qua, nàng liên tục bắn nhưng không trúng, thực hiện nhiều động tác gượng ép, và kiên trì né tránh và tấn công, nhưng những điều đó không được thực hiện với ưu tiên hàng đầu là đánh bại đối thủ. Vô số đòn tấn công không ngừng nghỉ của nàng là nhằm mục đích khác.

Các đòn tấn công của nàng lấp đầy các khoảng trống để tạo nên những bức tường thành!

Suy nghĩ đó vừa lóe lên thì một cú đánh từ bên trái ập đến.

Nó lao tới từ bên hông để hất cô lên không trung, nhưng trong khoảnh khắc va chạm, cô rút lại cánh tay đang đỡ bằng Tonbokiri và hấp thụ lực. Sau đó, cô duỗi mạnh cánh tay đó ra.

“Hừ.”

Với một tiếng thở, cô tự mình nhảy lên.

Cô xoay một vòng giữa không trung và đáp xuống một con đường phụ bên phải của đường chính. Cô đứng trước tòa nhà bên phải của ngôi nhà đã sụp đổ.

Cô cố gắng đứng thẳng người khi đáp đất, nhưng hai cái bóng ập đến từ trên cao.

Hai khẩu Arcabuz Cruz lớn rơi xuống như thể đang được hai cánh tay giả vung xuống.

Hai họng súng thẳng hàng ngay trước mặt cô. Cô cố gắng né sang phải hoặc trái, nhưng những khẩu Arcabuz Cruz nhỏ đã dàn hàng bên cạnh chúng để có thể bắn và cắt đứt đường thoát của cô.

Mình không còn đường lui!

Ngay khi cô theo bản năng gồng cứng người, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau những họng súng.

“Xé nát nó ra!”

Những khẩu pháo khai hỏa.

Gin quan sát khi hai khẩu Arcabuz Cruz lớn bắn thẳng về phía trước.

Tuy nhiên, nàng thấy nữ chiến binh cầm thương lao mình về phía trước, lao đầu vào những khẩu Arcabuz Cruz lớn.

Trông như tự sát, nhưng những khẩu Arcabuz Cruz nhỏ đã ngăn cô ta né sang trái, phải, hoặc lên trên, và cô ta không có đủ thời gian để cúi xuống.

Nếu vậy, lựa chọn của cô ta là tốt nhất có thể. Xét cho cùng…

Phát bắn này…

Cả hai khẩu Arcabuz Cruz lớn đều đủ rắn chắc để dùng làm vũ khí cận chiến.

Khi chúng được đặt cạnh nhau, độ dày của các nòng súng tăng gấp đôi ở giữa.

Đó là lý do tại sao nữ chiến binh nghiêng người về phía trước và đặt đầu vào giữa hai họng súng.

Những tiếng gầm và đạn pháo lướt qua hai bên đầu cô, và mái tóc đen được buộc của cô bung ra bay trong không khí. Và phía sau mái tóc đen đang nhảy múa trong đêm đó, ngôi nhà đối diện nổ tung.

Gin sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Honda Futayo. Pha né đòn này rõ ràng là hoàn toàn tự nhiên đối với cô ta. Sau đó, cô ta cố gắng dùng tay tóm lấy những khẩu Arcabuz Cruz lớn.

“...!!”

Gin điều khiển đôi tay giả lớn kéo những khẩu Arcabuz Cruz lớn lại và ra lệnh cho những khẩu Arcabuz Cruz nhỏ khai hỏa.

Trong khi đó, mái tóc đen nhảy về phía con đường bên phải.

Gin quay người. Nàng dùng lực đẩy của những khẩu Arcabuz Cruz nhỏ và của chính chân phải mình để nhanh chóng xoay các khẩu pháo. Nàng truy đuổi và bắn vào Futayo, người đang nhảy lên không trung và chạy vòng quanh trên các mái nhà và con đường phụ.

Họ đã xoay ba vòng.

Gin xoay chính cơ thể mình làm trục quay ở trung tâm của tiếng gầm rú, sự rung chuyển, cơn gió, ánh trăng, và mọi thứ khác. Sau một vòng xoay nhẹ nữa, nàng nhìn xung quanh.

Không còn gì cao hơn thắt lưng trong bán kính năm mươi mét xung quanh nàng.

Không còn gì, ngoại trừ một bóng người đang đứng. Bóng người đó đứng phía sau một dãy nhà sụp đổ, với con đường chính bên phải họ. Và bóng người đó đang lao thẳng về phía nàng.

Ồ, Gin nghĩ. Cô gái này đã khiến ta phá hủy thành phố để tạo ra một đường thẳng cho cô ta tăng tốc.

“Thật điên rồ.”

Những viên đạn bắn ra cùng với những lời đó đã bị Futayo dễ dàng né tránh khi cô lao tới.

Cô ta có gan lắm, Gin nghĩ.

Có phải cô ta đã khiến ta bắn ở cự ly cực gần lúc nãy để xua tan nỗi sợ của mình?

Rất có thể là như vậy. Những thứ cô ta cho là đại bác đã được dùng như vũ khí cận chiến. Để loại bỏ sự do dự và suy nghĩ lại chiến thuật, cô ta đã đến để tìm hiểu đòn tấn công của những khẩu Arcabuz Cruz lớn ở cự ly gần.

Gin thấy đối thủ này thật không thể tin được. Chiến đấu là một việc nguy hiểm đối với người mang danh vị thừa kế. Muneshige là bằng chứng cho điều đó. Ngài ấy sắp mất đi danh vị, mối quan hệ với Gin, và nhiều thứ khác.

Và vì vậy Gin không muốn chiến đấu nếu có thể tránh được. Ấy thế mà…

Thật hoài niệm.

Suy nghĩ thầm lặng đó đến với nàng.

Gin đã từng chiến đấu với một chàng trai trẻ nhiều lần.

Khi cha nàng lần đầu tiên đưa cho nàng một thanh kiếm gỗ và bảo nàng đấu với chàng trai trẻ đó, nàng đã nghĩ như sau.

Tại sao mình phải đấu với một người rõ ràng là yếu ớt như vậy?

Và anh ta đã yếu. Anh ta bị đánh gục mà không trụ nổi vài chiêu.

Sau đó, cha nàng thông báo rằng anh ta là cậu sinh viên làm thêm nghề đưa thư địa phương.

Nàng đã bối rối không hiểu tại sao mình lại phải đấu với một người như thế. Rốt cuộc, anh ta cao lớn và màu tóc cùng màu mắt của anh ta khác với những gì nàng quen thuộc. Hơn nữa, anh ta nói rất nhiều. Thú thật, nàng thấy anh ta thật kỳ quái. Cảm giác đó đã chuyển thành căm ghét một khi cha nàng nói rằng anh ta muốn thừa kế danh vị Muneshige.

Một người hoàn toàn khác biệt với nàng sẽ trở thành chồng của nàng.

Nàng cảm thấy như thể cha mình đã phản bội nàng. Nàng xem đó là một kế hoạch ích kỷ giữa những người đàn ông.

Và sự căm ghét cùng nghi ngờ đã khiến nàng trở nên khắc nghiệt hơn bình thường. Nàng đã đánh gãy xương sườn và các xương khác của anh ta nhiều lần. Nhưng sau một tuần, anh ta đã đến một cách bình tĩnh hơn. Anh ta dường như đã thừa kế danh vị của người đứng đầu hệ thống bưu chính và bắt đầu kiếm được số tiền đáng kể, nên anh ta nói rằng anh ta có thể bị đánh bại bao nhiêu lần cũng được.

Tại sao?

Gin đã sợ làm ô danh mình và không thích chiến đấu vì sợ mất danh vị thừa kế, vậy tại sao người này lại sẵn sàng lao mình vào vị trí đó?

Cuối cùng, thanh kiếm gỗ đã được thay thế bằng một cây gậy kim loại rồi đến một thanh kiếm thật, và vết thương của anh ta ngày càng nghiêm trọng.

Tuy nhiên, nàng đã dần dần hiểu ra một điều.

Phương pháp tấn công và né tránh của anh ta tương tự như của nàng.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn không thể thắng. Khi anh ta bắt đầu suy nghĩ sau một thất bại nhất định, nàng đã nói với anh ta như sau.

Ngươi không thể đánh bại ta bằng cách giống như ta được. Xét cho cùng, cơ thể và vóc dáng của chúng ta khác nhau.

Nghĩ lại, nàng nhận ra mình đã cho anh ta câu trả lời ở đó.

Anh ta đã bắt đầu học các đòn tấn công sử dụng thuật tăng tốc và nắm vững các nguyên tắc cơ bản của chiến đấu từ ví dụ của nàng.

Khi điều nàng có thể làm được nhiều nhất là chịu đựng các đòn tấn công của anh ta, nàng quyết định kết thúc mọi chuyện.

Ta đã cố gắng tung hết sức và cự tuyệt anh ta.

Ngay cả khi bị thương, anh ta vẫn bình tĩnh lao về phía trước. Khi nàng tung ra đòn tấn công sẽ kết thúc mọi chuyện, nàng đã nói gì với anh ta?

Ta đã bảo anh ta “coi chừng”.

Nhưng anh ta đã vượt qua sự mong đợi của nàng. Anh ta đã né được đòn tấn công, chặt đứt tay nàng, và ôm lấy cơ thể đẫm máu của nàng. Anh ta đưa đôi tay đang ôm của mình đến những mỏm vai của nàng và ấn vào để cầm máu. Nàng nhớ như in cảm giác cào xé của những ngón tay anh ta ôm trực tiếp vào dây thần kinh và xương của mình.

Mỗi khi nàng tháo tay giả ra và để anh ta ôm mình với đôi tay cắm vào các đầu nối, tất cả lại ùa về.

Nàng sẽ mất hết sức lực, nhưng nàng sẽ cảm thấy sự nhẹ nhõm vô bờ khi có ai đó ôm lấy cốt lõi con người mình.

Đó là một sự phụ thuộc trao đi tất cả cho cảm giác được bảo vệ đó.

Nàng tự hỏi tại sao anh ta lại tiếp tục chiến đấu với mình.

Nàng chưa bao giờ hỏi và nàng vẫn còn quá sợ hãi để làm điều đó.

Không biết mang lại sự lo lắng và vì vậy nàng đã nhắm vào mạng sống của anh ta nhiều lần sau đó, nhưng anh ta đã bình tĩnh chấp nhận tất cả. Khi nàng dọn cho anh ta món ăn có độc, nàng đã cho rằng anh ta sẽ oán hận và rời đi, nhưng anh ta đã cứ thế ăn nó. Khi nàng điên cuồng chăm sóc cho anh ta sau đó, nàng một lần nữa nhận ra rằng mình đã hoàn toàn vô vọng.

Khi nàng nghĩ lại, nàng thực sự nhớ đến một cậu sinh viên kỳ lạ làm thêm nghề đưa thư.

Nàng đã luôn ở nhà để bảo vệ danh vị thừa kế và gìn giữ tên tuổi của Tachibana Tây Quốc Vô Song, nhưng người kỳ lạ này đã luôn chào hỏi và mỉm cười với nàng. Phông nền phía sau anh ta luôn là những gì nằm ngoài cổng và tường nhà Tachibana: những cây hoa anh đào, biển cả, khu rừng mùa thu, và những cánh đồng tuyết. Nhưng nàng chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh ta sẽ nắm tay nàng và đưa nàng đi xem những thứ đó.

Nhưng…

Ai đó đã cắt đứt mối liên kết giữa họ, và bây giờ nàng đang bắn vào người đó.

“...!!”

Nàng gửi đi sự cự tuyệt của mình bằng cách bắn liên tục.

Futayo ép mình tiến về phía trước.

Chỉ né tránh thôi là không đủ, nhưng cô không thể phòng thủ. Điều cô có thể làm nhiều nhất là làm chệch hướng, nhưng Tonbokiri sẽ không chịu nổi với bất kỳ phương pháp thông thường nào.

Và thế là cô suy nghĩ.

Đã có người đánh bại kẻ địch này!

Đó là Tachibana Muneshige, nhưng ngài ấy đã làm thế nào?

Nàng đã có manh mối. Trong lần chạm trán trước, chàng đã sử dụng một Logismoi Óplo mang hình dạng một thanh đại đao. Và giờ đây Gin lại đang dùng hai thanh kiếm chữ thập. Nếu vậy, kiếm có lẽ chính là vũ khí chung giữa hai người bọn họ.

Nếu nàng giả định rằng tốc độ và khả năng né tránh của mình tương đương với Muneshige, nàng biết chắc chàng cũng phải gạt những viên đạn pháo này đi y như nàng lúc này. Vậy chàng đã làm điều đó như thế nào?

Là thế này sao!?

Nàng đâm cán thương Tonbokiri về phía viên đạn đang bay tới theo một góc chéo xuống.

Và…

“!!”

Lực tác động truyền tới tận tay, viên đạn cày xước trên bề mặt cán thương, nhưng đã bị đánh bật lên trên.

Đây chính là nguyên lý được sử dụng trong giáp nghiêng. Nói cách khác, làm chệch hướng đòn tấn công theo đường chéo sẽ tốt hơn là đỡ trực diện.

Giống như Adele-dono!!

Và ngay khi đỡ được viên đạn, nàng nhận ra một điều.

Đây rất có thể là cách Muneshige-dono đã đánh bại cô ấy!!

Nàng nhìn vào cặp kiếm chữ thập của Gin.

Gin có hai thanh kiếm ở mỗi bên, tổng cộng là bốn thanh, và Futayo hiểu con số đó có ý nghĩa gì.

“Quả nhiên…!”

Nàng hét lên khi lao tới từ khoảng cách mười lăm mét.

“Tình cảm phu thê của hai người thật tuyệt vời biết bao!!”

Kẻ địch lao thẳng đến ngay trước mặt Gin.

Thật khó để nhắm vào vị trí đó bằng các khẩu pháo ở hai bên, vì nếu nhắm vào chính giữa thì đạn sẽ va vào nhau.

Đó là lý do tại sao Gin dịch chuyển các khẩu Arcabuz Cruz lớn để chúng xếp thành một hàng dọc ở trung tâm rồi khai hỏa.

Điều này cho phép các khẩu Arcabuz Cruz lớn lùi lại bằng chính sức giật của chúng, trong khi Futayo di chuyển về phía một trong những khẩu Arcabuz Cruz nhỏ ở bên trái hoặc bên phải. Gin cũng để cho các khẩu Arcabuz Cruz lớn đẩy mình lùi về sau.

Tiếng súng làm rung chuyển không khí, nhưng mái tóc đen óng ả đang nhảy múa đã di chuyển sang bên phải theo góc nhìn của Gin.

Nàng rất nhanh, nhưng khẩu Arcabuz Cruz nhỏ ở bên phải đã nhắm vào nàng.

Nhưng ngay trước khi nó khai hỏa, Gin thấy cô gái giơ cánh tay phải lên.

Kia là…?

Đó là cán thương Tonbokiri đã được tháo rời. Nó có thể tách thành sáu đoạn, và nàng đã nối dài hai trong số đó lại với nhau.

“…!”

Ngay khi khẩu Arcabuz Cruz nhỏ khai hỏa, nàng đã ném đoạn cán thương vào sâu trong nòng súng của nó.

Đến khi Gin nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cô đã khai hỏa mất rồi.

Khẩu Arcabuz Cruz nhỏ bên phải bùng lên trong lửa và phát nổ.

Gin đã mất một khẩu pháo, nhưng cô biết rõ mình cần phải làm gì.

Cô đặt đầu của khẩu pháo nhỏ còn lại vào bên cạnh một trong những khẩu lớn hơn và thực hiện một đòn đánh ngang về phía nữ võ sĩ.

Cô vừa khai hỏa vừa lùi xa hơn nữa. Trong hai khẩu Arcabuz Cruz xếp dọc, chỉ có khẩu bên dưới nhận được gia tốc từ bên trái, tạo ra một cú quét khổng lồ nhằm tấn công vào phần thân dưới của Futayo.

Tuy nhiên, cô gái đã nhanh chóng nhảy lên.

Nàng nhảy vào giữa hai khẩu Arcabuz Cruz lớn đang mở ra như một cây kéo và cố gắng lách qua bên trái.

Chỗ đó!

Gin hạ khẩu Arcabuz Cruz phía trên xuống như thể tung một cú đấm.

Tuy nhiên, nó không thể hạ xuống được.

Cô nhìn thấy hai đoạn cán thương đang chống bên dưới khẩu Arcabuz Cruz lớn như những cây cột. Chúng cong oằn dưới sức nặng và cuối cùng gãy đôi.

Tuy nhiên, Futayo đã vòng ra phía bên trái của cô.

Nhưng Gin đã chuẩn bị cho một đòn phản công.

Cô sẽ bắn khẩu Arcabuz Cruz nhỏ còn lại trong khi lùi lại. Khoảng cách không còn gần như khi khẩu kia bị phá hủy, nên ngay cả khi Futayo định ném cán thương vào nòng súng, nó cũng không bay đủ xa và sẽ bị bắn ngược trở ra.

Cô khai hỏa.

Nhưng kẻ địch vẫn ném đoạn cán thương tới.

Đồ ngốc, Gin nghĩ ngay trước khi nhận ra một điều: các đoạn cán thương nối dài của Tonbokiri đều có độ dày khác nhau.

Lần trước, nàng đã ném đoạn mỏng nhất ở gần đuôi thương.

Nhưng đây là một đoạn dày hơn ở gần đầu thương!

Đoạn cán thương chỉ đi vào nòng súng một chút và Gin đã khai hỏa.

“Nwooohhh!!”

Nhưng Futayo hét lên một tiếng và dồn toàn bộ sức lực để xoay đoạn cán thương đó.

Chuyển động của cán thương đã làm xoắn và thay đổi hướng ngắm của khẩu Arcabuz Cruz nhỏ mà nó đang cắm vào.

Vũ khí giờ đây nhắm vào khẩu Arcabuz Cruz lớn đang bất động sau khi vừa rơi xuống đất.

Viên đạn xé toạc đoạn cán thương từ bên trong, nhưng nó cũng xé toạc lớp giáp bên hông của khẩu Arcabuz Cruz lớn. Nó không phá hủy khẩu súng kia. Nó chỉ đơn giản là xé một mảng giáp lớn của vũ khí. Tuy nhiên, hệ thống an toàn của vũ khí đã tạm thời khóa nó lại đề phòng trường hợp va chạm có thể gây ra trục trặc.

Futayo tận dụng sơ hở đó để lao thẳng về phía Gin khi cô vẫn đang tiếp tục lùi lại.

“Arcabuz Cruz!!”

Nhưng Gin đã không dừng khẩu Arcabuz Cruz lớn đang xoay tròn để quét chân Futayo.

Khi vũ khí xoay tròn giữa không trung, nó cố gắng nhắm vào Futayo.

Nhưng có thứ gì đó bay từ phía sau vai trái của Futayo với tốc độ còn lớn hơn. Giờ đây chỉ còn lại phần gốc và phần mũi của cán thương.

“Trói buộc, Tonbokiri!!”

Một tiếng cắt ngọt vang lên trong không khí và khẩu Arcabuz Cruz đang quay bị chẻ làm đôi, trên dưới tách rời.

“!!”

Và nó phát nổ.

Gin phản ứng lại khi Futayo tiếp tục vung Tonbokiri và lao tới.

“Tại sao!?”

Ngay cả cô cũng không biết mình đang nói với ai khi vung hai thanh kiếm chữ thập về phía Futayo.

Futayo vẫn tiếp tục tiến lên. Khi Gin vung cánh tay trái xuống, Futayo lách thẳng vào bên dưới nó.

Cặp lưỡi kiếm chém tới, nhưng nàng đã vung ngược Tonbokiri rồi ném cán thương đi.

Đó là đoạn thứ sáu và cũng là cuối cùng.

Cán thương rỗng đã chụp lấy một trong hai thanh kiếm bên trong nó.

Futayo sau đó nắm lấy cán thương để giữ lấy thanh kiếm và vung Tonbokiri.

“Một!!”

Ngay khoảnh khắc cặp kiếm đôi bên phải bị chém làm hai từ tấm chắn đến chuôi kiếm, Futayo đã chạy ra sau lưng Gin và vòng ra phía trước.

Gin quay lại và vung cặp kiếm còn lại bằng một đòn đánh trái tay.

Đó là một đòn tấn công nhanh, nhưng Futayo đã đoán trước được. Đối thủ này liên tục tấn công như một hình thức chối từ.

Vậy Muneshige-dono hẳn cũng đã đoán được đòn tấn công này!!

Với sự chính xác hoàn hảo, Futayo đâm Tonbokiri vào lưỡi kiếm phía trên của thanh kiếm chữ thập.

Nàng đâm xuyên qua lưỡi kiếm.

Với một tiếng kim loại ma sát, cặp kiếm đôi trở lại thành một thanh kiếm duy nhất và Futayo nhảy lộn về phía trước lên không trung.

Nàng nhảy qua đòn đánh trái tay của thanh kiếm đơn và tận dụng đà lộn người khi tiếp đất.

“Hai!”

Nàng xoay ngọn thương của mình và bẻ gãy thanh kiếm cuối cùng còn lại.

Vậy là xong.

Tất cả vũ khí của Gin đã bị tước đoạt.

Rất có thể, Futayo nghĩ khi vòng ra trước mặt Gin. Rất có thể, diễn biến trận chiến cũng tương tự như khi Muneshige đánh bại cô ấy.

Gin sử dụng hai cặp kiếm chữ thập, nhưng bốn lưỡi kiếm đó đủ để vô hiệu hóa bốn khẩu Arcabuz Cruz. Phép thuật gia tốc của Muneshige có thể được sử dụng ở khoảng cách ngắn, vì vậy chàng sẽ có thể đâm kiếm vào hiệu quả hơn nàng.

Và ta đã dùng sức cắt của mình cho đòn cuối cùng, nhưng Muneshige-dono hẳn đã dùng một đợt bùng nổ toàn lực.

Chàng hẳn đã phải đẩy bản thân đến giới hạn, giống như khi chàng đạp vào không khí.

Và bây giờ, Gin đứng trước mặt nàng tay không tấc sắt.

Futayo tự hỏi phải làm gì, nhưng…

“…!”

Nàng một lần nữa tăng tốc về phía cô gái.

Không ổn, Gin nghĩ khi thấy Futayo tiếp cận. Cứ đà này mình sẽ thua.

Nhưng đây không phải là thất bại của cô.

Đó là thất bại của Muneshige-sama!

Cô nhớ lại khoảnh khắc quý giá khi đôi tay mình bị chặt đứt.

Nhưng nếu một người nào đó khác ngoài chàng chặt đứt đôi tay giả này, vốn được làm từ đôi tay nguyên bản của cô…

Cô gái này sẽ ngang hàng với chàng.

Và thế là cô đưa ra một quyết định nhất định, như một phương thức kháng cự duy nhất của mình.

“…”

Một thoáng sau, đôi tay của cô bay trong không trung.

Futayo dừng lại.

Nàng đứng cách Gin một mét.

Mọi thứ đã dừng lại và nàng đứng yên trong tư thế cúi người, thở dốc.

Trước mặt nàng, đôi tay của Gin rơi xuống đất như thể được đặt xuống nhẹ nhàng.

Chúng không bị chặt đứt. Cô gái đã tự mình tháo chúng ra.

Cô cúi đầu, mái tóc che đi biểu cảm của mình, nhưng…

“Đây là…”

Cô khuỵu gối, rồi tiếng đá vỡ vang lên khi hông cô đổ xuống mặt đất, nhưng cô đã sửa lại lời nói của mình.

“Thiếp đã thua.”

Futayo gật đầu và đứng thẳng dậy. Nàng hít một hơi và nhận ra ý nghĩa trong lời nói và hành động của Gin.

Ta…

Nàng nghĩ.

Ta đã không đạt đến trình độ của Muneshige-dono.

Phụ thân nàng không dạy nàng chém một người không có vũ khí hay sức lực, nhưng Muneshige đã từng chặt đứt tay cô khi cô không cầm vũ khí. Tuy nhiên, đó không phải là một hành động vô nhân đạo. Bất kể phụ thân Futayo đã dạy gì, Muneshige đã xác định rằng bản thân Gin chính là một vũ khí.

Ta không nghĩ điều đó đã thay đổi, Futayo nghĩ.

Nhưng Gin đã vứt bỏ điều đó vào giây phút cuối cùng, và Futayo nghĩ rằng nàng biết tại sao.

Liệu cô ấy có thể vứt bỏ những gì Muneshige-dono đã dạy cô ấy không?

Nếu vậy, chiến thắng ở đây ít nhiều thuộc về Tachibana Muneshige.

Nhưng nói vậy có ý nghĩa gì?

Futayo biết thất bại có ý nghĩa gì đối với một người mang tên kế thừa. Phụ thân nàng thường lờ đi khi Ii và Sakakibara hỏi ông sẽ làm gì nếu mất đi tên kế thừa của mình. Ông luôn ném những người kia xuống kênh sau đó, nhưng quy tắc của Mikawa không áp dụng ở hầu hết mọi nơi.

Và để sử dụng quyền của người chiến thắng một cách không làm mất danh dự của kẻ thua cuộc, Futayo đã hét lên.

“Tổng chỉ huy địch, Tachibana Gin, đã bị đánh bại!!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận