Con tim ngươi nhìn thấy gì
Khi cất bước
Mà chẳng hề tiến lên?
Phân Bổ Điểm Nhìn (Ngoảnh Lại)
“Toàn là những linh kiện kỳ lạ. Chúng từ đâu ra vậy?”
Naomasa cảm thấy cảnh tượng một ninja đang mày mò máy móc thật khác thường. Kể từ khi Musashi bị hư hại, toàn bộ thành viên của bộ phận động cơ thuộc ban bảo trì đều đã dốc sức sửa chữa, nhưng Tenzou mới đến mấy hôm trước để tìm việc làm thêm.
Họ đang ở sâu bên trong con tàu. Không gian khổng lồ đầy những cột trụ này là một khoang động cơ Ether, có hình dạng như một con đập đường thủy. Con tàu có nhiều khoang động cơ Ether, nhưng đây là khoang chính. Khoang cao bốn mươi mét, rộng tám mươi mét và dài hơn bốn trăm mét, người và Thần Chiến Khí di chuyển qua lại giữa làn khói, ánh sáng chập chờn và dòng nước nóng lạnh.
Tenzou di chuyển nhẹ nhàng dọc tường và cột mà không chút e dè.
“Một ninja thật bất ngờ lại hữu dụng.”
Cậu ta là sĩ quan đặc nhiệm hạng Nhất và là bạn cùng lớp với Naomasa, nhưng cô đã ngay lập tức tận dụng cậu vì họ đang cần mọi sự giúp đỡ có thể. Dù đã cởi áo ngoài, cậu ta vẫn che mặt và di chuyển lặng lẽ, nhưng lại có thể dễ dàng đi lại trên cả những chỗ đứng không ổn định và thậm chí sẽ mua cà phê cho bạn trước cả khi bạn kịp nhận ra mình muốn uống. Điểm cuối cùng này khiến cậu rất được lòng các bác lớn tuổi. Công việc chính của cậu là vận chuyển vật liệu, linh kiện và dụng cụ, chứ không thực sự tham gia vào việc chế tạo.
…Cậu ta gầy và không cao lắm, nên lúc đầu mình đã đánh giá thấp cậu ta.
Khi cậu cởi áo ngoài và tay áo trong, những vết sẹo trên lưng lộ ra. Phía trước người cậu không có nhiều sẹo, nhưng gần vai có thể thấy những vết sẹo mới đây do bị một cô gái từ chối.
Lúc đó Naomasa không có mặt, nhưng theo lời Kimi thì: “Cậu ta cố ôm cô gái đã từ chối mình và bị người đàn ông kia đâm xuyên qua.” Dù vậy, cô vẫn có vài thắc mắc về cách diễn đạt này.
“Đó là lý do cậu ta trông ủ rũ vậy sao?”
Cô quan sát Tenzou đạp chân vào tường để tiếp cận những người khác đang làm việc gần trần nhà.
“Mọi người nghĩ sao về ninja của chúng ta?” cô hỏi những cô gái và phụ nữ đang làm việc cùng mình.
“Hả?”
Những người phụ nữ trung niên, các cô bé cấp hai, cấp ba, v.v… quay về phía cô trong khi chỉnh lại những chiếc trâm cài tóc đang phát ra một thuật thức phòng thủ hướng lên trên.
“Lúc đầu, cậu ta có vẻ đang lặng lẽ suy tư chuyện gì đó, nhưng xem ra cậu ta đã tạm gác lại được rồi.”
“Chị Bouteille quan sát kỹ ghê. Nhưng cậu ta cũng chỉ tạm gác lại thôi. Cậu ta không nhìn vào những gì ngay trước mắt. Cậu ta đã tạo khoảng cách với nó và không chắc liệu mình có thể đưa ra quyết định hay không.”
“Là quyết định gì vậy?” Naomasa hỏi.
Cả những người lớn tuổi và trẻ tuổi đều gật đầu.
“Khi một kẻ nhát gan có cơ hội kiếm bộn tiền, hắn sẽ đắn đo mãi. Hắn không quyết định được nên giữ nguyên hiện trạng hay chớp lấy thời cơ. Chồng tôi cũng y như vậy.”
Người phụ nữ trung niên nhún vai và mọi người đều cười, nhưng một người nhìn lên cậu trai đang chạy trên trần nhà và nói.
“Tiếc thật. Tôi nghĩ cậu bé có thể làm được nhiều việc ở đây, nhưng nếu cứ nhìn xa xăm, rồi cậu ta cũng sẽ đi nơi khác thôi. Một khi có điều gì đó thúc đẩy, cậu ta sẽ nhắm thẳng vào mục tiêu đó và lao đi. Đó là một ninja có thể đi đến bất cứ đâu, và chúng ta cần giúp đỡ cậu ta ở đây cho đến khi điều đó xảy ra.”
Naomasa cuối cùng cũng gật đầu và nở một nụ cười gượng gạo với tất cả họ.
“Chuyện đó nhờ cả vào mọi người. Tôi không thực sự hiểu hết những chuyện này, nhưng tôi biết phải lắng nghe người lớn tuổi. Tôi cũng sẽ không thể đến đây một thời gian, vậy nên mọi người hãy quán xuyến nơi này nhé.”
“Judge,” tất cả họ đồng thanh đáp lại trong khi nhìn lên người trông có vẻ không đáng tin đang tiến lên trần nhà.
“Giờ thì, điều gì sẽ thúc đẩy cậu ta đây? Nhìn một gã đàn ông trở nên nghiêm túc là một trong những điều tuyệt vời nhất của phận làm phụ nữ. Chúng ta hãy cho cậu ta một cơ hội để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện cho đến lúc đó.”
Tiếng chuông báo hiệu giữa trưa vang vọng khắp con tàu.
“Nếu mọi người muốn lên trên hít thở không khí trong lành, hãy đi cùng tôi. Con tàu này có thể đang ở chế độ ẩn mình, nhưng trường tiểu học đang tổ chức hội thao đấy. Xem cái đó cũng là một cách giải lao thú vị.”
Một lễ hội đang được tổ chức trên một boong tàu lớn bằng gỗ.
Tuy nhiên, lễ hội trên Murayama của Musashi này khác với lễ hội được tổ chức ở những nơi khác. Đó là một hội thao được bao quanh bởi các gian hàng lễ hội.
Đây là Hội thao Mùa xuân của trường tiểu học ở Murayama. Boong tàu treo đầy băng rôn, được chia thành hai phe đỏ và trắng, nơi các môn thi đấu thể thao sôi nổi đang diễn ra.
Ba cặp mắt đang theo dõi những chuyển động và tiếng cổ vũ đó từ boong tàu phía trước được nâng cao: Thủ quỹ Anh quốc Howard, Thủ quỹ Musashi Shirojiro và Phụ tá Thủ quỹ Heidi. Họ đang trao đổi tài liệu và thông tin trên màn hình ký hiệu.
“Ngài Howard, sao không cá cược vào môn ‘Thể dục nhóm 42,195 km’ sắp tới nhỉ?”
“Không, Musashi có lợi thế ở môn đó. Hay là ‘Tiếp sức ngủ tập thể trên Tàu Nô lệ’ ở Sân B?”
“Không, môn đó phần thắng sẽ thuộc về Anh quốc. Còn ‘Ném bóng – Có ngòi nổ’ thì sao?”
Khi lắng nghe hai người kia nói chuyện, Heidi tự hỏi liệu họ có thực sự giải quyết xong những khó khăn trong việc giao thương với Anh quốc hay không.
Sự cân nhắc của Masazumi đã giúp ích rất nhiều. Việc cho phép họ giao thương với tàu của các quốc gia khác khi ở Anh quốc đã mở ra cơ hội thương mại giữa Anh quốc, Musashi và một quốc gia khác, giúp bù đắp phần lớn tổn thất.
Cả Musashi và Anh quốc đều đang ăn mừng rộn rã với lễ hội.
Musashi đang cho lắp đặt các khẩu pháo chống hạm trên mỗi tàu của mình. Để duy trì tình trạng giải trừ quân bị, các khẩu pháo có thể được cất bên trong tàu hoặc giấu dưới các thùng chứa.
…Nhưng như vậy sẽ tốn nhiều công sức hơn và đồng nghĩa với việc chúng ta lắp được ít pháo hơn.
Ngoài ra, việc để lộ quá trình chế tạo sẽ tiết lộ vũ khí của họ là gì.
“Ngay cả chế độ ẩn mình đơn giản cũng tiêu tốn rất nhiều nhiên liệu khi áp dụng cho từng tàu riêng lẻ.”
Không thể nhìn thấy Shinagawa, nhưng đó là vì chế độ ẩn mình đơn giản đã xóa đi hình dạng và phản ứng Ether của nó. Tiếng kim loại va chạm và cọ xát vẫn có thể nghe thấy một cách hoàn hảo.
Các bộ phận áo giáp được cất giữ trong Musashi đang được sử dụng để sửa chữa và bổ sung vũ khí. Vì họ còn phải ngụy trang cho các vũ khí này, nên bộ phận động cơ và ban bảo trì mà nó thuộc về phải làm việc 24 giờ một ngày.
…Masa còn phải sửa chữa Jizuri Suzaku nữa, nên chắc chắn không dễ dàng gì.
Heidi đột nhiên nhận ra hai người kia đang cùng nhìn về một hướng. Howard khoanh tay.
“Anh quốc vẫn chưa có thuật thức ẩn mình đủ để bao phủ một con tàu lớn như vậy.”
“Rồi các vị cũng sẽ bắt kịp thôi. Ẩn mình và bị ẩn giấu vốn là chuyên môn của Anh quốc mà,” Shirojiro nói. “Và nhân tiện, những gì sĩ quan đặc nhiệm hạng Nhất của chúng tôi nói có bao nhiêu phần là sự thật?”
“Ý ngài là Thủ tướng Henry VIII, người từng khoe khoang có thể rút được Excalibur, là một nạn nhân của Vụ Mất Tích Công Chúa?”
“Tôi thấy ngài không có ý định bán thông tin đó.”
“Hãy coi đó là một món quà vì đã cho chúng tôi mượn Musashi. Khi các vị rời khỏi Anh quốc, tôi cũng sẽ có một món quà cá nhân, hy vọng các vị sẽ nhận cho. …Dù sao thì, có thông tin nào nghiêm túc hơn mà các vị muốn biết không?”
Shirojiro gật đầu và hất cằm ra sau. Đất liền của Anh quốc ở hướng đó.
“Tôi muốn hỏi về việc Double Bloody Mary là chị em với Elizabeth và về Avalon.”
Mình biết ngay là anh ấy sẽ hỏi chuyện đó mà, Heidi nghĩ.
Cô đã nhờ Erimaki ghi âm lại cuộc trò chuyện.
“Anh quốc đang che giấu bao nhiêu thông tin?”
“Testament. Đó là điều mà tôi… không, có lẽ là điều mà cả Jonson, Dudley và thậm chí cả Nữ hoàng Bệ hạ cũng không biết.”
“Các vị không biết?”
“Testament,” Howard gật đầu đáp.
Ngay lúc đó, một tiếng reo hò vang lên từ vòng khán giả của hội thao.
Môn thi hiện tại là ném bóng. Phụ huynh của các em nhỏ cũng tham gia, nhưng sau tiếng reo hò đó khoảng một phút, một quả bóng lạc đã bay vào khu vực khán giả và trận chiến đã vượt qua mọi ranh giới thế hệ.
Ohiroshiki cầm một chiếc micro làm bình luận viên.
“Mọi người! Mọi người! Xin hãy dừng lại! Mọi người đang gây nguy hiểm cho các bé gái đấy! Nhưng nếu các em trên mười tuổi thì cứ tự nhiên— á!”
Anh ta ngã lăn ra và không còn ai ngăn cản họ nữa. Howard mỉm cười một chút khi chứng kiến và nghe thấy sự hỗn loạn đó.
“Dù tốt hay xấu, Musashi quả là một nơi sôi động. Thành thật mà nói, suốt mấy năm qua, chuyện hạm đội Armada và cuộc hành quyết đã khiến Anh quốc chẳng còn mấy vui vẻ.”
“Judge. Còn tôi thì cảm thấy chúng tôi chẳng còn mấy nghiêm túc,” Heidi u ám bình luận.
“Phó Tổng Trưởng của các vị sẽ được nghe trực tiếp từ Bệ hạ khi được cho xem Avalon, nhưng trong quá khứ, Nữ hoàng và Double Bloody Mary cũng từng vui đùa như thế này.”
Heidi và Shirojiro liếc nhìn nhau khi Ohiroshiki lấy lại được micro.
“Không! Các vị không được làm thế! Dừng lại! Bộ phận đó là vùng cấm! Con cháu tương lai của tôi! Con cháu tương lai của tôi!!”
Hai người họ gật đầu và nói với Howard.
“Sôi động và vui vẻ không hẳn là một.”
Masazumi bước đi trong một không gian tối tăm.
Cô không đi một mình vì có người đang dẫn đường.
“Nữ hoàng Tiên tộc, người nói sẽ cho tôi xem Avalon, nhưng đây là phía sau đại sảnh mà. Có thứ gì ở phía sau đây sao?”
“Testament. Đó là lý do ta đưa ngươi đến đây. Ta xem như đang chấp nhận lời thách thức của Maeda Toshiie bên P.A. Oda, nhưng có lẽ ta nên chia sẻ một vài thông tin khác ngoài Avalon nữa.”
Khi Nữ hoàng Tiên tộc tiếp tục bước đi, ánh sáng cũng di chuyển theo bà. Ánh sáng ban trưa chiếu rọi lên người bà đã theo bà vào trong bóng tối.
Có lẽ chúng là những tinh linh ánh sáng. Masazumi cũng bước vào không gian ban ngày rộng năm mét và cảm thấy ấm áp như ánh nắng mặt trời. Nguồn sáng nằm gần như ngay trên đầu, nhưng Nữ hoàng Tiên tộc lại nói với nó.
“Ta trông đẹp nhất khi ánh sáng lệch sang trái một chút.”
Masazumi cảm thấy điều đó thật đáng kinh ngạc theo nhiều cách khi nguồn sáng dịch chuyển sang trái.
Cuối cùng, họ đến bức tường cuối sảnh, nơi có một cái lỗ đen ngòm. Trông như thể một cánh cửa đã bị tháo dỡ, nhưng ngay cả nguồn sáng ban trưa cũng không thể chiếu rọi vào nó. Nữ hoàng Tiên tộc dừng lại và Masazumi nghiêng đầu.
“Cái lỗ đó là gì vậy?”
“Lối đi đến Avalon. Ta là người gác cổng, nên không ai có thể đi qua nếu không có sự cho phép của ta. Cho ta xem đầu ngươi nào.”
…Ể?
Masazumi cúi đầu như đang chào và Nữ hoàng Tiên tộc đột nhiên rút phần kiếm trên vương miện của mình ra và đặt mặt phẳng của lưỡi kiếm lên.
“Cho phép tạm thời.”
Bà gõ nhẹ lên đầu Masazumi ba lần một cách thờ ơ.
Masazumi cảm thấy hơi đau một chút, nhưng cô cũng cho rằng đó là một loại thuật thức.
“Chẳng có ý nghĩa thực sự nào đâu,” Nữ hoàng Tiên tộc nói trong khi gắn lại thanh kiếm vào vương miện. “Nó được thiết lập để bất cứ ai cũng có thể đi qua miễn là đi cùng một thành viên hoàng gia.”
“V-vậy sao người lại làm thế!? Tại sao!? Chuyện cần sự cho phép của người là sao!?”
“Dù ta gọi đó là sự cho phép của ta, nó không thực sự là một thuật thức. Nó dựa nhiều hơn vào cảm xúc của ta. Hơn nữa, ta yêu kịch nghệ, nên hãy cố tận hưởng điều này hơn đi.”
Masazumi cúi gằm mặt trước lời giảng dạy vô lý đó. Sau đó, Nữ hoàng vẫy tay phải để thu hút sự chú ý của cô và chạm vào bóng tối. Bóng tối mỏng đi và ánh sáng dần hiện ra ở phía bên kia.
…Ể?
Masazumi bối rối vì bức tường không có độ dày. Nó có một bề mặt, nhưng một không gian sáng sủa dường như tồn tại ngay lập tức sau đó. Cô suy nghĩ về không gian sáng sủa đó trong khi đi theo Nữ hoàng Tiên tộc vào trong.
“Đây là một lãnh địa hài hòa sao?”
“Không, nó bị nén lại. Ether hình thành không gian này được nén ở cấp độ đường ley, và một không gian rộng một kilômét vuông được chứa bên trong bức tường. Cha ta đã tạo ra nó vì ông thấy phòng riêng của mình quá chật chội.”
Masazumi cau mày khi nghe nhắc đến cha của Elizabeth. Cha bà là Henry VIII.
…Và ông ấy đã bị bắt đi trong một Vụ Mất Tích Công Chúa.
“Thủ tướng Henry VIII đã tạo ra nó để làm gì?”
“Ngươi sẽ sớm hiểu thôi. Để ngươi tận mắt chứng kiến sẽ nhanh hơn là giải thích.”
Nữ hoàng Tiên tộc đột ngột quay lại và kéo tay Masazumi. Trước khi cô kịp suy nghĩ gì thêm, cô đã bị dẫn về phía ánh sáng.
Và cô bước vào đó.
Masazumi bước vào một thế giới ban đêm được bao phủ bởi ánh sáng ban ngày.
“Ể?”
Cô thấy một cánh đồng cỏ đầy hoa nở, một khu rừng và một con suối nhỏ. Ánh sáng ban ngày đang chiếu rọi cánh đồng và khu rừng, nhưng những ngôi sao vẫn hiện rõ trên bầu trời đêm. Cô thấy thật kỳ lạ khi ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại như vậy.
“Ngươi hẳn là một cô gái yếu đuối khi chỉ bấy nhiêu đã làm ngươi ngạc nhiên. Ấy vậy mà ngươi lại quen với việc một cậu trai đi lại trong tình trạng không mảnh vải che thân.”
“Tôi không thể phủ nhận cả hai điều đó, nhưng tôi sẽ cẩn thận hơn với vế sau. Nhưng đây là…”
Ngay khi cô định nói “nơi này”, hai bóng người nhỏ bé lướt qua cô.
Họ là những cô gái. Mái tóc vàng của họ bay phấp phới trong gió và cô bé dẫn đầu giơ cao một vòng hoa trên tay. Cô bé còn lại cũng giơ vòng hoa của mình lên ngắm nhìn khi họ chạy qua cánh đồng rộng lớn.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Cùng hai cô bé đó nhưng trong những bộ trang phục khác nhau, đang đi dạo trong rừng hoặc chèo thuyền qua cái ao mà con suối dẫn đến. Cũng có thể thấy họ đang ăn trưa từ một chiếc giỏ, hái hoa và ngủ dưới bóng cây. Dù họ đang làm gì, một người trông như đang dẫn dắt và người kia thì luôn mỉm cười.
Masazumi biết họ có thể là ai.
“Đây là những tàn ảnh của quá khứ sao?”
“Testament. Vì Ether đã bị nén lại, nên các chủng tộc Ether như Mary và ta sẽ để lại một khuôn mẫu trong không gian. Nó giống như một loại bóng ma. Nhìn lại bây giờ…” Elizabeth ngập ngừng. “Ta thấy khó tin là mình từng như thế này.”
Elizabeth bắt đầu đi giữa những đứa trẻ đang chơi đùa. Masazumi tự hỏi liệu có ý nghĩa gì không khi bà cố tình không đi vào đường đi hay cản trở quá khứ của chính mình.
“Người là ai trong hai người họ vậy, Nữ hoàng Tiên tộc? Người Viễn Đông khó mà phân biệt được người châu Âu.”
“Vậy thì ta cũng hẳn là một người Viễn Đông.”
“Sao cơ?”
Nữ hoàng Tiên tộc quay về phía cô sau khi nhường đường cho hai cô bé đang nhìn những quả táo trong tay.
“Thành thật mà nói, ta không hoàn toàn nhớ ai là mình nữa. Ta nghĩ người kéo người kia đi là ta, nhưng ta cũng nhớ rằng chị ta từng hành động giống một người chị hơn.”
Bà mỉm cười.
“Các chủng tộc Ether sinh ra từ các đường ley, nên họ được kết nối bởi các đường ley. Mối liên kết này còn mạnh mẽ hơn với các chị em sinh đôi. Khi chúng ta còn nhỏ và tính cách chưa hình thành đầy đủ, ranh giới của chúng ta rất mỏng manh và chúng ta chia sẻ khá nhiều giác quan với nhau. Nó không mạnh bằng ký ức chung của các chủng tộc thực vật, khoáng vật và tinh linh, nhưng nó vẫn còn tồn tại trong chúng ta, ít nhất là một chút.”
“Vậy thì…”
Liệu Mary, người sắp bị hành quyết, và Elizabeth, người thực hiện cuộc hành quyết, có hiểu được cảm xúc của nhau không?
Những gì Elizabeth nói tiếp theo dường như đã xác nhận suy nghĩ đó.
“Nó đã phai nhạt và gần như chỉ còn là sự tin tưởng đơn thuần, nhưng chính vì thế mà chúng ta đã có một lời hứa.”
Elizabeth quay sang phải, nơi hai cô bé đang ngồi bên bờ suối.
Một người đang khóc và người kia đang dỗ dành. Một cuốn sách đặt trên lòng người đang khóc. Đó là sách dành cho trẻ em, nhưng lại là sách lịch sử. Trang sách mở ra có một bức vẽ đơn giản về một người phụ nữ đang bước lên đoạn đầu đài để bị hành quyết.
Một cô bé khóc khi nhìn trang sách và một người dỗ dành cô, nhưng ai là chị và ai là em?
“Ta không nhớ nữa. Có thể là ta đang dỗ dành chị mình khi chị ấy biết về cuộc hành quyết của mình, hoặc có thể là chị ta đang dỗ dành ta khi ta biết về cuộc hành quyết của chị ấy.”
Elizabeth nói như thể không thể làm gì khác được, và Masazumi nuốt nước bọt.
“Tôi có thực sự nên biết về chuyện này không?”
“Tất cả các Trump đều biết và xem đó là một vinh dự. Và tất cả họ đều nói cùng một điều khi biết được sự thật.”
Cô bé đang dỗ dành trong quá khứ mở miệng cùng lúc với Elizabeth.
“Sẽ cứu chị khỏi mọi thứ.”
Elizabeth tiếp tục nói.
“Thật đáng thương. Với tư cách là Nữ hoàng Tiên tộc, ta phải bảo tồn việc tái hiện lịch sử, nên ta chỉ có một cách để bảo vệ người chị đã cố gắng bảo vệ ta.”
Bà quay lại nhìn tất cả những khung cảnh từ quá khứ của mình.
“Ta chỉ có thể đưa chị ấy trở về với các đường ley.”
Bà lại bắt đầu bước đi như để bỏ lại câu nói đó, và Masazumi không nói nên lời.
“Ngay cả Nữ hoàng Tiên tộc cũng không biết mình là ai trong hai người sao?” phụ tá thủ quỹ hỏi.
“Testament.” Howard gật đầu. “Đó là lý do tại sao có một trò đùa nhỏ trong quá trình tái hiện lịch sử lễ đăng quang của Double Bloody Mary, dẫn đến sự cai trị của Nữ hoàng Tiên tộc.”
“Một trò đùa?”
“Các vị có biết trò đùa phổ biến nhất của các tinh linh không?”
Hai người đối diện ông liếc nhìn nhau và người phụ tá nghiêng người cau mày.
“Shiro-kun, ông ta có định nói gì đó không đứng đắn không?”
“Bình tĩnh đi, Heidi. Chúng ta đang ở trên Musashi. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể gọi người đến giúp.”
Howard nhận ra rằng một quốc gia khác có nghĩa là có sự khác biệt về kiến thức thông thường, nhưng ông cần phải tiếp tục câu chuyện. Điều đó là cần thiết để duy trì mối quan hệ giữa Anh quốc và Viễn Đông.
“Các vị đã nghe nói về changeling chưa?”
Người phụ tá mở một màn hình ký hiệu. Con cáo trắng trên vai cô mở một trang thông tin và cô gật đầu trong khi đọc nó.
“Judge. Đó là khi một tinh linh đánh tráo hoặc giấu một đứa trẻ. Tôi biết hết về nó.”
Howard suýt nữa đã hét lên một lời phàn nàn về “lũ trẻ ngày nay”, nhưng ông đã cố gắng kiềm chế. Ông nhận ra mình sẽ cần sự kiên nhẫn hơn bất cứ thứ gì khác để tiếp tục làm việc với Viễn Đông và đẩy gọng kính lên.
“Double Bloody Mary đã nỗ lực đưa Anh quốc trở lại với Công giáo sau khi đã cải đạo sang Anh giáo. Bà ta đã hành quyết các thành viên của Giáo hội Anh, trải qua một cuộc hôn nhân không được đền đáp với Vua Felipe II của Công giáo, và sử dụng các chính sách chuyên chế để có được nguồn tài chính cần thiết để tái lập Công giáo. Nhưng vấn đề là bà ta phải làm những điều này dù không thích chúng, những hành động đó đã vấp phải sự phản đối, và…”
Và…
“Rằng bà ta đã chấp nhận tất cả sự phản đối đó cho những hành động mà sau này cũng sẽ bị phản đối.”
Bà đã làm điều mà bà biết là vô vọng. Bà không cần phải làm điều đó và bà biết nó sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho mình, nhưng bà vẫn làm. Tất nhiên, bà có thể đưa ra lý do để làm vậy. Việc tái hiện lịch sử mang một ý nghĩa đặc biệt mạnh mẽ theo nghĩa đó.
…Nhưng nó không giống nhau khi những người khác và lịch sử sau này sẽ bác bỏ nó.
“Bà ta biết quá rõ rằng mọi người sẽ chỉ trích mình. Đó là việc ai đó phải làm, nhưng bà ta đã thay đổi nó thành bà ta phải làm để người khác không phải làm thay mình. Bà ta hiểu rằng người khác sẽ phải chịu khổ nếu bà ta để việc đó cho họ.”
“Và… chuyện đó thì liên quan gì đến changeling?”
“Có vẻ như Nữ hoàng Tiên tộc và Double Bloody Mary đã bị đánh tráo.”
“…”
Howard dang tay về phía hai người đang bối rối và có biểu cảm cứng đờ.
“Sẽ cứu chị khỏi mọi thứ.”
Nhưng…
“Không rõ liệu điều đó có thực sự được thực hiện hay không, nhưng Double Bloody Mary đã để lại một sự kiện duy nhất cho đến tận cuối cùng của quá trình tái hiện của mình.”
“Đó là…?”
“Testament. Vụ hành quyết ba trăm thành viên của Giáo hội Anh. Nguồn gốc của cái tên Bloody Mary.”
Howard không có mặt trong quá trình tái hiện lịch sử đó và ông chỉ nghe kể lại từ những người tiền nhiệm của mình.
Nhưng ông trình bày nó như một sự thật không thể nghi ngờ vì ông cảm thấy đó là nhiệm vụ của mình.
“Vụ hành quyết ba trăm người đã bị trì hoãn một phần vì chính Mary muốn trì hoãn sức nặng của sự kiện, nhưng cũng vì những hành động trước đó của bà và sự chỉ trích dành cho chúng đã làm bà kiệt quệ đến mức không còn đủ tinh thần để hành quyết bất kỳ ai. Đó là lý do tại sao bà đã tìm kiếm khắp nơi với hy vọng tìm ra một cách diễn giải khác.”
“N-nhưng Liên Hiệp Tái Hiện Lịch Sử sẽ không bao giờ cho phép điều đó,” người phụ tá nói. “Anh quốc bắt đầu thịnh vượng dưới sự cai trị của Nữ hoàng Tiên tộc, nên họ đã đến để đàn áp các vị, phải không?”
Howard gật đầu.
“Mary trông rất giống Nữ hoàng Tiên tộc, vì vậy những người tiền nhiệm của tôi đã không để bà ấy lộ diện vì sợ làm tổn hại đến danh tiếng của Nữ hoàng Tiên tộc hoặc gây ra sự đồng cảm từ công chúng. Sự đồng cảm sẽ đặc biệt tồi tệ vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự phản đối của người dân đối với bà mà việc tái hiện lịch sử yêu cầu. Chỉ có các nhà lãnh đạo thời đó mới biết bà và Nữ hoàng Tiên tộc giống hệt nhau. Tuy nhiên, điều đó đã khiến Liên Hiệp Tái Hiện Lịch Sử ngày càng nghi ngờ rằng việc tái hiện lịch sử đang được thực hiện mà không có bà. Do đó, họ đã điều tra việc tái hiện đó một cách đặc biệt nghiêm ngặt và dường như họ đã yêu cầu trong nhiều ngày rằng, nếu bà không định lộ diện, thì việc tái hiện phải được thực hiện chính xác như mô tả. Điều này chỉ khiến bà càng thêm kiệt quệ, nhưng đến một thời điểm, bà đột ngột thực hiện vụ hành quyết ba trăm người.”
Ông hít một hơi.
“Bà đã đích thân đối mặt với ba trăm người, nhận những vết thương từ họ, và được cho là đã nói thế này: những vết sẹo này là bằng chứng cho thấy Bloody Mary thực sự tồn tại.”
Điều này chỉ có những người tiền nhiệm của ông, cựu hội học sinh và các sĩ quan của thủ tướng mới biết. Trong thời đại của Elizabeth, những người tiền nhiệm đó hoặc đã bị “xử tử” hoặc đã tốt nghiệp và chuyển sang các vị trí hỗ trợ các khu vực khác của Anh quốc, nhưng các ghi chép vẫn còn lại.
“Tôi không biết ai đã được bảo vệ và ai đã làm người bảo vệ. Ngay cả họ cũng có thể không biết. Tuy nhiên, Mary đã tiếp tục việc tái hiện lịch sử trong khi che giấu khuôn mặt của mình, Nữ hoàng Tiên tộc xuất hiện trên sân khấu chính, và chúng ta đã đi đến tình hình hiện tại. Mary sẽ chỉ xuất hiện trước toàn thế giới trong lúc bị hành quyết. Khi đó, người dân có thể nhận ra sự thật và cảm thấy một thoáng đồng cảm. Đó có thể là sự cứu rỗi duy nhất cho bà.”
Howard hít một hơi và vỗ nhẹ tay để ra hiệu thay đổi chủ đề.
“Đó là quá trình tái hiện lịch sử của Anh quốc. Tôi chắc chắn không ngờ rằng Nữ hoàng lại cho phép Musashi của Viễn Đông can thiệp vào nó, nhưng có lẽ là vì sự đồng cảm của các vị với Double Bloody Mary.”
Người phụ tá và thủ quỹ gật đầu vài lần và thì thầm với nhau.
“Vậy có nghĩa là Masazumi được mời vì Mary thương hại Tenzou-kun? Xây dựng quan hệ tốt ghê!”
“Heidi, đừng nói là cô ấy thương hại. Hãy nói là cô ấy đồng cảm với việc cậu ta không được ai yêu thích.”
Nói đủ lớn để người khác nghe thấy dường như là phong tục trên Musashi.
“Dù sao đi nữa,” Howard nói khi quan sát lễ hội xung quanh và lắng nghe những âm thanh sửa chữa và thay đổi của Musashi. “Có vẻ như Nữ hoàng đang suy nghĩ về cách duy trì mối quan hệ với Musashi. Avalon là một nơi bà có thể thực hiện điều đó. Ở đó, bà có thể cho thấy quá khứ của chính mình và tương lai của thế giới.”
“Tương lai của thế giới?”
“Testament. Thủ tướng Henry VIII đã thực hiện nghiên cứu ở đó.”
Cụ thể là…
“Nghiên cứu về bản chất thực sự của Ngày Tận Thế.”
“Đây chính là Ngày Tận Thế.”
Nữ hoàng Tiên tộc chỉ vào một thứ trông giống như một cái ao được bao quanh bởi những cây bạch dương trắng. Masazumi nghiêng đầu khi nhìn thấy nó.
…Ngày Tận Thế?
Cô thắc mắc vì nó trông thật bình thường.
Giữa cánh đồng cỏ là một con suối đen này với bán kính khoảng ba mét. Vì tình trạng của bầu trời, việc nó phản chiếu bầu trời đêm không có gì lạ. Nhưng…
“Ý người là sao khi nói đây là Ngày Tận Thế? Có những giả thuyết cho rằng nó có nghĩa là thế giới sẽ kết thúc, những người tạo ra lịch sử sẽ bị xóa sổ, hoặc thời gian sẽ ngừng lại, nhưng tôi không nghĩ có bất kỳ giả thuyết chắc chắn nào. Vậy làm thế nào người có thể nói đây là Ngày Tận Thế?”
“Testament. Phó Tổng Trưởng Musashi, khi Ngày Tận Thế đến gần, điều gì đang được tạo ra trên khắp thế giới?”
“Những hiện tượng bí ẩn…”
Chính lời nói của mình đã khiến cô nhận ra. Đây là một không gian bị nén lại làm thay đổi các đường ley, và Anh quốc là một vùng đất được biến đổi do sự quản lý đường ley. Khi cô kết hợp câu trả lời của mình với câu hỏi của Nữ hoàng Tiên tộc…
“Có phải những hiện tượng bí ẩn xảy ra ở Anh quốc đang bị nén lại ở đây không?”
“Testament. Tuy nhiên, ta không thể nói nó được thực hiện một cách hoàn hảo. Nếu Ngày Tận Thế mang đến những hiện tượng bí ẩn, thì những hiện tượng đó hẳn là Ngày Tận Thế ở quy mô nhỏ hoặc là những con tốt mà nó sử dụng. Đây có thể không phải là bản thân Ngày Tận Thế, nhưng nó được tạo ra bởi nó. Vì Anh quốc có thể quản lý các đường ley của mình, nên những biến dạng đường ley do Ngày Tận Thế gây ra đã được tập trung tại đây.”
Masazumi nhìn lại con suối đen và nhận thấy nó chỉ đơn giản tồn tại ở đó, không một gợn sóng.
Nhưng cô cảm thấy cần phải hỏi để chắc chắn.
“Người có bằng chứng nào không?”
“Testament. Hãy ném thứ gì đó vào đi. Rồi ngươi sẽ hiểu.”
Cô tự hỏi liệu mình có thứ gì có thể vứt đi được không.
Sau một hồi do dự và suy nghĩ về kích thước, cô tháo chiếc găng tay trái và ném nó đi.
…Nếu Ngày Tận Thế có yếu tố “hư vô”, nó có thể bị nuốt chửng và không bao giờ quay trở lại.
Với kỳ vọng đó, cô tự nhủ phải bình tĩnh.
Chiếc găng tay rơi vào con suối đen, nhưng nó không chìm xuống. Thay vào đó, nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
“Ể?”
“Im lặng và tiếp tục quan sát đi.”
Masazumi làm theo lời dặn và có thứ gì đó mọc lên.
Đó là những bông hoa.
Những bông hoa màu trắng xanh mọc lên bao quanh chiếc găng tay. Chúng vươn dài, nở rộ, lan rộng và tàn đi.
…Chiếc găng tay đang biến mất?
Chiếc găng tay đang nổi chìm vào giữa đám hoa. Không, trông giống như nó đang bị ăn mòn hơn. Những bông hoa nở ra rồi tàn đi, bắt đầu từ những khu vực tiếp xúc với Ngày Tận Thế.
Sự nở rộ lặng lẽ cuối cùng cũng đến đỉnh điểm, nhưng rồi nó lắng xuống.
Không còn lại gì cả và con suối đen trống rỗng như trước. Tuy nhiên, Masazumi nhận thấy những bông hoa màu trắng xanh đang nở quanh rìa con suối đen.
“Hoa cúc. Ta nghe nói chúng là hoa tang ở Viễn Đông. Ngoài ra, có vẻ như những bông hoa này không được tạo ra để để lại hạt giống.”
“Đó là gì vậy?”
Masazumi nhìn qua lại giữa lòng bàn tay phải đang đeo găng và con suối đen.
“Những bông hoa màu trắng xanh đó dường như được làm từ ánh sáng Ether, nên trông giống như vật thể đang bị phân rã thành Ether. Trong trường hợp đó, có phải Ngày Tận Thế phân rã thế giới thành Ether không?”
“Testament. Một quan sát xuất sắc. Ai nhìn thấy điều này cũng đều nói vậy. Tuy nhiên, họ đều là những người tài giỏi, nên ngươi hẳn phải có đôi mắt tinh tường để sánh được với nhận thức của họ. Vì điều đó, để ta cho ngươi biết một điều. Dù con suối Ngày Tận Thế này tiêu thụ bất cứ thứ gì, tổng lượng Ether bên trong nó không bao giờ thay đổi. Ngươi có hiểu điều đó có nghĩa là gì không? …Phải. Con suối không phân rã vật thể thành Ether. Nó sử dụng quá trình đó để hủy diệt Ether.”
Nghĩa là…
“Chúng ta tin rằng Ngày Tận Thế loại bỏ Ether và tạo ra hư vô tuyệt đối.”
Masazumi mất một lúc để hiểu những gì Nữ hoàng Tiên tộc đã nói.
…Nó loại bỏ Ether?
Ether là nguyên tố cấu tạo nên không gian, và thế giới được tạo thành từ không gian, nên thế giới chứa đầy Ether. Do đó, ngay cả khi sử dụng một thuật thức để tạo ra “hư vô”, đó cũng chỉ là tạo ra một không gian chứa đầy “Ether hư vô”.
Việc hủy diệt nó là không thể.
Việc vượt qua “hư vô” và tạo ra một không gian không có Ether là điều không tưởng.
Nhưng…
“Ether của vật thể bị loại bỏ không được cộng vào?”
“Testament. Ether cấu tạo nên chiếc găng tay đó đã bị loại bỏ. Điều đó có nghĩa là một lượng Ether tương đương với chiếc găng tay của ngươi đã biến mất khỏi thế giới này. Điều đó tạo ra một lỗ hổng, gây ra một sự biến dạng và do đó, một hiện tượng bí ẩn quy mô nhỏ có khả năng sẽ xảy ra,” Nữ hoàng Tiên tộc giải thích. “Nhưng đừng lo lắng về điều đó. Rõ ràng, các đường ley thỉnh thoảng cũng tạo ra những lỗ hổng như thế này tại các điểm giao nhau của dòng chảy Ether. Chúng ta sống trong một thế giới Ether, nên chúng ta không thể nhận thức được chính lỗ hổng đó, nhưng lỗ hổng đó ăn mòn Ether ở ranh giới, tạo ra một lớp màng hình cầu. Chúng ta gọi lớp màng đó là ‘vòng hoa’.”
“Làm thế nào những lỗ hổng đó hình thành?”
“Testament. Hãy nghĩ nó giống như máu. Điều gì sẽ xảy ra nếu máu không lưu thông mà lại tụ lại?”
Đó được gọi là ứ máu và nó dẫn đến…
“Hoại tử vùng bị ảnh hưởng, phải không?”
“Testament. Ngươi có thích bị thương không?”
“Chỉ khi chúng không để lại sẹo.”
Nói xong, cô nhận ra rằng vùng hoại tử sẽ để lại một lỗ hổng dưới dạng sẹo.
Nữ hoàng Tiên tộc gật đầu với vẻ mặt như muốn nói “vậy là cuối cùng ngươi cũng hiểu rồi”.
“Sự biến dạng đường ley là sự suy giảm khả năng lưu thông Ether. Tuy nhiên, các đường ley tự nhiên sẽ chữa lành những phần đó. Sự biến dạng sẽ gây ra thiên tai, nhưng điều đó sẽ loại bỏ những gì đang làm biến dạng đường ley. Thông thường, lỗ hổng đường ley sẽ được đóng lại thông qua quá trình đó. Lỗ hổng trước mặt chúng ta đã bị mở ra một cách cưỡng bức bằng cách sử dụng một sự ứ đọng thậm chí còn mạnh hơn được tạo ra bằng cách đặt nhiều biến dạng lên nhau. Trên hết, đường ley bị ăn mòn xung quanh lỗ hổng đã được mở rộng để bảo tồn lỗ hổng đó. Những lỗ hổng này có khả năng loại bỏ Ether, nhưng khả năng đó không phải là vô hạn và những cái có quy mô nhỏ hơn sẽ nhanh chóng bị các đường ley đóng lại. Cái này đang ở trong trạng thái cân bằng giữa hai bên.”
“Nói cách khác, Ether tiếp xúc với vết thương hư vô sẽ bị mục rữa và trở thành một hiện tượng bí ẩn?”
“Testament.” Nữ hoàng Tiên tộc nở một nụ cười gượng, khoanh tay và nhìn vào con suối đen. “Khi còn nhỏ, chúng ta thường ném bất kỳ thứ rác nào vào đây, nhưng nghĩ lại, đó có thể là nguyên nhân của những hiện tượng bí ẩn ở Anh quốc.”
“T-Tôi không muốn nghe loại bí mật quốc gia đó đâu.”
“Đừng lo lắng về nó,” Nữ hoàng Tiên tộc lại nói.
Sau đó, bà lùi lại một bước để có thể nhìn bao quát con suối thay vì nhìn xuống nó.
“Bằng cách phát hiện sự biến dạng đường ley, chúng ta có thể gián tiếp nhận thức được các lỗ hổng, nhưng việc nhận thức chính các lỗ hổng là không thể. Vì đó là ‘hư vô’ thực sự, loại bỏ cả Ether, nó không chứa các yếu tố thông tin, ký ức hay thời gian. Đó là lý do tại sao chúng ta chỉ có thể nghĩ về chúng như những ‘lỗ hổng’ dựa trên hình dạng ăn mòn của chúng đối với các đường ley. Nó hơi giống như việc phát hiện chế độ ẩn mình chặn thông tin của Musashi.”
“Người đang nói rằng Musashi là một sự biến dạng đối với thế giới?”
“Những câu hỏi mà ta chỉ có thể đồng ý thì khá nhàm chán.”
“Đúng vậy.”
Hai nữ chính trị gia trao nhau những nụ cười gượng gạo.
Masazumi sau đó rời mắt khỏi con suối và lùi lại một bước giống như Nữ hoàng.
“Nữ hoàng Tiên tộc, người có nghĩ rằng Ngày Tận Thế sẽ làm biến dạng toàn bộ thế giới và tạo ra quá nhiều ‘hư vô’ đến mức các đường ley không thể tự sửa chữa không?”
“Testament. Hầu hết chúng ta đều có chung nhận định đó.”
Masazumi bắt đầu gật đầu, nhưng cô đột nhiên nhận ra những gì Nữ hoàng đã nói.
…Hầu hết chúng ta?
Nếu Elizabeth có ý nói đến các Trump và các nhà nghiên cứu của Anh quốc khi bà nói “chúng ta”, thì việc nói “hầu hết” họ là điều kỳ lạ. Họ đều là một nhóm, nên họ đều nên đồng ý.
Trong trường hợp đó…
“Hầu hết chúng ta? Người đang nói đến quốc gia nào khác vậy?”
“Testament. Ngươi khá tinh ý đấy.”
Ngay khi bà vừa dứt lời, quá khứ của hai cô bé đã đến.
Masazumi quan sát hai cô bé mặc trang phục có khá nhiều lớp vải.
Trang phục của họ thậm chí còn lộng lẫy hơn trước, nên có lẽ họ vừa tham dự một bữa tiệc nào đó. Việc những đứa trẻ đi giày cao gót thay vì giày đi bộ càng chứng tỏ điều đó.
…Là một bữa tiệc sinh nhật sao?
Cô đoán vậy vì hai người họ đến một cây bạch dương trắng gần con suối. Một người tháo giày và đứng quay lưng vào cây trong khi người kia giơ một thứ gì đó lên không trung.
“…”
Cô vạch vật đó lên thân cây phía trên đầu người kia.
Sau đó, họ đảo ngược quá trình. Cả hai đều cầm một thứ gì đó và khắc chiều cao của mình lên thân cây.
Sau đó, họ so sánh chiều cao của mình để chắc chắn rằng chúng giống hệt nhau.
“…!”
Cả hai đều mỉm cười và chạy về phía con suối trong khi hát một bài gì đó.
Hai nữ chính trị gia quan sát họ rời đi, nhưng Nữ hoàng mở miệng. Bà bắt đầu bằng một tiếng thở dài.
“Thật hoài niệm. Cây mà chúng ta từng dùng để ghi dấu chiều cao cũng thấp hơn hồi đó.”
Masazumi nhận ra điều đó có nghĩa là gì và cô nhìn lên cây bạch dương trắng giờ đã mọc khá cao.
Ở đó, cô thấy những vết sẹo trên thân cây và vật dụng dùng để tạo ra chúng.
…Một cây thánh giá trên cành cây?
Cây thánh giá bằng bạc ở độ cao khoảng ba mét, treo trên một sợi dây chuyền quanh một cành cây. Nó có trang trí và đá quý, trông giống như của một hoàng gia hoặc quý tộc.
Tuy nhiên…
“Không phải Giáo hội Anh Tin lành cấm thánh giá sao?”
“Vậy ngươi nghĩ nó là của ai?”
Không đời nào cô có thể biết, nhưng tại sao Nữ hoàng lại hỏi?
…Vì người nghĩ rằng mình biết câu trả lời.
Trong trường hợp đó, cô phải nhớ lại mối quan hệ giữa Anh quốc và những người Công giáo.
Sau vài giây suy nghĩ, cô lẩm bẩm câu trả lời. Đó là điều Mary đã nói với Tenzou và Tenzou đã nói với cô.
“Lâu rồi không gặp, bạn của ta.”
Những lời đó, vốn chỉ ra câu trả lời, đã mang đến một sự thay đổi trên biểu cảm của Elizabeth.
Bà nheo mắt lại và khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
“Testament. Cha ta luôn nói vậy khi ông đến đây. Khi ta bắt đầu cai trị, ta đã nhớ lại những điều khác nhau mà ông thường nói, chẳng hạn như có thể rút được Excalibur. Một phương pháp để làm điều đó có thể đã tồn tại và ông đã mở ra nơi này, nhưng ta không biết cây thánh giá này là của ai. Ta đã điều tra hết mức có thể, nhưng khi ta tìm ra câu trả lời thì đã quá muộn. Chủ nhân của nó không còn trên thế gian này nữa.”
Về tên của ông ấy…
“Thủ tướng Tres España và Hoàng đế-Thủ tướng M.H.R.R. Carlos I.”
Masazumi ngay lập tức nhớ lại những thông tin mà cái tên đó mang lại.
Thủ tướng Carlos I đã từng là vua của hai quốc gia, nhưng ông không nói tiếng España và gần như chỉ ở lại M.H.R.R.
“Nghiên cứu của người ở đây đang bị rò rỉ cho M.H.R.R. sao?”
“Nó không bị rò rỉ. Nó đang được chính thức gửi đến đó. Chúng ta nghiên cứu bản chất của ‘hư vô’ trong Ngày Tận Thế và M.H.R.R. nghiên cứu các biện pháp đối phó. Ngay từ đầu, Carlos I đã chuyển các nghiên cứu của chúng ta cho những người Tin lành của M.H.R.R. Điều đó khá có lợi cho Anh quốc. Tất nhiên, Ngày Tận Thế là một vấn đề toàn cầu và một số báo cáo cũng được gửi đến các quốc gia Công giáo của Liên Hiệp Tái Hiện Lịch Sử.”
Elizabeth nhìn Masazumi thay vì con suối.
“Ngươi hiểu ý nghĩa đằng sau Avalon chưa? Chúng ta không có bằng chứng, nên chúng ta không thể thực hiện bất kỳ hành động lớn nào, nhưng chúng ta đang cố gắng ngăn chặn Ngày Tận Thế theo cách riêng của mình. Và điều này vượt ra ngoài M.H.R.R. và chúng ta. K.P.A. Italia và Tres España cũng vậy.”
Hai quốc gia đó là tin tức mới đối với Masazumi. Lông mày cô nhướng lên và Nữ hoàng nhe răng cười.
“Một số tài sản của Carlos I vẫn còn ở Tres España và ta nghe nói họ hiện đang tiến hành một số cuộc điều tra về ông ấy. Về K.P.A. Italia, có vẻ như chính Papa-Schola đang gửi thư tay đến các quốc gia khác và hứa hẹn trao đổi thông tin. …Ngươi hiểu chưa?” bà hỏi. “Chúng ta đang tuân theo việc tái hiện lịch sử, nhưng chúng ta cũng đang xây dựng các biện pháp đối phó với Ngày Tận Thế trong khi chờ đợi Hòa ước Westphalia. Vì P.A. Oda đã bắt đầu Dự án Genesis của họ, nên họ hẳn cũng đang có cùng suy nghĩ với chúng ta.”
Musashi, giờ các ngươi đã bước chân lên cùng vũ đài với chúng ta rồi đấy.
Nàng cười.
Giờ thì ngươi đã hiểu vì sao Maeda Toshiie lại nhắc đến Avalon rồi chứ?
“Judge.” Masazumi gật đầu, nheo mắt nhìn lên cây thánh giá treo trên đầu. “Phải công nhận là chúng thần may mắn khi đã đến Anh quốc.”
“Tất nhiên rồi. Ta đã tiết lộ cả quá khứ và bí mật của chúng ta cho các ngươi mà.”
Ngay khi nữ vương vừa cười khổ, một khung hiển thị bỗng xuất hiện bên cạnh gương mặt nàng. Khung hình nhiễu sóng, không có video, nhưng giọng nói chắc chắn là của Dudley.
“Kh-kh-kh-khẩn cấp, thưa Nữ vương. Tên ngốc đó đã dẫn mọi người đến Ex. Caliburn rồi ạ!”
“Hả? Tên ngốc nào? Ngươi đang nói gì vậy, Dudley?”
Masazumi, vốn đã quen với những chuyện thế này, liền hiểu ra trước cả khi Dudley kịp trả lời. Nàng chịu hết nổi rồi nên lên tiếng trước.
“Là tên ngốc nhà chúng tôi lại gây chuyện đấy ạ.”
“T-thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!”
Nghĩ đến việc phải thấu hiểu tên ngốc đó, Masazumi chỉ biết buông thõng vai, cúi đầu chán nản.
“Tên ngốc nhà chúng tôi chắc lại cao hứng nổi máu anh hùng hay gì đó nên định rút thử thanh Ex. Caliburn thôi.”


0 Bình luận