Tâm nguyện của người
Là cống hiến tất cả cho họ
Nhưng thực ra người lại đang dựa dẫm vào họ
Phân Bổ Điểm Số (Tự Xác Nhận)
Những ngày trước trận hải chiến hạm đội trôi qua trong lúc các quốc gia tham chiến gấp rút chuẩn bị.
Anh quốc lợi dụng lễ hội để thu thập vật tư và triển khai quân đội đến các vùng duyên hải.
Tres España tiến hành huấn luyện chung nhằm trấn áp hạm đội Anh, chủ yếu tập trung vào Hạm đội Grande y Felicísima Armada.
Musashi cũng khẩn trương trang bị vũ khí cho các hạm thuyền, huấn luyện nhân sự phụ trách và phối hợp cùng『Musashi』rà soát lại hệ thống hành trình.
Bỗng một hôm,『Musashi』báo cho Sakai một tin mừng.
“Ta đã phân tích xong âm thanh phát ra khi đạn pháo tốc độ thấp, thứ từng gây thiệt hại cho Musashi, bay trong không trung. Hãy khen ta đi. Hết.”
“Ồ,『Musashi』-san ra dáng đàn ông quá nhỉ. Hôm nay tâm trạng cô tốt à?”
Âm thanh được trích xuất bằng phương pháp loại trừ từ bộ nhớ khổng lồ của『Musashi』và các automaton khác có độ chính xác rất cao, nhưng họ không biết âm thanh khi đạn được biến đổi hay khi vừa bắn ra sẽ như thế nào.
Do đó, họ chỉ có thể phát hiện khi đạn đã được bắn đi, nhưng nếu phát hiện ở cự ly gần thì các rào chắn trọng lực của Musashi vẫn có thể triển khai tức thời. Nhìn chung, đây là một tín hiệu đáng mừng.
Cuộc phân tích của『Musashi』đã làm sáng tỏ hai điều.
Đầu tiên, công nghệ tàng hình của Tres España là loại tàng hình sơ cấp, có khả năng triệt tiêu âm thanh, ánh sáng và phản ứng ether. Để xác định vị trí của con tàu sau khi nó khai hỏa, Musashi đã thành lập một đội dò tìm chuyên biệt. Việc sửa đổi Asakusa và Shinagawa đã hoàn tất, nhưng chúng vẫn được giữ ở chế độ tàng hình riêng lẻ để đội dò tìm có thể huấn luyện.
Ngoài ra, họ cũng đã dự đoán được kích thước của con tàu sở hữu khẩu pháo tốc độ thấp và hệ thống tàng hình. Nó dường như thuộc lớp Jormungandr với chiều dài khoảng 800 mét, tức là gần bằng kích cỡ tàu Regno Unito của K.P.A. Italia. Thông tin chi tiết về San Martín, soái hạm của Tres España được mô tả trong Thánh Phủ, vẫn còn là một ẩn số, nên họ dự đoán con tàu đang được đề cập chính là San Martín.
Sau khi thu thập đủ thông tin, Mitotsudaira và Adele cùng nhau vạch ra chiến lược.
“Không hiểu sao, tôi có cảm giác mình toàn nghĩ ra kế phòng thủ, còn cậu thì toàn nghĩ ra kế tấn công thôi, Adele.”
“Chắc tại trong tiềm thức chúng ta đều biết mình thiếu thứ gì đó chăng?”
Vì lý do đó, sở chỉ huy chiến lược đã được đặt một cái tên không chính thức là “Sở Chỉ Huy Thiếu Thốn”. Họ đã đơn giản hóa và tiêu chuẩn hóa hệ thống chỉ huy cũng như hình thức mệnh lệnh ngay từ đầu để tạo nền tảng xử lý số lượng mệnh lệnh chắc chắn sẽ tăng vọt về sau.
Đồng thời, một số tình nguyện viên được tập hợp để thỏa mãn ‘khát vọng tự hủy’ của các Sinh Thi tại Anh. Một hệ thống cũng được lập ra để thẩm định năng lực của những tình nguyện viên này.
Tuy nhiên, bài kiểm tra năng lực không nhằm mục đích loại bỏ những người không đủ tiêu chuẩn.
“Ngay từ đầu, họ sẽ được giao vai trò tấn công hoặc phòng thủ và được chia thành các đơn vị riêng lẻ,” Mitotsudaira giải thích. “Bằng cách này, chúng ta có thể tận dụng tất cả mọi người mà không lãng phí, đồng thời đảm bảo hành động nhanh nhất với số lượng mệnh lệnh ít nhất. Đây là phương pháp của một quân đội quốc gia, giống như mô hình mà Lục Lăng Pháp đang bắt đầu phát triển.”
Ban ngày, cô phụ giúp việc giao thương hoặc tổ chức huấn luyện hệ thống chỉ huy. Ban đêm, cô lại cùng Naomasa tập luyện chiến đấu rồi ăn thịt nướng. Dù lịch trình dày đặc, mọi người vẫn sát cánh bên cô. Họ cùng nhau tụ tập ăn thịt nướng dưới danh nghĩa họp bàn chiến lược, các giáo viên nữ cũng tham gia, rồi họ tranh giành đồ ăn và cuối cùng khiến nhà cung cấp phải khiếp sợ trước hành vi của loài người. Tại buổi chào cờ sáng hôm sau, Shirojiro và Heidi đã lên lớp tất cả bọn họ.
Trong khi đó, trên mặt trận chính trị, Masazumi và nữ hoàng cũng đã có vài cuộc gặp gỡ.
Họ thảo luận về hợp đồng lính đánh thuê với Musashi cũng như một vài vấn đề khác.
“Anh quốc sẽ cam kết những điều sau sau khi chúng ta chiến thắng trong trận hải chiến hạm đội:
“Thứ nhất, Anh quốc sẽ hoàn trả các Logismoi Óplo cho đến sau Hòa ước Westphalia.
“Thứ hai, cho đến khi có Hòa ước đó, Anh quốc sẽ không liên minh với quốc gia khác để tấn công Musashi.
“Đây cũng sẽ trở thành tiêu chuẩn cho các quốc gia khác, vậy cô thấy thế nào?”
Điều này đòi hỏi Musashi phải hỗ trợ các quốc gia khác ở quy mô tương đương trận hải chiến hạm đội khi nhận lại Logismoi Óplo của họ, nhưng Masazumi vẫn mỉm cười đồng ý. Sau đó, cô nói với nữ hoàng đang có vẻ nghi ngại.
“Trong trận hải chiến hạm đội, Shakespeare sẽ dùng Logismoi Óplo của Anh quốc để bảo vệ Anh quốc mà. Và một khi trận chiến kết thúc, chúng ta có thể thương lượng thêm.”
Musashi đang nhượng bộ, nhưng cô cũng có những tính toán riêng, chẳng hạn như kết nối đường truyền thần thánh của hai quốc gia vì Musashi sẽ là một phần của Anh quốc trong trận chiến.
Thời gian trôi qua cùng với vô số hành động, sự chuẩn bị và các buổi huấn luyện của nhiều người khác.
Khi một đám đông lớn đang tụ tập cho lễ bế mạc vào cuối buổi sáng ngày cuối cùng của lễ hội, tin tức truyền đến rằng Hạm đội Grande y Felicísima Armada của Tres España đã rời cảng mà không có dấu hiệu của soái hạm.
Lễ hội được dọn dẹp một cách vội vã, và hầu hết các nhân vật chủ chốt của Anh quốc đã rời đi từ ngày hôm trước, khiến thành phố trở nên khá trống trải khi ngày tàn và màn đêm buông xuống. Để tránh tiết lộ mục tiêu tấn công, lệnh tắt đèn được ban hành, nhưng người ta vẫn có thể thấy một vật thể khổng lồ đang di chuyển.
Đó là Musashi.
Sau khi các công dân bình thường của Musashi được hộ tống đến IZUMO bởi Hawkins và Cavendish, Musashi đã làm rung chuyển cả Anh quốc khi khởi động để rời cảng với tư cách là soái hạm của Anh.
Tuy nhiên, một cuộc náo loạn nhỏ đã xảy ra bên trong Musashi. Trước khi trở về vị trí của mình, mọi người đã tập trung trên cây cầu trước Học viện Musashi Ariadust, và một giọng nói đầy vẻ dựa dẫm hét lên.
“C-cậu nói vậy là ý gì, Margot!?”
Đó là Naruze, và cô đang cố túm lấy cổ áo của Naito.
“Tại sao tớ lại không được tham chiến với tư cách là một thành viên của đơn vị Technohexen của Musashi!? Có phải vì tớ vô dụng không!?”
Khi nghe tin mình không được phép tham gia trận chiến, Naruze cảm thấy một sức nặng đè nén dưới đáy lòng. Đó là một sức nặng lạnh lẽo, và nó chực chờ khiến cô run rẩy nếu chỉ lơ là một chút, nên cô phải lên tiếng để xua tan nó đi.
“Tại sao!? Nói cho tớ biết đi! Có phải vì tớ chưa luyện tập đủ không!?”
Trái tim cô trở nên lạnh như băng, nhưng tâm trí lại nóng như lửa đốt. Cô muốn một câu trả lời và không hiểu liệu câu hỏi của mình có sai không, liệu mình đã hỏi chưa đủ hay là vì sao nữa.
“Nếu là vì đôi cánh của tớ, t-thì nhìn này! Giờ tớ có thể di chuyển chúng đúng cách và có thể bay rồi! Margot, chính cậu đã chữa cho tớ mà, đúng không!? Vậy tại sao cậu lại bảo tớ ở yên bên trong!?”
Cô thấy Margot mỉm cười với đôi mày cụp xuống.
“Không, ừm… Ga-chan?”
Cô biết Margot sắp nói gì. Vẫn là câu nói đó.
“Cậu lại định nói không phải thế, đúng không!? Nhưng nếu cậu chỉ nói thế thôi, làm sao tớ hiểu được chứ!?”
Nước mắt bắt đầu lưng tròng nơi khóe mắt, nhưng cô không quan tâm. Cô hít một hơi và bước lên, nhưng Margot lại lùi lại. Không muốn đối phương bỏ chạy, Naruze tiến thêm nửa bước.
“Có phải vì tớ yếu đuối không!? Có phải vì không có Weiss Fräulein thì tớ vô dụng không!? Có phải vì tớ chỉ là gánh nặng cho cậu không!? Có phải vì tớ luôn thua và bị người ta sỉ nhục trên mạng lưới thần thánh, nên cậu không muốn tớ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu!? Hay là…”
Cô run rẩy.
“Là vì cha tớ…”
Khi cô nói ra điều đó, Naruze thấy sắc mặt của Margot thay đổi.
Nụ cười của cô ấy biến mất, và đôi mắt mở to. Lông mày cô ấy hơi nhướng lên, và có vẻ như cô ấy muốn nói điều gì đó.
Tuy nhiên, biểu cảm đó lại khiến Naruze mỉm cười trong lòng.
…Tốt rồi. Có phản ứng khác rồi.
Nhưng…
“Naruze.”
Người lên tiếng là Asama, và cả Naruze lẫn Margot đều phản ứng cùng lúc.
“————”
Họ nín thở, và niềm vui đang dâng lên trong lòng Naruze chợt có gì đó khác lạ.
…Chết tiệt.
Cô muộn màng nhận ra mình đã bắt đầu nói những lời thật khủng khiếp. Một lỗ hổng xuất hiện trong niềm vui của cô, lỗ hổng đó chứa đầy hối hận, và tất cả khiến cho sâu thẳm trong cô càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng, cô nghĩ. Chẳng biết từ lúc nào, mình đã trở nên vô vọng đến thế này.
Cô đã mất Weiss Fräulein, trở thành gánh nặng cho Margot trong công việc, đã vô dụng và thất bại trong cuộc tấn công vào Musashi, và còn làm xấu mặt họ khi để Tres España cứu mình trong cuộc đấu tay đôi với một trong những đại diện của Anh quốc.
Đến khi tỉnh lại, Musashi đã chuẩn bị lên đường cho trận hải chiến hạm đội.
…Vậy mà cô ấy lại bảo mình cứ nghỉ ngơi đi.
Đúng là cô chẳng làm được gì và chỉ tổ ngáng chân mọi người trên chiến trường.
Nhưng…
“Cậu không cần tớ nữa sao?”
Phải chăng chiến trường đã phát triển đến mức cô không thể theo kịp? Phải chăng giờ đây cô đã trở nên vô dụng và chỉ là một nỗi lo lắng dù cho mối quan hệ trước đây của họ là gì đi nữa?
“Cậu đang nói… điều này là vì lợi ích của cả hai chúng ta sao?”
“Không phải, Ga-chan. Ừm…”
“Không phải thế, đúng không? Nhưng… Không phải thế!”
Ngay khi cô hét lên, sự hiện diện của Asama đã tiến đến từ bên phải, lợi dụng khoảng trống khi cô vừa lấy hơi. Vai Naruze run lên, và cô lùi lại nửa bước. Cô quay sang Asama và thấy cô ấy đứng bất động với đôi mày cụp xuống, nhưng Naruze không thể hiểu được ý nghĩa của biểu cảm đó.
Suy nghĩ duy nhất của cô là Asama sẽ khuyên cô nên lùi bước, và suy nghĩ đó lại dẫn đến một suy nghĩ khác.
…Nếu cô ấy làm vậy, điều đó có nghĩa là phải rời xa Margot.
Margot sẽ rời đi. Ở một nơi nào đó không quen thuộc, cô ấy sẽ giao tiếp với những người không quen thuộc, và ở một mức độ sâu sắc hơn so với cô. Điều đó có lẽ là tốt cho Margot, nhưng…
“Tớ không muốn thế.”
Suy cho cùng…
“Cậu nghĩ… tớ đã làm biết bao nhiêu chuyện để được ở bên cậu chứ?”
Vậy nên nếu lựa chọn còn lại là bị gọi là vô dụng…
“Tớ không quan tâm. Ngay cả khi phải làm lá chắn cho cậu và chết đi, tớ cũng không bận lòng miễn là điều đó giúp cậu sống sót.”
…Cậu có hiểu không? Có ai khác sẽ làm đến mức đó không?
“Tớ sẽ làm bất cứ điều gì. Dù có bị đánh bầm dập hay bị giết, thì cũng là vì cậu.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, một thứ gì đó đập vào vai trái của cô.
Cô cảm thấy mình đã quá bất cẩn khi chỉ tập trung vào Asama ở bên phải, nên sự cảnh giác và phản xạ của cô liền trộn lẫn vào nhau.
“Ể?”
Cô quay lại và thấy mái tóc nâu đang tung bay trong không khí.
Đó là Kimi. Cô gái xoay người rồi lại duỗi thẳng người ra.
“Đồ hèn nháááááát!!”
Một cú tát kèm theo một cơn lốc xoáy khiến Naruze bay đi.
Asama phản ứng với cả hành động của Kimi và âm thanh cô nghe được.
…Chà.
Cô thầm bình luận một cách cứng nhắc và ngước nhìn Naruze đang bay trên trời.
…Ngực to có làm tăng sức mạnh của cú tát lốc xoáy không nhỉ? Ồ, nhưng chắc nó cũng chẳng giúp ích gì cho việc bắn cung của mình, nên có lẽ mình đã thua ở khoản này rồi.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, Kimi đã túm lấy cổ áo Naruze và bắt cô đứng dậy. Naruze dường như không thể phản ứng, nhưng có lẽ đó là do cú sốc từ cú tát hơn là vì đau.
“Cô không phải anh trai hay chị gái của tôi.”
Kimi giơ tay lên để tát vào má còn lại. Cùng với một âm thanh trong trẻo, Naruze bắt đầu khuỵu gối xuống, nhưng Kimi không cho phép điều đó. Cô dồn sức vào hông và nhấc cô ấy đứng dậy.
“Vậy nên tôi sẽ chỉ dừng lại ở đây thôi.”
Cô véo hai bên má Naruze và kéo ra.
“Oái!” Naruze kêu lên. “Oáááááá!!”
Tiếng “đau quá” biến thành “oá” vì cô không thể khép miệng lại được. Kimi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Naruze trong khi kéo má cô ấy ra hai bên xa hơn nữa.
Bất chấp ánh nhìn của Kimi, một ánh nhìn sâu sắc hơn là sắc bén, Naruze vẫn không hề nao núng.
“C-cô muốn zì?”
Ngay khi Naruze nhíu mày và lên tiếng, Kimi đã dí sát mặt mình vào mặt Naruze.
Trước khi mọi người kịp cất tiếng ngạc nhiên, Kimi hé môi và cắn nhẹ vào môi trên của Naruze. Có một tiếng xé thịt rõ ràng và sáu đôi cánh của Naruze dựng đứng lên.
Kimi sau đó buông vai Naruze ra.
“…”
Naruze ngã phịch xuống sàn. Một ít máu từ môi trên chảy vào miệng cô.
“Người ta nói uống một ít sữa ấm có thể giúp bình tĩnh lại, phải không, Asama?”
“Sao cô không tự hỏi mình thay vì hỏi tôi?”
Tuy nhiên, cô hiểu ý Kimi muốn nói gì, nên cô đã trả lời.
“Sữa có đặc tính tương tự như máu, nên hâm nóng và uống nó có thể giúp bạn nhớ lại những gì đang chảy trong cơ thể mình.”
“Ồ? Tôi định nói nó tượng trưng cho sữa mẹ, vậy sao cô lại đưa ra câu trả lời an toàn hơn để bảo vệ mình thế, Asama? Chúng ta không nói về bò! Chúng ta đang nói về con người! Đây là triết học!”
“Cái gì? Cô đổ lỗi cho tôi đã phá hỏng chuyện này ư!? Lỗi không phải nằm ở người đã bổ nhiệm tôi làm tổng trưởng sao!?”
Mọi người bảo cô bình tĩnh lại, nên cô và Kimi ra hiệu cho họ im lặng. Trên hết, cô nhìn Kimi đang đứng trước mặt Naruze.
Kimi đang nhìn Naruze khi cô gái ngồi bệt trên sàn. Cô không nhìn xuống một cách trịch thượng, nhưng cũng không hạ mình ngang hàng với Naruze. Đôi tay khoanh hờ và nụ cười ở khóe môi chỉ là thái độ thường ngày của cô.
…Cô ấy chỉ hạ tầm mắt ngang bằng khi nói chuyện với Toori-kun thôi.
Asama tự hỏi liệu cô ấy có làm vậy với Horizon không và quyết định lần sau sẽ chú ý hơn.
Sau đó, Kimi nói với Naruze.
“Nghe này. Tôi hiểu cô đang trong chuỗi thất bại và đang trở nên tuyệt vọng, nhưng chiến trường không phải là nơi để gỡ gạc danh dự. Hiện tại, cô không đủ năng lực cho công việc này.”
“Kimi! Kimi! Cậu đang dùng một vài cụm từ sai một cách tuyệt vời đấy!”
“Chính cậu cũng đang nói khó hiểu đấy,” những người khác chen vào, nhưng Asama lờ họ đi.
Kimi nhảy múa để tránh trả lời Asama, nên họ cũng chẳng khác gì nhau.
“Dù sao đi nữa,” Kimi nói. “Vừa rồi cô đã nói gì với Naito?”
Naruze phản ứng bằng đôi mắt im lặng, vừa vô cảm vừa thù địch, nhưng Kimi chỉ nhếch mép.
…Naruze biết mình không thể làm gì được.
Naruze đang lườm Kimi vì dù cô có làm gì hay nói gì cũng không thay đổi được tình hình này, nên cô không còn lựa chọn nào khác. Không có lý do gì để đáp lại ánh mắt đó và cũng không có lý do gì để Kimi thay đổi nhịp điệu của mình.
“Nghe này. Cô nói với cô ấy, ‘Tớ sẽ làm bất cứ điều gì. Dù có bị đánh bầm dập hay bị giết, thì cũng là vì cậu’.”
Hãy bình tĩnh lại.
“Suy cho cùng, điều đó có nghĩa là nếu cô chết hoặc bị đánh bầm dập, thì chuyện đó xảy ra là vì có Naito ở đó.”
Naruze không có ý định lắng nghe.
Một cô gái khó ưa đang đứng trước mặt cô. Cô phải thừa nhận rằng mình đã quen cô gái đó từ lâu, nhưng cô không muốn dính líu đến cô ta một cách chủ động. Cô chỉ có thể hòa hợp với cô gái đó bằng cách giữ khoảng cách.
Đó là lý do tại sao cô chỉ đơn giản nghĩ rằng mình phải giữ khoảng cách với những gì cô gái đó nói.
Dù cô gái đó có nói gì với cô hay làm gì cô, điều đó cũng không thay đổi được việc cô đã bị cho là không phù hợp để ở lại nơi cô muốn.
Tất nhiên, mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu cô không còn muốn ở đó nữa.
…Nhưng điều đó là không thể.
Việc cô không thể chấp nhận điều này là lỗi của chính cô.
Nhưng đó là lý do cô không có ý định nhượng bộ. Dù có bị nói gì đi nữa, cô đã quyết định không từ bỏ sự phản kháng của mình. Suy cho cùng, từ bỏ điều đó đồng nghĩa với việc cam chịu sự tốt bụng của những người khác.
Tuy nhiên, cô nghe Kimi nói.
“Nghe này. Cô nói cô sẵn sàng bị đánh bầm dập hoặc bị giết vì lợi ích của Naito. Nhưng nếu cô thật sự chết hoặc bị đánh bầm dập, điều đó có nghĩa là cái chết hoặc thương tích của cô xảy ra là do có Naito ở đó. Nếu Naito không ở đó, cô đã không bị thương hoặc bị giết. Và lúc đó cô sẽ nói gì với cô ấy?”
Cô gái khó ưa ngừng mỉm cười khi nói.
“ ‘Margot, tớ có thể đã bị thương và bị giết, nhưng đó là vì cậu.’ ‘Tớ chết vì cậu, nên hãy vui lên đi.’ ‘Nhưng tớ bị đánh và bị giết chỉ vì có cậu ở đó, nên hãy nhớ suốt đời ý nghĩa của việc đó đã xảy ra với tớ là gì’.”
Cô ta hít một hơi.
“Một điều nữa, Naruze. Naito đã bao giờ nhờ cô giúp đỡ chưa? Cô không giúp một người đã cầu xin, vậy nên khi cô nói cô đang cứu cô ấy hoặc giúp cô ấy ‘vì lợi ích của cô ấy’, cô đang vô cùng xúc phạm đấy. Điều đó có nghĩa là cô xem cô ấy như một người thiếu thốn nếu không có sự giúp đỡ của cô. Đó hoặc là một sự từ thiện đơn phương hoặc là thứ cô đang áp đặt lên cô ấy. Cô chỉ đơn giản là đang cố gắng đạt được cảm giác ưu việt tạm thời so với những người có lòng tự trọng tối thiểu để có thể tự mình tồn tại. Họ đang cố gắng hết sức để tồn tại, nhưng cô lại tước đi điều đó của họ với một cảm giác ưu việt đầy xúc phạm, ấy vậy mà cô lại cho đó là lòng tốt.”
Vậy nên…
“Nếu cô định làm điều đó, hãy nói là vì lợi ích của chính cô. Hoặc có lẽ vì cô không thể tha thứ cho bản thân vì không thể cứu ai. Áp đặt điều đó lên người khác có thể là đạo đức giả, nhưng ít nhất, đừng mong đợi bất kỳ lời cảm ơn nào. Nhân tiện, cô đang nghĩ gì vậy?”
“Gì cơ?”
“Cô đang mong đợi phần thưởng lớn nhất. Cô muốn cô ấy giữ cô ở bên cạnh vì cô đang làm điều đó cho cô ấy.”
Cô gái đó thậm chí không cười gượng. Cô chỉ nói bằng một giọng thờ ơ.
“Cô nghĩ rằng cô có thể ở bên ai đó chỉ vì cô cống hiến hết mình cho họ sao? Đó là một sự sỉ nhục đối với tình yêu.”
“Dừng lại đi!!”
Naruze không chắc tiếng hét của mình là dành cho cô gái khó ưa hay cho chính mình.
…Nhưng…
Nếu cô định hét lên để từ chối, vậy từ trước đến nay cô đã làm gì?
Naruze nghĩ một cách mơ hồ.
Mình đã nghĩ gì và làm gì?
Cô đã từ chối Kimi và chính mình, nên cô cảm thấy như thể mình đã hoàn toàn loại bỏ tình cảm dành cho Naito và sự phản kháng đang nâng đỡ cô.
“Tại sao…?”
Sau một lúc lâu, cô bắt đầu run rẩy và nước mắt lưng tròng nơi khóe mắt.
Cô nếm thấy vị máu và tự hỏi liệu mình có cảm nhận được vị tanh nồng đó là do sự căng thẳng đang tan biến hay không. Tuy nhiên, điều đó gợi ý về những gì đang xảy ra bên trong cô.
“Mọi thứ đang biến mất,” cô lẩm bẩm.
Cô cố gắng đưa tay lên che mặt, nhưng một giọng nói bất ngờ từ phía sau đã ngăn cô lại.
“Chị ơi! Chị ơi! Em hỏi một câu được không!?”
“Hê hê hê. Em trai ngốc, em có điều gì muốn hỏi Chuyên Mục Giảng Giải Bừa Bãi và Ném Bom của người chị khôn ngoan này không? Chuyện gì thế?”
“À thì,” tên ngốc trả lời. “Làm điều gì đó vì người khác là sai sao? Nó thực sự tệ đến vậy à?”
“Gì đây? Em trai ngốc, em muốn một cuộc thảo luận nghiêm túc à?”
“Hừm.” Toori nghiêng đầu và giơ tay phải lên. “Ví dụ, khi em chơi game khiêu dâm, em luôn có một động cơ thầm kín khi cố gắng chinh phục các cô gái.”
“Nhưng khi em thất bại trong việc chinh phục họ, đó là vì động cơ thầm kín đó, đúng không? Chỉ cần đảm bảo em lưu game thường xuyên là được.”
“Ồ, đúng rồi! Vậy câu hỏi của em là cái kết thật sự! Em đoán là mọi chuyện đã được giải quyết!”
“Đừng kết thúc chuyện này vội!”
Asama suy nghĩ một chút về câu hỏi của Toori rồi túm tụm lại với những người khác.
“Kết quả có hơi hỗn loạn, nhưng Toori-kun thực ra đã hỏi một câu khá hay đấy.”
Những người khác gật đầu và quay sang Kimi đang nhún vai.
“À thì, khi bạn không được yêu cầu làm điều gì đó, thường thì bạn làm vì lợi ích của chính mình. Điều đó ích kỷ một cách tuyệt vời, nhưng lịch sử nhân loại đã chuẩn bị sẵn một thứ tiện lợi cho những người mới bắt đầu với cái tôi mà thấy điều đó quá khó khăn.”
Asama đã nhận ra vì đó là điều thường được cầu nguyện tại Đền Asama.
Đó là thứ mà lịch sử nhân loại đã tạo ra để người ta có thể gửi gắm cái tôi của mình vào.
“Tình dục!! Heil eros! Thật là một sự kết hợp tuyệt vời với tiếng Đức! Một cơn mưa tình dục! Tình dục đang trút xuống! Mọi thứ đều vì tình dục! Làm tốt lắm, nhân loại!! Hãy để nó cuốn trôi các người đi!!”
“K-không! Cậu phải nói là tình yêu hay hòa bình hay thứ gì đó tương tự chứ!”
“Thôi nào, Asama. Ai lại trả lời nghiêm túc ở đây chứ?”
“Asama, đôi khi cậu thật là nhàm chán.”
…Là lỗi của mình ư!? Và điều đó có nghĩa là mình thường thú vị à!? Tại sao!?
Cô có rất nhiều câu hỏi, nhưng cô cảm thấy mình có trách nhiệm ở đây và do đó cần phải sửa chữa điều này. Cô xấu hổ khi phải nói lại sau đó, nhưng cô đã làm vậy trong khi đỏ mặt.
“Ừ-ừm… Về cơ bản, n-nếu cậu làm điều đó vì t-tình yêu hoặc…”
“Đúng, đúng.”
Hai chị em gật đầu đồng thanh.
“Asama-san, tớ không nghe rõ, nói to lên điii.”
Cô chuẩn bị cung tên và hai người bỏ chạy. Cô tận dụng cơ hội đó để hít một hơi và nói.
“Vậy, ừm. Những thứ đó không có sự hiểu lầm hay suy nghĩ riêng như con người. Chúng vô hình và không có trách nhiệm hay phần thưởng. Chúng cũng quan trọng đối với con người, nên tôi nghĩ rằng dùng chúng làm động lực là an toàn.”
Asama tự hào về việc mình đã nói trôi chảy một điều nghe như được trích thẳng từ bộ sưu tập các bài giảng mẫu của ngôi đền, nhưng rồi cô nghe thấy những người khác thì thầm.
“Chúng ta có đang bị lừa không?”
“Đúng là các vu nữ có bùa thuyết phục.”
“Và đây không phải là chuyện về tôi sao? Tại sao mọi thứ lại tiến triển nhiều như vậy mà không có tôi?”
Những lời bình luận khiến Asama khó chịu, nhưng Naruze thực sự có lý.
Cô nhìn xuống và thấy Naruze đang ngồi trên mặt đất với đôi vai rũ rượi. Tuy nhiên, đó không phải là do chán nản. Cô thở ra như thể để trút bỏ mọi thứ đã tích tụ bên trong mình.
“Margot.”
“Có chuyện gì vậy, Ga-chan?”
“Sẽ là một vấn đề nếu gần như tin tưởng một Technohexen như một tôn giáo, phải không?”
Naito thoáng nhìn những người khác. Những người khác trao đổi ánh mắt với cô, và không hiểu sao Kimi lại làm một cử chỉ như thể có thứ gì đó nhô ra từ hai bên ngực, nhưng đó là hành vi của một người điên và có thể bỏ qua.
Naito chỉ gật đầu đáp lại.
“Tớ không chắc có thể gọi đó là một vấn đề không, nhưng có lẽ tớ sẽ đỏ mặt.”
“Tớ không thể để cậu đỏ mặt vì sự hiểu lầm của tớ được. Tớ cần cậu trả lời con người thật của tớ là ai.”
Vậy nên…
“Cậu có cần sự giúp đỡ của tớ không?”
Naito lắc đầu.
“Không, không phải với con người cậu bây giờ, Ga-chan.”
…Đúng vậy.
Naruze cúi đầu với vị máu trên lưỡi, và cô cảm thấy đó không phải là một câu trả lời tồi.
“Judge. Đúng vậy. Tớ muốn cậu cho tớ những gì tớ muốn, nhưng khi đó chúng ta sẽ không còn bình đẳng và mọi chuyện sẽ kết thúc.”
“Judge. Tớ cũng luôn như vậy. Suy cho cùng…”
Naito ngồi xuống bên cạnh cô khi cô nói. Cảm giác như đã rất lâu rồi họ mới nhìn thẳng vào mắt nhau ở cùng một độ cao, nhưng có lẽ đó là vì Naruze đã luôn giữ mọi thứ một cách phiến diện.
Nhưng Naito không bỏ rơi, tát, hay cắn môi người bạn của mình. Cô chỉ nở một nụ cười dịu dàng và nói những lời cũng dịu dàng không kém.
“Chúng ta là Zwei Fräulein vì chúng ta kề vai sát cánh, chứ không phải vì chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Và cậu biết các ký tự Viễn Đông dùng để viết tên đó mà, đúng không?”
Cô biết.
“Ừ-ừm, có hai cái háng và rồi những người phụ nữ đầu hàng chúng… Ừm, đó là một ẩn dụ! Chỉ là một ẩn dụ thôi!!”
“Ga-chan, tớ nghĩ cậu đang trở lại là chính mình khá nhanh đấy.”
“Có gì sai sao?” Naruze hỏi. “Và chúng ta sẽ luôn kề vai sát cánh, bất kể chúng ta đi đâu hay làm gì chứ?”
“Chẳng phải chúng ta trở thành Zwei Fräulein để biến điều đó thành hiện thực sao?”
“Vậy à?”
Việc Naito có xu hướng nhìn nhận mọi thứ một cách tích cực và tiện lợi có thể là một vấn đề.
Tuy nhiên, việc thuận theo nó bây giờ lại có một ý nghĩa quan trọng.
…Nếu cô ấy xử lý như thế này, điều đó có nghĩa là cô ấy đang cố gắng ở lại với mình.
Vậy nên Naruze quyết định tin tưởng cô ấy mà không từ bỏ phần tính cách bất mãn của chính mình.
“Vậy thì… tớ sẽ đặt niềm tin vào điều đó. Một Technohexen có niềm tin vào biệt danh của mình, đúng không? Đó hẳn là lựa chọn tốt nhất cho tớ.”
Cô hít một hơi, giơ tay phải lên và nói với Kimi đang mỉm cười nhìn xuống cô.
“Tớ đứng không vững nổi vì bị một tên ngốc nào đó đánh, nên cô giúp tớ đứng dậy được không?”
Khi Naruze đứng dậy và mọi người thở phào nhẹ nhõm, cổng trước của trường mở ra và có người bước ra.
“Hử?”
Mọi người quay về phía người đó.
“Oriotorai-sensei, cô cần gì ạ? Nếu là tiền rượu, em có thể cung cấp với một số điều kiện nhất định.”
“Shirojiro, tôi sợ bất kỳ điều kiện nào em đưa ra lắm. Nhưng không phải chuyện đó. Ừm… có Tenzou ở đây không?”
Mọi người trao đổi ánh mắt và Toori lên tiếng.
“Mọi người! Mọi người! Sao mọi người có thể tàn nhẫn đến thế!? Chỉ vì Tenzou mờ nhạt mà không nhận ra cậu ấy mất tích à!”
Mọi người lườm tên ngốc cho đến khi hắn cuộn tròn trên mặt đất ở một góc cầu.
“Tốt, tốt,” Oriotorai nhận xét khi cô giơ một phong bì lên cho mọi người xem.
Nó đã được mở ra và cô cho họ xem bức thư bên trong.
“Thư này được gửi đến phòng giáo viên từ Tenzou, các em xem đi.”
Kính gửi những ai có liên quan,
Mọi người đang tận hưởng thời gian của mình trên thế giới này chứ?
Ngày Tận Thế đang đến gần, nhưng gần đây tôi đang sống một cuộc đời mờ nhạt… một cuộc đời ẩn dật viên mãn của một ninja.
Hôm nay, tôi phải xin phép thôi học vì lý do cá nhân.
Vì tôi không muốn gây rắc rối cho tất cả những người tồi tệ các vị, tôi phải xin điều này.
Ngoài ra, Cái Chết Đen vẫn còn tồn tại trong thời đại này, vì vậy hãy giữ gìn sức khỏe.
Trân trọng,
Tenzou Crossunite
Mọi người xếp hàng cạnh nhau và dành vài giây để đọc bức thư.
“Cách nói chuyện cổ hủ đó thật khó chịu phải không?”
“Cậu ta chỉ cần viết lại dòng thứ ba đó là được mà. Chuyện đó làm cậu ta bận tâm đến thế à?”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Oriotorai gấp lá thư lại và nhìn khắp các học sinh của mình. “Nghe này. Hãy giải quyết chuyện này trước khi chúng ta rời cảng. (Phân Bổ Điểm Số: Lãng Phí Tình Bạn)”


0 Bình luận