“Patty…” Aina nói với cô tiên. “Cậu thực sự định về nhà à?”
Patty nhún vai. “Ông—ý tớ là, Thủ lĩnh bảo tớ có thể quay lại làng, nên…”
Sau khi trận chiến với Bọ tê giác bay kết thúc nhóm Tia Chớp Xanh, Patty và tôi đã cùng nhau quay trở lại Ninoritch. Patty đã quyết định quay về cùng chúng tôi thay vì đi thẳng đến làng vì cô ấy muốn nói lời tạm biệt với Aina trước.
“Mình sẽ đi với cậu” cô bé kiên quyết tuyên bố. “Mình muốn ở với cậu, Patty!”
“Không được đâu, Aina” Stella trách con gái. “Nghĩ đến những rắc rối mà con sẽ gây ra cho Patty xem.”
“Nhưng con muốn ở với bạn ấy!” Aina òa khóc, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Stella dường như không biết phải làm thế nào để đối phó với cơn giận dỗi đột ngột của con gái. Patty đã nói với hai mẹ con họ vào đêm hôm trước rằng cô ấy định quay trở lại làng của các tiên tộc, và mặc dù Stella và Aina rõ ràng không ngờ tới điều này họ vẫn quyết định ghé qua cửa hàng của tôi vào ngày hôm sau cùng với nhóm Tia Chớp Xanh để tiễn cô. Nhưng khi đến lượt Aina nói lời tạm biệt với Patty, cô bé chỉ bật khóc nức nở không nói nên lời, và bạn đã thấy những gì xảy ra sau đó. Aina tội nghiệp vô cùng đau lòng và cứ lặp đi lặp lại rằng em không muốn cô tiên ra đi.
“Cô có chắc về việc này không, boss?” tôi lặng lẽ hỏi Patty khi thấy vẻ mặt phiền muộn của cô.
“Phải, t-tôi chắc. Loài người các anh có cuộc sống ngắn ngủi như vậy. Tôi ở lại đây với các anh thì có ích gì chứ? Rốt cuộc thì tất cả các anh cũng sẽ chết và bỏ lại tôi một mình thôi!” Patty nói với một tiếng cười như thể cô đang nói đùa nhưng không thể che giấu được nỗi buồn trong mắt cô. Lỗ hổng sâu hoắm trong tim cô do mất đi người bạn duy nhất, cụ cố của Karen, có lẽ sẽ không bao giờ lành lại hoàn toàn. “V-Với lại,” cô tiếp tục, “tôi đến thị trấn này chỉ để tìm anh ấy.”
Nhưng mặc dù cô đang tỏ ra cứng rắn, tôi ngay lập tức nhận thấy cách cô nhìn Aina vẫn đang khóc. Cứ như thể chính nàng tiên cũng sắp bật khóc.
“Vậy sao?” tôi nói.
Patty gật đầu. “Ừm, đúng vậy.”
“Vậy là cô thực sự sẽ đi, hử?”
“Tôi đoán là tôi nên cảm ơn anh vì tất cả sự giúp đỡ mà anh đã dành cho tôi cho đến nay, Shiro” cô nói.
Tôi lắc đầu. “Ồ, đừng lo về chuyện đó. Hơn nữa, cô đã cứu mạng tôi. Tôi mới là người phải cảm ơn cô.”
“T-Tôi đoán vậy, ừm.”
“Ừm.”
Chà, có vẻ như cô ấy đã quyết định rồi.
“Aina sẽ không ngừng khóc khi tôi vẫn còn ở đây, phải không? Tôi đoán có lẽ mình nên quay trở lại làng—”
Trước khi cô có thể nói hết câu, Patty đã bị ngắt lời bởi tiếng cọt kẹt lớn của cánh cửa cửa hàng mở ra. Người bước vào thậm chí còn không thèm gõ cửa.
Karen thở hổn hển nhanh chóng quét mắt khắp phòng. “Ồ, t-tạ ơn trời, cô vẫn…” cô dừng lại một chút để thở “cô vẫn còn ở đây.”
“K-Karen? Cô đang làm gì ở đây vậy?” tôi hỏi, ngạc nhiên khi thấy cô.
Cô thở hổn hển đến nỗi không thể trả lời ngay lập tức, và cô giơ một tay ra hiệu cho tôi để cho cô một lát. Phải mất khoảng một phút hoặc hơn để hơi thở của cô trở lại bình thường.
“Xin lỗi về điều đó,” cô nói sau khi đã có thể nói chuyện trở lại. “Tôi đang xem xét đồ đạc của cụ cố để cố gắng tìm thứ gì đó có tên ông ấy để tôi có thể cho Patty biết đó là gì, và tôi đã tình cờ thấy cái này” cô nói, cho chúng tôi xem một phong bì.
“Đó là gì vậy?” tôi hỏi.
“Theo di chúc của cụ cố tôi, ông ấy đã viết lá thư này trước khi qua đời. Điều duy nhất được viết trên phong bì là: ‘Gửi người bạn thân thương nhất của tôi.’”
“Khoan đã, liệu điều đó có nghĩa là…” tôi bỏ lửng và liếc nhìn Patty, người đang nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay Karen. Ngay cả Aina cũng ngẩng đầu lên khỏi tay để nhìn Patty, rồi lá thư, rồi lại nhìn lại Patty.
“Anh ấy…” Patty bắt đầu. “Anh ấy đã viết cái này ư?”
Karen gật đầu. “Phải. Nó không dành cho gia đình tôi xem, vì vậy con dấu vẫn chưa bị bóc. ‘Người bạn thân nhất’ của ông hẳn có nghĩa là ông đã viết nó cho cô, Patty. Cô nghĩ sao? Tôi có nên mở nó không?”
“C-Có! Mở nó ra đi!” nàng tiên buột miệng, gật đầu lia lịa.
“Được rồi,” Karen nói khi cô mở phong bì.
Gửi người bạn thân thương nhất của tôi,
Chào bạn. Lâu rồi không gặp.
Một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ ngày chúng ta hứa với nhau rằng chúng ta sẽ gặp lại. Các mùa thay đổi và năm tháng trôi qua, và thành thật mà nói với bạn, ngay cả việc cầm bút bây giờ cũng là một thử thách đối với tôi. Bạn đã luôn cằn nhằn rằng cánh tay của tôi quá gầy. Chà, bây giờ chúng còn gầy hơn nữa. Tôi tự hỏi liệu bạn có trêu chọc tôi không nếu bạn có thể nhìn thấy tôi ngay bây giờ, giống như bạn đã từng làm ngày xưa. Có lẽ vậy, nhưng rồi bạn tốt bụng đến nỗi bạn có thể quá bận rộn lo lắng về việc tôi đã gầy đi như thế nào. Tôi thực sự ước mình có thể được bạn trêu chọc một lần nữa. Bây giờ tôi gần như không thể đi lại chứ đừng nói đến chạy, nhưng tôi vẫn mơ được cùng bạn rong ruổi khắp khu rừng, như chúng ta đã từng.
Bạn có còn giữ mặt dây chuyền mà tôi đã làm cho bạn không? Bạn biết tôi đang nói về cái nào mà, phải không? Sợi dây chuyền tôi làm bằng viên ngọc mà bạn đã tặng tôi lần đó. Nếu tôi nhớ không lầm, bạn đã nói sợi dây chuyền là “một tín vật cho tình bạn của chúng ta.” Tôi thực sự đã suýt đưa cho con trai mình, nhưng tôi đã thay đổi ý định vào phút chót, bởi vì như bạn đã nói, mặt dây chuyền đó là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta. Tôi chỉ không nghĩ sẽ đúng nếu tôi đưa nó cho người khác, ngay cả khi người đó là con trai của chính tôi. Tôi cảm thấy hơi có lỗi với nó, nên cuối cùng tôi đã quyết định giữ lại. Thực tế, tôi sẽ đặt nó vào phong bì cùng với lá thư này. Hy vọng rằng, một ngày nào đó nó sẽ đến được tay bạn. Tôi tự hỏi liệu bạn có nhận được lá thư này không. Sẽ có một ngày nào đó, nhiều năm sau, nó có thể đến được tay bạn chứ? Tôi hy vọng là có. Thực ra, tôi biết là sẽ có. Xét cho cùng, chúng ta là bạn bè. Tôi chắc chắn rằng lá thư này sẽ tìm thấy bạn.
Bạn biết không, tôi đã tình cờ gặp một người elf vài năm trước. Anh ta nói với tôi rằng các tiên tộc thực sự có tuổi thọ rất dài, dài hơn rất, rất nhiều so với con người. Tôi đoán bạn cũng không ngoại lệ. Bạn có lẽ vẫn tràn đầy năng lượng như ngày xưa. Vẫn cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Tôi hy vọng bạn đang mỉm cười thật nhiều. Bạn biết không, tôi chưa bao giờ nói với bạn điều này, nhưng tôi thực sự rất yêu nụ cười của bạn. Mỗi khi tôi nhìn thấy nó, tôi không thể không nở một nụ cười toe toét ngay cả khi tôi kiệt sức hoặc sắp chết đói.
Là những người tiên phong ở một vùng đất hẻo lánh, việc tìm kiếm thức ăn luôn là một cuộc đấu tranh. Tôi chỉ có thể đứng nhìn các đồng đội của mình chết đói hết lần này đến lần khác, và thành thật mà nói với bạn, tôi đã chắc chắn rằng bản thân mình cũng không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng rồi, một ngày nọ tôi vào rừng để cố gắng tìm thứ gì đó để ăn, và đó là khi tôi gặp bạn. Bạn đã cười vào kỹ năng bắn cung không mấy tuyệt vời của tôi, rồi thương hại tôi và giết một con jackalope cho tôi. Cho đến ngày nay, tôi vẫn có thể nhớ như in hương vị của miếng thịt jackalope đó.
Để tôi không bao giờ quên được hương vị và cảm giác của mình vào ngày hôm đó, tôi đã quyết định biến món xiên nướng jackalope thành. Ồ, khoan đã, bây giờ tôi nên gọi nó là một “thị trấn”, phải không? Dù sao đi nữa, tôi đã quyết định biến món xiên nướng jackalope thành đặc sản của Ninoritch, thị trấn mà tôi đã thành lập. Nếu bạn có dịp ghé qua, bạn nên thử một ít nhé? Bạn khá kén ăn, nên tôi đã có thể nghe thấy bạn phàn nàn về việc chúng “kinh tởm” như thế nào rồi.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ lần cuối tôi gặp bạn. Tôi bắt đầu canh tác trên những cánh đồng, xây dựng một vài ngôi nhà… Và tôi đã gặp một người phụ nữ mà tôi đã yêu. Tôi đã có con và thậm chí cả cháu. Nếu tôi dám nói vậy, tôi đã có một cuộc sống khá trọn vẹn. Nhưng gần đây, tôi đã nghĩ về bạn rất nhiều—nàng tiên tôi đã gặp trong rừng. Nàng tiên tỏa sáng rực rỡ đến nỗi khiến cả mặt trời cũng phải hổ thẹn. Nàng tiên xinh đẹp người “cắt đứt định mệnh.” Patty Falulu.
Ngạc nhiên không? Bạn không ngờ tôi lại biết tên bạn, phải không? Nếu điều đó vừa làm bạn bất ngờ, thì tôi đã thắng vòng này. Bạn và tôi, chúng ta đã từng thi đấu rất nhiều. Và dù tôi đã cố gắng bao nhiêu tôi vẫn luôn thua bạn. Nhưng lần này, tôi đã thắng.
Bạn có lẽ đang tự hỏi làm thế nào tôi lại biết tên bạn, phải không? Chà, nhớ người elf mà tôi đã kể cho bạn nghe vài dòng trước không? Tôi đã nhờ anh ta dạy cho tôi ngôn ngữ của các tiên tộc. Trong ngôn ngữ tiên tộc, “định mệnh” là “Patty,” và “cắt đứt” là “Falulu.” Tôi nói đúng chứ?
Thực ra, tôi đã được người elf đó xác nhận, vì vậy tôi biết mình nói đúng. Patty Falulu. Thật là một cái tên đẹp. Tôi cứ lặp đi lặp lại nó với chính mình khi ngồi đây viết lá thư này. Patty, người bạn thân thương nhất của tôi. Người tốt bụng nhất tôi từng gặp. Người đã cắt đứt định mệnh của tôi và mang lại cho tôi hạnh phúc.
Ồ, khoan đã! Tôi vẫn chưa cho bạn biết tên của mình! Tôi là Eren. Eren Sankareka. Rất vui được gặp bạn, Patty Falulu. Và cảm ơn bạn đã là một phần trong cuộc đời tôi.
Bạn của bạn,Eren Sankareka


0 Bình luận