Quyển 5
Chương 15: Giai đoạn 01: Triệu hồi sư được gọi tên, 15 đứa trẻ.6
0 Bình luận - Độ dài: 1,840 từ - Cập nhật:
Mỗi người lớn phụ trách 15 đứa trẻ đều cố gắng can thiệp vào các đối tượng thí nghiệm của mình dựa trên một hệ thống xã hội độc đáo.
Đó có thể là một ngôi trường, một bệnh viện, một doanh trại quân đội, một nhà tù, v.v.
The Hatter đang ở trong một không gian trông giống như một khối xúc xắc khổng lồ.
Đó là một khối lập phương hoàn hảo với mỗi cạnh dài đúng 15 mét. Tường, sàn và trần đều trắng tinh, ánh sáng xuyên qua vật liệu thủy tinh nên không thể nhìn thấy trực tiếp các thiết bị chiếu sáng. Cánh cửa được làm như một chiếc hộp yosegi, không để lại dù là một khe hở nhỏ nhất khi đóng lại. Bên trong cũng không có tay nắm để mở, nên rất dễ mất phương hướng nếu không chú ý đến lối ra.[1]
Cảnh tượng phi tự nhiên đó đã phá hủy khái niệm về phía trước và phía sau, trái và phải, thậm chí là trên và dưới.
Nó giống như một trường quay dùng để ghép video, hay một căn phòng trong bệnh viện tâm thần cũ kỹ.
Đó thực sự là một ngoại lệ giữa những ngoại lệ.
Vườn Thu Nhỏ được tạo ra để cho phép tâm trí phát triển trong một hệ thống xã hội. Nơi này lại tập trung vào ý định đó nhưng đồng thời lại gạt bỏ tất cả. Đó là một không gian kỳ lạ được tạo ra từ ý tưởng hoàn toàn phi đạo đức: tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi tất cả những điều đó bị tước bỏ.
Một cậu bé có làn da nâu đứng ở trung tâm: Alberto S. Divinesmith.
Cậu kẹp thứ gì đó dưới một cánh tay trông giống một chiếc mũ bảo hiểm. Đó là một thiết bị phù hợp với Gã Thợ Mũ Điên.
Giọng nói của những người lớn vọng đến cậu từ đâu đó… hay đúng hơn, từ sự rung động của toàn bộ không gian.
“Nào, hãy bắt đầu, Alberto.”
Một bộ tai nghe đơn giản cũng đủ rồi, nhưng họ lại cố tình truyền giọng nói vật lý từ một căn phòng xa xôi khác. Đó được gọi là ống nói. Nó sử dụng cùng nguyên lý như ống nghe và truyền rung động của giọng nói qua một ống kim loại.
“Ngay khi cậu đội chiếc Mũ Lụa vào, chúng ta sẽ bắt đầu thí nghiệm tùy theo ý muốn của chúng tôi. Như thường lệ, chúng tôi sẽ không nói cho cậu biết khi nào.”
“Được thôi.”
Nó có ánh ngọc trai lấp lánh như một bộ đồ lặn hợp kim dày. Nó có dáng dấp của một chiếc mũ quả dưa, nhưng thực chất đó là một chiếc bịt mắt đặc biệt được thiết kế để che kín đầu và cắt đứt hầu hết các giác quan của cậu.
Chiếc Mũ Lụa có một thấu kính thủy tinh lớn ở phía trước và một lỗ tai ở mỗi bên. Khi cậu đội nó vào, mọi thứ trông nhỏ và xa xăm, như thể cậu đang nhìn qua ống nhòm ngược.
Nhưng đó không phải là điểm chính của chiếc mũ.
Lò xo và bánh răng được sử dụng để định kỳ bịt kín mắt và tai của cậu.
“Cửa sổ” có thể chỉ mở một lần mỗi ba giây, vì vậy đối tượng sẽ cần phải ghi nhớ cảnh tượng một cách tuyệt vọng và sau đó hành động dựa trên những ký ức đã khắc sâu vào tâm trí như một bức ảnh.
Trong khi đó, kim đồng hồ vẫn tiếp tục quay trong thế giới thực.
Đối tượng sẽ điều chỉnh cử động của mình mỗi khi “cửa sổ” mở ra sau mỗi ba giây, vì vậy nó rất giống việc các giác quan của họ bị làm chậm đi ba giây một cách nhân tạo.
Vậy thì sự thay đổi thời gian này được sử dụng cho loại thí nghiệm gì?
Ngay khi Alberto đội chiếc mũ đặc biệt đó lên và bịt kín các giác quan của mình, một phần của mỗi bức tường trượt mở ra và những người đàn ông mặc áo giáp cùng gậy cảnh sát bước vào. Có hơn 20 người trong số họ. Những chiếc dùi cui gấp gọn dài và nặng đến mức còn nguy hiểm hơn cả gậy bóng chày kim loại.
Nhưng Alberto thậm chí không rút Dấu Máu bạc của mình ra.
Với cái đầu vẫn bị che kín hoàn toàn bởi chiếc mũ dày và chỉ nhìn qua một thấu kính duy nhất, cậu đưa tay phải ra và nhẹ nhàng vẫy họ tiến lên bằng ngón trỏ.
“Mấy người lịch sự điên rồ thật đấy, lũ chó,” cậu nhổ ra.
Ngay sau đó, những chiếc dùi cui gầm gừ lao về phía cậu từ mọi hướng cùng một lúc.
[IMAGE: ../Images/..]
Nhưng Gã Thợ Mũ vẫn thản nhiên xoay vần cơ thể trong một thế giới chậm hơn ba giây. Hắn sải bước, khẽ xoay hông, nhẹ nhàng né tránh những cây gậy ba toong đang vung tới tấp từ mọi phía. Không, không chỉ đơn thuần là né tránh. Hắn vươn tay ra, hạ gót chân đang nhón lên. Trong một loạt âm thanh trầm đục, những người đàn ông được cho là trang bị giáp trụ tối tân với vật liệu hấp thụ chấn động đột phá, lần lượt gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Gã Thợ Mũ không thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ.
Thấu kính cho phép hắn nhìn và ống kim loại ở tai chỉ được mở ra nhờ lò xo và bánh răng, cứ ba giây một lần.
Hắn chỉ cảm nhận được những điểm thời gian cách đều nhau.
Vậy mà, ngay cả một đòn đánh nhẹ nhất cũng không thể chạm tới hắn.
“Ngươi chỉ cần lấp đầy những khoảng trống từ đoạn phim có hạn đó là được.”
Đối với hắn, đó chẳng khác nào một môn thể thao.
Không, Gã Thợ Mũ không gọi căn phòng này là một võ đài hay sân vận động. Hắn gọi nó là “Khăn Trải Bàn”. Vậy nên, với hắn, bất cứ thứ gì đặt trên đó cũng không phải là sinh vật: chúng chỉ là thức ăn.
“Ta có thể nhìn thấy phạm vi chuyển động của cơ bắp và xương khớp, đoán trước nơi chúng sẽ di chuyển dựa trên trọng tâm, hướng nhìn của chúng, vị trí đầu ngón tay, và cả những gì chúng đang nghĩ qua độ căng của cơ mặt. Nếu ngươi nới lỏng một con ốc trong đầu và giải phóng những tài nguyên đó, ngươi có thể đánh cắp thời gian.”
Hắn có đang tập trung vào đoạn văn đó của Lewis Carroll hay không?
Trong câu chuyện gốc, Gã Thợ Mũ đã mời cô bé không bao giờ lớn đến một bữa tiệc trà điên rồ, nơi khái niệm thời gian bị bỏ qua hoàn toàn.
Những người lớn vọng giọng qua ống nói, vừa thán phục vừa bất lực.
“Sóng não của anh vẫn không hề thay đổi. …Anh có thể phá vỡ mọi thứ dễ dàng đến mức việc giám sát dường như thật vô nghĩa.”
“Chuyện này thấm vào đâu so với Nghi Lễ Triệu Hồi chứ,” gã điên khẩy mũi.
Hắn khinh khỉnh, đồng thời tiện tay vung đòn bạo lực. Tay hắn vụt bay, chân hắn rít gào, nuốt chửng những “món ăn” đang hiện rõ sự bối rối và sợ hãi qua lớp giáp dày cộm.
“Ngươi phải tính toán tất tần tật: vị trí của cánh hoa và đốm màu, đường đi của những chiếc Gai Trắng, đặc tính của Vật Liệu vừa triệu hồi, mô phỏng những gì kẻ địch sẽ triệu hồi 100 nước đi sau, Chi Phí và Phạm Vi Âm Thanh cần thiết để đánh bại điều đó, và mọi thứ khác. Tất cả đều là tính toán. Nếu ngươi không điên, ngươi sẽ chẳng bao giờ theo kịp.”
Một người bình thường chỉ riêng việc ghi nhớ tất cả Vật Liệu đã đủ đau đầu.
Vì vậy, không có lấy một tia hy vọng mỏng manh nào cho việc ghi nhớ hàng nghìn, hàng vạn mẫu hình cần thiết để biết cái gì dẫn đến cái gì, phải đi đường vòng ra sao khi một lộ trình bị chặn, và phải thay đổi thế nào cho phù hợp với Chi Phí và Phạm Vi Âm Thanh của đối thủ hay vị trí của cánh hoa và đốm màu. Chưa kể đến việc tất cả những điều đó phải được hồi tưởng chính xác tuyệt đối trong khi cơ thể vẫn đang thực sự di chuyển theo.
Nhưng hắn đã làm được.
Gã Thợ Mũ bình tĩnh bước đi trong một thế giới mà người bình thường sẽ phát điên.
Sự hiện diện của hắn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Một số trạng thái tinh thần có thể lan truyền sang người khác, như thể đang cộng hưởng.
Đó là một hình thức tâm lý tập thể.
Đó có lẽ là lý do vì sao những người lớn không trực tiếp đối mặt với Gã Thợ Mũ.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn mình hắn đứng sừng sững trong không gian trắng xóa.
“Thật tẻ nhạt. Này, nếu muốn, ta có thể cho ngươi thêm thời gian. Khoảng cách 5 giây? Hay 10? Có lẽ đó là độ trễ tốt hơn cho thế giới.”
“Ừm,” giọng nói đáp lại, như thể đang cân nhắc.
Rồi bốn bức tường lại mở ra một lần nữa, để những sát thủ đã được chuẩn bị sẵn ùa vào.
Tuy nhiên, lần này, chúng không được bảo vệ bằng giáp trụ.
Một kẻ trong nhóm vốn mắc chứng sợ máy móc, vậy nên hiển nhiên bọn chúng không phải là những cỗ máy điện tử. Những gã đàn ông này, với cơ thể bằng xương bằng thịt, rõ ràng đã được trang bị thêm đôi cánh côn trùng, càng cua, cặp chân sau giống châu chấu cùng cặp kính mắt kép do con người tạo ra. Nhóm người kỳ dị ấy vây kín lấy Hatter.
"Sẽ ra sao nếu có một công thức duy nhất có thể phá vỡ mọi phép tính phức tạp ấy?"
"Nữ hoàng đó ư?" Hắn khạc ra lời. "Thật nhàm chán."
Nhưng hắn không hề phủ nhận sự tồn tại của một thực thể tiện lợi đến vậy.
Hắn còn nhiều điều muốn nói.
"Nếu một thứ như thế tồn tại, ắt nhiên nó sẽ rơi vào tay ta."
Hắn sẽ là người đầu tiên.
Hắn sẽ đến trước bất kỳ ai khác.
Tất cả những kẻ còn lại, hoặc là thất bại trước khi chạm đến ngưỡng đó, hoặc là thất bại sau khi chỉ đạt được một phần.
Một mình hắn, điềm nhiên thách thức con đường điên rồ ấy.


0 Bình luận