Không gian trong <Itsuki☆Channel> bắt đầu rạn nứt.
Ánh sáng từ những vết nứt ấy lập tức bao trùm, nhuộm lại cảnh vật trong chớp mắt.
Khi bừng tỉnh, Kazuki, tiền bối Kazuha và cô Kamimura đã một lần nữa quay trở lại Yomotsu Hirasaka.
“…Tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng tìm đường về. Bọn chúng sẽ kéo đến ngay khi đánh hơi thấy người sống đấy.”
Cô Kamimura vừa nói vừa lao xuống con dốc.
Cảm thấy bất an trước những lời đó, cả Kazuki lẫn tiền bối Kazuha đều vội vã làm theo.
Không cần hỏi han gì thêm, họ nhanh chóng nhận ra ý nghĩa thực sự của chúng.
Kazuki và mọi người cảm nhận một luồng khí lạnh lẽo, ghê rợn đang vờn phía sau. Ngoảnh lại nhìn trong lúc chạy, một sự biến dạng xuất hiện trong không gian phía xa. Những bóng người dần hiện ra từ đó.
Những bà lão đang được sinh ra từ khoảng không phía sau họ. Không chỉ một người. Hàng loạt, vô số những bà lão liên tiếp xuất hiện. Những bà lão ấy nhìn xuống dốc và dùng toàn bộ sức lực lao về phía họ!
“…Đó là Yomotsu Shikome. Những bà lão dẫn dắt các linh hồn tà ác trú ngụ tại Yomotsu Hirasaka.”
Cô Kamimura vừa giải thích vừa chạy thục mạng, thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại.
Không gian phía sau vẫn tiếp tục biến dạng dữ dội hơn nữa. Những gì xuất hiện từ đó không chỉ có những bà lão, mà còn là vô số sinh vật nhỏ bé trông như quỷ dữ đang tràn ra từng bầy.
“Đó là Yomotsu Ikusa. Những linh hồn tà ác, lính của Yomotsu Hirasaka.”
Trong bóng tối, càng lúc càng có thêm những đốm sáng chập chờn *bachi bachi* hiện lên, tám quả cầu ánh sáng lớn tán loạn tia lửa đột nhiên bùng nổ. Chúng cũng đang bay đuổi theo Kazuki và những người khác từ phía sau.
“Đó là Yakusano Ikadzuchi. Yomotsu chào đón những kẻ đến thế giới này, tuy nhiên chúng không cho phép ai rời đi cả. Chúng sẽ đuổi theo và kéo các cậu trở lại. Nếu bị chúng bắt, các cậu sẽ mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng như mê hoặc (magic intoxication) và sẽ không thể tỉnh lại được trong thế giới thực nữa đâu.”
Nghe những lời đó, Kazuki và tiền bối Kazuha chỉ biết “Hieee” lên một tiếng rồi hoảng loạn. Đặc biệt là những bà lão đang lao tới hết tốc lực kia thật sự quá đáng sợ.
“Sao bọn chúng lại ở đây ạ?”
“Khi nghĩ rằng con người từ thế giới hiện tại đang cố gắng đi đến một thế giới khác, thì cần phải có một sự đền bù thích đáng. Mặc dù tôi thực sự xin lỗi vì Yatagarasu đã không hề giải thích điều đó mà vẫn mời hai cậu đến đây.”
Kazuki và mọi người bắt đầu dốc toàn lực lao xuống Yomotsu Hirasaka.
…Dù sao thì, đây cũng là một cảm giác thật kỳ lạ. Kể từ khi họ đến Cổng Hang Đá Thiên Thạch (Gate of the Celestial Rock Cave), các giác quan trên cơ thể họ đều cảm thấy cực kỳ chân thực, ý thức cũng vô cùng minh mẫn, rõ ràng hơn nhiều so với khi họ rơi vào trạng thái mê hoặc và lang thang ở Astrum. Cảm giác chạy xuống Yomotsu Hirasaka cứ như thể cơ thể vật lý của họ thật sự đang ở đây vậy.
Kazuki, vẫn mặc nguyên bộ đồ khi đến đây, thanh katana vẫn được đeo ở hông. Có vẻ như họ cũng có thể quay lại và giao chiến với bọn chúng ngay lúc này.
“…À mà nói mới nhớ, cơ thể thật của chúng ta bây giờ đang thế nào rồi? Một khoảng thời gian khá dài đã trôi qua, để cơ thể nằm dưới sàn điện thờ chính liệu có nguy hiểm không ạ?”
“…Trạng thái hiện tại của hai cậu không chỉ đơn giản là sự tách rời giữa tâm trí và cơ thể đâu… hộc hộc.”
Vừa chạy, cô Kamimura vừa đáp lời, chiếc váy gothic lolita của cô bay phấp phới phía sau.
Trạng thái của cậu bây giờ hoàn toàn khác một trời một vực so với khi cậu rơi vào nhiễm ma thuật, để tâm trí lang thang trong Astrum. Cái gọi là Yomotsu Hirasaka là một đường hầm nối liền thế giới này với thế giới khác, nhưng nó cũng phá vỡ những thực thể thuộc về thế giới thực như cậu, rồi biến đổi cậu thành một thực thể thuộc về Astrum. Nó phức tạp hơn một chút so với việc chỉ kéo tâm trí cậu vào Astrum… Hộc hộc! Không có nguy hiểm gì về việc bản thân cậu bị tan biến nên không sao đâu, cậu vẫn là cậu của hiện tại, vẫn đang sống sờ sờ ở đây mà. Ừm, hiểu chứ?
Mặc dù Kazuki đã hiểu… nhưng vẫn cần thêm một chút thời gian để tiếp thu.
“Vậy ra Yomotsu Hirasaka là một lối vào, nơi con người có thể cùng lúc bước vào thế giới tinh thần Astrum với cả cơ thể vật lý của mình?”
“Hiểu như thế là đúng đấy. Cái gọi là Astrum là một thế giới nơi một vòng xoáy năng lượng khổng lồ bóp méo thực tại đang cuộn trào, nó được định nghĩa bởi tâm trí, và rồi một lối vào như vậy đã được tạo ra. Và các Diva trong thần thoại Nhật Bản sở hữu sức mạnh để đóng mở lối vào này… Hộc hộc! Hộc, khi chúng ta đang chạy bán sống bán chết thế này, đừng bắt tôi giải thích mấy thứ phức tạp như vậy chứ… Dù sao thì tôi cũng không phải là phe khỏe mạnh như hai người đâu…”
Kazuki và Kazuha-senpai không hề hụt hơi một chút nào, nhưng Kamimura-san vừa giải thích một tràng dài đã thở dốc và hổn hển. Kazuki nhẹ nhàng nhấc bổng cô từ bên cạnh và bế kiểu công chúa.
“Xin lỗi, tôi đã không để ý.”
“Ể? Cảm… cảm ơn cậu.” Mắt Kamimura-san mở to.
Sau đó, cô nàng giật mình một nhịp chậm hơn.
“Tôi… tôi không hề cố ý dùng vẻ mệt mỏi này để cầu xin hay gây áp lực cho cậu đâu nhé!”
“Tôi có nghĩ gì như thế đâu?”
“Cứ… cứ làm những chuyện như thế này, tử tế với tôi mà không có lý do gì… Uuu, tôi không thể bình tĩnh nổi. Cậu… cậu không sao chứ? Cậu không mệt à? Tôi không nặng chứ?”
Kamimura-san bối rối với vẻ mặt như sắp khóc.
“Cô nhẹ đến mức tôi thấy lo lắng khi bế cô như thế này đấy, Kamimura-san.”
“Mấy tên đang đuổi theo chúng ta phía sau, nếu đánh thì chúng mạnh không?”
Kazuha-senpai hỏi Kamimura-san từ bên cạnh.
“Cấp độ của chúng chỉ nhỉnh hơn một chút so với Ma Thú bình thường thôi. Cái rắc rối là số lượng vô hạn của chúng cứ không ngừng tuôn ra. Nhưng không sao đâu. Vì tốc độ chạy của hai người vượt trội hơn chúng, cứ thế này thì chúng không thể vượt qua chúng ta được. Khoảng cách giữa chúng ta và chúng đang giãn ra rất nhanh.”
“Đó là trường hợp không có ai cản đường chúng ta thôi.”
Kazuki mở miệng như thể ngắt lời cái nhìn đầy lạc quan của Kamimura-san. …Đúng là thế thật, chỉ là một cái nhìn lạc quan. Kazuki đã cảm nhận được sự hiện diện của ai đó phía trước khi họ vừa xuống hết con dốc này.
“Đúng là như vậy nhỉ, nếu tình hình diễn biến thế này, việc chúng không phục kích ở đây mới là điều bất thường hơn.”
“Kazuki… luồng khí này…”
Kazuha-senpai cũng nhận ra điều gì đang xảy ra.
Khi họ vừa xuống hết con dốc―trước mắt họ hiện ra ba bóng người cao lớn chắn ngang đường.
“…Ta, với tư cách là Vua của Susanoo, ta có thể cảm nhận được mà. Có vẻ như ngươi đã thừa hưởng quyền năng của Amaterasu nhỉ, kiếm sĩ phái Hayashizaki! Với điều này, cả hai chúng ta đã trở thành những định mệnh càng sâu sắc hơn! Hai người đang tranh giành vị trí kiếm sĩ mạnh nhất, và rồi cả hai người đang tranh giành ngôi vị Vua chân chính của Thần thoại Nhật Bản!”
Aisu Ikousai! Và hai kẻ đang chờ đợi phía sau cô ta, anh em Takasugi bị ám!
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”
Anh em nhà Takasugi gào rú như những con dã thú. Dù tiếng gầm rống ấy vang vọng từ sườn dốc phía dưới, nó lại giống hệt tiếng kêu thảm thiết của những kẻ bị đày đoạ dưới địa ngục—bóng hình hai anh em méo mó như thạch, vừa la hét vừa biến dạng.
Bóng dáng của cả hai [đã mất đi hình hài con người, chúng tan chảy như bùn lầy đang bị hòa tan.]
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cảm nhận được hiện tượng kỳ lạ từ xa, Kazuki và tiền bối Kazuha theo phản xạ dừng lại. Tuy nhiên, đạo quân Yomotsu đang ập đến từ phía sau. Tình cảnh này chẳng khác nào "tiền môn cọp dữ, hậu môn sói lang."
Từ vòng tay Kazuki, cô Kamimura khẽ nhảy xuống.
“…Tôi sẽ giữ chân những kẻ đến từ phía sau. Ha- Hayashizaki-san, làm ơn lo cho Susanoo.”
Cô ấy có vẻ hơi bối rối một chút khi gọi tên người khác.
“Cậu một mình đối phó với cả đạo quân đó có ổn không?”
“Tôi mắc chứng Sợ Người Lạ [Anthropophobia], vì thế đối thủ kiểu này lại dễ dàng hơn đối với tôi. Hơn nữa, ít nhất thì tôi cũng có thể dùng sức mạnh của Amaterasu… nên, tôi có thể chiến đấu một chút.”
Trước đạo quân Yomotsu đang ào tới, cô gái thực hiện nghi thức Access.
“…Hỡi vầng thái dương của phúc lành vươn tới trời cao! Danh Ngài là <Amaterasu Oomikami>! Hỡi ánh sáng của lòng nhân ái không mong chiến tranh, xin hãy tạm thời ngự trị trong tay ta, trở thành cung tên chớp loá xuyên thủng vạn vật!”
Bộ đồ goth loli của cô Kamimura được bao bọc bởi ánh sáng rồi tan vỡ, biến đổi thành Trang phục Pháp thuật của cô.
Trang phục Pháp thuật ấy mang hình dáng như y phục cổ xưa uy nghiêm của Amaterasu khi thi triển năng lực, nhưng được giản lược đi vì sự thuận tiện trong chiến đấu.
Cô gái này sẽ chiến đấu theo cách nào đây—anh vô cùng tò mò nhưng giờ đây chẳng còn tâm trí nào để chứng kiến tận mắt.
Kazuki đối mặt với nhóm ba kẻ đang chắn đường.
“GAAAAAAAAA…!” Anh em nhà Takasugi vẫn đang la hét không ngừng.
Mất đi hình người, hai khối thịt bùn nhỏ bé kia bắt đầu phình to và sủi bọt, như thể có thứ gì đó sắp sửa chui ra từ bên trong. Hai bóng hình phồng lên ấy chồng chéo lên nhau, dần biến thành một khối thịt khổng lồ duy nhất.
Điều đó… tuyệt đối không phải hiện tượng có thể giải thích bằng việc đơn thuần gọi chúng là tín đồ Thần linh. Theo lời giải thích của Yatagarasu, con người không thể bị tan rã hoàn toàn đến mức đó.
Ikousai đứng bên cạnh thản nhiên nói.
“Trông có vẻ như chúng đã khao khát sức mạnh đến nhường nào nhỉ? …Ngoài Take Mikadzuchi và Take Minakata đã biến chúng thành tín đồ Thần linh, chúng còn triệu hồi thêm nhiều hơn nữa từ một nơi nào đó. Đó là thứ hội tụ nỗi kinh hoàng tột độ của con người trong Thần thoại Nhật Bản, [Sóng âm của Thần thoại] đáng sợ nhất… hãy cứ nhìn cho rõ đi, ta sẽ cho tất cả các ngươi biết tên của nó! Đây chính là… Yamata no Orochi!!”
“AAAAAAAAAA-!!!”
Khối thịt khổng lồ đã mất đi mặt mũi và cả miệng, cất lên một tiếng thét rõ ràng to hơn mặc dù nó không hề có miệng.
Từ khối thịt khổng lồ, *ZUBOZUBOZUBO!* tám chiếc cổ dài và một cái đuôi vươn ra. Khối thịt chia thành tám phần và dài ra một cách xoắn vặn. Bề mặt của nó biến thành vảy phát ra ánh sáng đen—biến hình thành một con rắn khổng lồ tám đầu quấn lấy nhau. Nó chắn ngang toàn bộ con đường trên đồi, một quái vật cao bằng một tòa nhà chọc trời đang sừng sững đứng đó.
Yamata no Orochi—trên đỉnh của tám chiếc cổ đang đung đưa, những đôi mắt đỏ tươi chói lọi lóe sáng, trừng trừng nhìn họ. Dường như không còn một chút nhân tính nào sót lại bên trong nữa. Anh em nhà Takasugi đã hoàn toàn biến mất.
“…Yamata no Orochi chẳng phải đã bị Susanoo tiêu diệt sao? Làm sao nó lại có thể bắt tay với Susanoo được chứ?”
Vị Vu nữ Kazuha-senpai, người am tường thần thoại Nhật Bản còn hơn cả Kazuki, khẽ lẩm bẩm.
Kamimura-san, Vị Vua Lễ Hội đang đứng tựa lưng cùng họ, trả lời câu hỏi đó:
“Susanoo hiện tại không phải là [người trấn áp đất nước] như được kể trong thần thoại, mà ông ta đã trở thành [kẻ làm rối loạn sự trấn áp]. Susanoo, người vốn mang trong mình yếu tố <bão tố> hoang dã và thô bạo, có những điểm tương đồng với Yamata no Orochi, hiện thân khổng lồ của lũ lụt thiên nhiên.”
“…Ra vậy.” Vừa gật đầu, Kazuha-senpai vừa tiến lên một bước. “Kazuki, cậu cứ để tên đó cho tớ. …Từ lâu tớ đã muốn trở nên mạnh mẽ, và giờ đây vẫn luôn nghĩ mình cần phải mạnh hơn nữa. Tuy nhiên… chắc chắn không phải theo cách đó.”
Kazuha-senpai đứng trước con quái vật và buông ra một tiếng thở dài đầy đau khổ. Đối thủ trước mặt cô là một kẻ mà cô có thể đồng cảm, nhưng sao họ lại có thể lầm đường lạc lối đến mức không thể tin được như thế này? Nỗi đau khi ấy, nỗi đau không thể chấp nhận được. Hệt như cảm giác của Kazuki khi cậu đứng trước Kaya…
“À ha ha! Ta hoàn toàn không có ý định đồng cảm với mấy kẻ như thế này, nhưng ta cũng có thể hiểu được! Cái gọi là sức mạnh là thứ phải được sử dụng vì bản thân mình! Nó chỉ có giá trị khi được dùng để kiên trì theo đuổi chính bản ngã và thẩm mỹ của mình! Nhưng thế này… à ha ha ha! Thật là một cặp anh em thảm hại đến mức không thể tả được!!”
Aisu Ikousai cười phá lên khi nhìn những đồng đội cũ của mình đã từng tìm kiếm sức mạnh và rồi biến thành quái vật.
…Cô ấy sai rồi. Cái gọi là sức mạnh không phải để phục vụ bản thân, mà là để bảo vệ những người quan trọng của mình.
“Kazuha-senpai… xin hãy giao con quái vật đó cho chị. Em sẽ… giải quyết món nợ của mình với cô ta!”
Kazuki trừng mắt nhìn Ikousai. Như đáp lại, Ikousai được bao trùm bởi ánh sáng của Access.
“Ta sẽ dốc toàn lực ngay từ đầu, đây không còn là một trận đấu thể thao giữa các kiếm sĩ nữa. …Hỡi vị thần phẫn nộ đáng kính giáng trần từ thiên không, hãy thiết lập nên sự phát triển của những rắc rối chưa từng có ngay tại đây! Thánh danh của người là <Susanoo no-Mikoto>! Hãy ngự trị trong thân ta, cơn thịnh nộ theo sau những cảm xúc bạo liệt của người!!”
Bộ kimono quyến rũ của Aisu Ikousai tan rã thành Prima Material, biến thành một chiếc hakama đen tuyền với ống tay bó sát – ngoại hình cô thay đổi thành một Magic Dress dựa trên trang phục cổ của Yamato. Khí chất vốn dĩ có phần lẳng lơ của cô hoàn toàn biến mất.
Một chiến binh dũng mãnh: đó là hiện thân của bão tố — Susanoo. Và kẻ đã giao ước với cô, một kiếm sĩ phép thuật.
“Đến đây nào, màn đầu tiên khi ta chỉ đấu bằng kiếm đã kết thúc! Hãy cùng vén màn cho màn thứ hai ngay tại đây, để Stigmata của chúng ta cùng tỏa sáng!!”
Aisu Ikousai nhẹ nhàng rút thanh katana và chĩa mũi kiếm vào Kazuki.


0 Bình luận