Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 6

Chương 1.3: Đến Biển Đất Đai Trù Phú

0 Bình luận - Độ dài: 7,721 từ - Cập nhật:

Tỉnh Aichi trông hệt như khuôn mặt một con quái vật đang nhe nanh. Hai bán đảo vươn dài ở phía nam của tỉnh, một bên là bán đảo Chita ở phía tây và một bên là bán đảo Atsumi ở phía đông, trông chẳng khác nào cặp răng nanh đang chĩa ra.

Từ vị trí này, Kazuki cùng những người khác sẽ khởi hành đến điểm xa nhất của bán đảo Atsumi, đó chính là **Mũi Irago**.

Khi đến được Mũi Irago, họ sẽ thấy tỉnh Mie ở ngay phía bên kia vịnh Ise. Tỉnh Mie có hình dáng tựa như chữ “ト” (to) trong hệ Katakana. Sau khi vượt qua vịnh Ise và đổ bộ lên phần đất nhô ra ở phía đông, họ chỉ cần đi thêm một quãng nữa là sẽ đến được Thần cung Ise.

Tuyến đường biển ngắn nhất từ Mũi Irago đến tỉnh Mie đã được gọi là **Đường thủy Irago** từ thời xa xưa.

“Cùng với Tiền bối Kazuha, em sẽ vượt qua Đường thủy Irago để thâm nhập vào Yamato, sau đó sẽ tấn công Thần cung Ise. Hình như vị thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản đang ở đó.”

Kazuki và đồng đội đang ngồi trên chiếc xe của Kỵ sĩ đoàn, thẳng tiến đến Mũi Irago. Nhìn thoáng qua, đó chỉ là một chiếc sedan màu đen bình thường, chẳng hề giống xe quân sự chút nào. Kazuki ngồi thoải mái ở giữa ghế sau xe. Bên phải anh là Mio, còn bên trái là Kanae. Kazuki đang giải thích lại chiến lược cho hai cô gái, những người vẫn còn lộ vẻ không hài lòng.

“Tại sao lại chỉ có mình Kazuki và Tiền bối Tsukahara thôi chứ? Em không thể chấp thuận điểm này được!”

Khi Mio bĩu môi bày tỏ sự bất mãn, Kanae cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, chính là chỗ đó!” và lên tiếng đồng tình với Mio.

“Đây dù sao cũng là một chiến dịch thâm nhập, chúng ta phải sử dụng số lượng nhân sự tối thiểu để không gây chú ý. Hơn nữa, mục tiêu là thuyết phục vị thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản rút tay ra khỏi cuộc chiến này, nên em buộc phải đi cùng Tiền bối Kazuha, người đã ký khế ước với Futsunushi no Kami, vị thần cũng thuộc Thần thoại Nhật Bản. Thật sự là có lý do chính đáng cả đấy.”

Mio và Kanae im lặng. Họ không còn lý do gì để phản đối chiến dịch này nữa.

Chẳng còn cách nào khác ngoài việc này… chiến dịch này mang lại cho anh cảm giác bị bó buộc. Tuy nhiên…

“Hình như chính vì đám người Yamato đã xông vào rất nhiều đền thờ nên các Thần nữ Nhật Bản đã biến thành trạng thái gọi là **Hoang Thần**. Đám người Yamato đã kích động họ, nói rằng [những kẻ đột nhập đền thờ là từ chính phủ Nhật Bản], và sau đó những Hoang Thần đó đã bị chiêu dụ, trở thành đồng minh của Yamato. Câu chuyện là như vậy đó.”

“Sử dụng loại thủ đoạn trông giống như trò đùa trẻ con… đúng là lũ phiền phức.”

Kanae thở dài thườn thượt. Dù sao, người phải chịu đựng hoàn toàn sự đe dọa từ các Hoang Thần chính là Kanae và các kiếm sĩ.

Các Vu nữ của Yamato có thời gian niệm chú rất ngắn vì cơ thể họ đã chứa chấp các Hoang Thần, khiến họ có thể sử dụng **Drive**. Họ đá văng các kiếm sĩ ở tiền tuyến với sức mạnh như một khẩu pháo bắn nhanh. Đúng như dự đoán, việc họ có thời gian niệm chú ngắn là một mối đe dọa lớn.

…Tuy nhiên, nếu các Thần nữ Nhật Bản trở thành kẻ địch chỉ vì một hiểu lầm đơn giản, vậy thì vẫn còn cơ hội để thuyết phục.

“Các Thần nữ Nhật Bản đang trong trạng thái Hoang Thần thì không có tai để lắng nghe lời chúng ta. Tuy nhiên, khi Vu nữ đang trong trạng thái Drive bị đánh bại và rơi vào mê loạn vì ma lực, thì có vẻ Hoang Thần nhập vào họ cũng sẽ tĩnh lặng và trở lại trạng thái tỉnh táo.”

Trận chiến trước―[Trận Chiến Pháp Thuật・Okehazama], một trong các Vu Nữ đã bị bắt giữ, và nhờ vậy, thần <Ame no Uzume> đang nhập vào cô ấy đã lấy lại được sự tỉnh táo. Ame no Uzume lắng nghe lời thuyết phục của Kazuki và Futsunushi-no-Kami, rồi rút khỏi cuộc chiến.

Nhưng số lượng Vu Nữ không chỉ là một hay hai người, mà có tới hàng trăm người trên chiến tuyến. Đánh bại và thuyết phục tất cả các Vị Thần Hoang Dại là một việc chẳng hề dễ dàng. Ngay lúc đó…

“Futsunushi-no-Kami nói rằng, khi chúng ta đánh bại [thần chủ của Thần Thoại Nhật Bản] tại Đền Thờ Hoàng Gia Ise và khiến vị thần ấy thoát khỏi trạng thái Hoang Dại, có vẻ như tất cả các Nữ Thần Nhật Bản khác cũng sẽ đồng loạt lấy lại lý trí.”

Thần chủ―một thực thể có khả năng tác động đến tất cả các Nữ Thần khác trong Thần Thoại đó.

Nếu nhắc đến thần chủ của Thần Thoại Nhật Bản được thờ phụng tại Đền Thờ Hoàng Gia Ise, thì không ai khác ngoài <Amaterasu-ōmikami>. Kazuki và Kazuha-senpai sẽ thâm nhập vào Đền Thờ Hoàng Gia Ise và đánh bại Amaterasu đang bị hóa thành Thần Hoang. Nếu họ có thể thuyết phục được vị thần này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hủy diệt sức mạnh quân sự của Yamato.

Trong trường hợp chính phủ Yamato rơi vào hỗn loạn vì đột ngột mất đi sự hợp tác của Thần Thoại Nhật Bản, Hiệp Sĩ Đoàn sẽ bắt đầu tấn công mà không lãng phí một chút thời gian nào. Đó chính là chiến lược lần này―[Trận Chiến Pháp Thuật・Sekigahara].

“Chúng tôi sẽ đưa cho cậu một cặp tín hiệu pháo, nếu thành công đánh bại Amaterasu, hãy bắn tín hiệu. Nếu chiến dịch thành công thì dùng pháo màu xanh, nếu thất bại thì dùng pháo màu đỏ.”

Từ ghế lái, Akane-senpai đeo kính râm liếc nhìn Kazuki và nói.

[IMAGE: ../Images/..]

Tín hiệu pháo―đó là một cách để truyền tin bằng cách tạo ra cột khói màu.

“Tín hiệu pháo sao… nghe cứ như vật dụng thời nào ấy nhỉ.” Kazuki vô tình lộ ra vẻ khó chịu.

“Cứ nghĩ là mình đang ở thời Sengoku thì sao chứ? …Thôi đùa chút thôi, với tình hình hiện tại, khi mọi phương tiện liên lạc tầm xa giữa Đông và Tây Nhật Bản đều bị chặn, thực sự không có phương pháp liên lạc nào hiệu quả hơn đâu.”

Trước cuộc đảo chính, Yamato đã bí mật chuẩn bị về mặt cơ sở hạ tầng thông qua các chính trị gia, và ngay lập tức họ cắt đứt sóng vô tuyến cùng đường truyền internet giữa Đông và Tây Nhật Bản.

“Nhưng đừng coi thường tín hiệu pháo này nhé, chúng tôi đã yêu cầu một nhà giả kim tài năng để chế tạo đặc biệt món đồ này chỉ trong một đêm cho chiến dịch lần này đấy. Cái này không dùng khói mà sẽ bắn một cột lửa lên trời cao, đủ để xác nhận từ Ise đến Nagoya ngay cả giữa đêm khuya.”

“Nếu hào nhoáng như vậy, ngay cả đối phương cũng sẽ nhận ra.”

“Nếu có cách nào mà đối phương không thể nhận ra để chúng ta trao đổi tin tức, thì đó sẽ là tốt nhất. Vì vậy, sự nhanh chóng sẽ trở nên quan trọng trong chiến dịch này. Phía chúng ta cũng đã chuẩn bị trước để không cho kẻ địch có thời gian chuẩn bị, rằng ngay khi nhận được tín hiệu là chúng ta có thể lập tức xâm nhập.”

Akane-senpai vừa lái chiếc sedan cỡ lớn một cách mượt mà vừa giải thích.

[IMAGE: ../Images/..]

“…Dù sao thì chị ấy thật sự rất giỏi phải không, khi có thể điều khiển được chiếc xe lớn thế này.”

“Hehehe, ngầu quá đi mất! Tiền bối mà em tự hào!”

Hikaru-senpai, người đang ngồi ở ghế phụ phía trước, vui vẻ quay đầu lại nhìn. Vì Hikaru-senpai hiện là phó hội trưởng hội học sinh phân ban Phép Thuật, nên Akane-senpai, người từng là cựu phó hội trưởng, là một tiền bối trực tiếp đã chỉ dạy cô cách làm việc.

Khi tôi lên năm ba, tôi đã đi trại huấn luyện một thời gian ngắn để lấy bằng lái. Bởi lẽ, xe hơi chính là đôi chân của các kỵ sĩ.

Từ ánh nắng rọi qua cửa kính phía trước, chiếc kính râm của Akane-senpai ánh lên chói chang.

Kazuki và mọi người cùng nhau lên ba chiếc xe riêng biệt do Kỵ Sĩ Đoàn chuẩn bị, rồi thẳng tiến đến mũi Irago.

Người cầm lái mỗi chiếc xe lần lượt là Kanon-senpai, Akane-senpai và Lotte.

Lotte, năm nay mới mười lăm tuổi, tất nhiên là chưa có bằng lái, nhưng vì trong cơ thể cô bé trú ngụ Nữ Thần Văn Minh Prometheus, nên cô bé có thể lái bất kỳ loại phương tiện nào.

Ngoại trừ ba chiếc sedan đang nối đuôi nhau trên đường, không hề có bóng dáng một chiếc xe nào khác.

Đó là bởi vì khu vực xung quanh Nagoya đã được chỉ định là vùng sơ tán. Nơi đây là một cảnh quan đô thị trong tình trạng khẩn cấp.

“…Nhưng tại sao chúng ta lại đưa tất cả mọi người đi cùng? Tôi tưởng rằng nhiệm vụ này chỉ cần có Kazuki và Kazuha-senpai thôi chứ.”

“Nếu chỉ đưa mỗi cậu và Tsukahara-san đi thì sẽ quá lộ liễu. Bởi vì trong nhiệm vụ tối mật này, chúng ta phải thực hiện kế hoạch mà không để ngay cả các kỵ sĩ trong Kỵ Sĩ Đoàn biết.”

…Thì ra là vậy, gián điệp của Yamato đã thâm nhập sâu vào nội bộ Kỵ Sĩ Đoàn.

Nhiệm vụ xâm nhập này không thể để lộ ra, ngay cả với đồng minh.

Người duy nhất trong Kỵ Sĩ Đoàn biết về chiến lược này là người lập kế hoạch, Chỉ Huy Yamagata.

“Chúng ta đưa tất cả các cậu đi dưới danh nghĩa thưởng cho các học viên đã lập công xuất sắc trong trận chiến trước một kỳ nghỉ. Hơn nữa, với việc tập trung lực lượng chiến đấu của phía Đông Nhật Bản ở đây, tình trạng thiếu hụt nhân sự của chúng ta cũng được giảm bớt, nên thời điểm này trông cũng tự nhiên đúng không?”

[IMAGE: ../Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.06_023.jpg]

Ngay từ đầu, Kazuki và các học viên khác đã được tuyển vào tuyến đầu của cuộc chiến này là vì Kỵ Sĩ Đoàn đang thiếu hụt nhân sự. Trùng hợp với thời điểm cuộc đảo chính của Yamato diễn ra, các pháp sư bất hợp pháp của Yamato rải rác khắp phía đông Nhật Bản bắt đầu hoạt động du kích. Với việc nhân sự của Kỵ Sĩ Đoàn phải đi trấn áp các pháp sư bất hợp pháp, Kỵ Sĩ Đoàn ngay sau cuộc đảo chính đã quá bận rộn đến mức không thể nghĩ đến việc giao chiến.

Nhưng hiện tại, hầu hết các pháp sư bất hợp pháp đã bị trấn áp và lực lượng chiến đấu đang được tập trung tại tuyến đầu này. Khi mọi việc đã đến nước này, không cần phải bắt các học viên, những người vẫn chỉ là học sinh, làm việc không ngừng nghỉ nữa.

Vì lý do đó, Kazuki và những người khác đã lập công xuất sắc trong trận chiến trước được ban thưởng một kỳ nghỉ… nói như vậy nghe có vẻ hơi vô tư nhưng thực ra cũng không có gì là chuyện lạ.

Có một bãi biển thích hợp để bơi lội ở mũi Irago.

“Tất nhiên đó chỉ là vỏ bọc, tất cả các cậu thuộc <Trung đoàn Học viện Kỵ sĩ> được tách khỏi chuỗi chỉ huy của cấp trên và có thể tự do hành động, và từ giờ trở đi các cậu sẽ được phép tiếp tục hoạt động như một đơn vị độc lập.”

Gián điệp từ Yamato rất có thể đã thâm nhập sâu đến tận cấp cao nhất của Kỵ Sĩ Đoàn. Mọi hành động của Kỵ Sĩ Đoàn đều phải báo cáo chi tiết cho cấp trên, vì vậy mọi thứ đều bị lộ hoàn toàn cho gián điệp.

Học viện Hiệp sĩ độc lập hoàn toàn khỏi hệ thống chỉ huy thông thường, là một tổ chức riêng biệt, và chỉ hoạt động theo ý của Hiệu trưởng Amasaki. Quân đoàn Học viện Hiệp sĩ, vốn là các học viên, cũng là đơn vị duy nhất có thể triển khai chiến lược mà không lo bị lộ thông tin cho Yamato.

“Nii-sama, anh hãy trông chờ màn xuất hiện với đồ bơi của Kanae nhé!”

“…Không hiểu sao có Kanae bên cạnh thì mình bớt lo lắng hẳn đi.”

[IMAGE: ../Images/..]

Dù đối với Kazuki, kỳ nghỉ này cho đến phút cuối cùng cũng chỉ là một màn ngụy trang.

Tuy nhiên, với những người còn lại không tham gia vào chiến dịch xâm nhập này, đây thực sự là một kỳ nghỉ bình thường.

“Kazuki cũng phải dành chút thời gian chơi cùng bọn em chứ?”

Mio vòng tay ôm chặt cánh tay phải của Kazuki.

―Xe chạy về phía nam đến bán đảo Atsumi, mất tổng cộng hai giờ đồng hồ. Càng rời xa Nagoya, nơi hiện ra như một chiến trường đô thị hỗn tạp, cảnh vật dần thay đổi, mang lại cảm giác của một kỳ nghỉ ở miền biển phía nam.

[IMAGE: ../Images/..]

Những cây cọ mọc dọc theo con đường ven biển.

Qua kẽ lá cọ, cuối cùng biển cũng hiện ra.

“Đó là biển đó Nii-sama―!” Kanae là người đầu tiên hào hứng reo lên. Kazuki vô thức hơi nhổm người dậy khỏi ghế, và luồng gió sớm ùa vào xe khi Akane-senpai tinh ý mở cửa sổ.

◇ ◇ ◇ ◇

Vì đang là tháng Sáu, bãi biển vẫn chưa mở cửa.

Bãi cát họ đến cuối cùng giống như một bãi biển riêng.

Tất cả các nhà nghỉ cạnh biển gần đó đều đang trong tình trạng đóng cửa nghỉ mát. Nhưng có vẻ không phải mọi thứ đều không có người trông coi. Ngay sau khi đến nơi, Akane-senpai đã đi vào một trong số các nhà nghỉ đó, nơi cô ấy nói chuyện với chủ quán bên trong.

Có vẻ như Hiệp sĩ Đoàn đã đàm phán với nhà nghỉ này, và họ được phép sử dụng phòng thay đồ và phòng tắm vòi sen tự do. Một lúc sau, Akane-senpai bước ra từ nhà nghỉ.

“Trước mắt thì Kazuki và mọi người cũng vậy, mau thay đồ bơi đi nhé.”

Mọi người hò reo vui vẻ và đi vào phòng thay đồ nữ.

[IMAGE: ../Images/..]

Kazuki cũng một mình bước vào phòng thay đồ nam.

…Bị bao vây bởi toàn các cô gái mặc đồ bơi, trong khi cậu là nam giới duy nhất.

Thật kinh khủng… Kazuki lại nghĩ thêm một lần nữa. Cậu đã không nghĩ rằng môi trường này lại kinh khủng hay gì tương tự sau khi đã đi xa đến mức này, nhưng cậu đang nghĩ rằng lý trí của mình mà có thể chịu đựng được trong môi trường này thì quả là phi thường.

Kazuki nhanh chóng thay chiếc quần bơi dạng quần đùi, một đặc quyền của phái nam.

Ở phía bên kia, cậu có thể nghe thấy những tiếng động lạ như “Oẳn… tù… tì…” từ phòng thay đồ nữ. Họ đang làm gì trong đó vậy? Kazuki không bận tâm lắm, mà xuống và đứng một mình trên bãi cát trước tất cả mọi người.

Cảm giác cát dưới lòng bàn chân thật dễ chịu. Nhiệt độ vẫn còn hơi se lạnh, nhưng một pháp sư có thể kiểm soát nhiệt độ bằng Hỏa Khống Thuật. Kiểm soát nóng và lạnh là phép thuật mà những người đã có được ma lực tự nhiên học được đầu tiên.

[IMAGE: ../Images/..]

Những bộ đồ bơi là thứ mà Hiệp sĩ Đoàn đã mua từ một trung tâm thương mại tự động ở Nagoya. Kazuki và mọi người được bảo cứ chọn bất cứ thứ gì mình thích. Có người như Mio đã mắt sáng rỡ trước các thương hiệu cao cấp vào lúc đó.

“Ottou―to-kunn♪”

Trong khi cậu đang ngắm biển, một giọng nói hào hứng vang lên từ phía sau.

Khi quay đầu lại, người đầu tiên bước ra từ phòng thay đồ nữ chính là Tiền bối Kaguya trong bộ bikini đen.

[IMAGE: ../Images/..]

Kaguya-senpai trông như có điều muốn nói, mắt nhìn Kazuki mà nhoẻn miệng cười toe toét.

“…Đúng là bộ đồ bơi dành cho người lớn rồi. Nó hợp với Senpai thật đấy.”

“Fufufuu, khi khoác lên mình bộ này, cảm giác khác hẳn lúc mặc Váy Pháp Thuật, thật là nhẹ nhõm.”

Kaguya-senpai khẽ kéo lại mép chiếc pareo đang mặc. Lúc Kaguya-senpai từng “ngây dại” vì Asmodeus, nàng đã hành động hơi táo bạo quá mức, nhưng thực ra thì nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng như bao người khác mà thôi.

Tuy nhiên, dù chiếc pareo ở phần thân dưới đã che bớt đi sự phô bày, thì sức công phá của chiếc áo bikini ở ngực vẫn thật khủng khiếp. Chúng rung rinh, trĩu nặng đến mức cứ ngỡ sắp bung ra đến nơi. Thêm vào đó, dù vòng eo bị siết chặt, nhưng đôi đùi lại quá đẫy đà, thật là một thân hình quyến rũ chết người.

…Cậu ấy quá để ý đến điều đó, khiến bầu không khí bỗng trở nên không phù hợp để cùng chơi đùa.

“Otouto-kun mặc đồ bơi trông cũng rất đẹp! Nhất là bộ ngực cơ bắp của em, thật sự rất tuyệt vời—!”

Mắt Kaguya-senpai cũng lấp lánh nhìn Kazuki khi nàng bước về phía cậu.

“…Kaguya-senpai lạ thật, chị thích cơ ngực của em à?”

“Đúng vậy, chị thích lắm ♪” Kaguya-senpai vòng hai tay ra sau lưng Kazuki và ôm lấy cậu, rồi áp mặt vào ngực Kazuki mà cọ cọ má liên hồi. Kazuki cũng ôm chặt lại nàng.

Cơ thể họ tự nhiên chạm vào nhau — cặp đào của Senpai đang nảy lên, áp sát vào cậu.

Họ đang ôm nhau trong bộ đồ bơi… nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đang ôm nhau trong trạng thái khỏa thân vậy.

Khi cậu vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng, Senpai nói “Nhột quá ♪” và bật cười hạnh phúc.

“Kazuki—!” Một giọng nói khác gọi cậu, và cậu quay đầu lại.

Người thứ hai bước ra là Mio, diện một bộ bikini màu đỏ.

Có lẽ trò oẳn tù tì lúc nãy là để quyết định thứ tự xuất hiện của các cô gái chăng.

Mio nói “Thế nào?” rồi tạo dáng *tách*, *tách*, để khoe trọn vóc dáng của mình.

“Cậu thật sự rất đẹp. Bộ đồ bơi này làm nổi bật tối đa phong cách của Mio.”

Bộ đồ bơi mà cô ấy chọn chính xác là [một bộ đồ bơi chỉ dành cho người được chọn mới có thể mặc].

Diện tích được che phủ bởi vải vóc nhỏ hơn đáng kể so với bộ đồ bơi của Kaguya-senpai, những đường cắt xẻ và dây đai mảnh mai làm tôn lên một cách tinh tế đôi chân thon thả của Mio.

Dù có kiểu dáng đơn giản, cậu vẫn cảm nhận được sự tính toán ẩn chứa bên trong; đây không phải một bộ đồ chỉ đơn thuần khoe da thịt nhiều, mà chắc chắn còn có mục đích tôn lên vẻ nữ tính của người mặc đến mức tối đa. Nó mang một chút hơi hướng nghệ thuật.

Bộ đồ bơi này đã đạt đến ngưỡng mà nếu ai không có vóc dáng đẹp thì tuyệt đối không thể mặc hợp, nhưng nó lại hoàn hảo với Mio. Bộ đồ bơi cao cấp này mang một vẻ riêng biệt, như thể chính nó đang trình diễn cô gái vậy.

Mio “Hehehe! Nó hợp với tớ thật!”, cô ấy ưỡn ngực lên và cười. Sau đó, cô nhìn luân phiên giữa Kazuki và Kaguya-senpai đang ôm nhau, rồi dang rộng hai tay về phía trước và nói “Ôm ôm[2]!” …Ôm ôm?

“Nhanh lên nào, ôm ôm!!” Mio nói lại một lần nữa với giọng hơi hờn dỗi.

…Cô ấy muốn được cậu ôm sao?

Kazuki kéo Kaguya-senpai theo sau, bước về phía Mio rồi ôm chặt lấy cô ấy.

Hương thơm của Kaguya-senpai hòa quyện nhẹ nhàng với hương thơm của Mio.

Bên phải là Mio, còn bên trái là Kaguya-senpai, khiến anh bị kẹp chặt giữa hai cô nàng như một chiếc bánh bao vậy [3]. Cả hai đều đang mặc đồ bơi, thế nên dù tay anh chạm vào đâu, cảm giác mát lạnh của làn da trần thiếu nữ cũng lập tức ùa đến. Họ cứ thế quấn lấy anh.

Mio khẽ "Nn~♪" phát ra tiếng ngân nga ngọt ngào đầy thỏa mãn, nhẹ nhàng tựa hẳn vào lòng Kazuki.

"...Kazuki đừng có mà tập luyện quá đà nhé. Cơ thể săn chắc vừa phải như thế này là đẹp nhất rồi."

Vừa dụi người vào ngực Kazuki, Mio vừa đưa ra lời nhận xét đó.

"Phản đối [4]! ...Tôi thấy ngực cậu có thêm chút cơ nữa cũng đâu có tệ!"

Từ phía bên kia, Kaguya-senpai lập tức lên tiếng phản đối.

"Không, em ghét cơ bắp cuồn cuộn! Kazu-nii của em là hoàng tử mà!"

Cả hai cô nàng trừng mắt nhìn nhau, Kazuki bị kẹp ở giữa, rồi họ bắt đầu cãi vã về đủ thứ chuyện liên quan đến hình mẫu cơ thể lý tưởng của anh.

"...Cơ bắp gì đó, tôi nghĩ chỉ cần vừa đủ dùng là được rồi chứ..."

Khi Kazuki còn đang ngơ ngác nhìn họ cãi nhau, anh cảm thấy mép quần bơi của mình bị kéo "kui kui" liên tục. Ngoảnh lại, thì ra là Koyuki. Hikaru-senpai cũng đi cùng cô bé.

"Koyuki và Hikaru-senpai. ...Khoan đã, Koyuki, đó chẳng phải là 'Ma Y' của em sao?"

"Dù sao thì bộ Ma Y này cũng hoàn thành tốt vai trò của một bộ đồ bơi mà... Khi em định chọn đồ bơi, Vepar lại làm nũng. Cô ấy bảo là không cần thiết."

Lời nói của Koyuki xen lẫn một tiếng thở dài thườn thượt.

"Dù Koyuki trong bộ dạng này thì tôi cũng đã quen mắt rồi, nhưng... đúng là màu trắng rất hợp với Koyuki."

Bộ Ma Y của Koyuki đã lược bỏ những chi tiết trang trí thừa thãi, chỉ còn lại lớp ngoài màu trắng có hình dáng như một bộ đồ bơi học đường, bao phủ từ ngực xuống hông. Tỷ lệ hở da thấp hơn bikini – nhưng chất liệu bề mặt lại mỏng manh đến mức trong suốt, ánh sáng khẽ xuyên qua đủ để lộ làn da mờ ảo của cô bé. Bộ đồ bơi ấy khá là, không, phải nói là cực kỳ quyến rũ.

Thấy Kazuki đang bị Mio và Kaguya-senpai kẹp chặt như bánh bao, Koyuki vòng quanh họ, tìm được một kẽ hở, "Puu" một tiếng rồi chen hẳn vào. Mật độ ngọt ngào trong vòng vây của anh lại càng tăng thêm.

Mio và Kaguya-senpai thì vẫn đang:

"Khoảnh khắc Kazuki cởi đồ ra trông bất ngờ nam tính lại rất tuyệt."

"Thân hình thon gọn khi mặc quần áo là điều không thể về mặt khoa học. Người có cơ bắp thì lúc nào cũng có cơ bắp."

vừa nói những lời như vậy vừa tiếp tục cuộc tranh luận không hồi kết. Kazuki có cảm giác bằng cách nào đó cuộc nói chuyện đã không còn liên quan đến mình nữa, nên anh để mặc họ.

"Đồ bơi thi đấu của Hikaru-senpai trông ngầu và sành điệu thật đấy nhỉ?"

"Hehehe, đúng như tôi nghĩ, tôi cứ có cảm giác mấy thứ dễ thương không hợp với mình..."

Anh thầm nghĩ không phải thế đâu, nhưng những gì Hikaru-senpai đang mặc là một bộ đồ bơi thi đấu bóng bẩy màu xanh dương và xanh nước, có điểm thêm một đường kẻ vàng. Phần cắt cao thanh thoát càng làm nổi bật chiều dài đôi chân của cô.

...Tuy nhiên, phần cắt cao ấy thật đáng kinh ngạc. Với những góc nhọn hệt như chữ V, nó ôm sát vào phần hông đầy đặn của thiếu nữ.

"Nhưng cái này khá là tuyệt đấy. Vừa đi nó vừa tự động lọt vào mông tôi..."

Xoay người một vòng, Hikaru-senpai hướng vòng ba của mình về phía anh.

Góc cắt cao và dốc của đồ bơi lọt sâu vào mông cô, trông như thể một chiếc T-back vậy.

Mặt Kazuki lập tức đỏ bừng và anh phải quay đi. Nhìn phản ứng của anh, vẻ mặt Hikaru-senpai tươi rói.

…Sáng nay cũng vậy, cô nàng này cứ hễ thấy Kazuki coi mình là người khác giới là lại vui vẻ ra mặt, thậm chí có lúc còn buông tuồng mà làm mấy trò khó xử khiến cậu đau đầu.

“Hê hê hê~! Mông tấn công! Ta là người đến từ Hành tinh Mông Ngoáy đây!!”

Tiền bối Hikaru bất ngờ lao tới, dùng mông tấn công Kazuki.

Cú tấn công bằng mông đó mạnh mẽ chen vào giữa Mio và tiền bối Kaguya, khiến hai người đang tranh cãi gay gắt phải “Ối, cái mông gì thế này!” mà văng ra xa.

Tiền bối Hikaru, giờ đã biến thành người ngoài hành tinh đến từ Hành tinh Mông Ngoáy, cứ thế lấy mông cọ cọ quanh eo Kazuki.

“Khoan đã, mọi người bám lấy tôi nhiều quá rồi!”

Amasaki Mio―152

Hiakari Koyuki―132

Otonashi Kaguya―129

Hoshikaze Hikaru―118

Thậm chí còn có thêm nhiều tiếng nói vọng đến từ phía sau cậu.

“Hừm hừm, thật nực cười khi tất cả các cô nghĩ rằng chỉ với mấy bộ đồ bơi tầm thường đó mà có thể cướp đi trái tim của Anh cả! Dù đã mất lợi thế ở lượt ra mắt, nhưng, Anh cả ơi xin hãy nhìn về phía này! Ngắm nhìn dáng vẻ quyến rũ của hai ngôi sao Kanae và Kohaku đây này!!”

Kazuki ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói. Trước căn nhà gỗ bãi biển, Kanae và Kohaku đứng đó, ngực quấn vải bông và quanh eo thắt khố bông. Cả hai trưng ra vẻ mặt tràn đầy tự tin và thái độ kiêu ngạo.

…À không, Kohaku trông hơi ngượng một chút.

“Đây là Phong cách gợi cảm truyền thống Nhật Bản… Khố Đóng Đinh!”

“Kanae, Kohaku… Anh không nghĩ kiểu trang phục đó tồn tại đâu.”

Lý trí của cậu, vốn đã bị mọi người làm cho lung lay, giờ đây nhờ có Kanae mà tức thì nguội lạnh.

“Ơ, ƠƠƠƠƠƠƠƠ!? Sao trái tim của Anh cả lại có thể bình thản đến thế sau khi nhìn thấy điều này chứ!?”

“Không, dù sao thì trang phục đó đâu chỉ giới hạn trong phong cách Nhật Bản đâu nhỉ? Hai em không thấy mình đang vứt bỏ những thứ quan trọng của một cô gái sao? Anh chẳng nghĩ được gì khác ngoài việc hai em đang đùa cợt thôi…”

“GAAA―NN!” Kanae rưng rưng nước mắt, trong khi Kohaku lườm cô nàng một cách đầy thù hằn.

“…Mặc dù em đã bảo là nó kỳ lạ, nhưng Tiền bối Kana-nyan cứ khoe khoang rằng [Em biết tất cả mọi điều về Anh cả!] đầy tự tin, nên cuối cùng…”

“Im, im miệng đi! Đừng có cằn nhằn, chẳng phải cô là người tự ý bắt chước tôi dù tôi đã tự mình quyết định sao!!”

Kanae quay lại hét vào mặt Kohaku. Mông cô nàng *purun!* nảy lên. …Chiếc mông ấy trông thật ấn tượng khi mặc khố từ phía sau, Kazuki theo phản xạ liền quay đi chỗ khác.

“Phư phư phư, nói vậy thì cô Kanae đúng là người rất nhút nhát nhỉ? Nhưng bày mưu tính kế trong khi che giấu sự ngượng ngùng thì lại là một sai lầm. …Trong sự tinh tế của nam nữ, không có con đường dễ dàng nào ngoài việc dốc toàn lực!”

Dốc toàn lực―người xuất hiện lần này cùng với một lời tuyên bố nghe có vẻ hoành tráng một cách kỳ lạ chính là tiền bối Ryuutaki Miyabi.

Với nụ cười tươi tắn, bộ đồ bơi cô ấy đang mặc… là một bộ đồ bơi [dây] thẳng tuột.

Kiểu đồ bơi “thun bắn súng”—những sợi dây mảnh mai đến mức có thể gọi là sợi chỉ, treo từ cổ xuống ngực và từ ngực xuống eo. Chúng hầu như chỉ giữ được danh nghĩa là đồ bơi nhờ vào những sợi dây treo lủng lẳng ở đỉnh ngực. Dù nên gọi tiền bối Miyabi là người nổi tiếng hay kẻ phô trương, cô ấy sở hữu một phong cách thực sự quyến rũ và lộng lẫy.

Với vẻ mặt điềm tĩnh như thể mọi chuyện chỉ có vậy, tiền bối Miyabi quyến rũ vuốt mái tóc dài màu bạc – một đặc điểm riêng của tộc tiên – ra sau. Kazuki theo phản xạ cứng đờ người trước thân hình nóng bỏng bất ngờ của cô ấy.

“Chị ơi đợi đã! Bộ đồ bơi đó thực sự không dành cho người bình thường đâu!!”

[IMAGE: ../Images/..]

Tiền bối Shinobu vừa từ nhà tắm biển xông ra, hét lên một tiếng thất thanh, trong bộ đồ bơi học sinh.

“Làm ơn đừng để lộ bộ dạng đó ra trước mặt bất cứ ai ngoài em!!”

Tiền bối Shinobu túm lấy cánh tay tiền bối Miyabi. Thế nhưng, tiền bối Miyabi lại ‘Không thể nào!’, nàng kháng cự dữ dội. Tiền bối Miyabi cố gắng hất tay người đã giữ mình ra, khiến vòng một của nàng rung lắc **phập phồng** theo từng cử động.

Tiền bối Miyabi mỉm cười điềm tĩnh nhìn Kazuki, người đang dán chặt mắt vào cảnh tượng đó.

“…Phư phư phư, khi Kazuki nhìn chị như thế, chị không khỏi cảm thấy rợn người đó.”

Điềm tĩnh. Không… có vẻ như nàng đang cố gắng gượng cười thì phải.

“Chị đúng là đồ biến thái đó Chị! Em đã mang theo đồ bơi học sinh của Chị rồi, mau vào trong với em!!”

Tiền bối Shinobu kẹp chặt tay tiền bối Miyabi và cố gắng lôi nàng trở lại nhà tắm biển.

“Chị đã bảo không rồi mà!” Tiền bối Miyabi cố vùng vẫy để hất tiền bối Shinobu ra.

Cũng bởi đà đó, một tiếng động kiểu **poroo** vang lên.

Thực ra không hề có âm thanh như vậy, nhưng hiệu ứng âm thanh đó lại lóe lên trong đầu Kazuki. Khi cơ thể tiền bối Miyabi bị giữ chặt, lắc lư sang trái phải, cặp ngực lớn của nàng cũng dao động điên cuồng, khiến dây áo vốn chỉ treo hờ trên ‘đỉnh cao’ đó bị tuột ra **poron**, để lộ hoàn toàn vòng một đầy đặn.

Mềm mại quá… Đôi mắt Kazuki mở to, chằm chằm nhìn vào cảnh tượng đó.

“…Chị, chị không định để lộ đến mức này đâu…”

Làn da trắng ngần của tiền bối Miyabi đỏ bừng lên vì xấu hổ. Thế nhưng, nàng lập tức cố gắng lấy lại nụ cười điềm tĩnh.

“…Phư phư, cái này không có gì đáng xấu hổ cả, dù sao đây cũng không phải là một cơ thể đáng xấu hổ.”

Với nụ cười điềm tĩnh như đang đeo một chiếc mặt nạ, nàng thậm chí còn không cố che giấu bộ ngực đang rung rinh kia.

“Chị! Lùi lại! Đây đã là vi phạm quy định rồi!!”[7]

Tiền bối Shinobu cuối cùng đã phải dùng đến Khí lực cường hóa, cưỡng chế bế bổng tiền bối Miyabi lên. Cơ thể tiền bối Miyabi đã hoàn toàn căng cứng và nàng không còn chống cự nữa. Cứ thế, hai người họ trở về nhà tắm biển.

…Bị choáng váng bởi sự việc vừa rồi, Kazuki không thể nói lên lời nào.

Sau khi chị em nhà Ryuutaki rời đi, Karin và tiền bối Kazuha cuối cùng cũng đến.

“Gì thế kia? Kiệu nâng ngực à?” Karin để lại một câu bình luận như vậy.

“Khoan đã, Hayashizaki Kazuki! Cậu mau bình luận về bộ đồ bơi của tôi đi chứ!”

Karin xoay một vòng tròn hoàn chỉnh. Nàng mặc một bộ đồ bơi dành cho học sinh tiểu học, in hình nhân vật hoạt hình.

“À, ừm… nó hợp với cậu đấy. Theo một khía cạnh nào đó, cậu cực kỳ đáng yêu. Tôi thực sự không thể coi cậu là người cùng tuổi với mình được.”

“Ừm, cách nói chuyện của cậu có gì đó đáng ngờ… Chà, chắc là vì cậu thực sự thích anime. Phư phư.”

Bên cạnh Karin, tiền bối Kazuha đang xem xét biểu cảm của Kazuki. Nàng mặc một bộ bikini màu đỏ rượu vang kiểu người lớn, được trang trí bằng ruy băng trắng. Việc tiền bối Kazuha mặc một bộ bikini hở hang như vậy quả thực hơi bất ngờ.

“Cơ bụng săn chắc của tiền bối đúng là phản ánh rõ một kiếm sĩ nhỉ. Một cơ thể đẹp một cách dẻo dai.”

“Đừng, đừng đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như thế chứ! Đừng có đánh giá tôi!!”

Khi Kazuki nói lên cảm nhận của mình, tiền bối Kazuha như thường lệ lại nổi nóng.

“Tôi không nhìn tiền bối bằng ánh mắt kỳ lạ. Chỉ là nó lại một lần nữa nhắc nhở tôi rằng tiền bối là một người chăm chỉ đến nhường nào.”

“…Cậu bị sao vậy, vậy ra đây là cách nói chuyện của một kiếm sĩ sao.”

Để khen hết lời, Kazuki đã nói "cơ bắp đẹp", nhưng Kazuha-senpai lại tỏ vẻ không hài lòng.

“Nhưng dù sao tiền bối cũng là con gái, mà lại đáng yêu nữa chứ. Những múi cơ rắn chắc của một kiếm sĩ lại chẳng hiểu sao không hề làm giảm đi nét duyên dáng nữ tính của tiền bối. Hơn nữa, bộ bikini đó trông cũng hơi bất ngờ và cuốn hút.”

Bất ngờ được khen ngợi với "thời gian trễ", Kazuha-senpai đỏ bừng mặt vì đòn "tấn công bất ngờ" này.

[IMAGE: ../Images/..]

Và rồi, một trái tim biểu thị "cấp độ thiện cảm tăng lên" bay ra từ ngực cô. Thế nhưng, như thể để đánh lừa trái tim đó,

“Cái đồ hậu bối bé tuổi hơn lại dám nói [dễ thương] là sao hả—! Cái cậu này—!!”

Lại một lần nữa nổi giận, Kazuha-senpai liên tục giáng những cú đấm vào Kazuki.

Kazuki tách mình khỏi những cô gái đang bám víu và khéo léo né tránh những đòn tấn công liên tiếp của Kazuha-senpai nhờ Kỹ năng Foresight (Tiên Tri). Ngay lập tức, Kazuha-senpai càng thêm bực mình và ra sức đánh mạnh hơn.

[IMAGE: ../Images/..]

Tsukahara Kazuha―80

“Nhân tiện, Lotte đâu rồi nhỉ? Tôi không thấy em ấy đâu cả…”

Vừa né đòn của Kazuha-senpai, Kazuki vừa nhìn quanh.

“Em ấy không có trong phòng thay đồ, không biết có đi cùng Akane-senpai và mọi người không.”

Hikaru-senpai cũng nghiêng đầu thắc mắc.

“Nếu đợi thì em ấy sẽ đến chứ? Chúng ta chơi trước thôi!”

Mio kéo tay Kazuki, dường như cảm thấy khoảng thời gian họ có bên nhau quá quý giá để lãng phí.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía biển.

“Sự kiện không diễn ra ở đó! Mọi người có thể chơi, trừ Onii-san! Kazuki-oniisan sẽ đi cùng tôi để học cách điều khiển thuyền desu!”

Khi họ quay lại, một chiếc thuyền nhỏ đơn độc đang lướt sóng trên đường chân trời, hướng về phía bãi biển. Người điều khiển không ai khác chính là… Lotte!

[IMAGE: ../Images/..]

Trước khi cập bờ, chiếc thuyền dừng lại.

“Thuyền gỗ nhỏ <Solomon>. Các cậu sẽ đi chiếc thuyền đó và đến Ise.”

Akane-senpai, người đang nói chuyện với ai đó trong nhà nghỉ trên bãi biển, vẫn đeo kính râm và bước xuống bãi biển, áo choàng hiệp sĩ của cô phấp phới trong làn gió buổi sáng. Cô ấy ngầu một cách thừa thãi.

Cả nhóm lùi lại, khiến Mio lên tiếng phản đối.

“Ếeee, đi bằng cái thuyền nhỏ xập xệ thế này sao!? Kể cả khi có một con tàu lớn hơn như du thuyền được chuẩn bị…”

“Đây không phải đồ xập xệ đâu, nó được chế tác bởi những bàn tay khéo léo, một món thủ công truyền thống quý giá. Trong trường hợp Yamato thực sự triển khai radar để kiểm soát biên giới, chiếc thuyền gỗ nhỏ này vẫn có thể lọt qua radar. Gỗ có đặc tính dễ hấp thụ sóng điện từ hơn so với sắt hoặc nhựa.”

Radar hoạt động bằng cách truyền sóng điện từ tới mục tiêu và phát hiện mục tiêu bằng cách cảm nhận sóng điện từ va chạm với mục tiêu và phản xạ trở lại. Bằng cách sử dụng vật liệu gỗ, hơn nữa với kích thước nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ rất khó để phát hiện chiếc thuyền.

Hiệp sĩ đoàn đã thấy Yamato không thể thiết lập hệ thống an ninh bằng radar, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa.

“Hơn nữa, ở luồng Irago có khá nhiều đá ngầm, nên đối với một người nghiệp dư, thay vì lái thuyền lớn, dùng thuyền nhỏ sẽ tốt hơn.”

“Đây là thuyền máy được lắp động cơ à? Tôi cứ nghĩ là sẽ phải chèo thuyền qua biển cơ.”

Kazuki hỏi về chi tiết bất ngờ này. Đây là một nhiệm vụ thâm nhập, nên mối bận tâm hàng đầu là [âm thanh].

Nghe đây, chiếc thuyền này được trang bị động cơ giảm thanh tối đa, nên khỏi lo về tiếng động. Nó còn có GPS nữa, ngay cả trong trường hợp hi hữu thuyền bị lật, cậu cũng có thể dùng phép thuật mà bay đi… Nếu phải nói lo lắng của tôi thì chỉ là sợ có ai đó phát hiện ra cậu chỉ bằng thị giác thôi. Mà lo lắng thế là thừa thãi với cậu rồi phải không, Cyclops?”

Akane-senpai cười lớn đầy thách thức. Quả thật, chẳng mấy ai sở hữu thị lực tốt hơn Kazuki. Trước khi kẻ địch kịp phát hiện ra Kazuki và Kazuha-senpai, chắc chắn Kazuki sẽ nhanh chóng nhận ra chúng và có thể thoát thân.

“Nhân tiện, senpai không mặc đồ bơi sao?”

“…Kanon và tôi có nhiệm vụ dẫn dắt các cậu. Quyền được thư giãn không bao gồm hai chúng tôi đâu. Đừng nói những lời ngốc nghếch nữa.”

Akane-senpai khẳng định một cách cứng rắn, kính râm của cô lấp lánh. Tuy nhiên, từ phía cô,

“HYAHHAA―!!!”

Với kính bơi đeo trên đầu, đồ bơi liền thân và cả phao bơi, Kanon-senpai với trang bị đầy đủ như vậy đã vọt qua bãi biển và nhảy ùm xuống biển sớm hơn bất kỳ ai. Akane-senpai cứng họng, ôm đầu, nở nụ cười gượng gạo nhìn Kazuki.

◇ ◇ ◇ ◇

Chiếc thuyền được làm hoàn toàn bằng gỗ cả bên ngoài lẫn bên trong, nhưng bộ phận truyền động được lắp đặt ở đuôi lại phát ra ánh kim loại hiện đại. Bộ phận này là sự kết hợp của động cơ, pin và chân vịt. Tổng chiều dài của thuyền là 12 mét, nhưng chiều rộng thậm chí không đến 2 mét.

[IMAGE: ../Images/00008.jpeg]

Với hai ghế ngồi song song theo chiều ngang, Kazuki ngồi ở ghế lái còn Lotte ngồi ghế phụ trong một không gian chật chội đến mức vai và đùi của họ có thể chạm vào nhau. Thậm chí, Lotte còn vui vẻ hơn vì sự chật chội đó.

“Fufufu, em được độc chiếm Kazuki-oniisan trên thuyền này desu!”

Lotte ngồi bên cạnh anh, mặc bộ đồ bơi tankini với áo ba lỗ trắng viền hồng và quần soóc. Tỷ lệ hở ít nhưng trông cô bé đáng yêu một cách khỏe khoắn. Đáng yêu đến kinh ngạc.

Lotte hạnh phúc nghịch ngợm bên vai trái của Kazuki.

Khi họ quay mặt về phía bãi biển từ chiếc thuyền đang nổi trên mặt biển, mọi người khác đang vui đùa ở mép nước, thi bơi, hoặc vùi mình vào cát và bị vùi.

Việc Lotte nói những lời như độc chiếm Kazuki thế này là một chuyện hiếm hoi.

“Là vì Lotte luôn nhường nhịn quá nhiều thôi.”

Khi Kazuki cứ xoa đầu cô bé, Lotte nở nụ cười rạng rỡ chói mắt nhìn anh.

Kazuki tự nhiên hạ tay đang xoa đầu Lotte xuống gáy cô bé, rồi bất ngờ kéo mạnh khuôn mặt Lotte lại gần và cưỡng đoạt đôi môi cô bé.

Một lúc lâu, môi họ nếm trải sự mềm mại của nhau một cách thân mật. Và rồi khi mặt họ tách rời, khuôn mặt Lotte đỏ bừng, ngây ngất như đang say rượu. Một trái tim lớn bay về phía Kazuki.

“…Kazuki-oniisan, anh đã trở nên điêu luyện trong việc làm mấy chuyện này một cách không hề ngần ngại, hay đúng hơn là… cú bất ngờ vừa rồi là một đòn tấn công bất ngờ đáng yêu desu-!”

Lotte hăm hở nhảy vào lòng Kazuki, khiến chiếc thuyền nhỏ rung lắc trên mặt nước tĩnh lặng.

…Mặc dù là do Lotte vui vẻ bất kể anh làm gì với cô bé, nên anh chỉ đang cố gắng chủ động một lần mà thôi.

Kazuki ôm Lotte đáp lại trong khi khôi phục thăng bằng cho thuyền, rồi anh lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé một lần nữa.

“Kazuki-oniisan… không chỉ đầu em, xin hãy chạm vào nhiều nơi trên người em hơn nữa đi ạ ♪”

Lotte thì thầm đầy quyến rũ. Rồi Kazuki nhẹ nhàng vuốt ve lưng Lotte.

“Ehehe… chạm vào nhiều chỗ hơn nữa đi ạ ♪”

Trước sự thúc giục của cô, tay anh đưa từ phía sau vòng ra eo, rồi xuống bụng, nơi bàn tay anh không ngừng vuốt ve cơ thể cô. “Nn…♪” Lotte khẽ thở ra một tiếng đầy tình tứ, cơ thể cô run rẩy khẽ.

“Kazuki-onii-san, thêm nữa, em muốn anh làm nhiều hơn nữa ạ.”

Lotte cọ xát đùi mình vào người anh. Hành động ấy không còn là sự đáng yêu trẻ con mà cô vẫn thường thể hiện trước mặt mọi người. Lotte, cô gái vẫn tựa như một thiên thần bé nhỏ, giờ đây đang trở nên nồng nhiệt, cuồng si trong vòng tay Kazuki.

{Lotte, ta biết chen ngang lúc này thật không hay chút nào, nhưng chúng ta cần phải dạy Kazuki cách điều khiển thuyền ngay.}

Đột nhiên, tiếng nói của Prometheus vang vọng trong đầu anh. Có vẻ như giọng nói ấy cũng đồng thời vang lên trong tâm trí Lotte. Cô bé tách người ra, “Mein Gott…” rồi phụng phịu chu môi.

◇ ◇ ◇ ◇

“Anh hãy nắm chặt tay lái bằng tay trái. Tay lái này nối với đuôi thuyền và bộ phận truyền động, có thể thay đổi hướng đẩy của tàu.”

Lotte giảng giải cho Kazuki một cách trôi chảy. Tuy nhiên, bản thân Lotte không thực sự hiểu tường tận về cách vận hành chiếc thuyền này. Chính vị thần văn minh Prometheus, khi nhập vào Lotte, mới có kiến thức sâu rộng về công cụ tiện lợi của nền văn minh.

Khi anh nắm chặt tay lái đúng như lời cô nói, một cảm giác nặng trịch giật cục truyền vào lòng bàn tay anh.

“Tay phải anh điều khiển cần ga. Cần ga giống như chân ga ô tô vậy. Đẩy cần ga về phía trước thì thuyền sẽ tiến, còn đẩy về phía sau thì thuyền sẽ lùi ạ.”

“Vậy còn cái công tắc gạt này thì sao?”

“Cái công tắc này dùng để điều chỉnh độ nghiêng của thuyền, nên anh hãy luôn chú ý tình trạng mặt biển và điều khiển nó sao cho phù hợp nhé. Những chiếc thuyền hiện đại nhất thì có cảm biến tự động điều chỉnh cái này, nhưng… đây là thuyền gỗ của Nhật Bản được đóng vội vàng, lại lắp động cơ bên ngoài, nên nó không có khả năng đó đâu ạ.”

“Tay lái bằng tay trái, ga và công tắc gạt bằng tay phải… có vẻ phức tạp phết nhỉ, con thuyền này.”

“Bởi vì để vận hành con thuyền này cần phải có bằng lái đấy ạ. Chắc chắn rồi, những gì chúng ta đang làm chính là lái xe không bằng lái.”

Lotte khẳng định một cách đầy vẻ nghi hoặc.

“Dù có lẽ sẽ không có trường hợp như thế này xảy ra, nhưng anh tuyệt đối đừng vận hành động cơ khi xung quanh có người không có ma lực nhé. Họ sẽ bị thương nặng nếu bị cánh quạt cuốn vào đấy ạ.”

Khi Kazuki đẩy cần ga xuống, chiếc thuyền bắt đầu chuyển động, làn gió ban mai giờ đây đã hóa thành luồng gió mạnh thổi thẳng vào mặt.

Mái tóc bồng bềnh của Lotte bay lượn nhẹ nhàng trong gió.

“Kazuki-onii-san, em sẽ thưởng cho anh mỗi khi anh lái thuyền thật điêu luyện đấy ạ!”

Gọi là thưởng thì không bằng nói chính cô bé đang nũng nịu anh, Lotte hôn nhẹ lên má Kazuki từ một bên. Kazuki tập điều khiển thuyền một lúc, đồng thời Lotte tựa vào Kazuki khi cả hai cùng tận hưởng chuyến đi trên biển.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận