Quyển 8 - Cho dù mặt trời lặn ba lần
Chương 74 - Gặp lại… chỉ để được gặp lại
0 Bình luận - Độ dài: 2,529 từ - Cập nhật:
“Ưm…”
Manman từ cơn mê man trong ý thức tỉnh lại, thân thể nặng nề cực độ do hậu quả khi sử dụng Cấm Huyết Đại Giới khiến hắn suy kiệt trầm trọng.
“Đừng cử động, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng.”
Giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trên. Manman lúc này mới nhận ra, hình như mình đang tựa đầu trên đùi ai đó.
Khó khăn mở ra đôi mắt nặng trĩu, hắn liền đối mặt với một đôi đồng tử hồng nhạt và đôi cánh trắng thuần khiết…
Thiên sứ?
…Là thiên sứ!
Manman bừng tỉnh, hoảng hốt vùng dậy tránh khỏi đùi của Galuye. Thế nhưng vừa mới động, toàn thân liền đau nhức dữ dội, khiến hắn ngã ngửa xuống đất một lần nữa.
Chỉ riêng việc đến được đây thôi đã là cực hạn của hắn...
May mắn thay, Manman được Fitzine kịp thời đỡ lấy.
“Bảo ngươi nghỉ ngơi mà không chịu nghe. Đùi của thánh nữ mà cũng không biết quý trọng à, không phải ai cũng có cơ hội được gối lên đâu...”
“Ý ngươi là, xương sống của hắn đã hơi lệch rồi. Nếu không được người giúp nắn lại, sau này sẽ để lại chứng gù nghiêm trọng đấy.” Galuye thản nhiên giải thích.
“Vâng vâng, biết rồi, ngươi giỏi chữa bệnh mà.” Fitzine đành phải phụ họa, rồi cẩn thận đỡ Manman ngồi xuống.
Lúc này, Manman nhìn thấy khe rãnh trải dài hàng dặm phía xa…
Thứ này... hắn chỉ từng đọc qua trong sách. Đó là huyết thuật hung tàn và đáng sợ nhất trong Long Đấu Huyết Pháp. Mà nếu có thể thi triển được nó, chứng tỏ...
Yaya tỷ vẫn còn sống!?
“Kilou đâu? Yaya tỷ đâu rồi? Họ ở đâu?”
Nghe đến hai chữ “Kilou”, trong mắt Merlin và Hilde đều thoáng qua tia lo lắng. Đôi cánh của Galuye phía sau cũng bất giác cụp xuống.
Fitzine trầm mặc một lúc, rồi thở dài.
“Manman, tỷ tỷ của ngươi, nàng...”
Tựa như muốn tìm một lời an ủi, hắn quay sang nhìn từng người xung quanh.
“Không, không… không thể nào!” Manman nắm chặt lấy cổ áo của Fitzine. “Không đúng đúng không!? Đây không phải là thật mà!?”
“Rất tiếc…”
“…Ta, ta đã không còn gì cả… Ta…”
Manman lảo đảo lùi lại, vẻ mặt đầy hoảng loạn nhìn xung quanh.
“Kilou đâu? Hắn không sao chứ!?”
“Hắn còn sống.” Fitzine nhìn về phía đại điện đen kịt ở xa, “Kilou đang ở bên trong đó.”
“…”
Nói cách khác, hai người được cứu, một người thì không...
“Manman…”
“Ta biết rồi.” Manman siết chặt cánh tay trái, ngón tay đâm sâu vào da thịt đến chảy máu. “Kilou cũng muốn cứu người. Chính vì vậy hắn mới đến đây. Ta luôn biết mà.”
“Cô ấy…”
Cánh tay Manman rịn máu, nhưng so với nỗi đau thể xác, thì nỗi dằn vặt trong lòng hắn còn mãnh liệt gấp trăm lần.
Ai nên sống?
Mà tất cả đều là người thân của mình…
“Ta tôn trọng lựa chọn của tỷ tỷ, ta muốn cứu… Yaya tỷ.”
“Kilou… hắn là một nhân loại. Chúng ta, Long Tộc, từng làm rất nhiều chuyện quá đáng với nhân loại. Ta biết điều đó, nhưng vẫn lựa chọn làm ngơ. Giống như tất cả bọn họ — miễn không liên quan đến mình, thì chẳng quan trọng. Chúng ta từ đầu đã nghĩ như vậy.”
Mọi người đều có chút chua xót nhìn đứa trẻ trước mặt. Hắn còn nhỏ, nhưng lại trải qua nỗi đau lớn hơn hẳn những đứa cùng lứa.
Hắn… đã trưởng thành. Và đôi khi, trưởng thành chính là…
Cùng lúc đó, một bóng người lặng lẽ lẻn vào đại điện đen.
“Khụ…!”Kilou đau đớn giãy giụa trên mặt đất, máu chảy khắp nơi.
Saori bên trong ý thức của hắn gấp rút thúc giục.
“Chắc chắn vẫn còn cách! Saori, ta van ngươi… cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định có thể...”
“Phụt!”
Một ngụm máu trào ra từ miệng Kilou.
“Kilou!”
Dù muốn cứu, cũng không thể mù quáng. Lý trí mách bảo rằng, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ không thể cứu được bất kỳ ai...
Thực tại, không phải cổ tích, không có cái gọi là kết thúc viên mãn. Thế giới này vốn dĩ tàn khốc như vậy.
“...Tiểu Kile, ta biết ngươi rất khó đưa ra lựa chọn. Ngươi chỉ có thể cứu hai người, đồng nghĩa phải từ bỏ một. Ngươi nghĩ rằng như thế là đang giết người…”
“Nhưng nếu còn tiếp tục lưỡng lự, ngươi sẽ không cứu được ai cả!”
Tại Dị Ma Giới, trán Saori đã lấm tấm mồ hôi.
Khoảng cách giữa nàng và Kilou đã không thể dùng đơn vị đo lường thông thường để diễn tả. Đó là khoảng cách về khái niệm không gian.
Nếu không can thiệp trực tiếp, những tổ chức còn sót lại trong cơ thể Kilou rất có thể sẽ mất kiểm soát.
Kilou đang tiến gần đến giới hạn, còn nàng, cũng không khá hơn...
Nhanh lên đi, Kilou.Hãy quyết định...
......Sáng loáng!!!Kilou lập tức cảm nhận được sát khí ập tới, trong khoảnh khắc, hắn tay không bắt lấy đòn tấn công từ đối phương.Tsugaki?
Nhưng đến khi Kilou lấy lại tinh thần, cái đầu bị đánh vỡ của Yaiba đã biến mất khỏi tầm mắt.“Cái này... ta mang về.”Tsugaki ôm lấy Yaiba, gương mặt lạnh lùng không thể hiện chút cảm xúc nào.
“Nàng nên trở về cố hương của mình.” Tsugaki liếc Kilou một cái, ánh mắt vô tình.
“Ngươi đang nói cái quỷ gì thế!? Trước khi rời khỏi học viện, không phải chính miệng ngươi nói phải phục sinh Yaiba sao? Nhưng bây giờ ngươi đang làm cái gì vậy!?” Kilou gằn giọng, chất vấn.
“...Ngươi không nợ nàng gì cả.” Tsugaki thản nhiên đáp lại.
“Cái gì?”
“Cô cô của ta... cả nửa đời sống cô độc, vùi đầu vào kiếm kỹ. Vì lĩnh ngộ, nàng không tiếc chặt bỏ tay chân, mới có được Yaiba như hiện tại.” Tsugaki nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đầu của Yaiba, gương mặt băng giá dường như thoáng tan chảy, như thể đang hồi tưởng lại quãng thời gian ngắn ngủi khi còn ở Quỷ tộc.
“Chờ đã, đợi chút! Dừng lại đi! Vẫn còn cách mà, chắc chắn còn có cách!” Kilou lảo đảo bước tới định ngăn cản, nhưng thứ chờ đợi hắn chỉ là lưỡi đao băng giá vung thẳng về phía mình.
Tsugaki dùng quỷ đao vạch một đường trên mặt đất:“Nếu ngươi bước qua ranh giới này, ta sẽ chiến đấu với ngươi đến cùng. Đến cuối cùng, ngươi sẽ không cứu được ai cả.”“Ta nói được thì sẽ làm được.”
Vì sao chứ?Nàng là cô cô ngươi mà, tại sao ngươi có thể bình tĩnh tuyên bố cái chết của nàng như vậy!?
Tsugaki!
Nhưng Kilou hiểu rõ—Tsugaki không nói chơi. Nếu mình còn cố chấp, thì kết cục sẽ là...Không một ai được cứu.
Hiện thực, vốn dĩ đã tàn khốc như vậy—ba chọn hai, duy nhất một cơ hội.
Mà ở trong thức hải của Kilou, Saori cũng đang chứng kiến tất cả.
“Nếu còn không quyết định, nàng thật sự sẽ rời đi.”
Sau lưng Saori, một cô gái mù mặc vũ bào lặng lẽ đặt tay lên vai nàng.
“...Tỷ tỷ.” Saori khe khẽ gọi, “Ta đã làm tất cả những gì mình có thể.”
“Ngươi ấy à, vẫn chẳng biết nói dối gì cả.” Cô gái mù mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo má Saori.
“Ngươi thừa biết, vẫn còn một cách cuối cùng. Đôi khi, truyện cổ tích cũng có thể trở thành hiện thực... đúng không?”
“Chỉ là ngươi không nỡ mà thôi, đúng chứ?”
“Vậy tại sao phải nói cho hắn biết?”Cùng lúc đó, một giọng nói mơ hồ vang lên từ cõi u minh.“Từ đầu đến cuối chúng ta đều vì bản thân, ích kỷ, tư lợi, thì việc đó cần gì phải làm thêm chuyện dư thừa?”“Ngươi thấy hắn thê thảm như vậy, trong lòng tự trách bản thân bất lực. Hắn rồi sẽ càng ngày càng dựa vào ngươi, không thể rời xa ngươi được nữa. Giấu hắn chuyện này, chẳng phải cũng là vì bản thân ngươi sao?”
Ta không phải là ngươi! Chaos!
“Vậy tại sao lại nói chuyện với ta?”“Chaos đúng là đã biến mất, nhưng Chaos tàn bạo và sợ hãi kia, vốn sinh ra từ chính nhân tâm, từ thứ gọi là... tâm người buồn cười kia của ngươi!”
Cô gái mù nhẹ nắm tay Saori.“Ngươi không cần phải áy náy hay tự trách. Đây là lẽ thường tình—bởi vì ngươi có tâm, nên mới có tư tâm.”
“Vậy... tức là ta không sai?” Saori khẽ hỏi, ánh mắt né tránh.
“Câu hỏi đó, nên để ngươi tự hỏi chính mình.”
“Nhưng mà...”Saori nhìn về phía Tsugaki đang kiên quyết rời đi.
Đến cùng thì nàng ấy ôm tâm niệm thế nào, mới có thể bảo Kilou đi cứu hai người khác, mà từ bỏ chính cô cô của mình?
Kilou...
Vì sao chứ?Vì các nàng, ngươi lại không tiếc làm đến mức này?
“Có vẻ như... ngươi đã có câu trả lời rồi, Finir.”
“...Ta, là Saori.”
“Đáng giận...”“Nên nói ‘gặp lại’ thì đúng hơn đấy, tiểu Kile...”
Saori?
“...Tới lúc rồi sao? Ta... biết rồi, chuẩn bị sẵn sàng.”
“Không, ta là đang chào tạm biệt ngươi.”
“Hả?”
“Ta không dám để ngươi làm lựa chọn này. Ngươi có thể sống đến bây giờ, là nhờ vào sức mạnh mà ta ban cho. Vì vậy, ta không muốn nói ra...”
“Nói ra, tức là ta không còn bảo vệ được ngươi nữa. Khi nguy hiểm ập tới, ta không chắc... liệu ngươi có thể vượt qua hay không.”
“Rốt cuộc ngươi định...”
“...Vậy thì, tốt quá rồi.”
Saori đột nhiên phân tách một phần khỏi cơ thể Kilou—biến thành hình dáng của Yaya!
“Dùng ta đi.”
“Hả?”
“Thân thể vô cấu này vốn là do Chaos chuẩn bị. Ta... cũng là Chaos.” Saori chỉ vào mình.
“Ta để lại hạch tâm trong cơ thể ngươi, thêm vào một phần tổ chức, đủ để tái tạo lại một cơ thể.”
“Vậy... có nghĩa là, chúng ta sẽ chia tay?”
“Ừ. Nhưng ta sẽ ở Dị Ma Giới, Kilou, đợi ta một thời gian, ta sẽ sớm quay lại.”
“Có thật không?”
“......”
Lần chia ly này, là thật sự chia ly. Sau khi Saori rời đi, Kilou sẽ mất đi sức mạnh—trở lại là một con người bình thường...
Thì đã sao chứ!Ta có được sức mạnh vốn là để... bảo vệ người khác!
“Ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi.” Kilou nói.
“Đừng nói giống như ta sắp chết vậy được không?” Saori liếc hắn một cái, khẽ lườm.
Ngay khi Tsugaki chuẩn bị bước ra khỏi đại điện, đột nhiên từ phía sau vươn ra vô số xúc tu, lập tức trói chặt nàng lại!
“Ta nói rồi, ngươi bảo là ‘bước qua’, nhưng chân ta từ đầu tới giờ vẫn chưa nhúc nhích, chỉ là tay hơi ‘vươn dài’ một chút thôi.”Kilou vươn tay, cướp lấy chiếc đầu của Yaiba đang nằm trong tay Tsugaki.
“Ta biết, chỉ cần mọi thứ thay đổi... thì cái thế giới khốn nạn, tàn khốc này nhất định sẽ tốt lên thôi.”
“Ta còn phải làm gì?”“...Nhẫn nhịn.” Saori dừng lại một chút.“Nhẫn nhịn?”“Phục sinh kiểu này, bản chất là một loại ma đạo tà môn. Dựa vào tổ chức tàn khuyết còn sót lại của bọn họ, tái hiện toàn bộ, tương đương với việc bắt chước lại cả một đời người. Để nàng ấy trải qua lại quá trình trưởng thành, biến hóa cảm xúc, thậm chí cả khoảnh khắc tử vong...”“Vậy, thứ ta phải nhẫn nhịn là?”“Quá trình mô phỏng này chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng ngươi, với tư cách là môi giới, sẽ phải trải nghiệm toàn bộ cuộc đời của họ trong khoảng khắc ấy. Yaya và Nyny thì còn đỡ, vì tuổi còn nhỏ. Nhưng Yaiba... ta thật sự không dám chắc.”“...Ta hiểu rồi.” Kilou gật đầu.
“Ngươi hoàn toàn có khả năng... đột tử.”“Ngươi thật sự rất cứng đầu.” Saori khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói.“Haizz... Vậy thì, gặp lại.”
“Vậy có nghĩa là... hắn thật sự có cách phục sinh cả ba người?” Fitzine sờ cằm, lẩm bẩm. “Thật chẳng ngoài dự đoán, đúng là kiểu chuyện hắn sẽ làm.”
“Ca ca...” Hilde lòng đầy căng thẳng, nàng mơ hồ cảm nhận được—chuyện mà Kilou sắp làm, rất đáng sợ.
Merlin và Galuye, theo lời Kilou, đang canh giữ bên ngoài.Còn giờ đây, Kilou rốt cuộc định làm gì?
“Nhớ giữ an toàn. Nếu không chịu nổi, nhất định phải nói ra...”Saori nắm lấy tay Kilou, cùng lúc đặt ba thi thể của Yaya, Nyny và Yaiba sang một bên.
Đây là một quá trình cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lại dài đằng đẵng.Phục chế—bắt đầu.
Đau đớn tột cùng.Kilou như thể bị xé toạc linh hồn.Saori dù biết rõ, cũng chỉ có thể ôm chặt lấy hắn vào lòng, ngăn không để hắn lăn lộn khắp nơi trong cơn quằn quại.
Ý thức của nàng cũng đang dần bị xâm lấn. Khả năng kiểm soát cơ thể này cũng ngày một suy yếu.Nhưng cho dù vậy—nàng vẫn không buông tay.
Nước mắt không ngừng trào ra, nước mũi cũng tuôn chảy hỗn loạn khắp nơi.Hình dạng con người—đã chẳng còn.
“Không sao... không sao mà...”Saori không ngừng an ủi Kilou.Nếu nàng không cố gắng giữ chặt, hắn có thể sẽ giết chết chính mình mất.
Kilou không ngừng lắc đầu dữ dội, như thể có thứ gì đó đang muốn phá nát tâm trí hắn từ bên trong.
Và Saori cũng cảm nhận rõ—Yaya đang dần trở về cơ thể này.
“Chăm sóc hắn thật tốt cho ta! Ngươi nghe chưa, nữ nhân!”
“Mạng sống của các ngươi là do hắn mang lại. Nếu hắn xảy ra chuyện—”“Ta sẽ khiến toàn bộ Long tộc chôn cùng!”
“Ngự chủ, không sao rồi... đã không sao rồi...”Yaya cúi đầu, đè chặt Kilou trong ngực—thiếu niên ấy đang giãy dụa trong đau đớn tột cùng.
Ta thật sự... đã quay trở về...
Cảm ơn ngươi. Ta thật sự—nợ ngươi rất nhiều...
“Ngủ đi, ngủ đi...”
Yaya khe khẽ hát lại bài đồng dao mà Nyny thuở nhỏ từng ngân nga, khẽ vỗ về thiếu niên đang quằn quại trong vòng tay mình.
Đúng vậy mà...Bóng tối—đã rời xa.
“Ô ô ô ô hu hu!”“Yêu thương ngươi, yêu thế gian này. Nguyện ngươi mãi mang nụ cười trên môi.”“Ô ô ô ô ô!”“Đó là niềm vui, đó là mộng tưởng...”“Hu hu...”“Chúng ta—sẽ mãi mãi nhớ kỹ ngày hôm đó.”“Hô... hô...”
Chúng ta... đã trở về.


0 Bình luận