Toaru Majutsu no Index
Kamachi Kazuma Haimura Kiyotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Circumstances Leading to a Certain Magical Heavy Zashiki Warashi’s Simple Killer Queen's Marriage

Chương 1

0 Bình luận - Độ dài: 10,844 từ - Cập nhật:

Chương 1

[Giới thiệu Series 02]

Sát Thủ Nữ Hoàng và Đường Cùng

Một sát thủ với phương thức giết người quá sức hấp dẫn, không thể xử lý bằng các cuộc điều tra hay báo cáo thông thường. Đây là câu chuyện về bóng tối nuốt chửng những kẻ sát nhân đó vào trong chính bóng tối.

Phần 1

Tất cả bọn họ tập trung tại một điểm trên "mặt đất bằng gỗ" kỳ lạ, trông như một sàn tập thể dục trải dài đến tận chân trời.

Tổng cộng gồm có Kamijou Touma, Index, Misaka Mikoto, Quenser Barbotage, Heivia Winchell, Jinnai Shinobu (Trạng thái: Đóng băng), Zashiki Warashi Yukari, Yuki Onna, Anzai Kyousuke, Higashikawa Mamoru, cô gái thỏ, Nanajou Kyouichirou và Satsuki.

Quân số có vẻ hơi ít, nhưng không may là Trung úy Milinda Brantini, biệt danh Công chúa, vẫn còn ở bên trong Baby Magnum. Chắc hẳn cô ấy đã gặp phải sự cố nào đó vì đường truyền liên lạc đã bị cắt, và cô không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ rời khỏi cỗ máy.

Họ tụ tập tại một nơi để dễ nắm bắt tình hình, nhưng lý do họ tập trung ở địa điểm này thì đã quá rõ ràng.

Dù gọi là mặt đất hay sàn nhà, trên đó có một cái hố hình vuông hoàn hảo, mỗi cạnh dài một mét.

Kamijou ngồi xổm xuống và nhìn vào trong. Cậu thấy những bậc thang gỗ dẫn xuống dưới cùng một luồng sáng dịu nhẹ dường như phát ra từ một loại đèn nào đó.

Cái đầu nhọn của cậu lên tiếng.

"Chào mừng đến với hầm ngục… chăng."

Mặt đất gỗ trải dài đến vô tận và những ngọn núi hình kim tự tháp vuông vức ở đằng xa trông như được tạo nên từ các đa giác. Thành thật mà nói, đây là nơi nào hay làm sao họ lại ở đây vẫn là một bí ẩn hoàn toàn, nhưng thật khó để tìm thấy thứ gì khác để điều tra ngoài cái hố vuông này.

"Hừm... Chúng ta hẳn đã bị nhắm tới bởi một loại phép triệu hồi nào đó, nhưng ngay cả 103.000 cuốn ma đạo thư của em cũng không thể xác định được hệ thống chính xác. Đừng nói với em đây là một thuật thức ở đẳng cấp mà chỉ có Ma Thần mới giải thích nổi nhé."

"Chờ đã," Mikoto xen vào. "Cô bé này đang nói cái gì vậy?"

"Dù sao đi nữa, chúng ta cũng sẽ cần đến chính thuật thức đó để trở về nhà. Bỏ qua việc ai đã sử dụng ma thuật hay bằng cách nào, chúng ta cần điều tra mọi thứ có thể để tìm hiểu về thuật thức này."

"Ôi, không. Tôi nghĩ cái khả năng bơ người của anh ta đã lây sang con bé này rồi!!"

Quenser và Heivia lại đang tập trung vào một vấn đề hoàn toàn khác.

"Này, Hiệp sĩ. Tất cả bọn họ đều là các cặp trai gái, sao chỉ có chúng ta là phải kẹt với một thằng đực rựa khác thế này?"

"Chúng ta còn có Công chúa ở đằng kia mà. Dù hàng phòng ngự của cô ấy có hơi kiên cố."

"Tuyệt! Mẹ kiếp! Thế thì lại theo cái kịch bản cũ rích là hai người cứ dính lấy nhau trong khi tôi bị bỏ rơi một mình thôi!!"

"Cằn nhằn cũng chẳng giúp được gì và chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác ở đây."

"Vậy là chúng ta được gọi đến đây theo nhóm hai hoặc ba người, phải không? Thế nếu một trong mấy gã kia toi đời, cậu có nghĩ chúng ta có thể 'thế chỗ' nếu cậu hiểu ý tôi không?"

"Ha ha! Ý kiến hay đấy! Vậy ý cậu là nếu cậu chết, tôi có thể tay trong tay với một mỹ nhân quyến rũ ư!? Vậy thì làm đi! Cố lên nào, Frolaytia! Hoặc có lẽ là cô nàng Oh Ho Ho của Liên minh Thông tin!!"

Khi Heivia rút con dao găm của mình ra và Quenser nhét một cục thuốc nổ giống đất sét vào miệng gã bạn tồi tệ, cô gái thỏ với trang phục quá mức gợi cảm cũng nhìn xuống cái hố vuông giống như Kamijou.

"Một thứ lớn thế này khá là bất thường, nhưng trông nó có vẻ nhân tạo. Là một dạng di tích nào đó chăng? Đi vào trong có vẻ là cách nhanh nhất để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra."

Sinh viên đại học Anzai Kyousuke bực bội đáp lại.

"Ừ, nhưng như thế là không thèm nghĩ đến an toàn của chúng ta. Ta còn chẳng biết nó có cửa sổ nào không. Đèn mà tắt ngóm sau khi chúng ta vào sâu bên trong thì chỉ có toi."

Tất cả họ nhìn nhau.

Đây có vẻ là nơi duy nhất để điều tra, nhưng chẳng ai muốn đi vào cả.

"Ừm..."

Người cất công giơ tay trước khi nói là cô gái được biết đến với danh hiệu Sát Thủ Nữ Hoàng.

"Tôi hiểu việc điều tra bên trong rất rủi ro, nhưng liệu chúng ta có thể nói rằng ở lại đây là an toàn không?"

"Tại sao không?" Mikoto hỏi.

Cô gái chỉ thẳng lên trời.

"Thứ đó... nó là gì nhỉ? Lương tri của tôi đang kịch liệt phản đối việc dùng một từ có bảy chữ cái bắt đầu bằng 'c', nên tôi sẽ nói vòng vo và gọi nó là một con bò sát đen khổng lồ. Dù sao thì, 'thứ đó' có thể dễ dàng bay trở lại đây, phải không?"

Một sự im lặng khó chịu khác bao trùm lên tất cả.

Chẳng mấy ai thực sự muốn chiến đấu với con rồng (nếu đó thực sự là tên gọi của nó) và cũng chẳng mấy ai muốn bị cuốn vào vụ nổ từ một trong những phát bắn lạc của Baby Magnum. Lần trước họ sống sót được là nhờ kẻ đột nhập bí ẩn, nhưng không có gì đảm bảo điều đó sẽ xảy ra vào lần tới. Thậm chí có khả năng kẻ đột nhập đó sẽ xuất hiện với tư cách là kẻ thù.

Cả đi tiếp lẫn ở lại đều mạo hiểm.

Sau một hồi suy nghĩ, Kamijou đưa ra một đề nghị.

"Bất kể bên trong có gì, hành lang ở dưới đó trông không rộng lắm. Nếu khoảng mười người cùng ùa vào, chúng ta sẽ làm tắc nghẽn nó. Tôi không muốn nghĩ đến, nhưng nếu một quả cầu kim loại khổng lồ bắt đầu đuổi theo, chúng ta sẽ bị quét sạch trong một nốt nhạc."

"Touma, vậy chúng ta nên ở lại đây sao?"

"Không. Nếu rủi ro ở hai bên là như nhau, anh nghĩ chúng ta nên chia thành một nhóm đi tiếp và một nhóm ở lại. Cá nhân anh, anh thà chấp nhận rủi ro và đi tiếp còn hơn là gánh chịu rủi ro đó mà không làm gì để cải thiện tình hình. Còn mọi người thì sao? Mọi người có hi vọng nào không?"

Câu hỏi của cậu không nhận được hồi âm.

Cuối cùng, Nanajou Kyouichirou đã tóm tắt cảm xúc của họ.

"Cứ thuận theo dòng thì dễ, nhưng tự mình quyết định hướng đi lại khó hơn cậu nghĩ nhiều."

"Vậy chúng ta nên làm gì?"

"Tôi đã nói rồi: cứ thuận theo dòng thì dễ. Cậu chọn đội đi, chúng tôi sẽ theo. Như vậy sẽ dễ dàng hơn."

Kamijou nghi ngờ liệu điều đó có ổn không, nhưng không ai phản đối. Cũng không ai bắt đầu tranh cãi xem ai sẽ làm trưởng nhóm.

(Chẳng lẽ mình lại vớ phải cái chức lớp trưởng phiền phức rồi sao?)

Cậu không thể xua tan nỗi nghi ngờ của mình, nhưng không còn cách nào khác vì đa số đã đồng ý.

"Hừm."

Cậu đưa tay lên cằm và suy nghĩ một lúc. Cậu nhìn một lượt nghiêm túc cả chục người ở đây.

Sau đó, cậu chỉ vào những người cậu đã chọn cho đội tìm kiếm.

Kamijou Touma.

Quenser Barbotage.

Heivia Winchell.

Anzai Kyousuke.

Higashikawa Mamoru.

...

...

...

Ngay khi cậu chọn xong, có người đã túm lấy cổ áo cậu từ bên cạnh.

Quenser sấn lại gần với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà cậu ta thường có sau khi phát hiện ra âm mưu quân sự vào khoảng trang 300-350 ở nửa sau của Chương 3.

"(Chờ chút đã. Cậu không hiểu ý nghĩa của việc này là gì sao, nhóc?)"

"Ế? Ế? Gì? Gì vậy???"

"(Cậu có quyền sắp xếp đội của mình theo ý muốn, vậy mà thằng ngốc nào lại đi chọn toàn là đàn ông cho đội của mình thế!? Cậu là tu sĩ khổ hạnh hay sao? Cậu là ẩn sĩ đã vứt bỏ hết dục vọng trần tục rồi à!?)"

Mắt Quenser đỏ ngầu đến mức trông như hoàn toàn là màu đỏ.

"(Cậu không hiểu đây là cơ hội béo bở thế nào sao? Nếu là đàn ông, cậu phải biết chứ. Khi cậu có thể tự chọn đội của mình, chỉ có một lựa chọn duy nhất thôi! Phải không!?)"

Kamijou chọn lại.

Index.

Misaka Mikoto.

Zashiki Warashi Yukari.

Yuki Onna.

Cô gái thỏ.

...

...

...

Túm!

"Vậy là, đám còn lại chúng ta sẽ phải kẹt ở đây với một lũ đựcccccccccccccccccccccc!!"

"Tôi không hiểu cậu tức giận vì cái gì nữa!! Cậu bị sao thế!?"

Sau khi hai chàng trai vật lộn và xô đẩy mặt nhau một chút, Mikoto lôi một đồng xu game từ túi váy ra và búng nó lên không trung bằng ngón tay cái.

Cô bắt lấy nó khi nó rơi xuống và đề nghị.

"Mọi chuyện đang trở nên hỗn loạn, hay là chúng ta quyết định bằng cách tung đồng xu đi?"

"Tung đồng xu à? Chà, tôi đoán thế thì không ai có thể phàn nàn gì nữa."

"Touma, đừng có giở trò gian lận với cái nam châm mà anh nói hôm trước đấy nhé."

"Ế!? A-anh không bao giờ làm thế đâu!!" Mikoto hét lên. "Em lo lắng thái quá rồi đấy!!"

"Éc!! Con bé có nói anh đâu và sao em lại bóp cổ anh!?" Kamijou la lớn.

Từ đó, số phận của họ được quyết định bằng một lần tung đồng xu cho mỗi người.

Kết quả như sau.

Đội Tìm kiếm: Kamijou Touma, Misaka Mikoto, Heivia Winchell, Zashiki Warashi Yukari, Higashikawa Mamoru, cô gái thỏ, và Nanajou Kyouichirou.

Đội Chờ: Index, Quenser Barbotage, Milinda Brantini (thua mặc định), Jinnai Shinobu (Trạng thái: Đóng băng), Yuki Onna, Anzai Kyousuke, và Satsuki.

Nữ tu áo trắng đặt tay lên cằm và lẩm bẩm một mình.

"Em có cảm giác ai đó đã gian lận."

"Đ-đừng có buộc tội vô căn cứ!!"

Mikoto đỏ mặt và hét vào mặt nữ tu trong khi Heivia bí mật nắm chặt tay.

"Tuyệt vời! Một người chị trưởng thành ngực bự và một cô gái thỏ! Cảm giác như vớ được một ván bài tốt sau chuỗi thua bất tận trong poker vậy!!"

"Cậu chắc là nên vui mừng đến thế không?" Quenser hỏi. "Tôi có cảm giác cả hai người họ đều có một sự sắc sảo tiềm ẩn khác hẳn với Frolaytia."

Nhân tiện, Công chúa vẫn chưa rời khỏi Baby Magnum và có lẽ là không thể rời khỏi, nên cô đã thua mặc định. Jinnai Shinobu cũng không thể tham gia tung đồng xu vì anh ta bị mắc kẹt trong một quan tài băng và Yuki Onna đang rúc vào đó, nhỏ dãi trong cơn sung sướng tột độ. Cô nàng thậm chí còn nói "Giờ em có thể ở bên anh mãi mãi. Hi hi hi hi hi hi hi." như một người mắc bệnh yandere giai đoạn cuối.

Và khi mọi việc đã được quyết định, mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động.

Phần 2

Pin của đồng hồ và các thiết bị điện tử khác của họ vẫn hoạt động, nên họ biết được thời gian. Sau khi đồng ý sẽ gặp lại nhau sau hai giờ, họ bắt đầu chuyến tham quan khám phá mê cung.

"Nhưng Touma, không đời nào anh có thể điều tra xong cái di tích này trong hai giờ đâu."

"Chúng ta chỉ cần xác định xem khu vực quanh lối vào có an toàn không. Sau đó, tất cả chúng ta có thể đi xuống và dùng nó làm căn cứ. Chẳng phải tốt hơn là lảng vảng trên này, nơi trống trải mọi hướng và con quái vật đó có thể tìm thấy chúng ta bất cứ lúc nào sao?"

Kamijou Touma, Misaka Mikoto, Heivia Winchell, Zashiki Warashi Yukari, Higashikawa Mamoru, cô gái thỏ, và Nanajou Kyouichirou đi xuống lòng đất qua cái hố vuông trên mặt đất gỗ.

Họ tìm thấy một hành lang dài dưới chân cầu thang. Nó có kích thước gần bằng hành lang trường học, nhưng sàn, tường và trần đều bằng gỗ và có vô số khúc cua. Thay vì những đường cong mềm mại, nó rẽ ngoặt liên tục theo những góc vuông hoàn hảo.

Trên trần nhà có những ngọn đèn cách nhau một khoảng đều đặn. Bên ngoài đèn là kính, nhưng không rõ bên trong chứa gì. Chúng không giống bóng đèn sợi đốt hay đèn huỳnh quang, nhưng cũng không phải đuốc hay đèn ga. Chúng trông như một cụm các hạt phát sáng hoặc côn trùng có cánh phát quang sinh học tụ lại một chỗ. Tất cả tạo ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ màu da người.

"Tôi không hiểu nổi nơi này."

Heivia hẳn không thích lối đi phức tạp một cách không cần thiết của hành lang nên anh ta đã rút súng lục thay vì súng trường tấn công.

"Cái này là để ngăn chặn kẻ đột nhập à? Để khiến chúng lạc đường? Nhưng nếu chỉ muốn làm rối loạn phương hướng hoặc khả năng giữ thăng bằng của họ, thêm vào một loạt các đường cong bất quy tắc sẽ dễ hơn chứ."

"Đừng hỏi ta," Zashiki Warashi trong bộ yukata đỏ vui vẻ nói thêm.

"Dù sao thì, lại có một cầu thang khác dẫn xuống. Chúng ta nên làm gì đây?"

"Sao không thử đi xuống xem?"

Gợi ý vu vơ của Kamijou đã quyết định mọi chuyện.

Bên dưới hoàn toàn giống hệt.

"Lại một cầu thang nữa này."

"Thử đi xuống xem."

Bên dưới hoàn toàn giống hệt.

"Lại cầu thang."

"Thử đi xuống đi."

"Lại cầu thang."

"Xuống."

"Thang."

"Xuống."

Đến một lúc nào đó, có người nhận ra điều gì đó.

Cụ thể, chính là Nanajou Kyouichirou đã hét lên trong khi nhìn quanh.

"Này, chờ đã! Chúng ta đã xuống bao nhiêu tầng rồi!? Chúng ta đang ở đâu!?"

"À."

Kamijou nhìn quanh lần nữa, nhưng dĩ nhiên không có số tầng hữu ích nào trên tường và nội thất của mỗi tầng đều giống hệt nhau. Không có gì cho họ biết đây là tầng nào.

Họ hối hả chạy ngược lên một tầng, nhưng không tìm thấy cầu thang tiếp theo đi lên. Họ đi dọc hành lang một lúc và tìm thấy một vài bậc thang, nhưng họ không có cách nào biết được đây có phải là những bậc thang họ đã đi xuống hay không.

"Chuyện này không ổn rồi," Kamijou nói với vẻ bực bội. "Giờ tôi chẳng còn tin vào bản thân được nữa. Tôi còn không chắc cầu thang xuống ở đâu nữa."

Trong khi đó, cô gái thỏ nghiêng đầu (một cách dễ thương không phù hợp).

"Hừm. Có ai cào dấu trên tường, buộc sợi chỉ vào người, rải vụn bánh mì, hay dùng thiết bị vẽ bản đồ tự động tiện lợi nào không?"

"Trông tôi có giống đủ thông minh để làm bất cứ điều gì trong số đó không?" Heivia gắt lại.

Tuy nhiên, Zashiki Warashi chen vào từ bên cạnh.

"Ồ? Nhưng cái thiết bị cầm tay gắn trên người ngươi đã nhấp nháy một lúc rồi đó. Ý ngươi là nó không phải đang tải dữ liệu bản đồ à?"

"K-không! Cái này, ừm...!!"

"Gì vậy? Cậu có bản đồ quân sự à?" sinh viên đại học Higashikawa Mamoru hỏi.

Kamijou Touma lại bám vào một thứ khác.

"Ý cậu là ở đây có tín hiệu à!? Chết tiệt. Điện thoại của tôi thì không. Nhưng chúng ta vẫn có thể gọi trợ giúp bằng thứ đó, phải không!?"

"Không, chờ đã! Cái này chứa đầy bí mật quân sự! Tôi không thể để bất cứ ai động vào nó được!!"

Kamijou và những người khác lờ đi những lời phàn nàn của Heivia, giật phăng cái túi và miếng dán đang giữ thiết bị. Đèn truyền tín hiệu của nó quả thực đang nhấp nháy, vậy là có một loại giao tiếp dữ liệu nào đó đang diễn ra.

Tò mò đó là gì, Kamijou nhìn vào màn hình.

Nó chỉ đơn giản là đang tải một video khiêu dâm.

"Tại sao!? Lãng phí quá!! Mà còn có độ phân giải cao nữa chứ!! Cái quái gì vậy!? Nó chỉ dài có mười phút, sao dung lượng file lại lớn thế!?"

"Đàn ông cần thứ này như cần thức ăn vậy! ...Không, chờ đã! Đừng có hủy tải xuống, đồ ngốc!! Giờ tôi lại phải đợi thêm cả một tiếng nữa!!"

"Đừng ngớ ngẩn thế," Zashiki Warashi nói. "Ngươi có chắc nó không chỉ đang cố tiếp tục quá trình tải xuống bị gián đoạn không?"

"Không, hôm nay đúng là thần download hiển linh mà. Thiết bị của tôi đang có tâm trạng tốt. Tôi…!! Tôi từ chối bỏ cuộc!!"

Heivia hét lên và khóc lóc trong khi nhân cách hóa một số thứ, nên những người khác quyết định lờ anh ta đi.

Nhưng rồi...

"Hửm?"

"Tôi nghe thấy gì đó. Nhưng âm thanh này là gì vậy?"

Kamijou và cô gái thỏ cau mày khi âm thanh bí ẩn dần dần lớn hơn. Có thứ gì đó đang đến gần, nhưng họ không thể tưởng tượng ra nó là gì. Đó không phải tiếng bước chân, không phải tiếng vỗ cánh, cũng không phải tiếng lốp xe hay xích sắt. Nếu phải nói, nó nghe như tiếng cạo băng, nhưng họ không thể hình dung được âm thanh đó có nghĩa là gì.

"Có thứ gì đó đang đến," Nanajou Kyouichirou lẩm bẩm.

Với đôi mắt ngấn lệ, Heivia chĩa khẩu súng lục quân dụng cỡ nòng .50 của mình xuống hành lang.

Zashiki Warashi có khả năng bất công là vô hiệu hóa mọi đòn tấn công vật lý, nhưng cô bé vẫn đến sát mép hành lang như muốn nói mình không muốn dính líu đến chuyện này.

Kamijou và Mikoto cũng tập trung vào âm thanh.

Nanajou Kyouichirou một lần nữa thúc giục họ phải cẩn thận.

"Có thứ gì đó đang đến! Cẩn thận!!"

Họ đang ở trong một hầm ngục phức tạp và chỉ có thể dùng trí tưởng tượng để đoán xem âm thanh đó là gì. Chắc chắn có ai đó đang đến gần và cảm giác trong không khí dần thay đổi. Và đúng như cảnh báo, có thứ gì đó đã đến. Nó di chuyển ra từ một trong vô số khúc cua vuông góc khiến họ không thể nhìn xa hơn xuống hành lang.

Và họ đã thấy nó là gì.

Đó là một chiếc ghế sofa sang trọng khổng lồ đang lướt nhanh trên mặt đất như thể đang trượt băng.

"Hửm?"

"Hửm?"

"Hửm?"

"Hửm?"

"Hửm?"

"Hửm?"

"Hửm?"

Không ai trong số họ biết phải phản ứng thế nào.

Không phải họ muốn tìm thấy một con thú hung dữ được tạo ra bằng cách tăng kích thước của một con sư tử hay một cỗ máy thiếu nữ sắt thế hệ mới di chuyển bán tự động để tìm kiếm nạn nhân tiếp theo. Chắc chắn họ không muốn điều đó. Nhưng mà. Chuyện này có thực sự có thể xảy ra không? Kẻ thù của họ thực sự có thể là một chiếc sofa tốc độ cao sao?

Sững sờ, Kamijou lắc đầu.

"Chuyện này chắc phải có một ý nghĩa đặc biệt nào đó dựa trên một đoạn văn bản chính thống nào đó, nhưng Index mới là người giải thích tất cả những chuyện đó và em ấy không có ở đây với chúng ta! Chúng ta đang rất nghiêm túc và không hề đùa giỡn, nhưng cảnh tượng siêu thực này không khác gì một thảm kịch!!"

"Trong lúc cậu than thở, cái sofa siêu thực đang đến gần hơn rồi kìa. Chết tiệt, trông nó khoảng bảy tám mươi kí. Chúng ta không thể xem nhẹ được. Bị nó húc trúng chẳng khác nào bị xe máy đâm à!?"

Heivia bóp cò súng lục liên tục.

Với cỡ nòng .50, nó tạo ra sức hủy diệt khủng khiếp mà không cần đến loại đạn đặc biệt nào như đạn dum-dum hay đạn đầu rỗng. Một người không quan tâm đến các hiệp ước bảo tồn động vật hoang dã có thể hạ gục một con hổ lớn chỉ bằng một phát bắn.

Nhưng Heivia đã quên một sự thật cơ bản.

"Hả? Chờ đã. Làm sao tôi giết được đồ nội thất chứ!? Thứ này không có tim hay bình xăng!!"

Những mảnh nhồi bông bắn tung tóe từ những chỗ bị đạn găm trên chiếc sofa, nhưng nó không hề chậm lại.

"Ôi, không!" Higashikawa Mamoru hét lên. "Tránh ra! Đừng để vẻ ngoài của nó đánh lừa! Thứ này nguy hiểm đấy!!"

"A."

Nanajou Kyouichirou không kịp thoát thân.

Không ai che chắn cho anh hay đẩy anh ra. Thay vào đó, họ vô tình ép lưng vào hai bên tường.

Chiếc sofa đâm sầm vào anh.

Cú va chạm trúng vào dưới đầu gối, làm anh khuỵu xuống và ngã nhào. Anh ngã lộn nhào lên chiếc sofa và "kẻ thù" vẫn không hề giảm tốc độ. Nó duy trì tốc độ và biến mất sau khúc cua vuông góc tiếp theo ở hướng ngược lại. Và tất nhiên, nó vẫn mang theo nạn nhân của mình.

Tình huống này siêu thực đến tận cùng.

Ngay trước khi biến mất, Nanajou Kyouichirou trông bối rối hơn là sợ hãi.

Đó là lý do tại sao Kamijou chỉ đứng nhìn anh ta đi. Cậu đứng sững tại chỗ sau khi quay người lại, rồi cất tiếng.

"Rốt cuộc thì chúng ta phải làm cái quái gì đây?"

"Tôi không chắc mình nên cười hay không nữa," Heivia nói thêm trong khi nhún vai với khẩu súng còn bốc khói trên tay.

Phần 3

Đối với Index, Quenser Barbotage, Jinnai Shinobu (Trạng thái: Đóng băng), Yuki Onna, Anzai Kyousuke và Sát Thủ Nữ Hoàng của đội chờ, việc đầu tiên họ phải làm đã quá rõ ràng.

Quenser chỉ vào vũ khí khổng lồ được gọi là Object cao hơn năm mươi mét sừng sững ở đằng xa.

"Hãy nghĩ cách liên lạc với Công chúa của chúng ta. Nếu con rồng đó xuất hiện trở lại, việc chúng ta có thể sử dụng Baby Magnum hay không tạo ra sự khác biệt rất lớn."

"Cậu nói thì hay." Anzai Kyousuke cau mày. "Nhưng người duy nhất ở đây biết về radio và đường truyền chắc là cậu. Tôi chỉ là một sinh viên đại học, nên không biết nhiều về phần cứng hay phần mềm."

"Đừng lo, đừng lo. Nếu cậu là sinh viên, cậu cũng giống tôi thôi. Thật ra, cậu còn trên tôi nếu cậu đang học đại học. Những thứ như mối quan hệ giữa sóng vô tuyến và sóng phản xạ với một thanh dọc là tài liệu bắt buộc cho hầu hết các chuyên ngành ngày nay, phải không? Nên giúp tôi một tay đi."

"Vô vọng rồi. Tiêu chuẩn của cậu có vấn đề."

"Hả? Nhưng nó có khác gì ăng-ten TV trên mái nhà đâu."

"Dù sao đi nữa, đó không phải là thứ người ta làm 'nhân tiện' như lấy chứng chỉ sư phạm. Có ai khác giúp được không?"

Anzai nhìn quanh, nhưng Yuki Onna đang cọ má vào quan tài băng của Jinnai Shinobu Ngủ Lạnh với vẻ mặt ngây ngất, Index thì đang lẩm bẩm một cách nguy hiểm "đá bào", còn Satsuki thì đẩy mức độ nguy hiểm lên 120% khi nói "Tôi không có nhiều kiến thức chi tiết ngoài giải phẫu người." Tình hình bi thảm đến mức Anzai tự hỏi liệu có ai ở đây giúp được gì không. Cậu có cảm giác như đang ở trong một nhà trẻ.

"Radio của tôi dường như đang hoạt động không vấn đề gì."

Quenser vừa nghịch thiết bị của mình vừa tiến lại gần Baby Magnum, nên các thành viên khác quyết định đi theo cậu.

"Điều đó có nghĩa là vấn đề có lẽ nằm ở phía Baby Magnum."

"Làm sao chúng ta kiểm tra được đây?" Anzai Kyousuke hỏi trong khi ngửa đầu hết cỡ.

Cỗ máy cao năm mươi mét, thân chính hình cầu có một thiết bị đẩy tĩnh điện hình chữ Y ngược gắn ở phía dưới, và bảy cánh tay với bảy khẩu pháo chính vươn ra từ khớp nối phía sau. Đối với một con người nhỏ bé cao chưa đến hai mét, ngay cả việc trèo lên nó cũng đã là một thử thách.

Nó là một khối thép khổng lồ và đặc sệt. Ở quy mô đó, nó có thể dễ dàng sử dụng hết cả một mỏ quặng.

Sát Thủ Nữ Hoàng chuyển ánh mắt từ thân chính hình cầu sang khoảng một trăm khẩu pháo đủ loại đang chĩa về mọi hướng.

"Ăng-ten của nó ở đâu?"

"Nó có một vài cái chuyên dụng, nhưng các tấm giáp và nòng pháo cũng có chức năng như ăng-ten phụ. Cứ cho là mỗi khẩu pháo đều có nhiều camera nhắm mục tiêu, cảm biến và radar."

Đối mặt với công cụ chiến tranh chính hiệu đó, nữ sát thủ đến từ một đất nước hòa bình kết luận rằng tốt nhất nên từ bỏ việc cố gắng hiểu các thông số kỹ thuật của con quái vật này.

Sau đó cô hỏi một câu khác.

"Có việc gì cụ thể chúng tôi có thể giúp không?"

"Tôi muốn vài lời khuyên về cách trèo lên."

Cậu nghe thấy một âm thanh giống như tiếng roi quất vào không khí. Nó đến từ Satsuki. Một thứ gì đó giống như một chiếc đai đen đã xuất hiện trong tay cô từ lúc nào. Đó là một vòng cao su hoạt động hiệu quả hơn nhiều so với lốp xe đạp. Một đầu được quấn quanh nòng pháo chính giống như cây cầu vắt ngang trên đầu họ.

Trước khi ai kịp nói lời nào, Sát Thủ Nữ Hoàng lại di chuyển tay.

Thêm nhiều đai cao su khác quấn quanh cơ thể Quenser, Anzai Kyousuke và những người khác trên mặt đất.

"C-cái gì…?"

Không có thời gian để phản đối.

Sau một khoảng trễ ngắn chỉ vài khoảnh khắc, sợi cao su căng cứng giải phóng toàn bộ lực nén để trở về trạng thái bình thường. Sáu người (một trong số đó đang bị đóng băng) bay vọt lên không trung.

Họ bay lên độ cao năm mươi mét trong khoảng 1,3 giây.

Quenser cảm thấy một cảm giác khó chịu như thể tai bị ù.

"Ực!!"

Điều tiếp theo cậu biết là mình đang đứng trên đỉnh của một trong bảy khẩu pháo chính.

Cậu nhìn quanh bối rối, nhưng Satsuki đã nói với cậu bằng đôi mắt điềm tĩnh.

"Bây giờ, hãy điều tra đi."

"Không mấy khi tôi gặp một người phụ nữ nguy hiểm hơn cả chỉ huy của chúng tôi," cậu lẩm bẩm trong khi chạy dọc theo cây cầu kim loại chính là nòng pháo.

Cậu đang đi về phía chân đế. Hộp dụng cụ cầm tay đơn giản của cậu giống như một con dao đa năng, nên cậu không thể dùng nó để tháo dỡ và điều tra các thiết bị quân sự nhạy cảm được.

Nhưng sau khi chạm và kiểm tra các cảm biến nhắm mục tiêu của pháo chính bằng tay, cậu đã có thể đi đến kết luận.

"Các camera và cảm biến vẫn hoạt động. Chúng đang tập trung vào chuyển động của tôi."

"Điều đó có nghĩa là gì?"

"Chúng ta không có thời gian để kiểm tra tất cả các ăng-ten và cảm biến. Nếu một mình tôi làm việc đó, có khi phải mất hơn một tháng. Nhưng nếu những cái ở đây đang hoạt động, có lẽ không phải là vấn đề phần cứng. Cậu có thể nói hệ thống dây điện bên trong giống như một mạng nhện hoặc được xây dựng để hoạt động song song, điều đó có nghĩa là việc cắt một dây ở đâu đó sẽ không ngăn được tín hiệu truyền đi. Trong trường hợp đó, liệu có phải là vấn đề bên trong không? Nói cách khác, là vấn đề phần mềm?"

"Cậu vẫn chưa trả lời tất cả những điều đó có nghĩa là gì."

"Tôi không thể xác định nguyên nhân hay tìm cách khắc phục. Với thiết bị cầm tay của tôi, phải mất nhiều ngày để tìm kiếm trong lượng kịch bản điều khiển khổng lồ của Object. Thêm nữa, tôi không phải là chuyên gia lập trình."

"Vậy là chúng ta không làm được gì à?" Anzai Kyousuke bực bội hỏi.

Satsuki nghiêng đầu.

"Cậu có thể mở cửa hầm từ bên ngoài không?"

Quenser nhún vai trước câu hỏi đó.

"Một binh sĩ bảo trì chính thức sẽ biết cách, nhưng phương pháp này là tuyệt mật. Họ sẽ không nói cho một sinh viên chiến trường."

Hiển nhiên nếu bạn nghĩ về nó, một vũ khí có thể chịu được một quả bom hạt nhân sẽ trở nên vô nghĩa nếu bất kỳ ai cũng có thể mở nó ra. Sẽ là một vấn đề nếu nó có thể bị đá tung ra như một cái khóa xe đạp.

"Vậy điều đó có nghĩa là gì? Chúng ta bị kẹt rồi sao?"

Anzai đặt tay lên mắt và nhìn ra xa. Cậu có lẽ đang lo lắng rằng con rồng có thể quay trở lại. Vài ngọn núi chắn tầm nhìn của họ ra chân trời, nhưng tất cả chúng đều có hình dạng kim tự tháp hoàn hảo.

Index chắc đã đói bụng rồi vì cô bé đã mất hết năng lượng, nhưng giờ cô lại lên tiếng.

"Thay vì dùng cái thứ 'radio' đó, cậu không thể vẫy tay với nó sao?"

"Vẫy tay?"

Quenser cau mày, nên Index duỗi thẳng hai tay ra và sau đó uốn cong chúng một cách bài bản theo các góc vuông.

Cậu cuối cùng cũng hiểu ý cô bé.

"Semaphore?"

Phần 4

Kamijou và những người khác tìm kiếm khắp nơi.

Nanajou Kyouichirou đã bị kẻ thù quá đỗi siêu thực là một chiếc sofa di chuyển nhanh bắt cóc, nhưng họ đã tìm thấy anh ta trong một căn phòng trên cùng tầng hầm đó.

Anh trông có vẻ lơ mơ và tóc mái rối bù như một diễn viên hài kịch thể hình đã trở thành nạn nhân của trò đùa sau: 'Vào phòng thay đồ đợi một chút đi!' → Sàn nhà mở ra để lộ một cái hố bẫy → Một chuyến đi xuống con dốc trượt.

"Ế? Ế? C-cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ồ, xem ra cậu ta vẫn còn sống."

Lời nhận xét độc ác đến ngạc nhiên đó đến từ Mikoto.

Kamijou Touma, Heivia, và Higashikawa Mamoru không nói một lời. Có lẽ do họ đã không cứu được anh ta vì đó không phải là một cô gái xinh đẹp bị bắt cóc.

Zashiki Warashi nhận thấy những gì nằm xung quanh phòng. Cậu trai Nanajou đang yếu ớt ngồi bệt xuống đất, chân gập sang một bên, nhưng trong phòng còn có một biển báo trạm xe buýt, loại tượng voi đặt trước các hiệu thuốc, một bức tượng Jizou, và một bức tượng tanuki gốm Shigaraki khổng lồ.

"Mọi người có nghĩ nơi này được thiết lập để mọi thứ mà chiếc sofa đó chạm vào đều bị đưa về đây không?"

"Cô đùa chắc. Vậy đây giống như phòng thất bại trên một bản đồ đầy các điểm dịch chuyển hoặc băng chuyền à? Biết không, cái loại mà cậu luôn bị gửi trở lại điểm bắt đầu ấy. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ còn quay lại căn phòng này khá nhiều đấy."

Kamijou nghe có vẻ bực bội, nhưng từ bỏ cũng không cải thiện được tình hình của họ.

Họ biết rằng sẽ không tìm thấy bất kỳ thông tin hay cơ sở vật chất quan trọng nào gần phòng thất bại, nhưng họ vẫn cảm thấy phải kiểm tra sau mỗi cánh cửa.

Cô gái thỏ hỏi Heivia một câu.

"Anh nghĩ sao?"

"Có vẻ đúng."

Căn phòng có một cái bàn duy nhất, một vài chiếc ghế đặt bất quy tắc xung quanh, và đủ đĩa và cốc cho vài người. Cá hồi nướng và khoai tây nấu chín trên đĩa đã lạnh, nhưng trông chúng như đã bị ăn một phần.

"Nơi này rốt cuộc là gì vậy?"

Higashikawa Mamoru nói từ ngưỡng cửa mà không bước vào phòng.

"Nếu chúng ta đang ở trong một di tích cổ nào đó, tôi có thể nghĩ đó là lăng mộ của một vị vua hay gì đó, nhưng nơi này chắc chắn trông như có người ở. Là một loại hầm trú ẩn chăng?"

"Chừng này không đủ để biết chắc chắn. Đây có thể là phòng của người trông mộ cũng nên."

Họ kiểm tra các cánh cửa gần đó và tìm thấy nhiều căn phòng kỳ lạ khác không có ý nghĩa gì khi mới nhìn.

Ví dụ, một căn phòng chỉ chứa ba chiếc rương kho báu khổng lồ xếp thành hàng. Zashiki Warashi thở dài và nói.

"Sẽ hơi quá lộ liễu, nhưng mọi người có nghĩ bên trong có kiếm thép và áo giáp không?"

"Tôi lại thấy nó chỉ có vẻ ngoài như thế thôi và chúng được lắp lò xo để cái hộp sẽ ngậm chặt lấy chúng ta."

Ví dụ, một căn phòng chứa một sòng bạc bỏ hoang đầy bàn poker và máy đánh bạc.

"Này, có lẽ vận may của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi. Poker và roulette thì chịu, nhưng có vẻ chúng ta có thể chơi máy đánh bạc mà không có ai ở đây."

"Đừng. Mấy thứ này chắc chắn được gian lận để nuốt hết những gì chúng ta kiếm được từ trước đến giờ. Nhìn xem, không có dấu hiệu của ngân hàng hay điểm lưu nào cả!"

Ví dụ, một căn phòng chứa một phòng tắm lớn chỉ có các vòi hoa sen treo từ trần nhà xuống như trong nhà tù hoặc ở bể bơi trường học.

Túm!!

"(Này nhóc. Dựa trên tiêu chuẩn của toàn bộ loài người, không đời nào chúng ta có thể bỏ qua cái này được, phải không!?)"

Heivia túm cổ áo Kamijou và bắt đầu cuộc đối thoại trực tiếp với cùng vẻ mặt mà anh ta thường có vào khoảng trang 350 đến 400 khi cuộc chiến có vẻ sẽ kéo dài.

"(Người chị lớn trong bộ kimono và cô gái thỏ đó rõ ràng đang che giấu một thân hình rất tuyệt dưới lớp quần áo, vậy thì còn gì để hy vọng nữa nếu chúng ta đi qua phòng tắm này? Phải không!? Cậu hiểu ý tôi chứ, phải không!?)"

"Sau tất cả những gì chúng ta đã thấy, cậu không thấy cái này giống một cái bẫy sao? Gạch màu hồng và tường thì lại làm bằng kính một cách không cần thiết, rõ ràng là đáng ngờ!"

"Thôi cái giọng ra vẻ thông minh đi, đồ ngốc! Tôi biết thừa cậu cũng giống tôi thôi, chắc chắn đã có những lúc cậu biết đó là một trò lừa đảo nhưng vẫn nhấp vào nút đồng ý. Nếu một cô gái trong lớp nói rằng cô ấy sẽ cho cậu xem ngực nếu cậu đập vỡ ba mươi viên gạch ngói bằng trán, cậu sẽ tiếp tục cho đến khi đầu cậu bê bết máu, phải không!?"

"T-tôi... Kamijou Touma này không hiểu anh đang nói gì cả."

"Khi các lựa chọn là xông vào rồi hối hận hoặc nhát gan rồi hối hận, chúng ta là những kẻ nắm lấy vô lăng tưởng tượng và bẻ lái để lao qua lan can đèo núi!! Vậy nên đừng do dự nữa! Có thể nó sáo rỗng và có vẻ ngớ ngẩn, nhưng chúng ta phải tuân theo những kịch bản kinh điển đã được kiểm chứng và chạy thẳng về phía cảnh tắm hơi nóng bỏnggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!"

Có người đã túm gáy Kamijou và Heivia rồi nhấc họ lên như trong trò gắp thú bông.

Đó là Zashiki Warashi, người có thể dễ dàng sử dụng sức mạnh phi thường ngoài việc miễn nhiễm với các đòn tấn công vật lý.

Cô bé ném hai chàng trai vào phòng tắm và vặn vòi nước hình bánh xe trên tường để phun một cơn mưa nước lạnh từ trần nhà xuống.

Sau đó đến lượt Misaka Mikoto.

Một dòng điện cao thế khủng khiếp phóng ra từ tóc mái của cô và một cơn bão điện màu trắng xanh bao trùm lấy phòng tắm.

"Fwa ha ha ha ha! Chỉ thế thôi sao? Đây giống như một phần thưởng đối với tôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!"

"Chờ đã! Tôi! Dừng lại! Bất hạnh quáaaaaaaaaaa!"

Việc không thể nói hết lời phản đối càng làm tăng thêm sự bất hạnh của cậu.

Không ai tỏ ra quan tâm đến hai chàng trai có chân co giật như ếch trong thí nghiệm khoa học (dù một trong số họ đã bị buộc tội oan).

"Em có cảm giác mọi căn phòng ở đây đều là bẫy, kể cả căn phòng có đồ ăn dở dang đó," Mikoto nói với một tiếng thở dài ngao ngán. "Suy cho cùng, nếu đây là ngày thứ ba hoặc thứ tư trong cuộc thám hiểm của chúng ta, chúng ta sẽ sẵn sàng lao vào một trận ẩu đả chỉ vì một cốc nước. Anh có thể sẽ lo lắng về chất độc trong thức ăn chưa động đến, nhưng anh có thể sẽ cho rằng thức ăn ăn dở là an toàn."

"Và chúng ta thực sự không biết ai đã ăn nó hay liệu họ chỉ xé một ít thức ăn bằng dao và nĩa," cô gái thỏ nói thêm.

Vì một lý do nào đó, giọng cô nghe rất, rất vui vẻ và Higashikawa Mamoru trông có vẻ bực bội vì điều đó.

"Vậy chúng ta có thể bỏ qua tất cả các phòng ở quanh đây không?" anh hỏi.

Nanajou Kyouichirou tiếp lời.

"Chà, chúng ta đang ở gần căn phòng mà chiếc sofa kỳ quặc đã đưa tôi đến. Ừ, hẳn là họ tập trung tất cả những kẻ đột nhập trên tầng vào một chỗ, khiến họ mất cảnh giác, rồi để mọi căn phòng xung quanh đều là bẫy. Bất cứ ai bị đưa đột ngột đến đây sẽ tìm kiếm mọi thứ xung quanh để thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, nên nếu tất cả đều là ngõ cụt, đây là một bố cục khá tàn nhẫn."

Sau đó, họ tiếp tục đi trong khi phớt lờ vô số cánh cửa.

Nhưng ngay cả khi họ biết vô số cạm bẫy đã được giăng ra, điều đó cũng không cho họ bất kỳ gợi ý nào về cấu trúc nhân tạo khổng lồ này thực sự là gì.

Họ đã cho rằng sẽ có một loại gia huy nào đó nếu nó là lăng mộ của vua như các kim tự tháp.

Kamijou liếc nhìn xung quanh và nói.

"Chỉ với những gì chúng ta đã thấy, nơi này quá lớn để xây dựng chỉ trong một năm. Và ai biết được nó còn đi xa đến đâu nữa. Từ quan điểm tài chính và công sức, họ sẽ cần một lý do để xây dựng nó mà cả một quốc gia đều muốn ủng hộ."

Sau khi di chuyển khoảng một trăm mét theo một hướng tùy ý, những cánh cửa dồn dập thưa dần. Hành lang bắt đầu rẽ ngoặt góc vuông bất quy tắc trở lại và không có cửa hay cầu thang nào.

Họ bắt đầu lo lắng khi hành lang cứ kéo dài mãi.

Họ lo rằng mình sẽ gặp ngõ cụt và phải đi bộ trở lại.

Tuy nhiên, nỗi sợ đó đã được chứng minh là vô căn cứ.

Hành lang dài dằng dặc dẫn đến một cánh cửa dày duy nhất. Nó rõ ràng khác với nhiều cánh cửa họ đã đi qua.

Kamijou nhìn chằm chằm vào nó và nói.

"Chúng ta không cần Chìa Khóa Vàng hay Chìa Khóa Bạc đặc biệt để đi qua chứ?"

"Nếu vậy, tôi luôn có thể bắn nát ổ khóa hoặc bản lề. Dù sao đi nữa, chúng ta có thể mở thứ này ngay lập tức."

Cậu trai tóc nhọn nắm lấy quả đấm cửa.

Cậu sợ bị điện giật cao thế ngay khi vặn nó, nhưng điều đó không xảy ra.

Quả đấm cửa dễ dàng xoay và cánh cửa mở vào trong.

Và bên trong, họ thấy…

"Đây… là gì?"

Phần 5

Vũ khí đồng nghĩa với chiến tranh đó cao hơn năm mươi mét và có thể chịu được một đòn tấn công trực tiếp từ vũ khí hạt nhân. Bên trong Baby Magnum Thế hệ Thứ nhất của Tiểu đoàn Bảo trì Cơ động số 37 của Vương quốc Chính thống là Milinda Brantini, biệt danh Công chúa, một cô gái tóc vàng ngắn mặc một bộ đồ bó sát đặc biệt.

Hệ thống điều khiển bao gồm tám cần gạt với nhiều kích cỡ khác nhau, vài trăm nút bấm, và thậm chí cả kính bảo hộ đặc biệt để theo dõi chuyển động của mắt cô. Không chỉ một người bình thường không thể lái nó, họ còn không biết làm thế nào để ngồi vào ghế điều khiển cho đúng. Nhưng điều đó không đáng ngạc nhiên khi xét đến việc không có thiết kế tối ưu cho giao diện buồng lái của Object và không có hai cái nào giống nhau. Công chúa có thể tự do điều khiển Baby Magnum, nhưng ngay cả cô cũng sẽ phải bó tay nếu đó là một Object khác.

Đó cũng là nơi thoải mái nhất đối với cô (mặc dù một số người nghi ngờ nó được thiết kế để khiến cô nghĩ như vậy). Trong khi hầu hết mọi người sẽ nghĩ đến phòng ngủ hoặc phòng tắm của mình như một nơi để thư giãn, cô sẽ ngay lập tức nghĩ đến buồng lái của một vũ khí chết người.

(Hừm.)

Cô lôi một chai nước tăng lực và một chiếc bánh mì kẹp giăm bông và salad khoai tây từ tủ lạnh mini trong buồng lái ra và vui vẻ nghĩ thầm.

(Vẫn còn 300 giây nữa hệ thống liên lạc mới khởi động lại. Nhưng rốt cuộc điều gì đã gây ra chuyện này? Nó được bảo vệ chống lại xung điện từ, nên nhiễu sóng hay một cú sốc điện không lẽ nào lại làm hỏng phần mềm được.)

Dữ liệu từ hàng trăm camera và cảm biến được thu thập, vô số cửa sổ nhỏ mở ra trên màn hình trước mặt cô, và tất cả chúng đều hiển thị một thanh cho biết quá trình phục hồi hệ thống. Giống như bong bóng trên mặt nước, các cửa sổ sẽ biến mất ngay khi chúng xuất hiện, nhưng tổng số đang dần giảm xuống. Điều này có nghĩa là Baby Magnum sẽ không phải là một quan tài kim loại khổng lồ; nó thực sự sẽ phục hồi theo thời gian.

Ngoài ra, tất cả các radar và cảm biến có độ chính xác cao của Baby Magnum đã dẫn đến một phát hiện nhất định, nhưng cô không có cách nào thông báo cho những người khác.

Liên lạc bị gián đoạn và cô không thấy có cách nào để rời đi.

Cô không cảm thấy ngột ngạt và có thể vui vẻ ăn bánh mì kẹp của mình vì đây là nơi cô thường sống. Cô có đủ nước, thức ăn và oxy trong thời gian này, nên có rất ít lý do để lo lắng.

(Có lẽ mình nên chơi vài ván golf trên máy cầm tay. Dù mình nghi là không thể cải thiện điểm số của mình hơn được nữa. ...Hửm?)

Cô nhận thấy điều gì đó bên ngoài.

Quenser Barbotage, một chàng trai mang huy hiệu của Tiểu đoàn Bảo trì Cơ động số 37 trên vai, đang vẫy tay một cách có hệ thống. Lúc đầu, nó quá thô sơ để Công chúa hiểu ý nghĩa, nhưng một chương trình nhận dạng hình ảnh có độ chính xác cao đã dịch nó thành lời cho cô.

Cậu ta đang sử dụng semaphore của quân đội Vương quốc Chính thống.

Thông điệp đơn giản của cậu là hãy trả lời nếu cô có thể nghe thấy.

(Semaphore à?)

Công chúa sử dụng các cánh tay pháo chính ở phía ngoài cùng bên trái và bên phải để ra hiệu, nhưng…

"Không tới được."

Cô bĩu môi trong khi hút nước tăng lực qua ống hút.

Không phải do cử động của cô có vấn đề. Quenser và những người khác đơn giản là không thể nhìn rõ cử chỉ của cô từ trên đỉnh Baby Magnum. Nó giống như một con côn trùng nhỏ trên mặt người không thể nhận ra đó là một khuôn mặt.

Nhưng suy nghĩ của Công chúa không bao giờ đi xa đến thế.

Khi tình hình không cải thiện ngay cả sau vài lần thử semaphore, cô trở nên hơi cáu kỉnh.

(Mật mã. Mình cần một loại mật mã khác.)

Cô gõ ngón trỏ lên bảng điều khiển, nhưng…

(Phải rồi. Mã Morse. Đơn giản hơn và ai cũng có thể hiểu!)

…Và…

Một tiếng gầm kinh hoàng hất văng Quenser và những người khác khỏi chân khi họ đang đứng trên cây cầu là khẩu pháo chính.

"Á! Á á! Á á á á á á á á á á á á!?"

Nữ tu áo trắng tên Index lộ ra một biểu cảm mà cô sẽ không bao giờ để Kamijou Touma thấy.

Quenser ít nhất cũng đã quen với chiến tranh, nhưng ngay cả cậu cũng phải bò trên bốn chi và bịt tai lại.

"Chết tiệt! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cô ấy đang chiến đấu với một kẻ thù khác ở đâu đó à!?"

"T-trông không giống thế," Sát Thủ Nữ Hoàng nói trong khi nhăn mặt và nhìn quanh.

Trong khi đó, tiếng pháo quy mô lớn vẫn tiếp tục.

Tiếng ồn và sóng xung kích xoáy tít đủ để làm xáo trộn nội tạng trong hộp sọ của một người, nhưng đáng ngạc nhiên, đây thực ra là khẩu pháo nhỏ nhất trong kho vũ khí của Object.

Sinh viên đại học Anzai Kyousuke nằm co giật trên bề mặt kim loại, nhưng cậu vẫn cố gắng nói chuyện với Quenser. Dù vậy, cậu có vẻ nghi ngờ giọng mình có thể nghe được qua tiếng gầm nổ.

"Này!! Chuyện này xảy ra!! Ngay sau semaphore của cậu!! Phải không!?"

"Ừ-ừ. Thì sao!?"

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có cảm giác chuyện này sẽ không kết thúc cho đến khi cậu bảo người điều khiển nó dừng lại. Quay lại semaphore của cậu đi! Nhanh lên!!"

Quenser cố gắng đứng dậy, nhưng một tiếng nổ lớn khác lại hất cậu ngã. Điều này vượt xa bất cứ thứ gì người ta có thể chịu đựng bằng sự tập trung hay ý chí. Tiếng ồn đang làm rung chuyển tai trong của cậu một cách vật lý.

Nhưng…

"Hê hê hê. Hê hê hê hê hê. Tôi không biết phải diễn tả thế nào, nhưng niềm hạnh phúc cứ không ngừng tuôn trào."

Yuki Onna đang ép mình vào quan tài băng (nơi chứa Jinnai Shinobu giống như một viên kẹo có sâu bên trong) và cô đang sử dụng khả năng Youkai của mình để phớt lờ các đòn tấn công vật lý để duy trì vẻ mặt ngây ngất giữa tiếng ồn xung quanh.

Và đó là lý do tại sao cô nhận thấy điều gì đó.

"Hả? Tôi nghĩ tiếng ồn này có một quy luật."

Những người khác cuối cùng cũng nhận ra các chấm và gạch của mã Morse và hiểu ra rằng Công chúa đang cố gắng nói cho họ điều gì đó.

Phần 6

Không có cửa sổ nào.

Cả bốn bức tường đều đầy màn hình và bảng điều khiển. Các vách ngăn trong suốt cắt ngang gần trung tâm phòng. Chúng trông giống như những tấm bảng trắng trong suốt và chúng hiển thị vô số chấm trắng không rõ ý nghĩa.

Có một cái bàn duy nhất ở trung tâm.

Thứ gì đó giống như một bản đồ được trải ra, nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy hệ thống chữ viết được sử dụng trên đó.

"Chờ đã, giờ chúng ta thực sự phải đối mặt với rào cản ngôn ngữ sao? Ý tôi là, chúng ta thậm chí còn không biết mình đang dùng ngôn ngữ gì để nói chuyện với nhau nữa."

"Hả? Anh vừa nói gì vậy? Có tiếng nhiễu lạ và em không nghe rõ gì cả."

Rất nhiều ống kim loại chạy từ trần xuống tường, nhưng chúng không có vẻ mang nước hay hơi nước. Zashiki Warashi mở và đóng những cái nắp tròn gắn trên các bộ phận giống như loa kèn.

"Ống nói? Ta không chắc nơi này là công nghệ cao hay thấp nữa."

Ống nói là một thiết bị cho phép mọi người ở các vị trí riêng biệt nói chuyện với nhau bằng nguyên lý tương tự như ống nghe của bác sĩ. Nó giống như ông tổ của các đường dây điện thoại nội bộ.

Các đầu ống nói được xếp dọc theo tường, vì vậy tất cả trông giống như một thiết bị khổng lồ duy nhất như một cây đàn organ ống.

"Phòng này có phải là trung tâm của toàn bộ không gian dưới lòng đất không?" Mikoto suy đoán.

Vô số phòng chứa đầy bẫy có thể là một nỗ lực thất bại để ngăn họ đến đây.

Nhưng…

"Cái gì thế này?" Kamijou Touma lẩm bẩm.

Tất cả họ chắc hẳn đều cảm thấy như vậy. Tất cả các thiết bị trong phòng đều rất chuyên dụng. Hay đúng hơn, chúng là sự pha trộn giữa công nghệ cao và công nghệ thấp không giống như một sự tiến hóa tự nhiên của máy móc, vì vậy thật khó để biết chúng dùng để làm gì. Tuy nhiên, một thứ trong số đó đã tố cáo tất cả.

Nó nằm ngay cạnh chiếc bàn trung tâm có một tấm bản đồ trải ra.

Một cái bệ hình vuông cao đến ngang eo và ngực của Kamijou. Nó trông hoàn hảo để đặt bức tượng bán thân của hiệu trưởng trường học hoặc một tác phẩm điêu khắc xấu xí nào đó, nhưng nó không có vẻ được tạo ra cho mục đích đó.

Nó chứa một thứ khác.

Gắn gần đỉnh mặt trước là một bánh xe kim loại đường kính khoảng năm mươi centimet. Các thanh thẳng được đặt xung quanh nó cách nhau một khoảng đều đặn giống như nan hoa xe đạp hoặc các đường chia bánh pizza.

Ngay cả khi họ chưa bao giờ chạm vào nó, bất cứ ai cũng đã từng thấy nó trong ảnh hoặc trên TV.

Zashiki Warashi trong bộ yukata đỏ đã gọi tên thiết bị đó.

"Bánh lái tàu?"

"Chờ một chút."

Heivia nhìn quanh lần nữa.

Không hài lòng với nhiều màn hình và bảng điều khiển, căn phòng đã mở rộng khả năng hiển thị dữ liệu của mình bằng các vách ngăn trong suốt chia cắt phòng. Anh nhìn qua vô số chấm sáng nhấp nháy và nói.

"Nghĩ lại thì, nơi này rất giống một trung tâm chỉ huy tác chiến của một tàu chiến."

Nếu có một phòng điều khiển với bánh lái tàu, thì phải có một bánh lái mà nó được kết nối đến.

"Điều đó có nghĩa là chúng ta không ở dưới lòng đất à?" Kamijou lẩm bẩm trong sự kinh ngạc. "Chúng ta đang ở trên một con tàu khổng lồ đến nực cười ư?"

Phần 7

Khi Công chúa không thể nắm được vị trí của mình (vì cô dường như đã "bay" đến một nơi nào đó), cô đã ngay lập tức đảm bảo sử dụng hệ thống cảm biến khổng lồ của Object để quét cảnh quan xung quanh.

Cô đã đi đến kết luận gần như ngay lập tức.

Ngay cả từ độ cao năm mươi mét, cô đang ở trên một vùng đất gỗ kỳ lạ kéo dài đến tận chân trời. Tuy nhiên, vùng đất gỗ đó có một điểm kết thúc hoặc một rìa. Mọi thứ đều được bao quanh bởi nước và những ngọn núi hình kim tự tháp đã được đặt ở đó theo một bộ quy tắc nhất định.

Cụ thể là, các quy tắc của thiết kế tàng hình sẽ làm giảm đáng kể tiết diện radar của một vật thể.

Giống như các máy bay chiến đấu tàng hình thời kỳ đầu, con tàu này có một hình dáng trông như được cấu tạo từ origami.

Nghiêm túc mà nói, nó rộng bốn mươi lăm kilomet nhưng bất kỳ thiết bị nào chỉ đo sóng radar sẽ hiển thị một chấm có kích thước tương đương với một con cá nhỏ. Nếu Baby Magnum không sử dụng tổng hợp nhiều phương pháp, nó cũng có thể đã bị lừa. Các chi tiết của công nghệ tàng hình là một bí ẩn vì ngay cả Vương quốc Chính thống cũng không thể tạo ra kết quả tốt đến thế này.

(Nó giống như một tuần dương hạm tàng hình hạng nặng, nhưng tôi không biết nó thuộc phân loại kỹ thuật nào. Tôi sẽ gọi nó là tàu tên lửa, nhưng nó cũng có máy phóng để phóng máy bay.)

Nhìn chung, nó giống một con tàu tàng hình, nhưng nó quá lớn và có các chức năng mở rộng được thêm vào như một con dao quân đội Thụy Sĩ. Nó không hoàn toàn phù hợp với loại hình tàu chiến, tàu sân bay, tàu tiếp tế hay tàu khu trục tên lửa. Thực tế, nó bao gồm tất cả các tính năng của chúng và còn hơn thế nữa. Nó có hình dạng của một con tàu, nhưng quy mô của nó khiến nó giống một hòn đảo nhân tạo hơn. Nó giống như nhìn thấy một pháo đài di động hoặc một cảng hải quân nổi được xây dựng trên một siêu phao.

Như một hiện thân của ý tưởng "cứ ném hết vào đó", vũ khí khổng lồ này có thể đã được tạo ra theo một con đường tiến hóa khác với con đường dẫn đến Object.

"Nghiêm túc chứ? Chúng ta có thể nhìn thấy đến tận chân trời, nhưng đó không phải là đất liền sao? Tôi đã cho rằng đây là một loại di tích nhân tạo nào đó với sàn gỗ này, nhưng tôi đã hình dung ra thứ gì đó gắn liền với bề mặt trái đất."

Mã Morse được tạo ra thông qua tiếng pháo cuối cùng cũng kết thúc.

Yuki Onna là người duy nhất có thể di chuyển đúng cách, vì vậy Quenser đã chỉ thị cho cô ra hiệu lại cho Công chúa.

Và đổi lại, Công chúa đã thông báo cho họ những thông tin sau.

"Đây là một chiến hạm dài bốn mươi lăm kilomet? Tôi chắc chắn chưa bao giờ nghe nói về một vũ khí đủ lớn để mang một Object trên đó."

"Đó không phải là vấn đề thực sự," Index chen vào.

Quenser cau mày, vì vậy Satsuki tiếp tục.

"Nếu đây là một con tàu, nó đang đi đâu?"

Điều đó khiến cậu rùng mình.

Tình huống này không phải ngẫu nhiên xảy ra. Ai đó đã sắp đặt nó. Và người đó có khả năng tạo ra con tàu này, cử nó đi, và sử dụng nó. Họ có toàn quyền điều khiển một vũ khí có quy mô áp đảo đến mức có thể đùa giỡn với một Object, vũ khí đã phá hủy thời đại hạt nhân bằng sức mạnh quân sự to lớn của nó.

"Chúng ta đang bị đưa đi đâu?"

Phần 8

Bất cứ ai có kiến thức phù hợp sẽ đi đến một kết luận nhất định.

Chiếc ghế di động đã đến để đè bẹp họ đến từ một sự kiện dẫn đến trận chiến giữa Thần Sấm Thor và Geirröd.

Và trong số các con tàu của các vị thần, có một con được làm bởi một người lùn khéo léo có thể gấp lại như giấy và cho vào túi, nhưng khi mở ra, nó đủ lớn để chứa tất cả các vị thần chiến tranh khi họ vượt biển (trong trường hợp này sẽ có nghĩa là du hành đến các thế giới khác).

Thần thoại đó tập trung vào chiến tranh, vì vậy một con tàu đủ lớn để chứa tất cả các vị thần liên quan đến chiến tranh cũng sẽ giống như một chiến hạm tối thượng chứa đựng mọi loại hỏa lực trên thế giới.

Và con tàu đó được biết đến với cái tên Thần Thuyền Skíðblaðnir.

Phần 9

"Nàng" đứng trên đỉnh một ngọn núi đặc biệt cao ngay cả trên Thần Thuyền Skíðblaðnir.

Nó được bao phủ bởi một radar vượt đường chân trời khiến nó trông giống như mắt kép của côn trùng hoặc một trạm mặt đất của kính viễn vọng vô tuyến. Nếu radar hoạt động bình thường, sóng điện từ khổng lồ sẽ đủ để nướng chín một con người, nhưng khi ở chế độ tàng hình, nó không khác gì một ngọn núi có tầm nhìn đẹp.

Một tiếng lanh canh kim loại phát ra từ bộ giáp xanh lá mà "nàng" đang mặc, nhưng về mặt kỹ thuật, nó không làm bằng kim loại. Bộ giáp đó có thể ngăn chặn răng nanh và móng vuốt của kẻ thù các vị thần và một dòng chữ cổ nói rằng nó được làm từ một phiên bản hóa rắn của cực quang tô màu cho bầu trời đêm.

Những chiếc lông thiên nga trang trí ở tai nàng bay phấp phới trong gió biển.

"Heimdallr."

"Nàng" nói vào khoảng không.

"Quá trình quét thù địch đã hoàn tất. Chúng đến từ đâu và làm thế nào đến đây vẫn là một bí ẩn, nhưng những người lạ này chỉ ghi nhận mức độ thù địch thấp. Chúng dường như không có ý định chinh phục chúng ta. Chúng ta cần tiếp tục bí mật theo dõi việc quản lý Skíðblaðnir, cách chúng đi qua giữa các thế giới, và sự xáo trộn chắc chắn sẽ gây ra."

"Hiểu rồi. Nhân tiện, cô có thể cho tôi tờ kiểm tra không?"

Một giọng nam trực tiếp vang đến tai nàng.

"Ta đã gửi rồi. Ta không bận tâm miễn là ngươi tuân theo quy trình chính thức."

"Nàng" chống một tay lên hông khi quan sát những người lạ đang tập hợp lại từ bên trong con tàu và trên đỉnh vũ khí khổng lồ (trông nhỏ bé so với thần thuyền).

"Chúng không bao giờ bắt đầu một cuộc chiến ngoại trừ để tự vệ và chúng không cố gắng cướp bóc hay phá hủy bên trong con tàu. Chúng cũng không để cơn tức giận của mình trước tình huống phi lý này biện minh cho bất kỳ hành vi bạo lực nào. Một số người trong chúng có vẻ được huấn luyện chiến đấu, nhưng chúng được chỉ dẫn bởi Quy tắc Giao chiến tiêu chuẩn và mức độ công nghệ của chúng quá thấp để gây ra mối đe dọa ngay cả khi chúng nổi điên. Tất cả những gì chúng làm là bắn đạn bằng thuốc súng. Ngươi có thực sự nghĩ rằng chúng gây ra mối đe dọa cho chúng ta không?"

"Không hẳn. Có lẽ còn khá nhiều bất ngờ đang chờ đợi chúng."

"Nếu chúng không tỏ ra thù địch, chúng ta có thể đối xử với chúng như khách. Và khi chúng yếu như vậy, việc bảo vệ chúng sẽ không dễ dàng. Theo cách đó, đây không phải là chuyện đùa."

"Con tàu sắp đến rìa ngoài của vùng đất trong thế giới khổng lồ Jötunheimr. Nếu cô định liên lạc với chúng, tôi đề nghị nên làm như vậy trước khi chúng bất cẩn đi vào đất liền."

"Ngươi nói đúng."

"Nàng" thở dài và nhẹ nhàng xoa đầu thứ đang ở bên cạnh mình.

Đó là đầu của một cậu bé nhỏ đang ôm chặt eo nàng.

"Nào, chúng ta đi thôi. Đã đến lúc chào hỏi họ."

Phần 10

Một chùm sáng kinh hoàng lao vun vút trên bầu trời.

Họ đang ở trên một con tàu khổng lồ. Sau khi cả đội tìm kiếm và đội chờ đều đi đến cùng một kết luận, họ đã tập hợp lại trên boong tàu. Nếu họ đang ở trên biển, họ sẽ không bao giờ tìm thấy lối ra dù có tìm kiếm rộng đến đâu bên trong. Họ bắt đầu thảo luận xem có nên thử di chuyển con tàu bằng phòng điều khiển đầy đèn nhấp nháy hay không, nhưng đó là lúc chùm sáng xuất hiện.

Kamijou Touma, Index, Misaka Mikoto, Quenser Barbotage, Heivia Winchell, Milinda Brantini (vẫn còn trên Object), Jinnai Shinobu (Trạng thái: Đóng băng), Zashiki Warashi Yukari, Yuki Onna, Anzai Kyousuke, Higashikawa Mamoru, cô gái thỏ, Nanajou Kyouichirou, và Sát Thủ Nữ Hoàng đều quay về phía tiếng gầm.

"Chào mừng, những người lạ, đến vùng đất hình thành nên nền tảng của Cây Thế Giới Yggdrasil nối liền chín thế giới."

Họ thấy một người phụ nữ trong trang phục kỳ lạ kết hợp giữa bộ giáp xanh lá với váy ngắn. Mái tóc vàng dài của nàng bay phấp phới phía sau khi nàng cưỡi một con ngựa trắng khổng lồ, tay cầm một ngọn giáo đã tạo ra chùm sáng, có một cậu bé nhỏ ngồi phía trước, và đôi mắt tinh anh của nàng nhìn về phía họ.

"Ta là Waltraute, người thứ tư trong số chín chị em Valkyrie. Ta là một trong những thiếu nữ chiến tranh dùng thần thương để dẫn dắt linh hồn của con người và để tiêu diệt kẻ thù của các vị thần."

Heivia ngay lập tức đưa ra một bình luận không cần thiết (mà tất cả những người khác đều đang bí mật nghĩ đến).

"Ồ, chà. Nhìn kìa mọi người, tôi nghĩ cô ta có sở thích với trẻ con trai-..."

"Rất tốt, những người lạ. Vì ta đang tự giới thiệu, ta sẽ chứng minh thần lực của mình cho các ngươi xem."

Một lời giải thích chi tiết sẽ xứng đáng với các nhãn cảnh báo "cảnh bạo lực và ghê rợn" thường thấy trên các trò chơi zombie, nhưng nói một cách đơn giản hơn, một chùm sáng phụt ra và gã ngốc mất một mạng trong số những mạng còn lại của mình.

Kamijou khá chắc chắn rằng cậu sẽ không thể ăn gà rán hay gà tây trong một thời gian nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận