A Certain Collaboration
Chương 2: Em gái tôi không thể trò chuyện với một người có năng lực Dịch chuyển tức thời
0 Bình luận - Độ dài: 2,177 từ - Cập nhật:
Vào ngày phát sóng, tôi và Kirino đã đến trụ sở của công ty Dwango tại Nihonbashi.
"Tòa nhà vừa to vừa ấn tượng thật. Tôi có hơi lo lắng."
"Anh thôi than vãn đi. Em nghe nói công ty này sắp chuyển đến một tòa nhà còn lớn hơn nữa đấy."
"Thật á...? Họ lắm tiền thật."
"Có tin đồn rằng họ nhận được hỗ trợ tài chính từ Thành phố Học viện."
Thành phố Học viện...? Đó là gì vậy?
"Này, không phải Thành phố Học viện là nơi diễn ra bối cảnh của 'A Certain Scientific Railgun' sao? Chính là bộ mà em sắp hợp tác ấy? Nó có liên quan gì đến công ty Dwango chứ?"
"Mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng Hiroyuki Nishimura [1] là cựu học sinh của Thành phố Học viện."
"Thật sao? Ông ta là một siêu năng lực gia à?!"
"Hình như không phải. Ông ta có vẻ là một pháp sư với năng lực ngang ngửa một Level 5. Nghe nói ông ta có dính líu đến mặt tối của Thành phố Học viện hay đại loại thế."
"Chính xác thì điều đó có nghĩa là gì...?"
"Có nghĩa là so với những tổ chức bí mật như ITEM, SCHOOL, và BLOCK, thì Dwango hay Niwango cũng không khác biệt là mấy."
—Điểm tương đồng duy nhất giữa chúng là tên đều được viết bằng bốn chữ katakana!
Thế giới ngầm của ma thuật nghe thật nguy hiểm. Nếu các bạn đã đọc 'A Certain Magical Index,' hẳn sẽ hiểu được những gì con bé này đang nói.
"Mặc dù chính em cũng không rõ lắm về mối quan hệ giữa Hiroyuki Nishimura và Dwango, nhưng sau khi rời vị trí giám đốc của Niwango, ông ta đã ẩn mình đâu đó trong Thành phố Học viện và hoạt động bí mật. Có một giả thuyết cho rằng ông ta định dùng Nico Anime để chinh phục thế giới, dĩ nhiên đó chỉ là tin đồn thôi."
"Ồ... mà này, em nghe cái 'tin đồn' đó từ đâu vậy?"
"Kuroneko."
—Chỉ cần có vậy, độ tin cậy đã ngay lập tức giảm đi đáng kể. Rất có thể lại là do bệnh chuunibyou của Kuroneko mà ra thôi.
Quên đi. Sao cũng được. Dù sao thì cũng chẳng phải chuyện của tôi.
"Hì hì, nếu tin đồn là thật, thì lời mời này có thể ẩn chứa bí mật gì đó~"
"Này này, cứ để mấy chuyện đó cho các chuyên gia chiến đấu đi. Như là Shakugan no Shana hay ai đó, bây giờ vẫn còn nổi tiếng mà."
"Không thể làm thế được. Các senpai đó đều rất bận, và họ cũng không giỏi nói chuyện trước công chúng."
Ừ, đúng vậy. Kirino rất giỏi trong việc giữ hình tượng trước công chúng. Con bé có lẽ là nữ chính của Dengeki Bunko giỏi khoản nói chuyện trước đám đông nhất.
"Em đã gặp Dokkoida ở sự kiện Machi Asobi tại Tokushima rồi, phải không? Sao không gọi anh ta?"
"Dù sao thì anh ta cũng không đến đây kịp đâu. Anh chuẩn bị tinh thần đi!"
Kirino chỉ tay vào tôi, khí thế ngút trời.
"Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, anh phải bảo vệ em đấy."
"Rồi rồi, nếu chuyện đó xảy ra anh sẽ liều mạng bảo vệ em."
"A-anh là đồ ngốc à...?"
"...Em nổi giận vì chuyện gì vậy?"
Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến tòa nhà của Dwango.
Có một chiếc điện thoại ở cửa, có lẽ là để gọi cho lễ tân.
Khi tôi đang nghĩ vậy—
Đột nhiên, một cô bé hai bím tóc xuất hiện từ hư không ngay trước mặt chúng tôi.
"Oái!"
Tôi bất giác lùi lại một bước.
Trong khi đôi mắt Kirino sáng rực lên:
"Lẽ, lẽ nào?!"
"Rất vui được gặp hai vị, Kousaka Kirino-san, Kousaka Kyousuke-san. Tôi là Shirai Kuroko thuộc Judgment của Thành phố Học viện."
"Em biết mà! Dịch chuyển tức thời! Lần đầu tiên em được thấy một người có năng lực Dịch chuyển tức thời! Ngầu quá đi!"
Trên đường đến đây, Kirino đã nói với tôi:
Hôm nay, chúng tôi sẽ gặp một vài ‘siêu năng lực gia,’ hay nói cách khác là những người có thể sử dụng cái gọi là ‘năng lực đặc biệt.’
Mặc dù Kirino đã quát vào mặt tôi ‘phải hiểu cho rõ vào!’ theo một phong cách tương tự Kuroneko, nhưng tôi cũng đã hiểu được khoảng 80-90%.
—Thì ra là thật.
"Này Kirino. Làm thế với người mới gặp là hơi bất lịch sự đấy."
Cô bé Shirai Kuroko có vóc người nhỏ nhắn dễ thương, một kiểu người thường sẽ khiến Kirino phải thốt lên ‘làm em gái em đi!’ Thế nên tôi liền nhắc nhở con bé với một chút ý không hài lòng. Nhưng không ngờ, Kirino lại tự kiểm điểm bản thân.
"A, em xin lỗi... Em hơi phấn khích quá."
"Không sao đâu ạ. Tôi rất vui khi thấy chị mong được gặp tôi đến vậy. Những siêu năng lực gia Level 4 trở lên như chúng tôi thậm chí đôi khi còn bị gọi là quái vật."
"Sao họ lại dám gọi một cô bé đáng yêu như vậy bằng cái từ thô lỗ đó chứ!"
Kirino tức giận thay cho Kuroko.
Suy cho cùng thì, con bé là người như vậy đấy.
"Cảm ơn chị... tính cách của chị đúng hệt như kết quả điều tra của Uiharu."
Wow, cô bé ấy có vẻ bị cuốn hút rồi.
"À, phải rồi. Rất vui được gặp cậu, Shirai-san. Tớ là Kousaka Kirino. Đây là anh trai tớ, Kyousuke."
"Rất vui được gặp chị. Xin hãy chiếu cố cho tôi."
"Tôi cũng vậy."
Dù cách nói chuyện của cô bé khá độc đáo, nhưng cô bé vẫn là một người đáng tin cậy—
"Vậy thì, xin mời hai vị theo tôi đến phòng chờ."
—Ít nhất thì tôi đã nghĩ như vậy cho đến lúc đó.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng mười.
"Oa ~ Thì ra chuyện như vậy thật sự đã xảy ra!"
"Đúng vậy! Những chiến công vĩ đại của Onee-sama không chỉ dừng lại ở đó đâu! Trong số 2.3 triệu siêu năng lực gia ở Thành phố Học viện, chị ấy xếp thứ ba trong số các Level 5! Railgun của trường Sơ trung Tokiwadai, Onee-sama của tôi, Misaka Mikoto—!"
"Không chỉ vậy, chị ấy còn là niềm tự hào của Dengeki Bunko, Công chúa Bất khả chiến bại, Bậc thầy Điện từ mạnh nhất, đúng không, Kuroko-chan?"
"Đúng vậy! Kirino-san... chị thực sự hiểu rất rõ!"
"Nhưng mà, sự thật là chị ấy rất thích thú nhồi bông dễ thương, thích mặc đồ lót trẻ con, và đủ thứ khác nữa, đúng không! Chết mất~!"
"Vâng vâng, hoàn toàn đúng ạ! Kirino-san thực sự rất hiểu Onee-sama của tôi! Chết mất~!"
Quả là một cuộc đối thoại kinh khủng.
Không biết tự lúc nào, cả hai đã bắt đầu gọi tên nhau một cách thân mật.
"Vậy, làm sao Kirino-san lại biết được bí mật về đồ lót của Onee-sama?"
"Đó là một phần của cuộc điều tra do Tree Diagram thực hiện để kiểm tra đồ lót của Railgun—cậu biết được bao nhiêu về chuyện đó, Kuroko-chan?"
"Lại có một kế hoạch như vậy tồn tại sao!? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó!"
"Chà, về chuyện đó, cậu có thể đọc one-shot 'Phụ lục của Dengeki Bunko MAGAZINE: Toradora! vs. Index,' và chúng ta tạm gác chuyện đó sang một bên nhé..."
"Lẽ nào chị định dừng lại ở đây sao? Đúng lúc đang hay mà!"
"Không, tớ sẽ không làm vậy đâu ~ nói thật cho cậu biết, cách tớ phát hiện ra đồ lót của chị Mikoto-san là nhờ vào—cái này!"
Tada—! Kirino cho Kuroko xem một bức ảnh trên điện thoại của mình.
"Đây là..."
Đó là—"A Certain Scientific Railgun - Misaka Mikoto - A Certain Railgun in a Maid Outfit" (tỉ lệ 1/6, PVC, sơn sẵn, không cần lắp ráp).
"Chép ~! Đây là figure của Onee-sama!"
"Đúng vậy!"
Kirino lấy một mẩu khăn giấy lau vệt nước dãi của Kuroko trên điện thoại của mình—
"Haha, Kuroko-chan, giờ cậu hiểu rồi chứ?"
"Nhưng, nhưng Kirino-san! Cái figure này... tôi cũng có một cái, nhưng đồ lót của Onee-sama đã bị quần đùi che mất, và tôi chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ mà thôi...!"
"Hê hê hê hê hê..."
Kirino nở một nụ cười kiêu ngạo.
Trong khi Kuroko thở hổn hển, cô bé vẫn tiếp tục hỏi:
"Làm sao có thể chứ! Các sản phẩm của Onee-sama mà để lộ đồ lót đều bị Dengeki Bunko và Dengeki Daioh cấm! Một figure có thể nhìn thấy đồ lót là thứ họ sẽ không đời nào cho phép... không đời nào..."
Kirino nhếch mép cười—
"Tớ đã cởi nó ra."
"Cái gì?"
Vì quá sốc, Kuroko suýt nữa đã ngã ngửa ra sau.
"Chị, chị vừa nói gì!? Nếu tôi không nghe nhầm, thì đây là một lời thách thức công khai không chỉ với nữ chính của Dengeki Bunko, mà còn là với cả ASCII Media Works..."
"Chà, thực ra thì, nếu cậu cứ cẩn thận và từ từ cởi ra, cậu có thể tháo quần đùi của chị Mikoto ra một cách an toàn~"
"!!!!"
Trong phút chốc, Kuroko trông như thể bị sét đánh.
Rồi đôi mắt cô bé mở trừng trừng—
"Kirino-san! Chị, chị! Chị, có phải... có phải chị đã chụp ảnh lại rồi không?"
—Hết thuốc chữa, hai người này... Họ đã vứt bỏ sự e thẹn của con gái đi đâu rồi chứ!
Đặc biệt là—cái biểu cảm méo mó của Kuroko khi cô bé nói về 'onee-sama' của mình... chẳng phải nó y hệt như lúc em gái tôi chơi eroge sao?!
Cô bé này chắc chắn không bình thường! Cái radar biến thái của tôi đang réo lên báo động.
"Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp được một người có cùng sở thích về Onee-sama như tôi!"
"Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy!"
'Có cùng sở thích về onee-sama' ư?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mối quan hệ của họ đã trở nên tốt hơn.
Từ đầu đến cuối, họ chỉ nói về 'Mikoto onee-sama.'
"Chúng ta sắp đến nơi rồi."
Kuroko chỉ về phía trước.
Trong hành lang dài, nhìn sang bên cạnh, có một căn phòng trông giống như phòng thu âm.
Có lẽ đó là nơi họ sẽ ghi hình cho buổi nói chuyện.
...Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, dù cho tôi chẳng hề tham gia.
"Nhưng, nhưng..."
"Vâng? Sao ạ?"
"‘Mikoto-onee-sama’ vừa mạnh mẽ vừa ngầu, lại còn có sức hấp dẫn giới tính với cậu nữa, bây giờ tôi đã nhận thức rõ điều đó rồi..."
"Quả là một sự thấu hiểu triệt để. Rồi sao nữa ạ?"
"...Tuy nhiên, sau khi nghe xong, tôi cảm thấy chị ấy có hơi đáng sợ."
"Haha, ra là vậy. Điều này cũng đã được dự đoán trong cuộc điều tra của Uiharu."
"Cái gì...?"
"Anh có lo lắng về việc để một Onee-sama có-thể-hơi-đáng-sợ gặp gỡ cô em gái siêu dễ thương của mình không?"
"Cái...! Không, không phải như vậy!"
"Nhưng đừng lo lắng. Onee-sama không chỉ mạnh mẽ, mà chị ấy còn rất dịu dàng. Nỗi lo của anh là thừa thãi."
Đó, đó không phải điều tôi muốn nói...! Cô bé không cho tôi nói hết câu.
"Thật là, gã này đúng là một tên siscon, không có vấn đề gì đâu."
Kirino giơ một ngón tay lên và nói.
"Và lý do là vì, chị Mikoto-san là người có thường thức nhất trong số các siêu năng lực gia Level 5—phải không? Kuroko-chan~"
"......"
Này, sao bây giờ cậu lại không nói gì thế?
"...Chà chà, so với các Level 5 khác, thì điều đó cũng không hoàn toàn sai."
"Cậu càng làm tôi lo hơn đấy!"
Mồ hôi lấm tấm trên trán Kuroko—
"Không không, mọi chuyện ổn cả mà. Kể cả Onee-sama cũng sẽ không giật điện một người bình thường đâu—"
Trước khi Kuroko kịp nói hết câu—
Rầm Xoảng Ầm
Một tiếng gầm đột ngột vang lên. Rồi từ phía hành lang trước mặt, một luồng gió mạnh bất ngờ ập tới.
"Có chuyện gì vậy!?"
"Cửa vừa nổ tung à?"
Tôi ngay lập tức bước lên một bước che chắn cho em gái mình.
Đối mặt với luồng gió mạnh, tôi không khỏi nheo mắt lại.
Biri biri biri
Lần này, ánh sáng xanh của điện quang xuất hiện.
Và rồi—
"TẠI SAO! TẠI SAO CÔ LẠI Ở ĐÂY—!"
"Áaaaaaaaaaaaaaaaa! Bất hạnh quáaaaaaaaaaa đi—!"
Vừa la hét, một cậu trai tóc nhím vừa chạy về phía chúng tôi.
"À... có ổn không vậy?"
"Kirino. Mình về nhà thôi. Nơi này nguy hiểm quá."


0 Bình luận