Toaru Majutsu no Index
Kamachi Kazuma Haimura Kiyotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toaru Majutsu no Index SP

Mark Space

0 Bình luận - Độ dài: 13,834 từ - Cập nhật:

Mark Space

Tại khu Lambeth ở London, có một tòa chung cư bằng đá trông hết sức bình thường. Một căn phòng trong khu chung cư bình thường đó lại là căn cứ của một hội pháp thuật đủ lớn để làm rung chuyển cả Vương quốc Anh.

Hội đó được biết đến với cái tên Ánh Dương Rạng Đông.

Họ không xây dựng những tòa tháp hay cung điện nguy nga như phù thủy trong truyện cổ tích. Họ phân tán tài sản hết mức có thể, chỉ tập hợp những thứ cần thiết và những người cần thiết tại một trong các căn cứ của mình khi cần thực hiện một loại ma thuật nghi lễ nào đó. Những căn cứ này không phải là hang ổ bí mật kỳ quái, mà là các căn hộ hoặc các loại phòng cho thuê khác. Nếu không làm như vậy, thiệt hại do các cuộc tấn công từ tổ chức chống pháp sư của Giáo hội Anh sẽ là quá lớn.

Thế giới pháp thuật tuy được xem là một thực thể thống nhất, nhưng bên trong lại tồn tại vô số phe phái và thế lực khác nhau. Một số phân chia theo giáo lý riêng như Giáo hội Công giáo La Mã hay Giáo hội Anh (dù cả hai đều không phải là hội pháp thuật), trong khi một số hội pháp thuật khác lại được lập ra chỉ để tối đa hóa lợi nhuận.

Vô số loại hội khác nhau tồn tại, và bất kỳ điều gì cũng có thể châm ngòi cho những cuộc xung đột. Họ hỗn loạn bành trướng, hỗn loạn tranh đấu, hỗn loạn hủy diệt lẫn nhau, và cuối cùng đạt đến một trạng thái cân bằng tổng thể kỳ lạ nào đó. Cứ như thế, các thế lực khác nhau tiếp tục lớn mạnh và suy yếu bên dưới bề mặt thế giới mà người thường không bao giờ nhìn thấy.

“Aah, tuyệt thật đấy. Có cái này dùng còn thích hơn cả lò sưởi.”

Sếp của hội Ánh Dương Rạng Đông, một cô gái tên Birdway, đang thư giãn bên trong một vật dụng kỳ lạ mà cô đã đặt hàng từ một quốc đảo phương Đông. Nó được gọi là kotatsu, một thứ gì đó giống như sự kết hợp giữa bàn và giường. Để sử dụng vật dụng kỳ lạ này, cô đã tạo ra một “khu vực không đi giày” trong phòng.

Mọi thứ đều ổn cả, nhưng trời chỉ mới vào đầu thu. Lôi kotatsu ra dùng thì còn quá sớm. Dường như chủ nhân căn phòng thực sự rất muốn thử món đồ cô đã đặt từ Nhật Bản.

Cô gái tóc vàng trông khoảng 12 tuổi, đôi chân thon thả mang tất đen duỗi ra dưới tấm chăn dày, vừa lật giở một cuốn tạp chí vừa cắt món yokan màu nâu đỏ.

Tên của cuốn tạp chí là Einstein.

Đó là một tạp chí khoa học nổi tiếng.

“Kỷ nguyên không gian cuối cùng cũng đến rồi, có vẻ như chủ đề nóng hổi bây giờ là khai thác tài nguyên trên mặt trăng và phát triển các phương pháp phóng tàu chi phí thấp… Khoan đã, làm sao để sử dụng ma thuật nghi lễ trong không gian nhỉ? Sự bảo hộ từ các long mạch sẽ yếu đi, toàn bộ khái niệm về phương hướng cũng như trên dưới đều biến mất, vậy làm sao để tạo ra một thánh điện? K-không, nhưng có thể lợi dụng điều đó để tạo ra một loại pháp trường nghi lễ chưa từng có, xoay đủ 360 độ. Nếu làm được, có thể sẽ tạo ra một hiệu ứng chưa từng thấy!! Chết tiệt. Lẽ ra mình phải đo đạc trước khi có cơ hội mới phải!!”

“Không được đâu, sếp,” một người đàn ông tóc vàng mặc lễ phục màu đen và quàng khăn lịch sự nói.

Anh ta đang tự rót trà đen vào một tách trà kiểu Nhật tinh xảo.

“Đó là lĩnh vực của bên khoa học. Nằm ngoài phạm vi của chúng ta.”

“Biết rồi, biết rồi… Cậu chẳng bao giờ cho tôi vui vẻ gì cả,” Birdway tặc lưỡi đáp lại thái độ thực tế của anh ta.

Nhưng có thể nói, chỉ ra những điều như vậy chính là công việc của người đàn ông tóc vàng này.

“Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao sếp lại đột nhiên bắt tôi đi mua cuốn tạp chí này?”

“Là vì cái này.”

Birdway lật trang và chỉ vào một bài báo có tựa đề, “Giải quyết Khủng hoảng Năng lượng! Vũ khí Mới Xuất hiện Thúc đẩy Khoan dầu ở Bắc Băng Dương!!”

Người thuộc hạ tóc vàng ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí.

“Không được đâu, sếp.”

“Không phải chuyện đó, đồ ngốc. Cậu cũng gan thật đấy, dám lên lớp tôi khi tôi còn chưa nói mình định nói gì.”

Birdway ném vài miếng yokan đã cắt vào miệng và húp một ngụm trà xanh sùm sụp. Thuộc hạ của cô hoàn toàn thấm nhuần văn hóa châu Âu nên tỏ vẻ khó chịu trước tiếng động đó. Cô gái nhoẻn miệng cười một nụ cười mãn nguyện (và gian tà) trước khi tiếp tục cuộc thảo luận.

“Một số người cho rằng sẽ có vấn đề nếu việc khai thác tiến đến Bắc Cực.”

“…? Có thể tìm thấy bộ phận cho linh cụ ở đó sao?”

Rừng và núi nơi có thể thu hoạch các loại thảo dược ma thuật là tài nguyên sống còn đối với các hội pháp thuật, nhưng Bắc Băng Dương không có giá trị gì với Ánh Dương Rạng Đông. Họ không phụ thuộc vào hải sản.

“Không, không phải thế.” Birdway đá chân dưới gầm kotatsu. “Đang có nghi ngờ rằng Lối Thoát Hoàng Hôn đang hậu thuẫn cho đội khoan dầu ở Bắc Cực.”

“…Một hội theo trường phái Golden như chúng ta.”

Người thuộc hạ tóc vàng lộ rõ vẻ không vui. Các hội theo trường phái Golden tuy được xếp chung một nhóm nhưng có vô số loại khác nhau. Loại phép thuật họ sử dụng và mục tiêu họ theo đuổi đều khác biệt. Lối Thoát Hoàng Hôn nổi tiếng là rất lãng phí và gây rắc rối cho người khác bằng cách sử dụng cạn kiệt nhân lực và tài nguyên có hạn.

Không có khái niệm trao đổi tương đương trong ma thuật hiện đại.

Người ta có thể thu được kết quả lớn đến mức nào từ một nguồn tài nguyên hạn chế? Có thể gọi đó là một phương thức lừa gạt lẫn nhau bằng tỷ giá hối đoái. Do đó, thất bại của một nghi lễ quy mô lớn càng trở nên thảm khốc hơn.

Tuy nhiên, Lối Thoát Hoàng Hôn lại không nghĩ như vậy.

Giống như việc chi một trăm triệu yên cho một miếng vàng chỉ bằng đầu ngón tay.

Họ là một đám mọi rợ ra vẻ trí thức, và thường bị chỉ trích là không phải pháp sư vì đã từ bỏ mọi suy nghĩ và cố gắng dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện.

“Một vài công nghệ liên quan đến Thành Phố Học Viện có dính líu đến việc khoan dầu này.” Birdway lục lọi trong một cái giỏ nhỏ đựng vài loại bánh trà. “Nhờ vậy, cả bên khoa học và bên pháp thuật đều tức giận với nhau, cho rằng đối phương đã ‘vượt qua giới hạn’. Thêm vào đó, có vẻ như Lối Thoát Hoàng Hôn muốn dùng số tiền kiếm được từ việc khoan dầu để giao dịch với một khu chợ Bồ Đào Nha, nên có lẽ đây là một lý do đủ chính đáng.”

Một khu chợ.

Khi họ dùng thuật ngữ đó, họ đang ám chỉ một hội pháp thuật buôn người.

“Một khu chợ Bồ Đào Nha… Vậy là trẻ em?”

“Đúng vậy, để làm nguyên liệu cho linh cụ. Chúng sẽ bị sử dụng và vứt bỏ. Sinh lực của con người được dùng để tinh luyện ma lực, nhưng có vẻ họ muốn tinh luyện một lượng lớn ma lực ngay lập tức để tạo ra phản ứng bùng nổ từ một câu thần chú quy mô lớn.”

Birdway cười và chộp lấy cây bút lông ngỗng bên cạnh. Cô viết lên một mảnh giấy ghi chú nhỏ. Những đường cong trông cực kỳ tùy tiện, thô ráp và bay bướm như chữ ký của một người nổi tiếng. Dùng từ “vẽ” có lẽ còn hợp hơn là “viết”.

Chỉ sau 15 giây, cô đã hoàn thành một lá bùa cực kỳ đơn giản.

“Nghe nói, lũ ngốc ở Lối Thoát Hoàng Hôn chỉ có thể tạo ra một bản sao của thứ này bằng cách hy sinh tận ba đứa trẻ. Là một pháp sư trường phái Golden như nhau mà tôi thấy đau cả đầu.”

“…”

Trước cái nhìn im lặng của thuộc hạ, Birdway gõ ngón trỏ vào giữa lá bùa. Thế là đủ để kích hoạt câu thần chú, khiến vài chiếc bánh quy hiện ra từ lá bùa.

Birdway ném một chiếc bánh quy mới nướng vào miệng.

“Đây chỉ là ước tính, nhưng rất có thể, sẽ chỉ mất khoảng 0,7 giây để những đứa trẻ họ sử dụng bị tan nát cả trong lẫn ngoài. Chúng sẽ chẳng khác gì những cái vỏ rỗng tuếch. Cái sự lãng phí tột cùng đó nghe có giống y hệt những gì chúng sẽ làm không? Nếu giàn khoan dầu đang được phát triển hoàn thành, Lối Thoát Hoàng Hôn sẽ thiết lập một tuyến phân phối bằng số tiền họ nhận được và thế là đủ để tạo ra một hệ thống khiến những đứa trẻ đáng thương bị đẩy vào bóng tối.”

Một sự căng thẳng khó chịu hiện lên trên vầng trán của người thuộc hạ tóc vàng.

Nghe có vẻ lố bịch, nhưng anh ta có ý thức đạo đức của riêng mình.

Trong khi đó, Birdway gõ ngón tay vào một tấm ảnh trong tạp chí khoa học với vẻ mặt thản nhiên.

“Và vì thế, những kẻ tự xưng là bảo vệ hòa bình sẽ bắt đầu bằng việc phá hủy cái này.”

“Tàu khảo sát tài nguyên biển…?”

“Đó là một con tàu lớn đang tìm kiếm các khu vực chứa đầy dầu mỏ. Trên tàu cũng có đủ thiết bị và vật liệu để xây dựng một giàn khoan dầu ngoài khơi. Tôi đã nói rằng giàn khoan của Lối Thoát Hoàng Hôn vẫn đang được phát triển, nhớ chứ? Chà, nếu con tàu này bị đánh chìm, kế hoạch của chúng sẽ bị đình trệ hoàn toàn. Có vẻ như chúng không có đủ tiền dư để chuẩn bị một con tàu thay thế.”

“Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?” người thuộc hạ tóc vàng hỏi một cách thận trọng. “Chẳng lẽ sếp định lập mặt trận thống nhất với Giáo hội Anh hay Thành Phố Học Viện sao? Và ngay cả khi chúng ta làm một mình, Ánh Dương Rạng Đông cũng chẳng được lợi lộc gì.”

Khi người thuộc hạ nghĩ về điều đó, câu chuyện có thể là một câu chuyện đáng thương, nhưng nó đơn giản đến mức thực sự khiến anh ta phải cảnh giác. Nếu “những kẻ tự xưng là bảo vệ hòa bình” đã mời họ, đó có thể là một cái bẫy.

“Không,” Birdway phủ nhận tất cả chỉ bằng một từ. “Chúng ta không có nghĩa vụ phải đi theo nhiệm vụ tự thỏa mãn của Giáo hội Anh hay Thành Phố Học Viện. Nếu họ định đi đè bẹp một hội pháp thuật vớ vẩn nào đó, tôi rất sẵn lòng ngồi xem kịch vui, nhưng đây không phải là chuyện đó.”

“?”

“Ugh, phiền phức quá. Cứ nhìn đây này.”

Ngón tay nhỏ bé của Birdway trượt sang bên cạnh bức ảnh con tàu khảo sát tài nguyên biển. Cô chỉ vào một bức ảnh chụp nhóm các nhà trí thức mặc áo khoác phòng thí nghiệm với dòng chú thích bên dưới, “Những nhà khoa học đã tạo ra con tàu khảo sát lớn nhất thế giới.”

Người thuộc hạ tóc vàng khẽ rên lên khi nhìn thấy điều đó.

Anh ta nhận ra một trong những khuôn mặt.

Đó là Patricia Birdway.

Anh ta từng nghe rằng cô đã được mời làm nhà nghiên cứu khách mời tại một viện khoa học của Anh do bài báo đăng trên mạng của cô nhận được sự tán dương cao độ từ các nhà khoa học trên khắp thế giới, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ cô lại đang tận hưởng một chuyến đi biển kéo dài sau khi làm việc trong một dự án tạo ra một con tàu khổng lồ đến nực cười như vậy.

“…N-nhiệm vụ trấn áp sẽ sớm được thực hiện, phải không? Và nó sẽ bao gồm cả việc đánh chìm con tàu đó cùng tất cả mọi người trên đó?”

“Chính xác,” Birdway nói bằng giọng trang trọng khi đặt cả hai khuỷu tay lên bàn kotatsu và đan hai tay trước mặt. “Nói đơn giản, chuyện này rất tồi tệ. Cậu hãy làm gì đó đi.”

Nước trải dài ra tứ phía.

Có lẽ do hiện tượng gió phơn, mặt biển lấp lánh như đang giữa hè dù thực tế mới chỉ là đầu thu. Gió biển trở nên ấm áp và mặt trời chiếu những tia sáng trắng chói lòa.

Một vật thể duy nhất trôi nổi giữa tất cả: Tàu Blue Research.

Đó là một con tàu khảo sát dùng để tìm kiếm dầu mỏ đang ngủ yên dưới đáy đại dương, nhưng hình dạng của nó rất khó tả. Có thể miêu tả nó là ba tàu chở dầu dài 500 mét xếp cạnh nhau với một tấm kim loại khổng lồ bên trên. Tuy nhiên, thay vì một tấm kim loại duy nhất, nhiều tấm hẹp dài được xếp thành hàng, tạo ra những khoảng trống có chủ đích. Trông nó giống như một chuỗi ao cá nhân tạo di động khổng lồ.

Hơn 30 cần cẩu làm từ vô số ống kim loại bao phủ tấm kim loại và một tời kéo treo một chiếc tàu ngầm nhỏ được lắp ở một đầu. Một phần chứa đầy các bộ phận cần thiết để xây dựng giàn khoan dầu ngoài khơi, và còn có ba sân bay trực thăng hình tròn có chữ H vẽ ở giữa. Ngự trên một trong số đó là thứ được cho là một chiếc trực thăng quan sát, nhưng thực chất lại là một chiếc trực thăng tấn công. Rất có thể nó ở đó để đánh đuổi bất kỳ tên cướp biển nào nhắm vào các tấm kim loại hoặc bất cứ thứ gì có giá trị khác.

Một thứ gì đó lơ lửng phía trên con tàu khảo sát lớn nhất thế giới, thứ được tạo ra và chứa đầy những khối kim loại khổng lồ.

Vật thể đó ở độ cao 50 mét.

Khi nó lặng lẽ bay trong không khí, trông nó giống như một con bướm đang bay lượn hay một chiếc lá bị gió cuốn đi. Tuy nhiên, đó thực chất là một lá bài.

Đó là lá Át Kiếm.

Mảnh giấy không đáng kể hơn một tấm thẻ giao dịch thương mại đáp xuống đầu một trong hàng chục cần cẩu dài hàng chục mét… hoặc có vẻ là vậy. Tuy nhiên, nó thực sự đã găm sâu vào trụ kim loại dày với một tiếng cắt nhẹ.

Số một là sự khởi đầu.

Một sự thay đổi hiển thị con số đó đã xảy ra.

“Ổn rồi,” một người đàn ông nói.

Một người đàn ông tóc vàng mặc lễ phục màu đen và quàng khăn đứng trên đầu cần cẩu như thể anh ta xuất hiện từ không khí. Tên anh ta là Mark Space. Anh là pháp sư đã đến Bắc Băng Dương theo lệnh của sếp hội Ánh Dương Rạng Đông, Birdway, người có đôi chân đang kẹt dưới gầm kotatsu tại căn cứ của họ.

(Hm. Có vẻ mình không bị phát hiện.)

Mark nhanh chóng kiểm tra xung quanh khi đứng trên đầu cần cẩu. Thay vì một sợi cáp dày, một mũi khoan lớn được treo từ cần cẩu. Để thực hiện việc khoan từ trên con tàu không ổn định, trụ kim loại có các khớp nối ở các khoảng đều nhau để nó có thể uốn cong tự do như cột sống của động vật.

Anh ta có thể nhìn thấy một vài công nhân từ chỗ mình đứng, nhưng không ai trong số họ nhìn về phía anh. …Chà, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Họ lo lắng về việc cướp biển tiếp cận bằng thuyền vũ trang nhỏ, chứ không phải ai đó bị gió thổi đến.

Mục tiêu của Mark là đưa Patricia Birdway, người đang ở trên con tàu khảo sát lớn, Blue Research, trở về. Nếu anh không gặp được cô gái và đưa cô ra khỏi tàu trước cuộc tấn công sắp xảy ra, họ sẽ bị cuốn vào đó.

“Có lẽ mình nên bắt đầu.”

Mark ngồi xuống chiếc cần cẩu nghiêng, hai chân vắt sang một bên và trượt xuống như trượt trên lan can. Anh điều khiển tốc độ bằng cách siết chặt hoặc nới lỏng tay cầm ở mép cần cẩu bằng bàn tay đeo găng trắng của mình. Khi anh đáp xuống nóc cabin lái ở chân cần cẩu một cách nhẹ nhàng và im lặng, anh tận dụng đà để ngay lập tức đi xuống boong tàu.

(Lĩnh vực nghiên cứu của tiểu thư Patricia là địa chất biển phải không?)

Mark chạy dọc con tàu, lách qua các khe hở của hệ thống đường ống phức tạp, có lẽ là để dầu thô và bùn đi qua sau khi được khoan. Trong lúc chạy, anh rút ra một bộ bài từ túi. Mark sử dụng bài tarot. Bộ Ẩn Chính gồm 22 lá nổi tiếng hơn và bao gồm các lá như Giáo Hoàng và Người Tình, nhưng anh chuyên về bộ Ẩn Phụ. Bộ Ẩn Phụ có 56 lá được chia thành bốn chất là Gậy, Cốc, Kiếm và Tiền.

Bốn chất đó có thể được sử dụng để tạo ra các vũ khí biểu tượng tương ứng với Lửa, Nước, Gió và Đất.

Trong số bốn chất của bộ Ẩn Phụ, Mark Space chuyên về 14 lá bài Kiếm tương ứng với Gió.

Bao gồm các lá số từ Át đến 10 và các lá bài hoàng gia là Tiểu Đồng, Kỵ Sĩ, Hoàng Hậu và Vua. Ngoài ra, Mark sử dụng các lá bài tarot đặc biệt được tối ưu hóa để làm vũ khí biểu tượng, kích hoạt các câu thần chú được sử dụng bởi các tổ chức theo trường phái Golden.

(Thật tình, vị công chúa đó luôn yêu cầu những điều nực cười như vậy. Mặc dù, nếu cô ấy dại dột đưa cho mình bộ Ẩn Chính, thì đó cũng là một vấn đề theo cách riêng của nó…)

14 lá bài đó là toàn bộ những gì Mark có trong tay.

Và anh đã sử dụng lá Át Kiếm để xâm nhập, vậy nên…

(Còn lại mười ba lá.)

Khi di chuyển nhanh chóng trên tàu, Mark kiểm tra lại sức mạnh của mình.

Các vũ khí biểu tượng lá bài Kiếm không hoàn toàn giống nhau. Các lá có số lớn hơn cũng không mạnh hơn các lá có số nhỏ hơn. Mặc dù tất cả đều có thuộc tính màu vàng, con số thay đổi sức mạnh biểu hiện trong thế giới thực, vì vậy câu thần chú được kích hoạt bởi mỗi lá bài đều khác nhau.

Anh không có 13 bản của cùng một câu thần chú. Anh có 13 câu thần chú khác nhau.

Nghiến răng trước ý nghĩa đó, Mark nhìn thẳng về phía trước khi chạy.

(Mình sẽ dùng những lá bài này để vượt qua mọi nguy hiểm và giải cứu tiểu thư Patricia!!)

Mark Space đã hạ quyết tâm, nhưng…

“Mark! Anh có mang theo máy chơi game cầm tay không? Chúng ta kết nối bạn bè đi.”

“Không, ừm…”

Vị pháp sư thực sự bối rối khi đứng trong một căn phòng nhỏ chứa đầy máy tính sử dụng tia laser hoặc sóng siêu âm (anh không biết chi tiết) để tìm kiếm dầu mỏ dưới đáy đại dương. Những tiếng động điện tử nghe có vẻ ngớ ngẩn vang lên trong phòng như để chế nhạo anh.

“Hả!? Tôi không nhận được Giáp Thiên Thần Gió… Chắc không thể có được chỉ bằng kết nối bạn bè đơn giản. Hoặc có thể là do ngày tháng. O-okay, hơi gian lận một chút, nhưng hãy thử lại sau khi tôi thay đổi lịch của hệ thống.”

“T-Tiểu thư Patricia. Tôi có chuyện cần phải bàn với-…”

“Thôi nào, Mark!! Tôi cần anh giúp để lấy Giáp Thiên Thần Gió!! Chỉ cần trang bị nó, anh sẽ nhận được nhiều điểm kinh nghiệm hơn, nên tôi sẽ không hài lòng cho đến khi có được nó đâu!!”

“Ui!! Nhưng cân bằng của trò chơi này quá thiên vị!! Các vị thần trong thần thoại Nhật Bản rõ ràng có chỉ số cao hơn!!”

“Chà, game này do một công ty Nhật làm cho thị trường Nhật nên đành chịu thôi. Dù anh nói nó xoay quanh một ngôi trường, tôi cũng không hiểu rõ một ngôi trường Nhật Bản là như thế nào,” cô gái nhỏ nói và cười lớn khi gặm một chiếc bánh táo có vẻ như mới nướng. “Mmm. Ngon quá đi. Phải xin cô ấy công thức mới được. À, một cô gái người Mỹ trẻ tên Reffile làm việc trong nhà bếp của tàu đã nướng cho tôi chiếc bánh táo ngon tuyệt này đấy!”

Nhìn thấy Patricia như vậy, Mark có chút bình tĩnh lại, nhưng anh cũng được nhắc nhở rằng cô gái này cũng có cùng dòng máu với chị mình.

Mark đã cố nói rằng anh có chuyện muốn nói, nhưng bị ngắt lời quá nhanh nên anh quyết định thay đổi chiến thuật.

“T-Thật sự ổn khi tôi đường đột vào đây như vậy chứ? Tôi chỉ tự hỏi liệu mình có làm phiền công việc của tiểu thư không.”

“Không, không. Anh không cần lo lắng về điều đó.” Patricia ngẩng đầu lên khỏi máy chơi game và mỉm cười. “Đây có thể là con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới, nhưng thực chất nó chỉ là một phương tiện để đối đầu với Thành Phố Học Viện. Tàu của họ tốt hơn về mặt năng lực thực tế, nhưng họ muốn tàu của chúng ta phải hơn Thành Phố Học Viện ở một khía cạnh nào đó. Vì mục đích duy nhất của nó là để khoe khoang, nên nó thực sự được đăng ký là tàu của Anh, dù thuế sẽ thấp hơn nếu đăng ký với Panama.”

“Ồ, tôi hiểu rồi,” Mark Space nói bừa một câu trong khi một giọt mồ hôi chảy từ thái dương xuống má.

Anh ta có một vấn đề.

(…Mình phải nói chuyện này như thế nào đây?)

Birdway, sếp của hội Ánh Dương Rạng Đông, đã làm mọi cách để em gái Patricia của cô không biết về pháp thuật. Tất nhiên, có một sự ngầm hiểu rằng tất cả các thuộc hạ của cô cũng sẽ tuân theo điều đó. Điều đó có nghĩa là anh phải thuyết phục Patricia mà không dùng từ “pháp thuật” và phải đưa cô ra khỏi tàu Blue Research mà không để cô phát hiện bất kỳ hiện tượng ma thuật nào.

(Nếu đến đường cùng, mình có thể dùng trực thăng trên tàu Blue Research để thoát ra nếu phải làm vậy mà không dùng ma thuật. Ngay bây giờ, mình cần lo lắng hơn về cách thuyết phục tiểu thư Patricia rời đi hơn là phương tiện thoát thân.)

“Trờiiiiiii ơi!! Tôi phải làm sao đây!?”

“?”

Patricia nhìn Mark với vẻ bối rối khi anh ôm đầu và vò tóc.

“Chị gái tôi thực sự lo lắng thái quá. Không thể tin được chị ấy lại phải thuê cả trực thăng để gửi anh đến đây. Tôi có thể tự giải quyết mọi chuyện ở đây mà. Và chắc anh cũng vất vả lắm, Mark. Chị ấy cứ tùy hứng sai anh đi khắp nơi.”

“Ha ha ha.”

“May là tàu Blue Research có nhiều sân bay trực thăng. Anh định làm gì nếu không có chỗ hạ cánh? Chị tôi tiêu tiền quá trớn chắc gây nhiều rắc rối cho anh lắm.”

“…”

Mark vùi đầu vào hai tay khi nghe cách giải thích hoàn toàn bình thường và phổ biến của Patricia về sự việc.

Cô sẽ không bao giờ mơ đến khả năng có một hội pháp thuật dính líu đến tàu Blue Research.

Cô sẽ không bao giờ mơ đến khả năng có một cuộc tấn công tổng hợp nhắm vào tàu Blue Research.

Cô sẽ không bao giờ mơ đến khả năng thoát khỏi con tàu bằng ma thuật.

Và nếu anh thất bại, sếp của anh, Birdway, chắc chắn sẽ giết anh không tha.

(Mình phải làm gì đây? Hết cách rồi sao!?)

Trong thế giới bình thường mà Patricia Birdway đang sống, cô đã được mời đến tàu Blue Research với tư cách là một nhà nghiên cứu khách mời cho một trong những viện khoa học hàng đầu của Vương quốc Anh. Cô đã nghỉ học một thời gian dài cho sự kiện này và mọi người đều kỳ vọng rất nhiều vào cô, nên cô không thể đơn giản rời đi. Nói cách khác, Patricia sẽ không nhúc nhích một li trừ khi Mark xoay sở được một bài thuyết phục thật tài tình.

Trong khi vị pháp sư run rẩy, Patricia nhìn anh chằm chằm một cách khó hiểu.

“Có chuyện gì vậy, Mark? Trông anh không được khỏe lắm.”

“Đ-đừng lo. Không có gì-…”

Trước khi nói xong, một bóng đèn bật sáng trên đầu Mark Space.

Anh chỉ còn một chiến lược khả thi duy nhất.

“Chính nóooooo!!”

“Ể!?”

“Tiểu thư Patricia, tiểu thư Patricia!! Tình hình nguy cấp lắm rồi!! Đây không phải là lúc ngồi đây tìm Giáp Thiên Thần Gió đâu!!”

“C-cái gì? Hả…? C-có chuyện gì quan trọng hơn cả Giáp Thiên Thần Gió sao? Ý-ý anh là một món đồ siêu hiếm như Thủy Thiên Thần Lily à!?”

“Cô chủ Birdway đã ngã quỵ!! Cô ấy hiện đang ở trong bệnh viện, nhưng các bác sĩ nói cô ấy chỉ có 50/50 cơ hội thôi. Đây có thể là một tình huống thực sự khẩn cấp. Để đề phòng, tiểu thư cần đến bệnh viện gặp cô ấy ngay!!”

Đó là chiêu giả bệnh chắc thắng của anh. Anh không cảm thấy thoải mái khi nói dối về điều đó, nhưng một cô gái tốt bụng và trong sáng như Patricia chắc chắn sẽ lo lắng đủ để đi cùng anh.

“Hmm. Tôi rất muốn làm vậy, nhưng…”

“Hả!? Cô cũng lạnh lùng đáng ngạc nhiên đấy!!”

“Ah ha ha. Chị tôi luôn nói rằng cần phải tự chăm sóc bản thân trước khi lo lắng cho người khác. Đó là một phần lý do tại sao tôi đang rất nỗ lực một mình. Chưa kể là chị ấy vẫn sẽ bình an vô sự ngay cả khi có một tòa nhà nổ tung xung quanh.”

Patricia có lẽ chỉ đang nói đùa, nhưng điều đó lại hoàn toàn đúng theo nghĩa đen. Tuy nhiên…

(Ng-ngay cả khi cô ấy không ở đây, cô là người duy nhất có thể nói điều đó về con quái vật ấy!! Thật là một khả năng đáng sợ, tiểu thư Patricia!!)

Tuy nhiên, đây không phải là lúc để run sợ. Khi đã đi đến nước này, Mark không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đảm bảo chiêu giả bệnh chắc thắng có tác dụng.

Do đó, anh phải thêm thắt chi tiết vào tình trạng của cô.

“S-sự thật là cô chủ Birdway đã kiếm được một Bộ Kem Ngực Siêu To Khổng Lồ mà quảng cáo rằng nó có thể dễ dàng giúp bất cứ ai có được bộ ngực lớn.”

“V-và nó có hiệu quả không!? Chị ấy lấy nó ở đâu!?”

“Không, ngực của cô ấy vẫn giữ nguyên kích thước, nhưng chỉ riêng quầng vú thì lại to ra. Đó là một sự cố bi thảm.”

“Không…”

“Và trên hết, cô ấy còn kiếm được một cỗ máy làm tăng ngực của Thành Phố Học Viện. Cô ấy úp hai vật hình bát lên ngực mình như những túi hút chân không. Điều này khiến chúng chuyển sang màu xanh tím kỳ lạ và cô ấy quằn quại trên mặt đất.”

“Hừm. Nhưng chắc chắn một người như chị tôi có thể đối phó với tình huống như thế.”

“Gh!? C-cô nhóc cứng đầu đó sau đó không chịu thừa nhận thất bại và khăng khăng với đôi mắt ngấn lệ rằng ngực mình đã to lên và cô ấy đã lên cấp. Đó là lúc những tác dụng phụ kỳ lạ hơn bắt đầu xảy ra. Sau đủ mọi khúc quanh co kỳ lạ, kích thước vòng một của cô ấy đã lên tới hơn 5 mét và cô ấy có 8 núm vú. Chúng trông giống như những khẩu súng Gatling và trông khá kinh-… hahh!?”

Một luồng khí lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng Mark.

Anh có cảm giác đó là sát khí.

Anh không muốn nghĩ đến khả năng này, nhưng Birdway có thể đang sử dụng một phương tiện ma thuật nào đó để theo dõi anh.

Với mồ hôi đầm đìa, Mark Space rụt rè nhìn quanh.

Patricia ngây thơ không hề hay biết về mối nguy hiểm sắp xảy ra và đang níu kéo quần áo của Mark.

“T-tính mạng của chị ấy có thể thực sự gặp nguy hiểm!! Nếu chuyện đó thực sự xảy ra với chị ấy, tôi không thể làm ngơ được! Tôi không muốn rời đội nghiên cứu, nhưng thực sự tôi chỉ cần thiết một khi điểm khoan đã được phát hiện, nên họ sẽ ổn thôi.”

“Bây giờ cô mới nói!! Nếu tôi biết điều đó, tôi đã không phải đi trên sợi dây sinh tử này!!”

“?”

Patricia nở một vẻ mặt ngơ ngác ngây thơ và đáng yêu.

Mark chỉ tay và nói: "Ồ, tiểu thư Patricia. Cô vừa có Giáp Thiên Thần Gió phải không?"

“Hả!?” cô nói và cuống quýt nhìn xuống máy chơi game cầm tay của mình.

Ngay lúc đó, chân của Mark vung thẳng qua đầu cô.

Tất nhiên, cú đá của anh không nhắm vào Patricia.

Một thứ gì đó đã lén lút đến sau lưng cô. Một hình dáng màu xanh lục kỳ lạ đã xuất hiện ở đó tự lúc nào. Chân của Mark đã di chuyển ngay trước khi bàn tay của nó chạm vào vai Patricia.

Khi cú đá như roi quất của anh trúng vào thái dương của hình dáng đó, anh cảm thấy một cảm giác ẩm ướt như thể đã nghiền nát một đám lá mục. Không có tiếng động nào được phát ra. Hình dáng đó biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

“Ôi thôi nào, Mark!! Đây không phải là Giáp Thiên Thần Gió; đây là Giáp Exusiai! Đây là một món đồ thông thường mà!”

Khi Patricia ngẩng đầu lên, Mark đang nở một nụ cười cay đắng và chân anh đã hạ xuống vị trí cũ hai giây trước.

(…Telesma Đất. Vậy ra là một pháp sư trường phái Golden đồng nghiệp!!)

Trong lúc thầm phân tích tình hình, Mark đưa tay về phía giữa ngực của Patricia như đang nhấn nút thang máy.

Anh cầm một lá bài trong lòng bàn tay.

Đó là lá Hai Kiếm.

Sự im lặng và gián đoạn. Ngay khi anh làm vậy, tâm trí và cơ thể của Patricia bị tách rời khiến cô bất tỉnh.

Cứ như thể anh đang đảm bảo không ai khác có thể can thiệp vào cô.

“Hee. Đúng là một kẻ tấn công tử tế.”

Cùng với giọng nói đột ngột đó, anh nghe thấy một tiếng động khô khốc và trần nhà bị cắt ra theo một đường thẳng. Không, nói thế không hoàn toàn chính xác. Một lưỡi dao vô hình kéo dài từ trần nhà xuống và cắt sàn nhà cùng lúc. Nó lao thẳng qua chỗ Mark đang đứng chỉ một tích tắc trước đó.

*(Kẻ thù ở… trên!?)

Mark ôm thân hình bất tỉnh của Patricia bằng một tay khi anh mở cánh cửa kim loại để rời khỏi căn phòng nhỏ và đi vào hành lang.

Đó là một sai lầm.

“Nhưng có vẻ anh ngu ngốc hơn là tử tế.”

“!?”

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó từ bên cạnh, Mark cảm thấy một cú sốc âm ỉ nhưng nặng nề ở mạn sườn. Cảm giác như bị một trong những chiếc chuông lớn trong chùa Phật giáo va vào. Mark gập người và bay đi vài mét trước khi đáp xuống. Ý thức chuyên nghiệp khiến anh cuộn mình lại để bảo vệ Patricia.

Con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới là một khối công nghệ khoa học và mục đích chính của nó là để khoan dầu. Hành lang mà Mark lăn qua là một hành lang khá bẩn thỉu với những đường ống kim loại xấu xí.

“Gh… bh…!!”

Khi Mark ho, một chất lỏng màu đỏ sẫm trào ra khỏi miệng anh.

Anh vừa kịp gượng dậy thì phát hiện một cột đá hình trụ đang lơ lửng nằm ngang và một người phụ nữ đứng bên cạnh. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, một chiếc áo sơ mi hở phía trước, một chiếc găng tay dài kỳ lạ đến tận bắp tay phải, và một chiếc găng tay ren kiểu quý bà ở tay trái. Chiếc găng tay trái màu hồng nhạt trong khi chiếc bên phải được chia đôi theo chiều dọc với một bên trắng và một bên đen.

Trên tay trái, người phụ nữ đeo những chiếc nhẫn có chữ cái như những con tem. Cô ta đang dùng tay đó để nghịch lọn tóc mái trong khi khẽ mỉm cười.

“Một người dùng tarot, hửm? Và thay vì dùng 22 lá Ẩn Chính mà mỗi lá đều kết nối trực tiếp đến sephira tương ứng, anh lại dùng bộ Ẩn Phụ làm vũ khí biểu tượng của Lửa, Nước, Gió và Đất.”

Mark không thấy dấu hiệu nào cho thấy thủy thủ đoàn của tàu đến xem chuyện gì đang xảy ra.

Người phụ nữ trước mặt anh có lẽ đã sử dụng một câu thần chú xua đuổi người.

“Anh không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của chúng vì những con đường dẫn đến người có thể cho phép anh chạm vào viên ngọc đã bị cắt đứt một cách cố ý. … Anh chắc hẳn đến từ một hội có ban lãnh đạo khá tầm cỡ. Cái ý tưởng rằng chỉ những người giám sát có hạn mới được chạm vào ý nghĩa thực sự của Kabbalah đã ăn sâu vào cốt lõi của các anh.”

“…Thật lòng mà nói, cô trông không giống người của Lối Thoát Hoàng Hôn.”

“Làm ơn đừng coi tôi giống như lũ thú vật đó,” người phụ nữ nói khi nhìn Mark như thể đang đánh giá anh. “Tên tôi là Wyss Winered. Tôi còn được biết đến với cái tên Time Loss. Nói đơn giản, người ta thuê tôi để câu giờ cho họ. Tôi được thuê ở đây để đối phó với những pháp sư như anh.”

“Tại sao?”

Rất nhiều thông tin được giả định chứa đựng trong câu hỏi ngắn đó.

Con tàu khảo sát tài nguyên biển, Blue Research, đang được Lối Thoát Hoàng Hôn hậu thuẫn. Họ đang vượt qua ranh giới giữa ma thuật và khoa học để sử dụng dầu thô họ tìm thấy nhằm mua trẻ em từ một “khu chợ” Bồ Đào Nha. Những đứa trẻ đó sẽ bị sử dụng một cách lãng phí và hàng loạt để tạo ra những hiệu ứng nhỏ. Mark đang hỏi tại sao cô lại tham gia cùng họ.

“Chà,” câu trả lời của Wyss cũng ngắn gọn. Nó cũng chứa đựng khá nhiều thông tin được giả định. “Tôi chỉ mong kiếm được chút đồ thừa.”

“…”

Anh không nói gì thêm.

Mark Space kết thúc cuộc trò chuyện với cô ta.

Sức mạnh tràn vào lá bài tarot anh cầm.

Lá bài Mark kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa là lá Ba Kiếm.

Kích hoạt hỗn loạn và nỗi buồn mời gọi điềm rủi. Mark vung nó lên theo đường chéo và không khí bị cắt đôi, theo chuyển động đó. Không khí biến thành một thanh kiếm khổng lồ duy nhất và cắt xuyên qua tận cùng của hành lang.

“Tốc độ của anh không tệ.”

Đáp lại, Wyss nhẹ nhàng vung tay trái đeo nhẫn chữ cái và xoay cánh tay phải đeo găng tay đen trắng dài của mình.

Cùng với chuyển động đó, cột đá lơ lửng bên cạnh cô ta đã nghiền nát lưỡi kiếm không khí. Gió và Đất. Hai nguyên tố xung đột, bùng nổ, và một cơn bão chân không và đá bắn ra với tốc độ cao.

Mark không hề cố gắng phòng thủ.

Thay vào đó, anh rút ra lá Bốn Kiếm.

Bay lượn và trục xuất. Ngay khi lá bài phát ra ánh sáng dịu, cơ thể của Mark và Patricia biến mất vào không khí. Lá bài trôi nổi trong không khí và tránh được sự bạo lực. Khi nó thoát khỏi trận mưa đòn, hình dạng con người xuất hiện trở lại… và tấn công thẳng vào Wyss.

Nhưng…

“Quá chậm.”

Mark nghe thấy những lời đó ngay sau khi sử dụng lá Năm Kiếm để chém xuyên qua cơ thể Wyss, mà anh nhanh chóng nhận ra đó là một hình nộm làm bằng cát.

Tuy nhiên, anh đã không kịp.

Anh cảm thấy thứ gì đó chạm vào bên trái đầu mình. Mark ngay lập tức ngoảnh đầu sang một bên và một cú sốc khủng khiếp làm rung chuyển não anh. Anh thậm chí không thể hiểu được mình đã bị tấn công như thế nào. Dù sao đi nữa, cú tấn công nặng như búa tạ khiến các ống bán khuyên của anh ngừng hoạt động. Để không ngã xuống, Mark vịn vào bức tường của hành lang hẹp.

Tầm nhìn của anh rung chuyển.

Mark cố gắng níu giữ ý thức đang chạy trốn của mình.

Đó là lúc làn sóng thứ ba ập đến.

Một thứ gì đó giống như quả bóng bowling bắn về phía anh. Anh đã phát hiện ra điều đó, nhưng cơ thể anh không di chuyển để phản ứng. Vũ khí cùn đập thẳng vào anh, gây thêm áp lực lên hộp sọ của anh. Lần này, toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể Mark. Thân thể của Patricia rơi khỏi vòng tay anh. Mark có thể thấy điều đó khi anh trượt xuống đất, nhưng anh không thể khiến cơ thể mình cử động.

“Phép thuật trường phái Golden thường được coi là một thể thống nhất, nhưng có đủ loại khác nhau.” Giọng nói của Wyss vang vọng trong đầu Mark đang đau nhói. “Tarot của anh dành cho các nghi lễ quy mô lớn. Nó không phù hợp với những trận chiến cần hành động nhanh chóng.”

Mark không nói gì đáp lại.

Thay vào đó, anh im lặng rút ra lá Sáu Kiếm.

Lá bài đó tượng trưng cho cơ hội trả lời một câu hỏi khó.

Cuộc trò chuyện của anh với Wyss Winered đã kết thúc.

Mark chạy qua hành lang, vẫn cầm những lá bài tarot của mình.

Anh không còn đủ rảnh tay để bế Patricia. Anh giấu thân hình bất tỉnh của cô sau một vật gì đó và đứng dậy như một pháp sư đơn độc.

Khi Wyss đuổi theo, cô kích hoạt nhiều loại ma thuật khác nhau.

Nhiều cột đá bay trong không khí, những mảnh đá sắc như đầu mũi tên rơi xuống như mưa, và những lưỡi kiếm mỏng, hình đĩa cắt xuyên qua không khí.

Không có thành viên thủy thủ đoàn nào trong khu vực.

Wyss Winered có thể đã sử dụng một loại ma thuật xua đuổi người, nhưng cũng có thể khu vực đó đã được Blue Research chỉ định là khu vực chiến đấu, nên mọi người đều giữ khoảng cách. Dù sao đi nữa, các đòn tấn công đa dạng của Wyss chỉ nhắm vào Mark.

Phép thuật của cô vừa đa dạng vừa nhanh chóng, vì vậy các bức tường và đường ống kim loại của con tàu khảo sát tài nguyên biển bị xé toạc, cắt đứt, nghiền nát và phá hủy. Sân khấu của trận chiến không còn là hành lang thẳng tắp nữa. Nó đã di chuyển đến một khu vực ở vài tầng dưới, rộng bằng một phòng tập thể dục của trường và chứa đầy máy móc khoan.

Đó không phải là phòng động cơ quay một cánh quạt khổng lồ. Nó chỉ đơn thuần cho phép Blue Research cung cấp năng lượng cho hoạt động khoan. Trận chiến của hai pháp sư leo thang trong khu vực đầy những động cơ khổng lồ đó.

Lý do Mark đến đó rất rõ ràng.

Đó không phải là một quyết định chủ động.

Mark Space đang bị truy đuổi.

“Tại sao anh không nhận ra là vô vọng đi?” Wyss mỉm cười khi cô tạo ra một ngọn giáo đá từ một bức tường gợn sóng. “Có thể đúng là mỗi đòn tấn công riêng lẻ của anh mạnh hơn tôi, nhưng tôi luôn có thể vòng ra sau và nghiền nát đòn tấn công của anh trước khi anh kịp ra đòn. Do anh phải làm quá nhiều việc, anh sẽ không bao giờ bắt kịp tôi.”

Một ánh sáng đỏ lơ lửng ở đầu ngọn giáo và Wyss xoay nó.

Điều này tạo ra một vòng tròn đỏ thẫm. Thứ xuất hiện từ pháp trận nguyên thủy đó là một trận mưa lửa.

Đòn tấn công của cô không còn chỉ thuộc nguyên tố Đất.

“!?”

Mark rút ra lá Tám Kiếm.

Nó tượng trưng cho một trở ngại, một bức tường, hoặc một vật nặng. Bức tường gió nó tạo ra đã thổi bay ngọn lửa và sau đó Mark xoay lá Tám Kiếm trước khi hiệu ứng của nó mất đi.

Nói một cách đơn giản, lá bài giờ đã bị đảo ngược.

Điều này mang một ý nghĩa khác với biểu tượng anh đã dùng để phòng thủ. Sức mạnh bị phân tán ra ngoài đã biến thành một thanh kiếm tấn công.

Nhưng trước khi anh có thể vung thanh kiếm đó, Wyss đã ra tay.

Một cánh tay nước đến từ bên phải và một vỏ bọc chân không đến từ bên trái.

Trước khi anh kịp phản ứng, cả hai đòn tấn công đều trúng Mark và anh bị thổi bay đi. Mặc dù thực tế là chỉ có cơ thể anh va phải chúng, anh vẫn nghe thấy tiếng gầm của những ống thép và máy móc bị nghiền nát.

“Tôi đã nói là vô vọng rồi mà,” Wyss Winered nhắc lại. “Dù anh có tối ưu hóa câu thần chú đến đâu, một câu thần chú nghi lễ vẫn đòi hỏi sự chuẩn bị khu vực, xây dựng một khu vực an toàn cho người sử dụng phép thuật, triệu hồi sức mạnh, điều khiển sức mạnh đó, và cuối cùng là đưa sức mạnh đó trở về an toàn. Sức mạnh của nó chỉ có thể được sử dụng đúng cách trong một cuộc tấn công tầm xa. Phép thuật của anh không phù hợp với cận chiến. Anh đã chọn nhầm vũ khí hay anh là một tên ngốc đến mức chỉ biết dùng một loại vũ khí này?”

“…”

Mark không trả lời khi anh nằm vùi trong đống kim loại.

Lá Chín Kiếm mà anh vừa bắt đầu kích hoạt rơi khỏi tay.

Anh quan sát cơ thể của Wyss với ý thức mờ mịt của mình.

Hay đúng hơn, anh quan sát hai bộ phận của cô ta.

Đầu tiên là tay phải của cô. Trên bàn tay đó là chiếc găng tay dài chia đôi ở giữa với bên phải màu trắng và bên trái màu đen.

Thứ hai là tay trái của cô. Cô có hai chiếc nhẫn trên bàn tay đó. Chiếc trên ngón giữa có khắc chữ J và chiếc trên ngón trỏ có khắc chữ B.

Mark tặc lưỡi.

Anh dần dần hiểu ra loại ma thuật mà kẻ thù của mình đang sử dụng.

(Cổng vào, hửm?)

Jachin và Boaz. Đó là tên của những linh cụ khuôn mẫu, vốn là hai cây cột trang trí lối vào Đền thờ Solomon và hiện được đặt ở lối vào các pháp trường nghi lễ trong ma thuật phương Tây. Hai cây cột đóng vai trò là cột mốc chỉ đường để triệu hồi sức mạnh, và Wyss đang dùng hai bàn tay và toàn bộ cơ thể của mình để đại diện cho chúng.

Bằng cách đó, cô đã loại bỏ rất nhiều công sức cần thiết để kích hoạt ma thuật.

Wyss chỉ cần thiết lập loại sức mạnh cô muốn tạo ra và thay đổi vị trí của hai cây cột để tạo ra một đòn tấn công. Trong khi Mark phải dựa vào một công cụ cho toàn bộ quá trình, cô lại sử dụng cơ thể mình để đại diện cho pháp trận và các biểu tượng, điều này giúp giảm bớt công sức xét về mặt tốc độ.

Đúng là anh không thể vượt qua tốc độ đó.

Một tiếng gầm đáng ngại phát ra từ Wyss.

Đó là một loại điềm báo.

Tarot và hai cây cột. Không có cái nào rõ ràng vượt trội hơn cái nào. Tuy nhiên, trong tình huống đó, ở khoảng cách đó, và với thời điểm đó, Wyss rõ ràng sẽ đè bẹp Mark.

Nhưng…

“…Cái gì?” Wyss Winered khẽ cau mày. “Tại sao anh lại cười?”

“Cô có lẽ nên suy nghĩ kỹ hơn một chút về ý nghĩa những gì chính mình đã nói,” Mark nói với đôi môi đẫm máu khi vẫn nằm vùi trong đống đổ nát. “Ma thuật nghi lễ mạnh mẽ nhưng chậm chạp. Chính cô đã nói vậy, nên cô phải biết rằng đây không phải là lúc để cô mỉm cười.”

“Đừng nói với tôi là anh nghĩ rằng mình có thể vượt qua tốc độ của tôi bằng tarot của anh.”

“Đó chính là vấn đề.” Mark lắc đầu tại chỗ vì có lẽ không còn sức để đứng dậy. “Tôi không cần phải nhanh hơn cô trong mỗi đòn tấn công riêng lẻ.” Mark dừng lại một giây. “Rốt cuộc, khi tôi đang sử dụng một đòn tấn công mạnh mẽ duy nhất, tôi chỉ cần sử dụng nó một lần.”

Vào lúc Wyss cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, thì đã quá muộn.

Con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới, Blue Research, được tạo ra từ ba tàu chở dầu dài 500 mét xếp cạnh nhau với vô số tấm kim loại nối chúng lại. Toàn bộ con tàu bắt đầu phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt đáng ngại. Một lượng sức mạnh khổng lồ đang khiến chính không gian rung chuyển.

“…Một đòn tấn công mạnh mẽ duy nhất?”

Bản năng của Wyss mách bảo cô rằng cô đang gặp rắc rối.

Mark đã nói anh đang sử dụng một đòn tấn công mạnh mẽ duy nhất.

Anh đã sử dụng đủ loại bài tarot khác nhau, nhưng anh không tính chúng.

Điều đó có nghĩa là…

Tất cả các lá bài tarot mà Mark đã rải ra cho đến lúc đó đều là…

“Anh đang nói tất cả những thứ đó đều là một phần trong chiến lược của anh? Nhưng chúng không có mục đích tổng thể nào cả. Anh chỉ có thể dùng chúng một cách ngẫu nhiên để cố gắng theo kịp tốc độ của tôi!!”

“Phải, và thế là đủ. Sử dụng các câu thần chú như một phản ứng ngay lập tức với các đòn tấn-công của cô là việc làm đúng đắn. Tarot hoạt động như vậy đấy. Cô không gian lận và xem trước các lá bài trước khi lật chúng lên. Cô chỉ đơn giản lật chúng lên từng lá một mà không cần suy nghĩ.” Mark mỉm cười. “Nhưng cô không loại bỏ các lá bài trong tarot. Bản chất thực sự của tarot không nằm ở mỗi lá bài riêng lẻ. Bàn trải bài nơi nhiều lá bài được xếp thành hàng mới là điều quan trọng.”

Nói cách khác, anh đang kích hoạt các lá bài như những lá bài tarot chứ không phải như những vũ khí biểu tượng.

“Khi các lá bài tarot được xếp trên bàn được lật lên, chúng mang lại ý nghĩa.”

Anh đã biến toàn bộ con tàu Blue Research thành chiếc bàn mà các lá bài tarot nằm trên đó.

“Khi các lá bài được lật lên, cô mất đi sự tự do, và số lượng lá bài tôi có thể sử dụng quả thực đã giảm đi. Tuy nhiên, đổi lại, nguyên tố và phương hướng của toàn bộ bàn trải bài trở nên rõ ràng hơn.”

Tất nhiên, người cai quản bàn trải bài là người đàn ông có quyền kiểm soát các lá bài tarot.

“Và tất cả các lá bài tôi đã lật ở đây đều là lá Kiếm. Vì tôi chỉ có một chất đó, màu sắc của bàn trải bài tự nhiên là đồng nhất. Tôi thậm chí không cần phải suy nghĩ về nguyên tố và phương hướng mà tôi đang mang lại cho chiếc bàn khổng lồ mà Blue Research đã trở thành.”

Khi nói, Mark rút ra một lá bài duy nhất.

Đó là lá Mười Kiếm.

Đó là lá số cuối cùng của anh, chỉ còn lại bốn lá bài hoàng gia.

“Nó mang ý nghĩa của một thảm kịch lớn. Khi lật xuôi, nó là biểu tượng bi thảm nhất trong số 56 lá bài của bộ Ẩn Phụ. Tuy nhiên, khi lật ngược, nó mang ý nghĩa của một trái tim mạnh mẽ chiến đấu chống lại những sự tàn bạo phi lý.”

Các lá số, từ Át đến 10, chỉ ra loại hiện tượng sẽ xảy ra.

Các lá bài hoàng gia, Tiểu Đồng, Kỵ Sĩ, Hoàng Hậu và Vua, chỉ ra nó sẽ xảy ra với ai.

“Bây giờ tất cả các chi tiết về sức mạnh và hiện tượng đã được tập hợp lại. Chỉ còn lại việc lựa chọn người. Tất cả đều được tập hợp trong các lá bài hoàng gia.”

Một luồng khí lạnh bao trùm toàn bộ cơ thể Wyss.

Hiện tượng đang xảy ra.

*(Chết tiệt. Hắn đang triệu hồi cái gì!?)

Bản chất thực sự của ma thuật nghi lễ trường phái Golden là việc sử dụng Telesma. Nguyên tố của thiên thần tương ứng với đối tượng hoặc hiệu ứng mong muốn sẽ được chọn, sau đó hoặc được đưa vào cơ thể của pháp sư, được sử dụng làm chỗ đứng trong việc tạo ra linh cụ đặc biệt, hoặc đơn giản là được sử dụng để tạo ra một hiện tượng không thể có được chỉ bằng ma lực đơn thuần.

Nhưng câu thần chú nào tồn tại làm nền tảng cho tất cả những điều đó?

Điều gì đã được phát triển làm nền tảng cho các hội pháp thuật trường phái Golden?

“Màu nguyên tố của nó là vàng. Vị trí hướng của nó là phía trước. Và quan trọng nhất, nó là kẻ thống trị gió và không khí,” Mark ngâm nga.

Anh từ từ ngẩng đầu lên trong khi vẫn gục ngã trên mặt đất và nói như thể đang gọi một người bạn.

“Này, tổng lãnh thiên thần huy hoàng. Ngài có khỏe không?”

Sự triệu hồi một thiên thần.

Tất nhiên, anh không kéo toàn bộ một thiên thần xuống. Đó không phải là điều có thể làm được bởi một pháp sư tầm thường.

Mark Space chỉ đang triệu hồi một khối Telesma.

Rất có thể, thứ được phân loại là một thiên thần trong các hội pháp thuật trường phái Golden không gì khác hơn là một phần nhỏ sức mạnh của họ.

Tuy nhiên, dù chỉ là một phần mười hay thậm chí một phần trăm sức mạnh của họ, nó cũng quá đủ để loại bỏ một hoặc hai pháp sư.

(Xin lỗi.)

Mark nhớ lại cuộc trò chuyện của anh và Patricia.

Anh nhớ lại chiếc máy chơi game cầm tay mà cô đang chơi.

(Kỹ năng kém cỏi của mình không đủ để hiển thị bất kỳ chi tiết nào như bộ giáp của vị thiên thần gió này.)

Có thể sẽ làm được nếu sử dụng tất cả 22 lá bài của bộ Ẩn Chính, nhưng Mark không tài giỏi như Birdway. Và những gì anh có đã quá đủ để đánh bại Wyss Winered.

“Chính cô là người đã nói điều đó,” Mark nói với một nụ cười khi anh chỉ tay và ra lệnh. “Ma thuật nghi lễ chậm hơn nhưng mạnh hơn.”

Anh không đợi đối thủ của mình trả lời.

Gió thổi và bụi bay.

Một chiếc máy bay Cessna nhỏ bay chậm trên bầu trời xanh.

Kế hoạch bay của nó cho biết nó đã cất cánh tại một sân bay ở Scotland và sẽ quay trở lại sau khi bay vòng quanh Bắc Băng Dương trong hai giờ. Vào thời điểm này trong năm, những khách du lịch tò mò muốn xem cá voi sát thủ qua ống nhòm có lẽ sẽ trả tiền cho nó.

Tuy nhiên, chiếc máy bay Cessna đó có hai điều khác biệt so với hầu hết các máy bay có kế hoạch bay tương tự.

Thứ nhất, trên đó không có bất kỳ khách du lịch nào.

Thứ hai, một vài thiết bị trong khoang chứa của nó đã được thả xuống biển.

Các thiết bị dài, hẹp, dài khoảng một mét. Có bốn cái. Máy bay Cessna đã thả chúng xuống để tạo thành một vòng tròn có đường kính 500 mét.

Khi các thiết bị va vào mặt biển, chúng chìm xuống và sau đó nổi lên trở lại như một chiếc phao hoặc phao câu cá. Phi công của chiếc Cessna thực hiện hai hoặc ba lần truyền tin nhanh chóng.

Sau đó, mọi thứ sẽ tiếp tục theo kế hoạch bay bình thường.

Máy bay Cessna từ từ bay qua Bắc Băng Dương.

Chỉ còn lại các thiết bị trôi nổi giữa những con sóng.

Những chữ cái bên hông chúng đọc là “Down Waver”.

Wyss Winered đã bị đánh bại.

Mark từ từ đứng dậy khỏi đống máy móc bị phá hủy. Anh không thể di chuyển nhanh hơn. Như thể tất cả các khớp của anh đều bị trật, anh cảm thấy đau đớn với nhiều loại và cường độ khác nhau mỗi khi di chuyển.

Thiết bị khoan đã bị phá hủy hoàn toàn. Nhiều đường ống dày đã bị gãy đôi, hơi nước trắng bốc ra từ nhiều nơi, và cánh cửa thép bên trong bị xé toạc như thể nó là một cánh cửa trượt bằng giấy. Phép thuật của Wyss đã gây ra một chút thiệt hại, nhưng thiệt hại từ tổng lãnh thiên thần thì ở khắp mọi nơi. Mark không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phòng không bị phá hủy.

(…Một đòn tấn công từ một thiên thần.)

Mark nhìn xuống bàn tay của mình. Anh cầm bốn lá bài ở đó. Tất cả các lá bài số đã được sắp xếp, chỉ còn lại các lá bài hoàng gia. Telesma tổng lãnh thiên thần mà anh triệu hồi được cô đọng bên trong các lá bài hoàng gia, đặt nó dưới sự kiểm soát của Mark.

Anh chưa thể thư giãn được.

Anh phải thoát ra trước khi cuộc tấn công tổng thể bắt đầu.

*(…Kh. Tiểu thư Patricia đâu rồi…?)

Mark đi ngược lại con đường anh đã đi, dường như tự mình lê bước qua cơn đau. Khi anh làm vậy, Wyss thoáng lọt vào tầm mắt của anh. Cô ta bất tỉnh và tay chân duỗi ra, nhưng anh không để ý đến cô ta.

Vì Blue Research đã chuẩn bị một pháp sư như cô ta, nó không thể là một con tàu bình thường. Thủy thủ đoàn bao gồm những kẻ sẽ thu tiền để chi tiêu cho trẻ em tại một “khu chợ”. Anh phải thoát ra cùng Patricia càng nhanh càng tốt.

“…Anh… định làm gì?”

Mark từ từ quay lại khi nghe thấy giọng nói đột ngột đó. Cô ta vừa bất tỉnh một giây trước, nhưng bây giờ Wyss đang lờ đờ nhìn anh.

“…Tôi vừa nhận được tin cuộc tấn công sắp bắt đầu. Con tàu này không thể cứu được nữa. Cô nên bỏ cuộc và rời khỏi tàu.”

“Cô đang nói gì vậy?” Mark hỏi, cảm nhận có điều gì đó không khớp trong lời nói của cô.

Tại sao cô ta có vẻ vui mừng khi Blue Research sẽ bị đánh chìm? Điều đó trái ngược với những gì anh mong đợi ở một người đã được Lối Thoát Hoàng Hôn thuê.

Wyss Winered sau đó nói, “Lối Thoát Hoàng Hôn quý giá của anh tiêu đời rồi. Tôi đang nói là đáng đời chúng.”

(Không lẽ nào…)

Wyss đã nói cô được thuê để câu giờ với tư cách là Time Loss. Nhưng ai đã thuê cô? Cô câu giờ vì mục đích gì?

Chẳng phải có khả năng cô đã được thuê để câu giờ nhằm đảm bảo không ai thoát khỏi Blue Research trước khi cuộc tấn công bắt đầu sao?

“Cô được Thành Phố Học Viện hay Giáo hội Anh thuê?”

“Anh ngu à? Anh thậm chí không biết-…?” Wyss ngập ngừng và chắc hẳn đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ trong những gì Mark nói. Một nụ cười chế nhạo xuất hiện trên khuôn mặt cô ta. “Hah. Đừng nói với tôi là anh đến từ một hội pháp thuật nào đó khác ngoài Lối Thoát Hoàng Hôn nhé.”

Mark tránh ánh mắt của cô.

Thế là đủ cho một câu trả lời.

(Thật khó hiểu. Khi cô ta nói muốn chút “đồ thừa”, chắc hẳn đó là ám chỉ một vài công việc thừa ra…)

Nhưng vẫn có điều gì đó không khớp.

Mark Space và Wyss Winered đều là những pháp sư không có liên quan gì đến Lối Thoát Hoàng Hôn. Vậy những pháp sư của Lối Thoát Hoàng Hôn được cho là đang ở trên Blue Research ở đâu? Người bình thường là một chuyện, nhưng bất kỳ pháp sư lão luyện nào cũng sẽ nhận ra sự náo động đó. Chắc chắn họ sẽ phản ứng theo một cách nào đó.

Khi anh suy nghĩ, một cảm giác rất tồi tệ len lỏi trong tâm trí Mark.

“Này!!” Anh túm lấy cổ áo Wyss và nhấc cô ta lên. “Cô không thể có ý đó được… Xin đừng nói với tôi là họ không ở đây…”

Họ chắc chắn đã nhận được thông tin rằng Lối Thoát Hoàng Hôn đứng sau Blue Research.

Tuy nhiên…

“Đừng nói với tôi rằng tất cả những người trên tàu đều là những người lao động chăm chỉ bình thường, không biết gì về số tiền kiếm được ở đây tài trợ cho một hội pháp thuật, số tiền đó được dùng để mua trẻ em từ một khu chợ Bồ Đào Nha, hay những đứa trẻ đó bị kéo xuống bóng tối!!”

“Anh đùa tôi đấy à…”

Wyss trông hoàn toàn sững sờ.

Lần đầu tiên, vẻ mặt cô không còn thù địch hay khinh miệt.

“Tại sao đến bây giờ anh mới kiểm tra những chuyện như thế này?”

(Chết tiệt!!)

Mark buông cổ áo Wyss và thầm rủa.

Dù lý do là gì và hoàn cảnh thế nào, số tiền kiếm được ở đó sẽ gây ra một sự cố nào đó. Lối Thoát Hoàng Hôn sẽ dùng tiền để mua trẻ em từ một hội pháp thuật “khu chợ” Bồ Đào Nha và sau đó dùng những đứa trẻ bất hạnh đó làm tài nguyên dùng một lần để tạo ra linh cụ. Quá trình đó sẽ hủy hoại những đứa trẻ trong 0,7 giây. Đó là lý do tại sao họ định thổi bay cả con tàu. Thực ra, những kẻ tự xưng là bảo vệ hòa bình có lẽ thậm chí không quan tâm đến những đứa trẻ. Cuộc tấn công là sự trừng phạt dành cho những kẻ vượt qua ranh giới giữa ma thuật và khoa học. Họ sẽ bảo vệ thỏa thuận mà họ đã ký kết. “Bảo vệ hòa bình” đối với họ chỉ có thế.

(Mình phải làm gì đây?)

Mark Space đã được lệnh đưa Patricia Birdway khỏi Blue Research trước cuộc tấn công để cô không bị cuốn vào.

Nhưng liệu có đúng khi cứ để tất cả những người khác trên tàu bị giết?

Một người thuộc hạ thực sự xuất sắc có chỉ làm theo lệnh đến từng chữ không?

(Cứ làm đi.)

Mark thầm tuyên thệ khi nghiến răng.

(Mình sẽ cứu Patricia Birdway. Miễn là mình làm được điều đó, một chút đường vòng sẽ không thành vấn đề. Vì vậy mình sẽ làm điều này. Mình sẽ chứng minh rằng Ánh Dương Rạng Đông không phải là một hội rẻ tiền đến vậy!!)

Mark vừa suy nghĩ vừa di chuyển trong con tàu thì…

“Wah wah! Mark, tệ rồi!!”

Đột nhiên, chính Patricia lao ra từ một góc. Anh đã dán lá Hai Kiếm vào ngực cô, nhưng nó đã biến mất. Nó có thể đã bị rơi ra trong lúc chiến đấu.

(Telesma…)

Mark lén nhìn xuống những lá bài tarot trong tay. Telesma anh triệu hồi vẫn còn đó. Dường như một hoặc hai lá bài bị dịch chuyển khỏi vị trí không đủ gây ra vấn đề một khi sức mạnh đã được tập hợp.

Anh nói chuyện với Patricia trong khi che giấu thông tin ma thuật đó.

“Có chuyện gì vậy, tiểu thư Patricia?”

“C-chà… Chuyện là…!!”

Từ góc nhìn của cô, bên trong Blue Research đã bị phá hủy hoàn toàn tự lúc nào. Điều đó hẳn đã làm cô ngạc nhiên và Mark cho rằng đó là điều khiến cô lo lắng. Tuy nhiên, không phải vậy.

Patricia đang ôm một chồng tài liệu lớn trong tay và mặt cô tái nhợt.

“Đ-đó là một vòi rồng! Hay là một xoáy nước? D-dù sao đi nữa, có thứ gì đó tồi tệ đang tiến về phía này!!”

“?”

“À, khó giải thích quá!! Ừm… lại đây!!”

Patricia nắm lấy Mark bằng bàn tay nhỏ bé và kéo anh vào một căn phòng gần đó với sức mạnh đáng ngạc nhiên. Patricia điều khiển máy tính trong phòng và một đại dương dạng khung lưới hiện ra trên màn hình.

Đó hẳn là một chương trình dùng để hiển thị chi tiết các con sóng và dòng hải lưu.

Tuy nhiên, đó không phải là thứ nó đang hiển thị.

Nó cho thấy một cái hố khổng lồ có đường kính 500 mét và sâu khoảng 70 mét.

Patricia đã gọi nó là một vòi rồng. Nó hẳn là một thứ gì đó tương tự như khi máy giặt khuấy động nước xung quanh. Rõ ràng là khi người ta thò tay vào một xô nước và khuấy nó, tâm của một xoáy nước sẽ tạo ra một cái hố.

Và “con sóng nhấn chìm” khổng lồ này đang tiến đến Blue Research với tốc độ khủng khiếp. Với lộ trình hiện tại, con tàu chắc chắn sẽ bị nuốt chửng.

“Tôi không nghĩ nó sẽ thấy được ngay bây giờ nếu chỉ nhìn ra mặt biển bằng ống nhòm,” Patricia nói khi cô nhìn chằm chằm vào màn hình. “Thay vì dâng lên như một cơn sóng thần, xoáy nước này chìm xuống dưới mặt biển. Nhìn bằng mắt thường sẽ chẳng thấy gì ngoài một mặt phẳng. Có thể thấy một dòng chảy hình cung giống như với một vòi rồng, nhưng sẽ quá muộn khi chúng ta có thể thấy nó.”

Thật may mắn khi họ đang ở trên con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới. Các thiết bị khác nhau trên tàu cho phép họ phát hiện nó sớm hơn bình thường rất nhiều.

“Tiểu thư Patricia, chuyện gì sẽ xảy ra khi xoáy nước đó đến gần chúng ta? Với một con tàu lớn như thế này, chúng ta có thể vượt qua được không?”

“K-không.” Patricia lắc đầu. “Xoáy nước này đang lao về phía con tàu với tốc độ hai hoặc ba trăm kilômét một giờ. Khi nó đến gần, con tàu sẽ nhanh chóng chìm xuống đáy của xoáy nước. Về cơ bản, con tàu này sẽ rơi từ độ cao khoảng 70 mét. Và sau đó một lượng lớn nước biển sẽ tràn vào các khu vực bị hư hỏng…”

Trong trường hợp đó, con tàu càng nặng thì thiệt hại càng lớn.

Nó giống như cả con tàu rơi từ một vách đá xuống. Thủy thủ đoàn chắc chắn sẽ không sống sót.

Theo Patricia, Blue Research được trang bị rất nhiều chân vịt khổng lồ, vì vậy nó có thể chống lại các dòng chảy hình cung gây ra xung quanh con sóng nhấn chìm mà không bị cuốn đi. Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ kết thúc nếu họ rơi thẳng vào trung tâm.

“Chúng ta có thể tránh được không?”

“Đây là một con tàu lớn. Không dễ dàng như vậy đâu…” Giọng Patricia nghe cay đắng. “Tôi đã liên lạc với các thành viên khác trong đoàn, nhưng họ có vẻ đang hoảng loạn. Cũng không thể trách họ với xoáy nước đó đột ngột xuất hiện như vậy và lao về phía chúng ta.”

Mark đang lắng nghe cô, nhưng anh bắt đầu nghĩ về một điều khác.

Anh nhớ lại những gì Birdway, sếp của hội Ánh Dương Rạng Đông, đã nói. Blue Research đã vi phạm hiệp ước, vì vậy nó sẽ bị tiêu diệt. Và bây giờ một thảm họa cục bộ tiện lợi đã xảy ra.

(Tệ rồi. Cuộc tấn công đã bắt đầu!!)

Con tàu khảo sát tài nguyên biển có xuồng cứu sinh và sân bay trực thăng, nhưng anh nghi ngờ rằng những kẻ tấn công sẽ không cho phép bất kỳ phương pháp thoát hiểm rõ ràng nào được sử dụng. Và ngay cả khi chúng có thể được sử dụng, Mark nghi ngờ chúng sẽ không đủ để cứu toàn bộ thủy thủ đoàn của con tàu khổng lồ đó.

Mark Space quay lại nhìn Patricia.

“…Chuyện thế này không xảy ra thường xuyên, phải không?”

“Đ-đúng vậy. Đôi khi động đất gây ra sóng thần cục bộ ở những khu vực không liên quan, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe về một điều như thế này.”

“Vậy sẽ không thể tưởng tượng được việc hai cái xảy ra liên tiếp?”

“Ừm, tại sao anh lại hỏi tôi điều này…?”

(Nói cách khác, nếu cú đầu tiên trượt, họ sẽ không bắn cú thứ hai. Nếu họ làm vậy, nó sẽ trông quá không tự nhiên. Họ phải kết thúc việc này bằng cú đầu tiên để tránh mọi sự chú ý không cần thiết đến sự việc.)

Điều đó cũng có nghĩa là họ có thể xoay xở được nếu sống sót qua cú đầu tiên.

Mark sắp xếp lại suy nghĩ của mình về sự việc đang diễn ra trước mắt.

Một con sóng nhấn chìm có đường kính hơn 500 mét đang tiến đến với tốc độ 200-300 km/h. Không thể tránh được nó ngay cả khi họ cố gắng. Rất có thể, họ không thể sử dụng xuồng cứu sinh hay trực thăng. Nếu nó đến gần, họ sẽ đột ngột rơi xuống khoảng 70 mét. Cái máy chơi game cầm tay. Điều Patricia muốn. Tất cả mọi người trên tàu Blue Research đều là người bình thường. Làm thế nào để cứu họ? Làm thế nào để tất cả họ có thể trở về với gia đình?

“Nếu…” Mark Space bắt đầu. “Nếu con tàu sống sót trong tình huống này, đó sẽ là một phép màu, phải không?”

“Mark, điều đó…”

Patricia không biết phải nói gì.

Nhưng vì cô không ngay lập tức phủ nhận khả năng đó, cô có thể đã tin vào nó một chút. Hoặc có lẽ cô không thể giữ cho trái tim mình cân bằng mà không bám vào một chút hy vọng nào đó.

Theo suy nghĩ thông thường, không ai có thể sống sót trong tình huống đó.

Ngay cả một pháp sư lão luyện cũng không thể lật ngược tình thế đó.

Nhưng Mark Space có tổng lãnh thiên thần thống trị gió và không khí.

(Mình chỉ còn lại bốn lá bài hoàng gia.)

Tất cả Telesma anh triệu hồi đều tập trung trong bốn lá bài đó.

Anh có thể triệu hồi nó bất cứ lúc nào.

Câu hỏi duy nhất còn lại là anh sẽ sử dụng quân bài cuối cùng đó như thế nào.

Một vách đá đại dương rộng 500 mét và sâu 70 mét đang tiến đến. Nếu nó đến gần, ngay cả con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới cũng sẽ bị vỡ tan tành. Miễn là con tàu là thứ trôi nổi trên mặt nước, nó không có cách nào chống lại việc chính mặt biển bị sụp xuống.

(Mình chỉ có thể sử dụng nguyên tố Gió và Không khí. Mình không thể trực tiếp điều khiển nước, vì vậy mình không thể phá hủy vách đá đại dương hay thay đổi đường đi của nó.)

Vẫn còn hy vọng.

Vách đá đại dương làm hỏng các tàu thuyền trôi nổi trên mặt biển. Nói cách khác, nó không có cách nào để đánh chìm một thứ gì đó trôi nổi trong không khí. Nếu anh có thể khiến Blue Research nổi lên vài centimet hoặc thậm chí một milimét trong không khí, vách đá đại dương sẽ đi qua bên dưới họ mà không gây ra thiệt hại. Nhưng…

(Không, ngay cả khi mình có thể điều khiển gió và không khí, mình không thể nâng một con tàu khổng lồ như vậy lên như một chiếc tàu đệm khí. Đây không phải là một vấn đề có thể giải quyết chỉ bằng cách lao vào nó.)

Blue Research không thể di chuyển.

Con sóng nhấn chìm tiến đến như thể nó đang nhắm vào mạn tàu.

Mark Space siết chặt bốn lá bài hoàng gia trong tay.

“Sao nào?”

Tại khu Lambeth ở London, có một tòa chung cư bằng đá trông hết sức bình thường. Một căn phòng trong khu chung cư bình thường đó lại là căn cứ của một hội pháp thuật đủ lớn để làm rung chuyển cả Vương quốc Anh.

Hội đó được biết đến với cái tên Ánh Dương Rạng Đông.

Sếp của hội, Birdway, vì lý do nào đó đang đứng hiên ngang trên một chiếc kotatsu của Nhật.

Một chương trình tin tức đang chạy trên một chiếc tivi màn hình phẳng ở góc phòng.

“Một con sóng nhấn chìm bất ngờ xảy ra ở Bắc Băng Dương, nhưng toàn bộ thủy thủ đoàn của con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới, Blue Research, đã được xác nhận an toàn.”

Phát thanh viên đang đọc kịch bản chắc hẳn rất vui khi được đọc tin tốt lành vì một chút tự hào có thể được nghe thấy trong cách phát âm chính xác của anh ta.

“Theo thủy thủ đoàn, một trận sóng thần bất ngờ đã tạm thời nhấc bổng toàn bộ tàu Blue Research lên, giúp ‘vách đá’ của con sóng nhấn chìm trôi qua bên dưới họ.”

Hình ảnh chuyển sang một đoạn băng ghi hình một cô bé khoảng 12 tuổi quen thuộc.

Cô bé may mắn sống sót một cách kỳ diệu được hai người trong căn hộ biết đến với cái tên Patricia Birdway.

“Đó thực sự là một bí ẩn. Không có dấu hiệu của động đất, vì vậy nguyên nhân của hai con sóng bất ngờ đó đã khơi dậy sự tò mò của tôi rất nhiều, chưa kể đến sự tò mò của mọi nhà khoa học khác trên thế giới. Còn rất nhiều bí ẩn trong thế giới này! Đây là lý do tại sao tôi không thể ngừng yêu hải dương học! À, chị, Mark, hai người có đang xem không?”

Birdway thậm chí không liếc nhìn màn hình. Thay vào đó, cô chỉ đứng hiên ngang trên chiếc kotatsu Nhật Bản và nhìn chằm chằm vào Mark Space.

“Vậy là một lượng lớn bong bóng đã được trộn vào nước biển bên dưới tàu Blue Research để làm tăng thể tích của nước một cách bùng nổ. Con tàu đã được nâng lên bằng lực nổ đơn thuần thay vì bằng sức nổi của nước. Ta cho rằng đó là một cách điều khiển mặt biển chỉ với nguyên tố Gió và Không khí.”

Một luồng khí đen tối bùng phát từ Birdway.

Sự không hài lòng của cô hiện rõ mồn một.

“Có vẻ như một tên ngốc nào đó đã triệu hồi một thần tượng của một thiên thần để đè bẹp một pháp sư tự do, sau đó bí mật nâng con tàu khảo sát tài nguyên biển lớn nhất thế giới lên để giữ cho thủy thủ đoàn không rơi vào con sóng nhấn chìm. Tên ngốc này đã cứu những người đó dù làm vậy cũng can thiệp vào kế hoạch của Thành Phố Học Viện và phá hủy lòng tự tôn của Giáo hội Anh. Hmm.”

Một cuốn tạp chí khoa học rơi xuống sàn, mở ra một bài báo có tựa đề “Sống sót Kỳ diệu! Tàu Khảo sát Tài nguyên Biển được Nhấc bổng bởi một Trận Sóng thần Bất ngờ!!” Sự việc đang gây ra một sự xôn xao lớn ngay cả trong một tạp chí được các nhà khoa học trên toàn thế giới đọc.

Nó tương tự như khi một tảng đá hình mặt người được tìm thấy trên sao Hỏa.

“Nhưng thành thật mà nói, ta rất ngạc nhiên khi cậu làm được tất cả những điều đó chỉ với bộ Kiếm của bộ Ẩn Phụ. Giờ thì… ta phải làm gì với cậu đây?”

“Ư-ừm…” Mark tránh ánh mắt trong khi mồ hôi đầm đìa, ngồi theo kiểu seiza của Nhật (có lẽ vì Birdway đang đứng trên một chiếc kotatsu của Nhật). “S-sếp, nhiệm vụ mà sếp giao cho tôi là đảm bảo tiểu thư Patricia thoát khỏi Blue Research mà không bị cuốn vào cuộc tấn công. Tôi tin rằng mình đã hoàn thành điều đó…”

“…”

“Ư-ừm, sếp định làm gì tôi?”

Mark sợ hãi hỏi, nhưng anh phải biết.

Đáp lại, Birdway nhếch mép cười.

“Hành quyết cậu.”

“Ực!? C-c-c-c-chờ một chút, sếp! Có hơi quá không vậy!? Khoan đã, sếp đang lôi cái gì ra từ dưới gầm kotatsu thế!?”

“Cậu không nhận ra à? Đó là một chiếc máy mát-xa cù lét kiểu găng tay bông mềm. Trông nó giống như bàn chân trước của một con thỏ trắng, đáng yêu phải không? Ta da. Đó là Găng Tay Thỏ Trắng Siêu Mềm Mại Siêu Dễ Thương Thần Kì Tàn Sát Băm Vằm Yêu Kiều Xinh Xắn☆!!”

“S-sếp vừa nói ‘tàn sát’ và ‘băm vằm’ giữa một cái tên dễ thương sao, sếp!? Thứ đó trông như sẽ giết tôi ngay lập tức trong một đòn!! Sếp không thể lừa tôi bằng cách cử động cổ tay một cách dễ thương như vậy được đâu!!”

“…Cậu chắc chắn có cái nhìn không tốt về thỏ nhỉ. Một con vật khác sẽ tốt hơn chăng?”

“Chà, ai cũng biết cún con là loài vật dễ thương nhất trên thế giới, nhưng đó không phải là vấn đề chính ở đây!! Sức mạnh thực sự của cái máy mát-xa đó là gì!?”

Mark cố gắng tuyệt vọng đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng, nhưng Birdway chỉ tiếp tục di chuyển cổ tay trong khi nghiêng đầu sang một bên và nói “pyon pyon”. Tuy nhiên, ánh sáng trong mắt cô là của một loài ăn thịt không phù hợp với một con thỏ. Mark tái mặt khi nhận ra mình sẽ còn hơn cả bị giết nếu sếp của anh nghiêm túc sử dụng món đồ đó lên người anh. Anh bắt đầu cố gắng chỉ ra những điểm tích cực của mình.

“Nh-nhưng trong lúc hỗn loạn, tôi đã phá hủy tất cả các hệ thống chính trên Blue Research! Nó không còn có thể tìm kiếm điểm khoan nữa!! V-vậy nên chúng ta không cần phải lo lắng về chuyện khu chợ nữa, phải không?”

“Hừm. Hội pháp thuật Bồ Đào Nha đã bị tiêu diệt hôm qua. Một người nào đó chắc cũng cảm thấy tương tự như cậu đã làm gì đó với nó rồi.”

“Sếp!! Sếp đúng là một người tốt bụng!!”

“À, đồ ngốc!! T-tôi chưa bao giờ nói đó là tôi!! Đừng có hiểu lầm lung tung rồi cố ôm tôi với đôi mắt đẫm lệ!! Thật kinh tởm!! Và cậu không lừa được tôi đâu!”

Mark đứng hình tại chỗ.

Birdway điều chỉnh lại hơi thở để giọng nói của mình trở lại bình thường trước khi tiếp tục.

“Do những hành động tự ý của cậu, Thành Phố Học Viện và Giáo hội Anh coi toàn bộ Ánh Dương Rạng Đông là đã can thiệp. Cậu có biết ngoại giao là gì không? Nhờ chuyện này, thế cân bằng quyền lực mà ta đã rất cố gắng tạo ra đã bị phá hủy. Cậu cần phải trả giá cho điều đó.”

“Kh-không! Tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt, nhưng làm ơn đừng là cái thứ thỏ trắng đó! Thứ đó chắc chắn sẽ đưa cái chết của tôi vào khoảng top 3 trong danh sách những nguyên nhân tử vong hài hước nhất!!”

“Tôi chỉ muốn thử món đồ chơi này tôi tìm thấy ở Bồ Đào Nha thôi. Có vẻ như họ đã làm nó để ngăn chặn mọi sự bất tuân và nó chưa bao giờ được sử dụng. Và cậu biết con người thế nào rồi đấy, phải không? Khi chúng ta nghe nói một thứ gì đó chưa bao giờ được sử dụng, chúng ta lại muốn thử nó.”

“Éééééé!? Vậy thứ đó là một công cụ nguy hiểm thậm chí không được thiết kế để sử dụng trên người sao!? Ít nhất một dụng cụ tra tấn đúng nghĩa sẽ được chế tạo để không vô tình giết chết người! Và nếu sếp tìm thấy nó ở Bồ Đào Nha, thì sếp đúng là tốt bụng như tôi nghĩ!!”

“Agh, im đi! Ta đã bảo không phải là ta mà. Nếu cậu định làm ồn đến vậy, ít nhất hãy làm thế bằng tiếng la hét của cậu. …Ồ, ta không thể chờ được nữa. Chỉ cần tưởng tượng cảnh tên ngốc dám chống lại ta sẽ co giật như thế nào là đủ khiến ta phấn khích rồi.”

Vì lý do nào đó, Birdway đặt một tay lên má và mỉm cười trong khi má hơi ửng hồng. Sau đó cô kiểm tra chiếc găng tay mát-xa tàn sát hình chân thỏ trên tay mình.

“Ồ, phải rồi. Có chuyện ta muốn kiểm tra với cậu. Ta nghe được một tin đồn rằng sếp của Ánh Dương Rạng Đông đã bôi một loại kem lạ lên ngực khiến quầng vú của cô ấy to ra, gắn những vật hình bát lên ngực khiến chúng chuyển sang màu xanh tím kỳ lạ, và cuối cùng kích thước vòng một của cô ấy tăng lên năm mét và mọc ra 8 núm vú, khiến ngực cô ấy trông giống như những khẩu súng Gatling. Ta học hành không đến nơi đến chốn nên không hiểu gì cả, vì vậy ta muốn cậu kể cho ta mọi thứ cậu biết về nó.”

“Gyaaaaahhh!! Đây là lúc sếp nở nụ cười gian ác nhất sao!? C-chờ đã, sếp! Sẽ quá sức chịu đựng nếu huyền thoại Birdway ngực khủng này là người kết liễu tôi!! Ít nhất hãy cho tôi một cái chết được kể lại trong các quán bar rẻ tiền, khiến phụ nữ phải lòng tôi!”

“Không, cậu phải bị hành quyết ngay lập tức.”

Cùng với những tiếng động khủng khiếp, những tiếng la hét hài hước vang vọng khắp căn hộ.

Mark Space không bao giờ biết rằng Patricia đã ghé qua vào thời điểm đó với một chiếc bánh táo tự làm và coi anh là một người có “gu thẩm mỹ đáng thương” khi nhìn thấy vẻ mặt không phù hợp với một người đàn ông trưởng thành của anh khi anh run rẩy trong một tư thế kỳ quặc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận