GT Volume 6
Chương 1: Đi Kiếm Việc Đêm Giao Thừa Thôi – Rời Khỏi_SHIBUYA, Ngày 31.
0 Bình luận - Độ dài: 9,517 từ - Cập nhật:
Chương 1: Đi Kiếm Việc Đêm Giao Thừa Thôi – Rời Khỏi_SHIBUYA, Ngày 31.
Phần 1
“…Này, cậu kia. Này. Chắc là cậu nên tỉnh dậy đi thôi, chàng trai!”
Tâm trí của Kamijou Touma bị đánh thức bởi giọng nói đang hét vào tai cậu. Chỉ sau khi nhận ra mình không biết giọng nói này là của ai, cậu mới ý thức được mắt mình vẫn đang nhắm nghiền.
Cậu phải dồn toàn bộ sức lực mới mở được mí mắt ra.
“Chuyện gì thế nà… Ể? Kumokawa-senpai?”
“Chị thừa nhận là có chút chuyện nên đến muộn, nhưng em buồn chán đến mức ngủ gật ngay trên vỉa hè mà có khi người ta còn dắt chó đi dạo lên à?”
Kumokawa Seria, đàn chị ngực khủng với mái tóc đen bóng được giữ lại bởi một chiếc băng đô, nhìn cậu với vẻ mặt bó tay trong khi đang ngồi xổm xuống và chọc vào trán cậu. Trang phục thường ngày của cô đàn chị trưởng thành này là một chiếc áo khoác dày cùng bộ suit váy bó sát mà một nữ giáo viên tài năng có thể sẽ mặc, nên việc cô ngồi xổm trước mặt cậu như thế quả thực đáng lo ngại ở nhiều khía cạnh. (Và mặc một chiếc áo blouse bó sát như vậy làm áo trong, liệu chị ấy không thấy lạnh sao?)
Nhưng chàng trai tóc nhím đang bối rối đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện đó.
Cậu dần dần nhận thức được mọi chuyện, nhưng một khi ý nghĩ mình đã bị đâm từ sau lưng lóe lên, nó liền ập xuống tâm trí cậu như một cơn hoảng loạn.
Cậu bật dậy ngồi thẳng.
“Ể? Hả!?”
“Hửm?”
Kumokawa giật mình và co người lại một cách dễ thương bất ngờ, nhưng cậu chẳng hề để ý.
Cậu vẫn đang ở Quận 11 ư? Chỗ cổng phía Đông? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?
“Khoan, khoan, khoan đã. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có người đã nói chuyện với tôi từ phía sau và tôi còn chẳng kịp quay lại. Tôi đã nghe thấy những âm thanh kì quặc và đáng lo ngại từ cơ thể mình và rồi xương sống của tôi – đúng rồi! Nó đâm xuyên qua lưng tôi! Vậy rốt cuộc tôi bị làm sao!?”
Cậu sờ tay khắp ngực và bụng.
“Hả? Mình có bị gì đâu?”
“Em gặp ác mộng à?”
Cái cách vẻ mặt bó tay của cô dần chuyển sang nghi ngờ trông thật đáng yêu.
Cậu không bị thương. Xương sống của cậu không bị vỡ, da thịt không bị rách, quần áo không bị sờn, và cũng không có một giọt máu nào trên người.
Đồng hồ điện tử trên tường một tòa nhà báo hiệu lúc này là 9 giờ 15 phút sáng.
Mười lăm phút vừa rồi cậu đã làm gì?
“Em đang làm quá mọi chuyện lên một cách không cần thiết đấy. Em sợ phải rời khỏi thành phố để đến Shibuya đến thế sao? Nhìn này, áo khoác của em vẫn còn nguyên mác giá.”
“Ể? Hả?”
“Ngồi yên nào. Chị cắt nó ra cho.”
Kumokawa Seria lôi ra một chiếc kéo nhỏ từ bộ dụng cụ may vá cầm tay và cắt sợi dây nhựa. Cô đàn chị này hoàn hảo đến mức còn thể hiện cả kĩ năng nữ công gia chánh, một điều có vẻ không hợp với vẻ ngoài quyến rũ của cô.
“Touma. Hộc, hộc.”
Rồi cậu nghe thấy giọng của Index. Cô bé đội con mèo trên đầu và để Othinus ngồi trên vai, cô nàng nhỏ bé sau đang run rẩy sợ hãi ngay ngoài tầm với của móng vuốt con mèo. Cái cách vị thần kiêu ngạo đó bám chặt vào chiếc mũ trùm đầu màu trắng của bộ tu phục trông y hệt một cô gái đang sợ hãi trong nhà ma.
“Hộc, hộc. C-chúng ta cuối cùng cũng đuổi kịp rồi, đi ăn gì đi. Hừ, em không thể tiếp tục ăn mấy loại rau bí ẩn mà em trồng bằng cách tưới sốt cà chua pha loãng ở góc ban công được nữa đâu.”
“Hì hì. Đừng lo, Index. Kẹo bông có thể lấp đầy bụng em bằng kích thước khổng lồ của nó, nhưng khởi nguồn nó cũng chỉ là những hạt đường mà thôi. Con người có thể ăn cả sương mù hay không khí nếu họ đủ thông minh.”
“Thật không công bằng khi Sphinx vừa có thức ăn cho mèo lại còn bắt được chuột để ăn.”
“Và nó đang cố ăn thịt ta ngay lúc này đây. Những người yêu động vật ở đất nước này sẽ nổi giận nếu ngươi bắt một con chim bồ câu và ăn nó, phải không? Ta có thể thử nuôi chuột nếu chúng thực sự sinh sản nhanh như người ta nói, nhưng hình như điều đó không đúng. Á, nó lại thử nữa rồi! Loài người, mang cho ta một cuốn luật pháp của đất nước các ngươi! Ta cần tìm một cách hợp pháp để ăn thịt con mèo này!!”
Về mặt lý thuyết, họ rời khỏi thành phố để kiếm tiền mua thức ăn, chứ không phải để đi ăn trực tiếp, nhưng Index đã bỏ qua bước đầu tiên đó trong đầu. Cuộc sống sinh tồn ở Tokyo dịp năm mới của họ vẫn chưa kết thúc. Và trong khi họ chơi trò chơi đó, vị thần nghèo đói đã lớn đến một kích thước kinh khủng.
Kumokawa đặt tay lên cằm sau khi lắng nghe cậu học sinh nghèo khó, nữ tu sĩ bí ẩn, con mèo và vị thần.
“Cái quan niệm sinh tồn của các em có hơi hướng thành thị quá nhỉ, và nó dựa trên tiêu chuẩn của Thành Phố Học Viện. Em biết không, đây thực chất là thủ đô của Nhật Bản đấy. Và chị tưởng em sống trong kí túc xá, nơi mà người lớn phải chăm sóc cho em chứ.”
Kamijou bắt đầu nghĩ rằng có lẽ mình chỉ đơn giản là ngất đi vì đói. Kí ức của con người rất dễ bị uốn nắn, nên tâm trí cậu có thể đã bịa ra một lý do cho việc ngất xỉu sau khi sự việc đã xảy ra.
(Ừ, nghe có vẻ hợp lý hơn. Dù sao thì mình cũng bị mất trí nhớ mà.)
Bây giờ tất cả họ phải cùng nhau rời khỏi thành phố.
Họ xuất trình giấy phép rời đi tại cổng phía Đông, nơi có cảm giác rất thoáng đãng. Nó trông không khác gì một bốt bảo vệ nhỏ với hàng rào mỏng manh như ở đường ray xe lửa, nhưng thực chất nó có một cửa sập dày sẽ hạ xuống như máy chém và được canh gác bởi các loại súng ống nguy hiểm cùng vũ khí không người lái. Các thiết bị theo dõi nano được tiêm vào tay họ bằng một tiếng xì của không khí. Con mèo và vị thần được miễn quy trình đó, khiến họ nhận được cái nhìn ghen tị từ Index, người ghét tiêm chích (ngay cả khi không dùng kim).
Kamijou ngoảnh lại nhìn con đường mình đã đi qua khi bước ra khỏi bức tường dày.
“Thường thì ở đây có nhiều Anti-Skill hơn mà. Bọn họ nghỉ đông hết rồi sao?”
“(Biết đâu vị Chủ tịch Hội đồng quản trị mới sẽ bắt đầu sử dụng đám người nhân bản quân sự được sản xuất hàng loạt đó để lấp vào hàng ngũ lực lượng hành pháp của thành phố. Phải có ai đó thay thế tất cả những người đã mất, và nếu ông ta muốn người dân ủng hộ việc bảo vệ họ, thì việc trao cho họ một chức vị chính thức để chứng tỏ giá trị của mình với xã hội cũng chẳng hại gì.)”
“?”
Cô đàn chị bí ẩn hoàn hảo đến mức luôn có vẻ đi trước cả triệu bước, nhưng điều đó lại dẫn đến một trong số ít khuyết điểm của cô: đôi khi cô nói những điều quá cao siêu khiến cậu không tài nào hiểu cô đang nói về cái gì.
Rời khỏi cổng phía Đông, họ đến khu vực lân cận Shinjuku, nhưng vì nhóm của Kamijou nghèo đến mức thảm hại, họ buộc phải đi bộ quãng đường còn lại. Cậu cảm thấy vô cùng biết ơn những ứng dụng miễn phí vào những lúc thế này. Cậu kiểm tra chiếc điện thoại thông minh cho người già của mình và nó cho biết họ chỉ cần đi về phía nam vài cây số nữa.
“Hóa đơn điện thoại phải trả vào cuối tháng, đúng không? Loài người, tức là ngày 31, vậy nên nếu hôm nay ngươi không kiếm được đồng nào, họ sẽ cắt dịch vụ của ngươi đấy.”
“…”
“Ngoài ra, chàng trai. Nếu em cứ vô tư không trả hóa đơn điện thoại nhiều lần, nó sẽ ảnh hưởng đến điểm tín dụng của em. Chị tin là còn có một truyền thuyết đô thị nói rằng chỉ cần trễ hai hoặc ba lần là đủ để em không thể làm thẻ tín dụng được nữa. Nếu không muốn phải đào mình ra khỏi cái hố này trong một thập kỷ tới hoặc lâu hơn, em sẽ phải làm việc bán sống bán chết trong ngày hôm nay.”
Chàng trai nghèo đến mức không thể đi tàu đang kiên trì bước đi bằng đôi chân của mình, nhưng chẳng có ai nói với cậu điều gì khiến cậu cảm thấy khá hơn.
Cậu đi ngang qua một người đàn ông có vẻ đang chạy bộ buổi sáng một cách thảnh thơi. Nhóm của Kamijou chỉ có thể được miêu tả là “lê bước”, nhưng quãng đường thực ra chỉ ở mức “tập thể dục nhẹ nhàng”.
Kumokawa nghịch lọn tóc vắt qua vai trong khi đi bên cạnh cậu.
“Đây, chị gọi taxi cho. Chỉ cần một cái vẫy nhẹ trên điện thoại là được.”
“Dừng lại đi, đồ tư bản. Tôi đến đây để kiếm tiền, không phải để tiêu tiền.”
“Em quên tính toán rồi à? Tiền taxi vẫn như thế dù có bao nhiêu người đi cùng.”
Cậu còn có những mối lo lớn hơn lúc này.
Cậu bước một bước định mệnh.
“Ực.”
Giữa chừng trên một con đường có vẻ bình thường, cậu cảm thấy có thứ gì đó bò lên từ chân. Cậu đã giẫm lên thứ gì đó ở đây. Cứ như thể cậu đã băng qua một rào cản vô hình. Cậu không đi tàu, nên không có biển báo rõ ràng hay bối cảnh nào cho biết cậu đã đến Shibuya. Cậu biết điều đó, nhưng vẫn cứ…
“Chị nghĩ chúng ta sắp đến Shibuya rồi,” Kumokawa Seria thẳng thừng tuyên bố.
“Éccc!!”
“Chị nói là ‘sắp’. Chúng ta vẫn còn ở Harajuku. Hì hì.”
“…”
“Á! Này, thôi đi! Đừng có dùng nắm đấm với con gái! Đừng có im lặng mà cốc đầu chị thế chứ!”
Nhờ vậy, Kamijou Touma buộc phải hét lên lần nữa khi họ thực sự rời khỏi Harajuku.
“Oáááááá!!!!”
“Sao thế, Touma? Sao anh lại run rẩy và chui đầu vào giữa lưng và mũ trùm của em?”
Giọng Index nghe thật xa xăm.
Và cậu lạc mất phương hướng.
Có quá nhiều màu sắc. Quá nhiều. Có cửa hàng quần áo, cửa hàng băng đĩa, và kia có phải là cửa hàng chỉ bán giày thể thao không? Đất ở đây đắt đỏ đến mức tất cả các cửa hàng đều nhỏ xíu và chen chúc nhau, nhưng chúng đều cố gắng nổi bật bằng cách sử dụng rất nhiều màu sắc cơ bản và điều đó khiến mắt cậu đau nhức. Nó làm cậu nhớ đến những khối xây dựng của trẻ con hay một quyển sổ chi chít những dòng tô đậm bằng bút dạ quang nhiều màu. Cậu chợt nhớ ra mẩu thông tin vặt mình đã học về một quốc gia nào đó phát triển một loại vũ khí vô hiệu hóa bằng cách phóng lựu đạn chứa đầy LSD vào lãnh thổ đối phương.
“Sao bọn họ lại thế này?” Cậu nói bằng một giọng nhỏ dần đến mức biến mất trong khi đang run rẩy sau lưng một cô gái thấp hơn cậu cả một cái đầu. “Tại sao tất cả bọn họ lại tự tin tột độ vào gu thẩm mỹ màu sắc cực đoan của mình vậy!?”
“Hừm, có thật vậy không? Hầu hết mọi người đều nói Shibuya gần đây đã trở nên sang trọng hơn rất nhiều.”
Rõ ràng là nó không làm phiền một số người cho lắm.
Điều này gây tổn hại nhiều hơn cho Kamijou vì cậu đã vạch ra một ranh giới giữa những người có thể tồn tại ở đây và những người không thể. Cậu muốn tìm cách nào đó để kéo cô đàn chị ngực khủng này về phía mình của ranh giới đó.
“Người ở đây ghét vẻ ngoài của môi trường xung quanh đến mức cảm thấy cần phải lấp đầy mọi thứ bằng màu sắc của riêng họ sao!? Họa sĩ truyện tranh nổi tiếng toàn cầu với gu thẩm mỹ sắc sảo của mình đã gây ra bao nhiêu tranh cãi với ngôi nhà sọc của ông ta, nhưng người dân Shibuya dường như chẳng quan tâm gì cả! Thật đáng sợ. Nếu người ở đây có thể cảm thấy thư giãn phần nào khi nhìn vào cuộc tấn công thị giác đầy màu sắc này, thì họ nhìn thấy màu gì khi nhìn vào một chiếc bánh dâu tây kem tươi!?”
“Chị thừa nhận là ở đây hoang dã hơn gần ga tàu, nhưng đây còn lâu mới là khu tệ nhất. Ý chị là, tất cả những gì chúng ta đã làm chỉ là đi bộ một chút về phía nam qua ngôi đền lớn ở Harajuku.”
“Khoan đã, Senpai. Sao chị vẫn ăn mặc hở hang thế này khi chúng ta ở Shibuya? Chị mặc đồ như giáo viên mà còn khoe cả bụng nữa. Sẽ không có một đám hip hop mặc áo phông rộng thùng thình bao vây và quấy rối chị sao?”
“Thứ nhất, không có nhóm nào mang loa thùng khổng lồ đi quanh Shibuya. Thứ hai, không phải ai ở đây cũng ghét giáo viên. Và thứ ba, ‘mấy gã hip hop’ không phải người xấu.”
“Và rồi em sẽ buộc phải can thiệp để giúp chị. Nghe như bất hạnh đối với em, nên em biết chắc nó sẽ xảy ra!!”
“Hừm. Nghe hay đấy, có lẽ chị nên cởi thêm một cúc áo nữa.”
Cậu phải kiềm chế cô gái xinh đẹp trước khi cô có thể mời gọi thảm họa.
Dù sao đi nữa, đây rõ ràng không phải là trung tâm Shibuya mà Nhật Bản thích khoe với thế giới, nhưng cậu đã cảm thấy HP của mình sụt giảm theo từng bước chân. Lâu đài quỷ Shibuya quả là một nơi đáng sợ.
“Ngươi có vấn đề gì với Shibuya thế, loài người?” Othinus nghe có vẻ hoàn toàn bó tay. “Ngươi đã thấy những thứ còn tệ hơn thế này trong thế giới ta tạo ra. Và ngươi đã đi qua những khu vực thời trang hơn cả ở London và LA mà không chớp mắt.”
Chuyện đó khác. Nó giống như cách một diễn viên trong phim nước ngoài nói tiếng nước ngoài trông thật ngầu dù họ mặc gì hay nói gì, nhưng trong một bộ phim trong nước dùng ngôn ngữ của chính mình thì lại có vẻ ngớ ngẩn. Cậu đã quá choáng ngợp trước khung cảnh ở Anh và Mỹ nên đã bỏ qua những khác biệt này, nhưng chúng lại chạm đến tâm can và làm rung động tâm hồn cậu khi cậu ở Nhật Bản. Sự khác biệt về phong cách thật đáng sợ! Cậu là một nam sinh trung học nghèo đến mức không thể mua sắm ở Uniqlo và mặc đồ làm từ vật liệu tổng hợp bốc mùi thuốc trừ sâu, nên cậu sợ mình có thể tự bốc cháy sau khi cố gắng vào Shibuya. Cậu run rẩy, cảm thấy như mình đang vi phạm một điều cấm kỵ giống như bất cẩn đặt một chiếc thìa kim loại vào lò vi sóng.
“Em sợ cái gì thế, chàng trai? Em chưa bao giờ đến Shibuya trước đây, phải không? Vậy thì em biết gì về nó chứ?”
“T-tôi biết đủ rồi!! Shibuya là một thế giới ngầm hậu tận thế của thời trang, nơi các tòa nhà có những con số như 110 hay 119. Nếu lơ là một giây, sẽ có người nhờ mình mang một loại thảo mộc bí ẩn giúp họ!! Và nó rất nguy hiểm cho con gái!!!!!!”
“Em xem mấy chương trình đặc biệt của cảnh sát trên TV à? Đó là lý do em nghĩ thế giới hoạt động như một trò chơi điện tử 17+ sao? Để em biết, ý tưởng của em về Shibuya cũng chính xác như ý tưởng của một người nước ngoài về geisha và ninja thôi.”
Kamijou giật nảy mình khi một tiếng còi chói tai và những ánh đèn đỏ nhấp nháy từ phía sau vụt qua họ. Cậu mất thăng bằng và vịn vào vai cô đàn chị hoàn hảo qua lớp áo khoác trông siêu đắt tiền của cô. Vì lý do nào đó, Kumokawa Seria không thể nén được nụ cười.
“Cái quái gì thế!?”
“Một chiếc xe cảnh sát? Ồ, chị đoán chúng khá khác so với những gì Anti-Skill lái trong Thành Phố Học Viện. Nhưng em có thể thấy chúng quanh năm ở bất cứ đâu, nên đây cũng chẳng phải là chuyện của riêng Shibuya.”
“Vậy tại sao chiếc xe lòe loẹt đó lại bị gãy làm đôi!? Sao chuyện quái quỷ đó lại xảy ra được? Tôi tưởng những Esper Level 5 như con quái vật trắng kia không tồn tại ở đây chứ! Hay là có một Gemstone hoang dã với sức mạnh điên rồ nào đó đang lang thang ngoài này!?”
“Hửm. Dựa trên những gì chị tìm được trên trang video này, nó đã đâm hết tốc độ vào một cột đèn đường bằng thép không gỉ. Người lái xe sống sót và không có ai khác bị thương. À, và em gọi nó là lòe loẹt, nhưng người lái xe là một ông lão 83 tuổi đến từ Osaka.”
“Vậy nếu mắc sai lầm ở đây, video về nó sẽ lan truyền khắp internet trong nháy mắt à!? Quyền riêng tư đâu rồi!?”
Kamijou đã tưởng tượng ra cảnh mọi người chỉ trỏ, cười nhạo và chụp ảnh bộ quần áo lạc lõng của cậu và cậu sẽ kết thúc với một video toàn cảnh 30 giây quay vòng cậu lan truyền trên PokPok. Ở vùng đất thời trang này, một sai lầm về thời trang duy nhất có thể ám ảnh bạn suốt đời. Thật đáng sợ.
Tuy nhiên.
“Em đói.”
Số lượng đáng ngạc nhiên của các quán mì ramen trong khu vực chắc hẳn đang chuẩn bị nguyên liệu cho cả ngày. Index ngửi thấy mùi hải sản và thịt lợn và bình luận của cô bé đã truyền một chút sức mạnh trở lại vào tinh thần đang tan vỡ của Kamijou. Đó gần như là câu cửa miệng của cô bé lúc này, nhưng lần này nó mang nhiều trọng lượng hơn. Họ vẫn đang sống cuộc sống sinh tồn năm mới ở Tokyo.
Cậu cần một công việc trả tiền mặt ngay trong hôm nay.
Công việc gì không quan trọng. Nếu cậu không kiếm được một khoản thu nhập khẩn cấp ngay bây giờ, cậu sẽ có một nguồn cung cấp thịt người sấy khô kha khá trong phòng ký túc xá của mình vào đầu năm học mới. Với tư cách là người quản lý nhà bếp của phòng ký túc xá, cậu sẽ không để điều đó xảy ra.
Cậu rút chiếc điện thoại thông minh cho người già ra khỏi túi.
“Được rồi, đến lúc tìm việc. Mình nên bắt đầu với cái gì đây?”
Phần 2
Về cơ bản đó là một ứng dụng bản đồ trên điện thoại của cậu.
Dịch vụ định vị chỉ hoạt động trong khu vực được chỉ định, nên không may là nó không hiển thị bất cứ thứ gì cho đến khi cậu thực sự vào bên trong Shibuya.
Bản đồ hiển thị các ghim trên các nhà hàng và công ty đang tìm kiếm nhân viên. Trước khi nhập bất kỳ thuật ngữ tìm kiếm nào, màn hình đã đầy ắp các ghim.
“Wow, nhiều thật. Thế giới này ngập tràn tiền bạc!”
“Thu hẹp nó lại bằng một vài từ khóa tìm kiếm đi, loài người. Ngươi muốn những nơi tìm người làm trong ngày và trả tiền mặt ngay hôm nay.”
Thế là hầu hết các ghim đều biến mất.
Tất cả các quán ramen và cửa hàng giảm giá đều không còn.
Nếu các ghim là rừng nhiệt đới Amazon, thì trái đất đang gặp nguy hiểm.
“Oàoo.”
“Thật là một phép màu khi có nơi vẫn trả tiền mặt trong thời đại này. Giờ xem còn lại những gì. Chị đã biết là sẽ không có cửa hàng tiện lợi tiêu chuẩn hay chuỗi nhà hàng nào rồi.”
“Hmm.”
Kamijou hơi choáng ngợp bởi mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cô đàn chị xinh đẹp đang nhìn vào màn hình từ bên cạnh, nhưng cậu đã cố gắng nhấn vào một ghim và đọc bong bóng hiện ra.
“‘Dịch vụ Vệ sinh Đặc biệt (Khẩn cấp). Gấp! Thay quần áo sẵn sàng để bị bẩn và tập trung tại Ga Shibuya ngay lập tức. Kẹp gắp và giỏ sẽ được chủ lao động cung cấp, nhưng bạn sẽ cần mang theo găng tay cao su và ủng của riêng mình.’ Cái gì thế này?”
“Chắc là liên quan đến một vụ tai nạn đường sắt. Vậy là tàu đang dừng hoạt động à? Chúng ta đi bộ đến Shibuya là đúng rồi. Và chị sẽ bỏ qua cái đó. Trừ khi em muốn gặp ác mộng toàn những bộ phận cơ thể màu đỏ và đen, còn không thì thôi.”
“Còn cái này nữa: ‘Công việc vệ sinh. Tất cả ứng viên phải vượt qua bài kiểm tra dị ứng áp bì đối với formaldehyde và cồn methyl.’”
“Đó là để cọ rửa những xác chết nổi trong một bể hóa chất.”
“‘
$ Rất hoan nghênh người trẻ và ko bệnh tật có nội tạng khỏe mạnh. Việc nhẹ nhàng mặc áo phẫu thuật và uống thuốc ngủ để có giấc ngủ ngon nhất cuộc đời ¥¥¥’”
“Làm cái đó là bọn chúng sẽ lấy nội tạng của em đấy! Wow, tất cả các công việc này đều thuộc hàng truyền thuyết đô thị và hoàn toàn vô đạo đức!! Cái cuối cùng thậm chí còn dùng tiếng Nhật lủng củng nữa!”
Kumokawa-senpai được cho là chuyên gia về Shibuya, nên Kamijou thực sự ước gì cô đừng hoảng sợ như vậy. Cậu cảm thấy như mình đang đi theo một người hướng dẫn vào sâu trong rừng rậm chỉ để thấy họ gần như bật khóc và vò đầu bứt tai cố gắng tìm ra mình đang ở đâu.
“Vậy thì cái nào mới là lựa chọn an toàn?”
“Em đang yêu cầu được trả bằng tiền mặt – tức là không để lại dấu vết giấy tờ – trong một thời đại mà tất cả tiền tệ đều được số hóa trong tài khoản ngân hàng hoặc dưới dạng tiền điện tử trên điện thoại. Hầu hết các nơi ngày nay đều thấy việc sử dụng tiền mặt rất phiền phức. Em nên lường trước loại công việc này khi thu hẹp tìm kiếm theo cách đó.”
“Này, loài người.” Othinus thở dài trên vai cậu. “Còn cái này thì sao?”
“?”
“Ngươi sẽ giao đồ ăn bằng xe đạp. Và Shibuya phục vụ một lượng lớn các món mì ramen tăng lực và bát cơm thịt lợn tỏi, có lẽ là cho tất cả những người giao quần áo và thiết bị cho các câu lạc bộ. Nó còn nói là chủ lao động sẽ trả tiền thuê xe đạp nếu ngươi sử dụng một trong những chiếc xe cho thuê của công ty họ.”
Phần 3
Kamijou Touma có chút ấn tượng khi bước ra khỏi một quán gyudon không thuộc chuỗi (?) hiếm hoi.
Cậu nhìn xuống chiếc túi nhựa nặng trĩu mình đang cầm.
“Hửm, vậy là họ dán kín miệng túi và nắp hộp bằng băng keo. Cũng không phải là mình cần mở nó ra chỉ để giao hàng.”
“Touma, em ngửi thấy mùi thịt bò. Chảy nước miếng.”
“Ta đoán băng keo là để ngăn người giao hàng ăn vụng như một nữ tu sĩ nào đó đang định làm,” Othinus nói. “Nhưng chúng có thể biến ngươi thành cậu bé giao hàng hoàn hảo theo nhiều cách hơn nữa nếu chúng gắn một túi nhỏ hơn dưới đáy hộp. Ngươi sẽ không bao giờ biết mình đang mang theo thứ gì đâu.”
Đừng cố dọa tôi nữa, cậu nghĩ ngay khi vị thần 15cm chui vào bên trong túi nhựa. Với kích thước của cô, việc chỉ dán băng keo lên trên không đủ để giữ cô ở ngoài.
“Không có dấu hiệu của ma túy hay vật nguy hiểm khác. Ngươi may mắn đấy, loài người. Ngươi có thể sẽ không phải chạy trốn cảnh sát vì khoản phí giao hàng ít ỏi của mình.”
“Ồ, vậy ra không chỉ mình tôi cảm thấy cảnh giác với vùng đất tội phạm hậu tận thế Shibuya này.”
Kamijou nghe có vẻ bó tay khi lấy một chiếc chìa khóa từ bảng cho thuê. Nó được gọi là xe đạp cho thuê, nhưng nó giống một chiếc xe trượt scooter hơn, được tạo ra bằng cách gắn một tay cầm hình chữ T vào một tấm ván trượt.
Index và Kumokawa cũng thuê xe scooter của riêng mình. Một bộ tu phục màu trắng của nữ tu và bộ suit giáo viên quyến rũ có lẽ là những bộ trang phục cuối cùng bạn nghĩ đến khi thấy ai đó dùng xe scooter.
Dù có động cơ hay không, bất kỳ loại xe đạp hay ván trượt nào cũng phải đi ở rìa đường, ngay cạnh vỉa hè, nhưng nó vẫn khá nguy hiểm với tất cả những chiếc ô tô đậu bên lề và xe tải đang dỡ hàng. Thêm vào đó, Shibuya là một nơi nhiều đồi núi với hệ thống đường phố phức tạp. Cậu đã gắn điện thoại vào tay lái với bản đồ chỉ đường, nhưng cậu không biết phải xem đèn nào khi đến một ngã năm. Vì vậy, không hiếm khi một chiếc xe coupe lòe loẹt hay một chiếc ô tô mini một người bấm còi inh ỏi từ phía sau.
“Sao chỉ có mình tôi phải đeo ba lô vậy?” cậu hỏi.
“Chị không cần tiền, nhưng họ vẫn cho thuê xe scooter dù em không hoàn thành công việc nào.”
“C-còn cô thì sao, Othinus-san?”
“Giải thích cho ta làm thế nào ta có thể điều khiển một chiếc xe scooter với chiều cao 15cm đi, loài người.”
“Index!?”
“Việc làm là gì thế?”
Con mèo kêu một tiếng lười biếng trên đầu nữ tu.
Quá nhiều thông báo “chúng tôi không giúp” cùng một lúc. Mình biết ngay là phải tự mình làm tất cả mà! cậu than thở.
Khu vực ga tàu đã hiện ra trước mắt.
Có lẽ là mùa lễ và có lẽ là do vụ tai nạn đường sắt mà Kumokawa đã đề cập, nhưng có một lượng người đáng kinh ngạc xung quanh. Mọi thứ xung quanh cậu vẫn là một phần của khu thời trang này, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy tấm biển quen thuộc của một chuỗi nhà sách lớn. Dù sao đi nữa, trông giống như mọi người đến đây để xem ngã tư scramble hơn là đang trên đường đến một nơi nào khác.
Kumokawa Seria gật đầu với vẻ hơi bó tay trong khi chờ đèn đổi.
“Em nói cũng không sai, nhưng hôm nay là ngày 31. Em có thể thấy mọi người tụ tập cho các sự kiện đếm ngược đón năm mới trên khắp Nhật Bản hôm nay.”
Cậu vẫn nghĩ Shibuya thật kỳ lạ khi chọn khu vực đường này làm điểm đến cuối cùng của họ.
Ngay khi cậu đang tự hỏi liệu có ngôi nhà bình thường nào xung quanh khi đất đai ở Shibuya đắt đỏ đến vậy không, cậu phát hiện ra chuyến giao hàng này là đến lối vào phía sau của một tòa nhà cho thuê nhiều hộ. Cậu lo lắng bấm chuông cửa dành cho nhân viên và một người phụ nữ da ngăm với mái tóc màu kem lả lướt bước ra. Cô ấy khoảng tuổi sinh viên đại học, chiếc áo hai dây màu trắng của cô có vẻ không đủ ấm cho ngày 31 tháng 12, và một bên quai áo đã tuột xuống.
“Ồ, tốt rồi. Món gyudon thêm thịt và gừng đỏ ngâm của tôi đây rồi♪”
Cô ấy là một người rất mềm mại. Cô không cố che đậy và nhiều bộ phận trên cơ thể cô khá là rung rinh. Họ không biết tên nhau và chỉ có thể xác nhận danh tính của nhau bằng số ID 8 chữ số dùng một lần hiển thị trên điện thoại. Cậu cảm thấy điều này còn quản lý dữ liệu con người một cách lạnh lùng hơn cả ở Thành Phố Học Viện. Người phụ nữ da ngăm mềm mại kiểm tra nội dung của chiếc túi trước rồi mới chuyển sự quan tâm sang chàng trai đã giao hàng cho cô. Cô vẫy chiếc điện thoại mà cô rút ra từ giữa bộ ngực rung rinh của mình.
“Vậy là cậu cũng phải làm việc vào đêm Giao thừa à? Tôi thông cảm, nên giơ điện thoại của cậu ra đây để tôi cho cậu đánh giá 5 sao trọn vẹn! Tôi còn boa cho cậu 2 xu vì đã dũng cảm chịu lạnh nữa nhé☆”
“Cô cũng đang làm việc sao?”
“Làm gái gọi. Tôi sẽ được ngủ một giấc sau khi ăn xong cái này. Sáng nào tôi cũng mệt lử.”
“…”
Khu mua sắm lớn nhất Nhật Bản quả là quá sức với cậu.
Cậu lướt qua danh sách công việc và tìm thấy ai đó gần đây muốn một bữa ăn mùa đông đặc biệt từ một cửa hàng burger. (Đó là một chuỗi nổi tiếng khắp thế giới, nhưng ở Nhật Bản chỉ có ở Shibuya.) Cậu đã thấy bữa ăn này được quảng cáo ở LA, nên chắc hẳn nó cũng đã cập bến Nhật Bản. Cậu nghĩ mình cũng nên thử, nên cậu đã nhận việc và bắt đầu dùng chiếc xe scooter của mình để giao một bữa ăn nhanh bao gồm một chiếc burger khổng lồ với thịt bò, thịt lợn và thịt gà kẹp giữa hai vỏ bánh.
“Thật là một nơi kỳ lạ. Khi nhìn xuống bất kỳ con đường hẹp nào, chỉ thấy toàn quán bar và nhà hát nhỏ.”
“Dù sao thì đây cũng là Dogenzaka. Và này chàng trai? Tấm biển em đang nhìn chằm chằm là của một cơ sở dành cho người lớn đấy,” Kumokawa Seria-senpai thản nhiên giải thích khi đi bên cạnh cậu.
Index dường như không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được áp lực lớn từ ánh nhìn của Othinus trên vai.
Dù sao đi nữa, cậu vẫn tiếp tục thực hiện những chuyến giao hàng tương tự.
Không lâu sau, cậu có thể nhận ra những đồng nghiệp giao hàng bằng xe đạp của mình đang đi lại xung quanh. Cậu thậm chí còn gật đầu chào một thanh niên đội mũ bảo hiểm đang đi ngược chiều. Đó là một điều nhỏ nhặt, nhưng nó khiến cậu cảm thấy như mình đang làm đúng việc.
“Em nghĩ là đã được mười chuyến rồi. Touma, em muốn ăn trưa.”
“Chết tiệt. Nhìn điện thoại của anh này. Anh có tiền rồi. Anh đã nghèo kiết xác, nhưng giờ tiền của anh đang tăng lên, Index-san! Trời ạ, anh hơi sợ rằng đồng yên sẽ sụp đổ nếu có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy!”
“Anh kiếm được bao nhiêu rồi? Em nghe nói ở Nhật vào đêm Giao thừa người ta phải ăn soba! Em muốn ăn soba juwari với tôm lớn ở trên.”
“Anh có cả 980 yên! Thật là một phép màu. Số tiền đó chia cho em, con mèo, vị thần và anh thì được bao nhiêu, Index!? Chúng ta phải chia cho bốn người rồi chia cho ba bữa mỗi ngày, vậy nghĩa là…”
Cô nữ tu đạp chân xuống đất để đưa chiếc xe scooter của mình đi đến một nơi nào đó, nên cậu phải tóm vai cô lại và ngăn cô.
“Sao, em có vấn đề gì với việc này à, Index?”
“Em muốn ăn soba tôm! Anh còn phải làm việc bao nhiêu nữa thì chúng ta mới có được ít nhất 100 yên mỗi người mỗi ngày!?”
“Em phải điên rồi mới nghĩ chúng ta sẽ được ăn tôm tempura đấy, Index! Ngoài ra, soba sẽ ngon hơn nếu ăn mì nihachi có pha thêm chút bột mì và chất làm đặc thay vì hoàn toàn là kiều mạch!!”
“Theo ý kiến cá nhân của em thôi, chàng trai ạ.”
“Index, đồ ngốc, em không thể mong chúng ta giàu sụ sau chuyện này được. Dịch vụ giao hàng này chỉ đắt hơn một chút so với việc tự đi lấy và công ty cùng chính phủ còn phải lấy phần của họ trước, nên chúng ta sẽ không bao giờ có được nhiều tiền hơn số tiền khách hàng đã trả cho chính món ăn. Đây là những gì xảy ra khi em tự mãn. Xin lỗi tiền đi, cô bé!!”
Index liếc nhìn một thứ gì đó.
Có một nhóm gyaru trông khó tiếp cận, họ không chỉ trông giống những người nổi tiếng nhất trong lớp hay trong trường mà là trong toàn bộ thiên hà. Họ đang xếp hàng tại một cửa hàng bánh rán nơi tấm biển kiểu bảng đen viết tay ghi giá hơn 1000 yên cho một chiếc bánh rán đặt trên đĩa giấy với một đống kem tươi khổng lồ bên trên. Giá sẽ còn tăng cao hơn nữa nếu bạn thêm các loại bột nhiều màu sắc fotogenic làm từ quế hoặc bạc hà. Nến và pháo hoa không ảnh hưởng đến hương vị hay dinh dưỡng được niêm yết giá 300 yên mỗi cái.
“Thú vị thật. Vậy là những thứ đó cũng phổ biến ở ngoài Thành Phố Học Viện nữa.”
“Touma, nhìn con số đó đi.”
“Ă-ăn ngoài luôn đắt đỏ. Em không thể dựa vào những con số đó được.”
“Em có cần đọc to nó lên cho anh không?”
Quá chán nản, Kamijou nhanh chóng dùng tay bịt miệng Index lại.
Trời đã về trưa. Với tốc độ này, cậu có thể kiếm được bao nhiêu nếu làm việc cật lực cả ngày? Cậu có thể kiếm được một khoản kha khá nếu tập trung làm việc này trong cả tháng, nhưng họ không có thời gian cho một kế hoạch dài hạn như vậy. Nhưng sau khi rời khỏi Thành Phố Học Viện vì điều này, cậu muốn kiếm đủ để không phải lo lắng về việc gục ngã vì đói.
Ngoài ra, công việc giao hàng trả cùng một mức giá cho dù cậu giao một bữa ăn làm sẵn từ cửa hàng tiện lợi hay một chai rượu vang sang trọng. Cậu cũng không được trả thêm tiền cho việc giao hàng ở khoảng cách xa hơn như taxi. Điều đó có nghĩa là hoàn thành nhiều công việc hơn là cách duy nhất để kiếm nhiều tiền hơn.
Vậy nên…
“Khoảng cách là yếu tố quan trọng nhất.”
“?”
“Anh muốn khoảng cách càng ngắn càng tốt giữa cửa hàng và khách hàng để có tỷ lệ quay vòng cao hơn. Đó phải là mẹo để kiếm được nhiều tiền nhất.”
Thật không may, ứng dụng bản đồ không hiển thị sự chênh lệch độ cao, vì vậy khoảng cách đơn giản không phải lúc nào cũng là thước đo tốt nhất ở một khu vực nhiều đồi núi như thế này.
Danh sách công việc không ngừng cuộn khi ngày càng có nhiều việc mới được đăng lên. Vì đây đều là đồ ăn, nên có những giờ cao điểm, nhưng điều đó cũng có nghĩa là sẽ có những giờ vắng khách. Nếu cậu muốn hoàn thành nhiều công việc, cậu cần phải thực sự hối hả trong những giờ ăn trưa.
“Để xem nào. Chỗ gần nhất sẽ là… cái quái gì đây?”
Một công việc yêu cầu cậu mang thức ăn đến trung tâm quảng trường công cộng trước ga tàu. Trên đường đến bến xe buýt, cậu thấy một đám người trong đám đông đang tạo dáng kỳ quặc với những chiếc điện thoại được trang bị ống kính và micrô to hơn cả chính chiếc điện thoại. Shibuya có rất nhiều người màu mè trông gần như không có thật, nhưng đây trông giống cosplay hơn. Rốt cuộc, cô gái dễ thấy nhất chỉ mặc thứ gì đó giống như bộ đồ bơi tập luyện bên dưới một chiếc áo mưa trong suốt. Cô ấy đã kéo khóa áo mưa phía trước, nhưng điều đó chẳng che giấu được thân hình mảnh mai bên trong. Chiếc mũ trùm lớn và vạt áo mưa rộng thùng thình khiến cô trông giống như một con ma hài hước hoặc có thể là một con clione. Cô ấy đeo một chiếc kính áp tròng màu ở một bên mắt và một miếng che mắt ở bên còn lại. Miếng che mắt có lẽ là loại có thể nhìn xuyên qua từ bên kia để không cản trở khả năng nhận biết chiều sâu của cô.
Kamijou cảm thấy lo lắng khi tiếp cận cô gái trẻ hơn.
“Đồ ăn của bạn đến rồi. Tôi có cản trở máy quay nếu tôi lại gần từ đây không?”
“Đừng lo. Tôi không đang livestream. Nhưng có lẽ tôi đã phải thủ tiêu cậu rồi đấy nếu cậu để khán giả thấy có bóng dáng đàn ông nào gần tôi trên stream.”
Cô bé trông chỉ khoảng lớp bảy, nhưng vì là khách hàng, cô không buồn tỏ ra lịch sự với cậu. May mắn thay, Kamijou không bận tâm sau khi đã dành quá nhiều thời gian với cô nhóc trung học kiêu ngạo, hiếu chiến và sử dụng điện kia (với vòng một phẳng lỳ… à mà thôi).
Con ma cosplay hỏi cậu một câu tò mò.
“Cái gì trên vai cậu thế? Một con robot nhảy múa hai chân à?”
“Im đi, nhóc con. Bỏ tay ra khỏi ta.”
“Nó còn biết nói nữa!? Wow, cậu làm video review công nghệ hay gì đó à? Và con mèo trên đầu cậu là tiêu chuẩn vàng rồi! Tôi ủng hộ cậu vì tôi không làm thể loại robot hay động vật.”
Bây giờ cô bé trung học đang tỏ ra thân mật với một con mèo và một vị thần. Trẻ con ở tuổi đó không biết sợ gì sao? Con ma che mắt xác nhận việc giao hàng trên điện thoại của mình trước khi cầm chiếc túi bằng cả hai tay.
“Ồ, phải rồi. Món pasta kiểu Nhật này có mentaiko với thêm bơ nhưng không có tía tô, đúng không?”
“Ể? Thật sự thì tôi không thể nói cho bạn biết được.”
“Xin lỗi, lỗi của tôi. Tôi quên mất người giao hàng không thể nhìn vào bên trong. Tía tô không có gì sai cả, nhưng người ta có xu hướng cứ nhét cả đống lá cắt nhỏ vào đồ ăn của họ và rồi cả món ăn chỉ còn vị và mùi của tía tô, tía tô, và thêm tía tô nữa. Phép màu mang tên tía tô đòi hỏi một sự tinh tế hơn thế♪”
Thật khó để biết cô ấy thích hay không thích tía tô.
Cô ấy cũng đã đề cập đến việc livestream, vậy chắc hẳn cô ấy đang hoạt động trên một trang video. Kamijou đã tự hỏi liệu đây có phải là cô ấy và bạn bè đang vui chơi ở thành phố lớn trong kỳ nghỉ đông không, nhưng rõ ràng là không. Cô gái mặc áo tay rộng bắt đầu thảo luận điều gì đó với bạn bè của mình, những người đang cầm những chiếc điện thoại được trang bị nhiều ống kính và micrô đến mức chúng trông như sắp tiến hóa thành những sinh vật cơ khí sáu chân.
“Này, số liệu của tôi thế nào rồi? Không, không phải số người xem. Tiền donate trông ra sao? Tuyệt, tôi đã có 19 đồng bạc rồi! Chỉ 10 phút mà đã có khoảng 150 ngàn yên vào thẳng tài khoản ngân hàng tôi đứng tên chị gái. Tôi đã nói rồi mà, giữa trưa ngày 31 là thời điểm tốt nhất. Tất cả những người không mua được vé xem buổi hòa nhạc năm mới của thần tượng sẽ lên mạng với số tiền vé đó đang làm họ ngứa ngáy trong túi☆”
“Mong sét đánh cô để dạy cho cô một bài học về cuộc sống, đồ nhóc con được nuông chiều” sẽ là một điều rất thô lỗ để nói với khách hàng, vì vậy Kamijou thay vào đó vẫn giữ một nụ cười trong khi gửi những làn sóng năng lượng hắc ám về phía cô bé.
Con ma thân thiện chắc hẳn không nhạy bén lắm với cảm xúc của người khác vì cô đã chọn nói chuyện thêm với nhóm của Kamijou trong khi mở nắp nhựa trong của món pasta kiểu Nhật (khéo léo tránh làm bẩn tay áo nhựa rộng thùng thình). Cô dường như chọn dùng đũa dù đó là pasta. Thay vì boa cho cậu qua điện thoại, cô đã cho Index miếng đầu tiên.
“Hì hì. Có ngon không?”
“Ngon ạ! Đồ ăn nhà hàng lúc nào cũng ngon!!”
“Nó không có vị tía tô chứ?”
“Cô chỉ muốn có người nếm thử thôi, đúng không?”
Con ma nhún vai trước bình luận bó tay của Kamijou và bắt đầu ăn món pasta sợi nhỏ sau khi trộn đều hành lá cắt nhỏ, mentaiko và bơ tan chảy.
“Đội Cảnh sát Bác sĩ đã ở đây rồi. Tôi đã thấy họ lúc nãy, nhưng có vẻ như họ chỉ đang lén lút theo dõi tình hình thôi.”
“Ý bạn là những bác sĩ cảnh sát xuất hiện trên TV vào dịp Halloween ấy à?”
“Có một quảng cáo ngầm từ một tài khoản trông như tài khoản ảo đề nghị 100 ngàn yên tiền mã hóa cho bất kỳ ai đấm những kẻ thích thể hiện đó giữa ngã tư scramble. Nhưng họ là cảnh sát, nên có lẽ sẽ an toàn hơn nếu kiếm tiền bằng cách livestream nó thay vì tự mình thử.”
“…”
Nơi này hoàn toàn không có đạo đức sao?
Danh sách công việc giảm đi đáng kể sau 1 giờ chiều. Giờ ăn của mọi người vẫn khá nhất quán ngay cả trong kỳ nghỉ đông. Một ông chú đã đặt một phần cà ri cốt lết lớn (có phải nó được ghi là cà ri Kanazawa không?) đã nói với Kamijou rằng cậu sẽ phải đợi đến sau 10 giờ tối nếu muốn kiếm được tiền thực sự. Dường như sẽ có một đợt đặt hàng cao điểm cho món soba năm mới.
“Bọn tôi là học sinh trung học, nên không được phép làm việc sau 10 giờ.”
“Cái sự bất hạnh đáng nguyền rủa đó đã theo tôi đến tận Shibuya ư!?”
Nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức.
Càng lái xe scooter đi nhiều, cậu càng kiếm được nhiều tiền.
“W-wow. Công việc này thật đáng kinh ngạc! Tôi đã có 2500 yên rồi!!”
“Loài người, nhìn vào cửa hàng tiện lợi kia kìa. Tấm biển tuyển dụng của họ nói rằng họ trả 1500 yên một giờ.”
“Ta ghét phải dập tắt nụ cười tự mãn của ngươi, Othinus, nhưng ngươi có ngốc không? Chúng ta không bao giờ làm được công việc đó. Chúng ta là người mới trong việc làm lụng này. Các cửa hàng tiện lợi làm gần như mọi thứ từ giao hàng tận nhà đến nhận thanh toán các hóa đơn dịch vụ công cộng, nên những kẻ nghiệp dư như chúng ta không thể cứ bước vào và bắt đầu làm việc ở đó. Đó là công việc dành cho chuyên gia. Mỗi khi ngươi xếp hàng thanh toán, hãy nhớ cảm ơn họ vì đã hỗ trợ cuộc sống hàng ngày của chúng ta.”
Nhóm của Kamijou nghỉ làm ngay khi làn sóng công việc lớn tan biến.
Nhưng một điều vẫn làm cậu băn khoăn.
“Làm sao để đổi cái này thành tiền mặt?”
Có những cấu trúc hình hộp nhỏ giống như các cửa hàng tiện lợi không người lái nằm rải rác. Chúng hoạt động như các trạm cho xe scooter và nhận lại những chiếc ba lô tổng hợp được sử dụng bởi các nhân viên giao hàng. Có một chiếc máy cỡ bằng máy bán hàng tự động ở một góc và cậu đưa chiếc điện thoại thông minh cho người già của mình lên đó khi giọng nữ nhân tạo bảo cậu làm vậy.
“Oa.”
Với một âm thanh kim loại sâu đáng ngạc nhiên, một vài đồng xu vàng trông rẻ tiền rơi vào khe mở gần đáy. Chúng làm cậu nhớ đến những đồng xu đồ chơi hoặc chip sòng bạc.
Cậu do dự thu thập chúng.
“Tôi phải đổi những thứ này lấy tiền mặt tại một cửa hàng tiện lợi hoặc hiệu thuốc, phải không? Nghe có vẻ phức tạp một cách không cần thiết. Sao không đưa tiền mặt cho tôi ngay từ đầu?”
Về mặt lý thuyết, điều này đủ điều kiện là trả tiền mặt cho cậu trong ngày, nhưng có vẻ phức tạp. Bản thân cậu không sử dụng dịch vụ này nhiều, nhưng chẳng phải họ chỉ cần cho bạn thanh toán bằng điện thoại sao?
Rồi Kumokawa lẩm bẩm điều gì đó dưới hơi thở.
“(Ý tưởng có lẽ là để mọi người lưu hành những miếng nhựa bình thường như thể chúng có giá trị. Đó là một khoản đầu tư nhằm mục đích cuối cùng cho phép một số lượng hạn chế các công ty tư nhân giành quyền kiểm soát hệ thống tiền tệ khỏi các chính phủ trên thế giới. Không thể nói White Spring không có tham vọng. Sự thiếu truyền thống của họ khiến họ ít ngần ngại hơn khi thử những ý tưởng mới táo bạo.)”
“?”
Vì phải nhận tiền mặt tại một cửa hàng tiện lợi, Kamijou sợ rằng cậu sẽ tiêu hết ngay lập tức. Những món ăn nhẹ nóng hổi cạnh quầy thu ngân thật hấp dẫn. Gà rán và khoai tây chiên họ có trong tủ kính về cơ bản là một cái bẫy. Âm thanh của dầu chiên kết hợp với sự quyến rũ về thị giác và khứu giác để gài bẫy tâm hồn bạn.
Nhân viên cửa hàng tiện lợi dường như đã quen với quy trình này. Các quầy thu ngân ngày nay yêu cầu bạn nhét đồng xu vào máy như với máy bán hàng tự động, vì vậy điều đó rõ ràng đã xác định được đồng xu có thật hay không. Cuối cùng, cậu đã có một ít tiền giấy trong tay. Sau khi nhận được nó như thể cậu đã đổi một mã thông báo trúng thưởng tại một cửa hàng kẹo, cậu chỉ đứng nhìn chằm chằm vào số tiền với một chân vẫn đặt trên chiếc xe scooter trên vỉa hè.
Sau khi nghỉ ngơi, cậu không thể tập hợp lại sức mạnh tinh thần cần thiết để bắt đầu làm việc trở lại.
Và một điều khác đã làm cậu ngạc nhiên khi cậu nhìn chòng chọc vào thế giới khác biệt là Shibuya.
“Hửm? Mình quen với nó một cách kỳ lạ rồi.”
“Cái cách em hoảng hốt về nó trước đây mới là kỳ lạ,” Kumokawa Seria nói.
Tất cả công sức của cậu chỉ kiếm được 2500 yên. Nhưng một khi cậu vượt qua được sự lo lắng của một người mới bắt đầu, cậu sẽ làm việc hiệu quả hơn. Nếu cậu làm việc qua giờ ăn nhẹ buổi tối và giờ ăn khuya, cậu có thể kiếm được 5000 yên hoặc thậm chí là 10.000 yên tuyệt vời. Mặc dù học sinh trung học chỉ được phép làm việc đến 10 giờ tối.
“Em có định đi ăn trưa ở đâu không, chàng trai?” cô đàn chị ngực khủng tóc đen gợi ý một cách tình cờ.
“Em xin rút lại! Cửa hàng bánh rán lúc nãy có một chiếc bánh rán giá hơn 1000 yên! Em có thể ở đây 100 năm và em thề sẽ không bao giờ quen được với nó. Ăn ngoài ở Shibuya thời thượng chắc chắn là cướp ngày. Em đến đây để kiếm tiền, nên em từ chối quay về trong nợ nần!!”
“Nếu em nói vậy. Nhân tiện, một nhà hàng đa quốc gia tại Miyashita Ark gần ga đang tổ chức một trong những thử thách ẩm thực lố bịch của Nhật Bản. Nếu một người duy nhất trong nhà hàng miraculously ăn hết suất mì ramen Pháp vị tôm phô mai cỡ XXL to bằng cái xô của họ, thì tất cả mọi người trong nhà hàng vào thời điểm đó sẽ được ăn miễn phí. Đây là ảnh từ trang web của họ. Em có thể đoán được chiều rộng của cái bát bằng cách so sánh nó với đôi đũa bên cạnh. Dùng vị trí của nguồn sáng và bóng của cái bát để tính chiều sâu của nó.”
“Index, anh cần ý kiến chuyên gia đây. Em có thể xử lý hết cái này, cả súp và tất cả không? Còn những cái đầu tôm trông kinh dị kia thì sao?”
“Đến đây nào!”
“Vậy là quyết định rồi nhé.”
“Khoan đã, chị đang đề nghị đây là một thử thách cho cái bụng đang tuổi ăn tuổi lớn của em mà,” Kumokawa Seria lẩm bẩm, nhưng cậu phớt lờ cô. Cậu muốn chắc chắn rằng mình có thể thắng trong lần này.
Những thử thách kiểu này được sử dụng để thu hút khách hàng, nhưng chúng được thiết kế để không ai thành công. Khẩu phần ăn ảnh hưởng đến sự hài lòng của khách hàng cũng như hương vị và nó cũng ảnh hưởng trực tiếp đến chi phí nguyên liệu. Các chuyên gia tại một nhà hàng đã nghiên cứu mọi thứ từ kích thước nhỏ đến kích thước XXL của họ, vì vậy họ có tất cả dữ liệu cần thiết để tạo ra một lượng trông có vẻ làm được nhưng thực tế không ai có thể hoàn thành. Điều này hẳn đã được tính toán một cách lạnh lùng như chiều cao của một hàng rào nhà tù. Nhưng có một điều họ sẽ không lường trước được: một sinh vật có giới hạn ẩm thực vượt xa loài người đã được giải thoát khỏi cái lồng khổng lồ là Thành Phố Học Viện. Khi họ nhận ra sai lầm của mình, thì đã quá muộn. Đây là về tài năng, không phải kỹ thuật. Có những con quái vật có thể đánh sập cả một sòng bạc bằng cách dự đoán chính xác nơi quả bóng roulette sẽ rơi chỉ bằng cách lắng nghe những khác biệt tinh vi trong vòng quay của bánh xe. Tương tự như vậy, một số người có tài năng ăn uống bẩm sinh mà không có nỗ lực nào có thể sánh được. Cô bé là một trong số họ.
“Món ramen Pháp này thật không thể tin được. Bức ảnh này có bị chỉnh sửa không? Nước súp trông như màu cam neon. Họ đã đun sôi cái gì trong đó để có màu đó? Được rồi, Senpai, đường nào đến cái Ark đó…”
Không hiểu vì sao, cậu bỗng dưng im bặt giữa chừng.
Cậu cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cậu cảm thấy một cảm giác đau buốt trên da, nhưng điều gì đã gây ra điều này?
Cậu không hiểu sự căng thẳng tột độ này đến từ đâu. Cậu cảm thấy tê liệt trong khi bản năng của mình trỗi dậy và cậu đứng bất động tại chỗ.
Đây không phải là lần đầu tiên.
Điều này đã xảy ra một lần trước đây.
Giống như sốc phản vệ xảy ra sau khi bị ong bắp cày độc đốt, một khi cơ thể bạn đã biết đến cảm giác đó, nó sẽ phản kháng dữ dội vào lần tiếp theo. Sau một hồi suy nghĩ, Kamijou Touma đã đi đến một câu trả lời cực kỳ đơn giản: đây là phản ứng với một chấn thương tâm lý.
Nhưng điều gì trong quá khứ đã để lại một vết sẹo cảm xúc mạnh mẽ như vậy trong cậu?
(Không.)
Cậu tự nhiên đặt tay lên giữa ngực.
Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.
Không có vết thương hay máu ở đó. Quần áo của cậu thậm chí còn không bị rách.
Nhưng.
Khi Kumokawa Seria giúp cậu đứng dậy gần cổng phía đông của Quận 11, cô đã cắt mác giá khỏi áo khoác của cậu bằng chiếc kéo nhỏ trong bộ dụng cụ may vá. Nhưng khoan đã. Làm sao một cậu bé nghèo đến tuyệt vọng như cậu lại có tiền mua quần áo mới? Chắc chắn phải có nhiều điều hơn thế này. Điều gì đó đã xảy ra với cậu ngoài trí nhớ của chính mình. Nói cách khác…
(Không! Đó không phải là một giấc mơ!! Lỗ thủng đẫm máu trên ngực tôi đã biến đi đâu tôi không biết, nhưng chắc chắn ai đó đã phải mua quần áo mới để thay cho bộ đồ rách nát và vấy máu của tôi!)
Cậu nuốt nước bọt và nhận ra rằng mình có thể nuốt nước bọt.
Sự tê liệt tự áp đặt của cậu đã biến mất.
Nếu nỗi sợ hãi đã chiếm lấy cơ thể cậu vì cậu đã cảm nhận được điều gì đó chung với lần trước, thì một mối đe dọa chắc chắn đang đến gần theo cùng một cách. Cậu quay người lại với tất cả sức lực của mình. Cậu không quan tâm nếu cậu làm gãy xương hông của mình khi làm điều đó.
Và…
“Ấn tượng đấy.”
Cậu nghe thấy một giọng nói.
Một giọng nữ quyến rũ và mê hoặc.
Nó lướt vào tai cậu, dường như tách cậu ra khỏi khung cảnh yên bình xung quanh.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một tấm vải lớn. Cô ta đang đứng ngay trước mặt cậu, nhưng nó cảm thấy phi thực tế đến nỗi từng bộ phận riêng lẻ dường như đang quay cuồng trong tầm nhìn của cậu. Tất cả từ chối tạo thành một hình ảnh thống nhất duy nhất trong đầu cậu, giống như một bài trắc nghiệm vết mực Rorschach liên tục biến đổi thành những hình dạng sẽ làm kinh hoàng các nhà tâm lý học quen thuộc với tất cả các phản ứng nguy hiểm nhất.
Nhưng cậu có thể hiểu được giọng nói của cô ta.
“Lần này ngươi thực sự đã quay người lại được.”
Một bàn tay của người phụ nữ bắn thẳng về phía cậu và vung sang một bên, tốc ra một mảng thịt lớn ở bên hông, để lộ cả xương sống của cậu.


0 Bình luận