Toaru Majutsu no Index
Kamachi Kazuma Haimura Kiyotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

GT Volume 6

Mở đầu: Bạn giảm được ít cân hơn bạn nghĩ – Chết_Đói.

0 Bình luận - Độ dài: 2,108 từ - Cập nhật:

“Dinah là con mèo nhà tớ. Mà nó bắt chuột cừ lắm nhé, cậu không thể tưởng tượng nổi đâu! Và ôi, tớ ước gì cậu được thấy nó vồ chim! Chà, nó chỉ cần liếc mắt một cái là xơi tái con chim nhỏ rồi!”

(Trích Alice ở xứ sở thần tiên của Lewis Carroll)

“Khóa học này mang giá trị phổ quát cho người mới bắt đầu. Dù trong mọi trường hợp, không nên xem nó một cách quá nghiêm túc, nhưng nó sẽ giúp người học làm quen một cách tổng quan với truyền thống thần bí và ma thuật, tạo ra một sự hứng thú sâu sắc với chủ đề, và gợi mở nhiều hướng tư duy hữu ích. Trong khuôn khổ danh sách này, chúng tôi không thể làm gì hơn là đề xuất một lộ trình đọc tương đối toàn diện.”

(Trích Ma thuật trong Lý thuyết và Thực hành của Aleister Crowley)

Mở đầu: Bạn giảm được ít cân hơn bạn nghĩ – Chết_Đói.

Cái suy nghĩ rằng người ta sẽ giảm cân nếu không ăn thực ra chỉ là ảo mộng. Trước khi cơ thể phân hủy lượng mỡ dự trữ và chuyển hóa thành năng lượng, nó sẽ phá hủy sự cân bằng vitamin và điện giải trước tiên. Vì vậy, nếu một người béo ngừng ăn hoàn toàn, họ hoàn toàn có khả năng chết đói mà không giảm được chút cân nào.

“Hộc, hộc. Hự.”

Lúc đó là 9 giờ sáng ngày 31 tháng 12.

Kamijou Touma vừa mới nghiệm ra một chân lý rằng, con người ta dễ chết đến mức nào một khi tới số.

Cậu thậm chí còn không thể đi tàu để di chuyển qua lại giữa các quận. Người ta thường nói số nghèo thì không được nghỉ ngơi, và cậu đang thấm thía điều đó hơn bao giờ hết. Cậu phải dùng chính đôi chân của mình để bù đắp.

Cậu đang ở Quận 11, tiến gần đến cổng phía đông xuyên qua bức tường bao bọc thành phố.

Index đã đi đâu rồi? Cả Othinus nữa? Chẳng lẽ họ gục ngã vì đói dọc đường rồi chứ?

“Hộc, hộc.”

Số tiền của cậu đã tụt xuống còn 49 yên từ tận ngày 29. Tủ lạnh trống không, và cậu thậm chí chẳng còn lấy một gói mì ăn liền hay mì ly nào. Do đang trong giai đoạn bảo trì cuối năm, các máy ATM sẽ không hoạt động trở lại cho đến ngày 4 tháng 1. Họ tiêu đời rồi. Có lẽ việc Kamijou Touma, Index, con mèo tam thể và Othinus cùng sống chung trong một căn phòng là một ý tưởng tồi.

Ngân hàng đóng cửa, cậu thậm chí không thể nhờ bố mẹ ở xa gửi cho chút tiền. Ngay cả khi ngày 1 tháng 1 tới, cậu cũng không thể rút tiền mừng tuổi của họ cho đến tận ngày mùng 4. Điều tồi tệ nhất là đợt bảo trì quy mô lớn được thực hiện trong suốt kỳ nghỉ dài. Tất cả các máy ATM trong ngân hàng, ga tàu và cửa hàng tiện lợi đều ngừng hoạt động.

Không cần phải tô hồng cho sự thật làm gì nữa. Chỉ có một kết luận duy nhất mà thôi.

“T-Tôi cần một công việc, nếu không thì chết chắc.”

Việc đó thường đòi hỏi một quy trình phức tạp bao gồm giấy tờ, phỏng vấn và đăng ký tài khoản ngân hàng để nhận lương chuyển khoản. Và ngay cả khi vượt qua tất cả những thứ đó, ngày nhận lương đầu tiên của cậu thực chất cũng phải đợi đến cuối tháng sau. Cậu không có thời gian để loay hoay với những chi tiết lặt vặt ấy. Cậu cần một công việc trả tiền mặt ngay trong ngày. Không, nếu công việc có bao ăn cho nhân viên thì cậu có thể chờ tiền lương sau cũng được. Cậu chỉ cần dinh dưỡng thôi. Cơ thể của một nam sinh trung học đang gào thét đòi calo.

(Việc làm xa nhà cuối năm ư? Đây là lần đầu tiên mình thấy vui vì đang là học sinh trung học đấy. Và phải công nhận tiền bối thật, yêu cầu gì cũng có câu trả lời.)

“Tiền bối” đó là Kumokawa Seria.

Chị có mái tóc đen bóng, vầng trán rộng, và một bộ ngực cực kỳ… người lớn. Cậu nhớ lại những gì mà nữ sinh khóa trên bí ẩn nhất trường đã nói với mình.

“Gọi là công việc xa nhà, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ đến một đất nước xa lạ không biết tiếng nói. Cậu chỉ cần vượt qua một bức tường cỏn con thôi. Về cơ bản, cậu sẽ ra ngoài Thành phố Học viện trong mùa lễ hội bận rộn và làm một công việc ngắn hạn để kiếm một khoản tiền lớn thật nhanh. Cậu sẽ giả vờ về quê nghỉ đông như 30-40% học sinh vẫn làm.”

Thường thì đám nhóc nhỏ tuổi hơn mới có xu hướng muốn về nhà với bố mẹ. Với đám lớn hơn, một số có thể có kế hoạch nghỉ lễ giống cậu, nhưng rất nhiều người lại quyết định rằng ở lại Thành phố Học viện thì “trưởng thành hơn” và cuối cùng lại đón năm mới một mình.

Và vì dân số trẻ ở Thành phố Học viện cao hơn nhiều so với bên ngoài, các chuỗi cửa hàng tiện lợi và cửa hàng gyudon sẽ trả lương cao hơn ở bên ngoài thành phố.

“Nhưng tôi phải cảnh báo cậu, những công việc này không dành cho những người thực sự ở trong tình thế khốn cùng như cậu. Nó dành cho những người muốn có một kỳ nghỉ đông thỏa mãn cái tôi một cách trọn vẹn, nơi họ tận dụng quy định lỏng lẻo hơn về việc rời khỏi thành phố để dành phần lớn kỳ nghỉ để làm thêm, rồi sau đó dùng vài ngày cuối cùng ru rú ở nhà tận hưởng thành quả với số tiền kiếm được.”

“Em hiểu rồi. Vậy chính xác thì em sẽ làm gì khi bán linh hồn mình cho đồng tiền đây? Em sẽ đón giao thừa ở khu chợ hải sản Toyosu đông khủng khiếp hay sao?”

“Đừng ngớ ngẩn thế. Shibuya không có giáp biển.”

“Shibuya!!!???”

“Tiện thể tôi cũng có việc ở đó, nên tôi sẵn lòng đi cùng cậu. Thật ra thì tôi bận lắm, nhưng c-cậu biết đấy, nếu cậu đã nằng nặc đòi thì thôi.”

Cơn gió bắc lạnh lẽo thổi qua khiến Kamijou rùng mình.

(Ch-chẳng biết mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng có những người cho rằng việc này còn béo bở hơn là chỉ về thăm bố mẹ và nhận tiền mừng tuổi. Vậy nên biết đâu có cơ may thành công thì sao?)

“Ôi, nhưng mà đáng sợ quá. Tại sao lại phải là Shibuya cơ chứ? Đó là xứ sở của TV, thời trang, tóc tẩy, và bột trắng. Chưa kể hôm nay là ngày 31. Khi họ đếm ngược lúc nửa đêm, chẳng phải sẽ có những bữa tiệc thác loạn tận thế, nơi họ mất kiểm soát và bắt đầu khiêng cả mấy chiếc xe đang đỗ đi diễu hành sao?”

Bây giờ thì cậu run rẩy vì một thứ khác ngoài cái lạnh. Chị ấy có việc ở Shibuya? Ừ thì, một người đẹp thời thượng, tài giỏi, giàu có và nóng bỏng, người tỏa sáng ở mọi khía cạnh của cuộc sống như chị ấy có lẽ sẽ trông rất hợp khi ngồi vắt đôi chân dài trên chiếc ghế sofa trong phòng VIP của một câu lạc bộ với nhạc dance xập xình. Nhưng cậu là một sinh vật u ám chỉ thích ở trong nhà, có khi chỉ cần đặt một ngón chân vào địa phận Shibuya là sẽ tan thành tro bụi mất. Họ sinh ra đã khác nhau rồi. Cứ như thể những người sành điệu được sinh ra với mang vậy, và bạn cần có mang để thở ở Shibuya, nên cậu sẽ lạc lõng hết mức có thể!!

Cậu căm ghét đồng tiền.

Nếu không nghèo, cậu đã chẳng cần phải bén mảng đến cái quận của tình yêu và dục vọng, nơi cậu chắc chắn rằng họ đang tiệc tùng như thể ngày tận thế đã đến. Cậu cảm thấy một cơn đau râm ran trên da, báo hiệu một thảm họa sắp xảy ra. Nó gợi cho cậu nhớ lại cảm giác trong Thế chiến thứ Ba, khi chạy trốn khắp Bắc Âu cùng Othinus, và trong trận chiến bất ngờ chống lại Đại Ác ma Coronzon mà cậu và Aleister đã đối đầu ở Vương quốc Anh.

(Chỉ lần này thôi. Mình chỉ cần vượt qua cái ngày ác mộng này thôi. Mình làm được mà. C-còn có những người khác mình cần bảo vệ. Mình cần phải thoát khỏi cái bóng nghèo đói đang bám lấy này và mang đến cho mọi người một cái Tết ấm cúng ở nhà, nơi chúng ta không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Tôi muốn được ngước nhìn trời đêm mà than phiền rằng mình đang tăng cân vì dạo này lười vận động!!)

Index, Othinus, và cả vị tiền bối xinh đẹp của cậu (cả ngoài đời lẫn ở trường), người đã rủ rê cậu trai đang chết đói này đi cùng, vẫn chưa đến điểm hẹn.

Kamijou ngước nhìn cổng phía đông ở Quận 11. Trông nó khá giống khu vực quanh một ga tàu lớn ở nông thôn, nhưng còn có nhiều hơn thế nữa. Những chiếc container kim loại khổng lồ được chất thành từng kim tự tháp quá nhiều so với một ga cuối thông thường. Đầu phía đông của Thành phố Học viện gần như giáp với Shinjuku và cánh cổng ở đó hoạt động như một cứ điểm hậu cần, một huyết mạch tuyến đường bộ.

Ngay cả lúc này, có rất nhiều xe tải lớn qua lại. Cảm giác giống như đang xem dòng tiền được ban cho hình hài vật chất. Và cậu phải lao mình vào dòng chảy đó để kiếm đủ tiền sống sót. Cậu phải đến Shibuya. Shibuya! Cậu sợ chết khiếp đi được!!

(Khoan đã, rốt cuộc Index bao nhiêu tuổi? Con bé không phải công dân và thậm chí còn không có số chứng minh thư, vậy nó có thể kiếm được việc làm ở Nhật không? Còn một vị thần cao 15cm thì sao? Chờ đã. Linh cảm bất hạnh của mình đang mách bảo rằng cuối cùng chỉ có mình mình là làm việc được thôi! Đợi, đợi, đợi đã! Vậy là mình phải một mình tiến vào Ma Vương Thành Shibuya ư? Ôi, trời ạ. Mình sắp tè ra quần đến nơi rồi!!)

Và rồi…

“Vâng, vâng.”

Một giọng nữ dịu dàng lọt vào tai Kamijou khi có người đi qua ngay sau lưng cậu. Vì không có ai đáp lại, có lẽ cô ấy đang nói chuyện điện thoại. Cậu không phải là người duy nhất bận rộn trong đêm giao thừa.

“Tôi cam đoan với cô là tôi đã đến nơi rồi, Bologna Succubus ạ. Hi hi. Thế này thì tệ thật. Không, cô sẽ không đến kịp đâu, kể cả bây giờ cô có dang rộng đôi cánh và bay đến đây. Đúng vậy. Tôi đã hoàn thành Triple Reload rồi. Tay tôi đã chạm đến mục tiêu. Hi hi.”

Giọng nói đột nhiên ngừng lại ở đó. Khoảnh khắc im lặng đó giống như độ trễ trước khi một chiếc máy ảnh SLR có thể lấy nét. Có lẽ cô ta đã chuyển sự chú ý từ cuộc điện thoại sang xung quanh.

Dù sao đi nữa, sau khoảnh khắc đó, cũng chính giọng nói ấy đã cất lên từ phía sau lưng cậu.

“Xin lỗi! Cậu là Kamijou Touma, phải không?”

Một vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt của chàng trai tóc chỏm.

Người phụ nữ này không chỉ hỏi đường cậu. Cô ta đang hỏi về tên của cậu.

Nhưng cậu chẳng bao giờ có cơ hội để quay lại. Cậu chỉ nghe thấy một tiếng kim loại lanh lảnh tựa như tiếng chuông nhỏ và thoáng thấy một mảnh vải bay trong gió qua khóe mắt.

Không một lời báo trước

một bàn tay thon thảđâm vào lưng anh.Những ngóntay thanh túXuyên ra từ giữa

lồng ngực của Kamijou Toumatrong khi đẫmđầy máu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận