Toaru Majutsu no Index
Kamachi Kazuma Haimura Kiyotaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

GT Volume 11

Mở đầu: Chào mừng – Ngày_TÀN_Sau_Ngày_Mai.

0 Bình luận - Độ dài: 1,682 từ - Cập nhật:

Mở đầu: Chào mừng – Ngày_TÀN_Sau_Ngày_Mai.

“Ngươi sẽ chết.”

“Điều đó không thay đổi câu trả lời của tôi.”

Kết cục cuối cùng đã được định đoạt ngay từ đầu.

Kết cục ở tận cùng sự lựa chọn mà Kamijou Touma đã dễ dàng đưa ra.

“Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ kết thúc chuyện này để Index được an toàn và Alice có thể mỉm cười.”

“Nghe hay đấy.”

“Cô bé muốn…”

“…làm hòa…với người.”

“Tôi…”

“Tôi không…”

“TÔI KHÔNG MUỐN THẤY BẤT KÌ AI PHẢI CHỊU ĐỰNG BẤT HẠNH HƠN CẢ TÔI!! CÁC NGƯỜI CÓ VẤN ĐỀ GÌ VỚI CHUYỆN ĐÓ À!?”

“Ngày 6 tháng 1, 11 giờ 58 phút tối.”

“Bệnh nhân được chuyển đến đã được xác nhận đã tử vong. Cậu ta đã chết rồi, tôi không thể làm gì được nữa.”

“Đây có thể là…?”

“Thế giới bên ki-”

“Chà chà.”

“Chưa đến ❌ ⌚ để cậu ở đây đâu nhỉ?”

“Cô là người còn lại à? Ừm, Kings... à, đúng rồi. Anna Kingsford?”

“?.”

“Hoặc có lẽ cậu vốn dĩ ❌ biết gì.”

“Vả lại, đáng lẽ tôi phải ☠️ rồi mà.☆”

“Quả đúng là vậy, Kamijou Touma.”

“Và tôi ❌ đủ sắt đá để khoanh tay đứng nhìn khi nỗ lực của ai đó ❌ được đền đáp đâu.”

“Rốt cuộc cô đang định làm gì ở cái ngõ cụt theo đúng nghĩa đen này!?”

“Tôi đang cố gắng phục vụ những người xung quanh mình.”

“Với tư cách là một chuyên gia, tôi có một tuyệt kỹ mà cậu có thể gọi là Chuyến Du Lịch Địa Ngục.”

“…”

“Chà chà. Nếu điều đó ❌ có ý nghĩa gì với cậu, vậy nếu tôi gọi nó là một cuộc Vượt Ngục thì sao?”

“Nào.”

“Hay là cậu đá bay cái kết cục chết tiệt đã được định sẵn này và cùng tôi làm một cú lội ngược dòng?”

…Vậy thì phần nào trong chuyện này là lời nói dối đây?

Chàng trai bất hạnh từ chối tin hoàn toàn vào lời đề nghị này. Đối với cậu, nó nghe có vẻ quá tốt đẹp để có thể là sự thật.

Một người phụ nữ đứng trước mặt Kamijou Touma trong không gian trắng xóa.

Anna Kingsford.

Nàng nở một nụ cười thanh lịch trên môi.

Và nàng chìa tay phải về phía cậu.

Cậu ngỡ ngàng, nhưng tạm thời vẫn nắm lấy bàn tay đó.

Tạm thời?

Không, tất cả đều là một “lựa chọn” chắc chắn do chính Kamijou đưa ra.

Ngay khoảnh khắc đó…

Vụt!!!

Không gian trắng xóa thay đổi.

Toàn bộ không gian trở thành một khu rừng rậm rạp với những tảng đá đen và cây cối ẩm ướt. Không, về mặt lý thuyết thì cậu không thể phân biệt được màu sắc. Bởi vì tất cả đều bị bao trùm bởi bóng tối dày đặc, để bóng đêm thống trị mọi thứ. Không có ánh trăng và cậu chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng màu cam mờ ảo ở phía xa. Nhưng việc nhìn thấy ánh sáng đó trong bóng tối chẳng giúp xoa dịu nỗi sợ của cậu chút nào. Bản năng mách bảo cậu đó là một thứ ánh sáng có hại, như của dung nham hay một đám cháy rừng.

Cơ thể cậu cảm thấy nặng trịch.

Cảm giác như thể cậu đã bị bỏ lại trong một đường hầm hẹp sau một tai nạn chết người. Chỉ riêng việc nhìn chằm chằm vào bóng tối cũng giống như có một sức nặng khổng lồ đè lên người cậu.

“Nơi này là đâu vậy?”

“Ta nghĩ, có thể ? nó là lối vào địa ngục.”

Địa ngục.

Vậy là cậu phải bắt đầu từ tận cùng.

Cậu đã chết vì lý do ích kỷ của riêng mình, nên cũng chẳng mong được lên thiên đàng.

Điều đó cũng hợp lý, nhưng còn chuyện vượt ngục là sao?

Liệu thế giới có thực sự cho phép cậu đi tiếp từ đây không?

Hay đây là một loại thử thách nào đó?

Anna còn lại dường như chẳng hề ngạc nhiên.

Phải chăng tất cả đều nằm trong dự tính của cô ta?

“Thực ra, nó được xây dựng từ nhiều ý tưởng khác nhau trộn lẫn, nhưng có ba chiều không gian để di chuyển thì tiện lợi hơn, cậu không nghĩ vậy sao?”

Lời giải thích đó chẳng có ý nghĩa gì với Kamijou.

Nàng kéo tay cậu, nhấc hông cậu khỏi mặt đất. Cậu hoàn toàn đứng dậy.

Cậu nhận ra mình có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng. Và cảm giác mềm mại, mịn màng của một bàn tay phụ nữ.

Hơi thở của cậu. Mồ hôi của cậu.

Nhịp đập của trái tim cậu.

Mọi thứ vốn đã biến mất trước đó đều ùa về.

Vậy đây là thật ư?

Dường như cậu đã tự định nghĩa nó như vậy cho chính mình.

Nhưng cậu đã chết rồi… ít nhất là được cho là vậy. Thế nên cậu hoàn toàn không biết mình phải làm gì tiếp theo. Chuyến du lịch địa ngục ư? Một cuộc vượt ngục ư? Cậu có thực sự trở về từ cõi chết được không? Cậu không thể tự mình hình dung ra được. Điều đó chỉ để lại cho cậu một lựa chọn duy nhất: đi theo sự dẫn dắt của Kingsford. Nàng là người dẫn đường cho cậu qua địa ngục, nên cậu sẽ toi đời nếu làm nàng phật lòng và bị bỏ rơi trong bóng tối này.

Hai người họ bước đi trong khu rừng tăm tối không có lối mòn.

Kamijou không ngoảnh lại. Cậu cảm nhận được sự hiện diện của thứ gì đó đây đó trong bóng tối. Cậu vô cùng tò mò về thứ đang tạo ra những tiếng động kinh hoàng kia, nhưng lại sợ rằng chỉ một lần quay đầu cũng sẽ khiến cậu mất dấu bóng lưng của Kingsford chỉ cách một mét phía trước, và rồi lạc lối trong khu rừng vô định này.

“Ch-chúng ta bắt đầu từ đâu?”

“Từ bước một. Trong ?, đó là quy tắc cơ bản nhất và cũng là bí mật sâu sắc nhất. Ta hiểu sự sốt ruột của cậu, nhưng đừng có mà ? đến việc bỏ qua một bước nào đấy.”

Khi một chuyên gia nói ra điều đó, thật khó để biết nàng đang đùa hay thật.

Nàng thực sự đã đi qua lại giữa thế giới của người sống và người chết khi vẫn còn là con người. Cứ như thể nàng đang về quê trong dịp lễ hội Bon vậy.

Kamijou tập trung toàn bộ sự chú ý của mình phòng trường hợp một bình luận vu vơ nào đó của nàng lại mang một ý nghĩa quan trọng.

“Nhưng để cụ thể hơn, chúng ta bắt đầu bằng việc đi qua ?. Cánh ? của địa ngục☆”

“Đến địa ngục ư?”

Họ tiếp tục đi một lúc qua khu rừng ẩm ướt, nơi mỗi bước chân đều cảm thấy nặng nề. Điều đó có vẻ đơn giản, nhưng nếu không có sự dẫn đường của Kingsford, Kamijou có thể đã mục rữa đến tận linh hồn và trở thành một cái cây mang một vết bẩn có hình dạng kỳ lạ giống như một khuôn mặt.

Có thứ gì đó hiện ra trong tầm mắt.

Nó được làm bằng đá, nhưng không phải là một tòa nhà.

Cánh cổng lớn tạo cảm giác không phù hợp với từ “địa ngục”.

Một cặp cửa gỗ được đặt bên trong một cổng vòm hình bán cầu bằng đá. Thậm chí còn không có tường đá ở hai bên. Dù vậy, nó vẫn tạo ra một “biên giới”. Theo nghĩa đó, nó có thể tương tự như cổng torii ở đền Thần đạo, nhưng cảm giác thật sai trái khi ví thứ này với chúng.

Nơi này dẫn đến địa ngục.

Nó có thể là một cái hàm quái vật.

Một tấm kim loại được gắn ở trên đỉnh của cổng vòm, nhưng Kamijou không thể đọc được những gì viết trên đó. Nó trông giống như bảng chữ cái, nhưng cậu khá chắc đó không phải là tiếng Anh. Cậu lục túi, nhưng không tìm thấy điện thoại để dùng ứng dụng dịch thuật.

Nhưng.

Tấm biển không phải là mối quan tâm chính của cậu.

“Ta ? đó hẳn là ‘hỡi những kẻ bước vào đây, hãy từ bỏ mọi hy vọng’.”

Anna Kingsford bình luận về tấm kim loại, nhưng sự chú ý của Kamijou lại ở nơi khác.

Có kẻ đang ngồi trước cánh cổng hé mở.

Nhưng đây không phải là một người gác cổng. Hắn ta thản nhiên ngồi trên những bậc thềm phẳng dẫn đến cổng. So sánh gần nhất là một tên du côn dùng bậc đá bên đường hay trong công viên làm ghế ngồi.

Phải, người đàn ông tóc bạc trong bộ đồ đỏ kia đủ bình tĩnh để thực sự tận hưởng địa ngục.

Hắn là một chuyên gia khác.

Chắc chắn là vậy.

Và hắn không phải là người xa lạ với Kamijou.

Đây là địa ngục.

Những kẻ tội lỗi nhất trong số những người đã chết bị gửi đến nơi này.

Thế giới này.

Tầng lớp này.

Giai đoạn này.

Và nếu đây là bãi rác cuối cùng dành cho những linh hồn thấp kém nhất…

“Đây là gì đây, là gì đây?”

Chẳng phải đây là…

Chẳng phải đây là một kết quả hoàn toàn hợp lý hay sao!?

“Lão già này đã chán đến mức chẳng buồn đi tiếp nữa. Nhưng có lẽ ta nên suy nghĩ lại về thế giới này. Cuối cùng nó cũng đã quyết định mang đến chút trò giải trí thực sự.”

CRC.

Christian Rosencreutz.

Vị chuyên gia vĩ đại nhất, người chỉ mang đến chết chóc và hủy diệt – tội nhân được cho là đã chết trước cả Kamijou – đang nheo mắt cười với cậu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận