• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 42: Thanh toán trả góp và thanh toán một lần.

1 Bình luận - Độ dài: 2,571 từ - Cập nhật:

Thánh nhân Chữa lành đang cố gắng cải thiện trạng thái tinh thần của vật chủ.

Mặc dù thừa biết rằng bản thân có thể bị nguyền rủa làm hại, hắn vẫn vui vẻ trò chuyện và cười đùa với công chúa mà không mặc bất kỳ lớp bảo hộ nào, cứ như thể chẳng hề có một chút sợ hãi.

Thông qua các vòng phép được bố trí trong biệt cung, Kẻ Được Chọn bởi tà thần có thể chứng kiến toàn bộ những cảnh tượng đó một cách rõ ràng.

Tại sao hắn lại làm vậy?

Không lâu sau, ý đồ ấy trở nên hiển hiện.

Vì đã bị tấn công bởi thần lực mỗi tuần suốt 16 năm, mối liên kết giữa mảnh vỡ tà thần và linh hồn vật chủ đã suy yếu đến mức đáng thương.

Trong tình trạng hiện tại, khả năng cao là mảnh vỡ sẽ chủ động tìm kiếm một linh hồn mới, nơi nó có thể kết nối mạnh mẽ hơn và hoàn toàn nuốt chửng.

Thánh nhân đang cố chuyển mảnh vỡ tà thần sang linh hồn của chính mình.

Dù biết rõ rằng, cho dù có là thánh nhân đi nữa, một khi mảnh vỡ tà thần trú ngụ trong linh hồn anh thì chắc chắn sẽ không thể an toàn, nhưng hắn vẫn hành xử như thể đang cố tình dụ dỗ mảnh vỡ ấy.

Hắn là hạng người gì vậy?

Chẳng phải đang hành xử như thể bản thân có cách đối phó với mảnh vỡ tà thần ngay cả khi nó nhập thể sao?

Khi thông tin này được báo cáo, giáo phái tà thần lập tức ra lệnh kích hoạt khẩn cấp mảnh vỡ tà thần—dù nó còn chưa hoàn chỉnh.

Kẻ Được Chọn đồng tình với quyết định ấy.

Dù điều đó đồng nghĩa với việc phải đánh thức một mảnh vỡ chưa được ổn định, thứ mà họ đã phải đánh đổi bằng quá nhiều mạng sống, nhưng còn hơn là để nó bị Thánh nhân vô hiệu hóa một cách vô ích và bị xóa bỏ mà chẳng tạo nên được tác động nào.

Kẻ Được Chọn chờ đến khi Thánh nhân rời khỏi biệt cung.

Và ngay khi hắn vừa rời đi, Kẻ Được Chọn lập tức hành động.

Vì đang là rạng sáng, nên số người canh giữ cũng ít.

Sau khi giết gọn một pháp sư đang làm nhiệm vụ, một giáo sĩ và hai kỵ sĩ hộ vệ, hắn tiến về biệt cung.

Biệt cung được bảo vệ nghiêm ngặt bằng vô số cơ chế phòng thủ, đề phòng trường hợp mảnh vỡ tà thần trong cơ thể Iomene nổi loạn.

Hắn vô hiệu hóa vật thánh được cài đặt sẵn để thi triển hàng trăm phép mầu hủy diệt, khi mức độ nguyền rủa vượt ngưỡng nhất định, và đồng thời hủy luôn hàng chục vòng phép và phép mầu phòng thủ khác được thiết lập để ngăn tà khí thoát ra khỏi biệt cung và lan ra ngoài hoàng cung.

Tất nhiên, tất cả những điều đó không diễn ra mà không phải trả giá.

Kẻ Được Chọn buộc phải tiêu hao một lượng oán khí khổng lồ.

Đó là thứ oán khí dùng để duy trì phép mầu ẩn thân—cái được coi là sinh mệnh của hắn.

Ban đầu, Kẻ Thu Thập sẽ là người thu gom và mang đến lượng oán khí cần bổ sung, nhưng vì cô ta đã chết và biến mất, nên không còn cách nào khác.

Sau khi hoàn tất mọi bước chuẩn bị, Kẻ Được Chọn tiến vào biệt cung.

Công chúa Iomene đang ngủ say trên giường, gương mặt ánh lên nét hạnh phúc như thể lần đầu tiên nàng biết thế nào là bình yên—hiện ra trước mắt hắn.

Khi Kẻ Được Chọn vươn tay chạm vào trán công chúa, mảnh vỡ tà thần trú ngụ trong linh hồn nàng lập tức phản ứng.

Vì đã bị thần lực đánh trúng một cách có chu kỳ trong thời gian dài, mối liên kết giữa linh hồn và mảnh vỡ—thứ lẽ ra phải vững chãi—nay đã yếu đến thảm hại.

Với tình trạng này, dù có đánh thức, mảnh vỡ cũng không thể phát huy năng lực hoàn chỉnh.

Bọn chúng thật tàn nhẫn.

Tàn nhẫn đến mức nào mới có thể ra quyết định tra tấn chính con gái ruột của mình trong suốt mười sáu năm?

Ngay cả giáo phái tà thần lẫn Kẻ Được Chọn cũng không lường trước điều đó.

Giáo phái biết rằng Hoàng đế, dù ngoài mặt có cứng rắn bao nhiêu, thì trước gia đình vẫn luôn yếu mềm.

Họ chọn công chúa Iomene làm vật chủ, vì nếu để mảnh vỡ tà thần ký sinh vào một người bình thường, Giáo hội Trắng chắc chắn sẽ xóa bỏ mảnh vỡ ngay cả khi phải hy sinh linh hồn người đó.

Vì thế, họ cần một vật chủ mà Giáo hội Trắng không thể tùy tiện tiêu diệt linh hồn.

Họ đoán rằng Hoàng đế—người cha luôn đầy yêu thương—sẽ không nỡ tra tấn con gái mà chỉ giam giữ nàng ở một vùng quê hẻo lánh.

Ở đó, việc tiếp cận sẽ dễ dàng hơn. Họ có thể âm thầm nuôi lớn mảnh vỡ tà thần, rồi đánh thức nó vào thời khắc quyết định.

Bằng cách đó, nhờ đặc tính “linh hồn liên kết”, họ có thể không chỉ kiểm soát Iomene mà còn thâm nhập cả vào công chúa Almene—người có linh hồn liên thông với nàng—và giải phóng lời nguyền ngay giữa trung tâm thủ đô Mars.

Nếu một ngày công chúa Almene, người hoàn toàn khỏe mạnh, đột nhiên trở thành nguồn phát tà khí giữa lòng thủ đô, thì đế chế sẽ không bao giờ kịp trở tay.

Thế nhưng, Hoàng đế đã đưa ra lựa chọn tàn nhẫn—tra tấn chính con gái ruột suốt mười sáu năm—và sự việc đã thành ra thế này.

Tồi tệ hơn, sự xuất hiện của Thánh nhân Chữa lành buộc họ phải đánh thức mảnh vỡ sớm hơn hai năm so với kế hoạch.

Mọi thứ rối tung cả rồi.

Ngay cả khi mảnh vỡ tà thần được đánh thức, cấu trúc của nó cũng đã quá bất ổn.

Nhưng còn lựa chọn nào khác đâu?

Không còn đường lui nữa.

“Hãy tỉnh dậy.”

Theo lệnh của Kẻ Được Chọn, mảnh vỡ tà thần ký sinh trong linh hồn nàng bắt đầu thức tỉnh.

Tà khí dữ dội trào ra từ đôi cánh mọc phía sau lưng.

Dù ở trạng thái bất ổn đến mức chỉ cần một chấn động nhẹ là tan rã, sức mạnh toát ra vẫn mang tính siêu việt như lời đồn.

Tiếng thét ghê rợn.

Cảm giác kỳ quái và khủng khiếp như có móng vuốt cào rách linh hồn.

Cùng lúc đó, tà khí với sức mạnh vượt tầm nhân loại bắt đầu tràn ngập khắp thế giới.

Đó là khởi đầu của sự hủy diệt.

***

Tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn khi tôi tiến gần hoàng cung.

“Á… Aaaarggh!!”

“Cứu tôi với!! Cứu tôi!!”

Rất nhiều người bị trúng tà khí đang giãy giụa trên mặt đất.

“Mau lên!! Nhanh lên! Kéo những người bị nguyền rủa ra và trị thương cho họ!!”

Trong khi các giáo sĩ của Giáo hội Ân sủng đi theo tôi đang cấp cứu người bị thương, tôi cắm đầu chạy thẳng đến hoàng cung.

Ngay khi hoàng cung hiện ra từ xa, tôi lập tức kích hoạt Dừng Thời Gian.

Tôi đã muốn dùng nó ngay từ lúc cảm nhận được luồng tà khí bùng lên tại Tháp Ma Thuật, nhưng nếu làm vậy thì tôi đã cạn kiệt toàn bộ tinh lực trước cả khi đến gần Iomene.

Vì thế, đây là khoảng cách tốt nhất có thể để sử dụng kỹ năng này.

Làm ơn.

Làm ơn đừng để linh hồn nàng bị hủy diệt.

Làm ơn, hãy để Iomene còn sống.

Mang theo lời nguyện cầu mà đến chính tôi cũng thấy vô vọng, tôi liên tục ngắt và tái kích hoạt Dừng Thời Gian theo từng chặng nhỏ, cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể về phía biệt cung, và rồi.

Tôi trông thấy Iomene—đang bay vút lên không trung, phá tung mái biệt cung.

Trên đôi cánh mọc sau lưng nàng mọc ra hàng chục nhãn cầu, đang lạnh lùng nhìn xuống mặt đất.

Tới đó vẫn còn có thể chịu đựng được.

Nhưng thứ khiến tôi tuyệt vọng không phải là cánh, cũng chẳng phải là tà khí.

Mà là nụ cười.

Nụ cười tàn bạo tôi chưa từng thấy trên gương mặt nàng.

Nụ cười đầy mê đắm, ghê tởm—chỉ có thể xuất hiện nơi kẻ khinh miệt thế giới, oán hận vạn vật.

Iomene đã chết rồi.

Thể xác còn đó, nhưng linh hồn đã hoàn toàn bị mảnh vỡ tà thần nuốt trọn.

Tại sao?

Tại sao mọi chuyện lại đi xa đến mức này?

Tôi không biết kẻ nào đã nguyền rủa nàng, nhưng vì cớ gì? Vì cớ gì lại đi xa đến thế, khi một người con gái chưa từng được hạnh phúc dù chỉ một lần, vừa mới bắt đầu mỉm cười trở lại?

Giận dữ.

Cơn giận dữ đến mức như muốn phát điên bùng cháy trong tôi.

Tôi bắt đầu bước đi trên không trung, dùng khoảng thời gian bị đóng băng làm bậc đỡ—giống như lần ở nhà máy.

Tôi tiếp cận Iomene, đang lơ lửng giữa trời.

Tôi gần như đã cạn kiệt tinh lực.

Hiệu suất kỹ năng chết tiệt thật.

Giờ phải làm gì đây?

Vẫn còn cách Iomene khoảng ba mét.

Nếu giải phóng Dừng Thời Gian lúc này, tôi sẽ rơi xuống.

Sau khi vắt óc suy nghĩ, tôi tìm ra một giải pháp.

Tôi giải phóng Dừng Thời Gian khỏi thế giới.

Chỉ giữ Dừng Thời Gian dưới bàn chân mình.

Như thế, tôi có thể giảm thiểu tiêu hao tinh lực mà vẫn đứng được giữa không trung.

Ngay khi thời gian được khôi phục, một sự ghê rợn khôn tả lập tức bóp nghẹt toàn thân tôi.

Cảm giác như có thứ gì đó cào vào tận linh hồn—giờ đã trở thành một nỗi khủng khiếp đến mức buồn nôn.

Tôi không biết phải gọi nó là gì.

Nhưng linh hồn tôi như đang gào lên.

Rằng nó có thể bị hủy diệt.

Rằng chỉ cần một chút sương đen đang vây quanh cơ thể Iomene chạm vào, linh hồn tôi sẽ nổ tung và biến mất.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng linh hồn mình đang run rẩy dữ dội vì sợ hãi, bất chấp ý chí của tôi.

Nhưng dù linh hồn có hoảng loạn đến mức nào, tôi chẳng hề sợ hãi sương đen ấy chút nào.

Lần đầu tiên, tâm trí và linh hồn tôi không còn đồng điệu.

Hủy diệt linh hồn?

Thì về Hàn Quốc thôi.

Về nơi an toàn, nơi chẳng còn bóng dáng địa ngục nào nữa.

Tôi thẳng lưng đứng dậy.

Và nhìn thẳng vào mảnh vỡ tà thần đang mang hình hài Iomene.

Nó cũng nhìn lại tôi, trong khi vẫn phun tà khí khắp đôi cánh.

[Chết đi!]

[Phá hủy!]

[Hủy diệt!]

Mảnh vỡ tà thần bật cười như trẻ con, phát ra những từ đơn bằng giọng quái dị.

Tôi từng mong một phép mầu.

Nhưng phép mầu không xảy ra.

Iomene đã không còn nữa.

Nước mắt trào ra lúc nào không hay.

Tôi cởi thắt lưng, siết chặt trong tay.

Tôi tiến bước trên không, dùng thời gian bị dừng làm bàn đạp, áp sát mảnh vỡ tà thần.

Nó cười giễu tôi.

[Ngươi cũng sẽ chết!!]

[Ngươi cũng sẽ bị ăn!]

[Ăn! Ăn!]

Tà khí tập trung vào người tôi.

Nhưng tôi chẳng quan tâm.

Cứ phá hủy linh hồn tôi đi.

Muốn hủy thì hủy đi.

Đổi lại, tôi chỉ cần đánh nó một cái. Một cái duy nhất thôi.

Tôi chấp nhận cái chết, chỉ để đánh nó một cú.

Khoảng cách giữa tôi và mảnh vỡ tà thần ngày càng rút ngắn.

Một giọng nói đầy bối rối rốt cuộc phát ra từ cái kẻ nãy giờ vẫn mỉa mai và khinh miệt tôi.

[Tại sao?]

[Ngươi không sợ sao?]

Sương đen quấn quanh người tôi càng lúc càng dày đặc.

Linh hồn tôi lúc này đã không còn là run rẩy, mà là động kinh.

Nó đang phát điên lên, gào thét: “Mày bị ngu à!? Tao sắp tan vỡ rồi đây!!”

Nhưng tôi mặc kệ.

Dòng máu mũi trào ra vì phản ứng phụ khi ép buộc dùng Dừng Thời Gian. Tôi siết chặt thắt lưng trong tay phải hơn nữa.

Đây là khoản thanh toán trước, theo góc nhìn của mảnh vỡ tà thần.

Tôi chẳng quan tâm nếu thất bại.

Nếu thất bại, tôi về Hàn Quốc.

Nếu thành công, tôi sẽ khiến nó biết thế nào là đau đớn thật sự, đồ khốn.

Tôi không còn cảm thấy sợ hãi.

Đúng vậy.

Không quan trọng nữa.

Cứ hủy diệt tôi đi.

Tôi đã bảo là tôi không sợ mà?

Mày có thể phá tan linh hồn tai. Nhưng đổi lại, chỉ một cú thôi.

Tao sẽ thực sự đánh mày, chỉ một cú ấy thôi.

[Lạ quá! Lạ quá!]

[Mạnh hơn! Mạnh hơn!]

Mảnh vỡ tà thần giờ đã thực sự hoảng loạn.

Tà khí quanh tôi trở nên dày đặc đến nghẹt thở.

Tôi cảm thấy tà khí từ cơ thể rất nhiều người dưới đất đang rút lên, hội tụ vào quanh thân tôi.

Nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.

Mày đúng là đồ con hoang.

Tao sẽ khiến mày nếm trải cơn đau khủng khiếp nhất tồn tại trên cõi đời này.

Khi khoảng cách chỉ còn chưa tới một mét, lần đầu tiên biểu cảm sợ hãi hiện lên khuôn mặt của mảnh vỡ.

[Đừng lại gần!!]

Nó đập cánh như muốn bỏ chạy, nhưng muộn rồi.

Tôi kích hoạt Dừng Thời Gian ngay dưới chân nó.

Nó lập tức bị đông cứng giữa không trung, không thể trốn thoát.

Tôi lao tới, đặt tay lên cơ thể nó và kích hoạt kỹ năng.

[Kỹ năng “Độ Nhạy Cảm gấp 3000 lần” được kích hoạt!]

Lần trước, tôi không thể sử dụng kỹ năng lên mảnh vỡ tà thần.

Nhưng lần này thì được.

Chẳng phải kỹ năng này chỉ dùng được lên sinh vật sống sao?

Mày đã mắc sai lầm rồi.

Mảnh vỡ tà thần.

Nếu cứ ở trạng thái ký sinh vô hình, tao chẳng thể làm gì mày.

Nhưng bây giờ, thân thể của Iomene chính là cơ thể mày.

Đau đớn mà thân thể này cảm nhận, giờ là nỗi đau của chính mày.

“Những nỗi đau mà Iomene phải chịu trong suốt 16 năm, từng chút một… hôm nay tao sẽ dồn hết lại, trả một lần.”

[K… KHÔNG!! KHÔÔÔÔÔNG!!]

“CÓ!!”

Chiếc thắt lưng quất xuống.

Một tiếng chát! vang lên giòn tan.

Má Iomene đỏ ửng, vài chiếc răng bắn ra như hạt ngô vỡ.

Và rồi—

[Ư… AAAARGH!! UWAAAAAH!! AAAAAAAAH!!]

Mảnh vỡ tà thần bắt đầu gào thét trong đau đớn.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Như bố với con vậy :0
Xem thêm