Vol 1
Chương 31: Và thế là hắn sống hạnh phúc với tư cách thánh nhân, hoặc không?
1 Bình luận - Độ dài: 2,776 từ - Cập nhật:
Sau “nụ hôn” với Erpha vào lúc rạng sáng.
Tôi lại trở về với nhịp sống thường nhật.
Dĩ nhiên, không còn là cuộc sống thường nhật như trước.
Thỉnh thoảng, khi trông thấy Erpha, cô ấy sẽ vẫy tay với vẻ mặt như sắp chết vì sung sướng, rồi lao vào lòng tôi. Còn tôi thì cũng nở một nụ cười ngớ ngẩn đáp lại.
Ngoài chuyện đó ra, mọi thứ không thay đổi nhiều.
Tôi vẫn tiếp tục chữa bệnh cho người nghèo ở khu ổ chuột.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng khi được quý tộc gọi đến, tôi cũng sẽ đi và điều trị cho họ.
Đổi lại, họ sẽ quyên góp hoặc giới thiệu những người cần thiết cho khu ổ chuột thông qua các mối quan hệ. Họ đã báo đáp tôi như thế.
Mọi thứ rất yên bình, tĩnh lặng.
Công ty Karma đang phát triển thuận lợi.
Không chỉ thuận lợi, mà còn được người dân ở cả ba khu ổ chuột ủng hộ tuyệt đối.
Đó là vì Công ty Karma tuyên bố sẽ cung cấp elixir với giá chỉ bằng một nửa cho những ai kinh doanh tại ba khu ổ chuột, từ đó tạo ra vô số việc làm.
Hơn nữa, phòng khám trong đền thờ Tháp Ma Thuật cũng đang hoạt động hiệu quả.
Nhờ vậy, tôi không còn cần phải chữa những vết thương đơn giản như cảm cúm hay bầm tím nữa.
Tôi chỉ tiếp nhận các bệnh nhân nặng, những người không thể hồi phục bằng phép mầu thông thường hay trị liệu cơ bản.
Và khi điều đó xảy ra.
Cuộc sống của tôi bỗng trở nên rất thư thả.
Tôi ăn ba bữa mỗi ngày và ngủ ngon giấc.
Giờ đây, khi không còn phải chữa bệnh suốt ngày, tôi thậm chí có thời gian đi dạo.
Người dân trong khu ổ chuột vẫn quét dọn, vệ sinh và quản lý đường phố theo đúng lời tôi dặn.
Họ nghe lời tôi đến mức, vào cuối tuần, vô số người sẽ tụ tập trên con đường trước đền thờ Tháp Ma Thuật để hành lễ rồi tản đi. Và lạ thay, con đường sau khi họ rời đi còn sạch hơn trước khi họ đến.
Ba khu ổ chuột giờ đã không còn là những nơi dơ bẩn, tồi tàn như trước nữa.
Cây cối được trồng lên, tạo nên một cảnh quan dễ chịu. Những căn lều chật hẹp đầy chuột, mốc meo và rác rưởi nay đã được thay bằng các khu nhà ở quy mô lớn, trông khang trang, tươm tất.
Người dân lao động, cười nói, ăn uống và tận hưởng cuộc sống với hy vọng.
Trẻ em bắt đầu đến trường, còn người lớn sau một ngày làm việc sẽ ghé qua nhà tắm công cộng để gột rửa bụi bặm, rồi trở về nhà với nụ cười mãn nguyện.
Khi tôi bước đi thong dong giữa những con phố ấy, ai ai cũng nhận ra và chào hỏi tôi.
Người nghèo ở cả ba khu ổ chuột giờ đây hầu hết đều là tín đồ của Lilia.
Tất cả đều kính ngưỡng và tôn thờ tôi.
Tôi cũng đã quen với điều đó sau nhiều lần được trải nghiệm.
Dĩ nhiên, cảm giác ấy không tệ chút nào.
Đến mức này rồi, những suy nghĩ trong tôi đã hóa thành niềm tin vững chắc.
Tôi đã gia tăng số lượng tín đồ, đúng chứ?
Tôi đã khiến giáo hội Lilia trở nên giàu có, đúng không?
Tôi đã thanh tẩy khu ổ chuột, đúng chứ?
Tôi đã nâng cao ảnh hưởng với giới quý tộc, đúng không?
Tất cả đều là do tôi làm, đúng không nào?
Kraack!
Đức tin lập tức được củng cố.
Thấy vậy, chắc hẳn Nữ Thần cũng đã xúc động mà bỏ qua cho tôi rồi.
Thành thật mà nói, nếu không có trừng phạt thần thánh nào từ Nữ Thần, tôi thật sự muốn làm công việc này mãi mãi.
Nó rất hợp với tôi. Và tôi cũng đã khám phá ra một công dụng khác cho đống kỹ năng “game người lớn rác rưởi” mà tôi từng nghĩ chỉ để làm chuyện đồi bại với phụ nữ.
Tiền đang chảy về như nước.
Mọi người đều kính trọng tôi, hơn thế nữa...
Tôi còn có một cô gái, kiểu như đang hẹn hò, đã chủ động hôn tôi.
Phải rồi.
Người ta nói, nên làm điều mình giỏi thay vì điều mình thích.
Khi tình thế đã ưu ái tôi đến vậy, cứ cố chạy trốn mới là điều ngu xuẩn.
Tôi quyết định sẽ tiếp tục sống như thế này, trong vai một thánh nhân giả tạo.
“Thánh nhân! Ngôi đền cuối cùng cũng đã hoàn thành!”
Một ngày nọ, khi tôi đang bắt đầu đọc cuốn “Sách Ân Sủng” mà mình lấy được với mong muốn tu hành đàng hoàng một lần cho tử tế, thì Jonathan Karma bước vào phòng tôi và phấn khởi tuyên bố:
“135 tầng! Cao 600 mét! Cao hơn cả Tháp Ma Thuật Mars—tòa tháp từng là cao nhất kinh đô—tới 20 tầng! Chúng ta còn xây được cả khu khai thác và tinh luyện elixir khổng lồ bên dưới! Đã ký hợp đồng cung ứng elixir cho hầu hết các nhà máy tự động, đèn phép và trạm nhiên liệu ma thuật trong kinh thành rồi!”
“Tốt lắm, ngài Jonathan Karma. Cảm ơn ông.”
Ngày trước, Jonathan Karma từng là kẻ cản đường tôi phá hoại giáo hội, nhưng giờ tôi xem ông ta là quý nhân trời ban.
Phải rồi.
Chẳng phải như thế sao?
Tôi không rõ mọi thứ đã xoay chuyển ra sao, nhưng giờ tôi có một thiên tài kinh doanh trong tay, và tiên dược thì cứ tuôn trào không ngừng.
Tôi đã làm rất tốt, đúng chứ?
Mọi người cũng nghĩ thế mà, phải không?
Tôi đang nghĩ đến chuyện thật sự tin vào thần linh đây.
Chẳng còn lý do gì để sợ trừng phạt nữa.
Nhờ những suy nghĩ đó, khác với trước đây khi tôi vừa cười ngoài mặt vừa khóc trong lòng, giờ đây tôi đã có thể nở một nụ cười thực sự ấm áp.
“Xin hãy tiếp tục cố gắng. Cảm ơn ngài Jonathan Karma.”
“Chúng tôi dự định tổ chức một buổi tiệc mừng khánh thành, mời các đại diện giáo hội lớn từ hội đồng Pantheon, nhiều quý tộc trong kinh đô và cả người từ hoàng tộc. Ngài có thể vinh dự tham dự không?”
Ừm.
Chính tôi là người đã làm nên kỳ tích: khiến elixir phun trào giữa lòng thủ đô, thanh tẩy cả ba khu ổ chuột.
Dĩ nhiên tôi phải đến để lộ diện rồi.
Tôi thậm chí không còn muốn giáo hội Lilia thất bại nữa.
Nữ Thần đã bỏ qua cho tôi thì sao chứ?
Tôi định sẽ an cư lạc nghiệp tại đây.
Và chuyên tâm đóng vai một vị thánh.
Người ta có câu: nếu một cảnh sát mua tiệm gà rán để làm bình phong điều tra, mà tiệm đó lại làm ăn phát đạt, thì tốt nhất là nghỉ làm cảnh sát, chuyển sang làm chủ tiệm gà luôn.
Tôi cũng sẽ không chạy trốn nữa.
“Dĩ nhiên tôi sẽ tham dự. Buổi tiệc là khi nào?”
“Ba ngày nữa.”
“Rõ rồi.”
Tôi chỉ cần mặc áo choàng giáo sĩ là xong.
Không phải mặc lễ phục như tuxedo khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
À.
Thật sự nhẹ nhõm.
Phải rồi.
Chạy trốn làm gì nữa?
Mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp thế này, thì cứ xem như là số mệnh mà sống như một vị thánh thực thụ.
***
Ba ngày sau.
Buổi tiệc được tổ chức.
Bên trong ngôi đền, các quý tộc và nhân vật tai to mặt lớn, ai nấy đều vận lễ phục lộng lẫy, chen chúc đông đúc.
Và người cao quý nhất trong đất nước cũng đã đến.
“Chúng thần xin kính chào Bệ Hạ. Vô cùng vinh hạnh được diện kiến.”
Hoàng đế của Đế quốc đích thân đến để gặp tôi.
Theobil von Arcal.
Tôi nhớ rất rõ ông ta, người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm nghị ở độ tuổi năm mươi, thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo với gương mặt lạnh như tiền.
Nhưng đúng vào lúc tôi còn đang hoảng loạn cúi đầu chào, không biết phải hành lễ thế nào cho đúng, thì người ấy – với vẻ mặt mãn nguyện như thể lần đầu gặp tôi – lại chủ động ngăn tôi lại, rồi lặng lẽ cầm tay tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.
“Vinh quang của con người chỉ là phù du, trong khi ân sủng của Nữ Thần là vĩnh cửu. Vinh dự này, ngược lại, thuộc về ta, Thánh nhân Amael.”
Giọng điệu nhã nhặn, cao quý.
Hành động điềm tĩnh nhưng đầy trọng lượng.
Thì ra đây là thứ gọi là… uy lực.
Chỉ cần đứng gần thôi cũng đã có thể cảm nhận được.
“Tôi không rành lễ nghi, nên cũng không biết phải cư xử thế nào cho đúng. Nếu có gì thất lễ, xin được thứ lỗi.”
“Chính vì ngài là một bậc cao quý, nếu lại khăng khăng tuân theo lễ nghi mới là chuyện kỳ lạ. Ta vẫn luôn mong được gặp ngài ít nhất một lần. Thánh nhân của khu ổ chuột.”
Trước những lời ấy của Hoàng Đế, tôi cảm thấy sống mũi mình cứ thế hếch lên cao.
Ngay cả Hoàng Đế cũng công nhận tôi.
Còn con đường nào trải hoa hơn thế này không?
Đời tôi…
Từ nay, chỉ bước trên lối hoa nở mà đi thôi.
“Ta, người trị vì đế quốc nhân loại, xin được dâng lên một món quà khiêm nhường cho vị thánh nhân đầu tiên sau ba trăm năm, và cũng là Thánh nhân Chữa lành đầu tiên.”
Thời khắc tặng quà bắt đầu.
Khởi đầu là chiếc đồng hồ cơ học đắt đỏ do Hoàng Đế ban tặng, sau đó là hàng loạt món quà từ những người khác.
Có người tặng cả xe hơi, có người dâng những loại trà quý hiếm.
Nhìn núi quà xa hoa cứ chất chồng lên, tôi bất giác thấy sống mũi cay cay.
Trong suốt cuộc đời mình.
Tính cả ở Hàn Quốc lẫn Đế quốc Arcal, tôi đã từng được công nhận và chúc tụng đến thế này bao giờ chưa?
Lần đầu tiên, tôi nghĩ: “Mình chuyển sinh thật là đúng đắn.”
Trước đó, tôi cứ nghĩ đây là một màn chuyển sinh vô dụng nhất trong lịch sử, với đống kỹ năng game người lớn chẳng giúp ích được gì ngoài việc trêu ghẹo phụ nữ, cùng năng lực tiên tri không thể kích hoạt nổi.
Thậm chí, tôi từng nghĩ: “Hay là cứ bị biến giới tính ở Hàn Quốc rồi làm VTuber còn hơn.”
Ai ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra thế này?
“Cảm ơn mọi người. Tuy nhiên, tôi sẽ tận dụng những món quà này thật tốt để không chỉ tôi, mà tất cả mọi người đều có thể hạnh phúc.”
Tôi đã nói vậy, vì thật sự giờ đây tôi định đóng vai một thánh nhân đàng hoàng.
Thành thật mà nói, nhiều món trong số này quá xa xỉ, bản thân tôi cũng chẳng dám dùng.
Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chia bớt cho những người cần, hoặc dùng để trang trí đền thờ Tháp Ma Thuật để mọi người cùng chiêm ngưỡng.
Mọi người vỗ tay rần rần trước lời nói ấy.
Tôi thấy tự hào lắm.
Đúng vậy.
Đây mới là làm thánh nhân!
Buổi tiệc cứ thế tiếp diễn rất lâu sau đó.
Cười nói, chào hỏi, ăn uống và cụng ly.
Bữa tiệc kéo dài đến tận tối muộn rồi cuối cùng cũng kết thúc, như mọi cuộc vui đều phải đến hồi kết…
Tôi cũng định rời đại sảnh để về phòng nghỉ ngơi.
“Thánh nhân Chữa lành. Xin dừng bước một chút.”
Hả?
Những người này…
Chẳng phải là mấy người tôi từng gặp ở hội đồng Pantheon sao?
“Đại tư tế Zerba thuộc Giáo hội Tiên tri, xin kính chào đấng nhìn thấu tương lai, vị sứ giả của ân sủng. Nguyện cho ngôi đền được dựng trên mảnh đất này rạng rỡ mãi ngàn thu.”
À! Phải rồi!
Họ là người của Giáo hội Tiên tri!
Những người phụng sự Rupiel – Thần của Tương lai!
Cũng là chính Giáo hội đó đã phong tôi làm nhà tiên tri.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài Zerba. Ngài đến vì chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi vẫn chưa trao tặng món quà mà mình đã chuẩn bị.”
Tôi còn đang thắc mắc không biết họ sẽ tặng quà gì, thì họ lại trao cho tôi một món quà đúng chất "Giáo hội Tiên tri".
“Chúa Rupiel đã ban xuống một lời tiên tri dành riêng cho Thánh nhân mới. Chúng ta có thể nói chuyện riêng một lúc được chăng? Theo nguyên tắc, lời tiên tri chỉ được truyền lại cho đương sự.”
Lời tiên tri à?
Được thôi.
Cũng tò mò xem lời tiên tri sẽ là gì.
Biết đâu là một lời báo trước về cuộc đời tôi sắp tới.
“Dĩ nhiên rồi, Đại tư tế. Mời ngài về phòng tôi.”
Tôi đưa Zerba về phòng mình mà không mảy may đề phòng.
Sau khi đóng cửa và dặn ông già Yodel không cho ai vào, chỉ còn tôi và Zerba trong phòng.
“Tôi sẽ truyền lại lời tiên tri của Chúa Rupiel. Trong chốc lát, tôi sẽ mất ý thức. Ngài Rupiel sẽ mượn thân xác tôi để trực tiếp nói với ngài, Thánh nhân.”
“Xin mời.”
Ngay khi lời nói dứt, Zerba nhắm mắt lại.
Sau một hồi run rẩy, ông ta mở mắt ra.
Đôi mắt giờ đã chuyển sang trắng dã, và giữa trán ông ta xuất hiện ánh sáng vàng rực rỡ hình con mắt.
Hai mắt người và con mắt thứ ba bằng ánh sáng ấy đồng thời nhìn chằm chằm vào tôi.
[Con người.]
Một giọng nói vang lên từ miệng của vị giáo sĩ, rõ ràng không phải giọng người.
Một thanh âm vừa linh thiêng, vừa rợn người, khiến đầu gối tôi muốn khuỵu xuống chỉ vì nghe thấy. Một giọng nói mà ai cũng sẽ tin là của thần linh.
[Ta sẽ nói cho ngươi biết về tương lai. Đây là lời tiên tri được ban xuống trực tiếp từ Đấng Thấy Trước Mọi Điều, nên chắc chắn sẽ ứng nghiệm.]
Tôi tập trung, gương mặt hơi căng thẳng.
Tương lai của tôi sẽ ra sao?
Chắc là…
Chắc chắn sau tất cả những điều này, sẽ không phải là kết thúc bằng một cú sét thần trừng phạt từ Nữ Thần đâu nhỉ?
Nếu ngài định đánh thì đã đánh từ lâu rồi.
Không thể nào như vậy được.
Tôi đang cố gắng có đức tin, chăm lo cho người nghèo, người yếu đuối từng ngày, đúng không?
Lần này, hãy cho tôi một lời xác tín.
Một lời xác tín để tôi có thể thật sự an tâm.
Chỉ cần vậy thôi là đủ.
Khi tôi còn đang nghĩ như thế.
Giọng nói đáng sợ ấy bắt đầu cất lên lời tiên tri.
Tôi lắng nghe, nửa mong chờ, nửa căng thẳng.
[Ngươi – kẻ nhân danh ân sủng mà vươn lên cao. Kẻ đang sống trong ảo tưởng. Kẻ một mực phủ nhận và trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi định mệnh đã được an bài.]
Đại tư tế Zerba từ từ chỉ tay về phía tôi.
[Ngươi – kẻ đến từ thế giới khác. Kẻ ngu dốt và khờ dại, sẽ mãi sống trong thống khổ đơn độc. Những năng lực trong tay ngươi – xấu xí và thấp hèn.]
Nụ cười tôi tắt lịm.
Cơ thể bất động trước những lời như xuyên thủng tim gan.
Chẳng lẽ… đây là một lời tiên tri xấu?
Không thể nào.
Không thể như vậy.
Làm ơn…
[Vào ngày bí mật sâu kín nhất của ngươi bị phơi bày. Ngươi sẽ chết dưới tay những kẻ yêu thương ngươi. Cái chết sẽ ập đến trong khoảnh khắc ngươi hạnh phúc nhất, và ngươi sẽ không thể nào thoát được.]
Tôi cảm thấy máu trong người mình lạnh toát.


1 Bình luận